Ta Tu Bổ Cốt Truyện Lại Băng Rồi
Chương 40: Ninh Thiên Cơ
Mộ Tử Triều Sinh
23/04/2023
Ngọc Phù sơn, Ninh Thiên Cơ vẻ mặt ôn hòa mỉm cười, nhưng tinh tế nhìn kỹ sẽ thấy khóe miệng y hơi hơi run rẩy.
"Là ca ca."
Thẩm Bạch chớp mắt, kiên định gọi, "Nương!"
Ninh Thiên Cơ ý cười càng thêm ôn hòa.
"Là ca ca."
"Nương!" Thẩm Bạch kiên định không đổi.
Ninh Thiên Cơ hít sâu một hơi, vươn tay sờ đầu Thẩm Bạch, "Thôi, đệ nghỉ ngơi đi, đệ mới hóa hình, bây giờ cần phải chậm rãi, sau này việc trần tục, ta tự nhiên sẽ dạy bảo đệ."
Thẩm Bạch:...
Nhìn Ninh Thiên Cơ vẻ mặt từ ái, Thẩm Bạch mờ mịt nhìn nóc nhà, sau đó cái tay theo bản năng sờ xuống dưới thân.
Thẩm Bạch cảm động đến mức khóc lóc thảm thiết, thật tốt, nửa người dưới của hắn, cái gì nên có đều có, không nên có, đương nhiên là không có.
Mẹ nó đây là Ninh Thiên Cơ a a a!!
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhân vật mới của hắn chính là thân sinh đệ đệ của Ninh Thiên Cơ, Ninh Nhược Phong.
Kỳ thật cốt truyện về Ninh Nhược Phong không nhiều lắm, nhưng về Ninh Thiên Cơ, mỗi chương đều là tinh phong huyết vũ, vị này vừa lên sân khấu đã dám trực tiếp đối đầu cùng vai chính, cuối cùng vai chính còn phải nhượng bộ y.
Đây là nhân vật duy nhất toàn truyện, dũng cảm đắc tội vai chính nhưng toàn thân trên dưới chẳng có sự gì.
Thẩm Bạch nỗ lực tính toán thời gian, lúc Ninh Thiên Cơ lên sân khấu hẳn là đoạn giữa cốt truyện mới đúng, sao giờ lại sớm như vậy, giai đoạn đầu đã ra sân rồi?
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là, Ninh Thiên Cơ không phải người.
Ý trên mặt chữ, không chỉ riêng Ninh Thiên Cơ, nói tới đệ đệ của y, Ninh Nhược Phong hắn cũng không phải người.
Tuy rằng chi tiết nhỏ Thẩm Bạch nhớ không rõ lắm, nhưng cốt truyện đại khái thì hắn vẫn có ấn tượng.
Ninh Thiên Cơ là một đầu giao tu hành ngàn năm, không sai, là giao chứ không phải long, Long tộc chính là thượng cổ thần thú, nhưng theo thời gian tang thương, Thiên Đạo đối với linh thú phá lệ ưu đãi, vô số chân long sôi nổi phi thăng thành tiên, mà Long tộc ít có con nối dõi, số lượng lưu lại ít càng thêm ít.
Vào ngàn năm trước, còn lại chưa đến mấy chục mống, một ngàn năm sau, mấy chục con rồng trong một đêm toàn bộ bị chém giết bên trong Long cung.
Từ đó về sau, thế gian này không còn chân long, chỉ có giao, mặc dù hiện giờ ở hải vực tồn lưu không ít thủy tộc nhưng duy độc không có Long tộc.
Lúc ấy việc này đã chấn kinh vô số tu sĩ, toàn bộ Tu Chân giới nghị luận sôi nổi, không ai biết danh tính kẻ ra tay, hơn nữa cũng không thấy Thiên Đạo lạc kiếp, việc này dần dần lắng xuống, không cách giải quyết.
Nhưng cố tình, Thẩm Bạch lại biết được uẩn khúc trong việc này.
Về chuyện này lúc trước hắn chỉ viết vài nét bút, nhưng hiện giờ cho dù cốt truyện nghiêng lệch cũng không có khả năng đem sự tình đã phát sinh du di qua đi.
Chân tướng chỉ có một, hung thủ chính là Ninh Thiên Cơ!
Ninh Thiên Cơ tính tình cao ngạo, Thiên Đạo thiên vị linh thú, bản thân y là một yêu thú, vì thế không thể không rèn luyện hóa rồng, nhưng mà trong một lần hóa rồng, y lại bị một chân long quấy rầy, từ đó không còn cách nào để biến thành rồng.
Vì thế Ninh Thiên Cơ oán hận Thiên Đạo bất công, không cẩn thận tận diệt toàn bộ Long tộc.
"Các ngươi nói ta là giao, ta đây liền giết hết long, từ nay về sau, ta chính là long!"
Đó là lời Ninh Thiên Cơ nói khi ra tay chém giết con rồng cuối cùng, niên thiếu khinh cuồng, nhất niệm chi gian trở thành sai lầm.
Về sau, Ninh Thiên Cơ tự biết chính mình khó có thể được Thiên Đạo thừa nhận, muốn thành tiên khó càng thêm khó, vì thế dứt khoát hóa thành phàm nhân, vẫn luôn ở trong Tu Chân giới, một tay sáng lập Tinh Tú Các, chỉ luận Thiên Đạo, bất luận thị phi, đại đạo ba ngàn, chỉ nói khó giải.
Tới với đệ đệ Ninh Thiên Cơ, đây là một yêu thiên cổ khó gặp, phế giao.
Kỳ thật lúc ấy mẫu thân Ninh thiên Cơ mang một bào song thai, thế nhưng Ninh Thiên Cơ linh tính không chịu thua kém, cướp đoạt không ít lực lượng của đệ đệ, dẫn đến chuyện khi Ninh Thiên Cơ đã phá xác mà ra thì đệ đệ y vẫn còn thành thật ở bên trong quả trứng, chưa được ấp nở.
Mà mẫu thân bọn họ chính vì lúc sinh sản bị hài tử cướp lấy một tia chân nguyên cuối cùng, sớm đã ngã xuống.
Về sau, Ninh Thiên Cơ ngoài việc nỗ lực tu luyện thì còn phải đảm nhiệm vai trò ấp trứng, năm đó Thiên Đạo giáng xuống thiên lôi, Ninh Thiên Cơ không cẩn thận lấy trứng chắn một chút, vì thế thực bất hạnh thay, trứng bị nứt ra, chỉ còn lại có một sợi tàn hồn.
Đại khái là tịch mịch lâu rồi, hoặc là không có việc gì để làm, cũng có lẽ là mang theo lòng áy náy, vì thế Ninh Thiên Cơ hỏi thăm thiên cơ, tiêu tốn ngàn năm, vậy mà lại có thể ấp ra đệ đệ.
Cũng chính là Thẩm Bạch vừa mới tỉnh dậy, nhưng dù sao cũng chỉ còn tàn hồn, cho nên đệ đệ Ninh Thiên Cơ thật sự là phế giao, hơn nữa nếu tương lai không thể hóa hình thành giao, sớm hay muộn đợi hắn chính là cái chết.
Thẩm Bạch biết hệ thống an bài nhân vật rất hố, nhưng hắn không ngờ tới nó có thể tới mức này.
Bởi vì đợi đến giây phút cuối cùng, Ninh Nhược Phong đích xác không thể hóa thân, cuối cùng thật đúng là mẹ nó chết đến hồn phách cũng chẳng còn!
Không chỉ có thế, hơn nữa Ninh Nhược Phong trong cốt truyện, mẹ nó là một tên ngốc!!
Dù sao hồn phách là được tụ từ tàn hồn, có được thân thể đã là không tồi, làm sao có thể hi vọng xa vời về trí thông minh đây? Vì thế Ninh Thiên Cơ một chút cũng không chệ đệ đệ ngốc của mình, hơn nữa còn chiếu cố từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, có thể được coi là ca ca mười tốt đệ nhất Tu Chân giới.
