Chương 193: . Ba Người Bị Thương Nguyên Khí
Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
14/06/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
-------------------------------
Hiện trường tĩnh lặng một phen, mọi người đều nhìn ba người ngã trên đài tỷ thí không dậy nổi.
Thí luyện pháp thuật xong, hai người bị thương ngã xuống đất, còn một người thì trực tiếp hôn mê.
Chẳng lẽ đây là đại diện của Thiên Đình, toàn quân bị diệt sao?
Cũng không phải mọi người trên trường đấu đều mơ hồ, trước đây Hà Tăng đã từng gặp tình cảnh này!
Chỉ có một cô gái mặc báo bào thuần trắng ngồi ở vị trí khách quý là có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Ha ha, dù sao bị lừa đến mức đó, trước đây là nàng bị lừa, cuối cùng bây giờ cũng nhìn thấy đội của An Lâm bị lừa, cảm giác rất sảng khoái.
Dường như cô đã quên mất, mục đích của chuyến đi lần này là tới cổ vũ tinh thần cho phe Thiên Đình.
"Hu hu. . . Thật cảm động, không ngờ An Thần vì thắng lợi, lại liều mạng đến nông nỗi này. . . " Một nữ sinh không tên ngấn lệ, che mặt khóc.
"Tuy học trưởng An Lâm ngã xuống, nhưng trong lòng tôi anh ấy vẫn bất diệt như trước!''
"Tuyệt đối không ngờ được, trận tỷ thí này lại ác liệt đến thế, là người đứng đầu cũng không dễ gì!''
"Ba đại chủ lực của chúng ta đều ngã xuống, trận tỷ thí tiếp theo phải làm sao bây giờ. . . "
. . .
Trong lúc những người có mặt tại quảng trường bàn luận ồn ào thì Tuệ Minh Bồ Tát đang chữa trị cho ba người nằm trên mặt đất.
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa ngẩng đầu nhìn trời, bộ mặt u buồn.
Chuyện này nên nói thế nào đây, thí luyện pháp thuật một chút cũng có thể làm tổn hại cả ba người?
Đã tổ chức nhiều đại hội giao lưu luận đạo như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ông nhìn thấy việc này!
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đau đầu cau mày, năm hạng mục pháp, đạo, ý, sinh, đoạt. Bây giờ chỉ vừa tiến hành hạng mục thứ nhất, bốn hạng mục còn lại phải làm sao bây giờ?
Vương Huyền Chiến khôi phục được một chút thương thế, tóc tai bù xù, run rẩy đứng lên, khó khăn mở miệng nói: "Hiệu trưởng, tôi. . . Tôi có thể tiếp tục trận chiến!''
Liễu Thiên Huyễn nằm trên mặt đất, không đứng lên, ngược lại giở tay lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự lạnh lùng, cứ thế giở trò, nhẹ giọng mở miệng nói: "Hiệu trưởng, tôi không chơi nữa, tỷ thí này rất nguy hiểm, ngài tìm người khác đi.''
An Lâm cũng đang nằm trên mặt đất.
Đắm chìm trong ánh sáng chữa trị của Phật, giống như con cá chết.
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa: ". . . "
Đại diện phe Thiên Đình, hơn nửa là vô dụng.
Đại diện ba phe còn lại, cũng sắc mặt phức tạp khi nhìn ba người trên mặt đất.
Nên vui mừng không? Thực ra bọn họ cũng đạt được 28 thành tích trong tổng số, đứng đầu cuộc tỉ thí pháp thuật đó! Đương nhiên phải vui rồi chứ?
Nên đau buồn không? Nhìn về phía ba người đại diện trước mặt không khác gì cá muối, bọn họ lại cảm thấy có chút cơ hội, cũng cảm thấy không thể buồn bã được, trái lại có chút may mắn. . .
Sau này, sau cuộc thảo luận của lãnh đạo bốn phe, quyết định trước tiên để ba người bị thương chữa trị vào buổi sáng, dời cuộc tỷ thí đến chiều rồi tiếp tục tiến hành.
. . .
Giữa trưa, An Lâm tỉnh lại, sau đó phát hiện Vương Huyền Chiến đang ngồi trên ghế, gương mặt oán hận nhìn mình.
Còn chưa nói chuyện, Tiểu Phấn Quyền của Liễu Thiên Huyễn đã phá không mà đến, đánh cho hắn suýt nữa là sùi bọt mép.
Sau khi được dạy dỗ một trận, An Lâm mới có cơ hội hỏi chuyện đã xảy ra sau đó.
Hắn biết cuối cùng bản thân lấy được 11 điểm, sau khi hoàn thành Đại Nghịch Chuyển, không khỏi có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức hắn đã ý thức được một vấn đều rất nghiêm trọng.
"Sao bây giờ chúng ta lại ở trong này?''
Hắn nhìn bức tưởng trắng xung quanh, cùng với giường nằm tản ra mùi thuốc trị thương, kinh hãi nói.
"Ở trong này dưỡng bệnh!'' Liễu Thiên Huyễn liếc mắt nhìn An Lâm, tức giận nói: "Nhờ phúc của cậu, đại hội giao lưu luận đạo đã dời lại buổi chiều rồi.''
An Lâm: ". . . "
Được rồi, xem ra hắn đã xem nhẹ uy lực của Lôi Quang Hạch Bạo Quyền rồi.
Không ngờ cả Vương Huyền Chiến Liễu Thiên Huyễn cùng hợp sức, vẫn không có cách nào ngăn cản triệt để vụ nổ khủng khiếp này.
Nhưng cũng nhờ có sự giúp đỡ của họ, mới có thể áp chế vụ nổ xuống mức thấp nhất, cho nên An Lâm vô cùng chân thành biểu đạt sự cảm kích và xin lỗi đến hai người họ.
Rất nhanh đã đến buổi chiều.
Quảng trường Thanh Thiên lại tập trung người chật ních lần nữa.
Đại diện phe Thiên Đình thu hút phần lớn ánh mắt của mọi người.
Sau khoảng thời gian điều trị, Vương Huyền Chiến ngoại trừ còn chút nội thương, trên cơ bản đã không sao.
Trên cánh tay mảnh khảnh của Liễu Thiên Huyễn quấn vải băng đắp linh dược, nhìn qua có chút đáng thương.
An Lâm thì thê thảm, ngay cả gương mặt tuấn tú của hắn cũng quấn vải trắng, rất nhanh đã có thể sánh với mấy đại diện của điện Sáng Thế.
Nhưng cũng không mảy may làm ảnh hưởng đến nhân khí của hắn, vừa bước ra, đã kéo theo những trận hoan hô hò hét chói tai.
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nhìn thấy cảnh tượng này thì hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Người tham gia đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu phần thứ hai của Đại hội giao lưu luận đạo: Đạo!''
"Đường tu đạo mà nói, không hề phân chia cao thấp gì cả, ở đây mỗi một người, đều giữ cho mình đạo lý riêng.''
"Con đường tu đạo mênh mong, bỏ công sẽ được, miệng nói tay làm, sau khi đạt được trình độ nhất định, sẽ quyết định bạn có thể đi xa đến đâu, cho nên lúc này nói là giao lưu Đạo, chủ yếu là so Đạo Tâm!''
Nói xong, nhẫn không gian của ông bỗng lóe lên, một màn hình thủy tinh khổng lồ hiện ra trong không trung.
Ngọc Hoa Thiên Tiên liền kết thủ ấn, cánh cửa lớn màu lam bất ngờ xuất hiện trên đài tỷ thí.
"Đây là thông đạo Mê Đồ Tinh Lộ, đại diện thế lực 4 phương bước vào cánh cửa này, có thể đến được bí cảnh Mê Đồ Tinh Lộ.''
"Tinh Lộ này còn có thê là đường tự vấn lương tâm, mỗi khi đi một bước, đều sẽ hiện lên sự vật hiện tượng khiến người ta động tâm, tổng cộng 99 bước. Mỗi bước đi của mọi người sẽ nhận được 0,1 điểm.''
Quy tắc cũng không tính là khó, như An Lâm nghe xong có chút sợ hãi.
Đường tự vấn lương tâm sao? Khảo nghiệm Đạo Tâm ư?
Chuyện kể rằng dọc đường có tiếng hát mê hoặc lòng người, thật sự có thứ hấp dẫn nhân tâm như vậy sao. . .
Hắn suy nghĩ, cũng không hiểu rốt cuộc bản thân đang chạy theo thứ gì.
