Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 10
Lưu Cẩu Hoa
19/06/2021
...... Hắn tại sao còn giúp y xem thương tích?
Quân Hoài Lang không khỏi sửng sốt, sau đó vội vội vàng vàng rút cánh tay về, thần sắc lạnh nhạt hiện ra vài phần mất tự nhiên hiếm thấy.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Mới vừa rồi, nếu không có Tiết Yến kéo y một phen, y chắc chắn đã rơi vào trong giếng sâu.
Vì xúc động nhất thời của mình, trời xui đất khiến mà làm kẻ thù kiếp trước cứu y một mạng. Thù hận kiếp trước còn chưa phát sinh, đời này đã thiếu hắn một cái ân tình.
Quân Hoài Lang chưa bao giờ băn khoăn như vậy. Y rút cánh tay về, rủ mắt lạnh lùng nói câu đa tạ, sau đó ghé mắt nhìn về phía Phất Y một cái, xoay người rời đi.
Phất Y ngầm hiểu, mang theo hộp đồ ăn vội vàng đuổi kịp y.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã đi khuất trong rừng phong chói mắt.
Tiết Yến nhìn bóng lưng y.
Tiểu khổng tước tuy bước chân trấn tĩnh, vai lưng thẳng tắp, thoạt nhìn rất là kiêu ngạo, nhưng vẫn bị hắn nhìn ra một chút không được tự nhiên, ngược lại mang vài phần thú vị đáng yêu.
Khoé môi Tiết Yến khẽ nhếch, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Hắn liếc nhìn về phía tiểu thái giám bên cạnh giếng một cái, quay người đem thùng nước kia kéo lên một lần nữa. Tiểu thái giám hình như bị Quân Hoài Lang doạ sợ, do dự một lát mới tiến tới, giúp Tiết Yến kéo nước lên, nhấc vào trong cung.
Nhưng toàn bộ quá trình tiểu thái giám đều không dám chạm vào Tiết Yến một chút nào, như gặp cái gì đáng sợ quái dị, vội vã buông thùng nước, rồi trốn đi ra ngoài.
Nghe nói người này là sát tinh giáng thế, toàn thân đều mang vận rủi, ai chạm vào hắn đều sẽ gặp xui xẻo. Sát khí này có lẽ sẽ không lấy mạng các quý nhân, nhưng loại nô tài như hắn thì không biết được.
Vẫn nên trốn xa một chút thì tốt hơn.
Tiết Yến đã sớm tập mãi thành quen. Hắn tuỳ ý đi vào trong điện, tự đóng cửa lại.
Chính điện này khá rộng rãi, đại khái có tám gian nhà ở, nhưng hai phía trước sau trống không, chỉ có một ít vật dụng vị chủ nhân trước lưu lại, đã cũ kỹ. Mấy thứ như tơ lụa, song sa (vải mỏng che cửa sổ), tuy cũng còn sạch sẽ, nhưng đều hư hại phai màu, thậm chí gần như mục nát.
Xuyên qua giấy dán cửa sổ rách nát có thể thấy một vùng hoang vu trong viện, ngay cả khe hở giữa mấy viên gạch cũng mọc đầy cỏ dại.
Tiết Yến đi thẳng đến trước gương đồng, cởi quần áo, xé mở vải vóc thấm máu dính vào trên người. Hắn quay người lại, nghiêng đầu, xuyên qua tấm gương mà lạnh nhạt đánh giá một mảng máu thịt be bét có chút ghê người phía sau lưng, sau đó liền dùng nước trong thùng chậm rãi rửa sạch.
Miệng vết thương sau lưng rất khó chạm đến, muốn rửa sạch khá tốn sức. Khi hắn nâng lên cánh tay, còn kéo theo da thịt phần lưng.
Lúc Tiến Bảo đẩy cửa tiến thì thấy cảnh tượng như vậy.
Thiếu niên cao gầy thon dài đứng ở trước gương, thân trên trần trụi, nghiêng đầu vừa lúc phô ra đường nét sườn mặt sắc bén, hơi nhíu mày, vẻ mặt lãnh đạm mà nhìn về phía gương đồng. Vết thương phía sau lưng hắn có chút đáng sợ, cơ bắp trên thân mạnh mẽ mà căng đầy, cơ bụng từng múi rõ ràng, đường cong chặt chẽ, giống như mãnh thú lười biếng đang một mình liếm láp miệng vết thương.
