Chương 11
Lữ Thiên Dật
01/11/2022
Dựa theo miêu tả trong nguyên tác, căn biệt thự này là nhà riêng của Hoàng Phủ X, ngoại trừ người hầu và vệ sĩ ra thì chỉ có một mình hắn ở, thế nhưng diện tích chẳng hề kém cạnh biệt thự của Mộ Dung gia tộc một chút nào. Cho nên khi Diệp Hi vốn đã vật vã vì chạy trốn cả ngày, chưa ăn được bao nhiêu bước tới phòng ăn thì đã sắp đói xỉu rồi.
Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bàn ăn, chỉ vào vị trí bên cạnh mình và ra lệnh cho Diệp Hi: "Ngồi xuống."
Đoàn người hầu nối đuôi nhau tiến vào, trên tay là những món ăn hết sức phong phú đa dạng, hội tụ đủ loại mỹ thực của thế giới, phô trương gấp mấy lần Mộ Dung gia tộc. Chỉ trong ít phút, chiếc bàn tương đương với đường chạy 200 mét này đã đầy ắp các món ăn ngon khác nhau.
Giống y như là đang ở trong hội chợ ẩm thực quốc tế vậy!
Nhưng mà, mặt bàn phía trước mặt Diệp Hi lại hoàn toàn trống rỗng.
Trong lòng cậu dần dần nảy sinh một dự cảm chẳng lành!
"Mộ Dung tiểu thiếu gia, đây là thức ăn được chuẩn bị riêng dành cho cậu". Một người hầu nam nhã nhặn đặt đĩa salad hoa tươi và cốc thủy tinh đựng nước tinh khiết lên mặt bàn trống rỗng phía trước mặt Diệp Hi. Như sợ âm thanh quá lớn sẽ làm vỡ tan tiểu thiếu gia mong manh, yếu ớt tựa bọt biển này, người hầu nhẹ giọng giải thích: "Bởi vì chúng tôi nghe nói Mộ Dung thiếu gia có thể chất đặc thù, chỉ ăn được hoa tươi và nước tuyết trên núi."
Diệp Hi vốn-đang-ảo-tưởng-có-thể-ăn-thịt-một-bữa-no-nê: "..."
Đệt, hóa ra cả thế giới này đều biết mình là nàng tiên nhỏ chỉ ăn được hoa, uống được nước thôi à!?
Thẩm Tu Lâm hơi hoang mang nhướng mày lên, nhưng để không OOC, hắn không hỏi gì mà chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Hi tối sầm mặt xiên một cánh hoa bách hợp nhét vào trong miệng.
Trước mặt là 200 mét full mỹ thực hấp dẫn mà mình lại phải ăn hoa uống nước, Diệp Hi yên lặng tủi thân xoăn cả tóc. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Ngôn Ngữ Hoa Hồng
3. Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
4. Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được
=====================================
Tóc xoăn đột nhiên xuất hiện làm cho khuôn mặt xinh đẹp đã được nâng cấp của Diệp Hi nay lại càng thêm vạn phần đáng yêu. Gò má trắng nõn, mái tóc xoăn đen mềm như tơ, chóp mũi đầy tinh xảo cùng đôi môi nhỏ xinh đang ăn những cánh hoa... Nhìn qua quả thực giống y như là búp bê sống.
Thẩm Tu Lâm không ăn cơm mà cứ nhìn Diệp Hi chằm chằm, ngắm nghía chốc lát, hắn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: "Ngẩng đầu lên nhìn tôi."
Diệp Hi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, bởi vì không được ăn thịt cho nên biểu cảm có phần hung dữ!
Phối hợp với mái tóc xoăn ấy, nom lại càng đáng yêu hơn!
"Lại đây." Hầu kết Thẩm Tu Lâm khẽ chuyển động lên xuống, hắn ngoắc ngoắc ngón tay gọi cậu.
Diệp Hi đứng dậy đi hai bước tới trước mặt Thẩm Tu Lâm, nhìn chai rượu vang đỏ trên bàn, nghĩ thầm chắc hẳn đã đến lúc làm nhiệm vụ rót rượu rồi.
