Chương 169: . Cùng Nhau Vui Vẻ Nào!
Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
14/06/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
"Hoa khôi Lam Nguyệt tỷ đến rồi." Một giọng thông báo vang lên.
"Kẹt kẹt." Một người con gái dáng người uyển chuyển đẩy cửa bước vào.
Cô mặc một chiếc váy màu xanh lam, xinh đẹp nho nhã tuyệt thế, mái tóc đen mượt như tơ lụa bồng bềnh theo gió. Cô đảo đôi mắt xinh đẹp, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ An Lâm, cô hơi cúi người, bỗng nhiên mở miệng nói: "Thiếp là Lam Nguyệt, bái kiến công tử."
An Lâm liếc mắt nhìn Lam Nguyệt một cái, sau đó trừng mắt nhìn Đại Bạch, mở miệng hỏi: "Cô ấy cũng là do cậu gọi tới à?"
Đại Bạch lắc lắc đầu, nhưng hai mắt lại sáng lên: "Không phải tôi gọi, nhưng mà cô gái này rất tuyệt, để cô ấy ở lại đây đi!"
An Lâm vỗ trán một cái, cảm thấy Đại Bạch đã bệnh vô phương cứu chữa, nhìn thấy một người con gái đẹp thì không thể khống chế được, nếu cứ như vậy Thanh Hoa phải làm sao?
Tú bà đứng phía sau An Lâm thấy thế thì bắt đầu nói: "Lam Nguyệt là hoa khôi của Xuân Giang lâu chúng tôi, tài đàn hát của cô ấy đứng đầu quận Thạch Hoa, công tử không ngại nghe thử một chút chứ?"
"Đàn hát đứng đầu quận Thạch Hoa?" An Lâm nghe vậy liền gật gật đầu.
Hắn có một sự yêu thích không tên đối với những khúc hát của giới Cửu Châu, nếu Lam Nguyệt này biết ca hát, vậy nghe một chút cũng không sao cả.
"Vậy tôi không quấy rầy công tử nữa." Thấy An Lâm gật đầu đồng ý, tú bà mặt mày hớn hở đi ra khỏi phòng.
Lam Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, ôm cây đàn tỳ bà cổ, ngồi trên ghế rồi mở miệng hỏi: "Không biết công tử muốn nghe đàn hát cấp bậc nào?"
An Lâm nghe xong liền ngẩn ngơ: "Có những cấp bậc nào?"
"Đàn hát tùy hứng, một trăm linh thạch một khúc; đàn hát thông thường, hai trăm linh thạch một khúc; đàn hát chuyên nghiệp, ba trăm linh thạch một khúc; đàn hát khuynh tình, năm trăm linh thạch một khúc." Đôi mắt Lam Nguyệt như nước mùa thu, nói bằng giọng nói vô cùng dễ nghe.
Khóe miệng An Lâm co lại, đàn hát tùy hứng là cái quỷ gì vậy, làm hoa khôi mà không thể chuyên nghiệp một chút sao.
Hai mắt Đại Bạch bắt đầu sáng lên, ngay lập tức mở miệng hỏi: "Gâu! Đàn hát khuynh tình có cởi quần áo không?"
"Bụp!"
An Lâm đánh vào đầu chó của Đại Bạch một phát, làm đầu nó nổi lên một cục u to tướng rồi tức giận nói: "Cậu không thể ngoan ngoãn làm một con chó sao? Sao cứ muốn làm nam nhân vậy?"
Đại Bạch mặt đầy vẻ oan ức, Lam Nguyệt lại che miệng cười khẽ: "Chỉ sợ làm anh Bạch thất vọng rồi, thiếp chỉ bán nghệ không bán thân!"
"Vậy thì đàn hát khuynh tình đi." An Lâm nghĩ thầm, dù sao cũng không thiếu tiền, nên nếu nghe thì nhất định phải nghe cấp tốt nhất rồi.
Lam Nguyệt gật đầu, đôi tay thon thả bắt đầu nhảy nhót trên đàn tỳ bà, giai điệu tuyệt vời hòa cùng tiếng hát trầm bổng nhẹ nhàng của cô khiến An Lâm và Đại Bạch ở trong phòng đều cảm thấy cả người thoải mái.
Cô gái xinh đẹp mặc yếm hồng và cô gái mặc trang phục xanh lục ở bên cạnh, tự động rót rượu cho An Lâm và Đại Bạch.
Cùng với âm nhạc tuyệt vời, An Lâm cảm thấy đây chính là thời điểm thích hợp để làm việc chính rồi.
An Lâm: "Đại Bạch, thành thật khai báo đi, cậu có phải là nam nhân biến thành không?"
Đại Bạch nhấp tí rượu, nghe khúc nhạc, lúc này nghe thấy câu hỏi của An Lâm, bỗng nhiên bày ra vẻ mặt đau khổ: "Anh An, tôi chính xác trăm phần trăm là từ bụng mẹ tôi chui ra đấy, là chó đực chính hiệu! Còn chuyện vì sao lại thích mỹ nữ như những người đàn ông khác thì tôi cũng không biết tại sao."
An Lâm nghiêm nghị: "Vậy nếu cậu phải chọn giữa Lam Nguyệt và Thanh Hoa để làm vợ thì cậu sẽ chọn ai?"
Lúc này Đại Bạch hơi lúng túng một chút, khuôn mặt hơi nhăn lại, lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt.
An Lâm thở nhẹ một hơi, nếu vẫn còn xoắn xuýt tức là chứng minh khiếu thẩm mỹ của Đại Bạch vẫn chưa biến dạng đến mức không thể cứu vãn, vẫn còn cứu được!
Đại Bạch mở miệng nói một cách bất đắc dĩ: "Vợ thật sự rất khó chọn. Lam Nguyệt xinh đẹp như vậy, đáng tiếc không thể sinh được chó con; Thanh Hoa có thể sinh được chó con, nhưng đáng tiếc dáng người dung nhan quá bình thường, ngay cả tiêu chuẩn "trước gồ sau vểnh" cũng không đạt được."
An Lâm nghe xong hai mắt tối sầm lại.
Đệt! Chó cái không phải là người, "trước gồ sau vểnh" chỗ nào được.
Mẹ kiếp! Hóa ra điều khiến Đại Bạch xoắn xuýt chính là chuyện này, quả nhiên hết thuốc chữa rồi!
Đột nhiên An Lâm nghĩ ra một khả năng khác: "Đại Bạch, liệu có phải cha cậu cũng thích mỹ nữ loài người giống như cậu không?"
Hắn phải bắt tay nghiên cứu từ phương diện di truyền rồi. Nếu như thật sự là di truyền bẩm sinh, vậy thì hắn làm gì cũng vô dụng.
Đại Bạch nở nụ cười ma quái, tự hào nói: "Đương nhiên rồi, nhớ lại lúc đầu chính là cha tôi đưa tôi đi dạo kỹ viện, cha con tôi còn có một danh hiệu nổi tiếng gọi là Song Bạch lãng tử!"
An Lâm nghe xong thì đờ người tại chỗ.
Mẹ kiếp! Cái này còn kinh khủng hơn cả việc di truyền, Bạch Tiên đưa Đại Bạch đi dạo kỹ viện!!!
An Lâm không biết nên nói sao cho phải nữa rồi, Đại Bạch biến thành như thế này, hoàn toàn là họa do cha nó gây ra.
Ừm... Có con mà không biết dạy là lỗi của cha!
Dù sao sau này Đại Bạch đưa một cô gái xinh đẹp về làm vợ thì cũng là chuyện mà Bạch Tiên cần phải phiền não rồi.
Họa này An Lâm không gánh nổi!
Vừa nghĩ đến đây, nỗi lòng lo lắng của An Lâm cuối cùng cũng được giải tỏa. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hắn, Đại Bạch yêu thích nữ nhân thì cứ yêu thích nữ nhân đi, mỹ nữ "trước gồ sau vểnh" nhìn thế nào thì cũng đẹp hơn chó cái!
An Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Cùng với tiếng hát của Lam Nguyệt, hắn và Đại Bạch cùng với mỹ nữ mặc yếm hồng, nữ nhân mặc áo xanh vui vẻ uống rượu, thật sự rất sung sướng!
Trên ngọn núi tiên ở Vạn Linh Tiên tông.
Tiểu Sửu ngồi xổm trước cửa nhà, đang chờ An Lâm và Đại Bạch trở về.
An Lâm đã nói đi một lát sẽ trở về, sau đó còn phải đến hoàng cung Thanh Mộc một chuyến, vì vậy Tiểu Sửu đã sẵn sàng để xuất phát rồi.
Cứ như vậy đến buổi trưa, An Lâm vẫn chưa trở về.
Tiểu Sửu vẫn đang đợi.
Thấm thoát buổi chiều đã qua, vẫn chưa thấy An Lâm trở về.
Lẽ nào lúc anh An đi bắt Đại Bạch đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?
Tiểu Sửu hơi thấp thỏm bất an, nhưng vẫn chờ ở cửa.
Mặt trời từ từ xuống núi, trăng sáng và những ngôi sao dần dần hiện lên trên bầu trời đêm.
Ầm ầm! Mặt đất bỗng nhiên xảy ra một cơn chấn động dữ dội, dọa đến Tiểu Sửu đang ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên thức giấc.
Hắn phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy đầu chó của Đại Bạch cắm thẳng xuống mặt đất, tạo ra một cái hố to.
Bốn chân Đại Bạch chổng lên trời, liên tục kêu rên, An Lâm ngồi trên lưng cũng lăn xuống mặt đất, lảo đảo không vững.
"Anh An... Đầu của tôi đau quá, sao anh lại ngồi trên lưng tôi, hại tôi đâm đầu xuống đất rồi." Đại Bạch ấp a ấp úng, nói một cách đứt quãng.
An Lâm đánh một phát vào cái đầu chó bám đầy tro bụi, cười mắng: "Đồ đần độn... Đồ chó đần độn! Tôi bảo cậu đáp xuống chỗ này, cậu... cậu hay lắm, đáp xuống kiểu xoắn ốc ba trăm sáu mươi độ, lại còn cắm đầu xuống dưới, thật sự coi mình là mũi khoan xung kích hả?"
Đại Bạch nghe xong liền sững người, sau đó có cảm thật mình thật sự có chút ngu xuẩn, cười ha hả lên.
An Lâm cảm thấy rất thú vị, cũng bắt đầu cười ha hả theo.
Một người một chó người đầy mùi rượu như thế, kề vai sát cánh cười ha ha đi vào trong nhà.
Sau đó, An Lâm nhìn thấy Tiểu Sửu có chút sững sờ, vỗ vào vai hắn một cách tiếc nuối: "Ây da, Tiểu Sửu, thật sự... thật sự ngại quá, các cô gái ở Xuân Giang lâu đúng là đa tài đa nghệ, trước đó lại không gọi anh đến, thật đáng tiếc..."
Khóe miệng Tiểu Sửu co lại: "Anh An, không phải là anh đến kỹ viện bắt Đại Bạch về sao, sao lại dạo chơi ở kỹ viện cùng với Đại Bạch thế?"
An Lâm hơi chau mày: "Chuyện tu sĩ dạo chơi ở kỹ viện sao có thể gọi là dạo chơi ở kỹ viện, chúng tôi lại không làm chuyện đó, cái này phải gọi là... chìm đắm trong tình yêu trai gái!"
Đại Bạch nghe vậy hai mắt đều sáng lên, cười một cách ma mị rồi nói: "Không hổ là anh An, đây chính là có văn hóa! Lần sau chúng ta dẫn Tiểu Sửu theo, cùng nhau chìm đắm trong tình yêu trai gái!"
"Được!" An Lâm nở nụ cười sảng khoái, khoác vai Tiểu Sửu, vui vẻ đi về phòng.
Một ngày tươi đẹp này cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Dịch: Tiếu Giai Nhân
"Hoa khôi Lam Nguyệt tỷ đến rồi." Một giọng thông báo vang lên.
"Kẹt kẹt." Một người con gái dáng người uyển chuyển đẩy cửa bước vào.
Cô mặc một chiếc váy màu xanh lam, xinh đẹp nho nhã tuyệt thế, mái tóc đen mượt như tơ lụa bồng bềnh theo gió. Cô đảo đôi mắt xinh đẹp, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ An Lâm, cô hơi cúi người, bỗng nhiên mở miệng nói: "Thiếp là Lam Nguyệt, bái kiến công tử."
An Lâm liếc mắt nhìn Lam Nguyệt một cái, sau đó trừng mắt nhìn Đại Bạch, mở miệng hỏi: "Cô ấy cũng là do cậu gọi tới à?"
Đại Bạch lắc lắc đầu, nhưng hai mắt lại sáng lên: "Không phải tôi gọi, nhưng mà cô gái này rất tuyệt, để cô ấy ở lại đây đi!"
An Lâm vỗ trán một cái, cảm thấy Đại Bạch đã bệnh vô phương cứu chữa, nhìn thấy một người con gái đẹp thì không thể khống chế được, nếu cứ như vậy Thanh Hoa phải làm sao?
Tú bà đứng phía sau An Lâm thấy thế thì bắt đầu nói: "Lam Nguyệt là hoa khôi của Xuân Giang lâu chúng tôi, tài đàn hát của cô ấy đứng đầu quận Thạch Hoa, công tử không ngại nghe thử một chút chứ?"
"Đàn hát đứng đầu quận Thạch Hoa?" An Lâm nghe vậy liền gật gật đầu.
Hắn có một sự yêu thích không tên đối với những khúc hát của giới Cửu Châu, nếu Lam Nguyệt này biết ca hát, vậy nghe một chút cũng không sao cả.
"Vậy tôi không quấy rầy công tử nữa." Thấy An Lâm gật đầu đồng ý, tú bà mặt mày hớn hở đi ra khỏi phòng.
Lam Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, ôm cây đàn tỳ bà cổ, ngồi trên ghế rồi mở miệng hỏi: "Không biết công tử muốn nghe đàn hát cấp bậc nào?"
An Lâm nghe xong liền ngẩn ngơ: "Có những cấp bậc nào?"
"Đàn hát tùy hứng, một trăm linh thạch một khúc; đàn hát thông thường, hai trăm linh thạch một khúc; đàn hát chuyên nghiệp, ba trăm linh thạch một khúc; đàn hát khuynh tình, năm trăm linh thạch một khúc." Đôi mắt Lam Nguyệt như nước mùa thu, nói bằng giọng nói vô cùng dễ nghe.
Khóe miệng An Lâm co lại, đàn hát tùy hứng là cái quỷ gì vậy, làm hoa khôi mà không thể chuyên nghiệp một chút sao.
Hai mắt Đại Bạch bắt đầu sáng lên, ngay lập tức mở miệng hỏi: "Gâu! Đàn hát khuynh tình có cởi quần áo không?"
"Bụp!"
An Lâm đánh vào đầu chó của Đại Bạch một phát, làm đầu nó nổi lên một cục u to tướng rồi tức giận nói: "Cậu không thể ngoan ngoãn làm một con chó sao? Sao cứ muốn làm nam nhân vậy?"
Đại Bạch mặt đầy vẻ oan ức, Lam Nguyệt lại che miệng cười khẽ: "Chỉ sợ làm anh Bạch thất vọng rồi, thiếp chỉ bán nghệ không bán thân!"
"Vậy thì đàn hát khuynh tình đi." An Lâm nghĩ thầm, dù sao cũng không thiếu tiền, nên nếu nghe thì nhất định phải nghe cấp tốt nhất rồi.
Lam Nguyệt gật đầu, đôi tay thon thả bắt đầu nhảy nhót trên đàn tỳ bà, giai điệu tuyệt vời hòa cùng tiếng hát trầm bổng nhẹ nhàng của cô khiến An Lâm và Đại Bạch ở trong phòng đều cảm thấy cả người thoải mái.
Cô gái xinh đẹp mặc yếm hồng và cô gái mặc trang phục xanh lục ở bên cạnh, tự động rót rượu cho An Lâm và Đại Bạch.
Cùng với âm nhạc tuyệt vời, An Lâm cảm thấy đây chính là thời điểm thích hợp để làm việc chính rồi.
An Lâm: "Đại Bạch, thành thật khai báo đi, cậu có phải là nam nhân biến thành không?"
Đại Bạch nhấp tí rượu, nghe khúc nhạc, lúc này nghe thấy câu hỏi của An Lâm, bỗng nhiên bày ra vẻ mặt đau khổ: "Anh An, tôi chính xác trăm phần trăm là từ bụng mẹ tôi chui ra đấy, là chó đực chính hiệu! Còn chuyện vì sao lại thích mỹ nữ như những người đàn ông khác thì tôi cũng không biết tại sao."
An Lâm nghiêm nghị: "Vậy nếu cậu phải chọn giữa Lam Nguyệt và Thanh Hoa để làm vợ thì cậu sẽ chọn ai?"
Lúc này Đại Bạch hơi lúng túng một chút, khuôn mặt hơi nhăn lại, lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt.
An Lâm thở nhẹ một hơi, nếu vẫn còn xoắn xuýt tức là chứng minh khiếu thẩm mỹ của Đại Bạch vẫn chưa biến dạng đến mức không thể cứu vãn, vẫn còn cứu được!
Đại Bạch mở miệng nói một cách bất đắc dĩ: "Vợ thật sự rất khó chọn. Lam Nguyệt xinh đẹp như vậy, đáng tiếc không thể sinh được chó con; Thanh Hoa có thể sinh được chó con, nhưng đáng tiếc dáng người dung nhan quá bình thường, ngay cả tiêu chuẩn "trước gồ sau vểnh" cũng không đạt được."
An Lâm nghe xong hai mắt tối sầm lại.
Đệt! Chó cái không phải là người, "trước gồ sau vểnh" chỗ nào được.
Mẹ kiếp! Hóa ra điều khiến Đại Bạch xoắn xuýt chính là chuyện này, quả nhiên hết thuốc chữa rồi!
Đột nhiên An Lâm nghĩ ra một khả năng khác: "Đại Bạch, liệu có phải cha cậu cũng thích mỹ nữ loài người giống như cậu không?"
Hắn phải bắt tay nghiên cứu từ phương diện di truyền rồi. Nếu như thật sự là di truyền bẩm sinh, vậy thì hắn làm gì cũng vô dụng.
Đại Bạch nở nụ cười ma quái, tự hào nói: "Đương nhiên rồi, nhớ lại lúc đầu chính là cha tôi đưa tôi đi dạo kỹ viện, cha con tôi còn có một danh hiệu nổi tiếng gọi là Song Bạch lãng tử!"
An Lâm nghe xong thì đờ người tại chỗ.
Mẹ kiếp! Cái này còn kinh khủng hơn cả việc di truyền, Bạch Tiên đưa Đại Bạch đi dạo kỹ viện!!!
An Lâm không biết nên nói sao cho phải nữa rồi, Đại Bạch biến thành như thế này, hoàn toàn là họa do cha nó gây ra.
Ừm... Có con mà không biết dạy là lỗi của cha!
Dù sao sau này Đại Bạch đưa một cô gái xinh đẹp về làm vợ thì cũng là chuyện mà Bạch Tiên cần phải phiền não rồi.
Họa này An Lâm không gánh nổi!
Vừa nghĩ đến đây, nỗi lòng lo lắng của An Lâm cuối cùng cũng được giải tỏa. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hắn, Đại Bạch yêu thích nữ nhân thì cứ yêu thích nữ nhân đi, mỹ nữ "trước gồ sau vểnh" nhìn thế nào thì cũng đẹp hơn chó cái!
An Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Cùng với tiếng hát của Lam Nguyệt, hắn và Đại Bạch cùng với mỹ nữ mặc yếm hồng, nữ nhân mặc áo xanh vui vẻ uống rượu, thật sự rất sung sướng!
Trên ngọn núi tiên ở Vạn Linh Tiên tông.
Tiểu Sửu ngồi xổm trước cửa nhà, đang chờ An Lâm và Đại Bạch trở về.
An Lâm đã nói đi một lát sẽ trở về, sau đó còn phải đến hoàng cung Thanh Mộc một chuyến, vì vậy Tiểu Sửu đã sẵn sàng để xuất phát rồi.
Cứ như vậy đến buổi trưa, An Lâm vẫn chưa trở về.
Tiểu Sửu vẫn đang đợi.
Thấm thoát buổi chiều đã qua, vẫn chưa thấy An Lâm trở về.
Lẽ nào lúc anh An đi bắt Đại Bạch đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?
Tiểu Sửu hơi thấp thỏm bất an, nhưng vẫn chờ ở cửa.
Mặt trời từ từ xuống núi, trăng sáng và những ngôi sao dần dần hiện lên trên bầu trời đêm.
Ầm ầm! Mặt đất bỗng nhiên xảy ra một cơn chấn động dữ dội, dọa đến Tiểu Sửu đang ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên thức giấc.
Hắn phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy đầu chó của Đại Bạch cắm thẳng xuống mặt đất, tạo ra một cái hố to.
Bốn chân Đại Bạch chổng lên trời, liên tục kêu rên, An Lâm ngồi trên lưng cũng lăn xuống mặt đất, lảo đảo không vững.
"Anh An... Đầu của tôi đau quá, sao anh lại ngồi trên lưng tôi, hại tôi đâm đầu xuống đất rồi." Đại Bạch ấp a ấp úng, nói một cách đứt quãng.
An Lâm đánh một phát vào cái đầu chó bám đầy tro bụi, cười mắng: "Đồ đần độn... Đồ chó đần độn! Tôi bảo cậu đáp xuống chỗ này, cậu... cậu hay lắm, đáp xuống kiểu xoắn ốc ba trăm sáu mươi độ, lại còn cắm đầu xuống dưới, thật sự coi mình là mũi khoan xung kích hả?"
Đại Bạch nghe xong liền sững người, sau đó có cảm thật mình thật sự có chút ngu xuẩn, cười ha hả lên.
An Lâm cảm thấy rất thú vị, cũng bắt đầu cười ha hả theo.
Một người một chó người đầy mùi rượu như thế, kề vai sát cánh cười ha ha đi vào trong nhà.
Sau đó, An Lâm nhìn thấy Tiểu Sửu có chút sững sờ, vỗ vào vai hắn một cách tiếc nuối: "Ây da, Tiểu Sửu, thật sự... thật sự ngại quá, các cô gái ở Xuân Giang lâu đúng là đa tài đa nghệ, trước đó lại không gọi anh đến, thật đáng tiếc..."
Khóe miệng Tiểu Sửu co lại: "Anh An, không phải là anh đến kỹ viện bắt Đại Bạch về sao, sao lại dạo chơi ở kỹ viện cùng với Đại Bạch thế?"
An Lâm hơi chau mày: "Chuyện tu sĩ dạo chơi ở kỹ viện sao có thể gọi là dạo chơi ở kỹ viện, chúng tôi lại không làm chuyện đó, cái này phải gọi là... chìm đắm trong tình yêu trai gái!"
Đại Bạch nghe vậy hai mắt đều sáng lên, cười một cách ma mị rồi nói: "Không hổ là anh An, đây chính là có văn hóa! Lần sau chúng ta dẫn Tiểu Sửu theo, cùng nhau chìm đắm trong tình yêu trai gái!"
"Được!" An Lâm nở nụ cười sảng khoái, khoác vai Tiểu Sửu, vui vẻ đi về phòng.
Một ngày tươi đẹp này cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.