Có người muốn trở thành Luyện Đan Sư ưu tú nhất thế gian, có người muốn trở thành Kiếm Tiên tuyệt thế một đời, cũng có người vì trả thù máu mà truy sát kẻ địch, tóm lại mục đích càng mãnh liệt, quyết tâm học đạo, đạo tâm sẽ càng kiên định.
Loài cá muối như hắn, thật sự có đạo tâm ư?
An Lâm càng nghĩ càng bi quan, xong rồi, lần này tỷ thí thuốc. . .
Ánh sáng trên màn hình thủy tinh lấp lánh, bắt đầu hiện ra hình ảnh bí cảnh Mê Đồ Tinh Lộ.
Đó là một hồ nước biển sao rất lớn, bầu trời tối đen, tinh tú đầy trời, lập lòe ánh sáng khác nhau.
Hồ nước phản chiếu ngược hình ảnh bầu trời đầy sao, làm cho không gian dường như đều lơ lửng trong không trung, duy trì vẻ đẹp mơ mộng.
Một con đường đá nổi nhỏ uốn lượn đến chỗ sâu nhất, cuối con đường có chút ánh sáng.
Không ít sinh viên bị cảnh tượng này thu hút, đều đưa mắt về phía màn hình thủy tinh, liên tục cảm thán.
"Đẹp quá. . . Cảnh đẹp như vậy thật khiến người ta say mê. . . "
"Khiến tôi có cảm xúc muốn một lần tự mình xông vào Mệ Lộ Tinh Đò, không hỏi lòng mình, chỉ cần ngắm cảnh. . . "
"Vậy cậu hãy nỗ lực lên, ít nhất phải đoạt được ba vị trí đứng đầu trên Tiên Bảng."
"Haizz. . . Quả nhiên, không có thực lực, muốn làm chuyện này cũng là một việc xa xỉ."
"Cũng không phải không có khả năng, nhìn An Thần xem, lúc vừa mới vào, thân thể chỉ một, bây giờ thì lợi hại không gì không làm được."
"Chuyện cũ của học trưởng An Lâm tuy rằng cố sức nhưng cũng không thể làm lại đâu. . . "
. . .
Khi sinh viên còn không ngừng thảo luận, giao lưu "Đạo" chính thức bắt đầu.
Dịch: Tiếu Giai Nhân
-------------------------------
Hiện trường tĩnh lặng một phen, mọi người đều nhìn ba người ngã trên đài tỷ thí không dậy nổi.
Thí luyện pháp thuật xong, hai người bị thương ngã xuống đất, còn một người thì trực tiếp hôn mê.
Chẳng lẽ đây là đại diện của Thiên Đình, toàn quân bị diệt sao?
Cũng không phải mọi người trên trường đấu đều mơ hồ, trước đây Hà Tăng đã từng gặp tình cảnh này!
Chỉ có một cô gái mặc báo bào thuần trắng ngồi ở vị trí khách quý là có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Ha ha, dù sao bị lừa đến mức đó, trước đây là nàng bị lừa, cuối cùng bây giờ cũng nhìn thấy đội của An Lâm bị lừa, cảm giác rất sảng khoái.
Dường như cô đã quên mất, mục đích của chuyến đi lần này là tới cổ vũ tinh thần cho phe Thiên Đình.
"Hu hu. . . Thật cảm động, không ngờ An Thần vì thắng lợi, lại liều mạng đến nông nỗi này. . . " Một nữ sinh không tên ngấn lệ, che mặt khóc.
"Tuy học trưởng An Lâm ngã xuống, nhưng trong lòng tôi anh ấy vẫn bất diệt như trước!''
"Tuyệt đối không ngờ được, trận tỷ thí này lại ác liệt đến thế, là người đứng đầu cũng không dễ gì!''
"Ba đại chủ lực của chúng ta đều ngã xuống, trận tỷ thí tiếp theo phải làm sao bây giờ. . . "
. . .
Trong lúc những người có mặt tại quảng trường bàn luận ồn ào thì Tuệ Minh Bồ Tát đang chữa trị cho ba người nằm trên mặt đất.
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa ngẩng đầu nhìn trời, bộ mặt u buồn.
Chuyện này nên nói thế nào đây, thí luyện pháp thuật một chút cũng có thể làm tổn hại cả ba người?
Đã tổ chức nhiều đại hội giao lưu luận đạo như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ông nhìn thấy việc này!
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đau đầu cau mày, năm hạng mục pháp, đạo, ý, sinh, đoạt. Bây giờ chỉ vừa tiến hành hạng mục thứ nhất, bốn hạng mục còn lại phải làm sao bây giờ?
Vương Huyền Chiến khôi phục được một chút thương thế, tóc tai bù xù, run rẩy đứng lên, khó khăn mở miệng nói: "Hiệu trưởng, tôi. . . Tôi có thể tiếp tục trận chiến!''
Liễu Thiên Huyễn nằm trên mặt đất, không đứng lên, ngược lại giở tay lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự lạnh lùng, cứ thế giở trò, nhẹ giọng mở miệng nói: "Hiệu trưởng, tôi không chơi nữa, tỷ thí này rất nguy hiểm, ngài tìm người khác đi.''
An Lâm cũng đang nằm trên mặt đất.
Đắm chìm trong ánh sáng chữa trị của Phật, giống như con cá chết.
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa: ". . . "
Đại diện phe Thiên Đình, hơn nửa là vô dụng.
Đại diện ba phe còn lại, cũng sắc mặt phức tạp khi nhìn ba người trên mặt đất.
Nên vui mừng không? Thực ra bọn họ cũng đạt được 28 thành tích trong tổng số, đứng đầu cuộc tỉ thí pháp thuật đó! Đương nhiên phải vui rồi chứ?
Nên đau buồn không? Nhìn về phía ba người đại diện trước mặt không khác gì cá muối, bọn họ lại cảm thấy có chút cơ hội, cũng cảm thấy không thể buồn bã được, trái lại có chút may mắn. . .
Sau này, sau cuộc thảo luận của lãnh đạo bốn phe, quyết định trước tiên để ba người bị thương chữa trị vào buổi sáng, dời cuộc tỷ thí đến chiều rồi tiếp tục tiến hành.
. . .
Giữa trưa, An Lâm tỉnh lại, sau đó phát hiện Vương Huyền Chiến đang ngồi trên ghế, gương mặt oán hận nhìn mình.
Còn chưa nói chuyện, Tiểu Phấn Quyền của Liễu Thiên Huyễn đã phá không mà đến, đánh cho hắn suýt nữa là sùi bọt mép.
Sau khi được dạy dỗ một trận, An Lâm mới có cơ hội hỏi chuyện đã xảy ra sau đó.
Hắn biết cuối cùng bản thân lấy được 11 điểm, sau khi hoàn thành Đại Nghịch Chuyển, không khỏi có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức hắn đã ý thức được một vấn đều rất nghiêm trọng.
"Sao bây giờ chúng ta lại ở trong này?''
Hắn nhìn bức tưởng trắng xung quanh, cùng với giường nằm tản ra mùi thuốc trị thương, kinh hãi nói.
"Ở trong này dưỡng bệnh!'' Liễu Thiên Huyễn liếc mắt nhìn An Lâm, tức giận nói: "Nhờ phúc của cậu, đại hội giao lưu luận đạo đã dời lại buổi chiều rồi.''
An Lâm: ". . . "
Được rồi, xem ra hắn đã xem nhẹ uy lực của Lôi Quang Hạch Bạo Quyền rồi.
Không ngờ cả Vương Huyền Chiến Liễu Thiên Huyễn cùng hợp sức, vẫn không có cách nào ngăn cản triệt để vụ nổ khủng khiếp này.
Nhưng cũng nhờ có sự giúp đỡ của họ, mới có thể áp chế vụ nổ xuống mức thấp nhất, cho nên An Lâm vô cùng chân thành biểu đạt sự cảm kích và xin lỗi đến hai người họ.
Rất nhanh đã đến buổi chiều.
Quảng trường Thanh Thiên lại tập trung người chật ních lần nữa.
Đại diện phe Thiên Đình thu hút phần lớn ánh mắt của mọi người.
Sau khoảng thời gian điều trị, Vương Huyền Chiến ngoại trừ còn chút nội thương, trên cơ bản đã không sao.
Trên cánh tay mảnh khảnh của Liễu Thiên Huyễn quấn vải băng đắp linh dược, nhìn qua có chút đáng thương.
An Lâm thì thê thảm, ngay cả gương mặt tuấn tú của hắn cũng quấn vải trắng, rất nhanh đã có thể sánh với mấy đại diện của điện Sáng Thế.
Nhưng cũng không mảy may làm ảnh hưởng đến nhân khí của hắn, vừa bước ra, đã kéo theo những trận hoan hô hò hét chói tai.
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nhìn thấy cảnh tượng này thì hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Người tham gia đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu phần thứ hai của Đại hội giao lưu luận đạo: Đạo!''
"Đường tu đạo mà nói, không hề phân chia cao thấp gì cả, ở đây mỗi một người, đều giữ cho mình đạo lý riêng.''
"Con đường tu đạo mênh mong, bỏ công sẽ được, miệng nói tay làm, sau khi đạt được trình độ nhất định, sẽ quyết định bạn có thể đi xa đến đâu, cho nên lúc này nói là giao lưu Đạo, chủ yếu là so Đạo Tâm!''
Nói xong, nhẫn không gian của ông bỗng lóe lên, một màn hình thủy tinh khổng lồ hiện ra trong không trung.
Ngọc Hoa Thiên Tiên liền kết thủ ấn, cánh cửa lớn màu lam bất ngờ xuất hiện trên đài tỷ thí.
"Đây là thông đạo Mê Đồ Tinh Lộ, đại diện thế lực 4 phương bước vào cánh cửa này, có thể đến được bí cảnh Mê Đồ Tinh Lộ.''
"Tinh Lộ này còn có thê là đường tự vấn lương tâm, mỗi khi đi một bước, đều sẽ hiện lên sự vật hiện tượng khiến người ta động tâm, tổng cộng 99 bước. Mỗi bước đi của mọi người sẽ nhận được 0,1 điểm.''
Quy tắc cũng không tính là khó, như An Lâm nghe xong có chút sợ hãi.
Đường tự vấn lương tâm sao? Khảo nghiệm Đạo Tâm ư?
Chuyện kể rằng dọc đường có tiếng hát mê hoặc lòng người, thật sự có thứ hấp dẫn nhân tâm như vậy sao. . .
Hắn suy nghĩ, cũng không hiểu rốt cuộc bản thân đang chạy theo thứ gì.
Có người muốn trở thành Luyện Đan Sư ưu tú nhất thế gian, có người muốn trở thành Kiếm Tiên tuyệt thế một đời, cũng có người vì trả thù máu mà truy sát kẻ địch, tóm lại mục đích càng mãnh liệt, quyết tâm học đạo, đạo tâm sẽ càng kiên định.
Loài cá muối như hắn, thật sự có đạo tâm ư?
An Lâm càng nghĩ càng bi quan, xong rồi, lần này tỷ thí thuốc. . .
Ánh sáng trên màn hình thủy tinh lấp lánh, bắt đầu hiện ra hình ảnh bí cảnh Mê Đồ Tinh Lộ.
Đó là một hồ nước biển sao rất lớn, bầu trời tối đen, tinh tú đầy trời, lập lòe ánh sáng khác nhau.
Hồ nước phản chiếu ngược hình ảnh bầu trời đầy sao, làm cho không gian dường như đều lơ lửng trong không trung, duy trì vẻ đẹp mơ mộng.
Một con đường đá nổi nhỏ uốn lượn đến chỗ sâu nhất, cuối con đường có chút ánh sáng.
Không ít sinh viên bị cảnh tượng này thu hút, đều đưa mắt về phía màn hình thủy tinh, liên tục cảm thán.
"Đẹp quá. . . Cảnh đẹp như vậy thật khiến người ta say mê. . . "
"Khiến tôi có cảm xúc muốn một lần tự mình xông vào Mệ Lộ Tinh Đò, không hỏi lòng mình, chỉ cần ngắm cảnh. . . "
"Vậy cậu hãy nỗ lực lên, ít nhất phải đoạt được ba vị trí đứng đầu trên Tiên Bảng."
"Haizz. . . Quả nhiên, không có thực lực, muốn làm chuyện này cũng là một việc xa xỉ."
"Cũng không phải không có khả năng, nhìn An Thần xem, lúc vừa mới vào, thân thể chỉ một, bây giờ thì lợi hại không gì không làm được."
"Chuyện cũ của học trưởng An Lâm tuy rằng cố sức nhưng cũng không thể làm lại đâu. . . "
. . .
Khi sinh viên còn không ngừng thảo luận, giao lưu "Đạo" chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.