Chương 14
Lữ Thiên Dật
01/11/2022
Diệp Hi thuận theo hướng tay Thẩm Tu Lâm nhìn sang thì thấy vương bá khí lượn lờ như khói nhẹ bên người Thẩm Tu Lâm đang biến hóa hình dạng theo sự di chuyển nơi đầu ngón tay hắn.
"Tôi có thể khống chế nó." Thẩm Tu Lâm nói, dùng vương bá khí viết lên một chữ "Thẩm" trong không khí.
"Hay quá", Diệp Hi cũng duỗi tay ra thử vẽ vẽ, chợt nhận ra mình không điều khiển được đám khói này.
Thẩm Tu Lâm liền tại bên cạnh chữ Thẩm viết thêm một chữ "Diệp", nhẹ giọng nói: "Thẩm cùng Diệp."
Diệp Hi nhìn chằm chằm hai chữ kia, bỗng nhiên như bị chọt trúng huyệt cười mà bắt đầu điên cuồng cười ha ha ha!
Vương bá khí Thẩm tổng của chúng ta một lát ngưng tụ thành chữ Thẩm, lát sau lại ngưng tụ thành chữ "Diệp"!
Thẩm tổng nỗ-lực-khuấy-động-bầu-không-khí-trước-khi-ngủ: "..."
Mục đích tuy rằng đạt được nhưng mà hình như có hơi sai sai rồi thì phải.
Diệp Hi huơ tay múa chân kể chuyện cười cho Thẩm Tu Lâm: "Ngài đã từng nghe chuyện cười kia rồi à, trên bầu trời có một bầy chim nhạn, chúng nó lúc thì xếp thành hình chữ S, một lát sau lại đổi qua hình chữ N, hahaha"
Thẩm Tu Lâm: "..."
Diệp Hi lúng túng ho khan một tiếng, giải thích: "S, N tượng trưng cho hướng nam, bắc."
Trời ơi mình vừa lảm nhảm lung tung gì với sếp vậy ahuhu! Thực sự không coi mình là người ngoài nữa rồi!
Thẩm Tu Lâm thấp giọng cười nhẹ một tiếng: "Rất thú vị."
... Như vậy mà vẫn không tức giận, Thẩm tổng của chúng ta thật ra tính tình cũng vô cùng tốt đó chứ, Diệp Hi nghĩ, hơi hơi thả lỏng người một chút.
Chỉ là sếp lớn lên đáng sợ quá!
Thẩm Tu Lâm từ dưới gối đầu lấy ra một chiếc điều khiển từ xa, tắt đèn tường, bật đèn ngủ lên, ngay lập tức những vì sao nhân tạo giống y hệt phòng ngủ Mộ Dung gia ở phía trên hai người chậm rãi chuyển động. Ánh sáng nhỏ vụn, nhàn nhạt chiếu vào làm cho khuôn mặt thường ngày lạnh lùng nghiêm túc của Thẩm Tu Lâm nhu hòa đi không ít, hắn giơ tay chỉnh chỉnh chăn cho Diệp Hi, giọng điệu mềm nhẹ nói: "Cùng tôi trò chuyện phiếm đi."
"Ngài muốn nói chuyện gì?" Diệp Hi hỏi.
Thẩm Tu Lâm: "Tùy tiện đi, sao cũng được."
Diệp Hi thái độ nghiêm túc như đang làm việc nỗ lực tìm đề tài, đại não nhanh chóng load trong chốc lát, nói: "Vậy tôi báo cáo kế hoạch công tác nửa cuối năm nhé?"
Thẩm Tu Lâm kiên quyết từ chối: "Không nghe."
Diệp Hi liền đề nghị: "Nếu không thì chúng ta nói một chút về triển vọng công ty trong tương lai?"
Thẩm Tu Lâm: "Không thích."
Diệp Hi: "Dạo trước tôi có xem qua một bài bình luận về xu thế phát triển của văn học mạng, quan điểm hết sức mới mẻ độc đáo, tôi kể lại cho ngài nghe một số điểm hữu dụng nhé?"
