Ta Trở Về Sau Khi Bị Dâng Cho Nước Địch
Chương 14
Thập Nguyệt Thập Lục
18/06/2024
"Chuyện này tuy có rủi ro nhưng bản cung là người biết ơn, nếu không phải do ngươi một đường bày mưu tính kế cho bản cung thì bản cung không thể có được vị trí như ngày hôm nay."
Đây là lần đầu tiên trong trăm năm qua, Đại Chu đại xá thiên hạ, với vinh sủng như vậy, đương nhiên địa vị của Hoàng trưởng tử không cần phải nói.
Còn Dung quý phi cũng nhờ con mà được tôn quý, giờ đây gần như có thể ngang hàng với Hoàng hậu.
"Bản cung biết, ngươi là kẻ cuồng y thuật. Ngươi vào cung cũng gần một năm rồi mà ngoài y thuật ra thì chẳng quan tâm gì khác.”
"Giờ ngươi đã là viện sử thì cũng nên nghĩ cho bản thân mình, hay là bản cung đi cầu xin bệ hạ chọn chồng cho ngươi?"
Ta cười khéo léo từ chối: "Vi thần chỉ có một lòng muốn chữa bệnh cứu người, muốn làm viện sử của Thái y viện cũng chỉ vì chức vị cao hơn mới có thể có thêm vài quyển sách cổ, được thấy thêm vài loại thảo dược quý. Vi thần cầu danh cũng là vì muốn phát huy y thuật, sau này nếu có cơ hội thì vi thần muốn mở y quán nhận đồ đệ, cùng nhau chữa khỏi bách bệnh trên đời."
Dung quý phi nằm trên giường, vẻ mặt vui mừng nhìn Hoàng trưởng tử: "Tùy ngươi, sau này chỉ cần là việc bản cung có thể giúp được thì ngươi cứ mở lời."
Ta xách hộp thức ăn đến đại lao rồi đưa cho ngục tốt một thỏi vàng, ngục tốt mới cho ta vào.
Giờ nơi này không còn nhiều tù nhân nữa, Hạ Lan Thừa Tắc bị giam ở trong cùng.
Ta đi đến phòng giam trong cùng, bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa, ta biết đó là Chu Hạc đang mở tiệc trong cung.
Phòng giam của Hạ Lan Thừa Tắc có một ô cửa sổ nhỏ, hắn đang ngồi bên cửa sổ ngửa đầu ngắm pháo hoa.
"Ngươi đến rồi."
Hắn quay lưng về phía ta, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
"Ừ."
Hắn không hỏi tại sao cũng vẫn biết ta là ai, giống như chúng ta đã hẹn nhau gặp mặt ở đây từ hôm trước vậy.
"Ngươi không nên đến, giờ ngươi sống rất tốt, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể báo thù rồi.”
"Nếu hôm nay bị người khác phát hiện thì mọi thứ ngươi mưu tính từ trước đến giờ đều sẽ đổ sông đổ bể hết."
Ta đặt hộp thức ăn xuống rồi lấy ra một bình rượu rót một chén:
"Báo thù cho người đã khuất là mục đích của ta.”
"Nhưng ta biết rõ người sống quan trọng hơn người đã khuất.”
"Ngươi là sư phụ của ta, để ta nhìn ngươi chết ta không thể làm được.”
Đây là lần đầu tiên trong trăm năm qua, Đại Chu đại xá thiên hạ, với vinh sủng như vậy, đương nhiên địa vị của Hoàng trưởng tử không cần phải nói.
Còn Dung quý phi cũng nhờ con mà được tôn quý, giờ đây gần như có thể ngang hàng với Hoàng hậu.
"Bản cung biết, ngươi là kẻ cuồng y thuật. Ngươi vào cung cũng gần một năm rồi mà ngoài y thuật ra thì chẳng quan tâm gì khác.”
"Giờ ngươi đã là viện sử thì cũng nên nghĩ cho bản thân mình, hay là bản cung đi cầu xin bệ hạ chọn chồng cho ngươi?"
Ta cười khéo léo từ chối: "Vi thần chỉ có một lòng muốn chữa bệnh cứu người, muốn làm viện sử của Thái y viện cũng chỉ vì chức vị cao hơn mới có thể có thêm vài quyển sách cổ, được thấy thêm vài loại thảo dược quý. Vi thần cầu danh cũng là vì muốn phát huy y thuật, sau này nếu có cơ hội thì vi thần muốn mở y quán nhận đồ đệ, cùng nhau chữa khỏi bách bệnh trên đời."
Dung quý phi nằm trên giường, vẻ mặt vui mừng nhìn Hoàng trưởng tử: "Tùy ngươi, sau này chỉ cần là việc bản cung có thể giúp được thì ngươi cứ mở lời."
Ta xách hộp thức ăn đến đại lao rồi đưa cho ngục tốt một thỏi vàng, ngục tốt mới cho ta vào.
Giờ nơi này không còn nhiều tù nhân nữa, Hạ Lan Thừa Tắc bị giam ở trong cùng.
Ta đi đến phòng giam trong cùng, bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa, ta biết đó là Chu Hạc đang mở tiệc trong cung.
Phòng giam của Hạ Lan Thừa Tắc có một ô cửa sổ nhỏ, hắn đang ngồi bên cửa sổ ngửa đầu ngắm pháo hoa.
"Ngươi đến rồi."
Hắn quay lưng về phía ta, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
"Ừ."
Hắn không hỏi tại sao cũng vẫn biết ta là ai, giống như chúng ta đã hẹn nhau gặp mặt ở đây từ hôm trước vậy.
"Ngươi không nên đến, giờ ngươi sống rất tốt, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể báo thù rồi.”
"Nếu hôm nay bị người khác phát hiện thì mọi thứ ngươi mưu tính từ trước đến giờ đều sẽ đổ sông đổ bể hết."
Ta đặt hộp thức ăn xuống rồi lấy ra một bình rượu rót một chén:
"Báo thù cho người đã khuất là mục đích của ta.”
"Nhưng ta biết rõ người sống quan trọng hơn người đã khuất.”
"Ngươi là sư phụ của ta, để ta nhìn ngươi chết ta không thể làm được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.