Chương 34
Lữ Thiên Dật
01/11/2022
Sau khi chạy trối chết ra khỏi biệt thự của Thẩm Tu Lâm, Diệp Hi lại bắt đầu một ngày công lược mới, đi qua đi lại giữa căn nhà của ba tên nam phụ, xoay tròn nhảy vòng, lại đi qua chỗ khác bán manh tăng độ hảo cảm, vô cùng vất vả!
Bởi vì đạo tặc bất kể là trộm cái gì của Hoàng Phủ thiếu gia cũng phải thông báo trước, cho nên cả ngày hôm nay Thẩm Tu Lâm đã thu được hơn mười bức thư từ hắn, trung bình một tiếng một bức: "Chín giờ sáng hôm nay ta sẽ tới lấy đi thuốc đánh răng được đặc chế từ hơn 200 loại thảo dược quý hiếm của Hoàng Phủ thiếu gia. Ký tên: Siêu trộm Thác Bạt X", "Chín giờ ba mươi phút hôm nay ta sẽ lấy đi áo ngủ đặc chế từ tơ tằm Bắc hải của Hoàng Phủ thiếu gia. Ký tên: Siêu trộm Thác Bạt X", "Mười hai giờ hôm nay ta sẽ lấy đi bữa trưa của Hoàng Phủ thiếu gia. Ký tên: Siêu trộm Thác Bạt X"... Ở sinh hoạt hằng ngày đúng là 100% đồng bộ với Hoàng Phủ thiếu gia! Quân đoàn bảo tiêu hoàng gia của Hoàng Phủ X bị hắn đùa cho chạy loạn khắp biệt thư, đạo tặc xoát độ tồn tại tăng mạnh, cho dù Diệp Hi không nhận tội cung khai thì căn bản cũng không thể che giấu nổi.
May mắn thay, hai nam phụ còn lại đều rất biết điều. Nguyên soái thì cả ngày đều yên tĩnh trong phòng vui vẻ nấu hải sản tươi, vương tử thì lại yên tĩnh trong phòng ăn hải sản Diệp Hi lừa được từ chỗ nguyên soái, sáng trưa tối ba bữa đều không bỏ sót bữa nào...
Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa! Rất nhanh liền đến buổi tối!
Vào ban ngày, nguyên soái không yên tâm đã nhiều lần nhắc nhở Diệp Hi hôm nay sau khi mặt trời lặn đừng lại đến tìm mình, Diệp Hi liền chắc như đinh đóng cột thề thốt đáp ứng, đồng thời ngay khi mặt trời vừa lặn liền chạy tới trước phòng của nguyên soái, vô cùng bướng bỉnh không nghe lời.
Mặt trời đã chìm dưới mặt biển, ánh chiều tà vẫn cứ ngoan cường mà chiếu rọi phía chân trời. Căn phòng nhỏ của nguyên soái dần dần biến mất giữa trời chiều, bóng mái hiên và cột hành lang nghiêng nghiêng hòa cùng màn đêm. Diệp Hi giảo hoạt ẩn nấp dưới cửa sổ, vừa dùng cát nặn thành hình đùi gà đùa nghịch, vừa chờ đợi huyết thống Kraken trong cơ thể nguyên soái bị trăng tròn thức tỉnh.
Dần dần, một tia nắng chiều cuối cùng trong mây cũng biến mất, trăng tròn từ từ hiện ra sau tầng mây mỏng. Cùng lúc đó, trong phòng nguyên soái cũng bắt đầu truyền ra những tiếng khàn khàn gầm nhẹ đầy kiềm chế.
Hừm, không biết vị nguyên soái này lúc trăng tròn sẽ biến thành bộ dạng gì nhỉ... Diệp Hi cẩn thận nhô đầu lên từ phía dưới cửa sổ, yên lặng nhìn vào bên trong. Cả căn nhà chỉ có vài tia sáng yếu ớt le lói từ cây đèn bàn nhỏ, Mặc Sĩ nguyên soái ngửa đầu ngồi tựa vào ghế sô pha, khuy áo quân trang mở ra một nửa, lộ ra đường nét cơ ngực căng mịn rắn chắc. Dường như gã đang liều mạng nhẫn nại một loại dằn vặt nào đó Diệp Hi không biết, lồng ngực điên cuồng phập phồng, hầu kết lên xuống, mồ hôi đầm đìa, đôi lông mày sắc bén thẳng tắp thống khổ nhíu lại, hai tay gắt gao nắm chặt, hàm răng cắn đến nỗi cả khuôn mặt đều khẽ run lên, nhưng mà, ngoài ra thì không có bất thường nào khác.
Diệp Hi bám vào cửa sổ nhìn, cảm thấy có lẽ là nguyên soái còn chưa chính thức bắt đầu bước vào giai đoạn cuồng hóa, vừa định trước tiên lùi về chờ đợi một lát nữa lại ngó lên thì bỗng nhiên, nguyên soái nghiêng đầu, cặp mắt sắc bén mang theo vài phần cuồng bạo khát máu kia trực tiếp nhìn thẳng vào Diệp Hi! Sát khí trong con ngươi bốc lên cuồn cuộn, ngay cả lòng trắng mắt cũng bị hun đến đỏ chót một mảnh, khuôn mặt nổi đầy gân xanh, hàm răng cắn chặt răng rắc vang lên, dữ tợn khủng bố đến như thể sắp ăn tươi nuốt sống con người ta rồi.
"..." Ôi vđ cái nam phụ này đáng sợ ghê, Thẩm tổng cứu mạng a a a! Diệp Hi bị ánh mắt nguyên soái làm cho sợ đến phát run, trong phút chốc thế nhưng liền quên mất phải thừa cơ đi vào trấn an nguyên soái, đồng thời nhân cơ hội công lược gã. Cậu theo bản năng vội vội vàng vàng rụt xuống dưới cửa sổ như một chú chuột nhắt trốn về hang của mình, chỉ còn dư lại một sợi ngốc mao bị gió biển thổi phất phơ bay bay dưới cửa sổ.
Nhưng mà, một khi đã bị nguyên soái phát hiện thì trốn đi cũng chẳng có tác dụng gì.
Diệp Hi ngồi xổm dưới chân tường run lẩy bẩy một hồi, trong phòng yên tĩnh khác nào phần mộ, ngay cả tiếng gầm nhẹ đứt quãng lúc trước cũng đã biến mất. Diệp Hi đang rối rắm không biết có nên ló đầu lên nhòm một phát nữa không, bởi vì hiện tại trong phòng nguyên soái thực sự là còn dọa người hơn cả ma quỷ... Nhưng mà, ngay tại lúc cậu đang do dự chưa quyết, trên đỉnh đầu Diệp Hi bỗng nhiên truyền tới một tiếng cửa sổ vỡ vụn vang lên giòn giã, từng mảnh pha lê vỡ trút xuống như mưa, khung cửa sổ kim loại biến dạng bị đánh văng xa xa. Tiếp đó, một cái xúc tu trơn trợt từ chỗ đã từng là cửa sổ nhanh như tia chớp phóng ra, không chút chậm trễ cuốn lấy eo Diệp Hi tha cả người cậu vào!
Diệp Hi rất mất mặt rít gào thành tiếng: "A a a a a!"
Nguyên hình của nguyên soái thế nhưng lại là xúc tu hệ!
Trong phòng đã không còn thấy vị nguyên soái anh tuấn tiêu sái kia đâu nữa, mà thay vào đó là một con quái vật lớn đến dường như chất đầy cả gian nhà —— đó là một con Kraken vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Có thể là do gian nhà quá nhỏ cho nên quái vật nguyên soái bị chèn tới có chút uất ức, tráng kiện xúc tu lần lượt chen chúc nhét vào góc tường, một cặp mắt màu xanh biếc còn lớn hơn quả bóng rổ vài vòng sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Hi. Sau đó nó há to miệng gào thét một tiếng, lộ ra cái miệng lớn như vực sâu có thể một phát nuốt hơn cả trăm Diệp Hi, xúc tu cuốn lấy Diệp Hi thả cậu lơ lửng bên trên cái vực kia, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể buông xúc tu ra để cậu rơi tự do.
"Từ từ trước tiên đừng ăn tôi aaaa hôm nay tôi còn chưa tắm rửa gì đâu, bẩn lắm!" Tuy rằng tâm lý biết rõ chết rồi sẽ có thể trọng sinh, hơn nữa với ánh hào quang nhân vật chính vẫn đang chiếu rọi trên đầu thì 80% là mình không tèo được, nhưng mà Diệp Hi vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ run rẩy, bàng quang đau xót, suýt chút nữa liền tè ra tại chỗ.
Nhưng mà cậu đang lơ lửng phía trên miệng của nguyên soái, nếu như bị dọa tè ra quần thì cũng có nghĩa là...
Bàng quang ơi mày cố gắng nín nhịn thêm chút nữa được không? Tao cũng không muốn vẽ cầu vồng vào miệng nguyên soái đâu đờ mờ huhu! Nếu như xảy ra chuyện nhục nhã như thế thì tao thà tự sát trọng sinh còn hơn đóoo! Diệp Hi dùng hết sức lực kẹp chặt hai chân, toàn bộ lực chú ý đều dùng để co cơ vòng lại, còn chuyện công lược nguyên soái á hả, quăng lên chín tầng mây cmnr!
Nhưng mà, chừng nửa phút trôi qua, xúc tu quấn bên hông Diệp Hi vẫn chậm chạp không buông ra, cặp mắt xanh biếc to oành kia không hề chớp một lần, cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Hi, mơ hồ toát ra một tia hoang mang.
Thấy đối phương tạm thời không có quyết định ăn mình, Diệp Hi cũng tỉnh táo lại, há miệng run rẩy hỏi: "Mặc Sĩ nguyên soái, anh còn nhớ em không?"
"Gào ——?" Nguyên soái phát ra một tiếng nghi vấn gầm nhẹ, không hiểu quơ quơ cái đầu to bự kia, đồng thời thành công cọ rơi cây đèn trần...
"Là em, hôm qua em đã cứu anh ở bên bờ biển." Diệp Hi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, không có chút phong thái tiểu thụ Mary Sue phổ độ chúng sinh gì sất! "Anh đã nói muốn mang em rời khỏi hòn đảo này..."
Đôi mắt xanh biếc của nguyên soái chớp chớp, dùng xúc tu hạ thấp Diệp Hi xuống một chút, để cho cậu có thể chạm vào đầu mình, lập tức dùng thanh âm bao hàm thống khổ gầm nhẹ từng tiếng: "Gào gào gào ——!"
"Anh... Có phải là nơi nào không thoải mái không?" Diệp Hi dùng thần kinh thô ngàn năm của mình cố gắng nhận ra cảm xúc hàm chứa bên trong tiếng gào của nguyên soái.
"Gàooo!" Đầu bự của nguyên soái lập tức gật hai cái, thành công đục thủng một lỗ to tướng trên trần nhà, gạch đá và xi măng ầm ầm nện vào da dày thịt béo của gã, giống như cù lét không để lại chút dấu vết gì.
Diệp Hi nỗ lực khắc phục sợ hãi đối với Kraken, duỗi tay về phía trên giữa hai mắt gã, không sai biệt lắm xem như là cái trán nhẹ nhàng xoa xoa, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ con nít nói: "Ngoan nào, ngoan nào, không khó chịu."
Nói đến cũng thực kỳ quái, ngay khi tay Diệp Hi chạm vào "trán" nguyên soái, một vệt sáng trắng nhu hòa không hề báo trước chậm rãi tản ra từ lòng bàn tay cậu, như sóng nước tiến tới mà chảy khắp toàn thân nguyên soái. Tia sáng kia thánh khiết mà mỹ lệ, giống như là món quà Thượng Đế ban tặng, làm cho hơi thở hung tàn quanh thân Kraken thoáng chốc trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Diệp Hi ngơ ngác nhìn ánh sáng trắng mình tạo ra: "..."
Cao trào dùng trái tim thiện lương ôn nhu trị bách bệnh chan chứa tình yêu thương bao la và lòng hòa ái để đẩy lùi thế lực hắc ám hủy thiên diệt địa trong truyện Mary Sue, cuối cùng đã xuất hiện!
"Gào ~" tiếng gào của nguyên soái trở nên vô hại hơn rất nhiều, thậm chí còn mơ hồ lộ ra một tia đáng yêu! Gã dùng xúc tu vững vàng đặt Diệp Hi dán chặt vào cái mặt to bự của mình, sau đó lắc trái lắc phải cọ mấy lần, giống như là đang làm nũng.
Ngay khi Diệp Hi cảm thấy nội tạng đều sắp bị đầu to của nguyên soái cọ ra đến nơi rồi, gã rốt cuộc ngừng làm nũng, cũng dưới tác dụng của ánh sáng trắng biến về hình dáng con người. Cái xúc tu đang quấn quanh hông Diệp Hi biến ảo thành một cánh tay thon dài kiện mỹ, kiềm ở eo cậu, thuận thế kéo cậu vào lòng.
"... Cám ơn em." Nguyên soái thấp giọng nói bên tai Diệp Hi.
Diệp Hi vội đáp: "Không có gì."
Đây đều là việc công dân mẫu mực như chúng ta phải làm.
Nguyên soái ôm cậu chặt hơn: "Em là người đầu tiên trên thế giới này có thể giải cứu tôi khỏi trạng thái Kraken cuồng hóa."
Tuy rằng đã sớm biết là chuyện gì xảy ra nhưng Diệp Hi vẫn dối trá hỏi một chút: "Kraken? Đó là cái gì?"
"Là huyết thống gia tộc chúng tôi đời đời truyền thừa, nó là quái vật biển sâu chân thực tồn tại trong thế giới này, không biết từ đời nào bắt đầu dung hợp với huyết mạch của gia tộc bọn tôi. Tôi có thể thao túng biển cả chính là nhờ có nó, thế nhưng..." Nguyên soái dừng một chút, ưu thương nói: "Mỗi đêm trăng tròn, tôi sẽ bị biến thành bộ dáng quái vật như thế này, đồng thời bị dục vọng giết chóc và khát máu thống trị. Lúc còn nhỏ tôi đã từng bởi vì trăng tròn biến hóa mà cắn nuốt mất sủng vật tôi yêu quý nhất... Từ đó về sau, tôi không còn dám đặt nửa phần tình cảm lên bất kỳ ai xung quanh nữa, sợ rằng một ngày nào đó tôi sẽ bởi vì huyết thống đáng sợ này mà hại chết người tôi yêu, sợ bọn họ sẽ rơi vào kết cục như sủng vật kia. Nhưng mà, em..." Giọng nguyên soái kích động đến hơi run rẩy: "Em đã làm thế nào? Tại sao em có thể giải trừ được cuồng hóa của tôi?"
"Em cũng không rõ lắm..." Diệp Hi nỗ lực thoát khỏi cái ôm chặt cứng của nguyên soái, vô cùng sát phong cảnh nói: "Anh có thể mặc quần áo vào trước được không?"
Cái mông trần kích tình thật sự rất kỳ quái đóooo!
Bởi vì đạo tặc bất kể là trộm cái gì của Hoàng Phủ thiếu gia cũng phải thông báo trước, cho nên cả ngày hôm nay Thẩm Tu Lâm đã thu được hơn mười bức thư từ hắn, trung bình một tiếng một bức: "Chín giờ sáng hôm nay ta sẽ tới lấy đi thuốc đánh răng được đặc chế từ hơn 200 loại thảo dược quý hiếm của Hoàng Phủ thiếu gia. Ký tên: Siêu trộm Thác Bạt X", "Chín giờ ba mươi phút hôm nay ta sẽ lấy đi áo ngủ đặc chế từ tơ tằm Bắc hải của Hoàng Phủ thiếu gia. Ký tên: Siêu trộm Thác Bạt X", "Mười hai giờ hôm nay ta sẽ lấy đi bữa trưa của Hoàng Phủ thiếu gia. Ký tên: Siêu trộm Thác Bạt X"... Ở sinh hoạt hằng ngày đúng là 100% đồng bộ với Hoàng Phủ thiếu gia! Quân đoàn bảo tiêu hoàng gia của Hoàng Phủ X bị hắn đùa cho chạy loạn khắp biệt thư, đạo tặc xoát độ tồn tại tăng mạnh, cho dù Diệp Hi không nhận tội cung khai thì căn bản cũng không thể che giấu nổi.
May mắn thay, hai nam phụ còn lại đều rất biết điều. Nguyên soái thì cả ngày đều yên tĩnh trong phòng vui vẻ nấu hải sản tươi, vương tử thì lại yên tĩnh trong phòng ăn hải sản Diệp Hi lừa được từ chỗ nguyên soái, sáng trưa tối ba bữa đều không bỏ sót bữa nào...
Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa! Rất nhanh liền đến buổi tối!
Vào ban ngày, nguyên soái không yên tâm đã nhiều lần nhắc nhở Diệp Hi hôm nay sau khi mặt trời lặn đừng lại đến tìm mình, Diệp Hi liền chắc như đinh đóng cột thề thốt đáp ứng, đồng thời ngay khi mặt trời vừa lặn liền chạy tới trước phòng của nguyên soái, vô cùng bướng bỉnh không nghe lời.
Mặt trời đã chìm dưới mặt biển, ánh chiều tà vẫn cứ ngoan cường mà chiếu rọi phía chân trời. Căn phòng nhỏ của nguyên soái dần dần biến mất giữa trời chiều, bóng mái hiên và cột hành lang nghiêng nghiêng hòa cùng màn đêm. Diệp Hi giảo hoạt ẩn nấp dưới cửa sổ, vừa dùng cát nặn thành hình đùi gà đùa nghịch, vừa chờ đợi huyết thống Kraken trong cơ thể nguyên soái bị trăng tròn thức tỉnh.
Dần dần, một tia nắng chiều cuối cùng trong mây cũng biến mất, trăng tròn từ từ hiện ra sau tầng mây mỏng. Cùng lúc đó, trong phòng nguyên soái cũng bắt đầu truyền ra những tiếng khàn khàn gầm nhẹ đầy kiềm chế.
Hừm, không biết vị nguyên soái này lúc trăng tròn sẽ biến thành bộ dạng gì nhỉ... Diệp Hi cẩn thận nhô đầu lên từ phía dưới cửa sổ, yên lặng nhìn vào bên trong. Cả căn nhà chỉ có vài tia sáng yếu ớt le lói từ cây đèn bàn nhỏ, Mặc Sĩ nguyên soái ngửa đầu ngồi tựa vào ghế sô pha, khuy áo quân trang mở ra một nửa, lộ ra đường nét cơ ngực căng mịn rắn chắc. Dường như gã đang liều mạng nhẫn nại một loại dằn vặt nào đó Diệp Hi không biết, lồng ngực điên cuồng phập phồng, hầu kết lên xuống, mồ hôi đầm đìa, đôi lông mày sắc bén thẳng tắp thống khổ nhíu lại, hai tay gắt gao nắm chặt, hàm răng cắn đến nỗi cả khuôn mặt đều khẽ run lên, nhưng mà, ngoài ra thì không có bất thường nào khác.
Diệp Hi bám vào cửa sổ nhìn, cảm thấy có lẽ là nguyên soái còn chưa chính thức bắt đầu bước vào giai đoạn cuồng hóa, vừa định trước tiên lùi về chờ đợi một lát nữa lại ngó lên thì bỗng nhiên, nguyên soái nghiêng đầu, cặp mắt sắc bén mang theo vài phần cuồng bạo khát máu kia trực tiếp nhìn thẳng vào Diệp Hi! Sát khí trong con ngươi bốc lên cuồn cuộn, ngay cả lòng trắng mắt cũng bị hun đến đỏ chót một mảnh, khuôn mặt nổi đầy gân xanh, hàm răng cắn chặt răng rắc vang lên, dữ tợn khủng bố đến như thể sắp ăn tươi nuốt sống con người ta rồi.
"..." Ôi vđ cái nam phụ này đáng sợ ghê, Thẩm tổng cứu mạng a a a! Diệp Hi bị ánh mắt nguyên soái làm cho sợ đến phát run, trong phút chốc thế nhưng liền quên mất phải thừa cơ đi vào trấn an nguyên soái, đồng thời nhân cơ hội công lược gã. Cậu theo bản năng vội vội vàng vàng rụt xuống dưới cửa sổ như một chú chuột nhắt trốn về hang của mình, chỉ còn dư lại một sợi ngốc mao bị gió biển thổi phất phơ bay bay dưới cửa sổ.
Nhưng mà, một khi đã bị nguyên soái phát hiện thì trốn đi cũng chẳng có tác dụng gì.
Diệp Hi ngồi xổm dưới chân tường run lẩy bẩy một hồi, trong phòng yên tĩnh khác nào phần mộ, ngay cả tiếng gầm nhẹ đứt quãng lúc trước cũng đã biến mất. Diệp Hi đang rối rắm không biết có nên ló đầu lên nhòm một phát nữa không, bởi vì hiện tại trong phòng nguyên soái thực sự là còn dọa người hơn cả ma quỷ... Nhưng mà, ngay tại lúc cậu đang do dự chưa quyết, trên đỉnh đầu Diệp Hi bỗng nhiên truyền tới một tiếng cửa sổ vỡ vụn vang lên giòn giã, từng mảnh pha lê vỡ trút xuống như mưa, khung cửa sổ kim loại biến dạng bị đánh văng xa xa. Tiếp đó, một cái xúc tu trơn trợt từ chỗ đã từng là cửa sổ nhanh như tia chớp phóng ra, không chút chậm trễ cuốn lấy eo Diệp Hi tha cả người cậu vào!
Diệp Hi rất mất mặt rít gào thành tiếng: "A a a a a!"
Nguyên hình của nguyên soái thế nhưng lại là xúc tu hệ!
Trong phòng đã không còn thấy vị nguyên soái anh tuấn tiêu sái kia đâu nữa, mà thay vào đó là một con quái vật lớn đến dường như chất đầy cả gian nhà —— đó là một con Kraken vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Có thể là do gian nhà quá nhỏ cho nên quái vật nguyên soái bị chèn tới có chút uất ức, tráng kiện xúc tu lần lượt chen chúc nhét vào góc tường, một cặp mắt màu xanh biếc còn lớn hơn quả bóng rổ vài vòng sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Hi. Sau đó nó há to miệng gào thét một tiếng, lộ ra cái miệng lớn như vực sâu có thể một phát nuốt hơn cả trăm Diệp Hi, xúc tu cuốn lấy Diệp Hi thả cậu lơ lửng bên trên cái vực kia, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể buông xúc tu ra để cậu rơi tự do.
"Từ từ trước tiên đừng ăn tôi aaaa hôm nay tôi còn chưa tắm rửa gì đâu, bẩn lắm!" Tuy rằng tâm lý biết rõ chết rồi sẽ có thể trọng sinh, hơn nữa với ánh hào quang nhân vật chính vẫn đang chiếu rọi trên đầu thì 80% là mình không tèo được, nhưng mà Diệp Hi vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ run rẩy, bàng quang đau xót, suýt chút nữa liền tè ra tại chỗ.
Nhưng mà cậu đang lơ lửng phía trên miệng của nguyên soái, nếu như bị dọa tè ra quần thì cũng có nghĩa là...
Bàng quang ơi mày cố gắng nín nhịn thêm chút nữa được không? Tao cũng không muốn vẽ cầu vồng vào miệng nguyên soái đâu đờ mờ huhu! Nếu như xảy ra chuyện nhục nhã như thế thì tao thà tự sát trọng sinh còn hơn đóoo! Diệp Hi dùng hết sức lực kẹp chặt hai chân, toàn bộ lực chú ý đều dùng để co cơ vòng lại, còn chuyện công lược nguyên soái á hả, quăng lên chín tầng mây cmnr!
Nhưng mà, chừng nửa phút trôi qua, xúc tu quấn bên hông Diệp Hi vẫn chậm chạp không buông ra, cặp mắt xanh biếc to oành kia không hề chớp một lần, cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Hi, mơ hồ toát ra một tia hoang mang.
Thấy đối phương tạm thời không có quyết định ăn mình, Diệp Hi cũng tỉnh táo lại, há miệng run rẩy hỏi: "Mặc Sĩ nguyên soái, anh còn nhớ em không?"
"Gào ——?" Nguyên soái phát ra một tiếng nghi vấn gầm nhẹ, không hiểu quơ quơ cái đầu to bự kia, đồng thời thành công cọ rơi cây đèn trần...
"Là em, hôm qua em đã cứu anh ở bên bờ biển." Diệp Hi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, không có chút phong thái tiểu thụ Mary Sue phổ độ chúng sinh gì sất! "Anh đã nói muốn mang em rời khỏi hòn đảo này..."
Đôi mắt xanh biếc của nguyên soái chớp chớp, dùng xúc tu hạ thấp Diệp Hi xuống một chút, để cho cậu có thể chạm vào đầu mình, lập tức dùng thanh âm bao hàm thống khổ gầm nhẹ từng tiếng: "Gào gào gào ——!"
"Anh... Có phải là nơi nào không thoải mái không?" Diệp Hi dùng thần kinh thô ngàn năm của mình cố gắng nhận ra cảm xúc hàm chứa bên trong tiếng gào của nguyên soái.
