Ta Trở Thành Tuỳ Tùng Của Nữ Nhân Vật Phản Diện (Dịch)
Chương 5: Quyển 1 - Yết Kiến Nữ Nhân Vật Phản Diện, Át Chủ Bài Sẵn Sàng (2)
Thủ Trích Tỳ Ba
23/02/2022
Trong giây lát, thanh niên xấu xí cảm giác tê cả da đầu, bất ngờ không đề phòng, bị một lực lớn nâng lên rồi vung mạnh té xuống đất.
- Phốc!
Hắn kịch liệt ho khan, nước bọt trong miệng phun ra kèm theo máu tươi.
Trong chốc lát, vẻ mặt của thanh niên xấu xí trở nên oán độc, chân khí toàn thân tăng vọt, cái trán ẩn hiện một con mắt thứ ba.
Từ Bắc Vọng lạnh lùng quan sát đối phương:
- Thế nào, động thủ với ta, ngươi muốn chết?
Đám người xung quanh như không nhìn thấy.
Ngươi chỉ là một tên có lệnh bài màu hồng cấp thấp, lại dám nói xấu một người có lệnh bài màu vàng, đây không phải là tự rước lấy nhục à?
Cảnh giới Bát phẩm bị cấp Cửu phẩm đánh như chó, cũng đã đủ mất mặt
Con mắt thứ ba của thanh niên xấu xí dần dần tiêu tán, nhưng sắc mặt của hắn lại càng trở nên âm trầm.
- Tuyên, Nghiêm Văn...
Lão thái giám không thèm để ý chút nào tới khúc nhạc dạo ngắn này, tiếp tục gọi tên.
Từ Bắc Vọng đứng chắp tay, vẻ mặt của hắn lạnh lùng.
Đây chính là phương pháp làm việc của nhân vật phản diện, bị khiêu khích nhất định phải lập tức trả thù, chịu nhục chỉ dành cho nhân vật chính.
- Chậc chậc.
Tiếng hừ yêu kiều truyền đến, một mỹ phụ mặc áo Khỉ La hở ngực dạo bước đến gần, cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Vọng thật sự đã bị chọc tức, Dung di sẽ phát tiết thoả đáng cho ngươi.
Từ Bắc Vọng lễ phép chắp tay:
- Gặp qua Dung di.
Mẫu thân của hắn giữ chức vụ Phó Thiên Hộ Mai Hoa Ti là đồng liêu của nàng ta.
Mỹ phụ ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Vọng, hai nhà chúng ta chính là có giao tình tốt, đứa nhi tử không đứng đắn kia của Dung di, ấu đệ qua mấy ngày nữa cũng đến Lục Phiến Môn làm người hầu, các ngươi nên giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau.
Từ Bắc Vọng gật đầu:
- Nhất định, nhất định.
Chính sự nói xong, ánh mắt của mỹ phụ như tơ, lắc lắc cái mông, quay người rời đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Từ Bắc Vọng nhìn thoáng qua góc điện, giọt nước trên mái hiên vô tình nhỏ xuống.
Lúc này, mặt trời đã chìm, ánh trăng đang dần nhô cao lên.
Hai hàng ánh đèn ngoài điện trong cung được thắp sáng lên giống như ban ngày, có thể soi sáng thấy rõ hàng lông mày trắng bạc phơi của lão thái giám.
Cuối cùng, lão cũng nhìn về phía Từ Bắc Vọng:
- Tuyên, Diêu Mạn.
...
Trong điện có đốt cửu lý hương được xếp theo hàng.
Một mỹ nhân mặc chiếc váy xoè màu tím, lộ ra dáng vẻ linh lung tinh tế, chân ngọc đặt ở trên nệm, mười ngón chân như trân châu óng ánh mượt mà, để cho người ta không nhịn được, muốn nâng ở trong lòng bàn tay thưởng thức một phen.
Từ Bắc Vọng tiến vào cửa điện, ánh mắt của hắn rất nhanh đã bị đôi chân này hấp dẫn.
