Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ
Chương 69:
Phù Đảo
05/05/2022
Ngoại trừ Tiêu Dực ra thì những người khác đều cảm thấy hắn bị lừa.
“Nếu đệ cảm thấy người đó là đại sư, vậy hắn nói những cái gì?” Thẩm Hoài An hỏi, “Hắn lấy bát tự của đệ để xem hả?”
“Không đúng đâu, Tiêu Dực không biết bát tự của mình như thế nào mà.” Cốc Thu Vũ xen lời, “Không có bát tự thì người đó xem thế nào nhỉ?”
Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đều thuộc dạng người hay nói nhiều, đôi mắt của Tiêu Dực sang trái rồi lại sang phải theo lời của hai người đang nói, nhưng lại không xen được một câu.
“Được rồi, hai người để đệ ấy tự nói đi.” Lục Ngôn Khanh không còn cách nào khác nên phải cản lại.
Lúc này Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ mới im miệng, bọn họ cùng nhìn về phía Tiêu Dực.
Tiêu Dực suy nghĩ kỹ trong chốc lát, dường như đang nhớ lại sự việc phát sinh lúc ấy.
“Đệ đi Vân Thành mua gia vị thì nhìn thấy trong quán trà có rất nhiều người vây quanh một bàn có vẻ rất náo nhiệt. Họ thấy đệ tới liền kéo đệ qua đó, nói rằng để cho đệ xem người nọ là thật hay giả.” Tiêu Dực kể lại, “Người bọn họ vây quanh chính là đại sư, ban đầu đệ cũng không tin nhưng đến khi ngài ấy nhìn tướng tay của đệ liền nói rất nhiều chuyện đã từng xảy ra.”
“Hắn nói đều đúng hết?” Thẩm Hoài An nâng mi lên hỏi.
Tiêu Dực gật gật đầu.
“Ngài ấy nói thời niên thiếu của đệ nhấp nhô, dễ gặp tai nạn nhưng cả một đường đều có quý nhân nâng đỡ.” Tiêu Dực nói, “Ngài ấy nói những khoảng thời gian đều đúng…… Tuy rằng khi còn nhỏ đệ không gặp được quý ‘nhân’ mà là linh thú…… Nhưng sau này thời gian gặp được gia gia và sư phụ đều có thể đối chiếu được.”
Ba người liếc nhìn nhau một cái.
“Gia hỏa kia hẳn là cũng có chỗ hơn người.” Cốc Thu Vũ nói, “Hắn có tính tương lai cho đệ không?”
Tiêu Dực gật đầu nhẹ nhàng, thần sắc bỗng nhiên đông cứng hơn nhiều.
“Đại sư nói đệ dễ gặp tai ương về nữ nhân, bảo đệ đeo xây xích trừ tà để tránh nữ quỷ nhập vào người.” Hắn nghiêm túc kể.
“Huynh lại cảm thấy người này là kẻ lừa đảo.” Thẩm Hoài An cạn lời đành duỗi tay ra vỗ vỗ đầu của Tiêu Dực, “Tiêu Dực, đệ có ngốc không thế? Đệ là người tu tiên thế mà đệ còn sợ nữ quỷ hả?”
“Không phải sợ mà là dự phòng.” Tiêu Dực phản bác, “Hơn nữa ngài ấy đều nói đúng về quá khứ cho nên khi dự đoán về tương lai nhất định cũng có đạo lý.”
Cốc Thu Vũ ngẩng đầu, nàng nhìn sang Lục Ngôn Khanh.
“Sư huynh, làm sao bây giờ?”
Lục Ngôn Khanh khoanh tay trước ngực, hắn suy nghĩ kỹ càng một lúc, cuối cùng mới mở miệng, “Chúng ta xuống núi đi gặp ‘đại sư’ này đã, xem rốt cuộc là hắn có phải là kẻ lừa đảo hay không. Nếu thật sự là kẻ lừa đảo thì đuổi ra khỏi thành sớm một chút, đừng để các bá tánh mất tiền vì bị lừa bịp.”
“Cứ như vậy đi!” Thẩm Hoài An đứng lên nói, “Nói một tiếng với sư tôn rồi sau đó chúng ta đi xuống núi nào.”
Khi Lục Ngôn Khanh đi ra sau núi thì thấy Ngu Sở đã ở đất trồng rau nhìn linh thảo của mình đang sinh trưởng. Nghe Lục Ngôn Khanh bẩm báo xong, nàng đứng dậy, hơi nhướn mày.
“Thú vị đây.” Nàng nói, “Các con đi thôi, tìm hiểu chi tiết của người đó đi.”
Vì thế, đoàn người đi tới Vân Thành.
Đến khi bọn họ tiến vào Vân Thành thì nhận ra trong một hẻm nhỏ nối liền với phố chính hình như có tiếng người ồn ào, rất nhiều người đều chen lấn nhau.