Ngoại trừ bàn chuyện công việc ra thì thực sự mình không biết nên tán gẫu gì với lãnh đạo đâuuuu! Đề tài tình cảm trước khi ăn cơm đã nói qua rồi!
Thẩm tổng trầm mặc không vui.
Diệp Hi lại cho rằng đây là dấu hiệu ngầm đồng ý bèn hắng giọng một cái, bắt đầu kể lại: "Chương đầu tiên của bài báo kia chính là..."
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói: "Câm miệng."
Quáccc! Thẩm tổng quát mình! Diệp Hi không nhịn được rụt vào trong chăn, chỉ chừa lại nửa đoạn sống mũi và hai con mắt khóc không ra nước mắt.
Thẩm Tu Lâm nhìn Diệp Hi đang vùi nửa khuôn mặt trong chăn, trong mắt dâng lên một ý cười, nói: "Kể một chút chuyện của cậu đi."
Mình chẳng có gì chuyện gì đặc sắc cả, mỗi ngày đều là sinh hoạt bình thường đến không thể bình thường hơn... Diệp Hi nghĩ nát óc một hồi, cũng chỉ nghĩ ra loại chuyện "từ thứ hai đến chủ nhật mình sẽ dựa vào thứ tự màu sắc cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím mà chọn quần lót" vừa nhạt nhẽo vừa đáng khinh mà thôi.
Thẩm tổng chắc chắn sẽ không thể thấy hứng thú với quy luật chọn quần lót của mình có được hay khônggg!
Diệp Hi mờ mịt mắt nhìn trần nhà, bỗng nhiên linh quang lóe lên, nghĩ tới một đề tài liên quan tới mình.
"Đúng rồi, có chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi ngài..." Diệp Hi chần chừ nói.
Thẩm Tu Lâm ánh mắt sáng ngời, đáp rất nhanh: "Cậu hỏi đi."
Diệp Hi cẩn thận nói: "Phòng nhân sự tại sao lại điều tôi đến tổ đam mỹ vậy?"
Thẩm Tu Lâm trả lời một câu quen thuộc: "Đó là quyết định sau khi phòng nhân sự đã tổng hợp, cân nhắc mọi phương diện."
Xem cái thái độ trả lời này liền biết hi vọng được trở về tổ nam tần thật xa vời, Diệp Hi thất vọng "Ồ" một tiếng.
Thẩm Tu Lâm tỉ mỉ quan sát biểu tình trên mặt Diệp Hi, hỏi: "Cậu đã quen với công việc tại tổ đam mỹ chưa?"
Thấy Thẩm Tu Lâm lên tiếng, Diệp Hi lập tức nắm lấy cơ hội, đau khổ oán giận kể: "Thẩm tổng, tôi xin nói thật với ngài, tôi không thể quen được với công việc bên này, bởi vì tôi là một thẳng nam..."
Lời còn chưa dứt, chân trời bỗng nhiên không hề báo trước mà đùng đoàng vang lên một tràng sấm!
Thẩm Tu Lâm mặt vô cảm, vương bá khí quanh thân hình như có chút xao động.
Diệp Hi kinh ngạc cho là trùng hợp, liền nói tiếp: "Tôi mỗi ngày đều phải đọc đam mỹ nhiều đến nỗi muốn hỏng mất rồi. Tôi đối với đồng tính luyến ái vừa tôn trọng mà cũng có thể hiểu được, nhưng dù sao bản thân là một thẳng nam, phản ứng sinh lý không thể nào miễn cưỡng ép buộc được, chỉ cần thấy công thụ hôn nhau tôi cũng đều có thể nổi da gà khắp người rồi..."
Chân trời lần thứ hai ầm ầm ầm tiếng sấm rền vang cùng chớp giật, trong chốc lát trời liền đổ mưa tầm tã, lộp độp mơ hồ nghe được tiếng nước từ bên ngoài cửa sổ truyền vào.
Thẩm Tu Lâm sắc mặt không vui hừ lạnh một tiếng, vương bá khí trên không trung điên cuồng xoay vòng, bên trong hai con ngươi đỏ sậm gió cuồn cuộn, tựa như muốn nuốt hết vạn vật trong đất trời bao la!
Diệp Hi: "..."
A a a mình lại bị ngu rồi, vì sao bỗng dưng lại muốn đi nói với lãnh đạo những lời nàyy, rõ ràng lúc mình hỏi câu đầu tiên người ta đã biểu hiện ý không muốn trả lời rồi!
Nhất định là do tổ đam mỹ không đủ người tài, sếp lại không muốn nói thẳng là phái mình qua để hỗ trợ. Thế mà bản thân còn mãnh liệt bày tỏ oán giận nữa chứ, thật sự là không giữ lại chút thể diện nào cho sếp rồi! Diệp Hi hận không thể chết luôn cho rồi.
"Thế nhưng cho dù khó khăn hơn nữa tôi cũng sẽ cố gắng vượt qua, tôi nguyện ý thực hiện tốt nhiệm vụ lãnh đạo đã giao phó trên cương vị công tác mới!" Diệp Hi nhanh chóng thêm vào: "Hơn nữa đam mỹ kỳ thực cũng rất tốt, tình yêu này không phân biệt giới tính, chân ái chính là không có tội! Đam mỹ vạn tuế, vạn vạn tuế, tôi càng đọc lại càng thích ha ha ha ha!"
Chỉ trong chốc lát, gió lặng mưa ngừng.
"Vậy thì tốt." Thẩm Tu Lâm ném lại ba chữ, đầy lạnh lùng xoay người, nhắm mắt nói: "Ngủ đi."
Diệp Hi trong lòng ai thán một chút sự ngu ngốc của mình, nhắm mắt lại, duy trì tư thế nghiêm chỉnh cưỡng ép bản thân đi ngủ, còn không ngừng tự ám thị trong đầu mình --
Ngủ rồi sẽ không phải suy nghĩ nhiều, Ngủ rồi sẽ không phải suy nghĩ nhiều...
Sau khi tụng thần chú kia không biết bao nhiêu lần, Diệp Hi rốt cuộc chìm vào giấc ngủ.
Khoảng chừng mười phút sau, Diệp Hi thói ngủ thực sự rất xấu đạp bay chăn, xoay người qua phía Thẩm Tu Lâm, một chân không khách khí chút nào gác lên đùi hắn, một tay giống như ôm gối ôm vòng lấy nửa người trên Thẩm Tu Lâm, đầu cũng dựa vào vai hắn, hai cánh môi mỏng hơi hơi hé mở, hướng về phía cổ Thẩm Tu Lâm thở nhè nhẹ.
Chủ động nhào vào lồng ngực!
Thẩm tổng chưa kịp chuẩn bị gì đột nhiên thu được một làn sóng phúc lợi: "..."
"Diệp Hi." Thẩm Tu Lâm nhỏ giọng gọi, tựa hồ hoài nghi Diệp Hi là đang giả vờ ngủ.
Diệp Hi vẫn vô tư ngủ ngon lành.
Thẩm Tu Lâm: "Tôi muốn trừ tiền lương của cậu."
Diệp Hi vui sướng phát ra một chuỗi "Khò khò".
Thẩm Tu Lâm khóe môi giương lên, duỗi tay thật cẩn thận sờ mặt cậu.
"Tôm hùm nhỏ..." Diệp Hi nỉ non, vươn đầu lưỡi ra liếm môi một cái, ngữ khí vừa thâm tình vừa ngọt ngào, quả thực giống như là đang gọi lão công vậy!
Thẩm Tu Lâm ôn nhu đáp: "Được, ngày mai sẽ cho em ăn tiếp."
Diệp Hi tựa hồ nghe hiểu, mắt vẫn nhắm nhưng miệng ngây ngô cười rộ lên: "He he he."
Thẩm Tu Lâm cúi đầu nhìn chân đang gác trên người mình của Diệp Hi một hồi, trắng nõn mịn màng, trơn bóng không khác gì đồ sứ, khiến người nhìn đều hận không thể sờ một cái.
Hắn mím mím môi, duỗi tay nhặt cái chăn vừa bị Diệp Hi đá bay đắp lại cho cả hai, thần sắc vô cùng bình tĩnh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Diệp Hi đang chìm trong giấc ngủ...