Làn da sáng mịn tinh tế như phát sáng, đây chính là đôi chân ngọc tuyệt phẩm hoàn mỹ của trùm phản diện.
- Ta sắp mù rồi!
Hai mắt của Từ Bắc Vọng nóng rực, thống khổ không chịu nổi.
Hắn nhìn trộm chân ngọc trong nháy mắt, con mắt như bị hai băng trùy đâm vào, ánh mắt hắn hoàn toàn biến mất, một vùng tăm tối.
- Xin nương nương thứ tội, tha cho đôi mắt chó của ti chức.
Hắn rất không có cốt khí khẩn cầu.
- Lại nhìn thêm nhiều một chút, bản cung đưa ngươi đến Tịnh Thân Phòng.
Một câu nói, sau khi phát ra từ trong đôi môi đỏ của trùm phản diện mỏng mà vô tình, lại giống như tăng thêm một tầng lại một tầng khí tức lạnh lẽo cho cả tòa đại điện.
Từ Bắc Vọng chậm rãi rùng mình một cái, cảm giác đau đớn ở hai mắt hắn biến mất, lần nữa khôi phục lại ánh sáng.
Trước mặt hắn xuất hiện một nữ nhân chưa trang điểm, da thịt trắng như tuyết, biểu lộ rõ khí tức trang nhã cao quý lạnh lùng.
- Nương nương cung an.
Lúc đối mặt với nàng, Từ Bắc Vọng không dám có bất kỳ bất mãn, trong mắt hắn hiển lộ ra kính sợ với cung kính.
Đệ Ngũ Cẩm Sương ôm một con mèo mập mạp, khẽ vuốt đầu:
- Ngươi gọi là gì?
Nàng quan sát tỉ mỉ nam tử mấy cái, trong đầu tìm kiếm ký ức liên quan, vì người theo đuổi nàng thật sự là nhiều lắm.
Nếu thật sự muốn kêu tên, thật sự là kêu không hết được.
- Hồi bẩm nương nương, ti chức tên là Từ Bắc Vọng, mẫu thân là Mai Hoa Ti Diêu Mạn.
- Vài ngày trước, ngài vừa sắp xếp cho ti chức một vụ hôn sự.
Từ Bắc Vọng dùng giọng cung kính nói, như học sinh tiểu học đang đối mặt với chủ nhiệm lớp.
Hắn đối mặt với trùm phản diện, hắn không muốn gặp chuyện ngoài ý muốn.
Dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu lâu la, ngoại trừ gương mặt này, toàn thân đại khái nhìn không ra chỗ kỳ lạ.
Đệ Ngũ Cẩm Sương giật mình, chạm vào cầm nói:
- Bản cung nhớ rõ, Từ Bắc Vọng, dáng dấp rất tuấn mỹ, đáng tiếc căn cốt quá kém.
Nghe được giọng điệu lạnh lẽo kia, Từ Bắc Vọng giả bộ biểu lộ ngượng ngùng, giả bộ xấu hổ.
Ai có thể so với ngươi?
Mười lăm tuổi đã trấn áp thiên kiêu Cửu Châu, đứng đầu bảng Thanh Vân, đúng tuổi, mới từ bỏ vị trí bá bảng, hiện tại hai mươi bảy tuổi, càng là thâm bất khả trắc.
Huống hồ ngươi là nhân vật phản diện quyết định đại kết cục, ta qua mấy ngày sẽ phải đi gặp Diêm La Vương, thanh tiến độ trong sách đều không có chống nổi một phần mười.
- Lời cảm kích không cần nhiều lời, bản cung không có thời gian nghe.
Đại điện lại vang lên âm thanh hờ hững.
Đây là chuẩn bị đuổi người? Một là giết hoặc chôn sống đúng không...?
Từ Bắc Vọng ngẩng đầu, vẻ mặt hắn thành thật:
- Nương nương, ti chức muốn xin một kiện bảo bối.
Lúc này, hắn mới dám đối mặt với nữ nhân vật phản diện, mắt phượng đẹp đến mức tận cùng, con ngươi của nàng chỉ có một màu lục bích thuần tuý, giống như chứa một vùng ngân hà.
