Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 78:

Phù Đảo

24/05/2022

Duới sự trợ giúp của các sư huynh về vấn đề phụ đạo, thêm cả việc cẩn thận nghiêm túc khi luận bàn với sư phụ, cuối cùng dần dần cũng có cảm giác Lý Thanh Thành giống mô giống dạng.

Trải qua sự tra tấn trong một tháng, rốt cuộc thì Lý Thanh Thành có thể rời giường đúng giờ; nghiêm túc đọc sách, tu luyện và luyện võ.

Tuy Lý Thanh Thành không tham dự thêm giờ huấn luyện trong thời gian rảnh rỗi giống như những đồ đệ Tinh Thần Cung khác nhưng các sư huynh cũng đã thực vừa lòng.

Người lười nhác như Lý Thanh Thành có thể kiên trì hằng ngày cố định tu luyện đã không tồi, còn lại thì bọn họ không yêu cầu gì hơn.

Rốt cuộc ba người Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực cũng không trông cậy Lý Thanh Thành có thể thật sự đặc biệt ưu tú hoặc tiến bộ nhanh chóng gì đó.

Chỉ cần hắn có thể chịu khó tu luyện để đảm bảo bản thân không bị người bắt nạt là được, còn việc muốn trở nên mạnh mẽ đại loại vì để làm vẻ vang hay giải ưu cho môn phái thì ba người đều cảm thấy dựa vào bọn họ là đủ rồi.

Từ sau khi Ngu Sở phát hiện Lý Thanh Thành bắt đầu nghiêm túc tu luyện thì những lúc luận bàn nàng sẽ nương tay, chẳng qua ngẫu nhiên cách một khoảng thời gian sẽ hù dọa hắn để Lý Thanh Thành không biếng nhác nữa.

Nói cho cùng Lý Thanh Thành cũng là thiên tài, chỉ cần hắn chịu khó tu luyện vào ban ngày thôi thì cũng đã tiến bộ rất nhanh.

Chỉ sợ các trưởng bối Lý gia cũng không lường trước được chuyện hắn ở nhà bị người đuổi theo bắt ép học tập luyện võ, đến khi lên núi chưa nổi nửa năm đã thay hình đổi dạng.

Đối với đệ tử Tinh Thần Cung mà nói, loại chuyện tu luyện này chính là như vậy. Vừa mới bắt đầu cảm thấy khó, cảm thấy mệt, nhưng về sau quen thuộc là không có vấn đề gì.

Ít nhất thì ở một tháng sau, mỗi ngày vào thời điểm nghỉ ngơi là Lý Thanh Thành sẽ không bao giờ thấy đau khắp cả người nữa.

Hắn sinh sống ở trên núi mấy tháng cũng từ từ thả lỏng hơn, không còn căng thẳng như lúc mới bắt đầu lên núi, đối với ai cũng thể hiện gương mặt tươi cười chào đón, còn đón ý nói hùa. Hiện giờ tự nhiên nhiều hơn, dần dần bộc lộ ra bản sắc của chính hắn.

Bởi vì các sư huynh đều tự thêm thời gian tu luyện cho bản thân nên nhiệm vụ xuống núi đi Vân Thành liền giao cho một mình Lý Thanh Thành.

“Danh sách mua sắm này, đệ chỉ cần dựa theo nó để mua là được.” Lục Ngôn Khanh đưa một tờ giấy cho hắn, “Nếu có chưởng quầy muốn đưa cho đệ thì cũng không thể lấy không, nhất định phải đưa tiền.”

“Đệ hiểu mà, đại sư huynh yên tâm đi.” Lý Thanh Thành đeo cái sọt trên lưng, nhận lấy tờ giấy rồi hứa hẹn đảm bảo.

“Trước khi trời tối nhớ trở về luôn, trên đường không cần quá công khai, nếu có mở miệng tranh cãi thì nhường đối phương một ít cũng được.” Lục Ngôn Khanh nghĩ nghĩ xong lại dặn dò, “Đệ cũng đừng ba hoa với người khác quá.”

Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Thành xuống núi nên mỗi một sự việc Lục Ngôn khanh đều căn dặn.

“Đệ làm việc thì sư huynh cứ yên tâm đi, đệ là loại người chủ động đi tranh chấp với người khác sao?” Lý Thanh Thành đảm bảo, “Đệ khẳng định sẽ trở về đúng thời gian!”

Lúc này Lục Ngôn Khanh mới gật đầu.

“Tiểu Thanh.” Nhìn thấy Lý Thanh Thành phải đi, Lục Ngôn Khanh mở miệng gọi.

Lý Thanh Thành quay đầu nhìn về phía hắn.

Lục Ngôn Khanh nghĩ ngợi rồi vẫn nói, “Nếu thật sự có người khinh người quá đáng thì không cần nhường nhịn quá, cần động thủ thì vẫn nên động thủ.”

Nghe được lời này, Lý Thanh Thành nở nụ cười tươi tắn.

“Đệ đã biết, sư huynh.”

Hắn dùng khinh công rời khỏi Huyền Cổ sơn.

Người ta xuống núi đi Vân Thành là thành thành thật thật lên đường, riêng Lý Thanh Thành lại càng không phải kiểu người như thế. Hắn thích nhìn xem cái này, sờ sờ cái kia, cây nào mà có quả dại là hắn thích nhảy lên xem đó là quả gì.

Gặp động vật nhỏ trong núi hắn cũng muốn đi đến nhìn nhìn bọn chúng một cái mới chịu được, suýt chút nữa hù chết thỏ hoang.

Một quãng đường chạy tung tăng như vậy khiến tốc độ của Lý Thanh Thành chậm chạp gấp đôi so với các sư huynh nên đến giờ mới tới cổng sau của Vân Thành.

Đi đến ngoại thành, lúc này hắn mới sửa sang lại hình tượng của mình rồi mới đi vào.

Chuyện Lý Thanh Thành là tân đệ tử của Tinh Thần Cung chỉ trong một đêm đã truyền khắp Vân Thành, những chưởng quầy vốn rất quan tâm Tinh Thần Cung đều thực sự thích hắn.

Nguyên nhân là so với các sư huynh thì Lý Thanh Thành càng bình dân hơn, lại còn biết tán gẫu, cảm giác không giống như là người tu tiên mà lại có cảm giác thân thiết như nhi tử hàng xóm cách vách vậy.

Dưới sự dẫn dắt của Ngu Sở nên từ ban đầu Tinh Thần Cung có phương châm đứng cùng trận doanh với quần chúng nhân dân, hiện giờ có Lý Thanh Thành thì càng như hỗ thêm cánh.

Vài lần trước đi cùng các sư huynh tới, các sư huynh sơ sẩy một cái là Lý Thanh Thành còn có thể lên nha môn chuyện trò với người ta thì có thể nghĩ hắn được hoan nhênh nhiều đến thế nào, ngay cả tri phủ đại nhân Vân Thành cũng thích hắn.

Cả một đường Lý Thanh Thành chào hỏi với người khác đi mua đồ vật, náo nhiệt vô cùng.

“Lý tiểu tiên trưởng tới rồi, lá trà của sư phụ ngài đây.”

Hắn đi vào tiệm trà để nghỉ ngơi một lát, lão bản cửa tiệm đã quen cửa quen nẻo đưa cho hắn túi lá trà ngon, thuận tiện để tiểu nhị rót chén trà đầy cho Lý Thanh Thành.

“Đa tạ chường quầy.”

Sau khi Lý Thanh Thành cảm tạ xong mới nhẹ nhàng thở một hơi rồi ngồi xuống uống trà.



Thời điểm hắn đang nghỉ ngơi thì trong và ngoài cửa tiệm đều có không ít đôi mắt quan sát hắn. Đệ tử các môn phái khác nghỉ ngơi ở đây đều dùng ánh mắt không tốt nhìn hắn chằm chằm.

Dường như Lý Thanh Thành không hề phát hiện, hắn nhẹ nhàng đung đưa chén trà, thổi lá trà rồi mỹ mãn thưởng thức trà.

Quả nhiên những người khác không ngồi yên được khi thấy hắn kiềm chế không hành động gì.

Không đến một lúc đã có mấy người tu tiên đi tới.

“Ngươi chính là Lý Thanh Thành?” Tên cầm đầu nọ lạnh lùng hỏi.

Lý Thanh Thành ngẩng đầu, hắn trả lời một cách hiền lành, “Là ta, các ngươi là?”

“Chính tiểu tử ngươi bái nhập Tinh Thần Cung?” Tên tu tiên khác cười nhạo, “Thật là buồn cười, bọn bịm bợm giang hồ như ngươi mà Tinh Thần Cung cũng muốn, có vẻ như Tinh Thần Cung sớm đã sơn cùng thủy tận rồi.”

Ánh mắt của Lý Thanh Thành tối sầm lại nhưng trên mặt lại không thể hiện ra mà vẫn cứ cười khanh khách.

“Đúng thật, trình độ của tiểu sinh ở trong môn phái nhiều nhất cũng chỉ là chân chạy vặt mà thôi.” Hắn thở dài thườn thượt rồi cảm thán với giọng điệu du dương, “Nề hà mệnh ta quá tốt nên mới có thể bái nhập môn phái tốt như vậy.”

“Khách khi với ngươi mà ngươi còn dám lên giọng?” Giọng điệu khắc nghiệt của gã đó vang lên, “Ngươi cái đồ bịp bợm giang hồ này, đi ra thi đấu với chúng ta. Thật ra ta muốn xem tiểu tử nhà ngươi có năng lực gì.”

“Không cần so.” Lý Thanh Thành vừa duỗi tay cầm lấy chén trà vừa lười biếng nói, “Ta nhận thua.”

Thấy thái độ kiêu ngạo của hắn, gã đệ tử tu tiên đang đứng đối diện bỗng nhiên gây khó dễ, gã duỗi tay ra muốn đánh bay chén trà để trên bàn.

Không nghĩ tới gã lại đánh hụt, giống như giây tiếp theo chén trà đó biết dịch chuyển tức thời lên tay của Lý Thanh Thành vậy.

“Ta nói vị đạo hữu này, ngươi cần gì phải như vậy? Ta nhận thua còn không được sao?” Lý Thanh Thành khuyên bảo, “Đừng động thủ ở trong tiệm, chưởng quầy cũng không dễ dàng đâu.”

“Vậy ngươi đi ra cùng ta!” Gã đối diện này nói, “Chúng ta tỷ thí một trận?”

Lý Thanh Thành gãi gãi đầu rồi thở dài, “Vậy cũng được. Nhưng mà……”

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà muốn ngươi hãy xưng tên môn phái, sư phụ là ai, tên họ là gì.”

Lý Thanh Thành đứng lên, đôi mắt đen láy nhìn lướt qua, nụ cười không còn nở rộ nữa mà có vẻ hùng hổ dọa người hơn.

“Ngươi biết được ta là ai thì chắc không muốn che che giấu giấu bản thân mà tỷ thí với ta chứ?”

Những người ở đối diện cứ nhìn lẫn nhau, ngọn lửa kiêu ngạo vừa mới bùng lên liền bị dập tắt đi một ít.

“Ồ, như thế nào, sợ rồi?” Lý Thanh Thành xách cái sọt của mình lên rồi nói, “Sợ là tốt, bớt việc……”

Lý Thanh Thành cất bước rời đi tiệm trà, mấy người kia đều đứng tại chỗ, đôi mắt phẫn nộ trợn hết cả lên cứ thế mà trừng hắn, laị không có người tiến lên ngăn trở.

Hắn mua xong những vật dụng cần mua dựa theo danh sách trên giấy rồi mới đi trở về.

Trên con phố lớn gần cổng chính của thành trì càng náo nhiệt, càng xa hơn thì những đồ vật rao bán càng thiếu thốn, cũng bớt náo nhiệt hơn.

Lý Thanh Thành đi vào một cái ngõ nhỏ yên tĩnh, hắn ngáp một cái.

Từ trong cái ngõ âm u bỗng nhiên có sát khí đánh tới, Lý Thanh Thành lắc mình một cái tránh thoát được công kích của hai thanh phi kiếm.

“Hừ, may mà ngươi linh hoạt đấy.”

Trong ngõ nhỏ có ba người chậm rãi đi ra, đúng là ba gã đệ tử vừa mới kiếm chuyện trong tiệm trà vừa rồi.

Trong số đó có một gã khá là kiêu ngạo, “Phi kiếm này của ta không phải kẻ nào cũng có thể tránh thoát được, vận khí của ngươi không tệ đâu.”

“Chủ kiếm tu? Chẳng lẽ các ngươi là đệ tử của Bách Trượng Phong?” Lý Thanh Thành truy vấn.

Nhìn sắc mặt biến đổi của ba gã này là Lý Thanh Thành biết mình đã đoán đúng.

“Phải ăn ngay nói thật, cảm giác kiếm pháp này của các ngươi vẫn kém một chút.” Lý Thanh Thành cười như không cười, “Trong khi ta và sư huynh của ta luận bàn, các sư huynh nhường ta còn mạnh hơn các ngươi gấp trăm lần.”

“Ngươi!”

Đương nhiên là đệ tử của Bách Trượng Phong biết kiếm tu của Tinh Thần Cung lợi hại. Chưa cần nói đến thiên phú biến thái Thẩm Hoài An mà ngay cả Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ không phải chủ tu kiếm vậy mà kiếm thuật đã mạnh đến thế.

Bách Trượng Phong của bọn họ lấy kiếm thuật là niềm tự hào nhất, ở trong tiên tông đại bỉ lần đó cũng không tránh được ma trảo của Tinh Thần Cung, từng người từng người bị Cốc Thu Vũ, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đánh bại.

Tức khắc ba gã của Bách Trượng phong đều thẹn quá hóa giận.

“Buồn cười, không đối phó được với sư huynh của ngươi chẳng lẽ còn không đối phó được với ngươi sao?!”

Ba người đồng thời gây khó dễ, cả ba cùng nhau tấn công về phía Lý Thanh Thành.



Chỉ thấy động tác của Lý Thanh Thành nhanh như một chiếc lá rụng, ba thanh phi kiếm đồng thời phóng thới mà không có một cái nào gần được hắn.

Tựa như hắn có thể dự đoán được công kích của bọn họ vậy, mỗi lần đều có thể lấy nhu tiếp cương, tránh né công kích của bọn chúng như cá gặp nước một cách trùng hợp.

Nhưng ba gã đệ tử của Bách Trượng Phòng cũng chưa nghĩ đến trường hợp sẽ thành cái dạng này, kiếm thuật của bọn họ bị nhiễu loạn, phi kiếm trong cái hẻm nhỏ hẹp không có không gian để thi triển, không đánh được tới Lý Thanh Thành mà ngược lại còn khiến các pháp bảo va chạm vào nhau, tiếng vang lách cách thanh thúy giữa không trung truyền tới.

“Ngu ngốc! Sao các đệ tự mình đánh chính mình?!”Gã đồ đệ cầm đầu kia quở mắng.

“Sư huynh, hẻm nhỏ này chúng đệ không thi triển được!” Người nọ ở bên cạnh biện giải.

Ba người đồng thời hạ mắt xuống, lại đồng thời thu kiếm rồi lấy ra bùa chú từ trong lồng ngực.

Lý Thanh Thành là người tinh nhất trong các sư huynh đệ, không cần Ngu Sở dạy dỗ thì hắn đã biết không được để lại cơ hội cho địch nhân.

Trong vài giây ngắn ngủi khi bọn họ thu kiếm để lấy ra bùa chú có tạo ra khe hở, Lý Thanh Thành lợi dụng cơ hội nhanh chóng tiến gần người.

Ba tên này chỉ thấy được nụ cười thiếu đánh của Lý Thanh Thành xong là giây tiếp theo trên ngực tê rần, trước mắt biến thành màu đen, bị một quyền của hắn đánh bay nện ở trên tường.

Lý Thanh Thành đứng tại chỗ, hắn nhẹ nhàng hít thở rồi thu lại tư thế.

“Đa tạ!” Lý Thanh Thành dào dạt đắc ý, “Thế nào, mấy tháng nay lão tử bỏ sức ra huấn luyện không làm mất công các sư huynh chứ?”

Đúng là trước mặt Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực, thậm chí là cả Tiểu Cốc hắn đều không hề có sức phản kháng, luôn bị đánh đến mức nằm nhoài ra đất.

Nhưng mỗi ngày bồi luyện với hắn đều là đương kim nhân tài kiệt xuất cả một thế hệ tuổi trẻ ở Tu Tiên giới, đã thói quen đánh cùng bọn họ rồi, cho dù mỗi ngày thua nhưng khi xoay lại gặp người tu tiên khác thì họ được tính là cái gì?

Dưới sự tra tấn của các sư huynh nên trình độ và chân khí của Lý Thanh Thành vượt xa cả Luyện Khí kỳ bình thường, thậm chí có thể đánh bay được những người này.

Nhưng chính hắn cũng rõ ràng, hắn chỉ mới nhập môn mà thôi.

