Tạ Triều Triều

Chương 27

Cửu Nhất

16/12/2024

Năm đó triều đình đánh vào Phái Thành, mẫu thân ta không biết nên chạy trốn thế nào, nhét mấy món đồ trang sức vào lòng ta, ôm ta đến nhà A tỷ.

Nhị thẩm của Tạ tam gia là người mềm lòng, liền dẫn chúng ta chạy trốn.

Sau đó, quân truy đuổi ập đến, nhị tẩu dụ tên cầm đầu vào phòng, đẩy đổ đèn, châm lửa.

Một đám người chúng ta thừa dịp đêm tối đi theo A tỷ chạy trốn, A tỷ có chủ kiến, dẫn chúng ta vòng vèo gian nan hiểm trở mà bình an vô sự len lỏi trong vòng vây của triều đình.

Nhưng nàng quá mệt mỏi, ngày hôm đó, nàng mệt đến mức không khống chế được mà ngủ thiếp đi.

Sau khi nàng bất tỉnh, một đám người liền nghe theo lệnh của mẫu thân ta hành động.

Chỉ một ngày, chúng ta đã bị bao vây.

Lúc đó, mẫu thân ta vừa lau nước mắt vừa nói: "Liễn nhi, mẫu thân vô dụng, mẫu thân không bảo vệ được con."

Bà nhét ta vào lòng A tỷ: "Đi theo A tỷ con mới có thể sống, con còn quá nhỏ, phải nghe lời, nghe lời thì bọn họ mới không bỏ rơi con."

Bà dẫn theo hai người, vừa la hét vừa chạy lên núi, dẫn hết đám quân truy đuổi đi.

A tỷ hôn mê một ngày một đêm, lúc tỉnh lại nhìn ta, trong mắt lộ ra một tia tuyệt vọng.

Nhưng nàng vẫn dẫn ta đi, còn có hai đệ đệ của nàng.

Sau đó nữa, chúng ta hội hợp với những người khác.

Một đám trẻ con giả làm ăn mày, lột quần áo trên người c.h.ế.t mặc vào, tìm đường sống trong đống xác chết.

Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bị dồn vào đường cùng thì tranh giành thức ăn với chó hoang.

Ta còn quá nhỏ, có một lần bị bệnh rất nặng.

Nàng đưa ta đi khám bệnh, trên đường chúng ta gặp hai tên du côn.

Đó hình như là lần đầu tiên nàng g.i.ế.c người.



Nàng loạng choạng cõng ta chạy ra từ con hẻm nhỏ, không ngừng nôn mửa, run rẩy, rơi nước mắt.

Nàng tưởng ta mê man không biết gì nên không nhìn thấy.

Nhưng ta, ta đều biết cả.

Nàng nói mình khóc là vì bị ngã mấy lần, là nàng quá yếu đuối.

Ta biết không phải vậy.

Ta lau nước mắt cho nàng, cảm giác ấm áp.

Ta nói: "A tỷ, tỷ bỏ ta xuống đi."

Ta quá nhỏ, mang theo ta là một gánh nặng.

Nàng không đồng ý, vừa khóc vừa đưa ta đến gõ cửa tiệm thuốc.

Sau này ta sống sót đi theo nàng, chúng ta vô cùng gian nan mà sống trên núi năm năm.

Thế nhân luôn ca ngợi A tỷ kiên cường, có thể dẫn theo hơn hai mươi đứa trẻ sống sót trên núi.

Nhưng ta biết, lúc đó nàng cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nàng cũng thường khóc, trốn đi khóc, lúc khóc cũng muốn tìm mẫu thân, muốn bỏ đi.

Nhưng mỗi lần, nàng vẫn không thể bỏ đi, lại quay về, tiếp tục ngày qua ngày dẫn theo đám trẻ này kiếm sống.

Nàng từng đi xin ăn, từng buôn bán, dẫn chúng ta trồng trọt săn bắn, vết thương trên tay lành rồi lại rách ra, trong đoạn thời gian tăm tối dài đằng đẵng không thấy ánh sáng đó, nàng đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tất cả mọi người.

Trước đêm Tạ tam gia qua đời, trong kinh thành bị thám tử của tiền triều trà trộn vào khắp nơi, ngay cả trong cung cũng có tai mắt của tiền triều.

Làm loại chuyện này, Lý triều với nền tảng thâm hậu là bậc thầy.

Chúng ta cũng đã bắt và thẩm vấn, nhưng ngược lại khiến cho những tên thám tử ẩn nấp trong bóng tối càng lẩn trốn sâu hơn.



Bọn chúng muốn thừa dịp chính quyền thay đổi mà giở trò, nhưng bọn chúng định làm gì? Kế hoạch là gì? Chúng ta không biết gì cả.

Cũng không thể bắt hết dân chúng trong kinh thành, thẩm vấn từng người một chứ?

Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy.

Nhưng không ngờ, đại hậu phương Phái Thành của gia gia ta bị triều đình tập kích đánh hạ, những người nhà của nghĩa quân được an trí ở đây phải chạy trốn gấp rút.

"Ta" đã lệnh cho kinh thành thực hiện "thông hành lệnh".

Sau đó, Tạ tam gia nói: "Triều Triều sẽ hiểu."

A tỷ quả nhiên hiểu, nàng vào kinh, sau khi Tạ tam gia qua đời, trước tiên là ở lại trong cung, lặng lẽ nhổ bỏ mấy cái đinh quan trọng.

Lại trở về Tấn vương phủ một phen mượn gió bẻ măng.

Tự mình vào cuộc câu ra Quách Nhượng.

A tỷ nói, bọn họ phải hành động, sói dữ ẩn nấp trong đêm đen sẽ lặng lẽ cắn đứt cổ người ta.

Nhưng hành động, sẽ phát ra tiếng động, cho dù là âm thanh nhỏ bé đến đâu cũng sẽ trở thành mấu chốt phá vỡ thế cục.

Mọi chuyện lắng xuống, ta cùng A tỷ trồng trọt hai năm trong Tấn vương phủ.

Phụ thân ta cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, đích thân đến cửa tìm A tỷ nói chuyện.

A tỷ mới đồng ý.

Trở về, phụ thân ta vừa lau mồ hôi lạnh vừa vỗ vai ta nói: "A tỷ con là do con tự mình chọn, đã chọn nàng ấy rồi, sau này phải đối xử tốt với A tỷ con. Nếu sau này con có chuyện gì, đừng nói đến hoàng thất, chỉ riêng nước bọt của những lão công huân trong kinh thành này cũng đủ nhấn chìm con."

Ta sẽ không có chuyện gì đâu, A tỷ là do ta tự mình chọn.

Ta đã từng thấy nàng bê bết m.á.u tươi bước ra từ vũng bùn, ta đã từng thấy nàng mặc y phục sang trọng b.ắ.n pháo hoa suốt đêm trong doanh trại địch, ta đã từng thấy tất cả bộ dạng của nàng, ta thích tất cả bộ dạng của nàng.

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tạ Triều Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook