Chương 92: . Bởi Vì Tôi Là Giáo Viên Của Các Cậu
Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
14/06/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Ấn tin tức của An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng bắt đầu phát ra ánh hào quang, nhưng là bọn họ cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn ấn tin tức này, không có cách nào khác.
Trong lúc hai người đang nhìn nhau không nói câu gì, trong cơ thể của bọn họ đột nhiên toát ra thứ ánh sáng trắng.
"Đây là..."
Ánh mắt An Lâm hiện rõ vẻ vui mừng, hắn nghĩ đến lúc mà bọn họ vào bí cảnh, cũng là tình cảnh như thế này.
Nói cách khác, luồng ánh sáng trắng này có thể trực tiếp di chuyển bọn họ tới bí cảnh khác!
Quả nhiên, thân thể của bọn họ dần dần từ thực biến hư, cuối cùng biến mất khỏi Bạch Cốt cảnh.
An Lâm cùng Hứa Tiểu Lan chỉ cảm thấy không gian xung quanh thoáng một cái, lại một lần nữa quay về dọc bên bờ ao Cổ Ngọc.
Vừa về tới ao Cổ Ngọc, sắc mặt của bọn họ bắt đầu thay đổi rõ rệt.
Bởi vì lúc này xung quanh ao Cổ Ngọc, đã biến thành một chiến trường Tu La!
Nguyên khí trời đất bắt đầu phun trào, tiếng nổ của tiên pháp va chạm vào nhau không ngừng vang lên.
Đại quân của Huyết tộc và các tu sĩ loài người đang giao chiến với nhau, tiếng la hét tràn ngập khắp chiến trường.
Xa xa, đầm máu cuồn cuộn ngút trời phủ kín mặt đất.
Một người đàn ông mái tóc vàng đôi mắt đỏ đứng tại giữa đầm máu, một chưởng của hắn đập tan lôi quang màu trắng, sau đó gọi ra Huyết Long dài trăm trượng, mang theo uy thế vô cùng kinh người, đánh về phía đám đạo nhân quấn quanh Lôi Quang.
"Đó là chưởng môn Trương Thiên Sư của Long Hổ!" An Lâm nhìn thấy lão đạo trên bầu trời, lập tức kinh ngạc thốt lên.
Người đàn ông mái tóc vàng kim trên mặt đất, nhìn thấy hơi thở mạnh mẽ đang tỏa ra của hắn, chỉ sợ đó chính là một Huyết Thần!
Trên bầu trời, một người đàn ông tuấn tú với đôi cánh màu đen, đang canh giữ bên cạnh cửa động tối đen như mực.
Chưởng môn của Võ Đang Hư Vân đạo trưởng, chưởng môn của Côn Lôn Tiên Tông Thạch Linh Tử cùng với chưởng môn Thượng Thanh Tiên Tông Vưu Mộc đạo nhân, tam đại tu sĩ kỳ Hóa Thần liên hợp tiến công, nhưng vẫn không cách nào chế phục được hắn.
Trên mặt đất, hàng trăm tu sĩ đang cùng Huyết tộc đại quân đánh một trận.
Huyết tộc đã phát động rất nhiều nhân lực, cả về nhân lực cùng chiến lực của bọn họ đều cao hơn đám tu sĩ.
Thế nhưng, mũi kiếm của đám tu sĩ loài người đều là quét một lớp máu tươi kịch độc.
Các chiến binh của Huyết tộc một khi đã bị loại vũ khí dính đầy chất độc này gây thương tích, lập tức sẽ bị trúng độc mà chết, ngay đến Huyết Vương cũng không cách nào tránh khỏi kết cục này.
Chính là bởi vì có loại máu độc này trợ giúp, nên nhìn vào tình huống trước mắt, đám tu sĩ loài người ngược lại đang chiếm được ưu thế trong trận chiến.
"An Lâm, thật không ngờ máu của cậu lại có tác dụng đến vậy!"
Hứa Tiểu Lan nhìn vô số tên cường giả Huyết tộc ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Trước đó cô đã nghe An Lâm nhắc qua, rằng máu của hắn có thể hạ độc giết chết Huyết Vương.