Nhóm người Lục Ngôn Khanh đi tới, quả nhiên thấy có rất nhiều bá tánh chen chúc ở bên nhau chật như nêm cối và đều gọi ‘đại sư, đại sư’.
Người quá nhiều, thậm chí chỉ có thể nhìn đến cờ phướn đang dựa vào tường của người được gọi là đại sư đó, bên trên có viết ‘Thần Cơ Diệu Toán’, còn phía dưới lại bị chủ nhân của nó che kín mít.
Bốn người đứng bên ngoài không nhìn rõ được, đúng lúc này bỗng nhiên có người hét lớn, “Tránh ra tránh ra, để chúng ta nhìn xem.”
Mọi người quay đầu lại thì nhìn thấy hai đệ tử đang mặc trang phục đệ tử của môn phái tu tiên đang đi tới, người dân thấy biết là tiên trưởng nên lập tức thi nhau tránh sang hai bên.
Đệ tử cầm đầu nói, “Ta muốn nhìn xem tên nào tới đây giả danh lừa bịp!”
Các bá tánh vừa tránh ra thì bốn người của Tinh Thần Cung cũng thấy rõ bên trong.
Vị đại sư này đang ngồi dựa vào góc tường, hoàn toàn khác với hình ảnh lão nhân khô gầy trong đầu của bọn họ, đó là một thanh niên vô cùng trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ tới 17 18 tuổi mà thôi.
Y phục trên người hắn là vải dệt sợi bông, tóc buộc sau đầu thành búi và đội mũ đạo sĩ.
Người thanh niên này lớn lên cũng không đến nỗi nào, tuy không có khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ như F4 của Tinh Thần Cung nhưng nhìn kỹ cũng được coi là có khuôn mặt nhã nhặn sáng sủa, cực kỳ thanh tú.
Nhưng nhìn qua lại có vẻ lười biếng, khóe mắt hơi rũ xuống, bộ dáng buồn ngủ lại vô hại.
Hắn ngồi xếp bằng dựa vào ven tường nhìn khí thế mạnh mẽ của đệ tử của môn phái tu tiên đang tiến tới cũng không có một chút cảm giác khẩn trương.
“Các vị đạo gia, để ta nói này.” Thanh niên nói một cách lười nhác, “Cho dù là các ngài muốn đoán mệnh cũng cần phải bỏ tiền ra đấy nhé.”
Tên đệ tử cầm đầu ngồi xuống trước mặt hắn, móc ra một khối bạc vụn nhỏ từ trong lồng ngực ra với vẻ mặt khinh thường rồi dùng ngón tay bắn ra như đang tống cổ khất cái vậy, khối bạc vụn đó đánh lên ngực của người thanh niên rồi rơi lăn lông lốc trên mặt đất.
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An không khỏi nhăn lại mi.
Vẫn chưa biết người ta có phải là kẻ lừa đảo hay không đã dùng phương thức này đi đối xử với họ, thật sự là vô lễ.
Nhưng thanh niên đó lại không thèm để ý một chút nào, hắn duỗi tay cần lên khối bạc vụn.
“Thôi được rồi, ta đây sẽ xem cho ngài một chút.” Hắn nói, “Bát tự ngày sinh của đạo gia là gì?”
“Không có.” Tên đệ tử này nói một cách lạnh lùng.
“Vậy……” Thanh niên đó nói, “Ta xem tướng tay của ngài đi.”
Nói xong hắn duỗi tay ra nắm lấy tay của đối phương rồi cúi đầu nhìn thoáng qua, cân nhắc cẩn thận một lúc mới chậc lưỡi.
“Có chuyện thì nói, ở đây giả vờ giả vịt như xem ra được điều lạ thường cái gì?” Tên này trách cứ, “Chẳng lẽ là sợ bị ta phát hiện ra có vấn đề?”
“Đạo gia, ngài thật sự muốn biết hả?” Người thanh niên ngẩng đầu, cặp mắt đen láy nhìn đối phương, “Có một số việc vẫn là không nên nói ra thì tốt hơn.”
“Bảo ngươi nói thì ngươi nói!” Tên đệ tử của môn phái tu tiên sẵng giọng.
“Được rồi.” Người thanh niên đó lúc này mới dùng giọng điệu lười nhác, “Thiên phú của ngài kém cỏi cho nên trong môn phái không có cảm giác tồn tại, ngài vừa ghét lại hận sư huynh đồng môn, cảm thấy bọn họ đoạt đi cơ duyên của ngài. Cũng bất trung với môn phái, hơn nữa đắm chìm vào sự dâm dật, thích rượu và ham mê nữ sắc, còn……”
Hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên đối phương đã đứng lên.
