Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 80: . Chúng Ta Cùng Nhau Tu Tiên Nào!

Minh Nguyệt Địa Thượng Sương

14/06/2021

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

-----------------------

"Con nuôi cha... ?"

Đáy lòng An Minh Xuyên tê rần, ông ngơ ngác nhìn An Lâm.

Không lâu sau, ông lấy lại tinh thần, liên tục lắc đầu nói:

"Không, cha nói rồi, cha không cần con đi hát kiếm tiền, con cứ học xong đại học đi rồi hãy tính cái khác."

An Lâm vẫn kiên quyết nói: "Con không có ý đó, con cũng không định đi hát kiếm tiền."

"Ý con là, bây giờ con có tiền rồi, con nuôi cha được rồi."

Nói xong, An Lâm lấy một cái thẻ trong túi ra, nói : "Trong thẻ này có hơn ba trăm năm mươi triệu nhân dân tệ, muốn xài sao cũng được, chúng ta không thiếu tiền đâu cha!"

An Minh Xuyên tiếp tục ngớ người.

Ông nhìn cái thẻ một lúc lâu, mới chần chừ hỏi lại: "Lâm Tử, mấy lúc thế này đừng nên nói giỡn chứ con..."

An Lâm nghiêm túc lắc đầu: "Con không nói giỡn, cha à, nếu cha không tin, giờ hai cha con mình ra máy rút tiền kiểm tra thử đi."

An Minh Xuyên nhìn An Lâm đứng trước mặt mình, từ ánh mắt của hắn ông có thể nhìn ra được, thằng bé không lừa ông.

Một lát sau, An Minh Xuyên nghiêm túc mở miệng hỏi:

"Lâm Tử, ngươi thành thật nói cho cha biết đi, số tiền này ở đâu ra vậy?"

"Con trúng xổ số hay là dựa vào mấy trò bài bạc để thắng về?"

An Lâm nghe vậy ngực lại thấy rầu rĩ: "Đừng có nhắc tới hai chữ "Bài bạc", chúng ta vẫn là cha con tốt của nhau..."

An Minh Xuyên cười xấu hổ, nhưng ông vẫn không rõ tại sao chỉ mới có gần một năm chia xa mà con ông đã kiếm được hơn ba trăm triệu rồi.

Cho dù đi hát kiếm được rất nhiều tiền, nhưng không phải thằng bé An Lâm chỉ mới ra mắt công chúng thôi à, lấy đâu ra nhiều tiện vậy chứ?

An Lâm biết An Minh Xuyên đang thắc mắc cái gì, hắn cũng không định giấu diếm, thẳng thắn kể hết mọi chuyện: "Cha à, con nói thật cho cha nghe nhé, thật ra bây giờ con đang tu tiên! Mấy thứ ngoài thân như tiền tài này con muốn bao nhiêu là sẽ có bấy nhiêu thôi."

An Minh Xuyên nghe vậy chớp mắt hỏi lại: "Con vừa nói gì vậy?"

"Con nói... Thật ra bây giờ con đang tu tiên."

"Là giống mấy tiên nhân trong phim truyền hình đó, cha hiểu chưa?"

An Lâm lập lại một lần nữa.

"À, cha hiểu rồi!" An Minh Xuyên giật mình ngỡ ra: "Con đang đóng phim hả, diễn vai tiên nhân đang tu tiên chứ gì?"

An Lâm: "..."

Hắn biết nếu còn dấu nghề, cha hắn sẽ không tin những gì hắn nói.

"Cha, con biểu diễn cho cha coi nhé!"

An Minh Xuyên nghe vậy, nhìn về phía An Lâm.

An Lâm bấm tay đọc quyết, ngay sau đó cọng mì trong chén như bị thứ gì chạm tới, không ngừng run lên.

Tiếp theo cả cọng mì như con cá chạch còn sống bay lên trời, sà vào trong miệng hắn.

Sợi mì và nước canh cứ thế không ngừng chảy vào miệng hắn, mà hắn, chỉ cần mở miệng nhai nuốt...

An Minh Xuyên sững sờ đương trường, miệng mở thật to, như thể vừa gặp quỷ vậy.

Ông thật sự không ngờ, ăn mì thôi mà cũng có thể làm kiểu làm cách tới mức này luôn!

Sau màn cách không ăn mì, An Lâm nhìn An Minh Xuyên cười hỏi: "Sao nào?"

"Đúng là giỏi thật đó, đây là chiêu trò ảo thuật gì vậy con?"

An Minh Xuyên vô cùng bội phục, ông chưa từng nhìn thấy màn trình diễn ảo thuật nào với khoản cách gần như vậy.

Khoé miệng An Lâm run rẩy, lúc này tay hắn bỗng hiện lên ánh sét lấp lánh, một con rắn sét đùng đùng xuất hiện còn toát ra tia lửa.

An Minh Xuyên nhìn ngọn sét đang quấn quanh tay An Lâm tiếp tục sững sờ đương trường.



Giây tiếp theo, con rắn sét đánh cái rầm lên bàn.

"Uỳnh rầm!"

Cái bàn bị tia sét đánh trúng nổ cái đùng, cháy đen thui.

An Minh Xuyên lấy tay chạm thử vào mặt bàn, cả cái bàn như biến thành hạt cát, vỡ tan thành thành một đống chất chồng dưới đất.

Hai tô mì mất thứ nâng đỡ ngã xuống đất, nhưng không hề vỡ tung, mà trôi nổi trên không một cách quái lạ.

An Minh Xuyên quay sang thấy An Lâm vẫy tay một cái.

Hai tô mì bay xuống bếp đáp lên mặt bàn.

Tiếp theo, An Lâm đánh tay cái tách.

Một ngọn lửa xông ra, đốt rụi mớ bản vẽ thiết kế An Minh Xuyên đặt trên bàn.

An Lâm quơ tay cái.

Một đạo lưỡi đao gió văng ra khỏi tay hắn, trực tiếp chém TV thành hai nửa.

...

...

Cứ như vậy, An Lâm dùng hết một lượt những tiên pháp mình biết, thay đổi liên tục.

Thế giới quan của An Minh Xuyên xem như bị va chạm một cú thật mạnh, những ý tưởng đã ăn sâu bén rễ vào tiềm thức ông dần sụp đổ.

Ông tin rồi, ông tin con trai mình là tiên nhân thật rồi!

Mẹ nó, An Lâm sắp dùng tiên pháp của mình nổ tung căn nhà này luôn rồi, ông còn có thể không tin à?

An Lâm thấy cha mình đã chấp nhận sự thật rằng mình là một tu sĩ, cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Vừa rồi hắn thật sự từng nghĩ tới việc dùng Hám Sơn quyền, phá nát căn nhà này cho xong.

Thế rồi, An Lâm bắt đầu kể lại những chuyện mình đã trải qua cho An Minh Xuyên nghe.

Từ việc hắn gặp tiên nhân thế nào, học tập và sinh hoạt ở đại học Liên Hiệp Tu Tiên trên Thiên đình ra sao, còn cả chuyện lần này hắn hạ phàm để làm nhiệm vụ, đều kể hết cho cha mình nghe.

An Minh Xuyên không ngờ trong vòng một năm ngắn ngủi, con trai mình đã trải qua nhiều chuyện tới vậy, ông cũng cảm thán không thôi.

Thấy thời cơ đã chín mùi, An Lâm mới dè dặt mở miệng hỏi: "Cha à, cha tu tiên chung với con nhé, con sẽ dẫn cha lên đỉnh cao dẫn cha chay luôn!"

Tu tiên?

Nếu là ngày trước, vừa nghe từ này An Minh Xuyên sẽ chỉ thấy kì dị lạ đời, không hiện thực chút nào.

Nhưng vào lúc này, ý tưởng của ông đã thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.

Bởi vì tiên nhân thật sự tồn tại, ông còn có cơ hội để trở thành một tiên nhân chân chính, chuyện thế này, sao ông bỏ qua được cơ chứ?

"Nhưng mà, tuổi cha đã lớn rồi, chắc không thích hợp tu tiên đâu nhỉ." An Minh Xuyên chần chờ mà mở miệng nói.

"Tuổi cha đã lớn, đúng là không thích hợp thật, đã vậy tốc độ còn sẽ chậm hơn rất nhiều..."

Nhưng sắc mặt An Lâm vẫn rất kiên định, hắn tiếp tục nói:

"Nhưng con đã nói rồi, từ nay về sau con sẽ nuôi cha."

"Lớn tuổi thì đã sao, đan dược, linh thạch, công pháp đều có thể bù lại chỗ thiếu hụt này."

"Xin cha hãy tin tưởng ở con, rồi sẽ có một ngày, chắc chắn con sẽ dẫn cha chay lượn lên tận chín tầng trời!"

An Minh Xuyên nhìn gương mặt đã không còn vẻ non nớt như khi xưa, trong lòng có nơi nào đó tê rần.

Cuối cùng, ông lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Lâm Tử, cha tin con!"

...

...

Sau khi An Minh Xuyên đồng ý tu tiên, hai cha con bắt đầu hành trình đi trả hết mớ nợ An Minh Xuyên đã mượn.

Trừ chuyện này ra, họ còn bù thêm một số tiền cho những người đã cho An Minh Xuyên mượn tiền.



Dù sao những người bạn chịu vươn tay giúp đỡ lúc mình gặp nguy hiểm thế này, rất đáng nhận được sự đền đáp của họ.

Ngày hôm sau, An Lâm gọi một cú điện thoại cho Hoàng San San.

Giữa tông môn tu tiên ở nhân gian và các cơ quan tu tiên của quốc gia, hắn vẫn lựa chọn cơ quan tu tiên của quốc gia.

Bởi vì các tông môn tu tiên ở nhân gian đều độc lập không phụ thuộc vào Thiên đình, hoặc có mối liên hệ rất nhỏ, nhưng lực lượng tác chiến đặc biệt của quốc gia thì lại có liên hệ trực tiếp với Thiên đình.

An Lâm là người của Thiên đình, để cha mình vào cơ quan tu tiên của quốc gia, vậy hắn sẽ càng thêm yên tâm về mấy vấn đề an toàn này nọ.

"A lô, An Lâm hở, cậu tìm được cha mình chưa?" Trong di động truyền ra giọng nói mệt mỏi của Hoàng San San.

"Ừm, cảm ơn cô, tôi tìm được ông ấy rồi. Mà có chuyện này, chả là tôi muốn để cha tôi vào cơ quan của các cô tu luyện, cô thấy vậy có được không?" An Lâm hơi lo lắng hỏi thử.

Thường thì trong các cơ quan tu tiên đều có giáo viên chuyên nghiệp, nhưng với một học sinh lớn tuổi như cha hắn, chắc chắn sẽ gặp vấn đề không nhỏ lúc học tập, nói không chừng còn phải thường xuyên tìm các thầy cô để tư vấn.

Không ngờ Hoàng San San trả lời cực kì nhanh chóng: "Không thành vấn đề, cậu tính lúc nào đưa chú tới, tôi sẽ cử người ra đón cha cậu cho."

An Lâm nghe vậy cũng vui vẻ, thế là hắn đáp ngay: "Vậy mai nhé, mai tôi sẽ dẫn cha tôi lên Sơn Thành tìm mọi người."

"Được rồi, tới lúc đó cứ gọi tôi." Hoàng San San cũng trả lời ngay.