Tên ngốc! Chết đến không thể chết hơn! Ca ca hung tàn!
Quả nhiên lúc tốt đẹp nhất, vĩnh viễn đều là lúc ban đầu sao!
【Đinh! Thỉnh hoàn thành cốt truyện nhân vật, cùng nhân vật tương ứng hình thành quan hệ tốt đẹp】
Thẩm Bạch:...
Kỳ thật Ninh Nhược Phong không có nhiều đất diễn lắm, để mà nói thì chỉ có ba sự kiện.
Thứ nhất, gặp rắc rối.
Thứ hai, ca ca ra mặt giải quyết.
Thứ ba, tiếp tục gặp rắc rối.
Tên này ngốc đến độ chính Thẩm Bạch cũng không nhìn nổi, vì thế hắn không lưu tình, sau khi khinh bạc Quỷ Vương, trực tiếp bị Quỷ Vương kéo tới vực sâu vô tận, tuy rằng được ca ca nhà mình cứu ra, đáng tiếc thọ mệnh quá ngắn, trước khi thiên kiếp tới còn chưa thể hóa thân thành giao, trực tiếp bị Thiên Đạo hủy diệt.
Thảm, thật thảm!
Thảm không gì sánh được!
'Hệ thống ta cảm thấy ta bị một chưởng đánh sâu vào tâm hồn, tim đau quá man.'
【Việc ta giúp ngươi xóa số liệu bị phát hiện】
Thẩm Bạch:...
Quả nhiên là họa vô đơn chí.
'Sau đó thì?'
【Thỉnh hoàn thành cốt truyện, sắm vai nhân vật, xin chớ làm ra việc thay đổi cốt truyện, thỉnh không ngừng cố gắng】
'Lời này sao lại nghe cứng nhắc như vậy.'
【Tạm thời ta sẽ không phá lệ vì ngươi, ngươi tự mình cầu phúc đi】
'...'
Vì cái gì, vì cái gì ngươi vứt bỏ ta, ta rốt cuộc đã làm sai cái gì!?
Ta, làm! Sai!! Gì! Sao!
【Thời điểm muốn hoàn thành giao dịch, kêu ta】
'Không! Bao! Giờ!'
【Ngươi có thể bắn trước một nửa】
'...'
Quắc phắc, ngươi mẹ nó có thể bắn một nửa??
【Đáng tiếc...】
'Đáng tiếc cái gì?'
【Giao có hai cái chít chít】
Thẩm Bạch:...
【Như vậy có thể một cái bắn, cái còn lại để nguyên, bất quá nhân vật này không có cách nào hóa thân thành giao】
Thẩm Bạch:...
'...Đi thong thả không tiễn.'
【Chậc, đáng tiếc】
'...'
Lúc này, chỉ cần một nụ cười tự tin.
Thẩm Bạch cảm thấy đau não, sắm vai một tên ngốc thì thôi đi, mấu chốt là tên này lại chẳng có kết cục tốt gì!
Tại sao hắn lại phải vào vai mấy nhân vật không đứng đắn này?
Thà làm người qua đường còn tốt hơn ấy.
Thẩm Bạch tự dưng nhớ tới nhiệm vụ làm người qua đường ở Nghênh Phong sơn, thôi đừng, đầu năm nay người qua đường đều không an toàn, vẫn là phông nền tương đối dễ dàng sinh tồn.
Thẩm Bạch ngáp một cái, cũng không biết có phải nguyên nhân do thân thể này hay không mà hắn rất dễ buồn ngủ.
Mấu chốt là ngủ cũng không xong, Thẩm Bạch ngửi được một cổ huân hương nhàn nhạt, cứ như bản thân đang chìm trong hoa đào tháng tư, hương vị quẩn quanh, không dấu vết câu lấy nhân tâm.
Thẩm Bạch mơ màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một gương mặt ôn hòa mỉm cười.
Thẩm Bạch:...
Nhất định là tư thế mở mắt không đúng.
Nhắm mắt, mở mắt, vẫn là gương mặt nho nhã kia.
Thẩm Bạch duỗi tay kéo lọn tóc đang rũ xuống của đối phương, ý cười trong mắt người nọ càng sâu thêm.
"Nhược Phong"
"Nương!"
Ý cười ôn hòa kia dần dần cứng đờ bên khóe miệng.
Thẩm Bạch động đậy lại phát hiện bản thân đang nằm trọn trong lòng ngực Ninh Thiên Cơ, không hổ là ca ca mười tốt đệ nhất Tu Chân giới, ngươi rất nhanh đã làm ta cảm động phát khóc.
"Là ca ca."
Ninh Thiên Cơ nhẹ nhàng búng trán Thẩm Bạch, hơi mang theo vài phần uốn nắn.
Thẩm Bạch che trán, ngây ngốc nhìn Ninh Thiên Cơ, sau đó chậm rãi lộ ra nụ cười phiên bản nhóc ngốc ba tuổi.
Ninh Thiên Cơ tựa hồ cũng thấy điểm không thích hợp, y nhìn kỹ Thẩm Bạch, lại phóng thần thức nhìn hồn phách hắn, y rũ mắt.
Thiếu một phách, tại sao lại thiếu một phách?
Ninh Thiên Cơ đứng dậy, sau đó tinh tế thay quần áo cho Thẩm Bạch, toàn bộ hành trình Thẩm Bạch chỉ cười ngu, ánh mắt thất thần.
Hoàn mỹ minh chứng cho việc thế nào mới gọi là thiểu năng trí tuệ.
"Xem ra thiếu đi một phách ảnh hưởng đến tâm trí, cũng không biết là tốt hay xấu"
Ninh Thiên Cơ ôn hòa nói, ngữ khí không thấy nửa điểm lo lắng.
Một lát sau, Ninh Thiên Cơ nhìn Thẩm Bạch còn đang quan sát y, nhịn không được nhướng mày, "Đệ nhìn ta làm chi?"
"Nương đẹp!"
Thẩm Bạch không chút do dự trả lời.
Ninh Thiên Cơ bật cười, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo mặt Thẩm Bạch, "Thật đáng yêu."
Thẩm Bạch:...
Mỉm cười, lúc này cứ cười là được rồi.
"Đệ mới hóa hình không lâu, ta mang đệ đi ra ngoài nhìn xem."
Ninh Thiên Cơ vươn tay, chậm rãi kéo Thẩm Bạch lên, sau đó đem mười ngón tay gắt gao đan vào nhau, mang theo Thẩm Bạch ra khỏi tẩm cung.
Vừa ra ngoài, Thẩm Bạch theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó tránh ở phía sau Ninh Thiên Cơ không dám bước tiếp.
Hôm nay ánh mặt trời quá gắt đến độ khiến Thẩm Bạch có chút khó mở mắt.
Ninh Thiên Cơ nâng tay, ống tay áo to rộng vì Thẩm Bạch che chắn ánh nắng chói chang.
"Thật đáng yêu." Ninh Thiên Cơ nói.
Thẩm Bạch:...
Túm lại trong mắt ngươi, từ sợi tóc đến mũi chân đệ đệ đều khắc hai chữ 'đáng yêu' có phải không?
Ninh Thiên Cơ chỉ sủng nịnh nhìn đệ đệ, đợi ngàn năm, chờ đến lúc y còn cho rằng việc sẽ không có kết quả, thế nhưng giờ lại tìm ra một đường sinh cơ, thật là đáng yêu.
"Ngọc Phù sơn là chỗ ở của ta, nơi này thích hợp cho tu luyện, nếu đệ không thích, ta có thể mang đệ đi du lịch toàn bộ Tu Chân giới."
Thẩm Bạch cau mày, nỗ lực giả bộ mình nghe không hiểu, sau đó nhìn tới ánh sáng mặt trời chói mắt kia, mắt bị kích thích sinh ra một tầng nước.
Thật thiểu năng trí tuệ.
Thẩm Bạch tự cảm thấy mình thật thiểu năng.
https://www.wattpad.com/user/MBA10v3y0u
Ninh Thiên Cơ lấy khăn cẩn thận lau giúp Thẩm Bạch, "Đệ xem đệ này, thật làm người ta hao tổn tinh thần."
Thẩm Bạch liếc mắt, ngươi mẹ nó lúc nói lời này, có thể thu hồi ý cười bên miệng đi được không! Thu hồi đi!
Thẩm Bạch buồn bực, Ninh Thiên Cơ nhìn sao cũng thấy là một tồn tại gây nên sóng gió, sao lại có điểm khiến người nói không lên lời vậy chứ.
"Thình thình ——" trên mặt đất đột nhiên truyền đến thanh âm kỳ lạ.
Cứ như là thứ gì không ngừng vọng lại, Thẩm Bạch nhìn chằm chằm mặt đất liền thấy được một bóng đen du đãng, sau đó dần dần tụ lại thành bóng dáng.
Ôi má, người sống biến hình?!
"Tiên sinh."
Bóng đen kia che mặt, toàn thân vận hắc y, chỉ có thể thấy được đôi đồng tử dựng lên, không giống nhân loại.
"Nói."
Hắc ảnh nhìn thoáng qua Thẩm Bạch, tiếp tục mở miệng, "Lăng Vân Tiên Tông thái thượng trưởng lão đi đến Nghênh Phong sơn đã dẫn phát ba ngàn Tử Lôi, nguyên bản hắn tựa hồ là muốn mang ai trở về, kết quả người nọ đột nhiên biến mất, thái thượng trưởng lão trực tiếp gánh chịu ba ngàn Tử Lôi, đã về Vân Phong chữa thương, còn về phần linh thú Nghênh Phong sơn hình như đã bị một tên vô danh tiểu tốt đoạt mất."
Ninh Thiên Cơ không dấu vết đem Thẩm Bạch ôm vào trong ngực, sau đó nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Thẩm Bạch, tựa như đang lâm vào tự hỏi.
"Vân Hàn liên tục hai lần rời núi, hẳn là cùng đệ tử hắn có quan hệ."
Ninh Thiên Cơ rũ mi mắt suy nghĩ, "Hai đệ tử của hắn chưa chắc đã chết, sớm hay muộn hắn sẽ đến tìm ta, thật sự phiền toái."
Thẩm Bạch ở một bên nghe đến lỗ tai giật giật, trong lúc nhất thời trong đầu trăm mối ngổn ngang.
"Thuộc hạ còn nghe nói đến một ma đầu tên Thẩm Thiên Thiên, là ca ca của một trong hai đệ tử, người này xuất quỷ nhập thần, nghe nói..."
Hắc ảnh kia nghĩ ngợi, sau đó vẫn lựa chọn trả lời đúng sự thật, "Nghe nói hắn yêu thích những con heo da trắng dáng đẹp."
Thẩm Bạch không kịp phòng ngừa chân mềm nhũn, may mắn có Ninh Thiên Cơ đỡ hắn mới không ngã vật xuống.
"Làm sao vậy?" Ninh Thiên Cơ cúi đầu hỏi.
Sao cái gì mà sao, ta đây có thể phản biện rằng đây hoàn toàn là vu khống à!
Vì thế, Thẩm Bạch kéo tay áo Ninh Thiên Cơ, bộ dáng ngốc nghếch như cũ.
"Nương, đói."
Nói xong, Thẩm Bạch thẳng tắp nhìn chằm chằm ngực Ninh Thiên Cơ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn y bằng ánh mắt trông mong.
Ninh Thiên Cơ:...
Ninh Thiên Cơ bất đắc dĩ xoa trán, "Là ca ca, gọi ca ca thì ta chuẩn bị đồ ăn cho đệ."
Thẩm Bạch vẻ mặt mờ mịt nhìn Ninh Thiên Cơ.
Ninh Thiên Cơ ý cười càng sâu, "Không gọi vậy chịu đói đi."
Thẩm Bạch:...
Ninh Thiên Cơ nhìn về phía bóng đen, "Tiên tông khác có động tĩnh gì?"
"Các tiên tông còn lại sau khi biết Vân Hàn rời núi đã phái không ít người đi điều tra, nhưng hẳn là tin tức thu được không khác gì chúng ta."
"Về phía năm gia tộc?"
"Hết thảy như cũ."
Ninh Thiên Cơ cẩn thận suy tính, sau đó phất tay, "Ngươi lui xuống trước đi."
"Dạ"
Bóng đen kia như thong thả rơi xuống đất, sau đó chậm rãi rời đi.
Thẩm Bạch đoán người này hẳn là Hắc Vô Ảnh, thủ hạ của Ninh Thiên Cơ, nguyên hình là một đại hắc xà yêu, tu vi không thấp, còn đặc biệt giỏi về thuật che giấu, vị này đã vì Ninh Thiên Cơ góp nhặt không ít tình báo.
Chờ Hắc Vô Ảnh đi rồi, Thẩm Bạch ngẩng đầu đầy trông mong nhìn Ninh Thiên Cơ.
Ninh Thiên Cơ nụ cười chưa từng biến đổi, "Gọi ca ca."
"Nương!"
Ninh Thiên Cơ:...
Ý cười nơi đáy mắt Ninh Thiên Cơ không hề thay đổi, chỉ tiếp tục dẫn Thẩm Bạch đi ngắm tiên cảnh nhân gian, Ngọc Phù sơn tràn đầy sương mù mờ ảo, mang theo một chút sắc xanh, từ nơi xa nhìn lại, nó giống như đang vờn quanh một khối ngọc, bởi vậy mới có tên Ngọc Phù sơn.
Thẳng đến khi Thẩm Bạch bị Ninh Thiên Cơ dẫn đi thưởng thức hết mỹ cảnh, Thẩm Bạch lại lần nữa đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm ngực Ninh Thiên Cơ.
"Nương! Đói!"
Ninh Thiên Cơ vẫn là câu nói kia, "Gọi ca ca."
Thẩm Bạch vẻ mặt mờ mịt, Ninh Thiên Cơ lại kiên nhẫn mười phần lặp lại, như sợ Thẩm Bạch sẽ không kêu, y thả chậm ngữ điệu.
"Gọi ca ca."
Thẩm Bạch nghiêng đầu, thật đáng xấu hổ khuất phục.
"Ca, ca?"
Ninh Thiên Cơ vừa lòng, "Thật đáng yêu."
Thẩm Bạch:...
Làm nhân tố duy nhất có thể đối đầu cùng vai chính, ngươi thấy ngươi như vậy mà được à!
Ninh Thiên Cơ sớm đã tích cốc nên y chướng mắt đồ ăn phàm giới, vì thế chỉ sai người lấy ít trái cây đem đến, Thẩm Bạch ăn vào chẳng cảm nhận được gì, thật sự là nhạt như nước ốc.
Cố gắng ăn một chút liền không thể tiếp tục.
Ninh Thiên Cơ cho rằng Thẩm Bạch còn giữ lại bản tính, không thích ăn thứ này, vì thế y vung tay lên, vô số con cá còn đang nhảy nhót được bưng tới.
Thẩm Bạch:...
Thẩm Bạch tát một cái đem cá đánh bay vào trong hồ nước.
Ninh Thiên Cơ ở một bên nhìn, đáy mắt vẫn luôn chứa ý cười.
"Thật đáng yêu." Y thấp giọng lẩm bẩm.
Thẩm Bạch nghe thấy ba chữ này, toàn thân bắt đầu nổi đầy da gà da vịt da giao.
Kẻ ngốc cũng cần có nhân quyền!!
Thật vất vả mới tới ban đêm, Thẩm Bạch chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhân tiện hồi tưởng lại cốt truyện nhân vật, kết quả hắn chân trước vừa mới đi vào, chân sau Ninh Thiên Cơ đã theo vô, còn ôn nhu đóng cửa thay Thẩm Bạch.
"Mệt mỏi?" Ninh Thiên Cơ hỏi Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch tiếp tục vẻ mặt mộng bức.
Ninh Thiên Cơ lắc đầu, tự nhiên tiến lại gần, sau đó giúp Thẩm Bạch cởi quần áo.
Đệt, ngươi muốn làm gì!!
Ninh Thiên Cơ cảm nhận được Thẩm Bạch đang cự tuyệt, ngược lại thấy khó hiểu, "Làm sao vậy, là thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thẩm Bạch:...
Làm một kẻ ngốc, toàn thân ta không địa phương nào không thoải mái!
Thẩm Bạch nhụt chí gục đầu xuống, đứng một bên không nhúc nhích.
Ninh Thiên Cơ nhìn sắc trời, ôn nhu hỏi, "Đệ sợ tối?"
Thẩm Bạch không trả lời.
Ninh Thiên Cơ không đoán được tâm tư đệ đệ nhà mình, đại khái nguyên nhân do tâm trí khó tránh khỏi mới lạ, về sau khi quen thuộc rồi sẽ khác.
Y giúp Thẩm Bạch trút bỏ áo ngoài, sau đó nắm tay dẫn Thẩm Bạch đi vào sau điện, ở đó có suối nước nóng, là nơi tắm gội ngày thường.
Thẩm Bạch bị đưa tới suối nước nóng thì kinh hãi, Ninh Thiên Cơ lại không cảm thấy gì khác thường, ân cần cởi đồ hắn.
Thẩm Bạch lập tức quay người né tránh.
Ninh Thiên Cơ thật sự khó hiểu, "Làm sao vậy?"
Thẩm Bạch nhìn suối nước nóng, cắn răng, "Thình thịch" một tiếng liền trực tiếp nhảy xuống.
Ninh Thiên Cơ dường như tỉnh ngộ, là thiên tính ưa nước sao, vậy mà lại thích đến độ gấp không chờ nổi.
Y cởi bỏ áo ngoài, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh suối nước nóng, chờ tên nhóc kia nổi lên, quả nhiên, tên nhóc vừa mới nhảy xuống nước đang mơ màng trồi lên, miệng còn phun ra mấy quả bong bóng.
Thật đáng yêu, Ninh Thiên Cơ trước sau cùng một ý nghĩ.
Y hướng Thẩm Bạch vẫy tay rồi chậm rãi xuống nước, thay Thẩm Bạch rửa sạch thân thể.
Toàn bộ quá trình Thẩm Bạch đều ở trạng thái mặt không cảm xúc.
Cứu mạng a a a!!
Đây đờ mờ mới là khởi đầu đó!
Buổi tối Ninh Thiên Cơ cũng ngủ cùng Thẩm Bạch, trong lòng ngực y ôm đệ đệ sạch sẽ trắng trẻo, y nhẹ nhàng ngửi mùi đệ đệ mình, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Nội tâm Thẩm Bạch như có một đám thảo nê mã nhảy tới nhảy lui, hết tiến rồi lùi, cuối cùng hắn đã chết lặng.
'Hệ thống ta sai rồi, ta đột nhiên phát hiện không cha không mẹ tuyệt vời như thế nào!'
【Không có nhiệm vụ cần tuyên bố】
'...'
A, mau đem nhiệm vụ đập chết hắn đi.
【Vai chính sắp chết】
'...'
【Lại sống】
'...'
"A ——!"
Đột nhiên, Thẩm Bạch kêu lên, sau đó hơi kẹp chặt hai chân.
Ninh Thiên Cơ đột nhiên bừng tỉnh, y nhìn Thẩm Bạch, khó hiểu hỏi, "Làm sao vậy?"
'Hệ thống đại gia, ngươi mẹ nó lại niết! Lại niết!'
【Trượt tay】
'...'
Ta muốn 'làm' chết ngươi a a a!!
Muốn 'làm' ngươi thành cúc hoa héo úa á á á!!!
Trán Thẩm Bạch nổi lên một tầng mồ hôi, Ninh Thiên Cơ dò chân khí hắn, lại phát hiện thân thể Thẩm Bạch không có việc gì, vậy tại sao lại thống khổ như thế?
Thẩm Bạch rất muốn nói, Ninh Thiên Cơ ngươi đừng đoán nữa, nỗi khổ nhức trứng ngươi sẽ không hiểu được đâu.
Đớn, thật đớn!
Thẩm Bạch tự mình buồn bực, đem mặt vùi vào gối bắt đầu giận dỗi.
Ninh Thiên Cơ vẫn khó hiểu như cũ, y nhíu mày không rõ tại sao đệ đệ đột nhiên cáu kỉnh?
Thật đáng yêu, sau khi không thể lý giải, Ninh Thiên Cơ quyết định tiếp tục nằm xuống ôm Thẩm Bạch.
【Đinh! Thỉnh hoàn thành nhiệm vụ phông nền】
【Đinh! Thỉnh hoàn thành nhiệm vụ đảm đương cốt truyện phông nền bên cạnh Ninh Thiên Cơ】
Thẩm Bạch:...
Quả nhiên hiện tại đã làm phông nền rồi mà cũng không an toàn.
Ban đầu Thẩm Bạch cho rằng, làm phông nền nhiều nhất cũng chỉ là ở bên Ninh Thiên Cơ nhìn y làm chút chuyện không nên làm, nhưng Thẩm Bạch trăm triệu không nghĩ tới, vị tới Ngọc Phù sơn tìm Ninh Thiên Cơ thế nhưng lại là sư tôn nhà mình.
Vì cái gì?
Thẩm Bạch thật nỗ lực hồi tưởng một vòng cốt truyện, Vân Hàn lúc trước chưa bao giờ ra khỏi Vân Phong, không hề tiếp xúc cùng ngoại giới, phần diễn duy nhất chính là thu Thẩm Tiếu Bạch, sau đó lại thu vai chính làm đệ tử, về sau khi kết thúc quan hệ thầy trò thì hoàn toàn không còn liên quan gì.
Cho nên vì cái gì Vân Hàn lại tới Ngọc Phù sơn tìm Ninh Thiên Cơ, tại sao vậyy??
Lúc ấy Thẩm Bạch bị Ninh Thiên Cơ đem ôm vào ngực, vẻ mặt thấp thỏm.
'Hệ thống, truy tung thuật còn không?'
【Bị phong bế】
'...'
Thẩm Bạch ngẩng đầu, nhìn sư tôn vận hồng y không nhiễm thế tục, sư tôn vẫn là sư tôn, như cũ là ánh trăng treo cao trên không trung.
Chỉ là sắc mặt y nhìn có hơi tái nhợt, lại thêm vài phần cảm giác nói không lên lời.
"Thái thượng trưởng lão biệt lai vô dạng." Ninh Thiên Cơ gật đầu, xem như hành lễ.
Vân Hàn chỉ tùy ý liếc Thẩm Bạch, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Thiên Cơ, "Nghe nói đệ đệ ngươi tụ hồn mà thành."
Ninh Thiên Cơ ánh mắt có phần thấu hiểu, "Đây là việc nghịch thiên, thái thượng trưởng lão sắp phi thăng, cần gì phải khiến Thiên Đạo bất dung."
"Đệ tử ta chỉ để lại một phách, không thể tụ hồn mà sinh?"
Ninh Thiên Cơ nhíu mày, "Trong mệnh hồn đèn chỉ có một phách?"
Vân Hàn gật đầu.
"Tại hạ có tâm hỗ trợ, nhưng lại vô lực xoay chuyển trời đất, nếu thật sự muốn tụ hồn mà sinh thì phải cần ít nhất một hồn một phách."
Vân Hàn ánh mắt hơi lóe.
Thẩm Bạch ngẩng đầu, nhìn sư tôn nhà mình đến phát ngốc.
Tụ hồn mà sinh sẽ bị Thiên Đạo bất dung, cho dù biết là như vậy mà vẫn muốn làm sao?
Ninh Thiên Cơ nhìn ánh mắt Thẩm Bạch, khó hiểu gọi, "Nhược Phong?"