“Ngươi, ngươi là kẻ lừa đảo! Ngươi dám cố ý châm ngòi mối quan hệ của ta và đồng môn?!” Đệ tử này quay đầu đi, liên tục hạ giọng cười làm lành với đồng môn đang đứng phía sau, “Sư huynh, tuyệt đối là đệ không có ý này, đệ……”
“Phải không?” Thanh niên đó nhạt nhẽo kéo dài giọng mũi ra nói, “”Đạo gia, chẳng phải là ngài không tranh dành được sư muội nên trong lòng ghen ghét với sư huynh, còn tố giác ngài ấy rất nhiều việc nhỏ để sư phụ trách phạt ngài ấy sao?”
“Vương Sơn, hắn nói chính là sự thật?” Đệ tử này đang đứng phia sau, khuôn mặt sư huynh của hắn nặng nề âm u, “Lầm trước trốn ra uống rượu là đệ nói cho sư phụ?”
“Đệ, đệ…… Đệ không nói! Gia hỏa này nói hươu nói vượn mà thôi!” Vương Sơn quay đầu, hắn thẹn quá hóa giận dùng chân hung hăng đá về hướng thanh niên kia, “Ngươi là đồ lừa đảo, đáng chết, nên bị người đánh một trận mới được, đáng giận!”
Vương Sơn hung hăng đá thanh niên đó, đá đến mức thanh niên kia chỉ có thể ôm đầu rúc vào góc tường.
Người thanh niên kia muốn dùng bả vai để đỡ lấy nhưng gã Vương Sơn này rất âm độc khi tránh đi bả vai của người thanh niên, chỉ chuyên môn đá vào bụng của người ta, đá đến mức thanh niên đó kêu la oai oái.
Vương Sơn đang hăng hái đá thì bỗng nhiên cảm thấy tay của mình bị người tóm lấy. Hắn quay đầu đối diện với đôi mắt u ám của Lục Ngôn Khanh.
“Vị bằng hữu này, đều là người tu tiên, ở trong thành đánh người không tốt lắm đâu!” Giọng nói của Lục Ngôn Khanh trầm xuống.
“A?” Vương Sơn không quen biết hắn, “Mụ nó chứ, ngươi tính là cái cọng hành nào, ngươi ---”
Gã còn chưa nói xong thì bỗng nhiên bay ra ngoài. Hóa ra sư huynh của gã dùng một chân đá bay gã.
Sư huynh của tên Vương Sơn quay đầu rồi dùng hai tay ôm quyền.
“Hóa ra là Lục đạo hữu của Tinh Thần Cung, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Hắn khách khí cúi người, “Chuyện này là chúng tại hạ sai, chúng tại hạ đi ngay đây. Đến lúc trở về tại hạ sẽ dạy dỗ sư đệ thất tốt, đã mất công ngài lo lắng rồi.”
Sư huynh vừa quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đều đi tới đây, lập tức trán của hắn toát ra mồ hôi mỏng.
Vương Sơn bò dây, khi gã nghe thấy sư huynh nói liền sửa lại bộ dáng kiêu ngạo đó, cũng liên tục cúi người gật đầu nói xin lỗi, vừa ôm bụng vừa bị sư huynh túm lấy quần áo xách đi, tốc độ hai người rời đi rất nhanh, quả thực là chạy trối chết.
Bên này, Thẩm Hoài An khom lưng kéo thanh niên kia đứng lên.
“Này, ngươi không sao chứ?” Thẩm Hoài An thấp giọng hỏi.
“Không có việc gì không có việc gì, cảm ơn…… Ai ôi, đau đau đau.” Thanh niên kia hí lên một tiếng, hít hà một hơi, vẻ mặt của hắn đưa đám, “Xương sườn này của ta bị gãy rồi hả, xong rồi xong rồi, xem cho người ta cả một tháng cũng không đủ tiền để ta chữa bệnh đâu.”
Hắn vừa nói vừa dựa vào trên người của Thẩm Hoài An, bộ dáng nửa chết nửa sống.
“Tìm chỗ yên tĩnh rồi ta xem cho ngươi.” Lục Ngôn Khanh nói.
Thanh niên kia tức khắc tỉnh táo lên, hắn nở nụ cười tươi, “Cảm ơn tiên trưởng, việc này, hay đi tửu quán kiếm một gian sương phòng đi, ta ta ta mời khách!”
“Ngươi mời cái con khỉ, còn không phải là muốn ăn chực sao?” Thẩm Hoài An nhíu mày.
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng cuối cùng bốn người vẫn mang theo thanh niên này đi vào lầu bốn ở tửu lâu rồi vào phòng ngồi xuống bên cửa sổ.
Cốc Thu Vũ tiện tay sử dụng trận pháp tạo ra không gian yên tĩnh nhỏ để bọn họ không bị người quấy rầy, người bên ngoài cũng không biết bên trong xảy ra cái gì.
Lục Ngôn Khanh vươn tay kiểm tra thân thể của thanh niên đó, quả nhiên hắn bị gãy hai cây xương sườn.
“Để ta giúp ngươi nối lại thì ngươi sẽ không bị mất tiền.” Lục Ngôn Khanh nói.
“Đừng đừng, chuyện này, các vị tiên trưởng, chúng ta ăn cơm trước rồi nối sau được chứ?” Thanh niên đó ra vẻ đáng thương, “Rất lâu rồi ta chưa được ăn cơm no.”
“Vậy mau ăn đi.” Tiêu Dực nói.
Hắn còn chủ động đẩy đĩa thịt giò kho tàu mà hắn chuyên môn gọi cho mình sang cho thanh niên kia.
“Đa tạ Tiêu tiên trưởng, ta ăn cái này là được.”
Thanh niên đẩy thịt giò đó lại cho Tiêu Dực rồi bưng bát cơm lên, ăn thỏa thích đồ ăn thức uống trước mặt, không chút nào nhìn ra được xương sườn bị gãy hai cây có ảnh hưởng tới hắn.
Chờ đến khi hắn ăn đến tận hứng, vừa ngẩng đầu thì mới phát hiện ra bốn người đang tập trung nhìn mình không chớp mắt, áp lực đó làm tim hắn đập tình thịch.
Thanh niên gượng cười, “Cái này, các, các vị lão đại, sao các vị cứ nhìn ta như vậy?”
“Ăn no uống đã rồi, nói đi.” Thẩm Hoài An đặt kiếm của mình lên bàn, hắn sâu kín hỏi thẳng, “Tiểu tử, tên là gì?”
“Ta, ta tên là Lý Thanh Thành.” Lý Thanh Thành nhìn kiếm của Thẩm Hoài An, hắn nuốt một ngụm cuối xuống rồi nhích người hướng vào bên trong.
“Rất tốt, Lý Thanh Thành.” Thẩm Hoài An nheo mắt lại, “Nói đi, ngươi gạt người thế nào?”
“A, ta gạt người chính là --- Không đúng, ta không gạt người mà, trời xanh chứng giám!” Lý Thanh Thành kêu oan, “Ta xem mệnh cho người ta, ta gạt người như thế nào được? Ngài hỏi Tiêu tiên trưởng đi, ta lừa ngài ấy sao?”
Tiêu Dực lắc đầu đầy vẻ nghiêm túc, “Hắn không lừa gạt đệ, đệ làm chứng.”
Thẩm Hoài An dùng ngón tay khều khều xích sắt nhỏ trên cổ của Tiêu Dực, hắn nhướn mày hỏi lại, “Ngươi nó cái đồ chơi này trừ tà?”
Lý Thanh Thành nhìn Thẩm Hoài An, nhìn Tiêu Dực, lại nhìn Thẩm Hoài An tiếp.
Mất nửa ngày hắn mới nở nụ cười.
Rồi cất bước chạy luôn.
Thẩm Hoài An cũng không quay đầu lại, một tay túm lấy cổ áo của Lý Thanh Thành, thu tay lại lôi người trở về rồi đè lên trên bàn.
Đằng sau lưng và đầu của Lý Thanh Thành vừa mới bị đè lên bàn thì thấy một cơn gió lạnh đánh úp lại, trường kiếm của Thẩm Hoài An kêu ‘leeng keeng’ một tiếng, đã cắm lên mặt bàn được ba phân ngay bên tai của Lý Thanh Thành.
“Đến đây đi, xem cho ta nào.” Thẩm Hoài An cúi đầu nhìn chăm chú vào Lý Thanh Thành rồi mỉm cười nói.
Thanh niên nhìn thân kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, rồi nhìn Thẩm Hoài An đang dùng tay chống lên ngực mình, hắn đành cười gượng.
“Đều, đều là hiểu lầm……” Hắn liếm liếm đầu lưỡi rồi cười làm lành, “Ta, ta xem miễn phí cho ngài.”
Sau một nén nhang.
Thẩm Hoài An ngồi xuống cạnh Lục Ngôn Khanh rồi nói, “Không cần nói nữa, gia hỏa này không lừa gạt người thật, cũng có bản lĩnh đấy.”
Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ nhìn bùa hộ mệnh trên cổ của Thẩm Hoài An, hai người nhìn nhau chăm chú một lúc, đều không biết nói gì mới được.
Lý Thanh Thành xoay xoay bả vai rồi cười trừ, “Nếu không có chuyện gì khác thì ta đi trước đây.”
Hắn đứng lên, nhìn thấy không ai ngăn cản nên bước nhanh được hai bước rồi vén lên rèm cửa muốn đi ra ngoài.
Kết quả, Lý Thanh Thành dừng lại, liên tục lui về sau, run run rẩy rẩy lùi về bên cạnh bàn.
Bốn người ngẩng đầu thì nhìn thấy Ngu Sở vén rèm lên đi tới.