- Ồ?
Đệ Ngũ Cẩm Sương hơi ngạc nhiên, hình như không nghĩ tới có người dám đường hoàng đòi hỏi ban thưởng.
- Phốc!
Hắn kịch liệt ho khan, nước bọt trong miệng phun ra kèm theo máu tươi.
Trong chốc lát, vẻ mặt của thanh niên xấu xí trở nên oán độc, chân khí toàn thân tăng vọt, cái trán ẩn hiện một con mắt thứ ba.
Từ Bắc Vọng lạnh lùng quan sát đối phương:
- Thế nào, động thủ với ta, ngươi muốn chết?
Đám người xung quanh như không nhìn thấy.
Ngươi chỉ là một tên có lệnh bài màu hồng cấp thấp, lại dám nói xấu một người có lệnh bài màu vàng, đây không phải là tự rước lấy nhục à?
Cảnh giới Bát phẩm bị cấp Cửu phẩm đánh như chó, cũng đã đủ mất mặt
Con mắt thứ ba của thanh niên xấu xí dần dần tiêu tán, nhưng sắc mặt của hắn lại càng trở nên âm trầm.
- Tuyên, Nghiêm Văn...
Lão thái giám không thèm để ý chút nào tới khúc nhạc dạo ngắn này, tiếp tục gọi tên.
Từ Bắc Vọng đứng chắp tay, vẻ mặt của hắn lạnh lùng.
Đây chính là phương pháp làm việc của nhân vật phản diện, bị khiêu khích nhất định phải lập tức trả thù, chịu nhục chỉ dành cho nhân vật chính.
- Chậc chậc.
Tiếng hừ yêu kiều truyền đến, một mỹ phụ mặc áo Khỉ La hở ngực dạo bước đến gần, cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Vọng thật sự đã bị chọc tức, Dung di sẽ phát tiết thoả đáng cho ngươi.
Từ Bắc Vọng lễ phép chắp tay:
- Gặp qua Dung di.
Mẫu thân của hắn giữ chức vụ Phó Thiên Hộ Mai Hoa Ti là đồng liêu của nàng ta.
Mỹ phụ ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Vọng, hai nhà chúng ta chính là có giao tình tốt, đứa nhi tử không đứng đắn kia của Dung di, ấu đệ qua mấy ngày nữa cũng đến Lục Phiến Môn làm người hầu, các ngươi nên giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau.
Từ Bắc Vọng gật đầu:
- Nhất định, nhất định.
Chính sự nói xong, ánh mắt của mỹ phụ như tơ, lắc lắc cái mông, quay người rời đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Từ Bắc Vọng nhìn thoáng qua góc điện, giọt nước trên mái hiên vô tình nhỏ xuống.
Lúc này, mặt trời đã chìm, ánh trăng đang dần nhô cao lên.
Hai hàng ánh đèn ngoài điện trong cung được thắp sáng lên giống như ban ngày, có thể soi sáng thấy rõ hàng lông mày trắng bạc phơi của lão thái giám.
Cuối cùng, lão cũng nhìn về phía Từ Bắc Vọng:
- Tuyên, Diêu Mạn.
...
Trong điện có đốt cửu lý hương được xếp theo hàng.
Một mỹ nhân mặc chiếc váy xoè màu tím, lộ ra dáng vẻ linh lung tinh tế, chân ngọc đặt ở trên nệm, mười ngón chân như trân châu óng ánh mượt mà, để cho người ta không nhịn được, muốn nâng ở trong lòng bàn tay thưởng thức một phen.
Từ Bắc Vọng tiến vào cửa điện, ánh mắt của hắn rất nhanh đã bị đôi chân này hấp dẫn.
Làn da sáng mịn tinh tế như phát sáng, đây chính là đôi chân ngọc tuyệt phẩm hoàn mỹ của trùm phản diện.
- Ta sắp mù rồi!
Hai mắt của Từ Bắc Vọng nóng rực, thống khổ không chịu nổi.
Hắn nhìn trộm chân ngọc trong nháy mắt, con mắt như bị hai băng trùy đâm vào, ánh mắt hắn hoàn toàn biến mất, một vùng tăm tối.
- Xin nương nương thứ tội, tha cho đôi mắt chó của ti chức.
Hắn rất không có cốt khí khẩn cầu.
- Lại nhìn thêm nhiều một chút, bản cung đưa ngươi đến Tịnh Thân Phòng.
Một câu nói, sau khi phát ra từ trong đôi môi đỏ của trùm phản diện mỏng mà vô tình, lại giống như tăng thêm một tầng lại một tầng khí tức lạnh lẽo cho cả tòa đại điện.
Từ Bắc Vọng chậm rãi rùng mình một cái, cảm giác đau đớn ở hai mắt hắn biến mất, lần nữa khôi phục lại ánh sáng.
Trước mặt hắn xuất hiện một nữ nhân chưa trang điểm, da thịt trắng như tuyết, biểu lộ rõ khí tức trang nhã cao quý lạnh lùng.
- Nương nương cung an.
Lúc đối mặt với nàng, Từ Bắc Vọng không dám có bất kỳ bất mãn, trong mắt hắn hiển lộ ra kính sợ với cung kính.
Đệ Ngũ Cẩm Sương ôm một con mèo mập mạp, khẽ vuốt đầu:
- Ngươi gọi là gì?
Nàng quan sát tỉ mỉ nam tử mấy cái, trong đầu tìm kiếm ký ức liên quan, vì người theo đuổi nàng thật sự là nhiều lắm.
Nếu thật sự muốn kêu tên, thật sự là kêu không hết được.
- Hồi bẩm nương nương, ti chức tên là Từ Bắc Vọng, mẫu thân là Mai Hoa Ti Diêu Mạn.
- Vài ngày trước, ngài vừa sắp xếp cho ti chức một vụ hôn sự.
Từ Bắc Vọng dùng giọng cung kính nói, như học sinh tiểu học đang đối mặt với chủ nhiệm lớp.
Hắn đối mặt với trùm phản diện, hắn không muốn gặp chuyện ngoài ý muốn.
Dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu lâu la, ngoại trừ gương mặt này, toàn thân đại khái nhìn không ra chỗ kỳ lạ.
Đệ Ngũ Cẩm Sương giật mình, chạm vào cầm nói:
- Bản cung nhớ rõ, Từ Bắc Vọng, dáng dấp rất tuấn mỹ, đáng tiếc căn cốt quá kém.
Nghe được giọng điệu lạnh lẽo kia, Từ Bắc Vọng giả bộ biểu lộ ngượng ngùng, giả bộ xấu hổ.
Ai có thể so với ngươi?
Mười lăm tuổi đã trấn áp thiên kiêu Cửu Châu, đứng đầu bảng Thanh Vân, đúng tuổi, mới từ bỏ vị trí bá bảng, hiện tại hai mươi bảy tuổi, càng là thâm bất khả trắc.
Huống hồ ngươi là nhân vật phản diện quyết định đại kết cục, ta qua mấy ngày sẽ phải đi gặp Diêm La Vương, thanh tiến độ trong sách đều không có chống nổi một phần mười.
- Lời cảm kích không cần nhiều lời, bản cung không có thời gian nghe.
Đại điện lại vang lên âm thanh hờ hững.
Đây là chuẩn bị đuổi người? Một là giết hoặc chôn sống đúng không...?
Từ Bắc Vọng ngẩng đầu, vẻ mặt hắn thành thật:
- Nương nương, ti chức muốn xin một kiện bảo bối.
Lúc này, hắn mới dám đối mặt với nữ nhân vật phản diện, mắt phượng đẹp đến mức tận cùng, con ngươi của nàng chỉ có một màu lục bích thuần tuý, giống như chứa một vùng ngân hà.
- Ồ?
Đệ Ngũ Cẩm Sương hơi ngạc nhiên, hình như không nghĩ tới có người dám đường hoàng đòi hỏi ban thưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.