Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ
Chương 12: Cộng Tình
Phù Đảo
29/01/2022
***Cộng tình: cùng chung một tình cảm, cảm giác, thấu hiểu.
Lục Ngôn Khanh phát hiện ra giọng điệu của Ngu Nhạc Cảnh có vẻ quen thuộc với Ngu Sở, lại không có biểu hiện địch ý, hắn hơi nghi hoặc quay đầu nhìn sang Ngu Sở.
Bị ba người chăm chú nhìn, Ngu Sở đau đầu thở dài một tiếng.
“A Khanh, vị này chính là huynh trưởng của ta Ngu Nhạc Cảnh, đây là chất tử của ta Ngu Thượng Phàm.”
Nàng lại nói với Ngu Nhạc Cảnh, “Đại ca, đây là đồ đệ của muội Lục Ngôn Khanh.”
Đã biết thân phận đối phương, Lục Ngôn Khanh vội vàng ôm quyền.
“Chào sư bá, mới vừa rồi có chút mạo phạm xin ngài thứ tội.”
Nhất thời Ngu Nhạc Cảnh không nói gì, chỉ tùy tiện gật đầu, qua vài giây mới thấp giọng, “…… Tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.”
Ông ấy xoay người rời đi, Ngu Thượng Phàm đi theo sau, vừa đi vừa quay lại cười gật đầu với Ngu Sở, mời nàng theo kịp.
Bốn người đều đi đến tửu lầu Vân Thành nhưng đôi bên lại đi cách nhau một khoảng xa.
Ngu Thượng Phàm đi cạnh phụ thân lặng lẽ hỏi, “Phụ thân, người thanh niên trẻ trẻ đó không phải nhi tử của cô cô có phải làm phụ thân thất vọng lắm không?”
“Nói bậy nào.” Ngu Nhạc Cảnh chắp tay sau lưng, lạnh giọng nói, “Có hy vọng mới có thất vọng, con mắt nào của con nhìn thấy ta chờ mong nàng sống như nào?”
Ngu Thượng Phàm thẳng lưng thì thầm nói, “…… Hai con mắt đều thấy được, cũng không biết là ai cứ đứng trước bức tranh của cô cô ngẩn ngơ.”
“Con!”
Ngu Nhạc Cảnh trừng mắt, Ngu Thượng Phàm vội vàng chữa, “Con đùa thôi, đùa thôi. Phụ thân, tới tửu lầu rồi.”
Giữa buổi trưa tiếng người huyên náo trong tửu lầu, tiểu nhị vung khăn lông trắng đi ra đón chào.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, các vị có mấy người ạ?”
Ngu Nhạc Cảnh khoanh tay, ông ta còn đang nổi nóng nên lạnh lùng nói, “Bốn người, muốn một nhã gian.”
“Lão bản có hẹn trước sao?”
“Không có.”
Tiểu nhị nhìn sắc mặt của Ngu Nhạc Cảnh, lại nhìn về phía Ngu thượng Phàm cười làm lành nói, “Ngài xem, thật không khéo, nhã gian của chúng ta đều có khách đã đặt trước rồi ạ, nếu không tiểu nhân tìm cho ngài chỗ ngồi yên tĩnh nhé?”
Ngu Thượng Phàm cười nói, “Huynh đệ này, chúng ta đưa thêm tiền, cậu tạo thuận lợi cho.”
“Chuyện này không được không được, lão gia, quy củ ở đây tiểu nhân cũng không có biện pháp……”
Ba người đang ầm ĩ thì Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh đang đi tới.
Hai thầy trò còn chưa đến nơi thì tiểu nhị đã liếc thấy, chen qua Ngu Nhạc Cảnh và Ngu Thượng Phàm đi đến trước mặt hai thầy trò tươi cười chào đón, “Ai nha, đây chẳng phải là Ngu tiên tôn và Lục tiên trưởng sao, hai vị đây là ---”
Lục Ngôn Khanh mở miệng nói, “Lưu huynh đệ, tửu lầu của các huynh còn nhã gian không? Sư tôn của ta muốn trò chuyện với người quen cũ.”
“Có có, ngài chờ một lát, vị trí tốt nhất ở lầu hai trống ngay thôi, xin mời vài vị vào trước ạ!”
Đây là đang giữ giờ cơm trưa, vị trí tốt nhất sao có thể trống được? Lục Ngôn Khanh không nhịn được nói, “Lưu huynh đệ, nếu như không có cũng không cần miễn cưỡng.”
“Có, ngài yên tâm đi, khẳng định có!” Tiểu nhị đưa người tiếp đón vào trong vừa nói, “Lão bản của chúng tôi đều nói, khi nào hai vị tới đều có chỗ, chờ một lát nhé, có ngay thôi.”
Nhìn tiểu nhị chạy lên lầu nhanh chư chớp, sắc mặt Ngu Nhạc Cảnh tối đen, hừ lạnh một tiếng, khoanh tay quay đi để lại tấm lưng đối diện với mọi người.
Ngu Thượng Phàm cười nói, “Vẫn là cô cô cùng Lục tiểu đệ có mặt mũi, con muốn đưa thêm tiền mà người ta còn không cần đâu.”
“Ngài khách khí rồi, chẳng qua chúng tôi sinh hoạt ở đây đã lâu, mọi người đều quen thuộc, người dân Vân Thành lại thuần phác mà thôi.” Lục Ngôn Khanh lễ phép đáp.
Hai người trẻ tuổi đang hòa giải, còn Ngu Nhạc Cảnh cùng Ngu Sở mỗi người đứng một bên không ai nói gì.
Không cần đợi lâu tiểu nhị đã mời bọn họ lên lầu, ngồi vào nhã gian bên cửa sổ. Ngu Thượng Phàm và Lục Ngôn Khanh phụ trách gọi món ăn, Ngu Nhạc Cảnh ngồi đối diện với Ngu Sở vẫn giữ im lặng.
Chờ đến khi tiểu nhị đi rồi, nhã gian yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe được cách vách có tiếng cười đùa nói chuyện, càng thể hiện ra bầu không khí nặng nề trong nhã gian.
Ngu Thượng Phàm uống trà, đôi mắt lại nhìn trái nhìn phải mà đánh giá.
Hắn buông chén trà cười gượng, “Thật ra con không cảm thấy muốn ăn, ngựa xe mệt nhọc tiêu hóa không được. Con định đi dạo Vân Thành nhưng trong thành con lại không quen thuộc……”
Ánh mặt của Ngu Thượng Phàm dừng trên người Lục Ngôn Khanh đang ngồi an tĩnh bên cạnh Ngu Sở. Lục Ngôn Khanh ngước mắt nhìn về phía Ngu Sở.
“Đi thôi.” Ngu Sở nói.
Lục Ngôn Khanh chắp tay thi lễ, “Vâng ạ.”
Ngu Thượng Phàm lập tức tươi cười, nhanh chóng đứng lên, còn Lục Ngôn Khanh lại thong dong đứng dậy, chỉ làm động tác đứng lên thôi mà bộ dáng còn mang theo nét phong nhã.
Trước giờ Ngu Thượng Phàm vẫn là như vậy, nhưng đặc biệt hôm nay Ngu Nhạc Cảnh nhìn lại không vừa mắt, ông ta lạnh lùng nói, “Nhìn bộ dáng của con xem, lễ tiết Ngu gia đều bị con ném đi hết. Con như vậy như thế nào làm phụ thân?”
Ngu Thượng Phàm cười gật đầu, duỗi tay ôm vai Lục Ngôn Khanh ra khởi nhã gian.
Đợi khi chỉ còn lại hai huynh muội, Ngu Sở ngẩng đầu nhìn Ngu Nhạc Cảnh.
“Xá điệt bao nhiêu tuổi mà đã có con rồi đại ca?”
***Xá điệt: cháu nó.
Ngón tay của Ngu Nhạc Cảnh không tự giác mà xoay chén, qua vài giây mới bất mãn nhỏ giọng nói, “Tiểu nhi năm nay đã 25 tuổi, có con không phải là bình thường sao.”
Ngu Sở cười cười.
“Huynh đã làm gia gia rồi, nhưng trong trí nhớ của muội huynh chỉ mới 22 tuổi.”
Trong nhất thời Ngu Nhạc Cảnh không biết nói gì.
Bản thân sắp đến tuổi gần đất xa trời, nhưng muội muội trước mắt thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, phảng phất như 30 năm chia lìa đó chẳng qua chỉ là giấc mộng mà thôi.
Ngu Nhạc Cảnh nắm chặt chén trà, cắn răng nói một cách khó khăn, “Trong những năm đó, tại sao muội không liên hệ với gia đình? Chẳng sợ không trở về nhà thì cũng nên gửi thư về…… Muội có biết mấy năm qua chúng ta sống thế nào?”
Ngu Sở rũ mắt, “Khi đó muội giận dỗi, tưởng chứng minh một mình mình cũng có thể sống tốt được, kết quả là ngoài ý muốn có môn phái phát hiện ra tư chất tu tiên, muội gửi về nhà một phong thư…… Sau đó quy tắc môn phái nghiêm khắc, muốn đệ tử cùng thế tục chặt đứt liên hệ. Muội cho rằng để cả nhà nghĩ muội đã chết cũng tốt, cho nên……”
Nàng hé môi, “Chưa từng gửi thư về nhà.”
Phanh ---! Một chưởng Ngu Nhạc Cảnh đập lên bàn, chén trà đều nghiêng đổ, tức giận nói, “Tại sao muội lại cố chấp như vậy?”
Ngu Sở tự giễu cười, “Khi đó muội tuổi trẻ bồng bột, cảm thấy không có muội có lẽ với Ngu gia mới càng tốt. Đến khi trưởng thành, suy nghĩ cẩn thận thì đã qua vài chục năm, muội cũng không có mặt mũi viết thư về nhà.”
Những lời này nửa đoạn trước là sự thật, còn phần sau là giả, cho đến lúc tự bạo nội đan Ngu Sở Sở vẫn cảm thấy để trong nhà nghĩ mình đã chết là tốt nhất.
Năm đó Ngu Nhạc Cảnh 21 tuổi nghênh thú tức phụ mới, tức phụ mới nhỏ tuổi xinh xắn, biết thi thư lại hiểu lễ tiết làm Ngu lão gia và Ngu phu nhân vừa lòng vô cùng.
Từ lúc đại ca với tẩu tử bắt đầu đính ước Ngu Sở Sở đã không thoải mái gì, nàng được sủng đến lớn, thành ra tính tình rất ngang bướng.
Tẩu tử vào cửa được một năm, không chỉ tiếp nhận sổ sách nội viện của Ngu mẫu cùng tài kho, mà còn ở chung hòa thuận với phụ mẫu huynh trưởng và tôi tớ, vỗn dĩ phụ mẫu còn sủng ái nàng cũng bắt đầu lấy tẩu tử ra để răn dạy nàng ngày thường làm chuyện hoang đường.
Ngu Sở Sở cảm thấy tẩu tử chiếm đi địa vị cùng yêu thương vốn thuộc về nàng nên càng thêm đối chọi gay gắt và làm ầm ĩ lên.
Vào một buổi sáng như thường ngày, phu thê Ngu lão gia và vợ chồng Ngu Nhạc Cảnh đang đóng cửa ăn cơm, không gọi Ngu Sở Sở đang ngủ nướng dậy.
“Hôm nay là ngày lành, người một nhà chúng ta ăn bữa cơm vui vẻ nào.” Ngu lão gia nâng chén, “A Uyển, một năm nay con chịu thiệt thòi, về sau Ngu gia cùng Nhạc Cảnh đều nhờ con chiếu cố nhiều hơn.”
Tẩu tử nhẹ nhàng đồng ý, bốn người hòa thuận vui vẻ thì Ngu Sở Sở đạp cửa tiến vào, ném bàn đi, đánh tẩu tử một cái tát.
Ngu lão gia lập tức nổi trận lôi đình, quay sang đánh lên mặt Ngu Sở Sở, hai phụ tử cãi nhau một trận, những người khác can ngăn không được.
Ngu lão gia bắt Ngu Sở Sở dập đầu nhận sai với tẩu tử, Ngu Sở Sở cứng đầu không quỳ.
“Một nhà các người ăn cơm vui vẻ, còn con thì sao?” Ngu Sở Sở chỉ vào tẩu tử, “Nàng ta chính là hồ ly tinh, làm nàng cút, cút khỏi nhà ta!”
“Muốn cút cũng là nữ nhi bất hiếu như ngươi cút!” Ngu lão gia khó thở tức giận nói, “Chờ đến lúc xuất giá thì chính là người nhà chồng rồi, nữ nhi gả chồng như nước đổ đi, đến lúc đó ngươi cùng chúng ta thì có quan hệ gì? Ta nói cho ngươi, chị dâu A Uyển là người nhà họ Ngu, ngươi không phải! Nếu hôm nay ngươi không dập đầu nhận sai cũng đừng lại bước vào cửa lớn Ngu gia!”
Ngu lão gia rống xong, một câu Ngu Sở Sở đều nói không nên lời.
Qua vài giây nàng tự giễu mà cười nói, “Các người là người một nhà, còn ta không có nhà.”
Nàng xoay người rời đi Ngu phủ, cũng không quay đầu lại.
Ngu lão gia cho rằng Ngu Sở Sở chỉ cáu kỉnh mà thôi, không cho người đuổi theo. Sau Ngu Sở Sở không trở về nữa, Ngu phu nhân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, dần dần thân thể ốm yếu, không mấy năm liền đi.
Bởi vì việc này mà Ngu Nhạc Cảnh suýt chút nữa hòa ly với thê tử, mấy năm về sau hôn nhân của hai người cũng lung lay sắp đổ, cho đến khi thê tử có mang, hai người mới có động lực tiếp tục cuộc hôn nhân này.
Mà câu Ngu Sở Sở nói trước khi đi giống như một cây kim đâm vào ngực Ngu lão gia, tra tấn ông ấy mười mấy năm cho đến khi qua đời.
Hiện giờ đã qua hơn 30 năm, tuổi già ngu Nhạc Cảnh ngồi đối mặt với tuổi trẻ xinh đẹp Ngu Sở, Ngu Nhạc Cảnh gục đầu xuống, Ngu Sở lại nhìn ông.
“Đại ca, có phải ca vẫn oán trách muội hay không?”
Thật sự đây không phải là cuộc đời của Ngu Sở, đáng lẽ cùng nàng không có quan hệ gì, nhưng không biết vì sao Ngu Sở không nhịn được mở miệng hỏi.
“Oán trách muội?” Ngu Nhạc Cảnh thê lương cười, “Những năm qua huynh từng trách mọi người, trách muội, trách phụ mẫu, trách bản thân và A Uyển, thâm chí đi trách hạ nhân trong nhà. Việc năm đó chỉ cần có một người trong số đó lựa chọn bất đồng có lẽ không xảy ra cục diện như bây giờ.”
“Sự việc ngày đó thường xuyên xuất hiện trước mắt huynh.” Ngu Nhạc Cảnh nhẹ nhàng nói, “ Huynh thường xuyên nghĩ đến buổi sáng hôm đó, nếu trước khi phụ thân nói chuyện, huynh thực hiện chức trách của đại ca đi gọi muội một tiếng thì chẳng có chuyện gì xảy ra rồi.”
Ngực Ngu Sở căng chặt, nàng không phải là người am hiểu xử lý chuyện tình cảm, nàng hé môi nhỏ giọng nói, “Là muội không hiểu chuyện.”
“Không, là huynh và phụ mẫu sai, là chúng ta tự mình đem muội sủng lên trời, lại chính mình làm muội ngã xuống.” Ngu Nhạc Cảnh tự giễu cười cười, “Muội đi rồi, trái tim Ngu gia cũng đi theo.”
Ngu Sở không biết nói gì, nàng rũ mắt rồi mới nhẹ nhàng nói, “Muội đã thật lâu không có tình cảm phong phú như vậy, muội thấy áy náy, nhưng cũng rất tức giận.”
Không phải lần đầu tiên linh hồn Ngu Sở xuyên vào thân thể người khác, kế thừa ký ức người khác nhưng chưa từng có tâm trạng như lúc này.
Không biết có phải do nàng cùng Ngu Sở Sở có tên gọi, bề ngoài, giọng nói giống nhau hay không mà làm linh hồn các nàng gần gũi như vậy, đến mức thân thể Ngu Sở Sở có thể thích ứng được nội đan của nàng, cũng làm nàng cộng tình với Ngu Sở Sở.
Cộng tình như chính bản thân Ngu Sở trải qua việc này, đối với nàng cách làm của Ngu Sở Sở thật ấu trĩ, nhưng nghĩ đến tương lai của Ngu Sở Sở, Ngu Sở vẫn cảm thấy phẫn nộ.
Ở giai đoạn kiêu ngạo, mẫn cảm cùng tự ti Ngu Sở tiến vào thế giới tu tiên; nàng không coi ai ra gì mà kiêu ngạo cùng thiếu tình yêu thương làm nàng khát cầu một bạn lữ hoàn mỹ, kết quả theo trong sách trước thất thân, sau mất tôn nghiêm, bị tra tấn vài thập niên rồi lựa chọn tự sát.
Thậm chí Ngu Sở thấy may mắn là chân chính Ngu Sở Sở sống trong thế giới tiểu thuyết tự bạo bỏ mình, không trải qua tương lai đen tối thống khổ đó.
Đáng lẽ nàng không cần xảy ra những chuyện như vậy, đáng lẽ nàng có thể làm một đại tiểu thư phàm nhân, làm bản thân kiêu ngạo cả đời. Ở buổi sáng đó vì tức giận không giữ được lý trí mà cãi nhau, cuối cùng trở thành bị kịch của Ngu gia.
Ngu Sở không biết rốt cuộc bản thân đang giận Ngu Sở Sở hay là giận những người khác.
Ngu Nhạc Cảnh nhìn chăm chú vào nàng, thở dài một tiếng.
“Sở Sở, mấy năm nay ngẫu nhiên huynh nằm mơ thấy sẽ tìm được muội, khi đó huynh luôn muốn gặp mặt phải mắng cho muội một trận, hoặc là ôm đầu khóc lớn, hoặc là kể ra biến cố ập tới nhà làm muội áy náy.”
“Thế mà đến cái ngày này huynh bỗng cảm thấy hết thảy đều không còn quan trọng.” Ngu Nhạc Cảnh nói, “Biết được muội vẫn còn xinh đẹp trẻ trung như này, có đồ đệ, còn được bá tánh kính yêu thì đối với huynh mà nói đã đủ.”
Ngu Sở nhịn không được nói, “Đại ca……”
“Tiểu muội.” Ngu Nhac Cảnh nhìn nàng, nhẹ giọng nói, “Ca già rồi, sau lần này chỉ sợ không còn xuôi nam được nữa. Ca chỉ muốn cầu muội một việc, có thể cùng ca về nhà cúi chào phụ mẫu hay không, cũng làm cho bọn họ ở nơi chín suối có thể an giấc ngàn thu.”
Lục Ngôn Khanh phát hiện ra giọng điệu của Ngu Nhạc Cảnh có vẻ quen thuộc với Ngu Sở, lại không có biểu hiện địch ý, hắn hơi nghi hoặc quay đầu nhìn sang Ngu Sở.
Bị ba người chăm chú nhìn, Ngu Sở đau đầu thở dài một tiếng.
“A Khanh, vị này chính là huynh trưởng của ta Ngu Nhạc Cảnh, đây là chất tử của ta Ngu Thượng Phàm.”
Nàng lại nói với Ngu Nhạc Cảnh, “Đại ca, đây là đồ đệ của muội Lục Ngôn Khanh.”
Đã biết thân phận đối phương, Lục Ngôn Khanh vội vàng ôm quyền.
“Chào sư bá, mới vừa rồi có chút mạo phạm xin ngài thứ tội.”
Nhất thời Ngu Nhạc Cảnh không nói gì, chỉ tùy tiện gật đầu, qua vài giây mới thấp giọng, “…… Tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.”
Ông ấy xoay người rời đi, Ngu Thượng Phàm đi theo sau, vừa đi vừa quay lại cười gật đầu với Ngu Sở, mời nàng theo kịp.
Bốn người đều đi đến tửu lầu Vân Thành nhưng đôi bên lại đi cách nhau một khoảng xa.
Ngu Thượng Phàm đi cạnh phụ thân lặng lẽ hỏi, “Phụ thân, người thanh niên trẻ trẻ đó không phải nhi tử của cô cô có phải làm phụ thân thất vọng lắm không?”
“Nói bậy nào.” Ngu Nhạc Cảnh chắp tay sau lưng, lạnh giọng nói, “Có hy vọng mới có thất vọng, con mắt nào của con nhìn thấy ta chờ mong nàng sống như nào?”
Ngu Thượng Phàm thẳng lưng thì thầm nói, “…… Hai con mắt đều thấy được, cũng không biết là ai cứ đứng trước bức tranh của cô cô ngẩn ngơ.”
“Con!”
Ngu Nhạc Cảnh trừng mắt, Ngu Thượng Phàm vội vàng chữa, “Con đùa thôi, đùa thôi. Phụ thân, tới tửu lầu rồi.”
Giữa buổi trưa tiếng người huyên náo trong tửu lầu, tiểu nhị vung khăn lông trắng đi ra đón chào.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, các vị có mấy người ạ?”
Ngu Nhạc Cảnh khoanh tay, ông ta còn đang nổi nóng nên lạnh lùng nói, “Bốn người, muốn một nhã gian.”
“Lão bản có hẹn trước sao?”
“Không có.”
Tiểu nhị nhìn sắc mặt của Ngu Nhạc Cảnh, lại nhìn về phía Ngu thượng Phàm cười làm lành nói, “Ngài xem, thật không khéo, nhã gian của chúng ta đều có khách đã đặt trước rồi ạ, nếu không tiểu nhân tìm cho ngài chỗ ngồi yên tĩnh nhé?”
Ngu Thượng Phàm cười nói, “Huynh đệ này, chúng ta đưa thêm tiền, cậu tạo thuận lợi cho.”
“Chuyện này không được không được, lão gia, quy củ ở đây tiểu nhân cũng không có biện pháp……”
Ba người đang ầm ĩ thì Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh đang đi tới.
Hai thầy trò còn chưa đến nơi thì tiểu nhị đã liếc thấy, chen qua Ngu Nhạc Cảnh và Ngu Thượng Phàm đi đến trước mặt hai thầy trò tươi cười chào đón, “Ai nha, đây chẳng phải là Ngu tiên tôn và Lục tiên trưởng sao, hai vị đây là ---”
Lục Ngôn Khanh mở miệng nói, “Lưu huynh đệ, tửu lầu của các huynh còn nhã gian không? Sư tôn của ta muốn trò chuyện với người quen cũ.”
“Có có, ngài chờ một lát, vị trí tốt nhất ở lầu hai trống ngay thôi, xin mời vài vị vào trước ạ!”
Đây là đang giữ giờ cơm trưa, vị trí tốt nhất sao có thể trống được? Lục Ngôn Khanh không nhịn được nói, “Lưu huynh đệ, nếu như không có cũng không cần miễn cưỡng.”
“Có, ngài yên tâm đi, khẳng định có!” Tiểu nhị đưa người tiếp đón vào trong vừa nói, “Lão bản của chúng tôi đều nói, khi nào hai vị tới đều có chỗ, chờ một lát nhé, có ngay thôi.”
Nhìn tiểu nhị chạy lên lầu nhanh chư chớp, sắc mặt Ngu Nhạc Cảnh tối đen, hừ lạnh một tiếng, khoanh tay quay đi để lại tấm lưng đối diện với mọi người.
Ngu Thượng Phàm cười nói, “Vẫn là cô cô cùng Lục tiểu đệ có mặt mũi, con muốn đưa thêm tiền mà người ta còn không cần đâu.”
“Ngài khách khí rồi, chẳng qua chúng tôi sinh hoạt ở đây đã lâu, mọi người đều quen thuộc, người dân Vân Thành lại thuần phác mà thôi.” Lục Ngôn Khanh lễ phép đáp.
Hai người trẻ tuổi đang hòa giải, còn Ngu Nhạc Cảnh cùng Ngu Sở mỗi người đứng một bên không ai nói gì.
Không cần đợi lâu tiểu nhị đã mời bọn họ lên lầu, ngồi vào nhã gian bên cửa sổ. Ngu Thượng Phàm và Lục Ngôn Khanh phụ trách gọi món ăn, Ngu Nhạc Cảnh ngồi đối diện với Ngu Sở vẫn giữ im lặng.
Chờ đến khi tiểu nhị đi rồi, nhã gian yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe được cách vách có tiếng cười đùa nói chuyện, càng thể hiện ra bầu không khí nặng nề trong nhã gian.
Ngu Thượng Phàm uống trà, đôi mắt lại nhìn trái nhìn phải mà đánh giá.
Hắn buông chén trà cười gượng, “Thật ra con không cảm thấy muốn ăn, ngựa xe mệt nhọc tiêu hóa không được. Con định đi dạo Vân Thành nhưng trong thành con lại không quen thuộc……”
Ánh mặt của Ngu Thượng Phàm dừng trên người Lục Ngôn Khanh đang ngồi an tĩnh bên cạnh Ngu Sở. Lục Ngôn Khanh ngước mắt nhìn về phía Ngu Sở.
“Đi thôi.” Ngu Sở nói.
Lục Ngôn Khanh chắp tay thi lễ, “Vâng ạ.”
Ngu Thượng Phàm lập tức tươi cười, nhanh chóng đứng lên, còn Lục Ngôn Khanh lại thong dong đứng dậy, chỉ làm động tác đứng lên thôi mà bộ dáng còn mang theo nét phong nhã.
Trước giờ Ngu Thượng Phàm vẫn là như vậy, nhưng đặc biệt hôm nay Ngu Nhạc Cảnh nhìn lại không vừa mắt, ông ta lạnh lùng nói, “Nhìn bộ dáng của con xem, lễ tiết Ngu gia đều bị con ném đi hết. Con như vậy như thế nào làm phụ thân?”
Ngu Thượng Phàm cười gật đầu, duỗi tay ôm vai Lục Ngôn Khanh ra khởi nhã gian.
Đợi khi chỉ còn lại hai huynh muội, Ngu Sở ngẩng đầu nhìn Ngu Nhạc Cảnh.
“Xá điệt bao nhiêu tuổi mà đã có con rồi đại ca?”
***Xá điệt: cháu nó.
Ngón tay của Ngu Nhạc Cảnh không tự giác mà xoay chén, qua vài giây mới bất mãn nhỏ giọng nói, “Tiểu nhi năm nay đã 25 tuổi, có con không phải là bình thường sao.”
Ngu Sở cười cười.
“Huynh đã làm gia gia rồi, nhưng trong trí nhớ của muội huynh chỉ mới 22 tuổi.”
Trong nhất thời Ngu Nhạc Cảnh không biết nói gì.
Bản thân sắp đến tuổi gần đất xa trời, nhưng muội muội trước mắt thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, phảng phất như 30 năm chia lìa đó chẳng qua chỉ là giấc mộng mà thôi.
Ngu Nhạc Cảnh nắm chặt chén trà, cắn răng nói một cách khó khăn, “Trong những năm đó, tại sao muội không liên hệ với gia đình? Chẳng sợ không trở về nhà thì cũng nên gửi thư về…… Muội có biết mấy năm qua chúng ta sống thế nào?”
Ngu Sở rũ mắt, “Khi đó muội giận dỗi, tưởng chứng minh một mình mình cũng có thể sống tốt được, kết quả là ngoài ý muốn có môn phái phát hiện ra tư chất tu tiên, muội gửi về nhà một phong thư…… Sau đó quy tắc môn phái nghiêm khắc, muốn đệ tử cùng thế tục chặt đứt liên hệ. Muội cho rằng để cả nhà nghĩ muội đã chết cũng tốt, cho nên……”
Nàng hé môi, “Chưa từng gửi thư về nhà.”
Phanh ---! Một chưởng Ngu Nhạc Cảnh đập lên bàn, chén trà đều nghiêng đổ, tức giận nói, “Tại sao muội lại cố chấp như vậy?”
Ngu Sở tự giễu cười, “Khi đó muội tuổi trẻ bồng bột, cảm thấy không có muội có lẽ với Ngu gia mới càng tốt. Đến khi trưởng thành, suy nghĩ cẩn thận thì đã qua vài chục năm, muội cũng không có mặt mũi viết thư về nhà.”
Những lời này nửa đoạn trước là sự thật, còn phần sau là giả, cho đến lúc tự bạo nội đan Ngu Sở Sở vẫn cảm thấy để trong nhà nghĩ mình đã chết là tốt nhất.
Năm đó Ngu Nhạc Cảnh 21 tuổi nghênh thú tức phụ mới, tức phụ mới nhỏ tuổi xinh xắn, biết thi thư lại hiểu lễ tiết làm Ngu lão gia và Ngu phu nhân vừa lòng vô cùng.
Từ lúc đại ca với tẩu tử bắt đầu đính ước Ngu Sở Sở đã không thoải mái gì, nàng được sủng đến lớn, thành ra tính tình rất ngang bướng.
Tẩu tử vào cửa được một năm, không chỉ tiếp nhận sổ sách nội viện của Ngu mẫu cùng tài kho, mà còn ở chung hòa thuận với phụ mẫu huynh trưởng và tôi tớ, vỗn dĩ phụ mẫu còn sủng ái nàng cũng bắt đầu lấy tẩu tử ra để răn dạy nàng ngày thường làm chuyện hoang đường.
Ngu Sở Sở cảm thấy tẩu tử chiếm đi địa vị cùng yêu thương vốn thuộc về nàng nên càng thêm đối chọi gay gắt và làm ầm ĩ lên.
Vào một buổi sáng như thường ngày, phu thê Ngu lão gia và vợ chồng Ngu Nhạc Cảnh đang đóng cửa ăn cơm, không gọi Ngu Sở Sở đang ngủ nướng dậy.
“Hôm nay là ngày lành, người một nhà chúng ta ăn bữa cơm vui vẻ nào.” Ngu lão gia nâng chén, “A Uyển, một năm nay con chịu thiệt thòi, về sau Ngu gia cùng Nhạc Cảnh đều nhờ con chiếu cố nhiều hơn.”
Tẩu tử nhẹ nhàng đồng ý, bốn người hòa thuận vui vẻ thì Ngu Sở Sở đạp cửa tiến vào, ném bàn đi, đánh tẩu tử một cái tát.
Ngu lão gia lập tức nổi trận lôi đình, quay sang đánh lên mặt Ngu Sở Sở, hai phụ tử cãi nhau một trận, những người khác can ngăn không được.
Ngu lão gia bắt Ngu Sở Sở dập đầu nhận sai với tẩu tử, Ngu Sở Sở cứng đầu không quỳ.
“Một nhà các người ăn cơm vui vẻ, còn con thì sao?” Ngu Sở Sở chỉ vào tẩu tử, “Nàng ta chính là hồ ly tinh, làm nàng cút, cút khỏi nhà ta!”
“Muốn cút cũng là nữ nhi bất hiếu như ngươi cút!” Ngu lão gia khó thở tức giận nói, “Chờ đến lúc xuất giá thì chính là người nhà chồng rồi, nữ nhi gả chồng như nước đổ đi, đến lúc đó ngươi cùng chúng ta thì có quan hệ gì? Ta nói cho ngươi, chị dâu A Uyển là người nhà họ Ngu, ngươi không phải! Nếu hôm nay ngươi không dập đầu nhận sai cũng đừng lại bước vào cửa lớn Ngu gia!”
Ngu lão gia rống xong, một câu Ngu Sở Sở đều nói không nên lời.
Qua vài giây nàng tự giễu mà cười nói, “Các người là người một nhà, còn ta không có nhà.”
Nàng xoay người rời đi Ngu phủ, cũng không quay đầu lại.
Ngu lão gia cho rằng Ngu Sở Sở chỉ cáu kỉnh mà thôi, không cho người đuổi theo. Sau Ngu Sở Sở không trở về nữa, Ngu phu nhân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, dần dần thân thể ốm yếu, không mấy năm liền đi.
Bởi vì việc này mà Ngu Nhạc Cảnh suýt chút nữa hòa ly với thê tử, mấy năm về sau hôn nhân của hai người cũng lung lay sắp đổ, cho đến khi thê tử có mang, hai người mới có động lực tiếp tục cuộc hôn nhân này.
Mà câu Ngu Sở Sở nói trước khi đi giống như một cây kim đâm vào ngực Ngu lão gia, tra tấn ông ấy mười mấy năm cho đến khi qua đời.
Hiện giờ đã qua hơn 30 năm, tuổi già ngu Nhạc Cảnh ngồi đối mặt với tuổi trẻ xinh đẹp Ngu Sở, Ngu Nhạc Cảnh gục đầu xuống, Ngu Sở lại nhìn ông.
“Đại ca, có phải ca vẫn oán trách muội hay không?”
Thật sự đây không phải là cuộc đời của Ngu Sở, đáng lẽ cùng nàng không có quan hệ gì, nhưng không biết vì sao Ngu Sở không nhịn được mở miệng hỏi.
“Oán trách muội?” Ngu Nhạc Cảnh thê lương cười, “Những năm qua huynh từng trách mọi người, trách muội, trách phụ mẫu, trách bản thân và A Uyển, thâm chí đi trách hạ nhân trong nhà. Việc năm đó chỉ cần có một người trong số đó lựa chọn bất đồng có lẽ không xảy ra cục diện như bây giờ.”
“Sự việc ngày đó thường xuyên xuất hiện trước mắt huynh.” Ngu Nhạc Cảnh nhẹ nhàng nói, “ Huynh thường xuyên nghĩ đến buổi sáng hôm đó, nếu trước khi phụ thân nói chuyện, huynh thực hiện chức trách của đại ca đi gọi muội một tiếng thì chẳng có chuyện gì xảy ra rồi.”
Ngực Ngu Sở căng chặt, nàng không phải là người am hiểu xử lý chuyện tình cảm, nàng hé môi nhỏ giọng nói, “Là muội không hiểu chuyện.”
“Không, là huynh và phụ mẫu sai, là chúng ta tự mình đem muội sủng lên trời, lại chính mình làm muội ngã xuống.” Ngu Nhạc Cảnh tự giễu cười cười, “Muội đi rồi, trái tim Ngu gia cũng đi theo.”
Ngu Sở không biết nói gì, nàng rũ mắt rồi mới nhẹ nhàng nói, “Muội đã thật lâu không có tình cảm phong phú như vậy, muội thấy áy náy, nhưng cũng rất tức giận.”
Không phải lần đầu tiên linh hồn Ngu Sở xuyên vào thân thể người khác, kế thừa ký ức người khác nhưng chưa từng có tâm trạng như lúc này.
Không biết có phải do nàng cùng Ngu Sở Sở có tên gọi, bề ngoài, giọng nói giống nhau hay không mà làm linh hồn các nàng gần gũi như vậy, đến mức thân thể Ngu Sở Sở có thể thích ứng được nội đan của nàng, cũng làm nàng cộng tình với Ngu Sở Sở.
Cộng tình như chính bản thân Ngu Sở trải qua việc này, đối với nàng cách làm của Ngu Sở Sở thật ấu trĩ, nhưng nghĩ đến tương lai của Ngu Sở Sở, Ngu Sở vẫn cảm thấy phẫn nộ.
Ở giai đoạn kiêu ngạo, mẫn cảm cùng tự ti Ngu Sở tiến vào thế giới tu tiên; nàng không coi ai ra gì mà kiêu ngạo cùng thiếu tình yêu thương làm nàng khát cầu một bạn lữ hoàn mỹ, kết quả theo trong sách trước thất thân, sau mất tôn nghiêm, bị tra tấn vài thập niên rồi lựa chọn tự sát.
Thậm chí Ngu Sở thấy may mắn là chân chính Ngu Sở Sở sống trong thế giới tiểu thuyết tự bạo bỏ mình, không trải qua tương lai đen tối thống khổ đó.
Đáng lẽ nàng không cần xảy ra những chuyện như vậy, đáng lẽ nàng có thể làm một đại tiểu thư phàm nhân, làm bản thân kiêu ngạo cả đời. Ở buổi sáng đó vì tức giận không giữ được lý trí mà cãi nhau, cuối cùng trở thành bị kịch của Ngu gia.
Ngu Sở không biết rốt cuộc bản thân đang giận Ngu Sở Sở hay là giận những người khác.
Ngu Nhạc Cảnh nhìn chăm chú vào nàng, thở dài một tiếng.
“Sở Sở, mấy năm nay ngẫu nhiên huynh nằm mơ thấy sẽ tìm được muội, khi đó huynh luôn muốn gặp mặt phải mắng cho muội một trận, hoặc là ôm đầu khóc lớn, hoặc là kể ra biến cố ập tới nhà làm muội áy náy.”
“Thế mà đến cái ngày này huynh bỗng cảm thấy hết thảy đều không còn quan trọng.” Ngu Nhạc Cảnh nói, “Biết được muội vẫn còn xinh đẹp trẻ trung như này, có đồ đệ, còn được bá tánh kính yêu thì đối với huynh mà nói đã đủ.”
Ngu Sở nhịn không được nói, “Đại ca……”
“Tiểu muội.” Ngu Nhac Cảnh nhìn nàng, nhẹ giọng nói, “Ca già rồi, sau lần này chỉ sợ không còn xuôi nam được nữa. Ca chỉ muốn cầu muội một việc, có thể cùng ca về nhà cúi chào phụ mẫu hay không, cũng làm cho bọn họ ở nơi chín suối có thể an giấc ngàn thu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.