“Lợi hại như vậy?” Ngu Sở cười cười, “Vậy cũng xem cho ta đi.”
“Nếu đệ cảm thấy người đó là đại sư, vậy hắn nói những cái gì?” Thẩm Hoài An hỏi, “Hắn lấy bát tự của đệ để xem hả?”
“Không đúng đâu, Tiêu Dực không biết bát tự của mình như thế nào mà.” Cốc Thu Vũ xen lời, “Không có bát tự thì người đó xem thế nào nhỉ?”
Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đều thuộc dạng người hay nói nhiều, đôi mắt của Tiêu Dực sang trái rồi lại sang phải theo lời của hai người đang nói, nhưng lại không xen được một câu.
“Được rồi, hai người để đệ ấy tự nói đi.” Lục Ngôn Khanh không còn cách nào khác nên phải cản lại.
Lúc này Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ mới im miệng, bọn họ cùng nhìn về phía Tiêu Dực.
Tiêu Dực suy nghĩ kỹ trong chốc lát, dường như đang nhớ lại sự việc phát sinh lúc ấy.
“Đệ đi Vân Thành mua gia vị thì nhìn thấy trong quán trà có rất nhiều người vây quanh một bàn có vẻ rất náo nhiệt. Họ thấy đệ tới liền kéo đệ qua đó, nói rằng để cho đệ xem người nọ là thật hay giả.” Tiêu Dực kể lại, “Người bọn họ vây quanh chính là đại sư, ban đầu đệ cũng không tin nhưng đến khi ngài ấy nhìn tướng tay của đệ liền nói rất nhiều chuyện đã từng xảy ra.”
“Hắn nói đều đúng hết?” Thẩm Hoài An nâng mi lên hỏi.
Tiêu Dực gật gật đầu.
“Ngài ấy nói thời niên thiếu của đệ nhấp nhô, dễ gặp tai nạn nhưng cả một đường đều có quý nhân nâng đỡ.” Tiêu Dực nói, “Ngài ấy nói những khoảng thời gian đều đúng…… Tuy rằng khi còn nhỏ đệ không gặp được quý ‘nhân’ mà là linh thú…… Nhưng sau này thời gian gặp được gia gia và sư phụ đều có thể đối chiếu được.”
Ba người liếc nhìn nhau một cái.
“Gia hỏa kia hẳn là cũng có chỗ hơn người.” Cốc Thu Vũ nói, “Hắn có tính tương lai cho đệ không?”
Tiêu Dực gật đầu nhẹ nhàng, thần sắc bỗng nhiên đông cứng hơn nhiều.
“Đại sư nói đệ dễ gặp tai ương về nữ nhân, bảo đệ đeo xây xích trừ tà để tránh nữ quỷ nhập vào người.” Hắn nghiêm túc kể.
“Huynh lại cảm thấy người này là kẻ lừa đảo.” Thẩm Hoài An cạn lời đành duỗi tay ra vỗ vỗ đầu của Tiêu Dực, “Tiêu Dực, đệ có ngốc không thế? Đệ là người tu tiên thế mà đệ còn sợ nữ quỷ hả?”
“Không phải sợ mà là dự phòng.” Tiêu Dực phản bác, “Hơn nữa ngài ấy đều nói đúng về quá khứ cho nên khi dự đoán về tương lai nhất định cũng có đạo lý.”
Cốc Thu Vũ ngẩng đầu, nàng nhìn sang Lục Ngôn Khanh.
“Sư huynh, làm sao bây giờ?”
Lục Ngôn Khanh khoanh tay trước ngực, hắn suy nghĩ kỹ càng một lúc, cuối cùng mới mở miệng, “Chúng ta xuống núi đi gặp ‘đại sư’ này đã, xem rốt cuộc là hắn có phải là kẻ lừa đảo hay không. Nếu thật sự là kẻ lừa đảo thì đuổi ra khỏi thành sớm một chút, đừng để các bá tánh mất tiền vì bị lừa bịp.”
“Cứ như vậy đi!” Thẩm Hoài An đứng lên nói, “Nói một tiếng với sư tôn rồi sau đó chúng ta đi xuống núi nào.”
Khi Lục Ngôn Khanh đi ra sau núi thì thấy Ngu Sở đã ở đất trồng rau nhìn linh thảo của mình đang sinh trưởng. Nghe Lục Ngôn Khanh bẩm báo xong, nàng đứng dậy, hơi nhướn mày.
“Thú vị đây.” Nàng nói, “Các con đi thôi, tìm hiểu chi tiết của người đó đi.”
Vì thế, đoàn người đi tới Vân Thành.
Đến khi bọn họ tiến vào Vân Thành thì nhận ra trong một hẻm nhỏ nối liền với phố chính hình như có tiếng người ồn ào, rất nhiều người đều chen lấn nhau.
Nhóm người Lục Ngôn Khanh đi tới, quả nhiên thấy có rất nhiều bá tánh chen chúc ở bên nhau chật như nêm cối và đều gọi ‘đại sư, đại sư’.
Người quá nhiều, thậm chí chỉ có thể nhìn đến cờ phướn đang dựa vào tường của người được gọi là đại sư đó, bên trên có viết ‘Thần Cơ Diệu Toán’, còn phía dưới lại bị chủ nhân của nó che kín mít.
Bốn người đứng bên ngoài không nhìn rõ được, đúng lúc này bỗng nhiên có người hét lớn, “Tránh ra tránh ra, để chúng ta nhìn xem.”
Mọi người quay đầu lại thì nhìn thấy hai đệ tử đang mặc trang phục đệ tử của môn phái tu tiên đang đi tới, người dân thấy biết là tiên trưởng nên lập tức thi nhau tránh sang hai bên.
Đệ tử cầm đầu nói, “Ta muốn nhìn xem tên nào tới đây giả danh lừa bịp!”
Các bá tánh vừa tránh ra thì bốn người của Tinh Thần Cung cũng thấy rõ bên trong.
Vị đại sư này đang ngồi dựa vào góc tường, hoàn toàn khác với hình ảnh lão nhân khô gầy trong đầu của bọn họ, đó là một thanh niên vô cùng trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ tới 17 18 tuổi mà thôi.
Y phục trên người hắn là vải dệt sợi bông, tóc buộc sau đầu thành búi và đội mũ đạo sĩ.
Người thanh niên này lớn lên cũng không đến nỗi nào, tuy không có khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ như F4 của Tinh Thần Cung nhưng nhìn kỹ cũng được coi là có khuôn mặt nhã nhặn sáng sủa, cực kỳ thanh tú.
Nhưng nhìn qua lại có vẻ lười biếng, khóe mắt hơi rũ xuống, bộ dáng buồn ngủ lại vô hại.
Hắn ngồi xếp bằng dựa vào ven tường nhìn khí thế mạnh mẽ của đệ tử của môn phái tu tiên đang tiến tới cũng không có một chút cảm giác khẩn trương.
“Các vị đạo gia, để ta nói này.” Thanh niên nói một cách lười nhác, “Cho dù là các ngài muốn đoán mệnh cũng cần phải bỏ tiền ra đấy nhé.”
Tên đệ tử cầm đầu ngồi xuống trước mặt hắn, móc ra một khối bạc vụn nhỏ từ trong lồng ngực ra với vẻ mặt khinh thường rồi dùng ngón tay bắn ra như đang tống cổ khất cái vậy, khối bạc vụn đó đánh lên ngực của người thanh niên rồi rơi lăn lông lốc trên mặt đất.
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An không khỏi nhăn lại mi.
Vẫn chưa biết người ta có phải là kẻ lừa đảo hay không đã dùng phương thức này đi đối xử với họ, thật sự là vô lễ.
Nhưng thanh niên đó lại không thèm để ý một chút nào, hắn duỗi tay cần lên khối bạc vụn.
“Thôi được rồi, ta đây sẽ xem cho ngài một chút.” Hắn nói, “Bát tự ngày sinh của đạo gia là gì?”
“Không có.” Tên đệ tử này nói một cách lạnh lùng.
“Vậy……” Thanh niên đó nói, “Ta xem tướng tay của ngài đi.”
Nói xong hắn duỗi tay ra nắm lấy tay của đối phương rồi cúi đầu nhìn thoáng qua, cân nhắc cẩn thận một lúc mới chậc lưỡi.
“Có chuyện thì nói, ở đây giả vờ giả vịt như xem ra được điều lạ thường cái gì?” Tên này trách cứ, “Chẳng lẽ là sợ bị ta phát hiện ra có vấn đề?”
“Đạo gia, ngài thật sự muốn biết hả?” Người thanh niên ngẩng đầu, cặp mắt đen láy nhìn đối phương, “Có một số việc vẫn là không nên nói ra thì tốt hơn.”
“Bảo ngươi nói thì ngươi nói!” Tên đệ tử của môn phái tu tiên sẵng giọng.
“Được rồi.” Người thanh niên đó lúc này mới dùng giọng điệu lười nhác, “Thiên phú của ngài kém cỏi cho nên trong môn phái không có cảm giác tồn tại, ngài vừa ghét lại hận sư huynh đồng môn, cảm thấy bọn họ đoạt đi cơ duyên của ngài. Cũng bất trung với môn phái, hơn nữa đắm chìm vào sự dâm dật, thích rượu và ham mê nữ sắc, còn……”
Hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên đối phương đã đứng lên.
