Chương 13
Cửu Nhất
16/12/2024
26
Trên đường đi không thấy mấy hạ nhân làm việc, chỉ thấy bọn họ đa số tụ tập một chỗ lười biếng, còn có mấy nhóm tụ tập chơi bài. Thấy ta đi qua, không những không kiêng dè, ngược lại còn ồn ào náo nhiệt hơn.
Cuối cùng gặp Phan di nương, bà ta khóc lóc kể lể: "Đại tiểu thư thứ lỗi, thân phận của nô tỳ vốn đã không chính đáng. Lần này Đại tiểu thư về nhà, nô tỳ lại bị thương ở chân, đám nô tài này thấy người hiền lành, liền càng thêm không coi ai ra gì."
Ta chống tay lên bàn nhìn bà ta: "Cho nên cơm trưa cũng không chịu nấu, nha đầu Xuân Trúc đến lấy một bát cháo trắng cũng nói là không có, đi hỏi người mua đồ ăn chỉ nói là phải đi mua rau mua gạo, lại nói là phòng thu chi không chịu xuất bạc, đi tìm phòng thu chi chỉ nói là phải kiểm tra sổ sách, đổi lại là ai, cũng không thể xuất ra một đồng nào."
Phan di nương nghe vậy, che miệng ho nhẹ hai tiếng: "Xem ta kìa, lại quên mất chuyện này. Đúng là có chuyện như vậy, lúc kiểm tra sổ sách không được động đến tiền công là quy củ do Vương gia đặt ra."
Nói xong, Phan di nương rút một cây trâm cài trên đầu xuống, rút quá vội, còn kéo theo mấy sợi tóc: "Quy củ Vương gia đặt ra chúng ta không thể vi phạm. Nếu Đại tiểu thư muốn ăn gì, cứ cầm cây trâm này đi bán, mua chút đồ về."
Ta nhìn cây trâm cài tóc đó hồi lâu, lại cài nó lên đầu Phan di nương.
"Không ngờ di nương lại quan tâm ta như vậy, ngược lại làm ta không hiểu chuyện rồi."
Ngừng một chút ta nói: "Quy củ phụ thân ta đặt ra làm di nương chịu thiệt rồi, bỏ đi."
Sắc mặt Phan di nương hơi thay đổi: "Vương gia tự nhiên có suy nghĩ của người, nô tỳ không cảm thấy thiệt thòi."
"Sợ gì chứ, ta cũng không định nói chuyện này ra ngoài, hoặc là nói cho phụ thân ta biết. Bác bỏ ông ấy một lần thôi, ai mà chẳng có lúc làm sai. Còn di nương…"
Ta ngồi lại vào ghế: "Ta còn tưởng đám hạ nhân trong phủ này không coi ai ra gì là được di nương chỉ thị, bây giờ xem ra là ta lòng dạ tiểu nhân rồi. Chỉ là đám nô tài này ở lại trong phủ, không những khiến di nương chịu uất ức mà còn để người khác biết được cũng thành trò cười cho thiên hạ."
"Đuổi đi!"
Phan di nương trợn tròn mắt, suýt chút nữa mất bình tĩnh: "Sao có thể làm vậy được? Hạ nhân trong phủ ít nhất cũng phải mấy trăm người, còn có một số là do Hoàng thượng ban, những nhà khác giao hảo tặng đến, đuổi hết đi, chẳng phải là đánh vào mặt mũi của những người này sao?"
Ta bưng chén trà lên uống cạn nước trà bên trong: "Di nương đừng lo lắng, cho dù có đánh vào mặt bọn họ cũng là ta làm, không liên quan gì đến di nương."
Phan di nương không cam lòng truy hỏi: "Nhiều người như vậy đuổi ra khỏi phủ, chúng ta nhất thời tìm đâu ra người thay thế?"
"Chuyện này thì không cần di nương phải nhọc lòng."
27
Lúc ta ra khỏi viện Thu Thủy, người được điều từ trong cung đến cũng đã tới. Vì muốn nhanh chóng giải quyết, Tạ Kỳ Hựu còn điều cho ta 500 cấm vệ quân, hùng hổ!
Trong phút chốc, đám người trong phủ đang chơi bài cũng không chơi nữa, đang lười biếng cũng không lười nữa, ai nấy đều khóc lóc nói mình đáng chết, rồi lại quỳ xuống đất liên tục kêu “Đại gia”, “Tiểu thư” xin tha mạng.
Đương nhiên, trong số những hạ nhân này chẳng lẽ không có người tốt sao?
Tự nhiên là có, chỉ là làm sao để phân biệt, nên giữ hay nên đuổi, tự có đám người tinh ranh trong cung xử lý, ta chỉ cần biết kết quả là được.
Thuật nghiệp hữu chuyên công, ta hà tất phải nhúng tay vào những việc mình không giỏi.
Cô cô ta, Tạ Uyển Nghi đến lúc phủ đang trong tình trạng rối ren.
Phan di nương chống gậy muốn tìm bà ta khóc lóc kể lể ta ngang ngược, lại bị Tạ Uyển Nghi tránh xa mấy bước: "Đừng có vừa lên đã lôi lôi kéo kéo, cứ như là bổn cung thân thiết với ngươi lắm vậy, bổn cung chưa bao giờ ưa ngươi, ngươi không biết sao?"
Vì Tạ Uyển Nghi tránh né, Phan di nương mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, cũng đến lúc này bà ta mới nhận ra một chuyện.
Người nhà ta, hình như chưa bao giờ chịu làm ra vẻ ôn hòa thân thiết.
Nghĩ cũng phải, dân lành ai lại đi cướp lương thực của quan chứ? Dân lành ai lại nổi loạn chứ? Đa phần chẳng phải đều đang... chờ c.h.ế.t thôi sao?
Phan di nương nghĩ thông suốt điểm này, không dám dây dưa nữa, ngoan ngoãn để người ta dìu lui xuống.
Dù sao thì, người nhà ta, đều là lũ điên liều mạng nổi loạn, bà ta thì không, tranh luận với kẻ điên thì được gì chứ? Chỉ tổ phí nước bọt thôi.
28
Tạ Uyển Nghi cũng thẳng tính như ta, vừa ngồi xuống đã nói thẳng: "Chuyện nhà con, ta vốn không nên nhúng tay vào, là phụ thân con bảo ta đến."
Ảnh vệ đi theo bà ấy gật đầu với ta một cái.
Ta rót cho Tạ Uyển Nghi một chén trà, bà ấy nhấp một ngụm.
"Phan di nương này có người đứng sau xúi giục, nói ra thì cũng có chút liên quan đến con. Người đứng sau bà ta là lão phu nhân Phủ Tề Quốc Công, một thế gia đầu hàng từ triều trước. Lũ thế gia đầu hàng này năm đó phản chủ đầu hàng, Phủ Tề Quốc Công ra sức không nhiều, người đầu hàng cũng chẳng phải hiển hách nhất, thậm chí còn do dự khiến người ta khinh thường, nói ra thì, đúng là chẳng có chỗ nào tốt."
Trên đường đi không thấy mấy hạ nhân làm việc, chỉ thấy bọn họ đa số tụ tập một chỗ lười biếng, còn có mấy nhóm tụ tập chơi bài. Thấy ta đi qua, không những không kiêng dè, ngược lại còn ồn ào náo nhiệt hơn.
Cuối cùng gặp Phan di nương, bà ta khóc lóc kể lể: "Đại tiểu thư thứ lỗi, thân phận của nô tỳ vốn đã không chính đáng. Lần này Đại tiểu thư về nhà, nô tỳ lại bị thương ở chân, đám nô tài này thấy người hiền lành, liền càng thêm không coi ai ra gì."
Ta chống tay lên bàn nhìn bà ta: "Cho nên cơm trưa cũng không chịu nấu, nha đầu Xuân Trúc đến lấy một bát cháo trắng cũng nói là không có, đi hỏi người mua đồ ăn chỉ nói là phải đi mua rau mua gạo, lại nói là phòng thu chi không chịu xuất bạc, đi tìm phòng thu chi chỉ nói là phải kiểm tra sổ sách, đổi lại là ai, cũng không thể xuất ra một đồng nào."
Phan di nương nghe vậy, che miệng ho nhẹ hai tiếng: "Xem ta kìa, lại quên mất chuyện này. Đúng là có chuyện như vậy, lúc kiểm tra sổ sách không được động đến tiền công là quy củ do Vương gia đặt ra."
Nói xong, Phan di nương rút một cây trâm cài trên đầu xuống, rút quá vội, còn kéo theo mấy sợi tóc: "Quy củ Vương gia đặt ra chúng ta không thể vi phạm. Nếu Đại tiểu thư muốn ăn gì, cứ cầm cây trâm này đi bán, mua chút đồ về."
Ta nhìn cây trâm cài tóc đó hồi lâu, lại cài nó lên đầu Phan di nương.
"Không ngờ di nương lại quan tâm ta như vậy, ngược lại làm ta không hiểu chuyện rồi."
Ngừng một chút ta nói: "Quy củ phụ thân ta đặt ra làm di nương chịu thiệt rồi, bỏ đi."
Sắc mặt Phan di nương hơi thay đổi: "Vương gia tự nhiên có suy nghĩ của người, nô tỳ không cảm thấy thiệt thòi."
