Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận
Chương 39: Cường Giả Tà Linh Giáo (1)
Lý Hồng Thiên
19/01/2021
...
Cơ duyên của người may mắn có quầng sáng màu đỏ, Thẩm Thiên chỉ mới gặp được hai lần.
Một lần là “Hướng Nhật Ma Điển” của Tần Cao, được xưng là truyền thừa chí cao của giới Thái giám, dù đưa bao nhiêu tiền cũng sẽ không đổi.
Một lần nữa đó là hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ Lô của Lý Liên Nhi, được xưng là có thể bảo hộ mấy đời tiên môn.
Quan trọng hơn là, hai lần cơ duyên này đều giúp vận xui trên đầu Thẩm Thiên tiêu tan đi rất nhiều.
Theo tính toán của Thẩm Thiên, cơ duyên đẳng cấp này chỉ cần đến thêm một hai lần nữa là mình có thể tẩy trắng hoàn toàn xui xẻo rồi!
Đến lúc đó, mình muốn lãng tử thế nào thì lãng tử thế ấy, tiêu sái thế nào sẽ tiêu sái thế ấy.
Trên đầu không còn treo một con dao không biết khi nào sẽ rơi xuống nữa.
Cảm giác này, chỉ mới suy nghĩ thôi đã thấy vô cùng sung sướng rồi.
Cho nên, cơ duyên của Tiểu Linh Tiên hắn nhất định phải dính vào!
...
Quế công công thi triển thân pháp, cuồng phong không ngừng gào thét bên tai Thẩm Thiên.
Bóng dáng của kẻ đang vác Tiểu Linh Tiên cũng càng ngày càng gần.
Cuối cùng, ở một vách núi phía đông Vạn Linh Viên, Quế công công đã đuổi kịp hắn ta.
Đó là một nam nhân mặc bộ y phục dạ hành màu đen, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
“Nghịch tặc, buông Linh Nhi cô nương ra!”
Quế công công hừ lạnh một tiếng, cản trước mặt người đó.
Nhuyễn kiếm màu tím bên hông trong nháy mắt rút ra khỏi vỏ, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Đây là vũ khí Thẩm Thiên tốn một trăm Linh Thạch chọn cho Quế công công, Tử Vũ Nhuyễn Kiếm.
Thanh kiếm này có thể dùng linh khí điều khiển khiến nó uốn lượn kỳ lạ, biến ảo khó lường.
Trước khi Quế công công đột phá Trúc Cơ kỳ đã có thể ngự kiếm giết địch, loại nhuyễn kiếm này cực kỳ phù hợp với ông ta.
Có thể nói kiếm này nơi tay, trong Luyện Khí cảnh Quế công công khó gặp được địch thủ!
Nhưng nam nhân áo đen đối mặt với Quế công công kia lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn lộ vẻ khinh miệt.
Hắn ta tiện tay ném Tiểu Linh Tiên sang một bên, nhìn Thẩm Thiên cười.
“Ha ha, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không nằm ngoài dự đoán của bổn tọa.”
“Thẩm Ngạo Thiên, ngươi quả nhiên đuổi theo tới đây!”
Trong lời nói có vẻ nam nhân áo đen này không hề bất ngờ khi bị mình phát hiện.
Thậm chí Thẩm Thiên còn cảm giác mục tiêu của hắn ta căn bản không phải Tiểu Linh Tiên mà là Thẩm Thiên.
Quế công công cười lạnh nói: “Nghịch tặc thật can đảm, lại dám có ý đồ với Điện hạ.”
“Chịu chết đi!”
Vừa dứt lời, Quế công công đã hóa thành một đạo Xích Ảnh, bắn về phía người kia.
Keng keng keng keng!
Tốc độ Tử Vũ Nhuyễn Kiếm dường như vượt qua cực hạn, giữa trời đất chỉ còn lại vô số kiếm quang màu tím.
Trong chớp nhoáng này, quanh thân nam nhân áo đen đều bị bóng đỏ và kiếm quang màu tím vây quanh.
Nó giống như một con sóng lớn đánh cho con thuyền lắc lư sắp lật!
Nhưng!
Cho dù Quế công công thế công nhanh như thiểm điện, mạnh như gió lốc.
Chúng đều không hề tạo ra chút lực sát thương nào với nam nhân áo đen mà còn bị một khí trường vô hình hoàn toàn bắn ngược ra.
Nam nhân áo đen ngạo nghễ ddwdngs trong khí trường vô hình đó, lù lù bất động.
Dường như vô số kiếm quang quanh thân đều chỉ là gió nhẹ lướt qua, không có chút uy hiếp nào.
…
“Không tệ, Luyện Khí thất trọng thiên mà có được lực sát thương thế này, rất hiếm có.”
Nam nhân áo đen nhìn Quế công công, trên gương mặt nở nụ cười: “Công pháp ngươi tu luyện chắc chắn là rất đặc biệt!”
“Giao ra đi, bổn tọa có thể cho ngươi chết thoải mái một chút!”
Vừa dứt lời, vùng đan điền của nam nhân áo đen bắn ra ánh sáng màu vàng.
Một viên Nguyên Đan trong vắt màu vàng lớn bằng mắt rồng hiển hóa ra.
Cùng lúc đó, uy áp của khí trường khổng lồ ập xuống giống như sóng dữ cuồng phong mãnh liệt lao tới.
Trong chốc lát, Quế công công giống như bị một đòn nặng đánh xuống đầu, cơ thể bay ngược ra.
Ông ta đột nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, người đã bị trọng thương.
...
“Kim Đan Pháp Vực, ngươi là tu sĩ Kim Đan kỳ!”
Quế công công lộ vẻ mặt tuyệt vọng, cố gắng dùng suy nghĩ chống đỡ muốn đứng dậy: “Điện hạ chạy mau, lão nô sẽ cản hắn!”
Thẩm Thiên chậm rãi lắc đầu.
Tu sĩ Kim Đan kỳ có thể ngưng tụ pháp tắc lĩnh vực.
Đứng trước cường giả cấp bậc này, chạy trốn chỉ là một câu chuyện cười.
Huống hồ đừng nói kẻ trước mặt luôn cố gắng che giấu tu vi dĩ nhiên là đã mưu đồ từ lâu.
Nam nhân áo đen cười lạnh khinh thường: “Đừng vùng vẫy nữa, từ lúc các ngươi bắt đầu rời khỏi Vạn Linh Viên thì số phận đã định sẵn rồi.”
“Nơi này vốn được bổn tọa bày “Man Thiên Đại Trận”, sẽ không ai chú ý tới ngươi đâu.”
Nam nhân áo đen móc từ trong ngực ra một hộp ngọc, lấy một viên đan dược trong hộp ra, cười gằn nói:
“Khà khà, Thẩm Ngạo Thiên? Bản lĩnh tầm linh đoạn mạch của ngươi thật sự không tệ nhưng đáng tiếc tu vi quá yếu.”
“Bổn tọa vốn tưởng ngươi thật ra là một cao nhân tuyệt thế thâm tàng bất lộ.”
“Không ngờ, ngươi lại chẳng có chút tu vi nào.”
“Nếu đã nói bổn tọa không có duyên với ngươi, vậy bổn tọa cũng chỉ có thể cưỡng ép cầu duyên thôi.”
“Chỉ cần ngươi nuốt viên “Nhiếp Tâm đan” này thì sẽ suốt đời hiệu trung Thánh giáo, trở thành người phụ thuộc vào bổn tọa.”
“Đến lúc đó thế lực của bổn giáo trong nước Đại Viêm chắc chắn sẽ nhanh chóng khuếch trương, ha ha ha ha!”
Thẩm Thiên nhìn nam nhân áo đen đang cười điên cuồng, như có điều suy nghĩ.
Thực sự hắn nhớ rất rõ chân nhân Kim Đan kỳ tên Hắc Huyết dây dưa mãi không buông với mình, cứ bắt mình phải tầm linh đoạn khoáng cho hắn ta.
Nhưng tên đó trên đỉnh đầu toàn vận đen, căn bản không hề có hình ảnh cơ duyên.
Cho nên Thẩm Thiên đã từ chối.
Không ngờ tên này bí quá hóa liều, định biến mình thành khôi lỗi của hắn ta.
…
“Thánh giáo?”
Thẩm Thiên càng them thứng thú: “Vùng biên cương của nước Đại Viêm ta thuộc quản hạt của Thái Bạch Động Thiên, mà Thái Bạch Động Thiên phụ thuộc Thần Tiêu Thánh Địa.”
“Trong phương viên trăm dặm hình như không có Thánh giáo nào cả.”
Hắc Huyết chân nhân nghe thấy Thẩm Thiên chất vấn sự tồn tại của Thánh giáo, sắc mặt lập tức Thẩm xuống.
Hắn ta hừ lạnh nói: “Chỉ mỗi Thái Bạch Động Thiên trước mặt Thánh Linh giáo ta là cái thá gì chứ?”
“Đến ngày giáo chủ Thánh Linh giáo chúng ta giáng lâm, dù Thần Tiêu Thánh Địa thì cũng chỉ là giun đế, có thể dễ dàng giết chết thôi!”
Lời của Hắc Huyết chân nhân khiến sắc mặt Quế công công trở nên khó coi hơn.
“Thánh Linh giáo? Chẳng lẽ là Tà Linh giáo!”
“Tên này chính là giáo đồ của Tà Linh giáo!”
Giới tu tiên có vô số tông môn giáo phái, chỉ riêng Đông Hoang cũng có mười hai Thánh địa, ba mươi sáu Động Thiên và bảy mươi hai Phúc Địa.
Trên lý thuyết những tông môn này đều chung sống hòa thuận nhưng quan hệ giữa các thế lực thì rất rắc rối phức tạp.
Trưởng lão Thánh Địa của nhà ngươi là đạo lữ trưởng lão Động thiên nhà ta.
Thánh nữ Phúc Địa nhà ta lại là con gái nuôi chưởng môn Động Thiên nhà ngươi.
Tóm lại, bề ngoài có vẻ rất hòa hợp.
...
Cơ duyên của người may mắn có quầng sáng màu đỏ, Thẩm Thiên chỉ mới gặp được hai lần.
Một lần là “Hướng Nhật Ma Điển” của Tần Cao, được xưng là truyền thừa chí cao của giới Thái giám, dù đưa bao nhiêu tiền cũng sẽ không đổi.
Một lần nữa đó là hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ Lô của Lý Liên Nhi, được xưng là có thể bảo hộ mấy đời tiên môn.
Quan trọng hơn là, hai lần cơ duyên này đều giúp vận xui trên đầu Thẩm Thiên tiêu tan đi rất nhiều.
Theo tính toán của Thẩm Thiên, cơ duyên đẳng cấp này chỉ cần đến thêm một hai lần nữa là mình có thể tẩy trắng hoàn toàn xui xẻo rồi!
Đến lúc đó, mình muốn lãng tử thế nào thì lãng tử thế ấy, tiêu sái thế nào sẽ tiêu sái thế ấy.
Trên đầu không còn treo một con dao không biết khi nào sẽ rơi xuống nữa.
Cảm giác này, chỉ mới suy nghĩ thôi đã thấy vô cùng sung sướng rồi.
Cho nên, cơ duyên của Tiểu Linh Tiên hắn nhất định phải dính vào!
...
Quế công công thi triển thân pháp, cuồng phong không ngừng gào thét bên tai Thẩm Thiên.
Bóng dáng của kẻ đang vác Tiểu Linh Tiên cũng càng ngày càng gần.
Cuối cùng, ở một vách núi phía đông Vạn Linh Viên, Quế công công đã đuổi kịp hắn ta.
Đó là một nam nhân mặc bộ y phục dạ hành màu đen, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
“Nghịch tặc, buông Linh Nhi cô nương ra!”
Quế công công hừ lạnh một tiếng, cản trước mặt người đó.
Nhuyễn kiếm màu tím bên hông trong nháy mắt rút ra khỏi vỏ, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Đây là vũ khí Thẩm Thiên tốn một trăm Linh Thạch chọn cho Quế công công, Tử Vũ Nhuyễn Kiếm.
Thanh kiếm này có thể dùng linh khí điều khiển khiến nó uốn lượn kỳ lạ, biến ảo khó lường.
Trước khi Quế công công đột phá Trúc Cơ kỳ đã có thể ngự kiếm giết địch, loại nhuyễn kiếm này cực kỳ phù hợp với ông ta.
Có thể nói kiếm này nơi tay, trong Luyện Khí cảnh Quế công công khó gặp được địch thủ!
Nhưng nam nhân áo đen đối mặt với Quế công công kia lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn lộ vẻ khinh miệt.
Hắn ta tiện tay ném Tiểu Linh Tiên sang một bên, nhìn Thẩm Thiên cười.
“Ha ha, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không nằm ngoài dự đoán của bổn tọa.”
“Thẩm Ngạo Thiên, ngươi quả nhiên đuổi theo tới đây!”
Trong lời nói có vẻ nam nhân áo đen này không hề bất ngờ khi bị mình phát hiện.
Thậm chí Thẩm Thiên còn cảm giác mục tiêu của hắn ta căn bản không phải Tiểu Linh Tiên mà là Thẩm Thiên.
Quế công công cười lạnh nói: “Nghịch tặc thật can đảm, lại dám có ý đồ với Điện hạ.”
“Chịu chết đi!”
Vừa dứt lời, Quế công công đã hóa thành một đạo Xích Ảnh, bắn về phía người kia.
Keng keng keng keng!
Tốc độ Tử Vũ Nhuyễn Kiếm dường như vượt qua cực hạn, giữa trời đất chỉ còn lại vô số kiếm quang màu tím.
Trong chớp nhoáng này, quanh thân nam nhân áo đen đều bị bóng đỏ và kiếm quang màu tím vây quanh.
Nó giống như một con sóng lớn đánh cho con thuyền lắc lư sắp lật!
Nhưng!
Cho dù Quế công công thế công nhanh như thiểm điện, mạnh như gió lốc.
Chúng đều không hề tạo ra chút lực sát thương nào với nam nhân áo đen mà còn bị một khí trường vô hình hoàn toàn bắn ngược ra.
Nam nhân áo đen ngạo nghễ ddwdngs trong khí trường vô hình đó, lù lù bất động.
Dường như vô số kiếm quang quanh thân đều chỉ là gió nhẹ lướt qua, không có chút uy hiếp nào.
…
“Không tệ, Luyện Khí thất trọng thiên mà có được lực sát thương thế này, rất hiếm có.”
Nam nhân áo đen nhìn Quế công công, trên gương mặt nở nụ cười: “Công pháp ngươi tu luyện chắc chắn là rất đặc biệt!”
“Giao ra đi, bổn tọa có thể cho ngươi chết thoải mái một chút!”
Vừa dứt lời, vùng đan điền của nam nhân áo đen bắn ra ánh sáng màu vàng.
Một viên Nguyên Đan trong vắt màu vàng lớn bằng mắt rồng hiển hóa ra.
Cùng lúc đó, uy áp của khí trường khổng lồ ập xuống giống như sóng dữ cuồng phong mãnh liệt lao tới.
Trong chốc lát, Quế công công giống như bị một đòn nặng đánh xuống đầu, cơ thể bay ngược ra.
Ông ta đột nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, người đã bị trọng thương.
...
“Kim Đan Pháp Vực, ngươi là tu sĩ Kim Đan kỳ!”
Quế công công lộ vẻ mặt tuyệt vọng, cố gắng dùng suy nghĩ chống đỡ muốn đứng dậy: “Điện hạ chạy mau, lão nô sẽ cản hắn!”
Thẩm Thiên chậm rãi lắc đầu.
Tu sĩ Kim Đan kỳ có thể ngưng tụ pháp tắc lĩnh vực.
Đứng trước cường giả cấp bậc này, chạy trốn chỉ là một câu chuyện cười.
Huống hồ đừng nói kẻ trước mặt luôn cố gắng che giấu tu vi dĩ nhiên là đã mưu đồ từ lâu.
Nam nhân áo đen cười lạnh khinh thường: “Đừng vùng vẫy nữa, từ lúc các ngươi bắt đầu rời khỏi Vạn Linh Viên thì số phận đã định sẵn rồi.”
“Nơi này vốn được bổn tọa bày “Man Thiên Đại Trận”, sẽ không ai chú ý tới ngươi đâu.”
Nam nhân áo đen móc từ trong ngực ra một hộp ngọc, lấy một viên đan dược trong hộp ra, cười gằn nói:
“Khà khà, Thẩm Ngạo Thiên? Bản lĩnh tầm linh đoạn mạch của ngươi thật sự không tệ nhưng đáng tiếc tu vi quá yếu.”
“Bổn tọa vốn tưởng ngươi thật ra là một cao nhân tuyệt thế thâm tàng bất lộ.”
“Không ngờ, ngươi lại chẳng có chút tu vi nào.”
“Nếu đã nói bổn tọa không có duyên với ngươi, vậy bổn tọa cũng chỉ có thể cưỡng ép cầu duyên thôi.”
“Chỉ cần ngươi nuốt viên “Nhiếp Tâm đan” này thì sẽ suốt đời hiệu trung Thánh giáo, trở thành người phụ thuộc vào bổn tọa.”
“Đến lúc đó thế lực của bổn giáo trong nước Đại Viêm chắc chắn sẽ nhanh chóng khuếch trương, ha ha ha ha!”
Thẩm Thiên nhìn nam nhân áo đen đang cười điên cuồng, như có điều suy nghĩ.
Thực sự hắn nhớ rất rõ chân nhân Kim Đan kỳ tên Hắc Huyết dây dưa mãi không buông với mình, cứ bắt mình phải tầm linh đoạn khoáng cho hắn ta.
Nhưng tên đó trên đỉnh đầu toàn vận đen, căn bản không hề có hình ảnh cơ duyên.
Cho nên Thẩm Thiên đã từ chối.
Không ngờ tên này bí quá hóa liều, định biến mình thành khôi lỗi của hắn ta.
…
“Thánh giáo?”
Thẩm Thiên càng them thứng thú: “Vùng biên cương của nước Đại Viêm ta thuộc quản hạt của Thái Bạch Động Thiên, mà Thái Bạch Động Thiên phụ thuộc Thần Tiêu Thánh Địa.”
“Trong phương viên trăm dặm hình như không có Thánh giáo nào cả.”
Hắc Huyết chân nhân nghe thấy Thẩm Thiên chất vấn sự tồn tại của Thánh giáo, sắc mặt lập tức Thẩm xuống.
Hắn ta hừ lạnh nói: “Chỉ mỗi Thái Bạch Động Thiên trước mặt Thánh Linh giáo ta là cái thá gì chứ?”
“Đến ngày giáo chủ Thánh Linh giáo chúng ta giáng lâm, dù Thần Tiêu Thánh Địa thì cũng chỉ là giun đế, có thể dễ dàng giết chết thôi!”
Lời của Hắc Huyết chân nhân khiến sắc mặt Quế công công trở nên khó coi hơn.
“Thánh Linh giáo? Chẳng lẽ là Tà Linh giáo!”
“Tên này chính là giáo đồ của Tà Linh giáo!”
Giới tu tiên có vô số tông môn giáo phái, chỉ riêng Đông Hoang cũng có mười hai Thánh địa, ba mươi sáu Động Thiên và bảy mươi hai Phúc Địa.
Trên lý thuyết những tông môn này đều chung sống hòa thuận nhưng quan hệ giữa các thế lực thì rất rắc rối phức tạp.
Trưởng lão Thánh Địa của nhà ngươi là đạo lữ trưởng lão Động thiên nhà ta.
Thánh nữ Phúc Địa nhà ta lại là con gái nuôi chưởng môn Động Thiên nhà ngươi.
Tóm lại, bề ngoài có vẻ rất hòa hợp.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.