Nửa giờ sau, trên chiếc chăn kia bỗng nhiên lóe lên một dòng điện kì lạ!
Tia sáng kia màu xanh da trời, mang theo tiếng xẹt xẹt, xuất hiện chỉ trong chớp mắt, nhanh đến nỗi làm người ta hoài nghi có phải mình bị hoa mắt hay không.
Sau khi tia điện kia biến mất, Thẩm tổng vẻ mặt uy nghiêm từ phía trên gối đầu lấy một xấp giấy, rút ra hai tờ rồi nhanh chóng nhét vào chăn. Một lát sau lại từ trong chăn lấy ra hai cục giấy tròn vo ném về mặt đất phía xa xa. Sau đó hắn thở phào một cái, một cánh tay ôm lấy Diệp Hi đang rầm rì nói mớ trong ngực mình, nhắm mắt lại nặng nề ngủ đi.
Có ai có thể giải thích nổi chuyện gì vừa xảy ra không?!
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, thời điểm Diệp Hi tỉnh dậy, cậu kinh hoàng phát hiện ra mình đang giống như bạch tuộc gắt gao quấn lấy sếp tổng.
"Cậu tỉnh rồi hả?" Thẩm Tu Lâm xoay người, cổ áo ngủ theo động tác này mở rộng ra, lộ rõ trên cơ ngực kia hình như có một dấu răng nhàn nhạt...
Diệp Hi không thể kiềm chế nổi nhìn chằm chằm dấu răng kia: "Thẩm, Thẩm tổng chào buổi sáng."
Đờ mờ! Có phải đêm hôm qua mình xem Thẩm tổng là tôm hùm nhỏ mà gặm không vậy trời!
Nhưng Thẩm Tu Lâm cũng không có biểu hiện tức giận gì, chỉ bình tĩnh nói: "Cậu đọc nhiệm vụ tiếp theo đi."
Diệp Hi xoa xoa bụng, cảm thấy hình như hơi khó chịu, nhưng vẫn quyết định mở giao diện hệ thống ra trước.
Nhiệm vụ chủ tuyến 7 hoàn thành lúc hai người đang ngủ, EXP đã thuận lợi thu vào tay. Nhiệm vụ mới cũng ra lò rồi.
Nhiệm vụ chủ tuyến 8: Một đêm qua đi, Mộ Dung X quyết định dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây trước khi lễ cưới diễn ra. Nhưng Hoàng Phủ gia tầng tầng thủ vệ nghiêm ngặt, không dễ gì trốn thoát được, vì vậy Mộ Dung X nghĩ tới một biện pháp khác: đó chính là giả bị bệnh...
Giả vờ bản thân không khỏe, cầu xin Hoàng Phủ X đưa mình tới bệnh viện khám. Ở trong bệnh viện nghĩ biện pháp trốn khỏi sự khống chế của Hoàng Phủ X, thời gian tự do phải duy trì từ 72 giờ trở lên. (0/1)
Diệp Hi: "Tôi xem xong rồi, nhiệm vụ mới là giả ốm, đến bệnh viện sau đó chạy trốn."
Thẩm Tu Lâm gật gật đầu: "Nhiệm vụ của tôi là đau lòng cậu bị bệnh, sau đó dẫn cậu đi khám."
Diệp Hi sờ sờ cằm, tự nhủ: "Duy trì trạng thái tự do 72 giờ, tức là ba ngày lận, thời gian cũng thật lâu quá..."
Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nói: "Cậu tìm một chỗ an toàn ở ba ngày là được rồi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không đi bắt cậu."
"Được, Thẩm tổng." Diệp Hi vỗ vỗ ngực mình, tràn đầy tự tin nói: "Ba ngày này tôi nhất định sẽ tranh thủ công lược nam phụ, kiếm ít điểm kinh nghiệm về!
"..." Thẩm Tu Lâm lập tức hung hăng liếc cậu một cái!
Vương bá khí cũng dao động rồi!
"Á... đau bụng quá." Nhưng mà Diệp Hi căn bản là không để ý tới Thẩm Tu Lâm, ôm bụng từ chính giữa giường lớn chạy qua phía mép giường: "Thẩm tổng, tôi phải đi nhà vệ sinh đã!"
Nhất định là do tối qua ăn thức ăn quá dầu mỡ!
"Tôi có thể khống chế nó." Thẩm Tu Lâm nói, dùng vương bá khí viết lên một chữ "Thẩm" trong không khí.
"Hay quá", Diệp Hi cũng duỗi tay ra thử vẽ vẽ, chợt nhận ra mình không điều khiển được đám khói này.
Thẩm Tu Lâm liền tại bên cạnh chữ Thẩm viết thêm một chữ "Diệp", nhẹ giọng nói: "Thẩm cùng Diệp."
Diệp Hi nhìn chằm chằm hai chữ kia, bỗng nhiên như bị chọt trúng huyệt cười mà bắt đầu điên cuồng cười ha ha ha!
Vương bá khí Thẩm tổng của chúng ta một lát ngưng tụ thành chữ Thẩm, lát sau lại ngưng tụ thành chữ "Diệp"!
Thẩm tổng nỗ-lực-khuấy-động-bầu-không-khí-trước-khi-ngủ: "..."
Mục đích tuy rằng đạt được nhưng mà hình như có hơi sai sai rồi thì phải.
Diệp Hi huơ tay múa chân kể chuyện cười cho Thẩm Tu Lâm: "Ngài đã từng nghe chuyện cười kia rồi à, trên bầu trời có một bầy chim nhạn, chúng nó lúc thì xếp thành hình chữ S, một lát sau lại đổi qua hình chữ N, hahaha"
Thẩm Tu Lâm: "..."
Diệp Hi lúng túng ho khan một tiếng, giải thích: "S, N tượng trưng cho hướng nam, bắc."
Trời ơi mình vừa lảm nhảm lung tung gì với sếp vậy ahuhu! Thực sự không coi mình là người ngoài nữa rồi!
Thẩm Tu Lâm thấp giọng cười nhẹ một tiếng: "Rất thú vị."
... Như vậy mà vẫn không tức giận, Thẩm tổng của chúng ta thật ra tính tình cũng vô cùng tốt đó chứ, Diệp Hi nghĩ, hơi hơi thả lỏng người một chút.
Chỉ là sếp lớn lên đáng sợ quá!
Thẩm Tu Lâm từ dưới gối đầu lấy ra một chiếc điều khiển từ xa, tắt đèn tường, bật đèn ngủ lên, ngay lập tức những vì sao nhân tạo giống y hệt phòng ngủ Mộ Dung gia ở phía trên hai người chậm rãi chuyển động. Ánh sáng nhỏ vụn, nhàn nhạt chiếu vào làm cho khuôn mặt thường ngày lạnh lùng nghiêm túc của Thẩm Tu Lâm nhu hòa đi không ít, hắn giơ tay chỉnh chỉnh chăn cho Diệp Hi, giọng điệu mềm nhẹ nói: "Cùng tôi trò chuyện phiếm đi."
"Ngài muốn nói chuyện gì?" Diệp Hi hỏi.
Thẩm Tu Lâm: "Tùy tiện đi, sao cũng được."
Diệp Hi thái độ nghiêm túc như đang làm việc nỗ lực tìm đề tài, đại não nhanh chóng load trong chốc lát, nói: "Vậy tôi báo cáo kế hoạch công tác nửa cuối năm nhé?"
Thẩm Tu Lâm kiên quyết từ chối: "Không nghe."
Diệp Hi liền đề nghị: "Nếu không thì chúng ta nói một chút về triển vọng công ty trong tương lai?"
Thẩm Tu Lâm: "Không thích."
Diệp Hi: "Dạo trước tôi có xem qua một bài bình luận về xu thế phát triển của văn học mạng, quan điểm hết sức mới mẻ độc đáo, tôi kể lại cho ngài nghe một số điểm hữu dụng nhé?"
Ngoại trừ bàn chuyện công việc ra thì thực sự mình không biết nên tán gẫu gì với lãnh đạo đâuuuu! Đề tài tình cảm trước khi ăn cơm đã nói qua rồi!
Thẩm tổng trầm mặc không vui.