Nghe thấy âm thanh đẩy cửa, mắt Tiết Yến cũng không nâng, một bên rửa sạch một chỗ bầm trên vai, một bên lạnh nhạt nói: "Tìm được rồi?"
Chính điện này của hắn, trừ kẻ bị ức hiếp nhiều nhất trong bọn nô tài, Tiến Bảo, sẽ không ai tiến vào. Không cần ngẩng đầu, hắn cũng biết là ai.
Tiến Bảo đóng cửa lại, nơm nớp lo sợ mà nhún gối trước mặt hắn, nói: "Hồi chủ tử, ngài đoán không sai, xác thật là Tiểu Ngụy Tử phụ trách mua sắm đi báo tin."
Tiết Yến rửa sạch miệng vết thương xong, cầm lấy thuốc bột trên bàn, đưa tay thoa lên lưng. Thuốc bột này là từ biên quan mang đến, tuy có hiệu quả cao, nhưng dược tính ác liệt, thoa lên vết thương sẽ đau đớn như bị xuyên tim khoét xương.
Vừa bôi thuốc bột lên, Tiết Yến liền cắn răng, thở mạnh ra một tiếng.
Tiếp đó, hắn hỏi: "Tên đó đưa tin tức đến nơi nào?"
Tiến Bảo cẩn thận từng li từng tí mà lau mồ hôi, nói: "Nô tài thấy hắn sau khi lấy vật phẩm cần thiết trong cung ra thì đi về phía đông. Đi đi về về mất hai canh giờ, chắc là địa phương khá xa...... Khi hắn trở về, nô tài không dám lại theo dõi."
"Sườn phía đông Nội Vụ Phủ......" Tiết Yến quay đầu đi, nhìn vào gương đồng một bên bôi thuốc, một bên thong thả ung dung nói. "Hai canh giờ, vừa đủ tới lui Đông Hoa môn một lần."
Tiến Bảo vừa nghe tên này, sợ tới mức bả vai run run.
Đông Hoa môn! Đó không phải là địa phương làm việc của Đông Xưởng sao!...... Chẳng lẽ hắn, hắn mới vừa rồi lại có thể theo dõi người của Đông Xưởng!
Nghe nói người Đông Xưởng thủ đoạn độc ác, giết người như ngoé, có một ngàn loại ám chiêu khiến người khác sống không bằng chết...... Nhỡ đâu mình theo dõi người của bọn họ bị phát hiện, chẳng phải sống sờ sờ mà bị bọn họ tra tấn chết!
Tiết Yến còn đang rủ mắt bôi thuốc, suy nghĩ thấp giọng nói: "Là người của Đông Xưởng? Bọn họ từ trước đến nay không phụ trách việc trong cung, nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"
Hắn có biết một chút về tình hình của Đông Xưởng gần đây. Đông Xưởng tuy được lập từ thời Thái Tổ, từ trước đến nay là tai mắt của hoàng đế, dùng để giám thị đông đảo quan lại. Nhưng hiện tại Thanh Bình Đế không tín nhiệm bọn họ, ngược lại càng coi trọng bỉnh bút thái giám hầu hạ bên người, có không ít sự tình vốn thuộc về quyền lực của Đông Xưởng bị hắn chuyển cho Linh Phúc.
Chẳng lẽ là do hai thế lực thái giám đấu đá, Đông Xưởng đã chống đỡ không được, vì thế nghĩ muốn tìm một vị hoàng tử làm chỗ dựa cho bọn họ trong cung...... Hoặc nói, một quân cờ?
Dù sao Đông Xưởng vốn tiếng xấu vang xa, hiện giờ lại không được lòng vua, nếu không phải là còn ý chỉ của Thái Tổ, đã sớm thành chuột chạy qua đường*. Hoàng tử bình thường không ai nguyện ý liên quan đến bọn họ, chỉ có hắn, một kẻ có hoàng gia huyết mạch, lại chỉ là hoàng tử tồn tại trên danh nghĩa, có thể lợi dụng vì bọn họ.
*过街老鼠- chuột chạy qua đường: kẻ xấu bị người người căm ghét, trừ khử.
Nếu có thể nâng đỡ hắn thành công, như vậy quân cờ này cũng là có thể coi như chỗ dựa. Đến lúc đó, bọn họ Đông Xưởng liền không còn bị kẹp ở giữa thái giám chấp chút và triều thần, mà nhảy lên thành cận thần của thiên tử.
Nếu hắn không đoán sai, người bên kia đang tính toán đi một bước cờ hiểm. Mà hiện tại, bọn họ còn đang âm thầm rình mò tìm kiếm, ước lượng giá trị cùng trình độ đáng tin của hắn, vị hoàng tử này.
Rốt cuộc, một con chó rơi xuống nước, khắp nơi bị người ức hiếp mới có thể dựa vào bọn họ, tín nhiệm bọn họ, đồng thời sẽ không phản chiến.
Tiết Yến cong cong môi.
Người trong cung dù chán ghét ai, hiếm khi sẽ thể hiện ra bên ngoài. Chỉ có nghĩ cách kích thích bọn họ, mới có thể khiến bọn họ phát tiết ác ý dưới đáy lòng ra ngoài, cho người khác nhìn thấy.
Hắn lợi dụng Nhị hoàng tử tên phế vật kia, để làm ra khổ nhục kế này, rốt cuộc cũng dẫn ra được một con cá lớn. Chỉ là con cá lớn này quá cảnh giác, chần chừ mà không cắn câu. Hắn cần phải tăng thêm tiền đánh cược, khi đối phương cảm thấy hắn đã bị bức đến đường cùng, mới có thể ra tay lợi dụng hắn.
Đến lúc đó, ai lợi dụng ai, còn chưa biết được.
"Gần nhất Đông Xưởng nhưng có chuyện gì lớn xảy ra không?" Tiết Yến hỏi.
Tiến Bảo nhưng nửa ngày không trả lời. Tiết Yến nhíu mày giương mắt, xuyên qua gương thấy được vẻ mặt tuyệt vọng, khó giữ được mạng nhỏ của Tiến Bảo đang ngồi quỳ trên mặt đất.
Tiết Yến nhất thời có chút nói không nên lời.
Hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra tiểu thái giám này đang sợ cái gì.
Tiết Yến dời đi ánh mắt, tiếp tục chuyên tâm xử lý miệng vết thương của mình. "Trong cung là địa bàn của Linh Phúc, Đông Xưởng không thả được người vào. Tên báo tin kia, bất quá là một tiểu nhân vật bị bọn họ mua được thôi, không phát hiện được ngươi, cũng lấy không được mạng của ngươi."
Tiến Bảo lúc này mới từ trong tuyệt vọng sống lại, trên mặt lại lần nữa dâng trào sức sống.
"Nhưng ngươi cần tiếp tục nhìn chằm chằm hắn." Tiết Yến nhếch môi một chút, hờ hững nói. "Mặc dù là tiểu nhân vật, cũng lanh lợi hơn nhiều so với người. Nếu không chú ý, người Đông Xưởng dĩ nhiên sẽ không dấu vết mà xử lý ngươi."
"Chủ tử cứu ta!" Tiến Bảo sợ tới mức khóc ra tiếng.
Tiết Yến cũng không quay đầu, đặt bình dược đã dùng hết lên bàn, phát ra một tiếng vang lanh lảnh.
"Dựa theo ta nói mà làm, ngươi tự nhiên sẽ không chết."
——
Điểm tâm của Hoàng Hậu mà Quân Hoài Lang mang về cực kỳ hợp khẩu vị của Thục phi, khiến Thục phi vui vẻ mấy ngày.
Nhưng không qua bao lâu, không khí cung Minh Loan lại lạnh đến mức kết băng.
Từ ngày nọ Thục phi nhận được một đạo thánh chỉ, liền ở trong cung khóc lớn một phen, ai cũng không khuyên được. Lúc sau hoàng đế tới nhìn nàng một lần, nhưng bị nàng giận dữ đuổi ra ngoài, mặt cũng không cho hắn thấy.
Thanh Bình Đế ngược lại mang dáng vẻ không so đo. Quân Hoài Lang xuyên qua cửa sổ thấy được, Thục phi ở trong chính điện khóc, Thanh Bình Đế đứng trong sân, vẻ mặt bất đắc dĩ, cách cửa sổ ôn tồn mà dỗ nàng.
Nếu là trước kia, Quân Hoài Lang chắc chắn cảm thấy Thanh Bình Đế đối với Thục phi tình thâm nghĩa trọng, làm người khác cảm động.
Nhưng hiện tại Quân Hoài Lang biết, Thanh Bình Đế chủ yếu là lợi dụng Thục phi đi trấn cái sát tinh gì đó. Hắn sau lưng lợi dụng đối phương, trên mặt còn muốn tìm lý do đường hoàng, bày ra một bộ dạng thâm tình, thật là đáng chê cười.
Quân Hoài Lang từ trước đến nay chưa từng ý thức được cái gọi là vô tình nhất là nhà đế vương rõ ràng như vậy.
Hắn cùng Thục phi dù có tình cảm sâu như thế nào, cũng thua một đạo lời bình của Khâm Thiên Giám.
Trái lại, nhiều ngày qua Quân Lệnh Hoan bị áp suất thấp trong cung doạ sợ quá mức. Ban ngày mỗi ngày, Quân Hoài Lang đều phải đi Văn Hoa Điện học tập, chỉ có Quân Lệnh Hoan cùng Thục phi ở trong cung. Thục phi tuy sẽ không đối với nàng cáu kỉnh, nhưng Quân Lệnh Hoan mẫn cảm, vẫn cảm giác được cô mẫu mấy ngày nay không vui.
"Là ai chọc cô mẫu không vui?" Có một ngày Quân Hoài Lang từ Văn Hoa Điện trở về, Quân Lệnh Hoan bổ nhào vào trong lòng y, nhỏ giọng hỏi.
Quân Hoài Lang nghĩ thầm, là một tiểu tử thúi cỡ tuổi ca ca của muội, là loại mà về sau còn sẽ có âm mưu khinh dể muội đấy.
Y ôm Quân Lệnh Hoan cười cười, nói: "Không ai cả. Là chuyện của người lớn, qua mấy ngày nữa cô mẫu liền tốt thôi."
Quân Lệnh Hoan lúc này mới yên lòng, gật gật đầu.
"Ngày mai ca ca nghỉ tắm gội*, tới dạy Lệnh Hoan đánh đàn được không? Cái đình trong viện có một cái bàn lớn, vừa vặn có thể gác cây đàn của ca ca." Quân Lệnh Hoan còn nói thêm. "Hôm nay muội đánh đàn cho cô mẫu nghe, nàng còn cười muội kỹ nghệ không tinh (thông thạo)."
*休沐 - "hưu mộc": ngày xưa quan lại cách năm ngày được nghỉ 1 ngày để tắm táp.
Quân Hoài Lang không khỏi buồn cười mà nói: "Được, vậy ngày mai Lệnh Hoan cũng không thể ngủ nướng."
Quân Lệnh Hoan vội vàng gật đầu.
Quân Hoài Lang thông minh từ nhỏ, vô luận là thơ từ ca phú hay cầm kỳ thư họa, không có loại nào không tinh thông. Cũng vì nguyên nhân như thế, mấy năm nay, thanh danh y tài hoa hơn người đã sớm truyền ra khắp Trường An. Dạy Quân Lệnh Hoan đánh đàn, tự nhiên không phải nói chơi.
Sáng ngày thứ hai, Quân Hoài Lang dậy thật sớm, làm Phất Y kêu người đỡ đàn vào cái đình trong viện.
Phất Y vừa đẩy cửa ra, ngạc nhiên hô một tiếng, tràn đầy vui mừng mà xoay người lại, nói với Quân Hoài Lang: "Thiếu gia, tuyết rơi!"
"Tuyết rơi?" Quân Hoài Lang có chút kinh ngạc, đi theo ra cửa, liền thấy bên ngoài tuyết mịn lưu loát mà rơi xuống. Hiện giờ chẳng qua vừa bắt đầu vào đông, lá cây trong viện còn chưa rụng hết, lúc này đọng lên một tầng tuyết, một mảnh trắng muốt cũng che ở phía trên mái hiên lợp ngói xanh.
Trong không khí đều là hương vị trong veo sau tuyết. Quân Hoài Lang hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao vời vợi.
Tuổi tác có chút lớn, y đã quên mất năm nay mùa đông tới sớm.
Quân Hoài Lang không khỏi sửng sốt, sau đó vội vội vàng vàng rút cánh tay về, thần sắc lạnh nhạt hiện ra vài phần mất tự nhiên hiếm thấy.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Mới vừa rồi, nếu không có Tiết Yến kéo y một phen, y chắc chắn đã rơi vào trong giếng sâu.
Vì xúc động nhất thời của mình, trời xui đất khiến mà làm kẻ thù kiếp trước cứu y một mạng. Thù hận kiếp trước còn chưa phát sinh, đời này đã thiếu hắn một cái ân tình.
Quân Hoài Lang chưa bao giờ băn khoăn như vậy. Y rút cánh tay về, rủ mắt lạnh lùng nói câu đa tạ, sau đó ghé mắt nhìn về phía Phất Y một cái, xoay người rời đi.
Phất Y ngầm hiểu, mang theo hộp đồ ăn vội vàng đuổi kịp y.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã đi khuất trong rừng phong chói mắt.
Tiết Yến nhìn bóng lưng y.
Tiểu khổng tước tuy bước chân trấn tĩnh, vai lưng thẳng tắp, thoạt nhìn rất là kiêu ngạo, nhưng vẫn bị hắn nhìn ra một chút không được tự nhiên, ngược lại mang vài phần thú vị đáng yêu.
Khoé môi Tiết Yến khẽ nhếch, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Hắn liếc nhìn về phía tiểu thái giám bên cạnh giếng một cái, quay người đem thùng nước kia kéo lên một lần nữa. Tiểu thái giám hình như bị Quân Hoài Lang doạ sợ, do dự một lát mới tiến tới, giúp Tiết Yến kéo nước lên, nhấc vào trong cung.
Nhưng toàn bộ quá trình tiểu thái giám đều không dám chạm vào Tiết Yến một chút nào, như gặp cái gì đáng sợ quái dị, vội vã buông thùng nước, rồi trốn đi ra ngoài.
Nghe nói người này là sát tinh giáng thế, toàn thân đều mang vận rủi, ai chạm vào hắn đều sẽ gặp xui xẻo. Sát khí này có lẽ sẽ không lấy mạng các quý nhân, nhưng loại nô tài như hắn thì không biết được.
Vẫn nên trốn xa một chút thì tốt hơn.
Tiết Yến đã sớm tập mãi thành quen. Hắn tuỳ ý đi vào trong điện, tự đóng cửa lại.
Chính điện này khá rộng rãi, đại khái có tám gian nhà ở, nhưng hai phía trước sau trống không, chỉ có một ít vật dụng vị chủ nhân trước lưu lại, đã cũ kỹ. Mấy thứ như tơ lụa, song sa (vải mỏng che cửa sổ), tuy cũng còn sạch sẽ, nhưng đều hư hại phai màu, thậm chí gần như mục nát.
Xuyên qua giấy dán cửa sổ rách nát có thể thấy một vùng hoang vu trong viện, ngay cả khe hở giữa mấy viên gạch cũng mọc đầy cỏ dại.
Tiết Yến đi thẳng đến trước gương đồng, cởi quần áo, xé mở vải vóc thấm máu dính vào trên người. Hắn quay người lại, nghiêng đầu, xuyên qua tấm gương mà lạnh nhạt đánh giá một mảng máu thịt be bét có chút ghê người phía sau lưng, sau đó liền dùng nước trong thùng chậm rãi rửa sạch.
Miệng vết thương sau lưng rất khó chạm đến, muốn rửa sạch khá tốn sức. Khi hắn nâng lên cánh tay, còn kéo theo da thịt phần lưng.
Lúc Tiến Bảo đẩy cửa tiến thì thấy cảnh tượng như vậy.
Thiếu niên cao gầy thon dài đứng ở trước gương, thân trên trần trụi, nghiêng đầu vừa lúc phô ra đường nét sườn mặt sắc bén, hơi nhíu mày, vẻ mặt lãnh đạm mà nhìn về phía gương đồng. Vết thương phía sau lưng hắn có chút đáng sợ, cơ bắp trên thân mạnh mẽ mà căng đầy, cơ bụng từng múi rõ ràng, đường cong chặt chẽ, giống như mãnh thú lười biếng đang một mình liếm láp miệng vết thương.
Nghe thấy âm thanh đẩy cửa, mắt Tiết Yến cũng không nâng, một bên rửa sạch một chỗ bầm trên vai, một bên lạnh nhạt nói: "Tìm được rồi?"
Chính điện này của hắn, trừ kẻ bị ức hiếp nhiều nhất trong bọn nô tài, Tiến Bảo, sẽ không ai tiến vào. Không cần ngẩng đầu, hắn cũng biết là ai.
Tiến Bảo đóng cửa lại, nơm nớp lo sợ mà nhún gối trước mặt hắn, nói: "Hồi chủ tử, ngài đoán không sai, xác thật là Tiểu Ngụy Tử phụ trách mua sắm đi báo tin."
Tiết Yến rửa sạch miệng vết thương xong, cầm lấy thuốc bột trên bàn, đưa tay thoa lên lưng. Thuốc bột này là từ biên quan mang đến, tuy có hiệu quả cao, nhưng dược tính ác liệt, thoa lên vết thương sẽ đau đớn như bị xuyên tim khoét xương.
Vừa bôi thuốc bột lên, Tiết Yến liền cắn răng, thở mạnh ra một tiếng.
Tiếp đó, hắn hỏi: "Tên đó đưa tin tức đến nơi nào?"
Tiến Bảo cẩn thận từng li từng tí mà lau mồ hôi, nói: "Nô tài thấy hắn sau khi lấy vật phẩm cần thiết trong cung ra thì đi về phía đông. Đi đi về về mất hai canh giờ, chắc là địa phương khá xa...... Khi hắn trở về, nô tài không dám lại theo dõi."
"Sườn phía đông Nội Vụ Phủ......" Tiết Yến quay đầu đi, nhìn vào gương đồng một bên bôi thuốc, một bên thong thả ung dung nói. "Hai canh giờ, vừa đủ tới lui Đông Hoa môn một lần."
Tiến Bảo vừa nghe tên này, sợ tới mức bả vai run run.
Đông Hoa môn! Đó không phải là địa phương làm việc của Đông Xưởng sao!...... Chẳng lẽ hắn, hắn mới vừa rồi lại có thể theo dõi người của Đông Xưởng!
Nghe nói người Đông Xưởng thủ đoạn độc ác, giết người như ngoé, có một ngàn loại ám chiêu khiến người khác sống không bằng chết...... Nhỡ đâu mình theo dõi người của bọn họ bị phát hiện, chẳng phải sống sờ sờ mà bị bọn họ tra tấn chết!
Tiết Yến còn đang rủ mắt bôi thuốc, suy nghĩ thấp giọng nói: "Là người của Đông Xưởng? Bọn họ từ trước đến nay không phụ trách việc trong cung, nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"
Hắn có biết một chút về tình hình của Đông Xưởng gần đây. Đông Xưởng tuy được lập từ thời Thái Tổ, từ trước đến nay là tai mắt của hoàng đế, dùng để giám thị đông đảo quan lại. Nhưng hiện tại Thanh Bình Đế không tín nhiệm bọn họ, ngược lại càng coi trọng bỉnh bút thái giám hầu hạ bên người, có không ít sự tình vốn thuộc về quyền lực của Đông Xưởng bị hắn chuyển cho Linh Phúc.
Chẳng lẽ là do hai thế lực thái giám đấu đá, Đông Xưởng đã chống đỡ không được, vì thế nghĩ muốn tìm một vị hoàng tử làm chỗ dựa cho bọn họ trong cung...... Hoặc nói, một quân cờ?
Dù sao Đông Xưởng vốn tiếng xấu vang xa, hiện giờ lại không được lòng vua, nếu không phải là còn ý chỉ của Thái Tổ, đã sớm thành chuột chạy qua đường*. Hoàng tử bình thường không ai nguyện ý liên quan đến bọn họ, chỉ có hắn, một kẻ có hoàng gia huyết mạch, lại chỉ là hoàng tử tồn tại trên danh nghĩa, có thể lợi dụng vì bọn họ.
*过街老鼠- chuột chạy qua đường: kẻ xấu bị người người căm ghét, trừ khử.
Nếu có thể nâng đỡ hắn thành công, như vậy quân cờ này cũng là có thể coi như chỗ dựa. Đến lúc đó, bọn họ Đông Xưởng liền không còn bị kẹp ở giữa thái giám chấp chút và triều thần, mà nhảy lên thành cận thần của thiên tử.
Nếu hắn không đoán sai, người bên kia đang tính toán đi một bước cờ hiểm. Mà hiện tại, bọn họ còn đang âm thầm rình mò tìm kiếm, ước lượng giá trị cùng trình độ đáng tin của hắn, vị hoàng tử này.
Rốt cuộc, một con chó rơi xuống nước, khắp nơi bị người ức hiếp mới có thể dựa vào bọn họ, tín nhiệm bọn họ, đồng thời sẽ không phản chiến.
Tiết Yến cong cong môi.
Người trong cung dù chán ghét ai, hiếm khi sẽ thể hiện ra bên ngoài. Chỉ có nghĩ cách kích thích bọn họ, mới có thể khiến bọn họ phát tiết ác ý dưới đáy lòng ra ngoài, cho người khác nhìn thấy.
Hắn lợi dụng Nhị hoàng tử tên phế vật kia, để làm ra khổ nhục kế này, rốt cuộc cũng dẫn ra được một con cá lớn. Chỉ là con cá lớn này quá cảnh giác, chần chừ mà không cắn câu. Hắn cần phải tăng thêm tiền đánh cược, khi đối phương cảm thấy hắn đã bị bức đến đường cùng, mới có thể ra tay lợi dụng hắn.
Đến lúc đó, ai lợi dụng ai, còn chưa biết được.
"Gần nhất Đông Xưởng nhưng có chuyện gì lớn xảy ra không?" Tiết Yến hỏi.
Tiến Bảo nhưng nửa ngày không trả lời. Tiết Yến nhíu mày giương mắt, xuyên qua gương thấy được vẻ mặt tuyệt vọng, khó giữ được mạng nhỏ của Tiến Bảo đang ngồi quỳ trên mặt đất.
Tiết Yến nhất thời có chút nói không nên lời.
Hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra tiểu thái giám này đang sợ cái gì.
Tiết Yến dời đi ánh mắt, tiếp tục chuyên tâm xử lý miệng vết thương của mình. "Trong cung là địa bàn của Linh Phúc, Đông Xưởng không thả được người vào. Tên báo tin kia, bất quá là một tiểu nhân vật bị bọn họ mua được thôi, không phát hiện được ngươi, cũng lấy không được mạng của ngươi."
Tiến Bảo lúc này mới từ trong tuyệt vọng sống lại, trên mặt lại lần nữa dâng trào sức sống.
"Nhưng ngươi cần tiếp tục nhìn chằm chằm hắn." Tiết Yến nhếch môi một chút, hờ hững nói. "Mặc dù là tiểu nhân vật, cũng lanh lợi hơn nhiều so với người. Nếu không chú ý, người Đông Xưởng dĩ nhiên sẽ không dấu vết mà xử lý ngươi."
"Chủ tử cứu ta!" Tiến Bảo sợ tới mức khóc ra tiếng.
Tiết Yến cũng không quay đầu, đặt bình dược đã dùng hết lên bàn, phát ra một tiếng vang lanh lảnh.
"Dựa theo ta nói mà làm, ngươi tự nhiên sẽ không chết."
——
Điểm tâm của Hoàng Hậu mà Quân Hoài Lang mang về cực kỳ hợp khẩu vị của Thục phi, khiến Thục phi vui vẻ mấy ngày.
Nhưng không qua bao lâu, không khí cung Minh Loan lại lạnh đến mức kết băng.
Từ ngày nọ Thục phi nhận được một đạo thánh chỉ, liền ở trong cung khóc lớn một phen, ai cũng không khuyên được. Lúc sau hoàng đế tới nhìn nàng một lần, nhưng bị nàng giận dữ đuổi ra ngoài, mặt cũng không cho hắn thấy.
Thanh Bình Đế ngược lại mang dáng vẻ không so đo. Quân Hoài Lang xuyên qua cửa sổ thấy được, Thục phi ở trong chính điện khóc, Thanh Bình Đế đứng trong sân, vẻ mặt bất đắc dĩ, cách cửa sổ ôn tồn mà dỗ nàng.
Nếu là trước kia, Quân Hoài Lang chắc chắn cảm thấy Thanh Bình Đế đối với Thục phi tình thâm nghĩa trọng, làm người khác cảm động.
Nhưng hiện tại Quân Hoài Lang biết, Thanh Bình Đế chủ yếu là lợi dụng Thục phi đi trấn cái sát tinh gì đó. Hắn sau lưng lợi dụng đối phương, trên mặt còn muốn tìm lý do đường hoàng, bày ra một bộ dạng thâm tình, thật là đáng chê cười.
Quân Hoài Lang từ trước đến nay chưa từng ý thức được cái gọi là vô tình nhất là nhà đế vương rõ ràng như vậy.
Hắn cùng Thục phi dù có tình cảm sâu như thế nào, cũng thua một đạo lời bình của Khâm Thiên Giám.
Trái lại, nhiều ngày qua Quân Lệnh Hoan bị áp suất thấp trong cung doạ sợ quá mức. Ban ngày mỗi ngày, Quân Hoài Lang đều phải đi Văn Hoa Điện học tập, chỉ có Quân Lệnh Hoan cùng Thục phi ở trong cung. Thục phi tuy sẽ không đối với nàng cáu kỉnh, nhưng Quân Lệnh Hoan mẫn cảm, vẫn cảm giác được cô mẫu mấy ngày nay không vui.
"Là ai chọc cô mẫu không vui?" Có một ngày Quân Hoài Lang từ Văn Hoa Điện trở về, Quân Lệnh Hoan bổ nhào vào trong lòng y, nhỏ giọng hỏi.
Quân Hoài Lang nghĩ thầm, là một tiểu tử thúi cỡ tuổi ca ca của muội, là loại mà về sau còn sẽ có âm mưu khinh dể muội đấy.
Y ôm Quân Lệnh Hoan cười cười, nói: "Không ai cả. Là chuyện của người lớn, qua mấy ngày nữa cô mẫu liền tốt thôi."
Quân Lệnh Hoan lúc này mới yên lòng, gật gật đầu.
"Ngày mai ca ca nghỉ tắm gội*, tới dạy Lệnh Hoan đánh đàn được không? Cái đình trong viện có một cái bàn lớn, vừa vặn có thể gác cây đàn của ca ca." Quân Lệnh Hoan còn nói thêm. "Hôm nay muội đánh đàn cho cô mẫu nghe, nàng còn cười muội kỹ nghệ không tinh (thông thạo)."
*休沐 - "hưu mộc": ngày xưa quan lại cách năm ngày được nghỉ 1 ngày để tắm táp.
Quân Hoài Lang không khỏi buồn cười mà nói: "Được, vậy ngày mai Lệnh Hoan cũng không thể ngủ nướng."
Quân Lệnh Hoan vội vàng gật đầu.
Quân Hoài Lang thông minh từ nhỏ, vô luận là thơ từ ca phú hay cầm kỳ thư họa, không có loại nào không tinh thông. Cũng vì nguyên nhân như thế, mấy năm nay, thanh danh y tài hoa hơn người đã sớm truyền ra khắp Trường An. Dạy Quân Lệnh Hoan đánh đàn, tự nhiên không phải nói chơi.
Sáng ngày thứ hai, Quân Hoài Lang dậy thật sớm, làm Phất Y kêu người đỡ đàn vào cái đình trong viện.
Phất Y vừa đẩy cửa ra, ngạc nhiên hô một tiếng, tràn đầy vui mừng mà xoay người lại, nói với Quân Hoài Lang: "Thiếu gia, tuyết rơi!"
"Tuyết rơi?" Quân Hoài Lang có chút kinh ngạc, đi theo ra cửa, liền thấy bên ngoài tuyết mịn lưu loát mà rơi xuống. Hiện giờ chẳng qua vừa bắt đầu vào đông, lá cây trong viện còn chưa rụng hết, lúc này đọng lên một tầng tuyết, một mảnh trắng muốt cũng che ở phía trên mái hiên lợp ngói xanh.
Trong không khí đều là hương vị trong veo sau tuyết. Quân Hoài Lang hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao vời vợi.
Tuổi tác có chút lớn, y đã quên mất năm nay mùa đông tới sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.