Chương 6
Lữ Thiên Dật
01/11/2022
Trận cuồng phong gây ra bởi vương bá khí của Hoàng Phủ X thổi cánh hoa anh đào trên đầu Diệp Hi đi khắp nơi, mưa hoa như thác nước, bay đầy trời, phủ kín cả phòng khách.
Mười giây sau, gió ngừng, đồ vật đang lơ lửng giữa không trung đồng loạt rơi xuống đất, cánh hoa anh đào trên sàn nhà ngọc thạch nhanh chóng tản ra, cả căn phòng cuối cùng cũng yên bình trở lại.
Diệp Hi vừa mở mắt ra được đã gấp không nhịn nổi mà quay sang nhìn Hoàng Phủ X --
Theo như nguyên tác miêu tả, Hoàng Phủ X có ngoại hình vô cùng đẹp trai, ngũ quan tinh xảo không nửa điểm xấu; khí chất băng lãnh kiêu ngạo, mười phần bạo ngược; đôi con người sâu xa như biển mơ hồ hiện ra những tia màu đỏ sậm, mái tóc đen kịt như đêm không gió mà bay; vương bá khí đã ngưng tụ thành thực thể nhàn nhạt như có như không lượn lờ bên người hắn. Hắn mặc một bộ lễ phục màu đen làm nổi bật lên thân hình cao 1m88, cả người hắn như một pho tượng hoàn mỹ được đại sư xuất sắc nhất khắc ra, làm cho người ta cảm thấy có thể được nhìn hắn một cái đều là trời cao trọng thưởng, bởi vì Hoàng Phủ X này soái như thần tiên vậy đó...
Rõ ràng đây chính là Thẩm Tu Lâm, cũng được thế giới này buff thêm một phần nhan sắc!
"..." Diệp Hi giật mình, suýt chút nữa bị hù đến thần hồn bát đảo.
Fuck fuck fuck! Đây không phải là Thẩm tổng à!?
Phút chốc, Diệp Hi nhớ lại cảnh cậu bị Thẩm Tu Lâm bắt được, lôi vào phòng làm việc đầy đáng sợ.
Lúc này, ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Phủ X lướt qua tầng tầng người hầu và vệ sĩ, chuẩn xác mà nhìn Diệp Hi.
Diệp Hi biểu tình cứng ngắc, khóe miệng giật giật, điên cuồng động viên bản thân ở trong lòng.
Bình tĩnh nào, Diệp Hi, có thể vừa nãy là BUG của hệ thống đấy, có thể đây chỉ là một NPC có ngoại hình giống Thẩm tổng thôi? Tolstoy đã từng nói: "Người lớn lên đẹp trai giống nhau rất nhiều, chỉ có kẻ xấu mới có điểm khác".
Mà khoảnh khắc trao đổi ánh mắt với Diệp Hi, Hoàng Phủ X lại toát ra vẻ khiếp sợ và kinh ngạc, ẩn trong đó dường như còn mang theo một tia vui mừng quỷ dị... Nhưng rất nhanh, vị Hoàng Phủ X này đã khôi phục lại dáng vẻ băng lãnh vô tình lúc trước, chẳng qua là mắt vẫn cứ nhìn Diệp Hi không chớp, đôi môi giật giật, lại không hề nói gì.
Diệp Hi suýt chút nữa bị hắn doạ khóc: "..."
Xong đời, hàng này tuyệt đối là Thẩm tổng!
Căn cứ vào kinh nghiệm 3 năm công tác ở công ty của Diệp Hi, cậu biết Thẩm Tu Lâm là một người vẫn luôn rất giỏi che giấu cảm xúc như vậy. Vui giận không hiện, quanh năm đều là một khuôn mặt băng sơn, có lẽ vừa rồi là do nhìn thấy Diệp Hi, quá mức khiếp sợ nên mới toát ra cảm giác thật trong phút chốc, nhưng ngay lập tức mặt hắn đã biến trở lại vô cảm rồi.
Lúc này, một giao diện giới thiệu tóm tắt nhân vật nửa trong suốt hiện lên bên cạnh áo khoác Thẩm Tu Lâm trá hình Hoàng Phủ X.
Họ tên: Hoàng Phủ X
Thân phận: Con trai trưởng gia tộc đứng đầu quản lý mạch kinh tế toàn cầu -- Đại thiếu gia Hoàng Phủ gia tộc.
Giới thiệu tóm tắt nhân vật: Vung tay gọi mây, vung tay gọi mưa, vương bá khí lượn lờ bên người -- hắn là người đàn ông đứng ở đỉnh cao thế giới quyền lực, nắm giữ hơn 10000 công ty xuyên lục địa, là con lai mười tám quốc gia cao quý nên hắn có màu mắt độc nhất vô nhị - màu đỏ. Tất cả tiền tài và sắc đẹp trên thế gian này đều không thể làm hắn mảy may rung động, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng, tất cả mọi người đều muốn quỳ rạp dưới chân hắn. Nhưng mà, tiểu thiếu gia có hôn ước với hắn từ nhỏ lại dám to gan không thèm nhìn hắn, khiêu khích quyền uy, thử thách lòng nhẫn nại của hắn...
A, quả là một vật nhỏ thú vị! Cõi đời này không có đồ vật nào bổn thiếu gia ta không sở hữu được, bất kể là thân thể em, hay là trái tim em!
Diệp Hi mặt đau xót nhìn giới thiệu tóm tắt Thẩm tổng khốc soái cuồng bá duệ, đồng thời toàn thân nảy ra lòng đồng cảm sâu sắc với hắn, cũng phải đóng vai một nhân vật ngu xuẩn.
Nhưng mà phần đồng cảm này không kéo dài được lâu, dù sao Diệp Hi cảm thấy mình còn đáng thương hơn Thẩm tổng nhiều...
Đọc xong giới thiệu tóm tắt nhân vật Hoàng Phủ X, ánh mắt Diệp Hi lập lóe, len lén liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, rồi lại nhanh chóng nhìn một cái nữa. Chốc lát sau, cậu lại không nhịn được liếc mắt thêm một lần. Thẩm Tu Lâm thì toàn bộ quá trình đều yên lặng ngồi nhìn Diệp Hi, ngay cả chớp mắt một cái cũng không thèm làm.
"..." Diệp Hi không dám nhìn thẳng hắn, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Trời đất ơi, các ngài nhìn xem đây là cái hệ thống vô đạo đức đến nhường nào! Ngay cả Thẩm tổng cũng bị kéo vào luôn rồi! Như này không phải là ép mình phải trực tiếp đối diễn với lãnh đạo à!
Hơn nữa nếu là một thủ trưởng hòa ái dễ gần thì còn đỡ, đằng này lại là Thẩm Tu Lâm - người Diệp Hi sợ nhất trong thế giới thật, sợ đến nỗi ở công ty chỉ cần nhìn thấy bóng dáng hắn từ xa, cậu đều sẽ rẽ sang một bên đi đường vòng.
Diệp Hi đầy mặt tuyệt vọng ngồi phịch trên ghế, hoa anh đào rơi xuống như mưa, tùy ý để hai người hầu bên người cầm chổi và hốt rác nhỏ quét tới quét lui.
Thẩm Tu Lâm lẳng lặng nhìn cậu: "..."
Thời điểm ngồi phịch xuống ghế, Diệp Hi chợt nhớ tới cái diễn đàn từng lập topic bôi đen mình.
Nhà văn kia ngoại trừ bôi đen Diệp Hi, còn lập một topic bàn về tầng quản lý cấp cao của website, lại được hưởng ứng nhiệt liệt đến không ngờ.
Đại khái cái topic kia chỉ trích rằng hiện tại công ty ký hợp đồng với càng ngày càng ít người, để được ký kết càng ngày càng khó, cuối cùng suy đoán có lẽ là do tầng quản lý nâng cao tiêu chuẩn ký kết. Mà sở dĩ tầng quản lý nâng cao tiêu chuẩn ký kết chính là bởi vì năm ngoái tổng giám đốc công ty đưa ra kế hoạch muốn tinh phẩm hóa website bọn họ, nói cái gì mà muốn tác phẩm hay, không muốn phế phẩm, muốn các loại tiểu thuyết phong cách đa dạng chứ không muốn nghìn bài một điệu, muốn tìm ra tác giả ưu tú để chú tâm bồi dưỡng, cự tuyệt các kịch bản đi theo motip cũ, không có gì đột phá...
Chính sách như vậy, người được ký chắc chắn sẽ không phản đối, thế nhưng những người không được ký đương nhiên sẽ không thích. Thậm chí có người còn tập hợp những tác giả bị từ chối lại để xả tầng quản lý; nói website bồi dưỡng được đại thần liền không để ý đến sự sống chết của tiểu trong suốt,... Càng nói càng thái quá, mà dưới phong trào ngôn luận đó, Thẩm Tu Lâm cũng như Diệp Hi, trở thành cái đích cho mọi người ném đá.
Tuy rằng Diệp Hi đã từng xem qua topic này, nhưng mà internet vốn là cái gì cũng nói được, cho nên cậu cũng không để những lời tràn ngập oán khí đó ở trong lòng. Thế nhưng nếu như mình xuyên qua là do đống oán niệm trên diễn đàn thì Thẩm Tu Lâm cũng hoàn toàn có thể là bởi vì nguyên nhân tương tự mà xuyên đến...
Lòng Diệp Hi đau như cắt!
Mẹ nó, biết thế trước kia đã xóa hết đống topic ấy rồi!
"Khụ, em nó hình như có hơi căng thẳng." Trong căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng, anh cả mở miệng bắt chuyện trước: "Kính mong Hoàng Phủ thiếu gia không phiền lòng."
"Không sao." Thẩm Tu Lâm phất phất tay, trước mặt bọn vệ sĩ tiền hô hậu ủng mà ngồi gần Diệp Hi nhất có thể trên ghế sôpha, vương bá khí vẫn luôn lượn lờ trên người nhẹ nhàng vấn vương sang chỗ Diệp Hi.
"..." Diệp Hi yên lặng xích ra xa Thẩm Tu Lâm một chút.
Thẩm tổng, vương bá khí của ngài đẩy tôi!
Thẩm Tu Lâm hơi nheo mắt nhìn Diệp Hi.
Trong nháy mắt, Diệp Hi theo phản xạ có điều kiện liền ngồi thẳng dậy, mạnh mẽ nuốt trở lại cụm từ "Thẩm tổng buổi sáng tốt lành" đã sắp buột khỏi miệng, bày ra biểu tình chuyên nghiệp ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn phía trước, khí thế toàn thân giống như bị lãnh đạo tới tra khảo!
Đáy mắt Thẩm Tu Lâm mơ hồ xẹt qua một tia cười mong manh, chợt, hắn quay đầu nhìn Mộ Dung gia chủ, giọng nói trầm thấp mà từ tính: "Bác trai, hôm nay con tới là để thực hiện hôn ước hai mươi năm trước."
Trán Diệp Hi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, tâm trạng thấp thỏm cực kỳ.
Thế nhưng rơi vào mắt những người khác ở đây lại thành tiểu thiếu gia trong nóng ngoài lạnh ngạo kiều đối diện với hôn phu nên cảm thấy ngượng ngùng đây mà!
Lúc này, Thẩm Tu Lâm duỗi tay ra, động tác mềm nhẹ mà kiên định nắm chặt tay Diệp Hi, nói từng chữ: "Con muốn kết hôn với em ấy."
Diệp Hi trợn mắt, thiếu chút nữa ngất đi: "..."
Huhu, mình thế mà bị ông sếp gei cầu hôn rồi!
Mặc dù là diễn kịch nhưng giống đến vậy cũng rất đáng sợ đó!
Sắc mặt Mộ Dung gia chủ nghiêm túc, Mộ Dung phu nhân thì lại lộ ra vẻ mặt hiền từ, mừng rỡ nhìn Thẩm Tu Lâm, sau đó lại nhìn Diệp Hi, vừa định nói chuyện thì Diệp Hi đã hung hăng rút tay ra, đột nhiên đứng phắt dậy, khuôn mặt trắng bệch nhìn về phía "cha mẹ" mình, nói: "Con không muốn gả cho anh ta!"
Câu nói này hoàn toàn là cảm xúc thật của cậu bây giờ, căn bản không cần kỹ năng diễn xuất, cho nên cảnh từ chối kết hôn này thoạt nhìn vô cùng chân thực!
Nói xong, Diệp Hi quay đầu sang nhìn Thẩm Tu Lâm, chờ hắn diễn tiếp.
Đường nét dưới cằm Thẩm Tu Lâm đột nhiên căng ra, bên trong cặp mắt màu đỏ thoáng chốc như bị đóng băng, lạnh đến đáng sợ; vừa bị hắn liếc mắt nhìn một cái, Diệp Hi liền có một loại ảo giác khắp toàn thân từ trên xuống dưới giống như đều bị đóng băng rồi.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Tu Lâm cuối cùng cũng mở miệng, hắn dùng tốc độ nói rất chậm, gần như là gằn giọng, từ kẽ răng nhả ra từng chữ một.
"Em dám từ chối tôi?" Giọng nói lạnh lẽo âm trầm của hắn vang lên.
"..." Diệp Hi nhất thời sinh ra một loại ảo giác một giây sau sẽ bị trừ tiền lương!
Ahuhu Thẩm tổng của chúng ta quả thực là có kỹ năng diễn xuất xuất chúng mà!
Cho nên nói nhân sinh mỗi người không giống nhau, có người làm cái gì cũng tốt, ngay cả diễn kịch cũng hoàn hảo như thế này... Diệp Hi thuận tiện rót cho chính mình một bát lớn "soup gà cho tâm hồn", sau đó vững vàng đối diễn với Thẩm Tu Lâm: "Xin lỗi, tôi căn bản không có tình cảm với anh, không muốn kết hôn cùng anh."
"Làm càn!" Mộ Dung gia chủ vô cùng đáng sợ vỗ bàn một cái, trợn mắt trừng trừng: "Sao con có thể nói chuyện với Hoàng Phủ thiếu gia như thế hả?"
"Ông xã đừng giận, chúng ta từ từ nói chuyện..." Mộ Dung phu nhân cũng vô cùng dịu dàng an ủi chồng, quản gia đứng hầu ở bên cạnh cũng nhanh chóng dâng một viên thuốc an thần có tác dụng nhanh lên.
"Nói chung con tuyệt đối sẽ không gả cho anh ta!" Trước ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị đến tưởng chừng có thể giết người đầy đáng sợ của Thẩm Tu Lâm, Diệp Hi cực kỳ thất lễ mà quay đầu bỏ chạy!
A a a a a Thẩm tổng ngài cũng đừng giận tôi, đây chỉ là yêu cầu của cốt truyện! Yêu cầu của cốt truyện mà thôi!
Dựa theo nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, Diệp Hi chạy từ phòng khách trở về phòng ngủ của mình.
Căn cứ vào sự tả thực của hệ thống, nói muốn cậu "chạy" trở về phòng ngủ, khẳng định chính là muốn cậu "chạy" trở về phòng ngủ.
Đây thật ra cũng là một loại tình tiết cực kì điển hình trong phim truyền hình và tiểu thuyết. Trong một căn phòng, nam nữ chính đang nói chuyện thì nữ chính giận nam chính, buông lời tàn nhẫn xong liền quay đầu bỏ chạy. Nam chính đuổi theo nhưng không kịp, sau khi nữ chính vọt vào phòng ngủ sẽ "Rầm" một tiếng đóng cửa, bỏ nam chính lại bên ngoài -- đây quả là một màn tầm thường hết chỗ nói!
Mà ở trong thế giới Mary Sue, tình cảnh này quả thực có thể so với cuộc thi chạy maraton...
"Phù... Phù..." Diệp Hi thở không ra hơi chạy trốn, sau đó đứng ở bên hành lang cầm một cái khăn lông trong tay người hầu, vừa chống đầu gối lau mồ hôi, vừa vẫy vẫy tay với Thẩm Tu Lâm phía sau: "Nghỉ... Nghỉ một lát..."
Còn có một km nữa thôi, thắng lợi đang ở trước mắt rồi!
Thẩm Tu Lâm yên lặng đứng lại, trán chỉ rịn ra một lớp mồ hôi rất mỏng, lồng ngực phập phồng đều đều, dáng dấp ngược lại không chật vật chút nào. Dù sao cũng là một người đàn ông quanh thân lượn lờ vương bá khí, chạy maraton mấy km thì có là gì đâu.
Diệp Hi thở hổn hển một hồi, ném khăn mặt trả cho người hầu, tiếp tục chạy về phía phòng ngủ.
Con bà nó, mệt chết tao rồi!
Nếu như không phải mấy ngày nay đều phải đi bộ rèn luyện cường độ cao, chuyến này thật sự là chạy không nổi!
Mấy phút sau, Diệp Hi rốt cuộc về tới phòng ngủ, đồng thời dựa theo nhiệm vụ, ngay lúc Thẩm Tu Lâm chạy tới liền "cạch" một tiếng đóng sầm cửa lại. Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Hi vang lên thông báo hoàn thành nhiệm vụ của giọng nam điện tử kia: "Chúc mừng bạn đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 1, thiết lập hình thức tổ đội, cộng 500 điểm EXP, nâng cấp lên level 2."
Diệp Hi mệt mỏi đặt mông xuống đất, vừa muốn hỏi hệ thống "thành lập hình thức tổ đội" nghĩa là gì, cửa phòng ngủ đã bị Thẩm Tu Lâm đạp ra. Tên sát thần này sau khi vào phòng không nói hai lời, đem Diệp Hi đang ngồi thở dưới đất đè lên vách tường, đôi con ngươi đỏ sậm oai lệ như chim ưng gắt gao nhìn cậu, lạnh giọng nói: "Em đã là người của tôi, còn muốn chạy đường nào?"
Thẩm Tu Lâm vừa dứt lời, trong tai Diệp Hi lại vang lên thông báo của hệ thống: "Chúc mừng bạn, đồng đội của bạn đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 1, dưới hình thức tổ đội, EXP tăng 500 điểm, nâng cấp lên level 3."
Trong quá trình này, Thẩm Tu Lâm cũng duy trì tư thế nghiêng tai lắng nghe, sau khi âm thanh của hệ thống trong tai Diệp Hi thông báo xong xuôi, Thẩm Tu Lâm cũng buông lỏng hai tay đang ấn trên vai Diệp Hi, đứng trước mặt lạnh lùng nhìn cậu.
Mười giây sau, gió ngừng, đồ vật đang lơ lửng giữa không trung đồng loạt rơi xuống đất, cánh hoa anh đào trên sàn nhà ngọc thạch nhanh chóng tản ra, cả căn phòng cuối cùng cũng yên bình trở lại.
Diệp Hi vừa mở mắt ra được đã gấp không nhịn nổi mà quay sang nhìn Hoàng Phủ X --
Theo như nguyên tác miêu tả, Hoàng Phủ X có ngoại hình vô cùng đẹp trai, ngũ quan tinh xảo không nửa điểm xấu; khí chất băng lãnh kiêu ngạo, mười phần bạo ngược; đôi con người sâu xa như biển mơ hồ hiện ra những tia màu đỏ sậm, mái tóc đen kịt như đêm không gió mà bay; vương bá khí đã ngưng tụ thành thực thể nhàn nhạt như có như không lượn lờ bên người hắn. Hắn mặc một bộ lễ phục màu đen làm nổi bật lên thân hình cao 1m88, cả người hắn như một pho tượng hoàn mỹ được đại sư xuất sắc nhất khắc ra, làm cho người ta cảm thấy có thể được nhìn hắn một cái đều là trời cao trọng thưởng, bởi vì Hoàng Phủ X này soái như thần tiên vậy đó...
Rõ ràng đây chính là Thẩm Tu Lâm, cũng được thế giới này buff thêm một phần nhan sắc!
"..." Diệp Hi giật mình, suýt chút nữa bị hù đến thần hồn bát đảo.
Fuck fuck fuck! Đây không phải là Thẩm tổng à!?
Phút chốc, Diệp Hi nhớ lại cảnh cậu bị Thẩm Tu Lâm bắt được, lôi vào phòng làm việc đầy đáng sợ.
Lúc này, ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Phủ X lướt qua tầng tầng người hầu và vệ sĩ, chuẩn xác mà nhìn Diệp Hi.
Diệp Hi biểu tình cứng ngắc, khóe miệng giật giật, điên cuồng động viên bản thân ở trong lòng.
Bình tĩnh nào, Diệp Hi, có thể vừa nãy là BUG của hệ thống đấy, có thể đây chỉ là một NPC có ngoại hình giống Thẩm tổng thôi? Tolstoy đã từng nói: "Người lớn lên đẹp trai giống nhau rất nhiều, chỉ có kẻ xấu mới có điểm khác".
Mà khoảnh khắc trao đổi ánh mắt với Diệp Hi, Hoàng Phủ X lại toát ra vẻ khiếp sợ và kinh ngạc, ẩn trong đó dường như còn mang theo một tia vui mừng quỷ dị... Nhưng rất nhanh, vị Hoàng Phủ X này đã khôi phục lại dáng vẻ băng lãnh vô tình lúc trước, chẳng qua là mắt vẫn cứ nhìn Diệp Hi không chớp, đôi môi giật giật, lại không hề nói gì.
Diệp Hi suýt chút nữa bị hắn doạ khóc: "..."
Xong đời, hàng này tuyệt đối là Thẩm tổng!
Căn cứ vào kinh nghiệm 3 năm công tác ở công ty của Diệp Hi, cậu biết Thẩm Tu Lâm là một người vẫn luôn rất giỏi che giấu cảm xúc như vậy. Vui giận không hiện, quanh năm đều là một khuôn mặt băng sơn, có lẽ vừa rồi là do nhìn thấy Diệp Hi, quá mức khiếp sợ nên mới toát ra cảm giác thật trong phút chốc, nhưng ngay lập tức mặt hắn đã biến trở lại vô cảm rồi.
Lúc này, một giao diện giới thiệu tóm tắt nhân vật nửa trong suốt hiện lên bên cạnh áo khoác Thẩm Tu Lâm trá hình Hoàng Phủ X.
Họ tên: Hoàng Phủ X
Thân phận: Con trai trưởng gia tộc đứng đầu quản lý mạch kinh tế toàn cầu -- Đại thiếu gia Hoàng Phủ gia tộc.
Giới thiệu tóm tắt nhân vật: Vung tay gọi mây, vung tay gọi mưa, vương bá khí lượn lờ bên người -- hắn là người đàn ông đứng ở đỉnh cao thế giới quyền lực, nắm giữ hơn 10000 công ty xuyên lục địa, là con lai mười tám quốc gia cao quý nên hắn có màu mắt độc nhất vô nhị - màu đỏ. Tất cả tiền tài và sắc đẹp trên thế gian này đều không thể làm hắn mảy may rung động, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng, tất cả mọi người đều muốn quỳ rạp dưới chân hắn. Nhưng mà, tiểu thiếu gia có hôn ước với hắn từ nhỏ lại dám to gan không thèm nhìn hắn, khiêu khích quyền uy, thử thách lòng nhẫn nại của hắn...
A, quả là một vật nhỏ thú vị! Cõi đời này không có đồ vật nào bổn thiếu gia ta không sở hữu được, bất kể là thân thể em, hay là trái tim em!
Diệp Hi mặt đau xót nhìn giới thiệu tóm tắt Thẩm tổng khốc soái cuồng bá duệ, đồng thời toàn thân nảy ra lòng đồng cảm sâu sắc với hắn, cũng phải đóng vai một nhân vật ngu xuẩn.
Nhưng mà phần đồng cảm này không kéo dài được lâu, dù sao Diệp Hi cảm thấy mình còn đáng thương hơn Thẩm tổng nhiều...
Đọc xong giới thiệu tóm tắt nhân vật Hoàng Phủ X, ánh mắt Diệp Hi lập lóe, len lén liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, rồi lại nhanh chóng nhìn một cái nữa. Chốc lát sau, cậu lại không nhịn được liếc mắt thêm một lần. Thẩm Tu Lâm thì toàn bộ quá trình đều yên lặng ngồi nhìn Diệp Hi, ngay cả chớp mắt một cái cũng không thèm làm.
"..." Diệp Hi không dám nhìn thẳng hắn, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Trời đất ơi, các ngài nhìn xem đây là cái hệ thống vô đạo đức đến nhường nào! Ngay cả Thẩm tổng cũng bị kéo vào luôn rồi! Như này không phải là ép mình phải trực tiếp đối diễn với lãnh đạo à!
Hơn nữa nếu là một thủ trưởng hòa ái dễ gần thì còn đỡ, đằng này lại là Thẩm Tu Lâm - người Diệp Hi sợ nhất trong thế giới thật, sợ đến nỗi ở công ty chỉ cần nhìn thấy bóng dáng hắn từ xa, cậu đều sẽ rẽ sang một bên đi đường vòng.
Diệp Hi đầy mặt tuyệt vọng ngồi phịch trên ghế, hoa anh đào rơi xuống như mưa, tùy ý để hai người hầu bên người cầm chổi và hốt rác nhỏ quét tới quét lui.
Thẩm Tu Lâm lẳng lặng nhìn cậu: "..."
Thời điểm ngồi phịch xuống ghế, Diệp Hi chợt nhớ tới cái diễn đàn từng lập topic bôi đen mình.
Nhà văn kia ngoại trừ bôi đen Diệp Hi, còn lập một topic bàn về tầng quản lý cấp cao của website, lại được hưởng ứng nhiệt liệt đến không ngờ.
Đại khái cái topic kia chỉ trích rằng hiện tại công ty ký hợp đồng với càng ngày càng ít người, để được ký kết càng ngày càng khó, cuối cùng suy đoán có lẽ là do tầng quản lý nâng cao tiêu chuẩn ký kết. Mà sở dĩ tầng quản lý nâng cao tiêu chuẩn ký kết chính là bởi vì năm ngoái tổng giám đốc công ty đưa ra kế hoạch muốn tinh phẩm hóa website bọn họ, nói cái gì mà muốn tác phẩm hay, không muốn phế phẩm, muốn các loại tiểu thuyết phong cách đa dạng chứ không muốn nghìn bài một điệu, muốn tìm ra tác giả ưu tú để chú tâm bồi dưỡng, cự tuyệt các kịch bản đi theo motip cũ, không có gì đột phá...
Chính sách như vậy, người được ký chắc chắn sẽ không phản đối, thế nhưng những người không được ký đương nhiên sẽ không thích. Thậm chí có người còn tập hợp những tác giả bị từ chối lại để xả tầng quản lý; nói website bồi dưỡng được đại thần liền không để ý đến sự sống chết của tiểu trong suốt,... Càng nói càng thái quá, mà dưới phong trào ngôn luận đó, Thẩm Tu Lâm cũng như Diệp Hi, trở thành cái đích cho mọi người ném đá.
Tuy rằng Diệp Hi đã từng xem qua topic này, nhưng mà internet vốn là cái gì cũng nói được, cho nên cậu cũng không để những lời tràn ngập oán khí đó ở trong lòng. Thế nhưng nếu như mình xuyên qua là do đống oán niệm trên diễn đàn thì Thẩm Tu Lâm cũng hoàn toàn có thể là bởi vì nguyên nhân tương tự mà xuyên đến...
Lòng Diệp Hi đau như cắt!
Mẹ nó, biết thế trước kia đã xóa hết đống topic ấy rồi!
"Khụ, em nó hình như có hơi căng thẳng." Trong căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng, anh cả mở miệng bắt chuyện trước: "Kính mong Hoàng Phủ thiếu gia không phiền lòng."
"Không sao." Thẩm Tu Lâm phất phất tay, trước mặt bọn vệ sĩ tiền hô hậu ủng mà ngồi gần Diệp Hi nhất có thể trên ghế sôpha, vương bá khí vẫn luôn lượn lờ trên người nhẹ nhàng vấn vương sang chỗ Diệp Hi.
"..." Diệp Hi yên lặng xích ra xa Thẩm Tu Lâm một chút.
Thẩm tổng, vương bá khí của ngài đẩy tôi!
Thẩm Tu Lâm hơi nheo mắt nhìn Diệp Hi.
Trong nháy mắt, Diệp Hi theo phản xạ có điều kiện liền ngồi thẳng dậy, mạnh mẽ nuốt trở lại cụm từ "Thẩm tổng buổi sáng tốt lành" đã sắp buột khỏi miệng, bày ra biểu tình chuyên nghiệp ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn phía trước, khí thế toàn thân giống như bị lãnh đạo tới tra khảo!
Đáy mắt Thẩm Tu Lâm mơ hồ xẹt qua một tia cười mong manh, chợt, hắn quay đầu nhìn Mộ Dung gia chủ, giọng nói trầm thấp mà từ tính: "Bác trai, hôm nay con tới là để thực hiện hôn ước hai mươi năm trước."
Trán Diệp Hi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, tâm trạng thấp thỏm cực kỳ.
Thế nhưng rơi vào mắt những người khác ở đây lại thành tiểu thiếu gia trong nóng ngoài lạnh ngạo kiều đối diện với hôn phu nên cảm thấy ngượng ngùng đây mà!
Lúc này, Thẩm Tu Lâm duỗi tay ra, động tác mềm nhẹ mà kiên định nắm chặt tay Diệp Hi, nói từng chữ: "Con muốn kết hôn với em ấy."
Diệp Hi trợn mắt, thiếu chút nữa ngất đi: "..."
Huhu, mình thế mà bị ông sếp gei cầu hôn rồi!
Mặc dù là diễn kịch nhưng giống đến vậy cũng rất đáng sợ đó!
Sắc mặt Mộ Dung gia chủ nghiêm túc, Mộ Dung phu nhân thì lại lộ ra vẻ mặt hiền từ, mừng rỡ nhìn Thẩm Tu Lâm, sau đó lại nhìn Diệp Hi, vừa định nói chuyện thì Diệp Hi đã hung hăng rút tay ra, đột nhiên đứng phắt dậy, khuôn mặt trắng bệch nhìn về phía "cha mẹ" mình, nói: "Con không muốn gả cho anh ta!"
Câu nói này hoàn toàn là cảm xúc thật của cậu bây giờ, căn bản không cần kỹ năng diễn xuất, cho nên cảnh từ chối kết hôn này thoạt nhìn vô cùng chân thực!
Nói xong, Diệp Hi quay đầu sang nhìn Thẩm Tu Lâm, chờ hắn diễn tiếp.
Đường nét dưới cằm Thẩm Tu Lâm đột nhiên căng ra, bên trong cặp mắt màu đỏ thoáng chốc như bị đóng băng, lạnh đến đáng sợ; vừa bị hắn liếc mắt nhìn một cái, Diệp Hi liền có một loại ảo giác khắp toàn thân từ trên xuống dưới giống như đều bị đóng băng rồi.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Tu Lâm cuối cùng cũng mở miệng, hắn dùng tốc độ nói rất chậm, gần như là gằn giọng, từ kẽ răng nhả ra từng chữ một.
"Em dám từ chối tôi?" Giọng nói lạnh lẽo âm trầm của hắn vang lên.
"..." Diệp Hi nhất thời sinh ra một loại ảo giác một giây sau sẽ bị trừ tiền lương!
Ahuhu Thẩm tổng của chúng ta quả thực là có kỹ năng diễn xuất xuất chúng mà!
Cho nên nói nhân sinh mỗi người không giống nhau, có người làm cái gì cũng tốt, ngay cả diễn kịch cũng hoàn hảo như thế này... Diệp Hi thuận tiện rót cho chính mình một bát lớn "soup gà cho tâm hồn", sau đó vững vàng đối diễn với Thẩm Tu Lâm: "Xin lỗi, tôi căn bản không có tình cảm với anh, không muốn kết hôn cùng anh."
"Làm càn!" Mộ Dung gia chủ vô cùng đáng sợ vỗ bàn một cái, trợn mắt trừng trừng: "Sao con có thể nói chuyện với Hoàng Phủ thiếu gia như thế hả?"
"Ông xã đừng giận, chúng ta từ từ nói chuyện..." Mộ Dung phu nhân cũng vô cùng dịu dàng an ủi chồng, quản gia đứng hầu ở bên cạnh cũng nhanh chóng dâng một viên thuốc an thần có tác dụng nhanh lên.
"Nói chung con tuyệt đối sẽ không gả cho anh ta!" Trước ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị đến tưởng chừng có thể giết người đầy đáng sợ của Thẩm Tu Lâm, Diệp Hi cực kỳ thất lễ mà quay đầu bỏ chạy!
A a a a a Thẩm tổng ngài cũng đừng giận tôi, đây chỉ là yêu cầu của cốt truyện! Yêu cầu của cốt truyện mà thôi!
Dựa theo nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, Diệp Hi chạy từ phòng khách trở về phòng ngủ của mình.
Căn cứ vào sự tả thực của hệ thống, nói muốn cậu "chạy" trở về phòng ngủ, khẳng định chính là muốn cậu "chạy" trở về phòng ngủ.
Đây thật ra cũng là một loại tình tiết cực kì điển hình trong phim truyền hình và tiểu thuyết. Trong một căn phòng, nam nữ chính đang nói chuyện thì nữ chính giận nam chính, buông lời tàn nhẫn xong liền quay đầu bỏ chạy. Nam chính đuổi theo nhưng không kịp, sau khi nữ chính vọt vào phòng ngủ sẽ "Rầm" một tiếng đóng cửa, bỏ nam chính lại bên ngoài -- đây quả là một màn tầm thường hết chỗ nói!
Mà ở trong thế giới Mary Sue, tình cảnh này quả thực có thể so với cuộc thi chạy maraton...
"Phù... Phù..." Diệp Hi thở không ra hơi chạy trốn, sau đó đứng ở bên hành lang cầm một cái khăn lông trong tay người hầu, vừa chống đầu gối lau mồ hôi, vừa vẫy vẫy tay với Thẩm Tu Lâm phía sau: "Nghỉ... Nghỉ một lát..."
Còn có một km nữa thôi, thắng lợi đang ở trước mắt rồi!
Thẩm Tu Lâm yên lặng đứng lại, trán chỉ rịn ra một lớp mồ hôi rất mỏng, lồng ngực phập phồng đều đều, dáng dấp ngược lại không chật vật chút nào. Dù sao cũng là một người đàn ông quanh thân lượn lờ vương bá khí, chạy maraton mấy km thì có là gì đâu.
Diệp Hi thở hổn hển một hồi, ném khăn mặt trả cho người hầu, tiếp tục chạy về phía phòng ngủ.
Con bà nó, mệt chết tao rồi!
Nếu như không phải mấy ngày nay đều phải đi bộ rèn luyện cường độ cao, chuyến này thật sự là chạy không nổi!
Mấy phút sau, Diệp Hi rốt cuộc về tới phòng ngủ, đồng thời dựa theo nhiệm vụ, ngay lúc Thẩm Tu Lâm chạy tới liền "cạch" một tiếng đóng sầm cửa lại. Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Hi vang lên thông báo hoàn thành nhiệm vụ của giọng nam điện tử kia: "Chúc mừng bạn đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 1, thiết lập hình thức tổ đội, cộng 500 điểm EXP, nâng cấp lên level 2."
Diệp Hi mệt mỏi đặt mông xuống đất, vừa muốn hỏi hệ thống "thành lập hình thức tổ đội" nghĩa là gì, cửa phòng ngủ đã bị Thẩm Tu Lâm đạp ra. Tên sát thần này sau khi vào phòng không nói hai lời, đem Diệp Hi đang ngồi thở dưới đất đè lên vách tường, đôi con ngươi đỏ sậm oai lệ như chim ưng gắt gao nhìn cậu, lạnh giọng nói: "Em đã là người của tôi, còn muốn chạy đường nào?"
Thẩm Tu Lâm vừa dứt lời, trong tai Diệp Hi lại vang lên thông báo của hệ thống: "Chúc mừng bạn, đồng đội của bạn đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 1, dưới hình thức tổ đội, EXP tăng 500 điểm, nâng cấp lên level 3."
Trong quá trình này, Thẩm Tu Lâm cũng duy trì tư thế nghiêng tai lắng nghe, sau khi âm thanh của hệ thống trong tai Diệp Hi thông báo xong xuôi, Thẩm Tu Lâm cũng buông lỏng hai tay đang ấn trên vai Diệp Hi, đứng trước mặt lạnh lùng nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.