Diệp Hi lại cho rằng đây là dấu hiệu ngầm đồng ý bèn hắng giọng một cái, bắt đầu kể lại: "Chương đầu tiên của bài báo kia chính là..."
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói: "Câm miệng."
Quáccc! Thẩm tổng quát mình! Diệp Hi không nhịn được rụt vào trong chăn, chỉ chừa lại nửa đoạn sống mũi và hai con mắt khóc không ra nước mắt.
Thẩm Tu Lâm nhìn Diệp Hi đang vùi nửa khuôn mặt trong chăn, trong mắt dâng lên một ý cười, nói: "Kể một chút chuyện của cậu đi."
Mình chẳng có gì chuyện gì đặc sắc cả, mỗi ngày đều là sinh hoạt bình thường đến không thể bình thường hơn... Diệp Hi nghĩ nát óc một hồi, cũng chỉ nghĩ ra loại chuyện "từ thứ hai đến chủ nhật mình sẽ dựa vào thứ tự màu sắc cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím mà chọn quần lót" vừa nhạt nhẽo vừa đáng khinh mà thôi.
Thẩm tổng chắc chắn sẽ không thể thấy hứng thú với quy luật chọn quần lót của mình có được hay khônggg!
Diệp Hi mờ mịt mắt nhìn trần nhà, bỗng nhiên linh quang lóe lên, nghĩ tới một đề tài liên quan tới mình.
"Đúng rồi, có chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi ngài..." Diệp Hi chần chừ nói.
Thẩm Tu Lâm ánh mắt sáng ngời, đáp rất nhanh: "Cậu hỏi đi."
Diệp Hi cẩn thận nói: "Phòng nhân sự tại sao lại điều tôi đến tổ đam mỹ vậy?"
Thẩm Tu Lâm trả lời một câu quen thuộc: "Đó là quyết định sau khi phòng nhân sự đã tổng hợp, cân nhắc mọi phương diện."
Xem cái thái độ trả lời này liền biết hi vọng được trở về tổ nam tần thật xa vời, Diệp Hi thất vọng "Ồ" một tiếng.
Thẩm Tu Lâm tỉ mỉ quan sát biểu tình trên mặt Diệp Hi, hỏi: "Cậu đã quen với công việc tại tổ đam mỹ chưa?"
Thấy Thẩm Tu Lâm lên tiếng, Diệp Hi lập tức nắm lấy cơ hội, đau khổ oán giận kể: "Thẩm tổng, tôi xin nói thật với ngài, tôi không thể quen được với công việc bên này, bởi vì tôi là một thẳng nam..."
Lời còn chưa dứt, chân trời bỗng nhiên không hề báo trước mà đùng đoàng vang lên một tràng sấm!
Thẩm Tu Lâm mặt vô cảm, vương bá khí quanh thân hình như có chút xao động.
Diệp Hi kinh ngạc cho là trùng hợp, liền nói tiếp: "Tôi mỗi ngày đều phải đọc đam mỹ nhiều đến nỗi muốn hỏng mất rồi. Tôi đối với đồng tính luyến ái vừa tôn trọng mà cũng có thể hiểu được, nhưng dù sao bản thân là một thẳng nam, phản ứng sinh lý không thể nào miễn cưỡng ép buộc được, chỉ cần thấy công thụ hôn nhau tôi cũng đều có thể nổi da gà khắp người rồi..."
Chân trời lần thứ hai ầm ầm ầm tiếng sấm rền vang cùng chớp giật, trong chốc lát trời liền đổ mưa tầm tã, lộp độp mơ hồ nghe được tiếng nước từ bên ngoài cửa sổ truyền vào.
Thẩm Tu Lâm sắc mặt không vui hừ lạnh một tiếng, vương bá khí trên không trung điên cuồng xoay vòng, bên trong hai con ngươi đỏ sậm gió cuồn cuộn, tựa như muốn nuốt hết vạn vật trong đất trời bao la!
Diệp Hi: "..."
A a a mình lại bị ngu rồi, vì sao bỗng dưng lại muốn đi nói với lãnh đạo những lời nàyy, rõ ràng lúc mình hỏi câu đầu tiên người ta đã biểu hiện ý không muốn trả lời rồi!
Nhất định là do tổ đam mỹ không đủ người tài, sếp lại không muốn nói thẳng là phái mình qua để hỗ trợ. Thế mà bản thân còn mãnh liệt bày tỏ oán giận nữa chứ, thật sự là không giữ lại chút thể diện nào cho sếp rồi! Diệp Hi hận không thể chết luôn cho rồi.
"Thế nhưng cho dù khó khăn hơn nữa tôi cũng sẽ cố gắng vượt qua, tôi nguyện ý thực hiện tốt nhiệm vụ lãnh đạo đã giao phó trên cương vị công tác mới!" Diệp Hi nhanh chóng thêm vào: "Hơn nữa đam mỹ kỳ thực cũng rất tốt, tình yêu này không phân biệt giới tính, chân ái chính là không có tội! Đam mỹ vạn tuế, vạn vạn tuế, tôi càng đọc lại càng thích ha ha ha ha!"
Chỉ trong chốc lát, gió lặng mưa ngừng.
"Vậy thì tốt." Thẩm Tu Lâm ném lại ba chữ, đầy lạnh lùng xoay người, nhắm mắt nói: "Ngủ đi."
Diệp Hi trong lòng ai thán một chút sự ngu ngốc của mình, nhắm mắt lại, duy trì tư thế nghiêm chỉnh cưỡng ép bản thân đi ngủ, còn không ngừng tự ám thị trong đầu mình --
Ngủ rồi sẽ không phải suy nghĩ nhiều, Ngủ rồi sẽ không phải suy nghĩ nhiều...
Sau khi tụng thần chú kia không biết bao nhiêu lần, Diệp Hi rốt cuộc chìm vào giấc ngủ.
Khoảng chừng mười phút sau, Diệp Hi thói ngủ thực sự rất xấu đạp bay chăn, xoay người qua phía Thẩm Tu Lâm, một chân không khách khí chút nào gác lên đùi hắn, một tay giống như ôm gối ôm vòng lấy nửa người trên Thẩm Tu Lâm, đầu cũng dựa vào vai hắn, hai cánh môi mỏng hơi hơi hé mở, hướng về phía cổ Thẩm Tu Lâm thở nhè nhẹ.
Chủ động nhào vào lồng ngực!
Thẩm tổng chưa kịp chuẩn bị gì đột nhiên thu được một làn sóng phúc lợi: "..."
"Diệp Hi." Thẩm Tu Lâm nhỏ giọng gọi, tựa hồ hoài nghi Diệp Hi là đang giả vờ ngủ.
Diệp Hi vẫn vô tư ngủ ngon lành.
Thẩm Tu Lâm: "Tôi muốn trừ tiền lương của cậu."
Diệp Hi vui sướng phát ra một chuỗi "Khò khò".
Thẩm Tu Lâm khóe môi giương lên, duỗi tay thật cẩn thận sờ mặt cậu.
"Tôm hùm nhỏ..." Diệp Hi nỉ non, vươn đầu lưỡi ra liếm môi một cái, ngữ khí vừa thâm tình vừa ngọt ngào, quả thực giống như là đang gọi lão công vậy!
Thẩm Tu Lâm ôn nhu đáp: "Được, ngày mai sẽ cho em ăn tiếp."
Diệp Hi tựa hồ nghe hiểu, mắt vẫn nhắm nhưng miệng ngây ngô cười rộ lên: "He he he."
Thẩm Tu Lâm cúi đầu nhìn chân đang gác trên người mình của Diệp Hi một hồi, trắng nõn mịn màng, trơn bóng không khác gì đồ sứ, khiến người nhìn đều hận không thể sờ một cái.
Hắn mím mím môi, duỗi tay nhặt cái chăn vừa bị Diệp Hi đá bay đắp lại cho cả hai, thần sắc vô cùng bình tĩnh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Diệp Hi đang chìm trong giấc ngủ...
Nửa giờ sau, trên chiếc chăn kia bỗng nhiên lóe lên một dòng điện kì lạ!
