Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận
Chương 46: Trì Tử Bạch Liên Hoa
Lý Hồng Thiên
19/01/2021
Trên bệ đá, Thẩm Thiên vẫn còn kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng người.
Gặp quỷ rồi. Suýt nữa thì tự chơi chết mình.
Sở dĩ vừa rồi Thẩm Thiên đột nhiên nhảy núi không phải vì xúc động mà quyết định.
Thực ra hắn muốn nhảy núi từ rất lâu rồi.
Đương nhiên, không phải để tìm chết.
Mà là vì Thẩm Thiên có thể nhìn thấy cơ duyên của Tiểu Linh Tiên ở ngay bên dưới vách núi này.
Theo như lý luận, nếu Thẩm Thiên không xuất hiện.
Tiểu Linh Tiên bị Hắc Huyết chân nhân bắt đi, kết quả cuối cùng là bị rơi xuống sườn núi.
Cụ thể nàng giãy dụa rồi ngã xuống núi hay vì bị vũ nhục mà nhảy núi tự sát thì không biết.
Nhưng không thể nghi ngờ, nàng nhảy xuống sườn núi sẽ rơi xuống bệ đá này.
Nhưng vì Thẩm Thiên tham gia vào nên Tiểu Linh Tiên đã được cứu.
Sau đó, đương nhiên không thể có chuyện nàng ngu người mà đi nhảy núi.
Nếu Tiểu Linh Tiên đã không nhảy núi, thì Thẩm Thiên chỉ có thể tự nhảy thôi.
Vấn đề là, có Quế công công và Tần Cao trông coi bên cạnh.
Hắn không thể nào tự nhiên đi nhảy núi được!
Thực khó tìm lý do!
…
May mà Tiểu Linh Tiên lại bảo Thẩm Thiên nhảy núi để chứng minh sự trong sạch.
Cơ hội tốt như vậy, làm sao Thẩm Thiên có thể bỏ qua được.
Do vậy, hắn không chút do dự nhảy xuống!
Thẩm Thiên cẩn thận phân tích địa điểm và phương hướng Tiểu Linh Tiên nhảy xuống núi trong hình ảnh hiện ra.
Sau đó, hắn không chút do dự thả người nhảy xuống, thử cảm giác bay.
Nhưng trong quá trình này lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ.
Vốn Thẩm Thiên nghĩ rằng dựa theo quỹ tích Triểu Linh Nhi nhảy xuống núi sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng hắn lại quên mất đống nấm mốc trên đầu mình.
Hắn nhảy xuống rơi thẳng vào một gốc cây tùng mọc bên vách đá.
Chẳng những bị đâm đến thất điên bát đảo mà còn thay đổi vị trí rơi xuống.
Xa ba thước so với vị trí bình đài.
Hắn bị dọa hết hồn!
Người bay phía trước, hồn đuổi phía sau, suýt nữa thì không đuổi kịp.
Nếu không phải vào thời điểm then chốt, Cửu Nhi dùng sức đẩy hắn một cái.
E là lúc này Thẩm Thiên đã thành bánh thịt thật.
“Thất sách, thất sách!”
“Quả nhiên cẩn thận mới là vương đạo, chí ít cũng phải đợi đến lúc đống nấm mốc kia đổi thành màu xanh, chứ tuyệt đối không thể liều mạng!”
Nằm trên bình đài trên vách núi, Thẩm Thiên vẫn còn sợ hãi tổng kết bài học kinh nghiệm.
Trong lòng hắn thầm thề, sau này không thể tiếp tục phóng túng như thế nữa.
…
Lúc này, mấy người Tiểu Linh Tiên cũng đã tìm được dây thừng leo xuống.
“Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Quế công công đỡ Thẩm Thiên dậy tràn đầy lo lắng hỏi thăm.
Tiểu Linh Tiên siết chặt hai nắm đấm, khí chất tiên tử từng khiến vô số nam tử si mê không còn sót lại một tí gì.
Lúc này, nàng lại giống như một nàng dâu nhỏ bị bắt nạt.
Có trời mới biết lúc này nàng muốn khóc cỡ nào!
“Hỗn đản, thế mà dám nhảy xuống núi!”
“Bổn cô nương không cần ngươi phụ trách, được chưa!”
Thẩm Thiên quay đi, không dám đối mặt với Tiểu Linh Tiên.
Thái độ hiện giờ của nha đầu kia quá u oán đi.
Hắn có cảm giác, nếu đưa tràng hạt kia cho Tiểu Linh Tiên, không tới mấy ngày nữa là có thể lành lại được đấy.
…
Thẩm Thiên cũng không hiểu vì sao mà lúc này mình lại biến thành nam cặn bã.
Rõ ràng hắn không làm cái gì mà!
“Khụ khụ, hay chúng ta đi xem động phủ kia đi.”
Hắn cừng nhắc đánh trống lảng đi tới động phủ.
Lúc này động phủ bị một cánh cửa đồng cao khoảng một trượng đóng kín, bên trên cửa lớn treo một cái bảng hiệu chế tạo bằng huyền thiết.
Trên bảng hiệu có bốn chữ lới được viết bằng thiết bút ngân câu: “Thiên Thủy Tiên Phủ.”
“Thiên Thủy Tiên Phủ? Trong các điển tịch trong cung không có ghi chép liên quan.”
Quế công công cảnh báo: “Điện hạ cẩn thận, có thể Tiên gia trong động phủ sẽ gây nguy hiểm.”
Thẩm Thiên khẽ gật đầu. Không cần Quế công công nói hắn cũng biết.
Dù sao hắn cũng vừa sút bị rơi bẹp rồi.
Chậm rãi đi tới trước cổng chính, hắn thấy trên cánh cửa đồng có một dấu ấn hình bàn tay lõm vào.
Thẩm Thiên đặt tay phải lên đó.
Hơi dùng sức một chút.
Hắn thấy năm đầu ngón tay hơi nhoi nhói.
…
Năm giọt máu từ năm đầu ngón tay chảy ra, ngấm vào trong cửa đồng.
Nhưng ngấm xong máu, cửa đồng cũng không có gì thay đổi.
Quả nhiên, một vài cơ duyên còn kén người nữa.
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Xem ra cửa đồng lớn này là một cửa kiểm tra. Máu của ta không được.”
Quế công công và Tần Cao nhìn nhau một cái, cũng đi lên thử.
Nhưng kết quả cũng không khác gì Thẩm Thiên, cánh cửa đồng vẫn không nhúc nhích tí nào.
“Linh Nhi cô nương, hiện giờ chỉ còn có cô thôi.”
Thẩm Thiên mỉm cười nói với Tiểu Linh Tiên.
Hừ!
Tiểu Linh Tiên kiêu ngạo lườm Thẩm Thiên một cái, đi tới trước mặt cửa đồng.
Hít sâu một hơi, nàng đặt bàn tay thon thon như ngọc lên dấu trên cửa.
Năm giọt máu chảy ra, bị cửa đồng lớn hút lấy.
Lập tức, cả cánh cửa đồng sáng lên chói lòa.
Ầm ầm.
Cánh cửa đồng lớn cao khoảng một trượng kia ầm ầm mở ra.
Một cond dường dài thật dài xuất hiện trước mặt mọi người.
…
“Xem ra, Linh Nhi cô nương mới là người có duyên với động phủ này!”
Thẩm Thiên mỉm cười nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng đã khiến Tiểu Linh Tiên mở cửa động phủ này.
Cứ như vậy, sau khi Tiểu Linh Tiên lấy được đại cơ duyên của mình.
Quầng sáng khí vận trên đầu mình sẽ nhạt bớt nhỉ!
Một đoàn người cẩn thận cẩn thận đi vào trong sơn động.
Bọn họ có thể thấy sơn động này đã được bỏ hoang một thời gian rất dài rồi.
Hai bên sơn động là từng dãy đèn thẳng đứng, trên đó phủ đầy tro bụi.
Bước qua trong cửa đồng lớn, mọi người đi thẳng vào sâu bên trong.
Men theo thông đạo đi vào chừng vài trăm mét.
Đột nhiên trước mắt rộng rãi sáng bừng, một sơn cốc nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
…
Trong sơn cốc nhỏ này, linh khí dồi dào.
Đủ loại kỳ hoa dị thảo khắp nơi, hương thơm ngát quanh quẩn.
Giữa sơn cốc còn có một ao nước nhỏ, khoảng một mẫu.
Bên trong ao trồng đầy sen, lúc này đang mùa sen nở, tản mát ra mùi hương thơm ngát thấm vào lòng người.
“Là tịnh thế bạch liên, dược liệu trân quý có thể luyện chế ra tịch dịch kim đan.”
Nhìn hoa sen trắng trong hồ nước, Quế công công không nhịn được mà thở dài thán phục.
Tịnh thế bạch liên là linh dược vô cùng trân quý, cực kỳ quý hiếm trong tu tiên giới.
Cho dù là tinh thế bạch liên cấp ba cũng có thể bán được với giá mấy ngàn viên linh thạch.
Mà một hồ tịnh thế bạch liên này, liếc mắt một cái là thấy chí ít cũng phải hơn trăm bông.
Trong đó, thậm chí Thẩm Thiên còn thấy mấy bông cấp năm nữa.
Giá trị của tịnh thế bạch liên cấp năm chí ít cũng phải từ mười vạn viên linh thạch trở lên!
Chỉ một hồ tịnh thế bạch liên này thôi đã không thể đo nổi giá trị.
Gặp quỷ rồi. Suýt nữa thì tự chơi chết mình.
Sở dĩ vừa rồi Thẩm Thiên đột nhiên nhảy núi không phải vì xúc động mà quyết định.
Thực ra hắn muốn nhảy núi từ rất lâu rồi.
Đương nhiên, không phải để tìm chết.
Mà là vì Thẩm Thiên có thể nhìn thấy cơ duyên của Tiểu Linh Tiên ở ngay bên dưới vách núi này.
Theo như lý luận, nếu Thẩm Thiên không xuất hiện.
Tiểu Linh Tiên bị Hắc Huyết chân nhân bắt đi, kết quả cuối cùng là bị rơi xuống sườn núi.
Cụ thể nàng giãy dụa rồi ngã xuống núi hay vì bị vũ nhục mà nhảy núi tự sát thì không biết.
Nhưng không thể nghi ngờ, nàng nhảy xuống sườn núi sẽ rơi xuống bệ đá này.
Nhưng vì Thẩm Thiên tham gia vào nên Tiểu Linh Tiên đã được cứu.
Sau đó, đương nhiên không thể có chuyện nàng ngu người mà đi nhảy núi.
Nếu Tiểu Linh Tiên đã không nhảy núi, thì Thẩm Thiên chỉ có thể tự nhảy thôi.
Vấn đề là, có Quế công công và Tần Cao trông coi bên cạnh.
Hắn không thể nào tự nhiên đi nhảy núi được!
Thực khó tìm lý do!
…
May mà Tiểu Linh Tiên lại bảo Thẩm Thiên nhảy núi để chứng minh sự trong sạch.
Cơ hội tốt như vậy, làm sao Thẩm Thiên có thể bỏ qua được.
Do vậy, hắn không chút do dự nhảy xuống!
Thẩm Thiên cẩn thận phân tích địa điểm và phương hướng Tiểu Linh Tiên nhảy xuống núi trong hình ảnh hiện ra.
Sau đó, hắn không chút do dự thả người nhảy xuống, thử cảm giác bay.
Nhưng trong quá trình này lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ.
Vốn Thẩm Thiên nghĩ rằng dựa theo quỹ tích Triểu Linh Nhi nhảy xuống núi sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng hắn lại quên mất đống nấm mốc trên đầu mình.
Hắn nhảy xuống rơi thẳng vào một gốc cây tùng mọc bên vách đá.
Chẳng những bị đâm đến thất điên bát đảo mà còn thay đổi vị trí rơi xuống.
Xa ba thước so với vị trí bình đài.
Hắn bị dọa hết hồn!
Người bay phía trước, hồn đuổi phía sau, suýt nữa thì không đuổi kịp.
Nếu không phải vào thời điểm then chốt, Cửu Nhi dùng sức đẩy hắn một cái.
E là lúc này Thẩm Thiên đã thành bánh thịt thật.
“Thất sách, thất sách!”
“Quả nhiên cẩn thận mới là vương đạo, chí ít cũng phải đợi đến lúc đống nấm mốc kia đổi thành màu xanh, chứ tuyệt đối không thể liều mạng!”
Nằm trên bình đài trên vách núi, Thẩm Thiên vẫn còn sợ hãi tổng kết bài học kinh nghiệm.
Trong lòng hắn thầm thề, sau này không thể tiếp tục phóng túng như thế nữa.
…
Lúc này, mấy người Tiểu Linh Tiên cũng đã tìm được dây thừng leo xuống.
“Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Quế công công đỡ Thẩm Thiên dậy tràn đầy lo lắng hỏi thăm.
Tiểu Linh Tiên siết chặt hai nắm đấm, khí chất tiên tử từng khiến vô số nam tử si mê không còn sót lại một tí gì.
Lúc này, nàng lại giống như một nàng dâu nhỏ bị bắt nạt.
Có trời mới biết lúc này nàng muốn khóc cỡ nào!
“Hỗn đản, thế mà dám nhảy xuống núi!”
“Bổn cô nương không cần ngươi phụ trách, được chưa!”
Thẩm Thiên quay đi, không dám đối mặt với Tiểu Linh Tiên.
Thái độ hiện giờ của nha đầu kia quá u oán đi.
Hắn có cảm giác, nếu đưa tràng hạt kia cho Tiểu Linh Tiên, không tới mấy ngày nữa là có thể lành lại được đấy.
…
Thẩm Thiên cũng không hiểu vì sao mà lúc này mình lại biến thành nam cặn bã.
Rõ ràng hắn không làm cái gì mà!
“Khụ khụ, hay chúng ta đi xem động phủ kia đi.”
Hắn cừng nhắc đánh trống lảng đi tới động phủ.
Lúc này động phủ bị một cánh cửa đồng cao khoảng một trượng đóng kín, bên trên cửa lớn treo một cái bảng hiệu chế tạo bằng huyền thiết.
Trên bảng hiệu có bốn chữ lới được viết bằng thiết bút ngân câu: “Thiên Thủy Tiên Phủ.”
“Thiên Thủy Tiên Phủ? Trong các điển tịch trong cung không có ghi chép liên quan.”
Quế công công cảnh báo: “Điện hạ cẩn thận, có thể Tiên gia trong động phủ sẽ gây nguy hiểm.”
Thẩm Thiên khẽ gật đầu. Không cần Quế công công nói hắn cũng biết.
Dù sao hắn cũng vừa sút bị rơi bẹp rồi.
Chậm rãi đi tới trước cổng chính, hắn thấy trên cánh cửa đồng có một dấu ấn hình bàn tay lõm vào.
Thẩm Thiên đặt tay phải lên đó.
Hơi dùng sức một chút.
Hắn thấy năm đầu ngón tay hơi nhoi nhói.
…
Năm giọt máu từ năm đầu ngón tay chảy ra, ngấm vào trong cửa đồng.
Nhưng ngấm xong máu, cửa đồng cũng không có gì thay đổi.
Quả nhiên, một vài cơ duyên còn kén người nữa.
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Xem ra cửa đồng lớn này là một cửa kiểm tra. Máu của ta không được.”
Quế công công và Tần Cao nhìn nhau một cái, cũng đi lên thử.
Nhưng kết quả cũng không khác gì Thẩm Thiên, cánh cửa đồng vẫn không nhúc nhích tí nào.
“Linh Nhi cô nương, hiện giờ chỉ còn có cô thôi.”
Thẩm Thiên mỉm cười nói với Tiểu Linh Tiên.
Hừ!
Tiểu Linh Tiên kiêu ngạo lườm Thẩm Thiên một cái, đi tới trước mặt cửa đồng.
Hít sâu một hơi, nàng đặt bàn tay thon thon như ngọc lên dấu trên cửa.
Năm giọt máu chảy ra, bị cửa đồng lớn hút lấy.
Lập tức, cả cánh cửa đồng sáng lên chói lòa.
Ầm ầm.
Cánh cửa đồng lớn cao khoảng một trượng kia ầm ầm mở ra.
Một cond dường dài thật dài xuất hiện trước mặt mọi người.
…
“Xem ra, Linh Nhi cô nương mới là người có duyên với động phủ này!”
Thẩm Thiên mỉm cười nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng đã khiến Tiểu Linh Tiên mở cửa động phủ này.
Cứ như vậy, sau khi Tiểu Linh Tiên lấy được đại cơ duyên của mình.
Quầng sáng khí vận trên đầu mình sẽ nhạt bớt nhỉ!
Một đoàn người cẩn thận cẩn thận đi vào trong sơn động.
Bọn họ có thể thấy sơn động này đã được bỏ hoang một thời gian rất dài rồi.
Hai bên sơn động là từng dãy đèn thẳng đứng, trên đó phủ đầy tro bụi.
Bước qua trong cửa đồng lớn, mọi người đi thẳng vào sâu bên trong.
Men theo thông đạo đi vào chừng vài trăm mét.
Đột nhiên trước mắt rộng rãi sáng bừng, một sơn cốc nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
…
Trong sơn cốc nhỏ này, linh khí dồi dào.
Đủ loại kỳ hoa dị thảo khắp nơi, hương thơm ngát quanh quẩn.
Giữa sơn cốc còn có một ao nước nhỏ, khoảng một mẫu.
Bên trong ao trồng đầy sen, lúc này đang mùa sen nở, tản mát ra mùi hương thơm ngát thấm vào lòng người.
“Là tịnh thế bạch liên, dược liệu trân quý có thể luyện chế ra tịch dịch kim đan.”
Nhìn hoa sen trắng trong hồ nước, Quế công công không nhịn được mà thở dài thán phục.
Tịnh thế bạch liên là linh dược vô cùng trân quý, cực kỳ quý hiếm trong tu tiên giới.
Cho dù là tinh thế bạch liên cấp ba cũng có thể bán được với giá mấy ngàn viên linh thạch.
Mà một hồ tịnh thế bạch liên này, liếc mắt một cái là thấy chí ít cũng phải hơn trăm bông.
Trong đó, thậm chí Thẩm Thiên còn thấy mấy bông cấp năm nữa.
Giá trị của tịnh thế bạch liên cấp năm chí ít cũng phải từ mười vạn viên linh thạch trở lên!
Chỉ một hồ tịnh thế bạch liên này thôi đã không thể đo nổi giá trị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.