Chương 144: . Hứa Tiểu Lan Thẹn Thùng
Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
14/06/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan gọi tên đối phương cùng lúc.
Đám người ở trường tu luyện đều sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ:
An Lâm là sinh viên lớp 1 của Thiên Đình, hai người bọn họ là bạn họ mà!
Hơn nữa... An Lâm đến Chu Tước tông, chín phần là tới thăm Hứa Tiểu Lan...
Cứ như vậy, không khí ở đây bắt đầu trở nên có chút kỳ lạ.
Đặc biệt là một số nam đệ tử, cảm thấy người trong lòng không còn, vô cùng buồn phiền.
Chuyện đã như thế này...
An Lâm có thể cố ý chạy tới đây thăm Hứa Tiểu Lan, chuyện này đã chứng minh nhất định quan hệ giữa hai người không hề bình thường.
Còn Hứa Tiểu Lan lại xinh đẹp tuyệt trần, tư chất rất tốt, là nữ thần trong lòng không ít đệ tử tông môn.
Chàng trai đã chạy tới trêu chọc nữ thần, mà thú sủng của hắn còn không khác gì trâu bò, vậy thì thực lực của bản thân hắn cũng không kém.
Cứ như vậy, ngay cả cơ hội châm biếm bọn họ cũng không có, tâm trạng có thể không phức tạp được sao.
Bị nhiều đệ từ chú ý như vậy, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan có chút ửng hồng.
Bình thường cho dù đối mặt với vạn người, bọn họ có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Nhưng bây giờ những người này không chỉ nhìn cô, mà là "cô và An Lâm''...
"Cậu... Cậu đến đây làm gì vậy?''
Nhịp tim của Hứa Tiểu Lan có chút không yên, giọng nói êm tai trong trẻo phát ra miệng của cô.
"Đến thăm cô.'' An Lâm trừng mắt nhìn, giống như đang nói: "Chuyện này không phải rất rõ ràng ư?''
"Ồ... !'' Các nữ đệ tử vây xem bắt đầu ồn ào.
Trái tim nam đệ tử vây xem giống như bị đâm một kiếm, đau quá!
Chung quanh ồn ào, khiến mặt của Hứa Tiểu Lan hồng đến mang tai.
Cô cảm thấy không biết làm sao, không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng cắn răng, kéo tay An Lâm. ngự kiếm bay lên: "Đi nào, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện!''
Nói xong, liền bay vèo ra khỏi trường tu luyện.
"Gâu, gâu! Đợi tôi với!'' Đại Bạch lớn tiếng kêu, bắt đầu đuổi theo.
Tiểu Sửu và Lam Yên cũng hóa thành một luồng sáng theo sát phía sau.
Các đệ tử trong trường tu luyện ngơ ngác nhìn hai người bay xa, trong lòng nổi lên phong ba gió lớn.
Tin rằng không quá nửa ngày...
Một tin tức lớn sẽ lan truyền khắp toàn bộ Chu Tước tông:
Khiếp sợ!
Chàng trai thần bí dũng cảm xông vào Chu Tước tông, đầu tiên là nướng Mạc Hải, sau đó lại như chim liền cành với nữ thần Tiểu Lan!
Hứa Tiểu Lan dẫn An Lâm bay đến một đình viện.
Cô bình ổn một chút, lúc này mới oán hận nói: "Cậu tới thăm tôi, sao không nói trước cho tôi biết một tiếng?''
An Lâm có chút ngượng ngùng nói: "Chuyện này là quyết định bất chợt thôi, dù sao được nghỉ cũng rất nhàm chán, cho nên muốn dạo xung quanh một chuyến, chỉ dạo chơi một chút. Á... Có phải gây thêm phiền phức gì cho cô rồi không?''
Hứa Tiểu Lan nghe An Lâm nói, khẽ hừ một tiếng không trả lời, trong lòng cũng nổi lên chút lo lắng.
Lúc này, Đại Bạch từ trên trời giáng xuống, Tiểu Sửu và Lam Yên cũng theo phía sau.
"Ha ha, sư muội Tiểu Lan, hóa ra hắn chính là An Lâm mà muội thường xuyên nhắc đến à?"
Lam Yên cảm thấy mọi chuyện thật là thú vị, cô gặp được người kỳ lạ, còn là An Lâm mà Hứa Tiểu Lan thường nói!
"Ai thường xuyên nhắc đến, chỉ là tình cờ nhắc đến mà thôi?'' Hứa Tiểu Lan vội vàng chối bỏ.
"Chẳng trách gần đây anh An hay hắt hơi, hóa ra là vì Tiểu Lan nhớ cậu.'' Đại Bạch ở bên thêm mắm dặm muối.
An Lâm vuốt cằm, vừa nghe giải thích vừ nói: "Thì ra là thế.''
Hứa Tiểu Lan thật sự vất vả mặt mới sáng trở lại, lúc này lại bị nói đến ửng đỏ, tức giận nói: "Hóa ra là Đại Ma Đầu cậu! Đừng có suy nghĩ nhiều quá!''
Lam Yên không để tâm nữa, đánh giá An Lâm tỉ mỉ, cuối cùng gật đầu hài lòng: "Ừ... Nhìn qua An Lâm cũng xem như đẹp mắt, hơn nữa mua một được hai, sư muội sẽ không thiệt thòi.''
"Qua ánh mắt đánh giá của sư tỷ, xem như thông qua.''
Nói xong, Lam Yên còn nhìn An Lâm cổ vũ.
Hứa Tiểu Lan buồn bực trong lòng: "Ai cần chị đánh giá, em và An Lâm là bạn bè, đã hiểu chưa!''
Cô cảm thấy không đủ sức cuốn theo tiết tấu này nữa, lập tức nói với An Lâm: "Đi thôi, hiếm khi đến được đây, tôi đưa cậu đi tham quan Chu Tước tông một chút!''
Nói xong cô quay đầu trừng mắt với Lam Yên: "Không cho chị đi cùng!''
Lam Yên đưa hai tay lên cao, ý cười trên mặt không giảm: "Được được được, không làm bóng đèn, chị biết rồi, chị biết rồi... "
Lời nói của Hứa Tiểu Lan bị nghẹn, thật sự muốn mở miệng: "Chị biết cái gì chứ!'
Cuối cùng, cô nhịn xúc động muốn nói câu này ra, dẫn theo An Lâm ngự kiếm bay đi.
Trong đình viện, Đại Bạch và Tiểu Sửu liếc mắt nhìn nhau.
Đại Bạch: "Chuyện này... . Chúng ta có được tính là bóng đèn không?''
Tiểu Sửu: "Cậu có tính hay không tôi không biết, nhưng hai con mắt của tôi như bóng đèn vậy, không có khả năng không tính chứ?''
"Ha ha ha ha... Mấy người thật hài hước, ha ha ha ha... "
Lam Yên bị cuộc đối thoại của Đại Bạch và Tiểu Sửu điểm huyệt cười, cười ở bên đến mức không đứng thẳng lên được.
Đại Bạch: "... "
Tiểu Sửu: "... "
Trên không trung, An Lâm thấy được chỗ ngày thường Hứa Tiểu Lan tu luyện, là nơi tiến hành giác ngộ viêm đạo, xa xa còn nhìn thấy Thánh Hỏa Chu Tước.
Thánh Hỏa Chu Tước là ngọn lửa màu trắng lơ lửng trong không trung, truyền thuyết nói nó có thể tinh lọc vạn vật, là ngọn lửa bất diệt vô tận, là tượng trưng cho Chu Tước tông.
Thánh Hỏa bất diệt, Chu Tước tông có thể tồn tại vĩnh viễn cùng thế gian.