"Sợ gì chứ, ta cũng không định nói chuyện này ra ngoài, hoặc là nói cho phụ thân ta biết. Bác bỏ ông ấy một lần thôi, ai mà chẳng có lúc làm sai. Còn di nương…"
Ta ngồi lại vào ghế: "Ta còn tưởng đám hạ nhân trong phủ này không coi ai ra gì là được di nương chỉ thị, bây giờ xem ra là ta lòng dạ tiểu nhân rồi. Chỉ là đám nô tài này ở lại trong phủ, không những khiến di nương chịu uất ức mà còn để người khác biết được cũng thành trò cười cho thiên hạ."
"Đuổi đi!"
Phan di nương trợn tròn mắt, suýt chút nữa mất bình tĩnh: "Sao có thể làm vậy được? Hạ nhân trong phủ ít nhất cũng phải mấy trăm người, còn có một số là do Hoàng thượng ban, những nhà khác giao hảo tặng đến, đuổi hết đi, chẳng phải là đánh vào mặt mũi của những người này sao?"
Ta bưng chén trà lên uống cạn nước trà bên trong: "Di nương đừng lo lắng, cho dù có đánh vào mặt bọn họ cũng là ta làm, không liên quan gì đến di nương."
Phan di nương không cam lòng truy hỏi: "Nhiều người như vậy đuổi ra khỏi phủ, chúng ta nhất thời tìm đâu ra người thay thế?"
"Chuyện này thì không cần di nương phải nhọc lòng."
27
Lúc ta ra khỏi viện Thu Thủy, người được điều từ trong cung đến cũng đã tới. Vì muốn nhanh chóng giải quyết, Tạ Kỳ Hựu còn điều cho ta 500 cấm vệ quân, hùng hổ!
Trong phút chốc, đám người trong phủ đang chơi bài cũng không chơi nữa, đang lười biếng cũng không lười nữa, ai nấy đều khóc lóc nói mình đáng chết, rồi lại quỳ xuống đất liên tục kêu “Đại gia”, “Tiểu thư” xin tha mạng.
Đương nhiên, trong số những hạ nhân này chẳng lẽ không có người tốt sao?
Tự nhiên là có, chỉ là làm sao để phân biệt, nên giữ hay nên đuổi, tự có đám người tinh ranh trong cung xử lý, ta chỉ cần biết kết quả là được.
Thuật nghiệp hữu chuyên công, ta hà tất phải nhúng tay vào những việc mình không giỏi.
Cô cô ta, Tạ Uyển Nghi đến lúc phủ đang trong tình trạng rối ren.
Phan di nương chống gậy muốn tìm bà ta khóc lóc kể lể ta ngang ngược, lại bị Tạ Uyển Nghi tránh xa mấy bước: "Đừng có vừa lên đã lôi lôi kéo kéo, cứ như là bổn cung thân thiết với ngươi lắm vậy, bổn cung chưa bao giờ ưa ngươi, ngươi không biết sao?"
Vì Tạ Uyển Nghi tránh né, Phan di nương mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, cũng đến lúc này bà ta mới nhận ra một chuyện.
Người nhà ta, hình như chưa bao giờ chịu làm ra vẻ ôn hòa thân thiết.
Nghĩ cũng phải, dân lành ai lại đi cướp lương thực của quan chứ? Dân lành ai lại nổi loạn chứ? Đa phần chẳng phải đều đang... chờ c.h.ế.t thôi sao?
Phan di nương nghĩ thông suốt điểm này, không dám dây dưa nữa, ngoan ngoãn để người ta dìu lui xuống.
Dù sao thì, người nhà ta, đều là lũ điên liều mạng nổi loạn, bà ta thì không, tranh luận với kẻ điên thì được gì chứ? Chỉ tổ phí nước bọt thôi.
28
Tạ Uyển Nghi cũng thẳng tính như ta, vừa ngồi xuống đã nói thẳng: "Chuyện nhà con, ta vốn không nên nhúng tay vào, là phụ thân con bảo ta đến."
Ảnh vệ đi theo bà ấy gật đầu với ta một cái.
Ta rót cho Tạ Uyển Nghi một chén trà, bà ấy nhấp một ngụm.
"Phan di nương này có người đứng sau xúi giục, nói ra thì cũng có chút liên quan đến con. Người đứng sau bà ta là lão phu nhân Phủ Tề Quốc Công, một thế gia đầu hàng từ triều trước. Lũ thế gia đầu hàng này năm đó phản chủ đầu hàng, Phủ Tề Quốc Công ra sức không nhiều, người đầu hàng cũng chẳng phải hiển hách nhất, thậm chí còn do dự khiến người ta khinh thường, nói ra thì, đúng là chẳng có chỗ nào tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.