Chương 44
Lữ Thiên Dật
01/11/2022
Trong phút chốc, thiết lập tính cách nhân vật như thế nào, nhiệm vụ gì, EXP bao nhiêu, tất cả đều bị quăng hết lên chín tầng mây. Thẩm Tu Lâm khẽ buông tay, Nam Cung tiểu thiếu gia trong ngực thảm thiết bị quăng ngã xuống đất, đau đến mức quên mất bản thân còn đang giả vờ bất tỉnh, mảnh mai hức hức hức kêu lên. Nhưng mà Thẩm Tu Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn nó một cái, đứng dậy giang rộng vòng tay, chuẩn bị dùng sức ôm lấy Diệp Hi đang chạy về chỗ mình.
Nhưng mà bên phía Diệp Hi, dường như là bởi vì tỏ tình mà khởi động cái cm bệnh tâm thần đặc hiệu gì đó của hệ thống, toàn bộ thế giới đột nhiên bắt đầu chậm lại, ngoại trừ tốc độ tư duy của hai người...
Diệp Hi trơ mắt nhìn mình dùng tốc độ 1cm/s cực kì chậm chạp chạy tới, mà trên mặt Thẩm Tu Lâm cũng thật chậm, thật chậm lộ ra một nụ cười hạnh phúc tựa xua tan mây mù, chiếu rọi ánh trăng rạng ngời khắp nơi nơi. Đoạn đường ngắn ngủi để tới chỗ Thẩm Tu Lâm cứ thế dài đằng đẵng như thể không có điểm cuối!
Diệp Hi đau "bi" đến tột đỉnh: "..."
Hiệu ứng slow motion cũng đã được kích hoạt rồi, có phải tiếp theo lại muốn nổi nhạc nền lên không!?
Ý nghĩa này vừa chợt lóe, xung quanh liền đột nhiên vang lên tiếng nhạc nền lãng mạn kinh điển trong các bộ phim Hàn, tiếng nhạc không biết truyền đến từ chỗ nào, len lỏi vào tận từng ngóc ngách nhỏ nhất, hết sức không khoa học mà vang vọng trong đất trời mênh mông. Nhưng chưa hết, sau khi bật nhạc nền được một đoạn, một giọng nam ngọt ngào mà phiến tình vang lên cùng điệu nhạc ——
"Cậu, sáng ngời như ánh trăng lấp lánh. Hắn, uy vũ như lôi đình bạo ngược; Cậu, được ngàn vạn người sủng ái. Hắn, số mệnh an bài chỉ độc sủng mỗi mình cậu; Cậu, trong cơ thể là huyết thống thuần khiết lâu đời của Mộ Dung gia tộc. Hắn, là con lai mười tám quốc gia; Cậu, là tiểu vương tử đẹp như mộng ảo. Hắn, là kỵ sĩ cả đời trung thành bảo vệ cậu... Cho dù con đường theo đuổi tràn đầy khúc khuỷu quanh co, thế nhưng, hắn nguyện vì cậu chém sạch chông gai! Khi hai con người được thần linh ban phước này chính thức gắn kết tâm ý, yêu nhau, toàn bộ thế giới đều sẽ vì bọn họ mà nở hoa, hoa bay khắp chốn! Đúng vậy, toàn bộ thế giới, bất kể là trái đất, mặt trăng, hay là cả dải ngân hà!"
"..." Diệp Hi bị lời thoại dạt dào cảm xúc này nổ đến run run, không nhịn được trợn trừng mắt, mà dưới hiệu ứng slow motion, cái động tác này cũng hết sức, hết sức chậm rãi...
Mới trừng được một nửa, thế giới này lại bắt đầu không thể tưởng tưởng nổi mà đột nhiên biến chuyển. Lấy bàn chân phải đang giẫm lên thảm đỏ của Diệp Hi làm tâm, từng đóa, từng đóa hoa bách hợp trắng to bự bỗng dưng tràn ra như bão tuyết, trăm ngàn vạn dặm thẳng tiến không lùi, mặt đất bị đắp lên một tầng hoa bách hợp thật dày...
Hoa linh lan nở rộ trong không khí như những cái chuông tròn vo, rơi xuống từ những đám mây, thoạt nhìn như thể hoa bồ công anh trong mây, phiêu diêu theo gió mà xuống...
Đột ngột mọc lên từ mặt đất phía dưới bàn ăn là những bông hoa hướng dương thô tráng đẩy lật bàn, ngàn vạn khuôn mặt xán lạn chói mắt tươi cười đung đưa trong gió thành một dòng sông vàng. Rượu vang đỏ chảy ra ngoài hóa thành hoa anh túc đỏ như máu, trên từng món ăn hảo hạng mọc chin chít những bông ngọc lan, tất cả kem ly đều biến thành hương tuyết cầu, đầu dao, đầu nĩa bỗng nở rộ từng chùm hoa baby...
Không chỉ đồ vật mới nở hoa, mà ngay cả con người cũng không thể may mắn thoát khỏi tình cảnh này. Trên đầu khách mời hay quần áo bọn họ đều ngập tràn những đóa hoa khác nhau. Ngay tại lúc rời khỏi thân thể Thẩm Tu Lâm, trên đầu Nam Cung liền mọc ra một đóa tiếp một đóa hắc tâm sen...
Mà ở ngoài chỗ tổ chức hôn lễ, tại nơi phương xa Diệp Hi không thấy được, khí thế tiến công của hoa tươi cũng ùn ùn kéo đến không ngừng nghỉ chút nào, đại quân hoa thế như chẻ tre mà càn quét từng con phố, leo lên vách tường, tràn qua cầu thang. Mấy tòa nhà chọc trời bị phủ kín bởi những đóa hoa rực rỡ muôn màu, các chiếc xe cần cẩu ở công trường kiến trúc được treo lên từng chùm, từng chùm hoa tử đằng dài thướt tha, mềm mại buông rủ xuống đất. Mỗi chiếc xe trên đường đều biến thành xe hoa, động cơ đốt cháy hoa tươi, bánh xe lăn dài nghiền ra mùi hương thơm ngát. Thậm chí bên trong cống thoát nước cũng nổi đầy những cánh hoa tường vi rực lửa. Sóng biển Thái Bình Dương cuốn lên từng vạt hoa dạ lan hương màu bơ, cao cao dâng lên tận bầu trời...
Mà ánh tím nhàn nhạt hình tròn như ẩn như hiện trong trời xanh, chính là mặt trăng nở đầy hoa violet...
Mà trong vũ trụ bao la, Trái Đất đã biến thành một đóa hoa khổng lồ, lặng lẽ xoay tròn trong không gian, vệ tinh nở đầy hoa tươi cũng đồng bộ vận chuyển với nó...
Cùng lúc đó, sau mười phút bị hệ thống cưỡng ép thực hiện hiệu ứng slow motion, Diệp Hi rốt cục được vùi đầu vào lòng Thẩm Tu Lâm. Trong khoảnh khắc ấy, slow motion kết thúc, thời gian khôi phục bình thường, Thẩm Tu Lâm kích động không thôi mà ôm lấy Diệp Hi, đồng thời nâng mặt cậu lên không nói lời nào mà hôn xuống.
Nụ hôn này vừa dịu dàng vừa dài lâu, không mang theo một tia tình dục, sạch sẽ như là một giọt sương sớm đọng lại ở đầu quả tim, tim khẽ đập, liền rơi xuống.
Mà cùng rơi xuống với nó, còn có Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm đang say sưa ôm nhau.
Hình ảnh đẹp đẽ này, thế giới ngọt ngào như truyện cổ tích sau khi nở đầy hoa tươi liền không hề báo trước mà bắt đầu sụp đổ, trời đất dần dần rạn nứt, nhưng mà lại không có chút cát bụi, thậm chí ngay cả một tiếng động cũng không vang lên. Trời đất như là bị một chiếc kéo vô hình cắt ngang bức tranh, cứ thế lặng lẽ chia ra. Mảnh vụn bầu trời bay tán loạn như mưa, mặt đất rơi vào hư không, tất cả vật thể đều vừa tan vỡ vừa chìm dần vào bóng tối. Cả thế giới dường như chỉ là một giấc mộng, vào giờ phút này lại đột nhiên bừng tỉnh giấc.
Giọng nam máy móc quen thuộc của hệ thống vang lên trong tai bọn họ: "Chúc mừng ngài, điều kiện "chân thành yêu nhau" đã đạt được, ngài và đồng đội đã hoàn thành sớm nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng của thế giới nhiệm vụ này. Đồng thời dùng hành động thực tế chứng minh trong thế giới nhiệm vụ số 9235, hai vai chính yêu nhau là một chuyện có thể thực hiện được, hợp logic, tính hợp lý của nguyên tác đã được chứng minh, oán niệm của tác giả được tiêu trừ. Thoát ly sắp bắt đầu, 10, 9, 8, 7..."
Hai vị nam chính sắp thoát ly thế giới vẫn cứ đang say sưa hôn nhau, giống như là tám trăm năm chưa từng hôn qua!
Tốc độ bọn họ rơi xuống rất chậm, tựa như lông chim bay lơ lửng trong không khí.
Bay, bay...
Diệp Hi đang ôm gối ngủ đến chảy nước miếng choàng mở mắt.
Bên trong căn phòng đơn chật chội của chung cư bày ra một chiếc giường đôi có chút xa xỉ, ánh mặt trời ngoan cường xuyên qua rèm cửa sổ vẽ lên sàn nhà một mảnh nhu hòa. Trên sàn nhà còn chất đống quần áo bẩn vừa được thay hôm qua nhưng chưa kịp giặt, trên bàn để máy tính còn sót lại mấy gói snack tối qua chưa ăn xong, Diệp Hi mặc đồ ngủ khủng long con mơ màng ngồi dậy, lim dim liếc qua đồng hồ báo thức bên cạnh ——
Một tiếng thét thảm thiết truyền ra từ căn phòng, Diệp Hi với mái tóc rối bù xù như tổ chim vừa nhảy đến buồng tắm vừa mặc quần, lúc chạy vọt tới bồn rửa tay thì lấy tay trái thấm nước ấn ấn sửa sang mấy sợi tóc ngốc vểnh lên, tay phải thì hì hục đánh răng.
Bắt xe hẳn là vẫn tới kịp! Diệp Hi lo lắng nghĩ, mơ hồ cảm giác đêm qua giống như đã mơ một giấc mơ thật dài, hơn nữa không biết vì sao lại vô cùng đói bụng, giống như là rất lâu rồi chưa từng được ăn cơm, vừa đói lại vừa thèm. Đồng thời đại não không ngừng đau nhói như bị kim thép đâm, không khỏi ngẩn người ngơ ngác. Cậu lắc lắc đầu, sửa soạn xong xuôi liền chạy ù vào phòng ngủ cầm lấy chiếc điện thoại di động tối hôm qua mải chơi rồi ngủ mất cho nên quên sạc nhét vào túi, định đến công ty sạc sau. Ngay sau đó, cậu lập tức vừa chạy xuống tầng, vừa vào ứng dụng đặt xe, thuận lợi sau khi lên xe thì điện thoại di động không đủ pin hoàn thành sứ mệnh cuối cùng, màn hình đen ngỏm.
"Phù —— vừa kịp!" Diệp Hi thở phào một hơi thật sâu, ngồi phịch ở trên xe nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này cơn đau đầu đã đỡ hơn nhiều rồi, di động lại không chơi được, thế là Diệp Hi liền nhắm mắt hồi tưởng lại giấc mộng đêm qua. Những mảnh vụn ký ức lúc trước tạm thời bị phong ấn trong biển trí nhớ lấp lánh như bọt khí nổi lên, ký ức trong giấc mơ ào ạt chảy vào não, càng lúc càng nhiều, càng ngày càng nhanh!
Trong mơ hình như có một cái giường lớn 40 ngàn mét vuông... Mình còn thực sự chạy trăm mét trên cái giường ấy, lợi hại lợi hại.
Ồ ồ ồ, đúng rồi, mình mơ thấy mình xuyên vào thế giới nhiệm vụ trong quyển tiểu thuyết kia, nghe nói tác giả vô cùng hận mình!
Đờ mờ, giấc mộng này sao lại chân thật vậy nhỉ? Chẳng lẽ mình đã thật sự xuyên qua bằng sóng điện não rồi trở về á hả?
Cái cảm giác ngọt ngào như đang yêu này là ảo giác của mình sao, từ từ...
"A a a a a ——!" Diệp Hi ngồi ở vị trí phó lái trên chiếc xe taxi bỗng nhiên rít gào, nhảy dựng lên, bụp một tiếng chấn đầu vào nóc xe. Bác tài bị dọa giật mình, suýt chút nữa một cước đạp ga lao từ trên cầu bay ra ngoài!
Thẩm tổng! Trong mơ mình đã yêu nhau với Thẩm tổng rồi! Diệp Hi gào thét xong, lại vèo một phát chôn khuôn mặt đỏ rực của mình trên đầu gối, hai tay sụp đổ cào cào mái tóc: "Trời ơi! Rốt cuộc là thật sự xuyên hay là mơ đây?"
Cái này nếu như là mơ thì chẳng phải rất tồi tệ sao? Bởi vì hình như mình đã thật sự thích Thẩm tổng!
"..." Bác tài nơm nớp lo sợ mà nhìn Diệp Hi, ánh mắt như thể nhìn thấy một thằng điên.
"Đệt đệt đệt đệttt!" Diệp Hi hét đến lạc giọng: "Xong đời! Mình cong cmnr!"
Nghĩ tới Thẩm Tu Lâm, Diệp Hi bỗng nhiên cảm thấy một trận khô nóng, tim cũng không khống chế được bình bịch bình bịch điên cuồng nảy lên, ửng hồng vừa nãy trên mặt không những không rút đi, trái lại còn nghiêm trọng hơn. Cả người giống như thể ăn nhầm xuân dược, nhộn nhạo vô cùng.
Xong đời, hiện tại đầy đầu đều là hình ảnh Thẩm tổng chính diện chịch mình! Diệp Hi dồn dập thở phì phò, ngồi thẳng lên mở hai khuy áo ra muốn mát mẻ một chút.
"..." Bác tài liền lặng lẽ cúc lại hai cái khuy vốn dĩ đã được cởi ra, giống như lo sợ mình bị cưỡng cái gì kia.
Tuy rằng hận không thể lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Tu Lâm hỏi một chút xem hắn có mơ cùng một giấc mộng ấy hay không, nhưng mà di động lại đúng lúc đang sập nguồn. Ba mươi phút ngồi xe dài như ba mươi thế kỷ, Diệp Hi xoắn xuýt đến nỗi ôm đầu lăn qua lăn lại ngay trên ghế phó lái, dọa hết hồn bác tài đáng thương. Xe chạy đến cổng công ty, còn chưa kịp dừng hẳn, cậu đã điên cuồng như chó dại phóng vèo vèo một đường.
Đồng hồ lớn ở giữa phòng biểu thị cách mười phút nữa mới tính là đi trễ, đúng lúc thang máy cũng vừa vặn đến tầng một, Diệp Hi liền chạy qua, vững vàng ấn xuống nút đi lên. Lúc này, "đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Diệp Hi liếc mắt nhìn vào bên trong, tức thì chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ luôn tại chỗ.
Trong thang máy là Thẩm Tu Lâm mặt lạnh như băng, hắn vẫn mặc bộ âu phục ngay ngắn như thường lệ, tóc tai được chải vuốt gọn gàng sạch sẽ, tuy rằng phần buff nhan sắc trong mộng đã biến mất, nhưng mà bản thân Thẩm Tu Lâm cũng là một người đàn ông anh tuấn khá dễ nhìn, cảm giác chênh lệch gì gì đó thật ra cũng không có mấy. Hắn thoạt nhìn hoàn toàn không có ý định rời khỏi thang máy, chỉ là không chớp mắt mà nhìn Diệp Hi chằm chằm, bên môi hiện lên một nụ cười rất mỏng.
"Thẩm, Thẩm tổng hôm qua... Chào buổi sáng!" Ý thức được đây không phải là nơi để nói chuyện, Diệp Hi nuốt lại lời định nói, đồng thời cúi đầu nhanh chóng tiến vào thang máy, nhấn số tầng phòng làm việc của mình.
Thang máy chỉ có hai người bọn họ, trong khoảng khắc cửa thang máy đóng lại, Diệp Hi cảm thấy phía sau hơi nóng lên, như là có người dán lại. Ngay sau đó bản thân liền bị một cái ôm tràn đầy lửa nóng kiên cố chặt chẽ giam cầm, tim đập lỡ nhịp, Diệp Hi nghe thấy âm thanh trầm thấp của Thẩm Tu Lâm truyền đến bên tai, vừa ôn nhu vừa bá đạo nói: "Thẩm tổng cái gì, gọi là ông xã."
... Thật sự không phải là mơ! Diệp Hi xoắn xuýt một đường như được đại xá, gian nan xoay người lại trong lòng hắn, rút tay ra. Hai tay đặt trên hai bên mặt Thẩm Tu Lâm, sau đó hơi ngẩng mặt lên, nhiệt tình như lửa dâng tặng một nụ hôn!
Vừa nãy ở trong mơ còn chưa có hôn xong đâu!
Hệ thống rác rưởi!
Thẩm Tu Lâm đầu tiên là bị Diệp Hi trăm năm khó gặp chủ động làm cho ngẩn người. Ngay sau đó con ngươi lập tức tối sầm lại, một tay đỡ phía sau gáy Diệp Hi, đột nhiên đẩy cậu vào trong góc thang máy, cuồng nhiệt mà tham lam đòi lấy.
Trong lúc hôn môi, Diệp Hi sung sướng kêu lên: "Ông xã ông xã, hôm nay em không đi làm muộn!"
Thẩm Tu Lâm bật cười, càng dùng sức hôn cậu.
Nhưng mà bên phía Diệp Hi, dường như là bởi vì tỏ tình mà khởi động cái cm bệnh tâm thần đặc hiệu gì đó của hệ thống, toàn bộ thế giới đột nhiên bắt đầu chậm lại, ngoại trừ tốc độ tư duy của hai người...
Diệp Hi trơ mắt nhìn mình dùng tốc độ 1cm/s cực kì chậm chạp chạy tới, mà trên mặt Thẩm Tu Lâm cũng thật chậm, thật chậm lộ ra một nụ cười hạnh phúc tựa xua tan mây mù, chiếu rọi ánh trăng rạng ngời khắp nơi nơi. Đoạn đường ngắn ngủi để tới chỗ Thẩm Tu Lâm cứ thế dài đằng đẵng như thể không có điểm cuối!
Diệp Hi đau "bi" đến tột đỉnh: "..."
Hiệu ứng slow motion cũng đã được kích hoạt rồi, có phải tiếp theo lại muốn nổi nhạc nền lên không!?
Ý nghĩa này vừa chợt lóe, xung quanh liền đột nhiên vang lên tiếng nhạc nền lãng mạn kinh điển trong các bộ phim Hàn, tiếng nhạc không biết truyền đến từ chỗ nào, len lỏi vào tận từng ngóc ngách nhỏ nhất, hết sức không khoa học mà vang vọng trong đất trời mênh mông. Nhưng chưa hết, sau khi bật nhạc nền được một đoạn, một giọng nam ngọt ngào mà phiến tình vang lên cùng điệu nhạc ——
"Cậu, sáng ngời như ánh trăng lấp lánh. Hắn, uy vũ như lôi đình bạo ngược; Cậu, được ngàn vạn người sủng ái. Hắn, số mệnh an bài chỉ độc sủng mỗi mình cậu; Cậu, trong cơ thể là huyết thống thuần khiết lâu đời của Mộ Dung gia tộc. Hắn, là con lai mười tám quốc gia; Cậu, là tiểu vương tử đẹp như mộng ảo. Hắn, là kỵ sĩ cả đời trung thành bảo vệ cậu... Cho dù con đường theo đuổi tràn đầy khúc khuỷu quanh co, thế nhưng, hắn nguyện vì cậu chém sạch chông gai! Khi hai con người được thần linh ban phước này chính thức gắn kết tâm ý, yêu nhau, toàn bộ thế giới đều sẽ vì bọn họ mà nở hoa, hoa bay khắp chốn! Đúng vậy, toàn bộ thế giới, bất kể là trái đất, mặt trăng, hay là cả dải ngân hà!"
"..." Diệp Hi bị lời thoại dạt dào cảm xúc này nổ đến run run, không nhịn được trợn trừng mắt, mà dưới hiệu ứng slow motion, cái động tác này cũng hết sức, hết sức chậm rãi...
Mới trừng được một nửa, thế giới này lại bắt đầu không thể tưởng tưởng nổi mà đột nhiên biến chuyển. Lấy bàn chân phải đang giẫm lên thảm đỏ của Diệp Hi làm tâm, từng đóa, từng đóa hoa bách hợp trắng to bự bỗng dưng tràn ra như bão tuyết, trăm ngàn vạn dặm thẳng tiến không lùi, mặt đất bị đắp lên một tầng hoa bách hợp thật dày...
Hoa linh lan nở rộ trong không khí như những cái chuông tròn vo, rơi xuống từ những đám mây, thoạt nhìn như thể hoa bồ công anh trong mây, phiêu diêu theo gió mà xuống...
Đột ngột mọc lên từ mặt đất phía dưới bàn ăn là những bông hoa hướng dương thô tráng đẩy lật bàn, ngàn vạn khuôn mặt xán lạn chói mắt tươi cười đung đưa trong gió thành một dòng sông vàng. Rượu vang đỏ chảy ra ngoài hóa thành hoa anh túc đỏ như máu, trên từng món ăn hảo hạng mọc chin chít những bông ngọc lan, tất cả kem ly đều biến thành hương tuyết cầu, đầu dao, đầu nĩa bỗng nở rộ từng chùm hoa baby...
Không chỉ đồ vật mới nở hoa, mà ngay cả con người cũng không thể may mắn thoát khỏi tình cảnh này. Trên đầu khách mời hay quần áo bọn họ đều ngập tràn những đóa hoa khác nhau. Ngay tại lúc rời khỏi thân thể Thẩm Tu Lâm, trên đầu Nam Cung liền mọc ra một đóa tiếp một đóa hắc tâm sen...
Mà ở ngoài chỗ tổ chức hôn lễ, tại nơi phương xa Diệp Hi không thấy được, khí thế tiến công của hoa tươi cũng ùn ùn kéo đến không ngừng nghỉ chút nào, đại quân hoa thế như chẻ tre mà càn quét từng con phố, leo lên vách tường, tràn qua cầu thang. Mấy tòa nhà chọc trời bị phủ kín bởi những đóa hoa rực rỡ muôn màu, các chiếc xe cần cẩu ở công trường kiến trúc được treo lên từng chùm, từng chùm hoa tử đằng dài thướt tha, mềm mại buông rủ xuống đất. Mỗi chiếc xe trên đường đều biến thành xe hoa, động cơ đốt cháy hoa tươi, bánh xe lăn dài nghiền ra mùi hương thơm ngát. Thậm chí bên trong cống thoát nước cũng nổi đầy những cánh hoa tường vi rực lửa. Sóng biển Thái Bình Dương cuốn lên từng vạt hoa dạ lan hương màu bơ, cao cao dâng lên tận bầu trời...
Mà ánh tím nhàn nhạt hình tròn như ẩn như hiện trong trời xanh, chính là mặt trăng nở đầy hoa violet...
Mà trong vũ trụ bao la, Trái Đất đã biến thành một đóa hoa khổng lồ, lặng lẽ xoay tròn trong không gian, vệ tinh nở đầy hoa tươi cũng đồng bộ vận chuyển với nó...
Cùng lúc đó, sau mười phút bị hệ thống cưỡng ép thực hiện hiệu ứng slow motion, Diệp Hi rốt cục được vùi đầu vào lòng Thẩm Tu Lâm. Trong khoảnh khắc ấy, slow motion kết thúc, thời gian khôi phục bình thường, Thẩm Tu Lâm kích động không thôi mà ôm lấy Diệp Hi, đồng thời nâng mặt cậu lên không nói lời nào mà hôn xuống.
Nụ hôn này vừa dịu dàng vừa dài lâu, không mang theo một tia tình dục, sạch sẽ như là một giọt sương sớm đọng lại ở đầu quả tim, tim khẽ đập, liền rơi xuống.
Mà cùng rơi xuống với nó, còn có Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm đang say sưa ôm nhau.
Hình ảnh đẹp đẽ này, thế giới ngọt ngào như truyện cổ tích sau khi nở đầy hoa tươi liền không hề báo trước mà bắt đầu sụp đổ, trời đất dần dần rạn nứt, nhưng mà lại không có chút cát bụi, thậm chí ngay cả một tiếng động cũng không vang lên. Trời đất như là bị một chiếc kéo vô hình cắt ngang bức tranh, cứ thế lặng lẽ chia ra. Mảnh vụn bầu trời bay tán loạn như mưa, mặt đất rơi vào hư không, tất cả vật thể đều vừa tan vỡ vừa chìm dần vào bóng tối. Cả thế giới dường như chỉ là một giấc mộng, vào giờ phút này lại đột nhiên bừng tỉnh giấc.
Giọng nam máy móc quen thuộc của hệ thống vang lên trong tai bọn họ: "Chúc mừng ngài, điều kiện "chân thành yêu nhau" đã đạt được, ngài và đồng đội đã hoàn thành sớm nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng của thế giới nhiệm vụ này. Đồng thời dùng hành động thực tế chứng minh trong thế giới nhiệm vụ số 9235, hai vai chính yêu nhau là một chuyện có thể thực hiện được, hợp logic, tính hợp lý của nguyên tác đã được chứng minh, oán niệm của tác giả được tiêu trừ. Thoát ly sắp bắt đầu, 10, 9, 8, 7..."
Hai vị nam chính sắp thoát ly thế giới vẫn cứ đang say sưa hôn nhau, giống như là tám trăm năm chưa từng hôn qua!
Tốc độ bọn họ rơi xuống rất chậm, tựa như lông chim bay lơ lửng trong không khí.
Bay, bay...
Diệp Hi đang ôm gối ngủ đến chảy nước miếng choàng mở mắt.
Bên trong căn phòng đơn chật chội của chung cư bày ra một chiếc giường đôi có chút xa xỉ, ánh mặt trời ngoan cường xuyên qua rèm cửa sổ vẽ lên sàn nhà một mảnh nhu hòa. Trên sàn nhà còn chất đống quần áo bẩn vừa được thay hôm qua nhưng chưa kịp giặt, trên bàn để máy tính còn sót lại mấy gói snack tối qua chưa ăn xong, Diệp Hi mặc đồ ngủ khủng long con mơ màng ngồi dậy, lim dim liếc qua đồng hồ báo thức bên cạnh ——
Một tiếng thét thảm thiết truyền ra từ căn phòng, Diệp Hi với mái tóc rối bù xù như tổ chim vừa nhảy đến buồng tắm vừa mặc quần, lúc chạy vọt tới bồn rửa tay thì lấy tay trái thấm nước ấn ấn sửa sang mấy sợi tóc ngốc vểnh lên, tay phải thì hì hục đánh răng.
Bắt xe hẳn là vẫn tới kịp! Diệp Hi lo lắng nghĩ, mơ hồ cảm giác đêm qua giống như đã mơ một giấc mơ thật dài, hơn nữa không biết vì sao lại vô cùng đói bụng, giống như là rất lâu rồi chưa từng được ăn cơm, vừa đói lại vừa thèm. Đồng thời đại não không ngừng đau nhói như bị kim thép đâm, không khỏi ngẩn người ngơ ngác. Cậu lắc lắc đầu, sửa soạn xong xuôi liền chạy ù vào phòng ngủ cầm lấy chiếc điện thoại di động tối hôm qua mải chơi rồi ngủ mất cho nên quên sạc nhét vào túi, định đến công ty sạc sau. Ngay sau đó, cậu lập tức vừa chạy xuống tầng, vừa vào ứng dụng đặt xe, thuận lợi sau khi lên xe thì điện thoại di động không đủ pin hoàn thành sứ mệnh cuối cùng, màn hình đen ngỏm.
"Phù —— vừa kịp!" Diệp Hi thở phào một hơi thật sâu, ngồi phịch ở trên xe nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này cơn đau đầu đã đỡ hơn nhiều rồi, di động lại không chơi được, thế là Diệp Hi liền nhắm mắt hồi tưởng lại giấc mộng đêm qua. Những mảnh vụn ký ức lúc trước tạm thời bị phong ấn trong biển trí nhớ lấp lánh như bọt khí nổi lên, ký ức trong giấc mơ ào ạt chảy vào não, càng lúc càng nhiều, càng ngày càng nhanh!
Trong mơ hình như có một cái giường lớn 40 ngàn mét vuông... Mình còn thực sự chạy trăm mét trên cái giường ấy, lợi hại lợi hại.
Ồ ồ ồ, đúng rồi, mình mơ thấy mình xuyên vào thế giới nhiệm vụ trong quyển tiểu thuyết kia, nghe nói tác giả vô cùng hận mình!
Đờ mờ, giấc mộng này sao lại chân thật vậy nhỉ? Chẳng lẽ mình đã thật sự xuyên qua bằng sóng điện não rồi trở về á hả?
Cái cảm giác ngọt ngào như đang yêu này là ảo giác của mình sao, từ từ...
"A a a a a ——!" Diệp Hi ngồi ở vị trí phó lái trên chiếc xe taxi bỗng nhiên rít gào, nhảy dựng lên, bụp một tiếng chấn đầu vào nóc xe. Bác tài bị dọa giật mình, suýt chút nữa một cước đạp ga lao từ trên cầu bay ra ngoài!
Thẩm tổng! Trong mơ mình đã yêu nhau với Thẩm tổng rồi! Diệp Hi gào thét xong, lại vèo một phát chôn khuôn mặt đỏ rực của mình trên đầu gối, hai tay sụp đổ cào cào mái tóc: "Trời ơi! Rốt cuộc là thật sự xuyên hay là mơ đây?"
Cái này nếu như là mơ thì chẳng phải rất tồi tệ sao? Bởi vì hình như mình đã thật sự thích Thẩm tổng!
"..." Bác tài nơm nớp lo sợ mà nhìn Diệp Hi, ánh mắt như thể nhìn thấy một thằng điên.
"Đệt đệt đệt đệttt!" Diệp Hi hét đến lạc giọng: "Xong đời! Mình cong cmnr!"
Nghĩ tới Thẩm Tu Lâm, Diệp Hi bỗng nhiên cảm thấy một trận khô nóng, tim cũng không khống chế được bình bịch bình bịch điên cuồng nảy lên, ửng hồng vừa nãy trên mặt không những không rút đi, trái lại còn nghiêm trọng hơn. Cả người giống như thể ăn nhầm xuân dược, nhộn nhạo vô cùng.
Xong đời, hiện tại đầy đầu đều là hình ảnh Thẩm tổng chính diện chịch mình! Diệp Hi dồn dập thở phì phò, ngồi thẳng lên mở hai khuy áo ra muốn mát mẻ một chút.
"..." Bác tài liền lặng lẽ cúc lại hai cái khuy vốn dĩ đã được cởi ra, giống như lo sợ mình bị cưỡng cái gì kia.
Tuy rằng hận không thể lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Tu Lâm hỏi một chút xem hắn có mơ cùng một giấc mộng ấy hay không, nhưng mà di động lại đúng lúc đang sập nguồn. Ba mươi phút ngồi xe dài như ba mươi thế kỷ, Diệp Hi xoắn xuýt đến nỗi ôm đầu lăn qua lăn lại ngay trên ghế phó lái, dọa hết hồn bác tài đáng thương. Xe chạy đến cổng công ty, còn chưa kịp dừng hẳn, cậu đã điên cuồng như chó dại phóng vèo vèo một đường.
Đồng hồ lớn ở giữa phòng biểu thị cách mười phút nữa mới tính là đi trễ, đúng lúc thang máy cũng vừa vặn đến tầng một, Diệp Hi liền chạy qua, vững vàng ấn xuống nút đi lên. Lúc này, "đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Diệp Hi liếc mắt nhìn vào bên trong, tức thì chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ luôn tại chỗ.
Trong thang máy là Thẩm Tu Lâm mặt lạnh như băng, hắn vẫn mặc bộ âu phục ngay ngắn như thường lệ, tóc tai được chải vuốt gọn gàng sạch sẽ, tuy rằng phần buff nhan sắc trong mộng đã biến mất, nhưng mà bản thân Thẩm Tu Lâm cũng là một người đàn ông anh tuấn khá dễ nhìn, cảm giác chênh lệch gì gì đó thật ra cũng không có mấy. Hắn thoạt nhìn hoàn toàn không có ý định rời khỏi thang máy, chỉ là không chớp mắt mà nhìn Diệp Hi chằm chằm, bên môi hiện lên một nụ cười rất mỏng.
"Thẩm, Thẩm tổng hôm qua... Chào buổi sáng!" Ý thức được đây không phải là nơi để nói chuyện, Diệp Hi nuốt lại lời định nói, đồng thời cúi đầu nhanh chóng tiến vào thang máy, nhấn số tầng phòng làm việc của mình.
Thang máy chỉ có hai người bọn họ, trong khoảng khắc cửa thang máy đóng lại, Diệp Hi cảm thấy phía sau hơi nóng lên, như là có người dán lại. Ngay sau đó bản thân liền bị một cái ôm tràn đầy lửa nóng kiên cố chặt chẽ giam cầm, tim đập lỡ nhịp, Diệp Hi nghe thấy âm thanh trầm thấp của Thẩm Tu Lâm truyền đến bên tai, vừa ôn nhu vừa bá đạo nói: "Thẩm tổng cái gì, gọi là ông xã."
... Thật sự không phải là mơ! Diệp Hi xoắn xuýt một đường như được đại xá, gian nan xoay người lại trong lòng hắn, rút tay ra. Hai tay đặt trên hai bên mặt Thẩm Tu Lâm, sau đó hơi ngẩng mặt lên, nhiệt tình như lửa dâng tặng một nụ hôn!
Vừa nãy ở trong mơ còn chưa có hôn xong đâu!
Hệ thống rác rưởi!
Thẩm Tu Lâm đầu tiên là bị Diệp Hi trăm năm khó gặp chủ động làm cho ngẩn người. Ngay sau đó con ngươi lập tức tối sầm lại, một tay đỡ phía sau gáy Diệp Hi, đột nhiên đẩy cậu vào trong góc thang máy, cuồng nhiệt mà tham lam đòi lấy.
Trong lúc hôn môi, Diệp Hi sung sướng kêu lên: "Ông xã ông xã, hôm nay em không đi làm muộn!"
Thẩm Tu Lâm bật cười, càng dùng sức hôn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.