Lúc đầu cô còn có vẻ không tin, nhưng nhìn cảnh tượng kinh người bày ra trước mắt cô hôm nay, thật sự bị chấn động sâu sắc.
Bên bờ ao Cổ Ngọc, lại lóe lên một luồng ánh sáng trắng.
Hiên Viên Thành gương mặt hoang mang đứng bên bờ ao, nghĩ thầm tại sao còn chưa tới Quy Nhất Cảnh, đã bị truyền tống đi ra rồi.
Nguyệt Ảnh Địa Tiên và Mệnh Duyên Địa Tiên cũng xuất hiện ở bên bờ ao Cổ Ngọc.
Toàn thân bọn học đều bị trọng thương, nhìn vô cùng thảm hại.
"Chạy mau, quay về Bạch Vân quan truyền tin tức cho Thiên Đình, đi nói Ám Dạ tới rồi!"
Truyền âm của Nguyệt Ảnh Địa Tiên, bất ngờ xuất hiện trong đầu ba người An Lâm Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành, như là tiếng sấm chớp nổ vang, để toàn thân bọn họ giật mình.
Hiên Viên Thành phản ứng rất nhanh, không nói lời nào liền ngự kiếm bay về phía An Lâm.
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt.
Ngay sau đó, một người phụ nữ giang rộng đôi cánh bay qua khe nứt đó, xuất hiện bên trong vùng trời đất.
Trong tay cô nắm một thanh kiếm dài màu đen, khí tức mênh mông sâu thẳm.
Sau lưng, hai tên Huyết Thần tóc vàng đỏ mắt, khẽ cúi đầu xuống, dáng vẻ cung kính.
Thân phận của cô gái này vô cùng cao quý.
Cô chính là Ám Dạ đại nhân là mười hai chân vương trong Hắc Vũ tộc minh hữu của Huyết tộc, người nắm giữ Phản Hư cảnh giới .
"Kiếm Linh đã chuyển đổi hoàn toàn, thành công thoát khỏi sự trói buộc của ba cấp trận pháp."
"Ma Đế, ông làm được kiếm linh mới, tôi sẽ không bạc đãi ông đâu."
"Hiện tại tôi sẽ để ông thỏa thích uống cạn máu tươi của đám tu sĩ."
Ám Dạ liếc nhìn Nguyệt Ảnh Địa Tiên và Mệnh Duyên Địa Tiên ở dưới mặt đất, bọn họ đã mở ra hộ trận bảo vệ ở trước đó, thế nhưng cái hộ trận đã hiện đầy vết nứt.
Cô ta lập tức chuyển mắt nhìn về hướng Hiên Viên Thành đang ngự kiếm phi hành, khẽ nhếch mép.
"Tu sĩ đã nhiễm khí tức của bí cảnh, có lẽ cũng là người do Thiên Đình phái tới, vẫn nên giết chết thì tốt hơn..."
Ám Dạ búng ngón tay ra, một luồng khí lực màu đen, ẩn chứa uy năng vô cùng kinh khủng, bay về phía Hiên Viên Thành.
Nguyệt Ảnh Địa Tiên thấy thế vô cùng sợ hãi, cô vốn cho rằng ở cùng Mệnh Duyên Địa Tiên tại nơi này, Ám Dạ sẽ không để ý đến sống chết của tiểu tu sĩ.
Không ngờ vậy mà Ám Dạ cũng có thể phát giác được, khí tức của Hiên Viên Thành khác với các tu sĩ còn lại.
"An Lâm, Hứa Tiểu Lan, mau lên đây!"
Hiên Viên Thành đã ngự kiếm bay đến bên cạnh An Lâm, la lớn.
Hắn không chú ý tới, luồng khí lực màu đen chết người kia, đang nhanh chóng bay tới.
"Cẩn thận!"
An Lâm hét lớn một tiếng, vọt tới, đẩy Hiên Viên Thành ra, đồng thời lấy cục gạch màu đen trong tay che ở trước người.
"Ầm ầm!"
Luồng khí lực màu đen đâm vào phía trên cục gạch, tiếng nổ vang lên ầm ầm.
