Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ
Chương 1: Trục Xuất Sư Môn
Phù Đảo
14/01/2022
Ngu Sở mơ màng mở mắt, chợt cảm thấy ánh mặt trời chói chang chiếu trên đỉnh đầu, còn huyệt thái dương lại đau từng cơn.
Cảm giác có một tinh thần quen thuộc đè ép lên người, ký ức không thuộc về nàng cũng liên tiếp ùa vào trong đầu. Trong lúc nhất thời, Ngu Sở không mở được mắt, nàng nhíu lại mi, vì tiêu hóa quá nhiều ký ức hiện lên trong não bộ nên nàng nhẹ nhàng giơ tay lên xoa trán.
Hưu--! Tiếng xé gió truyền đến, theo bản năng Ngu Sở bắt được đồ vật đánh lén mình, tức khắc lòng bàn tay bị đau rát.
“Được lắm! Nghịch đồ nhà ngươi! Năng lực giỏi thật!”. Tiếng mắng của lão giả vang lên, cùng với đó, vì đã quen xuyên qua nên Ngu Sở chỉ cần vài giây là xử lí tốt được ký ức, vuốt phẳng nó, cả người cũng tỉnh táo hẳn.
Nàng ngẩng đầu, thấy mình đang quỳ gối trong Điện, tay cầm một nhánh của cành liễu. Phía bên kia cành liễu là một người lớn tuổi mặc áo bào trắng mặt đầy phẫn nộ đứng ngay trước mặt nàng.
“Sư phụ……” Ngu Sở mở miệng theo bản năng, tự động bật ra khỏi yết hầu.
“Đừng gọi ta là sư phụ, ta không có đồ đệ xấu hổ mất mặt như ngươi!” Mạc trưởng lão của Thăng Dương phái ném cành liễu trên tay xuống, lạnh lùng nói.
Ngu Sở hơi chớp đôi mắt, nàng nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện ở hai bên còn có rất nhiều các đệ tử đứng xem, trong Điện còn có các trưởng lão khác đang tọa trấn. Toàn bộ đại Điện chỉ có một mình nàng đang quỳ, nhận hết ánh mắt soi mói của mọi người.
Nàng biết mình xuyên sách, xuyên vào trong một quyển ngôn tình về Tu Chân mà trước khi ngủ nàng đang đọc, trở thành nữ phụ ác độc trùng tên với mình, chẳng qua nàng tên Ngu Sở, mà tên của nữ phụ nhiều thêm một chữ, gọi là Ngu Sở Sở.
Nhân vật này nói là vai ác còn thấy trèo cao bởi vì tính ra mà nói, Ngu Sở Sở là người xấu đầu tiên sau khi nữ chính trong nguyên tác gia nhập môn phái gặp được, nghĩ chút cũng biết không có khả năng lợi hại đến đâu, chỉ là đá kê chân mà thôi.
Vị Ngu tiểu thư này cũng không có chỉ số thông minh cao thâm gì, thay vì gọi là vai ác thì nói đúng hơn chỉ là nhân vật được tạo ra để phụ trợ nữ chủ nhận được sự hoan nghênh, cho người khác cảm thấy nữ chủ trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
Gia cảnh Ngu Sở Sở vốn giàu có nên tính tình kiêu căng, từ nhỏ lại thiếu sự yêu thương cho nên yêu thích nam nhân có tướng mạo đẹp đẽ tài giỏi, cứ gặp được người khác phái có “nhan sắc” là nhảy bổ về phía người ta, là kẻ ‘chẳng biết xấu hổ’.
Đến nỗi hiện tại vì sao nàng quỳ xuống nơi này…… Hình như là Ngu Sở Sở vừa ý đệ tử của một vị trưởng lão trong môn phái nên tìm mọi cách dính lấy. Ngoài mặt đối phương đáp ứng buổi tối gặp riêng làm Ngu Sở Sở vui sướng không thôi, lại không biết rằng vị sư huynh họ Vương này cùng sư muội đồng môn của nàng đã sớm âm thầm có tình cảm, hai người chỉ nghĩ cho nàng một bài học, làm cho nàng mang tai mang tiếng trước mặt mọi người.
Dựa theo cốt truyện mà nói, tối hôm qua Ngu Sở Sở bị đôi tình nhân kia đánh ngất, lại bị tên đệ tử Khang Hưng cùng môn phái được gọi tới làm bẩn, khi tỉnh lại còn bị trả đũa, bị đuổi ra khỏi môn phái.
Vì để được lưu lại, Ngu Sở Sở dập đầu nhận sai, trưởng lão cảm thấy bị nàng làm mất mặt nhưng cũng vừa đáng giận lại đáng thương, đành miễn cưỡng cho nàng lưu lại.
Về sau tính cách của nàng thay đổi rất lớn, càng ngày càng quái dị lại tùy tiện nhưng cũng coi như an phận thủ thường. Cho đến khi Ngu Sở Sở nhìn thấy nữ chính An Linh Nhi bái sư gia nhập môn phái, rất nhiều nam nhân trẻ tuổi vừa đẹp trai lại tài giỏi bị nàng hấp dẫn, tìm mọi cách lấy lòng khiến nàng chịu kích thích lớn.
Từ nay về sau, Ngu tiểu thư ghen ghét nữ chính nên tìm mọi cách hãm hại, những nam nhân có quan hệ tốt với nữ chính đều bị nàng nhanh chóng cướp đoạt, lại không biết trong mắt mọi người nàng chẳng khác gì con hề cả. Cuối cùng vì mang tiếng phóng đãng mà Ngu Sở Sở bị trục xuất khỏi môn phái, trở thành trò cười của cả Tu Chân giới, sau tự sát mà chết.
Nhớ lại cốt truyện về Ngu Sở Sở, Ngu Sở nhăn lại mày.
Dựa theo kinh nghiệm xuyên qua mà nói, thật ra nhân vật này có hoàn cảnh được đưa ra rất đơn giản, không có gì khó khăn.
Cũng không biết vì cái gì mà cuộc đời của Ngu Sở Sở bị lệch khỏi quỹ đạo với cốt truyện chính. Đêm hôm qua Ngu Sở Sở không có bị Khang Hưng làm bẩn, nàng tự bạo nội đan mà chết. Thấy thế, Khang Hưng cùng sư huynh, sư muội sợ đến nỗi tè ra quần nhanh chóng rời hiện trường, vẫn luôn trốn ở bên ngoài đến bình minh.
Cho đến khi trong môn phái, đệ tử tuần tra phát hiện Ngu Sở Sở ‘ngủ’ ở trong phòng riêng của Vương sư huynh bèn báo cáo ngay cho trưởng lão, trưởng lão giận tím mặt, một bên kêu Vương sư huynh lại đây, một bên sai người bắt Ngu Sở Sở tới.
Vương sư huynh ấp a ấp úng nói Ngu Sở Sở câu dẫn hắn, làm cho tối qua hắn không thể ngủ ở trong phòng luyện công được vì việc này gây ảnh hưởng đến hắn. Vốn đang sợ việc Ngu Sở Sở chết trong phòng hắn bị sư phụ phát hiện, kết quả người bị chộp tới lại là người xuyên thư mà đến, Ngu Sở!
Mới nhớ lại nên trong lúc nhất thời Ngu Sở vẫn chưa rõ việc tại sao mình lại ở chỗ này. Bởi vì vừa mới đây, nàng mới làm xong nhiệm vụ mà hệ thống đưa xuống, thành công thoát thân, chuẩn bị về thế giới hiện đại hưởng thụ cuộc sống ‘về hưu’. Kết quả vừa mở mắt ra lại xuyên thư là như nào??
“Nghiệt đồ, về việc phát sinh đêm qua, môn hạ của ta không thể chấp nhận được đệ tử phóng đãng bất kham như ngươi!” Mạc trưởng lão lạnh lùng nói. “Dựa theo pháp quy của môn phái, ta muốn chặt đứt đi tình nghĩa thầy trò giữa chúng ta, hủy đi tu vi của ngươi, trục xuất khỏi môn phái!”
Cho dù chưa nắm rõ tình huống, nhưng việc này không khiến Ngu Sở chậm chạp giải quyết khốn cảnh trước mắt. Nghe được trưởng lão nói, nàng dứt khoát đứng lên khỏi mặt đất.
“Trước đây hành vi của con không được kiểm soát nên đã làm sai việc, xin mặc cho sư phụ xử trí.” Ngu Sở nói “Nhưng người khác có làm việc sai hay không cũng nên theo lẽ công bằng mà xử lý đúng không ạ?”
Nàng mới nhớ tới một ít cốt truyện, xác định lại lần nữa không lưu lại Thăng Dương phái được.
Nếu lưu lại mà nói nàng sẽ trực tiếp gặp được nữ chính, môn phái lại không lớn nên sẽ rất khó hành động. Các trưởng lão ở Thăng Dương phái này không có mấy cái là thứ tốt, vốn đã bất hòa với nhau, về sau vì muốn thu nữ chính An Linh Nhi làm đồ đệ mà bị thế lực của các ‘Lão Đại’ nhìn không thuận mắt nên tìm việc treo lên đánh, cuối cùng sau khi nữ chính rời đi cũng bị hủy sớm.
Không lưu được không lưu được, trốn cho nhanh còn lo tính toán lại. Chẳng qua Ngu Sở có thể đi, nhưng nàng phải cho Ngu Sở Sở đã mất một cái công đạo.
Ngu Sở Sở thật sự không có đầu óc, làm người ghét nhưng tội không đến mức phải chết, chẳng sợ làm sai việc gì thì cũng không nên bị hãm hại như vậy, lại càng không nên bị hủy sự trong sạch.
Vừa lúc bốn chưởng môn cùng với các đệ tử đều ở đây, Ngu Sở phân tích ngọn nguồn, thuận tiện thể hiện sự thảm thương, giọng nghẹn ngào kèm tiếng khóc nức nở làm mọi người thương cảm, nghe nàng nói mà mũi mọi người không khỏi lên men, cảm thấy nàng chán ghét nhưng không đến mức bị như vậy.
Tối hôm qua ba người hạ thuốc nàng không bao lâu thì Ngu Sở Sở liền tự sát, sợ tới mức bọn họ đều quên xử lý nước thuốc trong phòng làm người tìm thấy được.
Nhân chứng vật chứng đều có, các trưởng lão xanh mặt, tuyên bố trục xuất ba người kia ra khỏi môn phái. Tới bước này, Mạc trưởng lão có ý muốn lưu nàng lại. Rốt cuộc theo điều tra thì bản thân Ngu Sở Sở không bị trói lại, nhưng đối phương lại gây ra sự việc này, hiện giờ nàng trở thành người bị hại đương nhiên là không cần đuổi đi.
Ngu Sở vốn quyết định rời đi, chăng qua nàng mất công giải thích chỉ vì muốn trả lại sự trong sạch cho Ngu Sở Sở, còn môn phái nàng không muốn lưu.
Ngu Sở phân tích rằng chính mình cũng có sai, lấy các loại lý do như vì danh dự của môn phái cho nên cần rời đi, Mạc trưởng lão đành phải đồng ý sự lựa chọn của nàng. Bọn họ giải trừ khế ước sư đồ năm đó bái sư, Ngu Sở uống nước Thanh Linh, trong vòng ba ngày tu vi sẽ bị hủy bỏ.
Khi rời đi, đã diễn là diễn đến cùng, Ngu Sở quỳ xuống làm đại lễ dập đầu ba cái trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, lúc này mới quay đầu xuống núi. Vừa đi xuống thềm đá, trong lòng Ngu Sở tính toán.
Lần này nàng đối mặt với hoàn cảnh thấy vẫn còn lạc quan, dựa theo cốt truyện, những việc ở tương lai vẫn chưa phát sinh, thậm chí phần mở đầu còn chưa tồn tại liền bị bóp chết ở trong nôi. Hiện giờ nguyên bản thanh danh xấu của nàng vừa mới bắt đầu lan truyền hôm nay đã được sửa lại.
Chỉ là…… Dựa theo hiệp ước với hệ thống, đáng lẽ nàng đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ, vậy mà vì sao lại xuyên qua đây được?
Đúng lúc này, trong đầu nàng truyền đến tiếng máy móc quen thuộc.
[Xin chào ký chủ Ngu Sở, đối với sai lầm đã phát sinh, chúng tôi chân thành xin lỗi!]. Tiếng hệ thống vang lên bên tai nàng.
[Sau khi ngài trở về hiện đại để nghỉ hưu, hệ thống cũng thay đổi nên không được ổn định. Khi ấy ngài lựa chọn việc đầu tiên là đọc sách, bên trong lại có người trùng tên họ với ngài, mà trong tiểu thuyết đó nàng ta lại phát sinh chuyện lạ, bỗng nhiên qua đời……]
“Cho nên hệ thống các ngươi bị nhầm, tự động lựa chọn cho ta nhiệm vụ để hoàn thành như mọi khi?”
[Đúng vậy.]
Ngu Sở lạnh lùng nói, “Thôi, ta cũng lười so đo, nếu biết sai rồi còn không mau đem ta trở lại?”
Hệ thống im ặng một lúc.
[…… Từ lúc ngài bị xuyên qua đây, hệ thống hoàn thành sự thay đổi, đã cùng ngài ngắt kết nối.]
“Ngươi nói cái gì?!” Ngu Sở đang bước xuống bậc thang bỗng dừng lại, nàng khó tin được mà nói, “Ý của ngươi là hệ thống các ngươi bị bug đưa ta đến đây, kết quả giờ bug sửa được rồi là ta cùng các ngươi không còn quan hệ?”
Giống như nàng sống trong một góc của máy tính, tường lửa thay đổi tạo ra bug, kết quả là nàng bị ném sang một góc khác trong máy tính đó. Hiện tại người ta sửa được bug, nàng cũng ở ngoài tường lửa không về được.
[Đúng vậy thưa Ngu tiểu thư, chúng ta thật sự xin lỗi. Hiện giờ có thể nói chuyện được với ngài là do đầu não phá lệ cho phép để giải thích và gửi lời xin lỗi tới ngài.]
Ngu Sở hết chỗ để nói, mẹ nó việc này gọi là gì? Tuy rằng nàng có năng lực sinh tồn ở thế giới này, nhưng vẫn khiến bản thân ức chế chứ.
[Ký chủ, vì để đền bù chúng ta sẽ đem hết toàn lực giúp ngài sống tốt ở thế giới này.] Hệ thống tiếp tục nói, [chúng ta sẽ đem toàn bộ vật phẩm bồi thường cùng với khen thưởng khi về hưu của ngài ở hiện đại gửi lại đây, mong ngài tha thứ.]
“Nếu ta không tha thứ thì sao?” Ngu Sở nghiến răng nghiến lợi nói.
Hệ thống giả vờ không nghe được, [Tạm biệt ký chủ, chúc ngài mạnh khỏe.]
“Chờ --” Ngu Sở vừa mới nói một tiếng nàng liền biết hệ thống biến mất khỏi đầu nàng lần nữa. Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Mẹ nó, đồ nhãi con.
Ngu Sở theo hướng rẽ của thạch đài đi qua một bậc liền bỗng nhiên xuất hiện một cái bao bố trên đường, xem ra là hệ thống bồi thường. Nàng dừng lại trước bao bố, cười lạnh nói, “Chỉ có vậy? Bao cũng chưa đầy, tưởng chỉ có vậy mà đòi tống cổ ta?”
Hệ thống giả chết.
“Các ngươi làm sai chuyện thì tốt nhất bồi thường cho ta vừa lòng.” Ngu Sở sâu kín nói, “Ta xuyên qua nhiều thế giới như vậy, ta biết làm thế nào cứu vớt thương sinh, đương nhiên cũng rõ làm sao để hủy diệt thế giới.”
Lời vừa nói ra quả nhiên có tác dụng, liền thấy bao bố phồng lên như quả bóng bị thổi khí, lúc này Ngu Sở mới đi đến.
Nàng đưa tay chạm tới bao bố, trong nháy mắt trước mặt xuất hiện không gian trống rỗng như khi chơi trò chơi mở ra trang bị để kích hoạt.
Hệ thống là vì giữ gìn cân bằng các thế giới mà tồn tại tường lửa, vì để Ngu Sở cam tâm tình nguyện ở lại, hơn nữa không cho thế giới thêm phiền phức mà lần này chúng nó ra tay rất hào phóng.
Vừa mới bắt đầu, hệ thống liền tặng không gian giả định cho nàng mà vốn dĩ thế giới này không có. Ngu Sở không sốt ruột mở ra bao bố mà trực tiếp đem bao bố ném vào trong không gian rồi đóng lại, lúc này mới vừa lòng mà rời khỏi núi Thăng Dương.
Cảm giác có một tinh thần quen thuộc đè ép lên người, ký ức không thuộc về nàng cũng liên tiếp ùa vào trong đầu. Trong lúc nhất thời, Ngu Sở không mở được mắt, nàng nhíu lại mi, vì tiêu hóa quá nhiều ký ức hiện lên trong não bộ nên nàng nhẹ nhàng giơ tay lên xoa trán.
Hưu--! Tiếng xé gió truyền đến, theo bản năng Ngu Sở bắt được đồ vật đánh lén mình, tức khắc lòng bàn tay bị đau rát.
“Được lắm! Nghịch đồ nhà ngươi! Năng lực giỏi thật!”. Tiếng mắng của lão giả vang lên, cùng với đó, vì đã quen xuyên qua nên Ngu Sở chỉ cần vài giây là xử lí tốt được ký ức, vuốt phẳng nó, cả người cũng tỉnh táo hẳn.
Nàng ngẩng đầu, thấy mình đang quỳ gối trong Điện, tay cầm một nhánh của cành liễu. Phía bên kia cành liễu là một người lớn tuổi mặc áo bào trắng mặt đầy phẫn nộ đứng ngay trước mặt nàng.
“Sư phụ……” Ngu Sở mở miệng theo bản năng, tự động bật ra khỏi yết hầu.
“Đừng gọi ta là sư phụ, ta không có đồ đệ xấu hổ mất mặt như ngươi!” Mạc trưởng lão của Thăng Dương phái ném cành liễu trên tay xuống, lạnh lùng nói.
Ngu Sở hơi chớp đôi mắt, nàng nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện ở hai bên còn có rất nhiều các đệ tử đứng xem, trong Điện còn có các trưởng lão khác đang tọa trấn. Toàn bộ đại Điện chỉ có một mình nàng đang quỳ, nhận hết ánh mắt soi mói của mọi người.
Nàng biết mình xuyên sách, xuyên vào trong một quyển ngôn tình về Tu Chân mà trước khi ngủ nàng đang đọc, trở thành nữ phụ ác độc trùng tên với mình, chẳng qua nàng tên Ngu Sở, mà tên của nữ phụ nhiều thêm một chữ, gọi là Ngu Sở Sở.
Nhân vật này nói là vai ác còn thấy trèo cao bởi vì tính ra mà nói, Ngu Sở Sở là người xấu đầu tiên sau khi nữ chính trong nguyên tác gia nhập môn phái gặp được, nghĩ chút cũng biết không có khả năng lợi hại đến đâu, chỉ là đá kê chân mà thôi.
Vị Ngu tiểu thư này cũng không có chỉ số thông minh cao thâm gì, thay vì gọi là vai ác thì nói đúng hơn chỉ là nhân vật được tạo ra để phụ trợ nữ chủ nhận được sự hoan nghênh, cho người khác cảm thấy nữ chủ trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
Gia cảnh Ngu Sở Sở vốn giàu có nên tính tình kiêu căng, từ nhỏ lại thiếu sự yêu thương cho nên yêu thích nam nhân có tướng mạo đẹp đẽ tài giỏi, cứ gặp được người khác phái có “nhan sắc” là nhảy bổ về phía người ta, là kẻ ‘chẳng biết xấu hổ’.
Đến nỗi hiện tại vì sao nàng quỳ xuống nơi này…… Hình như là Ngu Sở Sở vừa ý đệ tử của một vị trưởng lão trong môn phái nên tìm mọi cách dính lấy. Ngoài mặt đối phương đáp ứng buổi tối gặp riêng làm Ngu Sở Sở vui sướng không thôi, lại không biết rằng vị sư huynh họ Vương này cùng sư muội đồng môn của nàng đã sớm âm thầm có tình cảm, hai người chỉ nghĩ cho nàng một bài học, làm cho nàng mang tai mang tiếng trước mặt mọi người.
Dựa theo cốt truyện mà nói, tối hôm qua Ngu Sở Sở bị đôi tình nhân kia đánh ngất, lại bị tên đệ tử Khang Hưng cùng môn phái được gọi tới làm bẩn, khi tỉnh lại còn bị trả đũa, bị đuổi ra khỏi môn phái.
Vì để được lưu lại, Ngu Sở Sở dập đầu nhận sai, trưởng lão cảm thấy bị nàng làm mất mặt nhưng cũng vừa đáng giận lại đáng thương, đành miễn cưỡng cho nàng lưu lại.
Về sau tính cách của nàng thay đổi rất lớn, càng ngày càng quái dị lại tùy tiện nhưng cũng coi như an phận thủ thường. Cho đến khi Ngu Sở Sở nhìn thấy nữ chính An Linh Nhi bái sư gia nhập môn phái, rất nhiều nam nhân trẻ tuổi vừa đẹp trai lại tài giỏi bị nàng hấp dẫn, tìm mọi cách lấy lòng khiến nàng chịu kích thích lớn.
Từ nay về sau, Ngu tiểu thư ghen ghét nữ chính nên tìm mọi cách hãm hại, những nam nhân có quan hệ tốt với nữ chính đều bị nàng nhanh chóng cướp đoạt, lại không biết trong mắt mọi người nàng chẳng khác gì con hề cả. Cuối cùng vì mang tiếng phóng đãng mà Ngu Sở Sở bị trục xuất khỏi môn phái, trở thành trò cười của cả Tu Chân giới, sau tự sát mà chết.
Nhớ lại cốt truyện về Ngu Sở Sở, Ngu Sở nhăn lại mày.
Dựa theo kinh nghiệm xuyên qua mà nói, thật ra nhân vật này có hoàn cảnh được đưa ra rất đơn giản, không có gì khó khăn.
Cũng không biết vì cái gì mà cuộc đời của Ngu Sở Sở bị lệch khỏi quỹ đạo với cốt truyện chính. Đêm hôm qua Ngu Sở Sở không có bị Khang Hưng làm bẩn, nàng tự bạo nội đan mà chết. Thấy thế, Khang Hưng cùng sư huynh, sư muội sợ đến nỗi tè ra quần nhanh chóng rời hiện trường, vẫn luôn trốn ở bên ngoài đến bình minh.
Cho đến khi trong môn phái, đệ tử tuần tra phát hiện Ngu Sở Sở ‘ngủ’ ở trong phòng riêng của Vương sư huynh bèn báo cáo ngay cho trưởng lão, trưởng lão giận tím mặt, một bên kêu Vương sư huynh lại đây, một bên sai người bắt Ngu Sở Sở tới.
Vương sư huynh ấp a ấp úng nói Ngu Sở Sở câu dẫn hắn, làm cho tối qua hắn không thể ngủ ở trong phòng luyện công được vì việc này gây ảnh hưởng đến hắn. Vốn đang sợ việc Ngu Sở Sở chết trong phòng hắn bị sư phụ phát hiện, kết quả người bị chộp tới lại là người xuyên thư mà đến, Ngu Sở!
Mới nhớ lại nên trong lúc nhất thời Ngu Sở vẫn chưa rõ việc tại sao mình lại ở chỗ này. Bởi vì vừa mới đây, nàng mới làm xong nhiệm vụ mà hệ thống đưa xuống, thành công thoát thân, chuẩn bị về thế giới hiện đại hưởng thụ cuộc sống ‘về hưu’. Kết quả vừa mở mắt ra lại xuyên thư là như nào??
“Nghiệt đồ, về việc phát sinh đêm qua, môn hạ của ta không thể chấp nhận được đệ tử phóng đãng bất kham như ngươi!” Mạc trưởng lão lạnh lùng nói. “Dựa theo pháp quy của môn phái, ta muốn chặt đứt đi tình nghĩa thầy trò giữa chúng ta, hủy đi tu vi của ngươi, trục xuất khỏi môn phái!”
Cho dù chưa nắm rõ tình huống, nhưng việc này không khiến Ngu Sở chậm chạp giải quyết khốn cảnh trước mắt. Nghe được trưởng lão nói, nàng dứt khoát đứng lên khỏi mặt đất.
“Trước đây hành vi của con không được kiểm soát nên đã làm sai việc, xin mặc cho sư phụ xử trí.” Ngu Sở nói “Nhưng người khác có làm việc sai hay không cũng nên theo lẽ công bằng mà xử lý đúng không ạ?”
Nàng mới nhớ tới một ít cốt truyện, xác định lại lần nữa không lưu lại Thăng Dương phái được.
Nếu lưu lại mà nói nàng sẽ trực tiếp gặp được nữ chính, môn phái lại không lớn nên sẽ rất khó hành động. Các trưởng lão ở Thăng Dương phái này không có mấy cái là thứ tốt, vốn đã bất hòa với nhau, về sau vì muốn thu nữ chính An Linh Nhi làm đồ đệ mà bị thế lực của các ‘Lão Đại’ nhìn không thuận mắt nên tìm việc treo lên đánh, cuối cùng sau khi nữ chính rời đi cũng bị hủy sớm.
Không lưu được không lưu được, trốn cho nhanh còn lo tính toán lại. Chẳng qua Ngu Sở có thể đi, nhưng nàng phải cho Ngu Sở Sở đã mất một cái công đạo.
Ngu Sở Sở thật sự không có đầu óc, làm người ghét nhưng tội không đến mức phải chết, chẳng sợ làm sai việc gì thì cũng không nên bị hãm hại như vậy, lại càng không nên bị hủy sự trong sạch.
Vừa lúc bốn chưởng môn cùng với các đệ tử đều ở đây, Ngu Sở phân tích ngọn nguồn, thuận tiện thể hiện sự thảm thương, giọng nghẹn ngào kèm tiếng khóc nức nở làm mọi người thương cảm, nghe nàng nói mà mũi mọi người không khỏi lên men, cảm thấy nàng chán ghét nhưng không đến mức bị như vậy.
Tối hôm qua ba người hạ thuốc nàng không bao lâu thì Ngu Sở Sở liền tự sát, sợ tới mức bọn họ đều quên xử lý nước thuốc trong phòng làm người tìm thấy được.
Nhân chứng vật chứng đều có, các trưởng lão xanh mặt, tuyên bố trục xuất ba người kia ra khỏi môn phái. Tới bước này, Mạc trưởng lão có ý muốn lưu nàng lại. Rốt cuộc theo điều tra thì bản thân Ngu Sở Sở không bị trói lại, nhưng đối phương lại gây ra sự việc này, hiện giờ nàng trở thành người bị hại đương nhiên là không cần đuổi đi.
Ngu Sở vốn quyết định rời đi, chăng qua nàng mất công giải thích chỉ vì muốn trả lại sự trong sạch cho Ngu Sở Sở, còn môn phái nàng không muốn lưu.
Ngu Sở phân tích rằng chính mình cũng có sai, lấy các loại lý do như vì danh dự của môn phái cho nên cần rời đi, Mạc trưởng lão đành phải đồng ý sự lựa chọn của nàng. Bọn họ giải trừ khế ước sư đồ năm đó bái sư, Ngu Sở uống nước Thanh Linh, trong vòng ba ngày tu vi sẽ bị hủy bỏ.
Khi rời đi, đã diễn là diễn đến cùng, Ngu Sở quỳ xuống làm đại lễ dập đầu ba cái trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, lúc này mới quay đầu xuống núi. Vừa đi xuống thềm đá, trong lòng Ngu Sở tính toán.
Lần này nàng đối mặt với hoàn cảnh thấy vẫn còn lạc quan, dựa theo cốt truyện, những việc ở tương lai vẫn chưa phát sinh, thậm chí phần mở đầu còn chưa tồn tại liền bị bóp chết ở trong nôi. Hiện giờ nguyên bản thanh danh xấu của nàng vừa mới bắt đầu lan truyền hôm nay đã được sửa lại.
Chỉ là…… Dựa theo hiệp ước với hệ thống, đáng lẽ nàng đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ, vậy mà vì sao lại xuyên qua đây được?
Đúng lúc này, trong đầu nàng truyền đến tiếng máy móc quen thuộc.
[Xin chào ký chủ Ngu Sở, đối với sai lầm đã phát sinh, chúng tôi chân thành xin lỗi!]. Tiếng hệ thống vang lên bên tai nàng.
[Sau khi ngài trở về hiện đại để nghỉ hưu, hệ thống cũng thay đổi nên không được ổn định. Khi ấy ngài lựa chọn việc đầu tiên là đọc sách, bên trong lại có người trùng tên họ với ngài, mà trong tiểu thuyết đó nàng ta lại phát sinh chuyện lạ, bỗng nhiên qua đời……]
“Cho nên hệ thống các ngươi bị nhầm, tự động lựa chọn cho ta nhiệm vụ để hoàn thành như mọi khi?”
[Đúng vậy.]
Ngu Sở lạnh lùng nói, “Thôi, ta cũng lười so đo, nếu biết sai rồi còn không mau đem ta trở lại?”
Hệ thống im ặng một lúc.
[…… Từ lúc ngài bị xuyên qua đây, hệ thống hoàn thành sự thay đổi, đã cùng ngài ngắt kết nối.]
“Ngươi nói cái gì?!” Ngu Sở đang bước xuống bậc thang bỗng dừng lại, nàng khó tin được mà nói, “Ý của ngươi là hệ thống các ngươi bị bug đưa ta đến đây, kết quả giờ bug sửa được rồi là ta cùng các ngươi không còn quan hệ?”
Giống như nàng sống trong một góc của máy tính, tường lửa thay đổi tạo ra bug, kết quả là nàng bị ném sang một góc khác trong máy tính đó. Hiện tại người ta sửa được bug, nàng cũng ở ngoài tường lửa không về được.
[Đúng vậy thưa Ngu tiểu thư, chúng ta thật sự xin lỗi. Hiện giờ có thể nói chuyện được với ngài là do đầu não phá lệ cho phép để giải thích và gửi lời xin lỗi tới ngài.]
Ngu Sở hết chỗ để nói, mẹ nó việc này gọi là gì? Tuy rằng nàng có năng lực sinh tồn ở thế giới này, nhưng vẫn khiến bản thân ức chế chứ.
[Ký chủ, vì để đền bù chúng ta sẽ đem hết toàn lực giúp ngài sống tốt ở thế giới này.] Hệ thống tiếp tục nói, [chúng ta sẽ đem toàn bộ vật phẩm bồi thường cùng với khen thưởng khi về hưu của ngài ở hiện đại gửi lại đây, mong ngài tha thứ.]
“Nếu ta không tha thứ thì sao?” Ngu Sở nghiến răng nghiến lợi nói.
Hệ thống giả vờ không nghe được, [Tạm biệt ký chủ, chúc ngài mạnh khỏe.]
“Chờ --” Ngu Sở vừa mới nói một tiếng nàng liền biết hệ thống biến mất khỏi đầu nàng lần nữa. Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Mẹ nó, đồ nhãi con.
Ngu Sở theo hướng rẽ của thạch đài đi qua một bậc liền bỗng nhiên xuất hiện một cái bao bố trên đường, xem ra là hệ thống bồi thường. Nàng dừng lại trước bao bố, cười lạnh nói, “Chỉ có vậy? Bao cũng chưa đầy, tưởng chỉ có vậy mà đòi tống cổ ta?”
Hệ thống giả chết.
“Các ngươi làm sai chuyện thì tốt nhất bồi thường cho ta vừa lòng.” Ngu Sở sâu kín nói, “Ta xuyên qua nhiều thế giới như vậy, ta biết làm thế nào cứu vớt thương sinh, đương nhiên cũng rõ làm sao để hủy diệt thế giới.”
Lời vừa nói ra quả nhiên có tác dụng, liền thấy bao bố phồng lên như quả bóng bị thổi khí, lúc này Ngu Sở mới đi đến.
Nàng đưa tay chạm tới bao bố, trong nháy mắt trước mặt xuất hiện không gian trống rỗng như khi chơi trò chơi mở ra trang bị để kích hoạt.
Hệ thống là vì giữ gìn cân bằng các thế giới mà tồn tại tường lửa, vì để Ngu Sở cam tâm tình nguyện ở lại, hơn nữa không cho thế giới thêm phiền phức mà lần này chúng nó ra tay rất hào phóng.
Vừa mới bắt đầu, hệ thống liền tặng không gian giả định cho nàng mà vốn dĩ thế giới này không có. Ngu Sở không sốt ruột mở ra bao bố mà trực tiếp đem bao bố ném vào trong không gian rồi đóng lại, lúc này mới vừa lòng mà rời khỏi núi Thăng Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.