"Gàooo!" Đầu bự của nguyên soái lập tức gật hai cái, thành công đục thủng một lỗ to tướng trên trần nhà, gạch đá và xi măng ầm ầm nện vào da dày thịt béo của gã, giống như cù lét không để lại chút dấu vết gì.
Diệp Hi nỗ lực khắc phục sợ hãi đối với Kraken, duỗi tay về phía trên giữa hai mắt gã, không sai biệt lắm xem như là cái trán nhẹ nhàng xoa xoa, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ con nít nói: "Ngoan nào, ngoan nào, không khó chịu."
Nói đến cũng thực kỳ quái, ngay khi tay Diệp Hi chạm vào "trán" nguyên soái, một vệt sáng trắng nhu hòa không hề báo trước chậm rãi tản ra từ lòng bàn tay cậu, như sóng nước tiến tới mà chảy khắp toàn thân nguyên soái. Tia sáng kia thánh khiết mà mỹ lệ, giống như là món quà Thượng Đế ban tặng, làm cho hơi thở hung tàn quanh thân Kraken thoáng chốc trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Diệp Hi ngơ ngác nhìn ánh sáng trắng mình tạo ra: "..."
Cao trào dùng trái tim thiện lương ôn nhu trị bách bệnh chan chứa tình yêu thương bao la và lòng hòa ái để đẩy lùi thế lực hắc ám hủy thiên diệt địa trong truyện Mary Sue, cuối cùng đã xuất hiện!
"Gào ~" tiếng gào của nguyên soái trở nên vô hại hơn rất nhiều, thậm chí còn mơ hồ lộ ra một tia đáng yêu! Gã dùng xúc tu vững vàng đặt Diệp Hi dán chặt vào cái mặt to bự của mình, sau đó lắc trái lắc phải cọ mấy lần, giống như là đang làm nũng.
Ngay khi Diệp Hi cảm thấy nội tạng đều sắp bị đầu to của nguyên soái cọ ra đến nơi rồi, gã rốt cuộc ngừng làm nũng, cũng dưới tác dụng của ánh sáng trắng biến về hình dáng con người. Cái xúc tu đang quấn quanh hông Diệp Hi biến ảo thành một cánh tay thon dài kiện mỹ, kiềm ở eo cậu, thuận thế kéo cậu vào lòng.
"... Cám ơn em." Nguyên soái thấp giọng nói bên tai Diệp Hi.
Diệp Hi vội đáp: "Không có gì."
Đây đều là việc công dân mẫu mực như chúng ta phải làm.
Nguyên soái ôm cậu chặt hơn: "Em là người đầu tiên trên thế giới này có thể giải cứu tôi khỏi trạng thái Kraken cuồng hóa."
Tuy rằng đã sớm biết là chuyện gì xảy ra nhưng Diệp Hi vẫn dối trá hỏi một chút: "Kraken? Đó là cái gì?"
"Là huyết thống gia tộc chúng tôi đời đời truyền thừa, nó là quái vật biển sâu chân thực tồn tại trong thế giới này, không biết từ đời nào bắt đầu dung hợp với huyết mạch của gia tộc bọn tôi. Tôi có thể thao túng biển cả chính là nhờ có nó, thế nhưng..." Nguyên soái dừng một chút, ưu thương nói: "Mỗi đêm trăng tròn, tôi sẽ bị biến thành bộ dáng quái vật như thế này, đồng thời bị dục vọng giết chóc và khát máu thống trị. Lúc còn nhỏ tôi đã từng bởi vì trăng tròn biến hóa mà cắn nuốt mất sủng vật tôi yêu quý nhất... Từ đó về sau, tôi không còn dám đặt nửa phần tình cảm lên bất kỳ ai xung quanh nữa, sợ rằng một ngày nào đó tôi sẽ bởi vì huyết thống đáng sợ này mà hại chết người tôi yêu, sợ bọn họ sẽ rơi vào kết cục như sủng vật kia. Nhưng mà, em..." Giọng nguyên soái kích động đến hơi run rẩy: "Em đã làm thế nào? Tại sao em có thể giải trừ được cuồng hóa của tôi?"
"Em cũng không rõ lắm..." Diệp Hi nỗ lực thoát khỏi cái ôm chặt cứng của nguyên soái, vô cùng sát phong cảnh nói: "Anh có thể mặc quần áo vào trước được không?"
Cái mông trần kích tình thật sự rất kỳ quái đóooo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.