Chương 41: Phiên ngoại Trương Cố Dương
Tiểu Tiên Nữ
06/12/2024
Ta là con trai út của Lễ bộ Thị lang.
Cũng là một kỳ hoa của nhà Lễ bộ Thị lang.
Đại ca của ta ba tuổi biết chữ năm tuổi làm thơ, tám tuổi với danh xưng thần đồng nổi danh kinh sư.
Nhị ca của ta tinh thông toán học, thông thạo kinh sử, mười lăm tuổi được tiên đế đặc chỉ triệu vào Hàn Lâm Viện, được phong làm Tu soạn, tòng ngũ phẩm.
Còn ta, từ nhỏ múa đao lộng thương, hòa mình với mấy đứa nhỏ nhà tướng quân bên cạnh, luyện được một thân võ nghệ tốt, nhưng lại không thích đọc sách.
Cha ta từng một lần nghi ngờ không biết có phải sau khi mẹ ta sinh ra ta thì bị bà đỡ đổi lộn, thực ra tướng quân bên cạnh mới là cha ruột của ta.
Cha ta vì muốn con đường quan lộ của ta sáng sủa, đã nhét ta vào đội học bầu bạn với thái tử.
Sau đó thái tử lên ngôi, nhớ tình cũ, ta nhận công việc của thị vệ trong cung, miễn cưỡng được coi là cận thần của thiên tử.
Hoàng thượng giao cho ta nhiệm vụ tuần tra cấm cung, đợi khi tích lũy đủ kinh nghiệm rồi sẽ thăng chức cho ta.
Đáng lẽ đây phải là một con đường thăng tiến rất ổn định.
Nếu ta không cố chấp làm tròn bổn phận vào đêm mưa đó, rồi xông vào Vân Hà Cung kiểm tra căn phòng bị sét đánh hỏng thì đáng lẽ cuộc đời ta sẽ cứ thế mà thăng tiến ổn định, sau đó cưới một cô nương môn đăng hộ đối, cuối cùng sinh một đàn con để dưỡng lão.
Thực ra trong cung ai cũng biết trong Vân Hà Cung có người ở, nhưng ai cũng coi như trong Vân Hà Cung không có người.
Chỉ cần người trong đó không ra, người ngoài sẽ không vào.
Dù sao Lý Quý phi, Tôn Hiền phi và Nguyên Thục phi trong cung đã cùng lên tiếng, mặc kệ Vân Hà Cung tự sinh tự diệt, ai quản Vân Hà Cung, họ sẽ quản người đó.
Làm việc trong cung, biết nhìn thấu sắc mặt là việc tối quan trọng.
Vì vậy khi thị vệ tuần tra, đối với vài cung trống ở góc đông nam ngự hoa viên, thái độ luôn là nhìn qua loa, làm qua chuyện.
Vốn tưởng trong Vân Hà Cung sẽ rất đổ nát, nhưng vào rồi mới biết hoàn toàn không phải vậy.
Những viên gạch xanh được lát ban đầu đã bị gỡ hết, lộ ra nền đất được trồng rau đều đặn, người ở bên trong cũng không chật vật khốn cùng giống như tưởng tượng, ngược lại còn rất tinh thần.
Giữa tiếng sấm rền và cơn mưa như trút nước, vị nương nương trong truyền thuyết của lãnh cung dẫn ta tham quan toàn bộ Vân Hà Cung, đặc biệt nhấn mạnh về ảnh hưởng bất lợi của công trình nguy hiểm đối với sự an toàn của hoàng cung, rồi nhét cho mỗi người chúng ta một cây bắp cải?
Ta sống hai mươi năm, lần đầu tiên có người tặng quà là cây bắp cải.
Không phải vàng, không phải ngọc, chỉ là một cây bắp cải bình thường, ngoài chợ mười đồng ba cân, lá còn dính nước mưa.
Ta chờ nàng mở lời.
Người trong cung phần lớn đều muốn gặp hoàng thượng để được sủng ái trở lại.
Có lẽ nàng là người cần sự sủng ái nhất.
Nàng thực sự mở lời.
Mở lời nhờ ta mang cho nàng ít gỗ để sửa phòng.
Ngay cả nàng nhờ ta sửa phòng cũng được, nàng chỉ cần ta mang ít gỗ?
Được, ta sẽ mang cho nàng ít gỗ.
Ta bảo mấy huynh đệ thay phiên nhau mang đồ qua cho nàng, hôm nay mang bao đinh, ngày mai mang thùng hồ, ta muốn xem nàng sửa cái mái nhà này thế nào.
Kết quả là nàng sửa mái nhà thật.
Lúc Lệ Viễn đến nói với ta, suýt chút nữa ta trượt chân ngã xuống hồ Thái Dịch.
Không chỉ Lệ Viễn nói với ta, mà các huynh đệ dưới trướng ta đều vỗ n.g.ự.c thề hoàng hậu nhất định muốn tự tay sửa mái nhà, không tin thì ta tự đi xem.
Xem thì xem.
Được rồi, nàng thực sự đang nằm trong sân, rất bài bản cầm búa đóng gỗ, nhìn dáng vẻ là định đóng trước một cái thang.
Một lúc lâu, ta cũng không biết nói gì.
Theo lý đây nên là việc của phủ Nội vụ, dù không phải thái giám làm, cũng phải là cung nữ xắn tay làm, dù nàng bị phế làm thứ dân thì cũng không đến lượt nàng.
Dù sao cũng từng cầm phượng ấn, giờ lại co cụm trong Vân Hà Cung chật hẹp này, nói hay thì là tự lực cánh sinh, nói khó nghe thì là cả cung đang đợi nàng tự c.h.ế.t đói.
Ta bắt đầu vô tình hay cố ý gia tăng tuần tra quanh Vân Hà Cung, lấy cớ là tăng cường tuần tra cấm cung.
Rồi ta quan sát một loạt toàn bộ động tác thuần thục trồng rau bón phân tưới nước nhóm lửa của hoàng hậu nương nương.
Chả trách lâu vậy không ai đưa cơm mà nàng không c.h.ế.t đói.
Với kỹ năng sinh tồn này, c.h.ế.t đói mới là chuyện lạ.
Lệ Viễn lấy cớ hoàng hậu từng có ơn với hắn mà cứ chạy qua Vân Hà Cung, không chỉ hắn chạy, mà còn kéo ta cùng chạy, nói huynh đệ tốt thì phải cùng vào cùng ra.
Hoàng hậu có ơn với hắn khi nào, sao ta không biết?
Lệ Viễn là con út nhà tướng quân Lệ, từ nhỏ có giao tình cởi truồng lớn lên cùng ta, ta còn không biết cái tâm địa hoa hoa của hắn?
Cũng là một kỳ hoa của nhà Lễ bộ Thị lang.
Đại ca của ta ba tuổi biết chữ năm tuổi làm thơ, tám tuổi với danh xưng thần đồng nổi danh kinh sư.
Nhị ca của ta tinh thông toán học, thông thạo kinh sử, mười lăm tuổi được tiên đế đặc chỉ triệu vào Hàn Lâm Viện, được phong làm Tu soạn, tòng ngũ phẩm.
Còn ta, từ nhỏ múa đao lộng thương, hòa mình với mấy đứa nhỏ nhà tướng quân bên cạnh, luyện được một thân võ nghệ tốt, nhưng lại không thích đọc sách.
Cha ta từng một lần nghi ngờ không biết có phải sau khi mẹ ta sinh ra ta thì bị bà đỡ đổi lộn, thực ra tướng quân bên cạnh mới là cha ruột của ta.
Cha ta vì muốn con đường quan lộ của ta sáng sủa, đã nhét ta vào đội học bầu bạn với thái tử.
Sau đó thái tử lên ngôi, nhớ tình cũ, ta nhận công việc của thị vệ trong cung, miễn cưỡng được coi là cận thần của thiên tử.
Hoàng thượng giao cho ta nhiệm vụ tuần tra cấm cung, đợi khi tích lũy đủ kinh nghiệm rồi sẽ thăng chức cho ta.
Đáng lẽ đây phải là một con đường thăng tiến rất ổn định.
Nếu ta không cố chấp làm tròn bổn phận vào đêm mưa đó, rồi xông vào Vân Hà Cung kiểm tra căn phòng bị sét đánh hỏng thì đáng lẽ cuộc đời ta sẽ cứ thế mà thăng tiến ổn định, sau đó cưới một cô nương môn đăng hộ đối, cuối cùng sinh một đàn con để dưỡng lão.
Thực ra trong cung ai cũng biết trong Vân Hà Cung có người ở, nhưng ai cũng coi như trong Vân Hà Cung không có người.
Chỉ cần người trong đó không ra, người ngoài sẽ không vào.
Dù sao Lý Quý phi, Tôn Hiền phi và Nguyên Thục phi trong cung đã cùng lên tiếng, mặc kệ Vân Hà Cung tự sinh tự diệt, ai quản Vân Hà Cung, họ sẽ quản người đó.
Làm việc trong cung, biết nhìn thấu sắc mặt là việc tối quan trọng.
Vì vậy khi thị vệ tuần tra, đối với vài cung trống ở góc đông nam ngự hoa viên, thái độ luôn là nhìn qua loa, làm qua chuyện.
Vốn tưởng trong Vân Hà Cung sẽ rất đổ nát, nhưng vào rồi mới biết hoàn toàn không phải vậy.
Những viên gạch xanh được lát ban đầu đã bị gỡ hết, lộ ra nền đất được trồng rau đều đặn, người ở bên trong cũng không chật vật khốn cùng giống như tưởng tượng, ngược lại còn rất tinh thần.
Giữa tiếng sấm rền và cơn mưa như trút nước, vị nương nương trong truyền thuyết của lãnh cung dẫn ta tham quan toàn bộ Vân Hà Cung, đặc biệt nhấn mạnh về ảnh hưởng bất lợi của công trình nguy hiểm đối với sự an toàn của hoàng cung, rồi nhét cho mỗi người chúng ta một cây bắp cải?
Ta sống hai mươi năm, lần đầu tiên có người tặng quà là cây bắp cải.
Không phải vàng, không phải ngọc, chỉ là một cây bắp cải bình thường, ngoài chợ mười đồng ba cân, lá còn dính nước mưa.
Ta chờ nàng mở lời.
Người trong cung phần lớn đều muốn gặp hoàng thượng để được sủng ái trở lại.
Có lẽ nàng là người cần sự sủng ái nhất.
Nàng thực sự mở lời.
Mở lời nhờ ta mang cho nàng ít gỗ để sửa phòng.
Ngay cả nàng nhờ ta sửa phòng cũng được, nàng chỉ cần ta mang ít gỗ?
Được, ta sẽ mang cho nàng ít gỗ.
Ta bảo mấy huynh đệ thay phiên nhau mang đồ qua cho nàng, hôm nay mang bao đinh, ngày mai mang thùng hồ, ta muốn xem nàng sửa cái mái nhà này thế nào.
Kết quả là nàng sửa mái nhà thật.
Lúc Lệ Viễn đến nói với ta, suýt chút nữa ta trượt chân ngã xuống hồ Thái Dịch.
Không chỉ Lệ Viễn nói với ta, mà các huynh đệ dưới trướng ta đều vỗ n.g.ự.c thề hoàng hậu nhất định muốn tự tay sửa mái nhà, không tin thì ta tự đi xem.
Xem thì xem.
Được rồi, nàng thực sự đang nằm trong sân, rất bài bản cầm búa đóng gỗ, nhìn dáng vẻ là định đóng trước một cái thang.
Một lúc lâu, ta cũng không biết nói gì.
Theo lý đây nên là việc của phủ Nội vụ, dù không phải thái giám làm, cũng phải là cung nữ xắn tay làm, dù nàng bị phế làm thứ dân thì cũng không đến lượt nàng.
Dù sao cũng từng cầm phượng ấn, giờ lại co cụm trong Vân Hà Cung chật hẹp này, nói hay thì là tự lực cánh sinh, nói khó nghe thì là cả cung đang đợi nàng tự c.h.ế.t đói.
Ta bắt đầu vô tình hay cố ý gia tăng tuần tra quanh Vân Hà Cung, lấy cớ là tăng cường tuần tra cấm cung.
Rồi ta quan sát một loạt toàn bộ động tác thuần thục trồng rau bón phân tưới nước nhóm lửa của hoàng hậu nương nương.
Chả trách lâu vậy không ai đưa cơm mà nàng không c.h.ế.t đói.
Với kỹ năng sinh tồn này, c.h.ế.t đói mới là chuyện lạ.
Lệ Viễn lấy cớ hoàng hậu từng có ơn với hắn mà cứ chạy qua Vân Hà Cung, không chỉ hắn chạy, mà còn kéo ta cùng chạy, nói huynh đệ tốt thì phải cùng vào cùng ra.
Hoàng hậu có ơn với hắn khi nào, sao ta không biết?
Lệ Viễn là con út nhà tướng quân Lệ, từ nhỏ có giao tình cởi truồng lớn lên cùng ta, ta còn không biết cái tâm địa hoa hoa của hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.