“Ngươi, ngươi là kẻ lừa đảo! Ngươi dám cố ý châm ngòi mối quan hệ của ta và đồng môn?!” Đệ tử này quay đầu đi, liên tục hạ giọng cười làm lành với đồng môn đang đứng phía sau, “Sư huynh, tuyệt đối là đệ không có ý này, đệ……”
“Phải không?” Thanh niên đó nhạt nhẽo kéo dài giọng mũi ra nói, “”Đạo gia, chẳng phải là ngài không tranh dành được sư muội nên trong lòng ghen ghét với sư huynh, còn tố giác ngài ấy rất nhiều việc nhỏ để sư phụ trách phạt ngài ấy sao?”
“Vương Sơn, hắn nói chính là sự thật?” Đệ tử này đang đứng phia sau, khuôn mặt sư huynh của hắn nặng nề âm u, “Lầm trước trốn ra uống rượu là đệ nói cho sư phụ?”
“Đệ, đệ…… Đệ không nói! Gia hỏa này nói hươu nói vượn mà thôi!” Vương Sơn quay đầu, hắn thẹn quá hóa giận dùng chân hung hăng đá về hướng thanh niên kia, “Ngươi là đồ lừa đảo, đáng chết, nên bị người đánh một trận mới được, đáng giận!”
Vương Sơn hung hăng đá thanh niên đó, đá đến mức thanh niên kia chỉ có thể ôm đầu rúc vào góc tường.
Người thanh niên kia muốn dùng bả vai để đỡ lấy nhưng gã Vương Sơn này rất âm độc khi tránh đi bả vai của người thanh niên, chỉ chuyên môn đá vào bụng của người ta, đá đến mức thanh niên đó kêu la oai oái.
Vương Sơn đang hăng hái đá thì bỗng nhiên cảm thấy tay của mình bị người tóm lấy. Hắn quay đầu đối diện với đôi mắt u ám của Lục Ngôn Khanh.
“Vị bằng hữu này, đều là người tu tiên, ở trong thành đánh người không tốt lắm đâu!” Giọng nói của Lục Ngôn Khanh trầm xuống.
“A?” Vương Sơn không quen biết hắn, “Mụ nó chứ, ngươi tính là cái cọng hành nào, ngươi ---”
Gã còn chưa nói xong thì bỗng nhiên bay ra ngoài. Hóa ra sư huynh của gã dùng một chân đá bay gã.
Sư huynh của tên Vương Sơn quay đầu rồi dùng hai tay ôm quyền.
“Hóa ra là Lục đạo hữu của Tinh Thần Cung, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Hắn khách khí cúi người, “Chuyện này là chúng tại hạ sai, chúng tại hạ đi ngay đây. Đến lúc trở về tại hạ sẽ dạy dỗ sư đệ thất tốt, đã mất công ngài lo lắng rồi.”
Sư huynh vừa quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đều đi tới đây, lập tức trán của hắn toát ra mồ hôi mỏng.
Vương Sơn bò dây, khi gã nghe thấy sư huynh nói liền sửa lại bộ dáng kiêu ngạo đó, cũng liên tục cúi người gật đầu nói xin lỗi, vừa ôm bụng vừa bị sư huynh túm lấy quần áo xách đi, tốc độ hai người rời đi rất nhanh, quả thực là chạy trối chết.
Bên này, Thẩm Hoài An khom lưng kéo thanh niên kia đứng lên.
“Này, ngươi không sao chứ?” Thẩm Hoài An thấp giọng hỏi.
“Không có việc gì không có việc gì, cảm ơn…… Ai ôi, đau đau đau.” Thanh niên kia hí lên một tiếng, hít hà một hơi, vẻ mặt của hắn đưa đám, “Xương sườn này của ta bị gãy rồi hả, xong rồi xong rồi, xem cho người ta cả một tháng cũng không đủ tiền để ta chữa bệnh đâu.”
Hắn vừa nói vừa dựa vào trên người của Thẩm Hoài An, bộ dáng nửa chết nửa sống.
“Tìm chỗ yên tĩnh rồi ta xem cho ngươi.” Lục Ngôn Khanh nói.
Thanh niên kia tức khắc tỉnh táo lên, hắn nở nụ cười tươi, “Cảm ơn tiên trưởng, việc này, hay đi tửu quán kiếm một gian sương phòng đi, ta ta ta mời khách!”
“Ngươi mời cái con khỉ, còn không phải là muốn ăn chực sao?” Thẩm Hoài An nhíu mày.
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng cuối cùng bốn người vẫn mang theo thanh niên này đi vào lầu bốn ở tửu lâu rồi vào phòng ngồi xuống bên cửa sổ.
Cốc Thu Vũ tiện tay sử dụng trận pháp tạo ra không gian yên tĩnh nhỏ để bọn họ không bị người quấy rầy, người bên ngoài cũng không biết bên trong xảy ra cái gì.
Lục Ngôn Khanh vươn tay kiểm tra thân thể của thanh niên đó, quả nhiên hắn bị gãy hai cây xương sườn.