An Lâm vừa định cúp điện thoại, chợt hắn nghe Hoàng San San lên tiếng giữ lại: "Khoan đã!"

"Hửm, còn chuyện gì à?" An Lâm khó hiểu hỏi lại.

"Tôi chợt nhớ ra một chuyện, để cha cậu tới chỗ bọn tôi tu luyện, nếu chỉ học tập tu tiên bình thường thôi thì miễn phí không thu tiền. Nhưng, trừ việc học tập không thì còn có những gói chỉ đạo hướng dẫn khác nữa." Hoàng San San nói.

"Còn có chuyện này nữa à, cô nói thử tôi nghe đi?" An Lâm không ngờ tới chỗ các họ tu luyện còn phân chia ra cấp bậc.

Hoàng San San: "Loại thứ nhất là hướng dẫn tu luyện, là hướng dẫn sơ cấp, do các giáo viên tinh anh trong cơ quan chúng tôi đứng ra dạy, ngoài ra còn cung cấp các loại đan dược và công pháp thượng đẳng. Những nhân viên trong lực lượng tác chiến đặc biệt của quốc gia như chúng tôi, đều tham gia các lớp này, vì cần tiêu tốn không ít tài nguyên, cho nên cần phải đóng học phí là một trăm linh thạch một năm."

"Loại hướng dẫn tu luyện thứ hai, là dành cho hội viên cao cấp, do thầy giáo có cấp bậc cao nhất trong cơ quan chúng tôi giảng dạy, ông ấy cũng là sư phụ của tôi. Trong quá trình tu luyện, cơ quan sẽ cung cấp đan dược và công pháp tu luyện đứng đầu, lượng tài nguyên cần tiêu hao cực kì lớn, một năm cần đóng học phí một ngàn linh thạch ."

...

...

Im lặng lan tràn.

An Lâm: "Hết rồi à?"

Hoàng San San sửng sốt: "Hết rồi, cậu còn muốn gì nữa chứ?"

An Lâm: "Không có loại dành cho thành viên vàng siêu VIP mỗi năm cần đóng một trăm ngàn linh thạch à?"

Hoàng San San: "..."

"Không có, cút đi!"

An Lâm: "À... Vậy tôi chọn loại hướng dẫn cao cấp."

Trong di động truyền tới tiếng lầu bầu oán thầm.

"Haiz... một năm có một ngàn linh thạch thôi, có thể dạy được gì cho cha được không đây?"

Hoàng San San nghe câu này, thiếu chút nữa khóc ra tiếng.

Mẹ nó, bộ tưởng một ngàn linh thạch ít lắm hả?

Nói chuyện cho đàng hoàng xíu được không vậy, nói chuyện kiểu này làm người ta tổn thương lắm đó!

Nói chứ đến cùng An Lâm có bao nhiêu tiền nhỉ, hắn ta thuộc tầng lớp giàu có của thế giới tu tiên à?

Cái cách An Lâm nhìn cô, không phải là cái cách hắn nhìn ăn mày đó chứ?

Hoàng San San càng nghĩ càng thấy mình nghèo rớt mồng tơi, càng nghĩ càng thấy mất mát, cả tâm trạng oán thầm cũng chay sạch luôn.

"Không còn việc gì thì tôi cúp máy đây." Hoàng San San cảm thấy mình còn nói chuyện với An Lâm nữa, chắc đạo tâm sẽ lung lay luôn quá.

"Vậy được rồi, tới lúc ấy một năm tôi gửi cô một ngàn hai trăm viên linh thạch nhé."

"Hai trăm viên linh thạch dư ra đó xem như tiền boa cho cô, mong cô sẽ chăm sóc cha tôi nhiều hơn."

...

Nói chuyện điện thoại xong, Hoàng San San ngẩng đầu nhìn trời, mũi cau lại.

Cảm giác vừa buồn vừa vui này, đến cùng là sao vậy ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook