Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa
Chương 60:
(>..
03/09/2021
Mộ Dung Thanh nhìn đến dáng vẻ tươi cười mà Tiết quý phi bày ra giống như là nghe được chuyện hài buồn cười nhất thiên hạ, nàng ta nhìn tới ánh mắt của nàng lại càng cảm thấy lạ lẫm không nói nên lời, giống như là… dáng vẻ nhìn thấy ấu đệ ba tuổi đang chơi trò tâm cơ trước mặt.
“Bổn cung sẽ không tiến cử ngươi cho bệ hạ. Nhưng nếu như bệ hạ tự mình nhìn trúng ngươi, bổn cung sẽ không ngăn cản. Ngươi trở về đi.”
Trong lời nói của nàng lộ ra vài phần triều mến, từ đợt tuyển tú nạp phi ba năm về trước, sau khi quyền thần vọng tộc trong triều biết được hoàng đế bị bệnh, không ai muốn đưa nữ nhi vào cung. Hoàng đế không thèm để ý đến hậu cung, đương nhiên sẽ không bức bách bọn họ, thái hậu vì mặt mũi cho nên đã bí mật chọn lựa hơn mười mỹ nhân tư dung hơn người trong đám quan viên đưa vào trong cung.
Mộ Dung Thanh không có tư cách biết được đầy đủ bí mật, cho dù nàng ta có thông minh thế nào đi nữa chẳng qua cũng chỉ như đứa trẻ nhỏ, suy nghĩ nông cạn.
“Nương nương tha mạng.”
Mộ Dung Thanh nghiêm mặt cầu xin tha thứ. Mặc dù Tiết quý phi đối đãi với cung nhân, thái giám rất khoan dung, cũng không có quá khắc khe, chèn ép phi tần như các nàng, còn những ai đã từng đắc tội nàng như Ngô Hiền Phi, Cao Tiệp Dư hạ tràng đều rất thê thảm. Nàng ta sợ phải tiếp bước Ngô Hiền Phi, nối gót Cao Tiệp Dư, cho nên vội vàng tỏ rõ thành ý hối lỗi:
“Thần thiếp không dám vọng tưởng thánh sủng, thần thiếp chỉ muốn làm việc cho nương nương.”
Mộ Dung Thanh chỉ ở đằng xa gặp qua hoàng đế mấy lần, thực ra nàng ta sợ hắn nhiều hơn là ái mộ. Mộ Dung Thanh lấy hết dũng khí đi cầu Tiết quý phi, nếu như nói là vì quân sủng còn không bằng nói là vì phân vị. Nàng ta muốn tấn thăng lên làm phi tử, chỉ có trở thành phi tử của bệ hạ thì nàng ta mới có thể cho gọi mẫu thân vào cung, bởi vì nàng ta rất nhớ nhà.
Đầu óc của Mộ Dung Than rất nhanh đã xoay chuyển, nàng ta đã vô vọng đối với quân ân, vậy thì cứ đầu nhập vào quý phi nương nương đi, vốn dĩ Mộ Dung Thanh đến đây cũng là vì chuyện này.
Tiết Nghiên Tuệ không biết phải nên khóc hay nên cười, an ủi nàng ta một hồi, sau đó đuổi nàng ta đi.
Sau khi Mộ Dung Thanh rời đi, lần lượt tiếp tục có người đến vấn an, ánh mắt bọn họ lại không sạch sẽ bằng Mộ Dung Thanh, trong mắt mơ hồ ẩn chứa dã tâm, Tiết Nghiên Tuệ trực tiếp cho người đuổi đi.
“Nhánh này không tệ, chặt xuống mang về cắm vào bình đi.”
Nàng tự mình chọn mấy nhánh mai vàng, lát sau đoàn người lại trở về Thừa Gia Điện.
Sau khi nghe Mộ Dung Thanh nói một hồi, Tiết Nghiên Tuệ cũng đã rõ ràng suy nghĩ của mấy vị phu nhân trong buổi tiệc trước đó của Đại Hải trưởng công chúa. Từ hậu phi tiền triều cho tới quan lại công thần triều đình, những kẻ tự xưng là danh môn vọng tộc kia đều tự mình lựa chọn nhà thông gia, có vẻ như bọn họ không thích cưới công chúa về làm vợ mà chỉ một mực muốn gả nữ nhi vào Hoàng gia, phong phi tấn hậu.
Những thủ đoạn này chỉ là của những quan lại chưa biết được bí mật trong cung. Tiết Nghiên Tuệ nghĩ bây giờ cả tinh thần lẫn sức khỏe của bệ hạ đều khỏe mạnh dồi dào, nếu như chỉ nhìn vào khí sắc hoàn toàn không hề giống một người bệnh. Cũng không biết những kẻ ban đầu không chịu đưa nữ nhi vào cung bây giờ đã hối hận chưa?
“Nương nương, tới rồi.”
Tiết Nghiên Tuệ hạ kiệu ấm, cởi áo choàng, hăng hái phấn khởi lựa chọn bình cắm hoa, lập tức ném những người kia ra sau đầu.
Trong Duyên Anh điện, Lý Huyền Tung lại ném đi một bản tấu chương. Nếu như lúc này hắn biết được điều mà Tiết Nghiên Tuệ còn đang nghi vấn, có lẽ hắn sẽ nói cho nàng biết, đám người kia đã hối hận rồi.
Lý Huyền Tung nhìn những tấu chương kia, toàn bộ đều là yêu cầu hắn tuyển chọn danh môn quý nữ lập hậu.
Hoàng hậu của hắn đã sớm định rồi, ngoại trừ Tuệ nhi ra, thiên hạ này không có ai đủ tư cách làm hoàng hậu của hắn cả.
Hắn muốn tổ chức một nghi thức lập hậu long trọng, vốn định xử lý xong chuyện của Tiết Thành, chờ sóng êm gió lặng rồi sẽ tiến hành đại lễ sắc phong, không ngờ lại làm cho những tiểu nhân luồn cúi kia tưởng rằng bọn chúng vẫn còn cơ hội.
Nhưng nếu như lúc này mà sắc phong… Hắn nhíu mày, có vẻ không vui. Hắn muốn chính là một buổi lễ lập hậu hết sức hoàn mỹ, không chút sai lầm.
“Bệ hạ.”
Thái giám thông truyền cẩn thận bẩm báo:
“Vừa rồi có một thái giám đến đây đưa thư, là tội thần Tề quốc công nhắn gửi cho quý phi nương nương. Đây là phong thư.”
“Mang tới đây.”
Ngự tiền thái giám tiến hành kiểm nghiệm phong thư kia, sau khi xác định không có gì nguy hiểm mới trình lên ngự tiền.
Lý Huyền Tung rất nhanh đã đọc xong lá thư, trong thư Tiết Thành lời lẽ khẩn thiết, giống như một người phụ thân hiền từ. Bên trong chỉ nói ông ta muốn cảm tạ mẹ đẻ của Tiết Nghiên Tuệ, nói sắp tới ngày giỗ của mẹ đẻ nàng, muốn nàng hồi phủ làm lễ tế bái vong mẫu.
Tiết Nghiên Tuệ từ nhỏ chịu tang mẹ, mặc dù Lý Huyền Tung thương tiếc cho nàng, nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ tức giận, không ngờ tên Tiết Thành kia ngay cả tình cảm mẫu tử quấn quýt của nàng mà cũng muốn lôi ra lợi dụng.
“Đi truyền tin này cho Tiết quý phi, nói nàng ấy không cần để ý, trẫm sẽ ra lệnh cho Phụng Ân Tự tổ chức pháp hội vào ngày ấy.” Hắn nói.
“Nô tài tuân chỉ.”
Tiết Nghiên Tuệ nghe thái giám đến truyền lời, chân mày không tự chủ nhíu lại, độ vô sỉ của Tiết Thành đúng là đã vượt qua sức tưởng tượng của nàng. Trong ký ức của nàng không hề có cảnh Tiết Thành làm lễ tế bái cho Tạ Thị, toàn bộ Tiết phủ đều chưa từng có dấu vết tồn tại nào của bà ấy, không có bài vị, không có hương hỏa, không có cung phụng, thậm chí ngay cả mộ phần cũng không có.
Nguyên chủ không biết tục danh của mẹ đẻ, không biết sinh thần, ngoại trừ thường xuyên bị người ta nhục mạ là thôn cô dân dã, trời sinh ti tiện, trong người chảy dòng máu ti tiện, khó trách tay chân vụng về, đến nỗi xách giày cho nhị tiểu thư cũng không xứng ra… Những chuyện liên quan tới mẹ đẻ, cái gì nàng cũng không biết, chỉ có thể hằng năm ở trong sinh nhật của mình lén lút dập đầu mấy cái.
“Nương nương, Phụng Ân Tự là ngôi chùa do hoàng gia xây nên, được tổ chức pháp hội trong Phụng Ân Tự chính là ân sủng, cũng là vinh quang. Nếu như phu nhân ở dưới biết được có lẽ sẽ cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của nương nương.”
Trương Vân Toàn nhỏ giọng an ủi.
“Không, bổn cung không muốn để cho Tiết lão tặc kia được tiện nghi lây.”
Tiết Nghiên Tuệ lạnh lùng cười: “Hắn đã muốn gặp bổn cung như vậy, bổn cung sẽ thành toàn cho hắn.”
Trương vân Toàn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nụ cười này của quý phi nương nương không phải là đang muốn tiễn lão tội thần Tề quốc công kia lên Tây Thiên đó chứ?
“Bổn cung sẽ không tiến cử ngươi cho bệ hạ. Nhưng nếu như bệ hạ tự mình nhìn trúng ngươi, bổn cung sẽ không ngăn cản. Ngươi trở về đi.”
Trong lời nói của nàng lộ ra vài phần triều mến, từ đợt tuyển tú nạp phi ba năm về trước, sau khi quyền thần vọng tộc trong triều biết được hoàng đế bị bệnh, không ai muốn đưa nữ nhi vào cung. Hoàng đế không thèm để ý đến hậu cung, đương nhiên sẽ không bức bách bọn họ, thái hậu vì mặt mũi cho nên đã bí mật chọn lựa hơn mười mỹ nhân tư dung hơn người trong đám quan viên đưa vào trong cung.
Mộ Dung Thanh không có tư cách biết được đầy đủ bí mật, cho dù nàng ta có thông minh thế nào đi nữa chẳng qua cũng chỉ như đứa trẻ nhỏ, suy nghĩ nông cạn.
“Nương nương tha mạng.”
Mộ Dung Thanh nghiêm mặt cầu xin tha thứ. Mặc dù Tiết quý phi đối đãi với cung nhân, thái giám rất khoan dung, cũng không có quá khắc khe, chèn ép phi tần như các nàng, còn những ai đã từng đắc tội nàng như Ngô Hiền Phi, Cao Tiệp Dư hạ tràng đều rất thê thảm. Nàng ta sợ phải tiếp bước Ngô Hiền Phi, nối gót Cao Tiệp Dư, cho nên vội vàng tỏ rõ thành ý hối lỗi:
“Thần thiếp không dám vọng tưởng thánh sủng, thần thiếp chỉ muốn làm việc cho nương nương.”
Mộ Dung Thanh chỉ ở đằng xa gặp qua hoàng đế mấy lần, thực ra nàng ta sợ hắn nhiều hơn là ái mộ. Mộ Dung Thanh lấy hết dũng khí đi cầu Tiết quý phi, nếu như nói là vì quân sủng còn không bằng nói là vì phân vị. Nàng ta muốn tấn thăng lên làm phi tử, chỉ có trở thành phi tử của bệ hạ thì nàng ta mới có thể cho gọi mẫu thân vào cung, bởi vì nàng ta rất nhớ nhà.
Đầu óc của Mộ Dung Than rất nhanh đã xoay chuyển, nàng ta đã vô vọng đối với quân ân, vậy thì cứ đầu nhập vào quý phi nương nương đi, vốn dĩ Mộ Dung Thanh đến đây cũng là vì chuyện này.
Tiết Nghiên Tuệ không biết phải nên khóc hay nên cười, an ủi nàng ta một hồi, sau đó đuổi nàng ta đi.
Sau khi Mộ Dung Thanh rời đi, lần lượt tiếp tục có người đến vấn an, ánh mắt bọn họ lại không sạch sẽ bằng Mộ Dung Thanh, trong mắt mơ hồ ẩn chứa dã tâm, Tiết Nghiên Tuệ trực tiếp cho người đuổi đi.
“Nhánh này không tệ, chặt xuống mang về cắm vào bình đi.”
Nàng tự mình chọn mấy nhánh mai vàng, lát sau đoàn người lại trở về Thừa Gia Điện.
Sau khi nghe Mộ Dung Thanh nói một hồi, Tiết Nghiên Tuệ cũng đã rõ ràng suy nghĩ của mấy vị phu nhân trong buổi tiệc trước đó của Đại Hải trưởng công chúa. Từ hậu phi tiền triều cho tới quan lại công thần triều đình, những kẻ tự xưng là danh môn vọng tộc kia đều tự mình lựa chọn nhà thông gia, có vẻ như bọn họ không thích cưới công chúa về làm vợ mà chỉ một mực muốn gả nữ nhi vào Hoàng gia, phong phi tấn hậu.
Những thủ đoạn này chỉ là của những quan lại chưa biết được bí mật trong cung. Tiết Nghiên Tuệ nghĩ bây giờ cả tinh thần lẫn sức khỏe của bệ hạ đều khỏe mạnh dồi dào, nếu như chỉ nhìn vào khí sắc hoàn toàn không hề giống một người bệnh. Cũng không biết những kẻ ban đầu không chịu đưa nữ nhi vào cung bây giờ đã hối hận chưa?
“Nương nương, tới rồi.”