Nguồn năng lượng ẩn nấp khủng khiếp đánh thẳng vào cục gạch, nhưng lại không thể nào phá vỡ, thậm chí không thể để lại một chút vết tích nào trên đó.
Cho dù cục gạch màu đen đã ngăn chặn một đòn trí mạng này, nhưng An Lâm vẫn bị áp lực khổng lồ chấn động đến khiến nội tạng bị tổn thương, phun ra một ngụm máu tươi.
Cục gạch màu đen trong tay của hắn, chính là rút được trong hỗn độn gạch và hợp kim.
Thứ cứng nhất thế giới... Quả nhiên là danh bất hư truyền!
Ám Dạ nhìn thấy luồng khí lực này lại bị một tên tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười đỡ được, vẻ mặt hơi ngẩn ra.
"Thật là thú vị, nhưng một chiêu này, tôi xem cậu có thể cản nó thế nào đây?"
Cô ta cười nhạt một tiếng, Thắng Tà kiếm đang lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm nhắm thẳng vào An Lâm, tay búng một cái.
Tiên Khí được Phản Hư đại năng sử dụng sẽ là loại uy năng nào?
Cho dù là một cái búng tay, cũng có được uy lực có thể giết chết tu sĩ kỳ Hóa Thần!
Thắng Tà kiếm vạch ra một đường quỹ tích trí mạng, mũi kiếm đen sáng chói trở thành sắc điệu duy nhất giữa trời đất.
Dưới mũi kiếm này không gian cũng trở nên đặc sệt lại.
Cơ thể của Hiên Viên Thành cùng Hứa Tiểu Lan giống như bị giam cầm vậy. chỉ có thể ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.
An Lâm nhìn Thắng Tà kiếm đang bay về phía hắn, hơi thở của chết chóc đã bao phủ toàn thân, đầu óc trở nên trống rỗng.
Đó chính là một loại lực lượng không thể nào chống cự, một loại lực lượng khiến cho lòng người sinh ra tuyệt vọng...
Thế nhưng đúng lúc này, một bóng người lại xuất hiện ở phía trước hắn.
Cô ta giang hai tay ra, mái tóc xoăn dài nhè nhẹ bay bay.
Bóng hình kiên nghị nhưng lại yếu ớt, thay thế cái sắc thái màu đen chết chóc kia, trở thành cảnh tượng duy nhất trong tầm mắt của An Lâm.
Cuốn sách cổ to lớn lơ lửng trước mắt người phụ nữ, bộc phát ra ánh kim sáng chói.
Vô số phù văn màu vàng phát tán khắp tứ phía, hình thành một vùng địa hình, hướng về mũi kiếm của Thắng Tà kiếm!
Mũi kiếm màu đen của Thắng Tà kiếm tiến vào phù văn địa hình, đâm trúng vào sách cổ, rồi dừng lại.
Nhưng sau đó, Thắng Tà kiếm bộc phát ra ánh sáng màu đen càng kinh người hơn, bất ngờ đâm xuyên qua sách cổ.
Cuối cùng, trường kiếm màu đen nhánh tiếp tục tiến tới, xuyên thấu qua thân thể đang che chắn trước người An Lâm...
Cơ thể người phụ nữ bị xuyên qua, hai tay vẫn đang nắm chặt lưỡi kiếm sắc bén, một đường phù văn màu vàng bao vây lấy mũi kiếm, khiến cho không gian đang đông đặc xung quanh lập tức trở nên bình thường.
"Chạy mau!" Khóe miệng người phụ nữ chảy ra máu tươi, khẽ quát.
"Cô giáo... Tại sao..."
"Tại sao cô lại phải làm như vậy chứ... ?"
An Lâm nhìn bóng hình kiên quyết kia đang che trước người hắn, hốc mắt ửng hồng.
Hắn rõ ràng chỉ là một tiểu tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười.
Vì sao kỳ sau Hóa Thần, cô ấy lại phải liều mình như thế để cứu bọn họ...
Điều này căn bản không đáng!
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Ảnh Địa Tiên lúc này đã trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười nói với An Lâm
"Cậu cũng đã gọi ta là cô giáo, còn muốn hỏi tại sao sao?"
"Lý do chẳng phải rõ ràng phơi bày ra ở đây..."
"Tôi chính là giáo viên của các cậu."
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Ấn tin tức của An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng bắt đầu phát ra ánh hào quang, nhưng là bọn họ cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn ấn tin tức này, không có cách nào khác.
Trong lúc hai người đang nhìn nhau không nói câu gì, trong cơ thể của bọn họ đột nhiên toát ra thứ ánh sáng trắng.
"Đây là..."
Ánh mắt An Lâm hiện rõ vẻ vui mừng, hắn nghĩ đến lúc mà bọn họ vào bí cảnh, cũng là tình cảnh như thế này.
Nói cách khác, luồng ánh sáng trắng này có thể trực tiếp di chuyển bọn họ tới bí cảnh khác!
Quả nhiên, thân thể của bọn họ dần dần từ thực biến hư, cuối cùng biến mất khỏi Bạch Cốt cảnh.
An Lâm cùng Hứa Tiểu Lan chỉ cảm thấy không gian xung quanh thoáng một cái, lại một lần nữa quay về dọc bên bờ ao Cổ Ngọc.
Vừa về tới ao Cổ Ngọc, sắc mặt của bọn họ bắt đầu thay đổi rõ rệt.
Bởi vì lúc này xung quanh ao Cổ Ngọc, đã biến thành một chiến trường Tu La!
Nguyên khí trời đất bắt đầu phun trào, tiếng nổ của tiên pháp va chạm vào nhau không ngừng vang lên.
Đại quân của Huyết tộc và các tu sĩ loài người đang giao chiến với nhau, tiếng la hét tràn ngập khắp chiến trường.
Xa xa, đầm máu cuồn cuộn ngút trời phủ kín mặt đất.
Một người đàn ông mái tóc vàng đôi mắt đỏ đứng tại giữa đầm máu, một chưởng của hắn đập tan lôi quang màu trắng, sau đó gọi ra Huyết Long dài trăm trượng, mang theo uy thế vô cùng kinh người, đánh về phía đám đạo nhân quấn quanh Lôi Quang.
"Đó là chưởng môn Trương Thiên Sư của Long Hổ!" An Lâm nhìn thấy lão đạo trên bầu trời, lập tức kinh ngạc thốt lên.
Người đàn ông mái tóc vàng kim trên mặt đất, nhìn thấy hơi thở mạnh mẽ đang tỏa ra của hắn, chỉ sợ đó chính là một Huyết Thần!
Trên bầu trời, một người đàn ông tuấn tú với đôi cánh màu đen, đang canh giữ bên cạnh cửa động tối đen như mực.
Chưởng môn của Võ Đang Hư Vân đạo trưởng, chưởng môn của Côn Lôn Tiên Tông Thạch Linh Tử cùng với chưởng môn Thượng Thanh Tiên Tông Vưu Mộc đạo nhân, tam đại tu sĩ kỳ Hóa Thần liên hợp tiến công, nhưng vẫn không cách nào chế phục được hắn.
Trên mặt đất, hàng trăm tu sĩ đang cùng Huyết tộc đại quân đánh một trận.
Huyết tộc đã phát động rất nhiều nhân lực, cả về nhân lực cùng chiến lực của bọn họ đều cao hơn đám tu sĩ.
Thế nhưng, mũi kiếm của đám tu sĩ loài người đều là quét một lớp máu tươi kịch độc.
Các chiến binh của Huyết tộc một khi đã bị loại vũ khí dính đầy chất độc này gây thương tích, lập tức sẽ bị trúng độc mà chết, ngay đến Huyết Vương cũng không cách nào tránh khỏi kết cục này.
Chính là bởi vì có loại máu độc này trợ giúp, nên nhìn vào tình huống trước mắt, đám tu sĩ loài người ngược lại đang chiếm được ưu thế trong trận chiến.
"An Lâm, thật không ngờ máu của cậu lại có tác dụng đến vậy!"
Hứa Tiểu Lan nhìn vô số tên cường giả Huyết tộc ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Trước đó cô đã nghe An Lâm nhắc qua, rằng máu của hắn có thể hạ độc giết chết Huyết Vương.
Lúc đầu cô còn có vẻ không tin, nhưng nhìn cảnh tượng kinh người bày ra trước mắt cô hôm nay, thật sự bị chấn động sâu sắc.
Bên bờ ao Cổ Ngọc, lại lóe lên một luồng ánh sáng trắng.
Hiên Viên Thành gương mặt hoang mang đứng bên bờ ao, nghĩ thầm tại sao còn chưa tới Quy Nhất Cảnh, đã bị truyền tống đi ra rồi.
Nguyệt Ảnh Địa Tiên và Mệnh Duyên Địa Tiên cũng xuất hiện ở bên bờ ao Cổ Ngọc.
Toàn thân bọn học đều bị trọng thương, nhìn vô cùng thảm hại.
"Chạy mau, quay về Bạch Vân quan truyền tin tức cho Thiên Đình, đi nói Ám Dạ tới rồi!"
Truyền âm của Nguyệt Ảnh Địa Tiên, bất ngờ xuất hiện trong đầu ba người An Lâm Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành, như là tiếng sấm chớp nổ vang, để toàn thân bọn họ giật mình.
Hiên Viên Thành phản ứng rất nhanh, không nói lời nào liền ngự kiếm bay về phía An Lâm.
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt.
Ngay sau đó, một người phụ nữ giang rộng đôi cánh bay qua khe nứt đó, xuất hiện bên trong vùng trời đất.
Trong tay cô nắm một thanh kiếm dài màu đen, khí tức mênh mông sâu thẳm.
Sau lưng, hai tên Huyết Thần tóc vàng đỏ mắt, khẽ cúi đầu xuống, dáng vẻ cung kính.
Thân phận của cô gái này vô cùng cao quý.
Cô chính là Ám Dạ đại nhân là mười hai chân vương trong Hắc Vũ tộc minh hữu của Huyết tộc, người nắm giữ Phản Hư cảnh giới .
"Kiếm Linh đã chuyển đổi hoàn toàn, thành công thoát khỏi sự trói buộc của ba cấp trận pháp."
"Ma Đế, ông làm được kiếm linh mới, tôi sẽ không bạc đãi ông đâu."
"Hiện tại tôi sẽ để ông thỏa thích uống cạn máu tươi của đám tu sĩ."
Ám Dạ liếc nhìn Nguyệt Ảnh Địa Tiên và Mệnh Duyên Địa Tiên ở dưới mặt đất, bọn họ đã mở ra hộ trận bảo vệ ở trước đó, thế nhưng cái hộ trận đã hiện đầy vết nứt.
Cô ta lập tức chuyển mắt nhìn về hướng Hiên Viên Thành đang ngự kiếm phi hành, khẽ nhếch mép.
"Tu sĩ đã nhiễm khí tức của bí cảnh, có lẽ cũng là người do Thiên Đình phái tới, vẫn nên giết chết thì tốt hơn..."
Ám Dạ búng ngón tay ra, một luồng khí lực màu đen, ẩn chứa uy năng vô cùng kinh khủng, bay về phía Hiên Viên Thành.
Nguyệt Ảnh Địa Tiên thấy thế vô cùng sợ hãi, cô vốn cho rằng ở cùng Mệnh Duyên Địa Tiên tại nơi này, Ám Dạ sẽ không để ý đến sống chết của tiểu tu sĩ.
Không ngờ vậy mà Ám Dạ cũng có thể phát giác được, khí tức của Hiên Viên Thành khác với các tu sĩ còn lại.
"An Lâm, Hứa Tiểu Lan, mau lên đây!"
Hiên Viên Thành đã ngự kiếm bay đến bên cạnh An Lâm, la lớn.
Hắn không chú ý tới, luồng khí lực màu đen chết người kia, đang nhanh chóng bay tới.
"Cẩn thận!"
An Lâm hét lớn một tiếng, vọt tới, đẩy Hiên Viên Thành ra, đồng thời lấy cục gạch màu đen trong tay che ở trước người.
"Ầm ầm!"
Luồng khí lực màu đen đâm vào phía trên cục gạch, tiếng nổ vang lên ầm ầm.
Nguồn năng lượng ẩn nấp khủng khiếp đánh thẳng vào cục gạch, nhưng lại không thể nào phá vỡ, thậm chí không thể để lại một chút vết tích nào trên đó.
Cho dù cục gạch màu đen đã ngăn chặn một đòn trí mạng này, nhưng An Lâm vẫn bị áp lực khổng lồ chấn động đến khiến nội tạng bị tổn thương, phun ra một ngụm máu tươi.
Cục gạch màu đen trong tay của hắn, chính là rút được trong hỗn độn gạch và hợp kim.
Thứ cứng nhất thế giới... Quả nhiên là danh bất hư truyền!
Ám Dạ nhìn thấy luồng khí lực này lại bị một tên tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười đỡ được, vẻ mặt hơi ngẩn ra.
"Thật là thú vị, nhưng một chiêu này, tôi xem cậu có thể cản nó thế nào đây?"
Cô ta cười nhạt một tiếng, Thắng Tà kiếm đang lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm nhắm thẳng vào An Lâm, tay búng một cái.
Tiên Khí được Phản Hư đại năng sử dụng sẽ là loại uy năng nào?
Cho dù là một cái búng tay, cũng có được uy lực có thể giết chết tu sĩ kỳ Hóa Thần!
Thắng Tà kiếm vạch ra một đường quỹ tích trí mạng, mũi kiếm đen sáng chói trở thành sắc điệu duy nhất giữa trời đất.
Dưới mũi kiếm này không gian cũng trở nên đặc sệt lại.
Cơ thể của Hiên Viên Thành cùng Hứa Tiểu Lan giống như bị giam cầm vậy. chỉ có thể ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.
An Lâm nhìn Thắng Tà kiếm đang bay về phía hắn, hơi thở của chết chóc đã bao phủ toàn thân, đầu óc trở nên trống rỗng.
Đó chính là một loại lực lượng không thể nào chống cự, một loại lực lượng khiến cho lòng người sinh ra tuyệt vọng...
Thế nhưng đúng lúc này, một bóng người lại xuất hiện ở phía trước hắn.
Cô ta giang hai tay ra, mái tóc xoăn dài nhè nhẹ bay bay.
Bóng hình kiên nghị nhưng lại yếu ớt, thay thế cái sắc thái màu đen chết chóc kia, trở thành cảnh tượng duy nhất trong tầm mắt của An Lâm.
Cuốn sách cổ to lớn lơ lửng trước mắt người phụ nữ, bộc phát ra ánh kim sáng chói.
Vô số phù văn màu vàng phát tán khắp tứ phía, hình thành một vùng địa hình, hướng về mũi kiếm của Thắng Tà kiếm!
Mũi kiếm màu đen của Thắng Tà kiếm tiến vào phù văn địa hình, đâm trúng vào sách cổ, rồi dừng lại.
Nhưng sau đó, Thắng Tà kiếm bộc phát ra ánh sáng màu đen càng kinh người hơn, bất ngờ đâm xuyên qua sách cổ.
Cuối cùng, trường kiếm màu đen nhánh tiếp tục tiến tới, xuyên thấu qua thân thể đang che chắn trước người An Lâm...
Cơ thể người phụ nữ bị xuyên qua, hai tay vẫn đang nắm chặt lưỡi kiếm sắc bén, một đường phù văn màu vàng bao vây lấy mũi kiếm, khiến cho không gian đang đông đặc xung quanh lập tức trở nên bình thường.
"Chạy mau!" Khóe miệng người phụ nữ chảy ra máu tươi, khẽ quát.
"Cô giáo... Tại sao..."
"Tại sao cô lại phải làm như vậy chứ... ?"
An Lâm nhìn bóng hình kiên quyết kia đang che trước người hắn, hốc mắt ửng hồng.
Hắn rõ ràng chỉ là một tiểu tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười.
Vì sao kỳ sau Hóa Thần, cô ấy lại phải liều mình như thế để cứu bọn họ...
Điều này căn bản không đáng!
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Ảnh Địa Tiên lúc này đã trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười nói với An Lâm
"Cậu cũng đã gọi ta là cô giáo, còn muốn hỏi tại sao sao?"
"Lý do chẳng phải rõ ràng phơi bày ra ở đây..."
"Tôi chính là giáo viên của các cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.