Cho dù có thiên phú thì khi gặp phải đối thủ Trúc Cơ kỳ như thế này, hắn cũng vì ỷ vào đối phương không quen thuộc lối đánh của hắn mới thắng được một lần, bằng không chỉ với năng lực tu vi của người tu tiên bình thường thì đối với những cấp bậc trên đều chỉ có thể bị nghiền áp.

Lý Thanh Thành chiếm được lợi xong thì xoay người chạy đi luôn.

Ba gã đồ đệ bị đánh đến mức mất vài giây mới thanh tỉnh lại bèn lập tức hô lên, “đuổi theo!”

Cái khác không nói chứ việc chạy trốn là Lý Thanh Thành tin tưởng bản thân nhất. Hắn không đánh lại người ta nhưng năng lực của hắn làm hắn có cơ hội đánh người ta một ít rồi chạy trốn thì vẫn dư dả.

Hắn dùng khinh công chạy về cổng sau của Vân Thành, đang muốn chạy về hướng môn phái thì dừng lại.

…… Không được, thượng cổ linh địa trong sương mù mà Tinh Thần Cung đang ở là bí mật, hắn có thể chạy được những nhỡ đâu bị người thấy thì sao đây?

Ba gã đệ tử đang đuổi theo sau nhìn thấy Lý Thanh Thành dừng lại thì cũng không biết hắn đang úp úp mở mở cái gì.

Trên khu đất trống ở dưới chân núi ngoài thành, ba gã đệ tử dùng dằng một lúc, gã đồ đệ bên cạnh nói, “Sư huynh, nơi này trống trải, có thể ngự kiếm!”

“Tốt!” Gã sư huynh cầm đầu trầm giọng, “Cho tên gia hỏa này một bài học ngay ở đây đi, đừng làm mất mặt sư phụ và môn phái.”

“Không được làm sư phụ mất mặt?” Lý Thanh Thành hỏi, “Chẳng lẽ sư phụ ngươi phái các ngươi tới để thăm dò ta?”

Sắc mặt ba gã đệ tử Bách Trượng Phong kém đi, thấy thế Lý Thanh Thành liên tục xua tay, “Ta đoán mò thôi, ngươi xem sắc mặt thay đổi của cái ngươi đi, giống như bị ta nói trúng vậy.”

“Đáng giận.” Sắc mặt gã đệ tử cầm đầu của Bách Trượng Phong cực kỳ kém, “Động thủ!”

Vừa dứt lời, ba kẻ được huấn luyện bài bản dùng động tác giống nhau khống chế phi kiếm tấn công Lý Thanh Thành.

Bách Trượng Phong là môn phái chuyên môn tu kiếm nên người ta cũng có thực học. Bị Lý Thanh Thành đánh một kích làm ba gã này đều muốn cho hắn biết mặt nên lựa chọn chiêu số phối hợp có uy lực và khó khăn cực kỳ cao.

Trong nháy mắt thấy được điều này, tức khắc Lý Thanh Thành thầm nghĩ xong rồi.

Hắn lại gặp phải sự việc đã từng phát sinh trong khi luận bàn. Cho dù Lý Thanh Thành có thể nhìn ra được cách thức công kích của đối phương và biết phương pháp tránh né, nhưng khi đối diện với kẻ có năng lực cao hơn hắn thì hắn có nhìn ra được cũng là uổng phí.

Một kích này, dù cho hắn nhìn ra được cũng không chạy thoát.

Mắt thấy pháp bảo đang lao tới mình, Lý Thanh Thành dứt khoát dùng chân khí hộ thể, sau đó nhắm mắt lại ôm đầu ngồi xổm xuống.

Chỉ nghe thấy những tiếng nổ vang ầm ầm ầm, bụi đất bay tứ tung gần như sắp chôn Lý Thanh Thành vào trong đó.

Lý Thanh Thành rung rung bụi đất trên người thì nhìn thấy Thẩm Hoài An đang đứng trước hắn, người thanh niên mặc hắc y, vạt áo bay múa theo gió, mái tóc buộc đuôi ngựa ở đằng sau cũng hơi đong đưa.

Ở đối diện, sắc mặt của ba gã này biến đổi lớn.

Thẩm Hoài An cầm kiếm, hắn ngẩng đầu nhìn đối phương với ánh mắt nguy hiểm.

“Muốn chơi kiếm?” Giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Hoài An cất lên, “Ta chơi với các ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook