Ta Trồng Rừng Mai Đợi Một Ngày Người Quay Lại
Chương 4:
Đông Tảo
05/05/2021
Taehyung vừa mài mực vừa nghĩ vẩn vơ,đến khi nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.Quay mặt nhìn sang thì người kia đã ngủ mất rồi.Tay y một tay cầm sách một tay chống nhẹ bên thái dương.Đến cả ngủ cũng rất an tĩnh.Hắn chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ này,không tự chủ đưa tay vuốt khẽ đuôi tóc y.Hương bạch đằng vờn quanh cánh mũi,mùi hoa mai rơi lác đác trên khay mực cùng mùi mực thanh thoát.Tất cả mọi thứ như khiến lòng người mềm mại.
-Nếu một ngày ta đợi được tình cảm của người thì đó sẽ là ngày mai nở rộ đẹp đẽ hay một ngày mưa gió bão bùng đây.
Taehyung rung động cúi xuống,dùng đôi môi mình tiếp xúc dịu dàng với đôi môi y,khoảnh khắc đẹp đẽ như dừng lại.Tiếng tim đập rộn rã trong lồng ngực.Y yêu người nam tử này.Một tình yêu nghịch lý và cố chấp.
Hai đôi môi chạm vào nhau thoáng chốc rồi tách rời.Hắn sau khi hôn trộm người mình thương thì thỏa mãn mỉm cười nhìn y âu yếm.Thật may,y vẫn còn đang ngủ.
-Ngươi...
Một tiếng nói hoảng hốt thốt lên.Hắn giật mình quay đầu sang.Nhìn thấy người mới xuất hiện,đồng tử chấn động mở to:
-Trung điện?
Trung điện bước tới với khuôn mặt trắng bệch.Cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ,hạ thấp giọng:
-Con ra khỏi đây với ta một lát chúng ta cần nói chuyện
Hắn hiểu ý đứng dậy.Tránh tạo ra tiếng động để y thức giấy theo trung điện đi ra ngoài.
-------------
*Ngự hoa viên*
-Con có gì muốn nói không?
-Cho dù người có nghĩ ra sao về điều này nhưng sự thật là con rất thích ngài ấy.
Taehyung kiên định nói.Trung điện nghe xong truyền đến một trận run rẩy:
-Con điên rồi...Đệ ấy...Đệ ấy là nam tử...Hơn nữa còn là thừa tướng...Một hoàng tử như con sao có thể yêu đệ ấy.Đây là một chuyện đại nghịch bất đạo
-Con mặc kệ ngài ấy là ai.Con yêu ngài ấy và sớm muộn ngài ấy cũng sẽ yêu con
"bốp"
Trung điện giận giữ tát y một cái.Hét lên giận dữ:
-Hỗn láo!!Tuổi còn nhỏ mà đã có suy nghĩ sai trái!!NGƯƠI MAU TỈNH TÁO LẠI CHO BỔN CUNG!
Hắn lau vết máu bên khóe miệng.Cái tát kia thật sự rất mạnh,in hẳn một mảng đỏ ửng trên má phải của hắn.Nhưng cho dù vậy hắn vẫn mỉm cười kiêu ngạo:
-Ta sẽ có được ngai vàng....
-Ngươi nói cái gì?
-Ta sẽ làm vua của đất nước này...Đến lúc đó ngay cả người hay bất kỳ ai dám ngăn cản tình yêu của ta...ta sẽ giết sạch bọn chúng
Trung điện bàng hoàng nhìn nụ cười tàn độc kia.Đây chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi sao lại có một suy nghĩ đáng sợ đến mức này.Taehyung nhìn bộ dạng hoảng hốt của người phụ nữ này,bình thản cúi chào một cái rồi rời đi.
"10 năm trước
-Gia Gia nếu con thích thứ gì người cũng sẽ cho con sao?
-Con là cháu nội của ta.Của đại tướng quân mạnh mẽ nhất của đất nước này còn thứ gì ta không thể cho con nữa?
-Con rất thích một thứ nhưng dường như phụ hoàng cũng rất thích thứ đó
-Phụ hoàng chiều chuộng con như vây con thử cầu xin người xem
-Người sẽ không cho con đâu...Nhưng mà con rất muốn có được nó.Gia Gia con phải làm sao đây?
-Giành lấy nó đi.Nếu không xin được hãy thử cướp lấy nó.Gia Gia sẽ giúp con trở nên vững mạnh hơn.Cho dù con thích cái gì ta cũng sẽ giúp con có đước nó bằng tất cả mọi giá."
-Nếu một ngày ta đợi được tình cảm của người thì đó sẽ là ngày mai nở rộ đẹp đẽ hay một ngày mưa gió bão bùng đây.
Taehyung rung động cúi xuống,dùng đôi môi mình tiếp xúc dịu dàng với đôi môi y,khoảnh khắc đẹp đẽ như dừng lại.Tiếng tim đập rộn rã trong lồng ngực.Y yêu người nam tử này.Một tình yêu nghịch lý và cố chấp.
Hai đôi môi chạm vào nhau thoáng chốc rồi tách rời.Hắn sau khi hôn trộm người mình thương thì thỏa mãn mỉm cười nhìn y âu yếm.Thật may,y vẫn còn đang ngủ.
-Ngươi...
Một tiếng nói hoảng hốt thốt lên.Hắn giật mình quay đầu sang.Nhìn thấy người mới xuất hiện,đồng tử chấn động mở to:
-Trung điện?
Trung điện bước tới với khuôn mặt trắng bệch.Cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ,hạ thấp giọng:
-Con ra khỏi đây với ta một lát chúng ta cần nói chuyện
Hắn hiểu ý đứng dậy.Tránh tạo ra tiếng động để y thức giấy theo trung điện đi ra ngoài.
-------------
*Ngự hoa viên*
-Con có gì muốn nói không?
-Cho dù người có nghĩ ra sao về điều này nhưng sự thật là con rất thích ngài ấy.
Taehyung kiên định nói.Trung điện nghe xong truyền đến một trận run rẩy:
-Con điên rồi...Đệ ấy...Đệ ấy là nam tử...Hơn nữa còn là thừa tướng...Một hoàng tử như con sao có thể yêu đệ ấy.Đây là một chuyện đại nghịch bất đạo
-Con mặc kệ ngài ấy là ai.Con yêu ngài ấy và sớm muộn ngài ấy cũng sẽ yêu con
"bốp"
Trung điện giận giữ tát y một cái.Hét lên giận dữ:
-Hỗn láo!!Tuổi còn nhỏ mà đã có suy nghĩ sai trái!!NGƯƠI MAU TỈNH TÁO LẠI CHO BỔN CUNG!
Hắn lau vết máu bên khóe miệng.Cái tát kia thật sự rất mạnh,in hẳn một mảng đỏ ửng trên má phải của hắn.Nhưng cho dù vậy hắn vẫn mỉm cười kiêu ngạo:
-Ta sẽ có được ngai vàng....
-Ngươi nói cái gì?
-Ta sẽ làm vua của đất nước này...Đến lúc đó ngay cả người hay bất kỳ ai dám ngăn cản tình yêu của ta...ta sẽ giết sạch bọn chúng
Trung điện bàng hoàng nhìn nụ cười tàn độc kia.Đây chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi sao lại có một suy nghĩ đáng sợ đến mức này.Taehyung nhìn bộ dạng hoảng hốt của người phụ nữ này,bình thản cúi chào một cái rồi rời đi.
"10 năm trước
-Gia Gia nếu con thích thứ gì người cũng sẽ cho con sao?
-Con là cháu nội của ta.Của đại tướng quân mạnh mẽ nhất của đất nước này còn thứ gì ta không thể cho con nữa?
-Con rất thích một thứ nhưng dường như phụ hoàng cũng rất thích thứ đó
-Phụ hoàng chiều chuộng con như vây con thử cầu xin người xem
-Người sẽ không cho con đâu...Nhưng mà con rất muốn có được nó.Gia Gia con phải làm sao đây?
-Giành lấy nó đi.Nếu không xin được hãy thử cướp lấy nó.Gia Gia sẽ giúp con trở nên vững mạnh hơn.Cho dù con thích cái gì ta cũng sẽ giúp con có đước nó bằng tất cả mọi giá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.