Thẩm Bạch vừa mới lấy lại tinh thần thì thình lình chạm phải đôi mắt lạnh lẽo của Vân Hàn, theo bản năng hô lên một tiếng.
"Cha!"
Ninh Thiên Cơ:...
"Là ca ca."
Thẩm Bạch chớp mắt, kiên định gọi, "Nương!"
Ninh Thiên Cơ ý cười càng thêm ôn hòa.
"Là ca ca."
"Nương!" Thẩm Bạch kiên định không đổi.
Ninh Thiên Cơ hít sâu một hơi, vươn tay sờ đầu Thẩm Bạch, "Thôi, đệ nghỉ ngơi đi, đệ mới hóa hình, bây giờ cần phải chậm rãi, sau này việc trần tục, ta tự nhiên sẽ dạy bảo đệ."
Thẩm Bạch:...
Nhìn Ninh Thiên Cơ vẻ mặt từ ái, Thẩm Bạch mờ mịt nhìn nóc nhà, sau đó cái tay theo bản năng sờ xuống dưới thân.
Thẩm Bạch cảm động đến mức khóc lóc thảm thiết, thật tốt, nửa người dưới của hắn, cái gì nên có đều có, không nên có, đương nhiên là không có.
Mẹ nó đây là Ninh Thiên Cơ a a a!!
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhân vật mới của hắn chính là thân sinh đệ đệ của Ninh Thiên Cơ, Ninh Nhược Phong.
Kỳ thật cốt truyện về Ninh Nhược Phong không nhiều lắm, nhưng về Ninh Thiên Cơ, mỗi chương đều là tinh phong huyết vũ, vị này vừa lên sân khấu đã dám trực tiếp đối đầu cùng vai chính, cuối cùng vai chính còn phải nhượng bộ y.
Đây là nhân vật duy nhất toàn truyện, dũng cảm đắc tội vai chính nhưng toàn thân trên dưới chẳng có sự gì.
Thẩm Bạch nỗ lực tính toán thời gian, lúc Ninh Thiên Cơ lên sân khấu hẳn là đoạn giữa cốt truyện mới đúng, sao giờ lại sớm như vậy, giai đoạn đầu đã ra sân rồi?
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là, Ninh Thiên Cơ không phải người.
Ý trên mặt chữ, không chỉ riêng Ninh Thiên Cơ, nói tới đệ đệ của y, Ninh Nhược Phong hắn cũng không phải người.
Tuy rằng chi tiết nhỏ Thẩm Bạch nhớ không rõ lắm, nhưng cốt truyện đại khái thì hắn vẫn có ấn tượng.
Ninh Thiên Cơ là một đầu giao tu hành ngàn năm, không sai, là giao chứ không phải long, Long tộc chính là thượng cổ thần thú, nhưng theo thời gian tang thương, Thiên Đạo đối với linh thú phá lệ ưu đãi, vô số chân long sôi nổi phi thăng thành tiên, mà Long tộc ít có con nối dõi, số lượng lưu lại ít càng thêm ít.
Vào ngàn năm trước, còn lại chưa đến mấy chục mống, một ngàn năm sau, mấy chục con rồng trong một đêm toàn bộ bị chém giết bên trong Long cung.
Từ đó về sau, thế gian này không còn chân long, chỉ có giao, mặc dù hiện giờ ở hải vực tồn lưu không ít thủy tộc nhưng duy độc không có Long tộc.
Lúc ấy việc này đã chấn kinh vô số tu sĩ, toàn bộ Tu Chân giới nghị luận sôi nổi, không ai biết danh tính kẻ ra tay, hơn nữa cũng không thấy Thiên Đạo lạc kiếp, việc này dần dần lắng xuống, không cách giải quyết.
Nhưng cố tình, Thẩm Bạch lại biết được uẩn khúc trong việc này.
Về chuyện này lúc trước hắn chỉ viết vài nét bút, nhưng hiện giờ cho dù cốt truyện nghiêng lệch cũng không có khả năng đem sự tình đã phát sinh du di qua đi.
Chân tướng chỉ có một, hung thủ chính là Ninh Thiên Cơ!
Ninh Thiên Cơ tính tình cao ngạo, Thiên Đạo thiên vị linh thú, bản thân y là một yêu thú, vì thế không thể không rèn luyện hóa rồng, nhưng mà trong một lần hóa rồng, y lại bị một chân long quấy rầy, từ đó không còn cách nào để biến thành rồng.
Vì thế Ninh Thiên Cơ oán hận Thiên Đạo bất công, không cẩn thận tận diệt toàn bộ Long tộc.
"Các ngươi nói ta là giao, ta đây liền giết hết long, từ nay về sau, ta chính là long!"
Đó là lời Ninh Thiên Cơ nói khi ra tay chém giết con rồng cuối cùng, niên thiếu khinh cuồng, nhất niệm chi gian trở thành sai lầm.
Về sau, Ninh Thiên Cơ tự biết chính mình khó có thể được Thiên Đạo thừa nhận, muốn thành tiên khó càng thêm khó, vì thế dứt khoát hóa thành phàm nhân, vẫn luôn ở trong Tu Chân giới, một tay sáng lập Tinh Tú Các, chỉ luận Thiên Đạo, bất luận thị phi, đại đạo ba ngàn, chỉ nói khó giải.
Tới với đệ đệ Ninh Thiên Cơ, đây là một yêu thiên cổ khó gặp, phế giao.
Kỳ thật lúc ấy mẫu thân Ninh thiên Cơ mang một bào song thai, thế nhưng Ninh Thiên Cơ linh tính không chịu thua kém, cướp đoạt không ít lực lượng của đệ đệ, dẫn đến chuyện khi Ninh Thiên Cơ đã phá xác mà ra thì đệ đệ y vẫn còn thành thật ở bên trong quả trứng, chưa được ấp nở.
Mà mẫu thân bọn họ chính vì lúc sinh sản bị hài tử cướp lấy một tia chân nguyên cuối cùng, sớm đã ngã xuống.
Về sau, Ninh Thiên Cơ ngoài việc nỗ lực tu luyện thì còn phải đảm nhiệm vai trò ấp trứng, năm đó Thiên Đạo giáng xuống thiên lôi, Ninh Thiên Cơ không cẩn thận lấy trứng chắn một chút, vì thế thực bất hạnh thay, trứng bị nứt ra, chỉ còn lại có một sợi tàn hồn.
Đại khái là tịch mịch lâu rồi, hoặc là không có việc gì để làm, cũng có lẽ là mang theo lòng áy náy, vì thế Ninh Thiên Cơ hỏi thăm thiên cơ, tiêu tốn ngàn năm, vậy mà lại có thể ấp ra đệ đệ.
Cũng chính là Thẩm Bạch vừa mới tỉnh dậy, nhưng dù sao cũng chỉ còn tàn hồn, cho nên đệ đệ Ninh Thiên Cơ thật sự là phế giao, hơn nữa nếu tương lai không thể hóa hình thành giao, sớm hay muộn đợi hắn chính là cái chết.
Thẩm Bạch biết hệ thống an bài nhân vật rất hố, nhưng hắn không ngờ tới nó có thể tới mức này.
Bởi vì đợi đến giây phút cuối cùng, Ninh Nhược Phong đích xác không thể hóa thân, cuối cùng thật đúng là mẹ nó chết đến hồn phách cũng chẳng còn!
Không chỉ có thế, hơn nữa Ninh Nhược Phong trong cốt truyện, mẹ nó là một tên ngốc!!
Dù sao hồn phách là được tụ từ tàn hồn, có được thân thể đã là không tồi, làm sao có thể hi vọng xa vời về trí thông minh đây? Vì thế Ninh Thiên Cơ một chút cũng không chệ đệ đệ ngốc của mình, hơn nữa còn chiếu cố từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, có thể được coi là ca ca mười tốt đệ nhất Tu Chân giới.
Tên ngốc! Chết đến không thể chết hơn! Ca ca hung tàn!
Quả nhiên lúc tốt đẹp nhất, vĩnh viễn đều là lúc ban đầu sao!
【Đinh! Thỉnh hoàn thành cốt truyện nhân vật, cùng nhân vật tương ứng hình thành quan hệ tốt đẹp】
Thẩm Bạch:...
Kỳ thật Ninh Nhược Phong không có nhiều đất diễn lắm, để mà nói thì chỉ có ba sự kiện.
Thứ nhất, gặp rắc rối.
Thứ hai, ca ca ra mặt giải quyết.
Thứ ba, tiếp tục gặp rắc rối.
Tên này ngốc đến độ chính Thẩm Bạch cũng không nhìn nổi, vì thế hắn không lưu tình, sau khi khinh bạc Quỷ Vương, trực tiếp bị Quỷ Vương kéo tới vực sâu vô tận, tuy rằng được ca ca nhà mình cứu ra, đáng tiếc thọ mệnh quá ngắn, trước khi thiên kiếp tới còn chưa thể hóa thân thành giao, trực tiếp bị Thiên Đạo hủy diệt.
Thảm, thật thảm!
Thảm không gì sánh được!
'Hệ thống ta cảm thấy ta bị một chưởng đánh sâu vào tâm hồn, tim đau quá man.'
【Việc ta giúp ngươi xóa số liệu bị phát hiện】
Thẩm Bạch:...
Quả nhiên là họa vô đơn chí.
'Sau đó thì?'
【Thỉnh hoàn thành cốt truyện, sắm vai nhân vật, xin chớ làm ra việc thay đổi cốt truyện, thỉnh không ngừng cố gắng】
'Lời này sao lại nghe cứng nhắc như vậy.'
【Tạm thời ta sẽ không phá lệ vì ngươi, ngươi tự mình cầu phúc đi】
'...'
Vì cái gì, vì cái gì ngươi vứt bỏ ta, ta rốt cuộc đã làm sai cái gì!?
Ta, làm! Sai!! Gì! Sao!
【Thời điểm muốn hoàn thành giao dịch, kêu ta】
'Không! Bao! Giờ!'
【Ngươi có thể bắn trước một nửa】
'...'
Quắc phắc, ngươi mẹ nó có thể bắn một nửa??
【Đáng tiếc...】
'Đáng tiếc cái gì?'
【Giao có hai cái chít chít】
Thẩm Bạch:...
【Như vậy có thể một cái bắn, cái còn lại để nguyên, bất quá nhân vật này không có cách nào hóa thân thành giao】
Thẩm Bạch:...
'...Đi thong thả không tiễn.'
【Chậc, đáng tiếc】
'...'
Lúc này, chỉ cần một nụ cười tự tin.
Thẩm Bạch cảm thấy đau não, sắm vai một tên ngốc thì thôi đi, mấu chốt là tên này lại chẳng có kết cục tốt gì!
Tại sao hắn lại phải vào vai mấy nhân vật không đứng đắn này?
Thà làm người qua đường còn tốt hơn ấy.
Thẩm Bạch tự dưng nhớ tới nhiệm vụ làm người qua đường ở Nghênh Phong sơn, thôi đừng, đầu năm nay người qua đường đều không an toàn, vẫn là phông nền tương đối dễ dàng sinh tồn.
Thẩm Bạch ngáp một cái, cũng không biết có phải nguyên nhân do thân thể này hay không mà hắn rất dễ buồn ngủ.
Mấu chốt là ngủ cũng không xong, Thẩm Bạch ngửi được một cổ huân hương nhàn nhạt, cứ như bản thân đang chìm trong hoa đào tháng tư, hương vị quẩn quanh, không dấu vết câu lấy nhân tâm.
Thẩm Bạch mơ màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một gương mặt ôn hòa mỉm cười.
Thẩm Bạch:...
Nhất định là tư thế mở mắt không đúng.
Nhắm mắt, mở mắt, vẫn là gương mặt nho nhã kia.
Thẩm Bạch duỗi tay kéo lọn tóc đang rũ xuống của đối phương, ý cười trong mắt người nọ càng sâu thêm.
"Nhược Phong"
"Nương!"
Ý cười ôn hòa kia dần dần cứng đờ bên khóe miệng.
Thẩm Bạch động đậy lại phát hiện bản thân đang nằm trọn trong lòng ngực Ninh Thiên Cơ, không hổ là ca ca mười tốt đệ nhất Tu Chân giới, ngươi rất nhanh đã làm ta cảm động phát khóc.
"Là ca ca."
Ninh Thiên Cơ nhẹ nhàng búng trán Thẩm Bạch, hơi mang theo vài phần uốn nắn.
Thẩm Bạch che trán, ngây ngốc nhìn Ninh Thiên Cơ, sau đó chậm rãi lộ ra nụ cười phiên bản nhóc ngốc ba tuổi.
Ninh Thiên Cơ tựa hồ cũng thấy điểm không thích hợp, y nhìn kỹ Thẩm Bạch, lại phóng thần thức nhìn hồn phách hắn, y rũ mắt.
Thiếu một phách, tại sao lại thiếu một phách?
Ninh Thiên Cơ đứng dậy, sau đó tinh tế thay quần áo cho Thẩm Bạch, toàn bộ hành trình Thẩm Bạch chỉ cười ngu, ánh mắt thất thần.
Hoàn mỹ minh chứng cho việc thế nào mới gọi là thiểu năng trí tuệ.
"Xem ra thiếu đi một phách ảnh hưởng đến tâm trí, cũng không biết là tốt hay xấu"
Ninh Thiên Cơ ôn hòa nói, ngữ khí không thấy nửa điểm lo lắng.
Một lát sau, Ninh Thiên Cơ nhìn Thẩm Bạch còn đang quan sát y, nhịn không được nhướng mày, "Đệ nhìn ta làm chi?"
"Nương đẹp!"
Thẩm Bạch không chút do dự trả lời.
Ninh Thiên Cơ bật cười, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo mặt Thẩm Bạch, "Thật đáng yêu."
Thẩm Bạch:...
Mỉm cười, lúc này cứ cười là được rồi.
"Đệ mới hóa hình không lâu, ta mang đệ đi ra ngoài nhìn xem."
Ninh Thiên Cơ vươn tay, chậm rãi kéo Thẩm Bạch lên, sau đó đem mười ngón tay gắt gao đan vào nhau, mang theo Thẩm Bạch ra khỏi tẩm cung.
Vừa ra ngoài, Thẩm Bạch theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó tránh ở phía sau Ninh Thiên Cơ không dám bước tiếp.
Hôm nay ánh mặt trời quá gắt đến độ khiến Thẩm Bạch có chút khó mở mắt.
Ninh Thiên Cơ nâng tay, ống tay áo to rộng vì Thẩm Bạch che chắn ánh nắng chói chang.
"Thật đáng yêu." Ninh Thiên Cơ nói.
Thẩm Bạch:...
Túm lại trong mắt ngươi, từ sợi tóc đến mũi chân đệ đệ đều khắc hai chữ 'đáng yêu' có phải không?
Ninh Thiên Cơ chỉ sủng nịnh nhìn đệ đệ, đợi ngàn năm, chờ đến lúc y còn cho rằng việc sẽ không có kết quả, thế nhưng giờ lại tìm ra một đường sinh cơ, thật là đáng yêu.
"Ngọc Phù sơn là chỗ ở của ta, nơi này thích hợp cho tu luyện, nếu đệ không thích, ta có thể mang đệ đi du lịch toàn bộ Tu Chân giới."
Thẩm Bạch cau mày, nỗ lực giả bộ mình nghe không hiểu, sau đó nhìn tới ánh sáng mặt trời chói mắt kia, mắt bị kích thích sinh ra một tầng nước.
Thật thiểu năng trí tuệ.
Thẩm Bạch tự cảm thấy mình thật thiểu năng.
https://www.wattpad.com/user/MBA10v3y0u
Ninh Thiên Cơ lấy khăn cẩn thận lau giúp Thẩm Bạch, "Đệ xem đệ này, thật làm người ta hao tổn tinh thần."
Thẩm Bạch liếc mắt, ngươi mẹ nó lúc nói lời này, có thể thu hồi ý cười bên miệng đi được không! Thu hồi đi!
Thẩm Bạch buồn bực, Ninh Thiên Cơ nhìn sao cũng thấy là một tồn tại gây nên sóng gió, sao lại có điểm khiến người nói không lên lời vậy chứ.
"Thình thình ——" trên mặt đất đột nhiên truyền đến thanh âm kỳ lạ.
Cứ như là thứ gì không ngừng vọng lại, Thẩm Bạch nhìn chằm chằm mặt đất liền thấy được một bóng đen du đãng, sau đó dần dần tụ lại thành bóng dáng.
Ôi má, người sống biến hình?!
"Tiên sinh."
Bóng đen kia che mặt, toàn thân vận hắc y, chỉ có thể thấy được đôi đồng tử dựng lên, không giống nhân loại.
"Nói."
Hắc ảnh nhìn thoáng qua Thẩm Bạch, tiếp tục mở miệng, "Lăng Vân Tiên Tông thái thượng trưởng lão đi đến Nghênh Phong sơn đã dẫn phát ba ngàn Tử Lôi, nguyên bản hắn tựa hồ là muốn mang ai trở về, kết quả người nọ đột nhiên biến mất, thái thượng trưởng lão trực tiếp gánh chịu ba ngàn Tử Lôi, đã về Vân Phong chữa thương, còn về phần linh thú Nghênh Phong sơn hình như đã bị một tên vô danh tiểu tốt đoạt mất."
Ninh Thiên Cơ không dấu vết đem Thẩm Bạch ôm vào trong ngực, sau đó nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Thẩm Bạch, tựa như đang lâm vào tự hỏi.
"Vân Hàn liên tục hai lần rời núi, hẳn là cùng đệ tử hắn có quan hệ."
Ninh Thiên Cơ rũ mi mắt suy nghĩ, "Hai đệ tử của hắn chưa chắc đã chết, sớm hay muộn hắn sẽ đến tìm ta, thật sự phiền toái."
Thẩm Bạch ở một bên nghe đến lỗ tai giật giật, trong lúc nhất thời trong đầu trăm mối ngổn ngang.
"Thuộc hạ còn nghe nói đến một ma đầu tên Thẩm Thiên Thiên, là ca ca của một trong hai đệ tử, người này xuất quỷ nhập thần, nghe nói..."
Hắc ảnh kia nghĩ ngợi, sau đó vẫn lựa chọn trả lời đúng sự thật, "Nghe nói hắn yêu thích những con heo da trắng dáng đẹp."
Thẩm Bạch không kịp phòng ngừa chân mềm nhũn, may mắn có Ninh Thiên Cơ đỡ hắn mới không ngã vật xuống.
"Làm sao vậy?" Ninh Thiên Cơ cúi đầu hỏi.
Sao cái gì mà sao, ta đây có thể phản biện rằng đây hoàn toàn là vu khống à!
Vì thế, Thẩm Bạch kéo tay áo Ninh Thiên Cơ, bộ dáng ngốc nghếch như cũ.
"Nương, đói."
Nói xong, Thẩm Bạch thẳng tắp nhìn chằm chằm ngực Ninh Thiên Cơ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn y bằng ánh mắt trông mong.
Ninh Thiên Cơ:...
Ninh Thiên Cơ bất đắc dĩ xoa trán, "Là ca ca, gọi ca ca thì ta chuẩn bị đồ ăn cho đệ."
Thẩm Bạch vẻ mặt mờ mịt nhìn Ninh Thiên Cơ.
Ninh Thiên Cơ ý cười càng sâu, "Không gọi vậy chịu đói đi."
Thẩm Bạch:...
Ninh Thiên Cơ nhìn về phía bóng đen, "Tiên tông khác có động tĩnh gì?"
"Các tiên tông còn lại sau khi biết Vân Hàn rời núi đã phái không ít người đi điều tra, nhưng hẳn là tin tức thu được không khác gì chúng ta."
"Về phía năm gia tộc?"
"Hết thảy như cũ."
Ninh Thiên Cơ cẩn thận suy tính, sau đó phất tay, "Ngươi lui xuống trước đi."
"Dạ"
Bóng đen kia như thong thả rơi xuống đất, sau đó chậm rãi rời đi.
Thẩm Bạch đoán người này hẳn là Hắc Vô Ảnh, thủ hạ của Ninh Thiên Cơ, nguyên hình là một đại hắc xà yêu, tu vi không thấp, còn đặc biệt giỏi về thuật che giấu, vị này đã vì Ninh Thiên Cơ góp nhặt không ít tình báo.
Chờ Hắc Vô Ảnh đi rồi, Thẩm Bạch ngẩng đầu đầy trông mong nhìn Ninh Thiên Cơ.
Ninh Thiên Cơ nụ cười chưa từng biến đổi, "Gọi ca ca."
"Nương!"
Ninh Thiên Cơ:...
Ý cười nơi đáy mắt Ninh Thiên Cơ không hề thay đổi, chỉ tiếp tục dẫn Thẩm Bạch đi ngắm tiên cảnh nhân gian, Ngọc Phù sơn tràn đầy sương mù mờ ảo, mang theo một chút sắc xanh, từ nơi xa nhìn lại, nó giống như đang vờn quanh một khối ngọc, bởi vậy mới có tên Ngọc Phù sơn.
Thẳng đến khi Thẩm Bạch bị Ninh Thiên Cơ dẫn đi thưởng thức hết mỹ cảnh, Thẩm Bạch lại lần nữa đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm ngực Ninh Thiên Cơ.
"Nương! Đói!"
Ninh Thiên Cơ vẫn là câu nói kia, "Gọi ca ca."
Thẩm Bạch vẻ mặt mờ mịt, Ninh Thiên Cơ lại kiên nhẫn mười phần lặp lại, như sợ Thẩm Bạch sẽ không kêu, y thả chậm ngữ điệu.
"Gọi ca ca."
Thẩm Bạch nghiêng đầu, thật đáng xấu hổ khuất phục.
"Ca, ca?"
Ninh Thiên Cơ vừa lòng, "Thật đáng yêu."
Thẩm Bạch:...
Làm nhân tố duy nhất có thể đối đầu cùng vai chính, ngươi thấy ngươi như vậy mà được à!
Ninh Thiên Cơ sớm đã tích cốc nên y chướng mắt đồ ăn phàm giới, vì thế chỉ sai người lấy ít trái cây đem đến, Thẩm Bạch ăn vào chẳng cảm nhận được gì, thật sự là nhạt như nước ốc.
Cố gắng ăn một chút liền không thể tiếp tục.
Ninh Thiên Cơ cho rằng Thẩm Bạch còn giữ lại bản tính, không thích ăn thứ này, vì thế y vung tay lên, vô số con cá còn đang nhảy nhót được bưng tới.
Thẩm Bạch:...
Thẩm Bạch tát một cái đem cá đánh bay vào trong hồ nước.
Ninh Thiên Cơ ở một bên nhìn, đáy mắt vẫn luôn chứa ý cười.
"Thật đáng yêu." Y thấp giọng lẩm bẩm.
Thẩm Bạch nghe thấy ba chữ này, toàn thân bắt đầu nổi đầy da gà da vịt da giao.
Kẻ ngốc cũng cần có nhân quyền!!
Thật vất vả mới tới ban đêm, Thẩm Bạch chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhân tiện hồi tưởng lại cốt truyện nhân vật, kết quả hắn chân trước vừa mới đi vào, chân sau Ninh Thiên Cơ đã theo vô, còn ôn nhu đóng cửa thay Thẩm Bạch.
"Mệt mỏi?" Ninh Thiên Cơ hỏi Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch tiếp tục vẻ mặt mộng bức.
Ninh Thiên Cơ lắc đầu, tự nhiên tiến lại gần, sau đó giúp Thẩm Bạch cởi quần áo.
Đệt, ngươi muốn làm gì!!
Ninh Thiên Cơ cảm nhận được Thẩm Bạch đang cự tuyệt, ngược lại thấy khó hiểu, "Làm sao vậy, là thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thẩm Bạch:...
Làm một kẻ ngốc, toàn thân ta không địa phương nào không thoải mái!
Thẩm Bạch nhụt chí gục đầu xuống, đứng một bên không nhúc nhích.
Ninh Thiên Cơ nhìn sắc trời, ôn nhu hỏi, "Đệ sợ tối?"
Thẩm Bạch không trả lời.
Ninh Thiên Cơ không đoán được tâm tư đệ đệ nhà mình, đại khái nguyên nhân do tâm trí khó tránh khỏi mới lạ, về sau khi quen thuộc rồi sẽ khác.
Y giúp Thẩm Bạch trút bỏ áo ngoài, sau đó nắm tay dẫn Thẩm Bạch đi vào sau điện, ở đó có suối nước nóng, là nơi tắm gội ngày thường.
Thẩm Bạch bị đưa tới suối nước nóng thì kinh hãi, Ninh Thiên Cơ lại không cảm thấy gì khác thường, ân cần cởi đồ hắn.
Thẩm Bạch lập tức quay người né tránh.
Ninh Thiên Cơ thật sự khó hiểu, "Làm sao vậy?"
Thẩm Bạch nhìn suối nước nóng, cắn răng, "Thình thịch" một tiếng liền trực tiếp nhảy xuống.
Ninh Thiên Cơ dường như tỉnh ngộ, là thiên tính ưa nước sao, vậy mà lại thích đến độ gấp không chờ nổi.
Y cởi bỏ áo ngoài, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh suối nước nóng, chờ tên nhóc kia nổi lên, quả nhiên, tên nhóc vừa mới nhảy xuống nước đang mơ màng trồi lên, miệng còn phun ra mấy quả bong bóng.
Thật đáng yêu, Ninh Thiên Cơ trước sau cùng một ý nghĩ.
Y hướng Thẩm Bạch vẫy tay rồi chậm rãi xuống nước, thay Thẩm Bạch rửa sạch thân thể.
Toàn bộ quá trình Thẩm Bạch đều ở trạng thái mặt không cảm xúc.
Cứu mạng a a a!!
Đây đờ mờ mới là khởi đầu đó!
Buổi tối Ninh Thiên Cơ cũng ngủ cùng Thẩm Bạch, trong lòng ngực y ôm đệ đệ sạch sẽ trắng trẻo, y nhẹ nhàng ngửi mùi đệ đệ mình, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Nội tâm Thẩm Bạch như có một đám thảo nê mã nhảy tới nhảy lui, hết tiến rồi lùi, cuối cùng hắn đã chết lặng.
'Hệ thống ta sai rồi, ta đột nhiên phát hiện không cha không mẹ tuyệt vời như thế nào!'
【Không có nhiệm vụ cần tuyên bố】
'...'
A, mau đem nhiệm vụ đập chết hắn đi.
【Vai chính sắp chết】
'...'
【Lại sống】
'...'
"A ——!"
Đột nhiên, Thẩm Bạch kêu lên, sau đó hơi kẹp chặt hai chân.
Ninh Thiên Cơ đột nhiên bừng tỉnh, y nhìn Thẩm Bạch, khó hiểu hỏi, "Làm sao vậy?"
'Hệ thống đại gia, ngươi mẹ nó lại niết! Lại niết!'
【Trượt tay】
'...'
Ta muốn 'làm' chết ngươi a a a!!
Muốn 'làm' ngươi thành cúc hoa héo úa á á á!!!
Trán Thẩm Bạch nổi lên một tầng mồ hôi, Ninh Thiên Cơ dò chân khí hắn, lại phát hiện thân thể Thẩm Bạch không có việc gì, vậy tại sao lại thống khổ như thế?
Thẩm Bạch rất muốn nói, Ninh Thiên Cơ ngươi đừng đoán nữa, nỗi khổ nhức trứng ngươi sẽ không hiểu được đâu.
Đớn, thật đớn!
Thẩm Bạch tự mình buồn bực, đem mặt vùi vào gối bắt đầu giận dỗi.
Ninh Thiên Cơ vẫn khó hiểu như cũ, y nhíu mày không rõ tại sao đệ đệ đột nhiên cáu kỉnh?
Thật đáng yêu, sau khi không thể lý giải, Ninh Thiên Cơ quyết định tiếp tục nằm xuống ôm Thẩm Bạch.
【Đinh! Thỉnh hoàn thành nhiệm vụ phông nền】
【Đinh! Thỉnh hoàn thành nhiệm vụ đảm đương cốt truyện phông nền bên cạnh Ninh Thiên Cơ】
Thẩm Bạch:...
Quả nhiên hiện tại đã làm phông nền rồi mà cũng không an toàn.
Ban đầu Thẩm Bạch cho rằng, làm phông nền nhiều nhất cũng chỉ là ở bên Ninh Thiên Cơ nhìn y làm chút chuyện không nên làm, nhưng Thẩm Bạch trăm triệu không nghĩ tới, vị tới Ngọc Phù sơn tìm Ninh Thiên Cơ thế nhưng lại là sư tôn nhà mình.
Vì cái gì?
Thẩm Bạch thật nỗ lực hồi tưởng một vòng cốt truyện, Vân Hàn lúc trước chưa bao giờ ra khỏi Vân Phong, không hề tiếp xúc cùng ngoại giới, phần diễn duy nhất chính là thu Thẩm Tiếu Bạch, sau đó lại thu vai chính làm đệ tử, về sau khi kết thúc quan hệ thầy trò thì hoàn toàn không còn liên quan gì.
Cho nên vì cái gì Vân Hàn lại tới Ngọc Phù sơn tìm Ninh Thiên Cơ, tại sao vậyy??
Lúc ấy Thẩm Bạch bị Ninh Thiên Cơ đem ôm vào ngực, vẻ mặt thấp thỏm.
'Hệ thống, truy tung thuật còn không?'
【Bị phong bế】
'...'
Thẩm Bạch ngẩng đầu, nhìn sư tôn vận hồng y không nhiễm thế tục, sư tôn vẫn là sư tôn, như cũ là ánh trăng treo cao trên không trung.
Chỉ là sắc mặt y nhìn có hơi tái nhợt, lại thêm vài phần cảm giác nói không lên lời.
"Thái thượng trưởng lão biệt lai vô dạng." Ninh Thiên Cơ gật đầu, xem như hành lễ.
Vân Hàn chỉ tùy ý liếc Thẩm Bạch, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Thiên Cơ, "Nghe nói đệ đệ ngươi tụ hồn mà thành."
Ninh Thiên Cơ ánh mắt có phần thấu hiểu, "Đây là việc nghịch thiên, thái thượng trưởng lão sắp phi thăng, cần gì phải khiến Thiên Đạo bất dung."
"Đệ tử ta chỉ để lại một phách, không thể tụ hồn mà sinh?"
Ninh Thiên Cơ nhíu mày, "Trong mệnh hồn đèn chỉ có một phách?"
Vân Hàn gật đầu.
"Tại hạ có tâm hỗ trợ, nhưng lại vô lực xoay chuyển trời đất, nếu thật sự muốn tụ hồn mà sinh thì phải cần ít nhất một hồn một phách."
Vân Hàn ánh mắt hơi lóe.
Thẩm Bạch ngẩng đầu, nhìn sư tôn nhà mình đến phát ngốc.
Tụ hồn mà sinh sẽ bị Thiên Đạo bất dung, cho dù biết là như vậy mà vẫn muốn làm sao?
Ninh Thiên Cơ nhìn ánh mắt Thẩm Bạch, khó hiểu gọi, "Nhược Phong?"
Thẩm Bạch vừa mới lấy lại tinh thần thì thình lình chạm phải đôi mắt lạnh lẽo của Vân Hàn, theo bản năng hô lên một tiếng.
"Cha!"
Ninh Thiên Cơ:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.