Tiết Nghiên Tuệ hạ kiệu ấm, cởi áo choàng, hăng hái phấn khởi lựa chọn bình cắm hoa, lập tức ném những người kia ra sau đầu.
Trong Duyên Anh điện, Lý Huyền Tung lại ném đi một bản tấu chương. Nếu như lúc này hắn biết được điều mà Tiết Nghiên Tuệ còn đang nghi vấn, có lẽ hắn sẽ nói cho nàng biết, đám người kia đã hối hận rồi.
Lý Huyền Tung nhìn những tấu chương kia, toàn bộ đều là yêu cầu hắn tuyển chọn danh môn quý nữ lập hậu.
Hoàng hậu của hắn đã sớm định rồi, ngoại trừ Tuệ nhi ra, thiên hạ này không có ai đủ tư cách làm hoàng hậu của hắn cả.
Hắn muốn tổ chức một nghi thức lập hậu long trọng, vốn định xử lý xong chuyện của Tiết Thành, chờ sóng êm gió lặng rồi sẽ tiến hành đại lễ sắc phong, không ngờ lại làm cho những tiểu nhân luồn cúi kia tưởng rằng bọn chúng vẫn còn cơ hội.
Nhưng nếu như lúc này mà sắc phong… Hắn nhíu mày, có vẻ không vui. Hắn muốn chính là một buổi lễ lập hậu hết sức hoàn mỹ, không chút sai lầm.
“Bệ hạ.”
Thái giám thông truyền cẩn thận bẩm báo:
“Vừa rồi có một thái giám đến đây đưa thư, là tội thần Tề quốc công nhắn gửi cho quý phi nương nương. Đây là phong thư.”
“Mang tới đây.”
Ngự tiền thái giám tiến hành kiểm nghiệm phong thư kia, sau khi xác định không có gì nguy hiểm mới trình lên ngự tiền.
Lý Huyền Tung rất nhanh đã đọc xong lá thư, trong thư Tiết Thành lời lẽ khẩn thiết, giống như một người phụ thân hiền từ. Bên trong chỉ nói ông ta muốn cảm tạ mẹ đẻ của Tiết Nghiên Tuệ, nói sắp tới ngày giỗ của mẹ đẻ nàng, muốn nàng hồi phủ làm lễ tế bái vong mẫu.
Tiết Nghiên Tuệ từ nhỏ chịu tang mẹ, mặc dù Lý Huyền Tung thương tiếc cho nàng, nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ tức giận, không ngờ tên Tiết Thành kia ngay cả tình cảm mẫu tử quấn quýt của nàng mà cũng muốn lôi ra lợi dụng.
“Đi truyền tin này cho Tiết quý phi, nói nàng ấy không cần để ý, trẫm sẽ ra lệnh cho Phụng Ân Tự tổ chức pháp hội vào ngày ấy.” Hắn nói.
“Nô tài tuân chỉ.”
Tiết Nghiên Tuệ nghe thái giám đến truyền lời, chân mày không tự chủ nhíu lại, độ vô sỉ của Tiết Thành đúng là đã vượt qua sức tưởng tượng của nàng. Trong ký ức của nàng không hề có cảnh Tiết Thành làm lễ tế bái cho Tạ Thị, toàn bộ Tiết phủ đều chưa từng có dấu vết tồn tại nào của bà ấy, không có bài vị, không có hương hỏa, không có cung phụng, thậm chí ngay cả mộ phần cũng không có.
Nguyên chủ không biết tục danh của mẹ đẻ, không biết sinh thần, ngoại trừ thường xuyên bị người ta nhục mạ là thôn cô dân dã, trời sinh ti tiện, trong người chảy dòng máu ti tiện, khó trách tay chân vụng về, đến nỗi xách giày cho nhị tiểu thư cũng không xứng ra… Những chuyện liên quan tới mẹ đẻ, cái gì nàng cũng không biết, chỉ có thể hằng năm ở trong sinh nhật của mình lén lút dập đầu mấy cái.
“Nương nương, Phụng Ân Tự là ngôi chùa do hoàng gia xây nên, được tổ chức pháp hội trong Phụng Ân Tự chính là ân sủng, cũng là vinh quang. Nếu như phu nhân ở dưới biết được có lẽ sẽ cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của nương nương.”
Trương Vân Toàn nhỏ giọng an ủi.
“Không, bổn cung không muốn để cho Tiết lão tặc kia được tiện nghi lây.”
Tiết Nghiên Tuệ lạnh lùng cười: “Hắn đã muốn gặp bổn cung như vậy, bổn cung sẽ thành toàn cho hắn.”
Trương vân Toàn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nụ cười này của quý phi nương nương không phải là đang muốn tiễn lão tội thần Tề quốc công kia lên Tây Thiên đó chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.