Tia sáng kia màu xanh da trời, mang theo tiếng xẹt xẹt, xuất hiện chỉ trong chớp mắt, nhanh đến nỗi làm người ta hoài nghi có phải mình bị hoa mắt hay không.
Sau khi tia điện kia biến mất, Thẩm tổng vẻ mặt uy nghiêm từ phía trên gối đầu lấy một xấp giấy, rút ra hai tờ rồi nhanh chóng nhét vào chăn. Một lát sau lại từ trong chăn lấy ra hai cục giấy tròn vo ném về mặt đất phía xa xa. Sau đó hắn thở phào một cái, một cánh tay ôm lấy Diệp Hi đang rầm rì nói mớ trong ngực mình, nhắm mắt lại nặng nề ngủ đi.
Có ai có thể giải thích nổi chuyện gì vừa xảy ra không?!
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, thời điểm Diệp Hi tỉnh dậy, cậu kinh hoàng phát hiện ra mình đang giống như bạch tuộc gắt gao quấn lấy sếp tổng.
"Cậu tỉnh rồi hả?" Thẩm Tu Lâm xoay người, cổ áo ngủ theo động tác này mở rộng ra, lộ rõ trên cơ ngực kia hình như có một dấu răng nhàn nhạt...
Diệp Hi không thể kiềm chế nổi nhìn chằm chằm dấu răng kia: "Thẩm, Thẩm tổng chào buổi sáng."
Đờ mờ! Có phải đêm hôm qua mình xem Thẩm tổng là tôm hùm nhỏ mà gặm không vậy trời!
Nhưng Thẩm Tu Lâm cũng không có biểu hiện tức giận gì, chỉ bình tĩnh nói: "Cậu đọc nhiệm vụ tiếp theo đi."
Diệp Hi xoa xoa bụng, cảm thấy hình như hơi khó chịu, nhưng vẫn quyết định mở giao diện hệ thống ra trước.
Nhiệm vụ chủ tuyến 7 hoàn thành lúc hai người đang ngủ, EXP đã thuận lợi thu vào tay. Nhiệm vụ mới cũng ra lò rồi.
Nhiệm vụ chủ tuyến 8: Một đêm qua đi, Mộ Dung X quyết định dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây trước khi lễ cưới diễn ra. Nhưng Hoàng Phủ gia tầng tầng thủ vệ nghiêm ngặt, không dễ gì trốn thoát được, vì vậy Mộ Dung X nghĩ tới một biện pháp khác: đó chính là giả bị bệnh...
Giả vờ bản thân không khỏe, cầu xin Hoàng Phủ X đưa mình tới bệnh viện khám. Ở trong bệnh viện nghĩ biện pháp trốn khỏi sự khống chế của Hoàng Phủ X, thời gian tự do phải duy trì từ 72 giờ trở lên. (0/1)
Diệp Hi: "Tôi xem xong rồi, nhiệm vụ mới là giả ốm, đến bệnh viện sau đó chạy trốn."
Thẩm Tu Lâm gật gật đầu: "Nhiệm vụ của tôi là đau lòng cậu bị bệnh, sau đó dẫn cậu đi khám."
Diệp Hi sờ sờ cằm, tự nhủ: "Duy trì trạng thái tự do 72 giờ, tức là ba ngày lận, thời gian cũng thật lâu quá..."
Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nói: "Cậu tìm một chỗ an toàn ở ba ngày là được rồi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không đi bắt cậu."
"Được, Thẩm tổng." Diệp Hi vỗ vỗ ngực mình, tràn đầy tự tin nói: "Ba ngày này tôi nhất định sẽ tranh thủ công lược nam phụ, kiếm ít điểm kinh nghiệm về!
"..." Thẩm Tu Lâm lập tức hung hăng liếc cậu một cái!
Vương bá khí cũng dao động rồi!
"Á... đau bụng quá." Nhưng mà Diệp Hi căn bản là không để ý tới Thẩm Tu Lâm, ôm bụng từ chính giữa giường lớn chạy qua phía mép giường: "Thẩm tổng, tôi phải đi nhà vệ sinh đã!"
Nhất định là do tối qua ăn thức ăn quá dầu mỡ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.