“Để ta giúp ngươi nối lại thì ngươi sẽ không bị mất tiền.” Lục Ngôn Khanh nói.
“Đừng đừng, chuyện này, các vị tiên trưởng, chúng ta ăn cơm trước rồi nối sau được chứ?” Thanh niên đó ra vẻ đáng thương, “Rất lâu rồi ta chưa được ăn cơm no.”
“Vậy mau ăn đi.” Tiêu Dực nói.
Hắn còn chủ động đẩy đĩa thịt giò kho tàu mà hắn chuyên môn gọi cho mình sang cho thanh niên kia.
“Đa tạ Tiêu tiên trưởng, ta ăn cái này là được.”
Thanh niên đẩy thịt giò đó lại cho Tiêu Dực rồi bưng bát cơm lên, ăn thỏa thích đồ ăn thức uống trước mặt, không chút nào nhìn ra được xương sườn bị gãy hai cây có ảnh hưởng tới hắn.
Chờ đến khi hắn ăn đến tận hứng, vừa ngẩng đầu thì mới phát hiện ra bốn người đang tập trung nhìn mình không chớp mắt, áp lực đó làm tim hắn đập tình thịch.
Thanh niên gượng cười, “Cái này, các, các vị lão đại, sao các vị cứ nhìn ta như vậy?”
“Ăn no uống đã rồi, nói đi.” Thẩm Hoài An đặt kiếm của mình lên bàn, hắn sâu kín hỏi thẳng, “Tiểu tử, tên là gì?”
“Ta, ta tên là Lý Thanh Thành.” Lý Thanh Thành nhìn kiếm của Thẩm Hoài An, hắn nuốt một ngụm cuối xuống rồi nhích người hướng vào bên trong.
“Rất tốt, Lý Thanh Thành.” Thẩm Hoài An nheo mắt lại, “Nói đi, ngươi gạt người thế nào?”
“A, ta gạt người chính là --- Không đúng, ta không gạt người mà, trời xanh chứng giám!” Lý Thanh Thành kêu oan, “Ta xem mệnh cho người ta, ta gạt người như thế nào được? Ngài hỏi Tiêu tiên trưởng đi, ta lừa ngài ấy sao?”
Tiêu Dực lắc đầu đầy vẻ nghiêm túc, “Hắn không lừa gạt đệ, đệ làm chứng.”
Thẩm Hoài An dùng ngón tay khều khều xích sắt nhỏ trên cổ của Tiêu Dực, hắn nhướn mày hỏi lại, “Ngươi nó cái đồ chơi này trừ tà?”
Lý Thanh Thành nhìn Thẩm Hoài An, nhìn Tiêu Dực, lại nhìn Thẩm Hoài An tiếp.
Mất nửa ngày hắn mới nở nụ cười.
Rồi cất bước chạy luôn.
Thẩm Hoài An cũng không quay đầu lại, một tay túm lấy cổ áo của Lý Thanh Thành, thu tay lại lôi người trở về rồi đè lên trên bàn.
Đằng sau lưng và đầu của Lý Thanh Thành vừa mới bị đè lên bàn thì thấy một cơn gió lạnh đánh úp lại, trường kiếm của Thẩm Hoài An kêu ‘leeng keeng’ một tiếng, đã cắm lên mặt bàn được ba phân ngay bên tai của Lý Thanh Thành.
“Đến đây đi, xem cho ta nào.” Thẩm Hoài An cúi đầu nhìn chăm chú vào Lý Thanh Thành rồi mỉm cười nói.
Thanh niên nhìn thân kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, rồi nhìn Thẩm Hoài An đang dùng tay chống lên ngực mình, hắn đành cười gượng.
“Đều, đều là hiểu lầm……” Hắn liếm liếm đầu lưỡi rồi cười làm lành, “Ta, ta xem miễn phí cho ngài.”
Sau một nén nhang.
Thẩm Hoài An ngồi xuống cạnh Lục Ngôn Khanh rồi nói, “Không cần nói nữa, gia hỏa này không lừa gạt người thật, cũng có bản lĩnh đấy.”
Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ nhìn bùa hộ mệnh trên cổ của Thẩm Hoài An, hai người nhìn nhau chăm chú một lúc, đều không biết nói gì mới được.
Lý Thanh Thành xoay xoay bả vai rồi cười trừ, “Nếu không có chuyện gì khác thì ta đi trước đây.”
Hắn đứng lên, nhìn thấy không ai ngăn cản nên bước nhanh được hai bước rồi vén lên rèm cửa muốn đi ra ngoài.
Kết quả, Lý Thanh Thành dừng lại, liên tục lui về sau, run run rẩy rẩy lùi về bên cạnh bàn.
Bốn người ngẩng đầu thì nhìn thấy Ngu Sở vén rèm lên đi tới.
“Lợi hại như vậy?” Ngu Sở cười cười, “Vậy cũng xem cho ta đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.