Nhưng mà có vẻ ý định của Thẩm Tu Lâm không phải vậy, hắn tiếp tục ra lệnh cho cậu: "Khom lưng, cúi đầu xuống."
Chắc là kịch bản của Thẩm tổng có một vài chi tiết khác mình! Diệp Hi không hề đề phòng nghĩ, ngoan ngoãn khom lưng cúi đầu.
Ngay sau đó, Thẩm Tu Lâm đặt bàn tay mình lên đầu Diệp Hi, xoa xoa mái tóc xoăn của cậu, cong môi cười nhẹ đầy bí ẩn.
Diệp Hi mê man mà nhìn khăn trải bàn trước mặt: "..."
"Không được nhúc nhích." Thẩm Tu Lâm trầm giọng nói, sau đó tiếp tục vuốt ve mái tóc xoăn sờ rất thích của cậu.
Tóc xõa tung, mềm mại, bóng bẩy và sạch sẽ, còn có mùi thơm ngát như hương hoa...
Trong mắt Thẩm tổng lập lòe ánh sáng biến thái!
Một phút sau, cảm giác phẫn nộ vì không được ăn thịt dần dần bị căng thẳng và ngơ ngác thay thế, mái tóc xoăn bởi vậy mà biến mất theo.
Thẩm Tu Lâm hơi thất vọng thu tay về, sau đó nói tiếp: "Đứng thẳng người, rót rượu cho tôi đi."
Phù, nội dung câu chuyện rốt cục cũng khớp với nhiệm vụ bên mình rồi! Diệp Hi thở phào nhẹ nhõm, nỗ lực phát huy khả năng diễn xuất mà bày ra bộ dáng bất đắc dĩ, cầm bình rượu đỏ trên bàn rót vào cốc nhỏ trước mặt Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm thần sắc lãnh ngạo nhìn động tác của cậu, nói: "Nếu như đã gả vào Hoàng Phủ gia thì cả người em cũng là của tôi, bất cứ mệnh lệnh gì của tôi em đều không thể trái lời, em đã hiểu chưa?"
Diệp Hi làm bộ rất khuất nhục mím chặt môi, trầm mặc không đáp.
"Uy rượu cho tôi." Thẩm Tu Lâm chỉ vào cốc nhỏ đựng chất lỏng đỏ sậm trước mặt, mỉm cười đầy hung ác, "Dùng miệng của em."
Thẩm tổng, xin đắc tội!
Diệp Hi cầm cốc hất lên mặt Thẩm Tu Lâm, tức giận nói: "Anh mơ đi!"
Ngay khi động tác này vừa kết thúc, Diệp Hi liền nghe được tiếng thông báo nhiệm vụ hoàn thành trong tai.
Nhóm người hầu xung quanh dồn dập thốt lên âm thanh kinh ngạc, không dám tin. Chất lỏng màu đỏ thuận theo khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Tu Lâm chảy xuống dưới, thấm ướt ngực hắn, nhìn qua thật sự là rất chật vật. Thẩm Tu Lâm vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm đi giọt rượu còn đọng trên môi mình, lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Em thật to gan."
Trời ơi, đùa sao? Bây giờ mình phải diễn tiếp như thế nào? Diệp Hi mở giao diện hệ thống ra, quét mắt tới nhiệm vụ mới ra lò.
Nhiệm vụ chủ tuyến 6: Hoàng Phủ X luôn luôn cao cao tại thượng bất ngờ bị cự tuyệt, đồng thời còn bị giội rượu đầy nhục nhã. Hắn trong lòng tràn đầy phẫn nộ, tự thề rằng nhất định phải làm cho Mộ Dung X nếm đủ tư vị khuất nhục. Vì vậy hắn lệnh cho Mộ Dung X phải đóng vai người hầu, hầu hạ hắn tắm rửa, thay đồ...
Dưới sự dâm uy của Hoàng Phủ X, hầu hạ hắn tắm rửa, thay y phục, quan sát, thanh tẩy cũng như kì cọ Hoàng Phủ X nude. (0/1)
Diệp Hi yên lặng quẫn bách: "..."
Cái hệ thống này thật sự phi thường phi thường không đứng đắn!
Mà không biết nhiệm vụ chi tiết của Thẩm tổng bên kia là gì nhỉ, nhưng tuyệt đối không thể quá mất tiết tháo a, Diệp Hi âm thần cầu nguyện.
"Nếu em đã muốn nhìn tôi thay quần áo đến vậy", Thẩm Tu Lâm tàn bạo nắm cằm Diệp Hi: "Vậy tôi liền để cho em thỏa mãn!"
Diệp Hi: "Tôi không muốn nhìn."
Trời xanh làm chứng, mình thật sự không muốn xem!
"Ngoan ngoãn đi hầu hạ bổn thiếu gia tắm rửa, em giội rượu, chính em đến giải quyết." Thẩm Tu Lâm đùng đùng đứng dậy, uy hiếp: "Tốt nhất em nên thông minh một chút, tôi chỉ cần động đầu ngón tay thôi là đã đủ làm cho Mộ Dung gia tộc phá sản rồi."
Thậm chí không cần chờ tới trời lạnh!
Dứt lời, Thẩm Tu Lâm xoay người rời đi, Diệp Hi không thể làm gì khác hơn là một mặt không tình nguyện theo sau.
Sau khi thi bước nhanh cùng Thẩm Tu Lâm nửa giờ, Diệp Hi một thân mồ hôi mỏng, cũng thực sự khẩn cấp muốn tắm...
Buồng tắm Hoàng Phủ gia lớn hơn gấp mấy lần so với Mộ Dung gia, lợi hại nhất là cái bồn tắm kim cương kia to đến mức có thể so với một cái suối nước nóng, cũng không biết là từ nơi nào ở Châu Phi đào ra được khối kim cương lớn đến vậy! Bên trong bồn tắm đã sớm đổ đầy nước nóng, Thẩm Tu Lâm vẫy lui toàn bộ người hầu. Trong phòng tắm liền chỉ còn sót lại hắn và Diệp Hi.
Các nhân vật trong truyện đều đã rời đi, Diệp Hi thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng lại, xác nhận hỏi Thẩm Tu Lâm: "Thẩm tổng, nhiệm vụ chi tiết bên ngài yêu cầu gì vậy? Của ta bên này là phải quan sát, thanh tẩy cùng kì cọ ngài, ừm,...nude."
Thẩm Tu Lâm đôi mắt hơi sáng ngời, nói: "Phần lớn đều giống cậu, bất quá TIPS yêu cầu cậu phải mặc áo sơ mi trắng xuống nước, lau người cho tôi."
Diệp Hi trầm mặc một hồi, nói: "Cái hệ thống này thật sự quá mức biến thái rồi."
Thẩm Tu Lâm khóe miệng hơi co giật, nhàn nhạt thay hệ thống giải thích: "Đây chắc hẳn chỉ là làm theo miêu tả trong nguyên tác."
Diệp Hi kiên trì: "Vậy thì đổi thành nguyên tác quá biến thái, còn cường điệu2 bắt tôi mặc áo sơ mi trắng xuống nước."
Muốn ẩm ướt thân PLAY à!?
Thẩm Tu Lâm biểu cảm luôn hoàn mỹ sinh ra một kẽ nứt, tựa hồ có chút nhịn không được: "..."
"Vậy chúng ta bây giờ bắt đầu đi." Diệp Hi nói: "Trước tiên tôi phải quan sát ngài lõa thể một chút."
So với bị nam nhân đè ở dưới xé quần áo hay là tát lão tổng, giờ chỉ cần yên bình nhìn cơ thể người cùng giới vài lần, Diệp Hi cũng không cảm thấy áp lực gì.
"Được." Thẩm Tu Lâm bắt đầu cởi cúc áo mình.
Quần áo từng mảnh từng mảnh rơi trên mặt đất, thân thể thập phần hoàn mỹ của Thẩm Tu Lâm ở trong hơi nước mịt mờ hiện ra trước mắt Diệp Hi.
Để bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành, Diệp Hi nhìn chăm chú một hồi lâu.
Thẩm Tu Lâm thấp giọng hỏi: "Vóc người của tôi đẹp không?"
"Đẹp, cực kỳ đẹp!" Diệp Hi tận lực nịnh hót: "Vóc dáng của Thẩm tổng ở thế giới hiện thực cũng rất đẹp!"
Thẩm Tu Lâm hài lòng gật đầu, nhảy vào bồn tắm, nghiêm trang thúc giục Diệp Hi: "Cậu nhanh cởi quần áo ra, tiến vào làm nhiệm vụ."
Diệp Hi lập tức thoát quần ngoài cùng áo khoác, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng và quần lót, do dự hỏi: "Quần lót chắc không cần cởi đâu nhỉ?"
Thẩm Tu Lâm: "Có thể là phải cởi."
Diệp Hi tinh tế nghiền ngẫm từng chữ một: "Hệ thống không nói 'Chỉ' mặc áo sơ mi trắng, vậy giữ lại một cái quần lót chắc là không sao, cũng như tôi lúc viết báo cáo, đối với phương diện này tương đối nhạy cảm."
Thẩm Tu Lâm liếc nhìn một chút cái quần lót rất khả ái kia, gật đầu nói: "Có lý."
Vì vậy Diệp Hi mặc áo sơ mi trắng và quần lót, cầm lấy bông tắm rồi bước hai chân thẳng tắp trắng như tuyết vào bồn tắm đại bự kia. Thẩm Tu Lâm ngồi bên trong, hai cánh tay kiện mỹ thon dài khoát lên thành bồn, nói: "Trước tiên lau ngực."
Diệp Hi lập tức phi thường chân chó ngồi xổm trước mặt Thẩm Tu Lâm, lau ngực cho hắn. Sóng nước lay động, sương mù mịt mờ, áo sơ mi Diệp Hi ướt hơn nửa, nước thấm vào làm lộ ra trạng thái nửa trong suốt, dính sát da, ẩn ẩn hiện hiện nửa người trên. Thẩm Tu Lâm hai mắt nhìn ngực Diệp Hi, vẻ mặt tựa giếng cổ không gợn sóng, giống như là ánh mắt hắn đã xuyên thấu Diệp Hi nhìn chăm chú nơi nào đó trong hư không, biểu tình như bị đông lại, không nổi nửa điểm sóng gió, không đau khổ cũng không vui vẻ, phảng phất như cao tăng nhập định...
Diệp Hi mang theo vài phần sùng bái nhìn Thẩm Tu Lâm.
Trong hoàn cảnh xấu hổ như thế này mà Thẩm tổng của chúng ta lại có thể không lúng túng chút nào.
Thẩm tổng, fighting!
"Khụ." Lúc này Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Lau phía sau lưng đi."
Diệp Hi ngây thơ đáp: "Phía trước còn chưa lau xong..."
Thẩm Tu Lâm ngắt lời cậu, cũng nhanh chóng xoay người, đưa lưng về phía Diệp Hi, ra lệnh: "Lau phía sau lưng."
Sau mười phút...
Diệp Hi: "Thẩm tổng, ngài xoay người lại tôi lau phía trước ngài một chút."
Thẩm Tu Lâm: "Không cần."
Diệp Hi: "Vậy lưng đã lau xong rồi, ngài đứng lên đi tắm vòi hoa sen đi."
Thẩm Tu Lâm: "Không đi."
Diệp Hi nghẹn một chút, lại nói: "Vậy tôi đi lấy khăn tắm cho ngài lau khô người rồi thay quần áo khác vậy."
Thẩm Tu Lâm chậm rãi đứng dậy, bước ra bồn tắm, vẫn là đưa lưng về phía Diệp Hi.
Diệp Hi cũng cùng đi ra ngoài, cầm khăn tắm lau khô lưng cùng tai chân Thẩm Tu Lâm. Sau đó bên tai Diệp Hi liển vang lên thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
"Ha ha, lại hoàn thành một cái nữa rồi!" Diệp Hi vui sướng nói, đang muốn tiến lên lau phía trước Thẩm Tu Lâm, khăn tắm liền bị hắn cướp lấy.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành." Thẩm Tu Lâm lạnh nhạt nói: "Phần còn lại tôi tự mình lau, cậu đi tắm vòi hoa sen đi."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm tổng: Quá kích thích, không kiềm chế nổi.
Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bàn ăn, chỉ vào vị trí bên cạnh mình và ra lệnh cho Diệp Hi: "Ngồi xuống."
Đoàn người hầu nối đuôi nhau tiến vào, trên tay là những món ăn hết sức phong phú đa dạng, hội tụ đủ loại mỹ thực của thế giới, phô trương gấp mấy lần Mộ Dung gia tộc. Chỉ trong ít phút, chiếc bàn tương đương với đường chạy 200 mét này đã đầy ắp các món ăn ngon khác nhau.
Giống y như là đang ở trong hội chợ ẩm thực quốc tế vậy!
Nhưng mà, mặt bàn phía trước mặt Diệp Hi lại hoàn toàn trống rỗng.
Trong lòng cậu dần dần nảy sinh một dự cảm chẳng lành!
"Mộ Dung tiểu thiếu gia, đây là thức ăn được chuẩn bị riêng dành cho cậu". Một người hầu nam nhã nhặn đặt đĩa salad hoa tươi và cốc thủy tinh đựng nước tinh khiết lên mặt bàn trống rỗng phía trước mặt Diệp Hi. Như sợ âm thanh quá lớn sẽ làm vỡ tan tiểu thiếu gia mong manh, yếu ớt tựa bọt biển này, người hầu nhẹ giọng giải thích: "Bởi vì chúng tôi nghe nói Mộ Dung thiếu gia có thể chất đặc thù, chỉ ăn được hoa tươi và nước tuyết trên núi."
Diệp Hi vốn-đang-ảo-tưởng-có-thể-ăn-thịt-một-bữa-no-nê: "..."
Đệt, hóa ra cả thế giới này đều biết mình là nàng tiên nhỏ chỉ ăn được hoa, uống được nước thôi à!?
Thẩm Tu Lâm hơi hoang mang nhướng mày lên, nhưng để không OOC, hắn không hỏi gì mà chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Hi tối sầm mặt xiên một cánh hoa bách hợp nhét vào trong miệng.
Trước mặt là 200 mét full mỹ thực hấp dẫn mà mình lại phải ăn hoa uống nước, Diệp Hi yên lặng tủi thân xoăn cả tóc. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Ngôn Ngữ Hoa Hồng
3. Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
4. Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được
=====================================
Tóc xoăn đột nhiên xuất hiện làm cho khuôn mặt xinh đẹp đã được nâng cấp của Diệp Hi nay lại càng thêm vạn phần đáng yêu. Gò má trắng nõn, mái tóc xoăn đen mềm như tơ, chóp mũi đầy tinh xảo cùng đôi môi nhỏ xinh đang ăn những cánh hoa... Nhìn qua quả thực giống y như là búp bê sống.
Thẩm Tu Lâm không ăn cơm mà cứ nhìn Diệp Hi chằm chằm, ngắm nghía chốc lát, hắn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: "Ngẩng đầu lên nhìn tôi."
Diệp Hi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, bởi vì không được ăn thịt cho nên biểu cảm có phần hung dữ!
Phối hợp với mái tóc xoăn ấy, nom lại càng đáng yêu hơn!
"Lại đây." Hầu kết Thẩm Tu Lâm khẽ chuyển động lên xuống, hắn ngoắc ngoắc ngón tay gọi cậu.
Diệp Hi đứng dậy đi hai bước tới trước mặt Thẩm Tu Lâm, nhìn chai rượu vang đỏ trên bàn, nghĩ thầm chắc hẳn đã đến lúc làm nhiệm vụ rót rượu rồi.
Nhưng mà có vẻ ý định của Thẩm Tu Lâm không phải vậy, hắn tiếp tục ra lệnh cho cậu: "Khom lưng, cúi đầu xuống."
Chắc là kịch bản của Thẩm tổng có một vài chi tiết khác mình! Diệp Hi không hề đề phòng nghĩ, ngoan ngoãn khom lưng cúi đầu.
Ngay sau đó, Thẩm Tu Lâm đặt bàn tay mình lên đầu Diệp Hi, xoa xoa mái tóc xoăn của cậu, cong môi cười nhẹ đầy bí ẩn.
Diệp Hi mê man mà nhìn khăn trải bàn trước mặt: "..."
"Không được nhúc nhích." Thẩm Tu Lâm trầm giọng nói, sau đó tiếp tục vuốt ve mái tóc xoăn sờ rất thích của cậu.
Tóc xõa tung, mềm mại, bóng bẩy và sạch sẽ, còn có mùi thơm ngát như hương hoa...
Trong mắt Thẩm tổng lập lòe ánh sáng biến thái!
Một phút sau, cảm giác phẫn nộ vì không được ăn thịt dần dần bị căng thẳng và ngơ ngác thay thế, mái tóc xoăn bởi vậy mà biến mất theo.
Thẩm Tu Lâm hơi thất vọng thu tay về, sau đó nói tiếp: "Đứng thẳng người, rót rượu cho tôi đi."
Phù, nội dung câu chuyện rốt cục cũng khớp với nhiệm vụ bên mình rồi! Diệp Hi thở phào nhẹ nhõm, nỗ lực phát huy khả năng diễn xuất mà bày ra bộ dáng bất đắc dĩ, cầm bình rượu đỏ trên bàn rót vào cốc nhỏ trước mặt Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm thần sắc lãnh ngạo nhìn động tác của cậu, nói: "Nếu như đã gả vào Hoàng Phủ gia thì cả người em cũng là của tôi, bất cứ mệnh lệnh gì của tôi em đều không thể trái lời, em đã hiểu chưa?"
Diệp Hi làm bộ rất khuất nhục mím chặt môi, trầm mặc không đáp.
"Uy rượu cho tôi." Thẩm Tu Lâm chỉ vào cốc nhỏ đựng chất lỏng đỏ sậm trước mặt, mỉm cười đầy hung ác, "Dùng miệng của em."
Thẩm tổng, xin đắc tội!
Diệp Hi cầm cốc hất lên mặt Thẩm Tu Lâm, tức giận nói: "Anh mơ đi!"
Ngay khi động tác này vừa kết thúc, Diệp Hi liền nghe được tiếng thông báo nhiệm vụ hoàn thành trong tai.
Nhóm người hầu xung quanh dồn dập thốt lên âm thanh kinh ngạc, không dám tin. Chất lỏng màu đỏ thuận theo khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Tu Lâm chảy xuống dưới, thấm ướt ngực hắn, nhìn qua thật sự là rất chật vật. Thẩm Tu Lâm vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm đi giọt rượu còn đọng trên môi mình, lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Em thật to gan."
Trời ơi, đùa sao? Bây giờ mình phải diễn tiếp như thế nào? Diệp Hi mở giao diện hệ thống ra, quét mắt tới nhiệm vụ mới ra lò.
Nhiệm vụ chủ tuyến 6: Hoàng Phủ X luôn luôn cao cao tại thượng bất ngờ bị cự tuyệt, đồng thời còn bị giội rượu đầy nhục nhã. Hắn trong lòng tràn đầy phẫn nộ, tự thề rằng nhất định phải làm cho Mộ Dung X nếm đủ tư vị khuất nhục. Vì vậy hắn lệnh cho Mộ Dung X phải đóng vai người hầu, hầu hạ hắn tắm rửa, thay đồ...
Dưới sự dâm uy của Hoàng Phủ X, hầu hạ hắn tắm rửa, thay y phục, quan sát, thanh tẩy cũng như kì cọ Hoàng Phủ X nude. (0/1)
Diệp Hi yên lặng quẫn bách: "..."
Cái hệ thống này thật sự phi thường phi thường không đứng đắn!
Mà không biết nhiệm vụ chi tiết của Thẩm tổng bên kia là gì nhỉ, nhưng tuyệt đối không thể quá mất tiết tháo a, Diệp Hi âm thần cầu nguyện.
"Nếu em đã muốn nhìn tôi thay quần áo đến vậy", Thẩm Tu Lâm tàn bạo nắm cằm Diệp Hi: "Vậy tôi liền để cho em thỏa mãn!"
Diệp Hi: "Tôi không muốn nhìn."
Trời xanh làm chứng, mình thật sự không muốn xem!
"Ngoan ngoãn đi hầu hạ bổn thiếu gia tắm rửa, em giội rượu, chính em đến giải quyết." Thẩm Tu Lâm đùng đùng đứng dậy, uy hiếp: "Tốt nhất em nên thông minh một chút, tôi chỉ cần động đầu ngón tay thôi là đã đủ làm cho Mộ Dung gia tộc phá sản rồi."
Thậm chí không cần chờ tới trời lạnh!
Dứt lời, Thẩm Tu Lâm xoay người rời đi, Diệp Hi không thể làm gì khác hơn là một mặt không tình nguyện theo sau.
Sau khi thi bước nhanh cùng Thẩm Tu Lâm nửa giờ, Diệp Hi một thân mồ hôi mỏng, cũng thực sự khẩn cấp muốn tắm...
Buồng tắm Hoàng Phủ gia lớn hơn gấp mấy lần so với Mộ Dung gia, lợi hại nhất là cái bồn tắm kim cương kia to đến mức có thể so với một cái suối nước nóng, cũng không biết là từ nơi nào ở Châu Phi đào ra được khối kim cương lớn đến vậy! Bên trong bồn tắm đã sớm đổ đầy nước nóng, Thẩm Tu Lâm vẫy lui toàn bộ người hầu. Trong phòng tắm liền chỉ còn sót lại hắn và Diệp Hi.
Các nhân vật trong truyện đều đã rời đi, Diệp Hi thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng lại, xác nhận hỏi Thẩm Tu Lâm: "Thẩm tổng, nhiệm vụ chi tiết bên ngài yêu cầu gì vậy? Của ta bên này là phải quan sát, thanh tẩy cùng kì cọ ngài, ừm,...nude."
Thẩm Tu Lâm đôi mắt hơi sáng ngời, nói: "Phần lớn đều giống cậu, bất quá TIPS yêu cầu cậu phải mặc áo sơ mi trắng xuống nước, lau người cho tôi."
Diệp Hi trầm mặc một hồi, nói: "Cái hệ thống này thật sự quá mức biến thái rồi."
Thẩm Tu Lâm khóe miệng hơi co giật, nhàn nhạt thay hệ thống giải thích: "Đây chắc hẳn chỉ là làm theo miêu tả trong nguyên tác."
Diệp Hi kiên trì: "Vậy thì đổi thành nguyên tác quá biến thái, còn cường điệu2 bắt tôi mặc áo sơ mi trắng xuống nước."
Muốn ẩm ướt thân PLAY à!?
Thẩm Tu Lâm biểu cảm luôn hoàn mỹ sinh ra một kẽ nứt, tựa hồ có chút nhịn không được: "..."
"Vậy chúng ta bây giờ bắt đầu đi." Diệp Hi nói: "Trước tiên tôi phải quan sát ngài lõa thể một chút."
So với bị nam nhân đè ở dưới xé quần áo hay là tát lão tổng, giờ chỉ cần yên bình nhìn cơ thể người cùng giới vài lần, Diệp Hi cũng không cảm thấy áp lực gì.
"Được." Thẩm Tu Lâm bắt đầu cởi cúc áo mình.
Quần áo từng mảnh từng mảnh rơi trên mặt đất, thân thể thập phần hoàn mỹ của Thẩm Tu Lâm ở trong hơi nước mịt mờ hiện ra trước mắt Diệp Hi.
Để bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành, Diệp Hi nhìn chăm chú một hồi lâu.
Thẩm Tu Lâm thấp giọng hỏi: "Vóc người của tôi đẹp không?"
"Đẹp, cực kỳ đẹp!" Diệp Hi tận lực nịnh hót: "Vóc dáng của Thẩm tổng ở thế giới hiện thực cũng rất đẹp!"
Thẩm Tu Lâm hài lòng gật đầu, nhảy vào bồn tắm, nghiêm trang thúc giục Diệp Hi: "Cậu nhanh cởi quần áo ra, tiến vào làm nhiệm vụ."
Diệp Hi lập tức thoát quần ngoài cùng áo khoác, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng và quần lót, do dự hỏi: "Quần lót chắc không cần cởi đâu nhỉ?"
Thẩm Tu Lâm: "Có thể là phải cởi."
Diệp Hi tinh tế nghiền ngẫm từng chữ một: "Hệ thống không nói 'Chỉ' mặc áo sơ mi trắng, vậy giữ lại một cái quần lót chắc là không sao, cũng như tôi lúc viết báo cáo, đối với phương diện này tương đối nhạy cảm."
Thẩm Tu Lâm liếc nhìn một chút cái quần lót rất khả ái kia, gật đầu nói: "Có lý."
Vì vậy Diệp Hi mặc áo sơ mi trắng và quần lót, cầm lấy bông tắm rồi bước hai chân thẳng tắp trắng như tuyết vào bồn tắm đại bự kia. Thẩm Tu Lâm ngồi bên trong, hai cánh tay kiện mỹ thon dài khoát lên thành bồn, nói: "Trước tiên lau ngực."
Diệp Hi lập tức phi thường chân chó ngồi xổm trước mặt Thẩm Tu Lâm, lau ngực cho hắn. Sóng nước lay động, sương mù mịt mờ, áo sơ mi Diệp Hi ướt hơn nửa, nước thấm vào làm lộ ra trạng thái nửa trong suốt, dính sát da, ẩn ẩn hiện hiện nửa người trên. Thẩm Tu Lâm hai mắt nhìn ngực Diệp Hi, vẻ mặt tựa giếng cổ không gợn sóng, giống như là ánh mắt hắn đã xuyên thấu Diệp Hi nhìn chăm chú nơi nào đó trong hư không, biểu tình như bị đông lại, không nổi nửa điểm sóng gió, không đau khổ cũng không vui vẻ, phảng phất như cao tăng nhập định...
Diệp Hi mang theo vài phần sùng bái nhìn Thẩm Tu Lâm.
Trong hoàn cảnh xấu hổ như thế này mà Thẩm tổng của chúng ta lại có thể không lúng túng chút nào.
Thẩm tổng, fighting!
"Khụ." Lúc này Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Lau phía sau lưng đi."
Diệp Hi ngây thơ đáp: "Phía trước còn chưa lau xong..."
Thẩm Tu Lâm ngắt lời cậu, cũng nhanh chóng xoay người, đưa lưng về phía Diệp Hi, ra lệnh: "Lau phía sau lưng."
Sau mười phút...
Diệp Hi: "Thẩm tổng, ngài xoay người lại tôi lau phía trước ngài một chút."
Thẩm Tu Lâm: "Không cần."
Diệp Hi: "Vậy lưng đã lau xong rồi, ngài đứng lên đi tắm vòi hoa sen đi."
Thẩm Tu Lâm: "Không đi."
Diệp Hi nghẹn một chút, lại nói: "Vậy tôi đi lấy khăn tắm cho ngài lau khô người rồi thay quần áo khác vậy."
Thẩm Tu Lâm chậm rãi đứng dậy, bước ra bồn tắm, vẫn là đưa lưng về phía Diệp Hi.
Diệp Hi cũng cùng đi ra ngoài, cầm khăn tắm lau khô lưng cùng tai chân Thẩm Tu Lâm. Sau đó bên tai Diệp Hi liển vang lên thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
"Ha ha, lại hoàn thành một cái nữa rồi!" Diệp Hi vui sướng nói, đang muốn tiến lên lau phía trước Thẩm Tu Lâm, khăn tắm liền bị hắn cướp lấy.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành." Thẩm Tu Lâm lạnh nhạt nói: "Phần còn lại tôi tự mình lau, cậu đi tắm vòi hoa sen đi."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm tổng: Quá kích thích, không kiềm chế nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.