Cuối cùng, hai người dạo quanh Chu Tước tông một vòng, đáp xuống tán cây xa tít bên ngoài, dừng lại trên một nhánh cây khỏe mạnh.
Nhánh cây rất rộng rất lớn, có thể để hai người đi song song qua.
"Hả? Chỗ này còn có một cái ghế gỗ!'' An Lâm ngạc nhiên chạy tới nói.
Hứa Tiểu Lan cười khanh khách theo phía sau, dùng giọng điệu êm tai lên tiếng: "Đây là chỗ tôi thích nhất, đây là ghế của tôi!"
"Đến đây, ngồi đi!''
An Lâm làm theo lời Hứa Tiểu Lan, ghế gỗ có phần giống với ghế gỗ dài trong công viên, nhưng hắn vẫn lần đầu tiên ngồi trên ghế cây.
Trên đỉnh đầu có tán cây ngăn ánh mặt trời mãnh liệt, chỉ có vài điểm sáng chiếu nghiêng xuống, màu vàng giống như đom đóm.
Gió nhẹ mang theo hương cây thơm ngát thoảng qua, vang lên tiếng sào sạt.
An Lâm bỗng vặn eo, cảm thán nói: "Thật là thích.''
"Phải, nơi này thật sự rất yên tĩnh. Có khi ở đây nổi gió, nhìn phía xa là trời xanh mây trắng, cùng với vùng đất mênh mông bên dưới, tâm trạng cũng sẽ không kìm được mà trở nên vui vẻ.'' Hứa Tiểu Lan chống cằm, cười xinh đẹp rồi nói.
"Phải, đúng rồi, cậu không sợ độ cao sao, ngồi ở đây cậu không sợ sao?'' Hứa Tiểu Lan đưa mắt nhìn sang An Lâm, trong ánh mắt trong suốt tràn ngập ý cười.
An Lâm co giật khóe miệng, bất mãn nói: "Cô cũng đừng coi thường tôi quá, tốt xấu gì tôi cũng là một chàng trai cưỡi gạch bay, có sóng to gió lớn nào chưa từng thấy qua.''
Hứa Tiểu Lan nhớ tới lúc trước đã từng cứng rắn lôi kéo An Lâm ngự kiếm cưởi mây đạp gió, sắc mặt trắng bệch của An Lâm lúc ấy giống như mấy hồn, liền không kiềm được khẽ cười.
Cô lắc lư đôi chân thon dài thẳng tắp, nói tiếp: "Sau khi dạo chơi Chu Tước tông xong, cậu tính đến đâu nữa?''
An Lâm lộ ra vẻ mặt suy tư, thật ra đây là vấn đề, ngày nghỉ còn hai mươi ngày.
Hắn vốn định đến Chu Tước tông chơi, sau đó đến Vạn Linh tiên tông tìm Hiên Viên Thành chơi, rồi đến hoàng cung Thanh Mộc thăm Tô Thiển Văn.
Nhưng bây giờ hắn đã học xong Chiến Thần Lục Kiếm, chiến lực bùng phát tăng mạnh, lại không khỏi nôi lên ý định khác.
"Có thể sẽ đến vực sâu Vạn Ác.'' Hắn đáp đúng sự thật.
Hứa Tiểu Lan nghe vậy biến sắc: "Đến chỗ đó làm gì, nơi đó thật sự có tà ma đó!''
An Lâm gật đầu nói: "Tôi muốn đến đó đánh bại một ma đầu!''
"Để sau đi, muốn hoàn thành chuyện này, cậu có được năng lực ưu việt gì không?'' Hứa Tiểu Lan khẽ nhếch đôi mày thanh tú lên, mở miệng hỏi.
An Lâm: "... "
Cô hiểu hắn như vậy, bảo hắn trả lời thế nào!
Thấy An Lâm không trả lời, Hứa Tiểu Lan cong khóe môi nói: "Tính vậy đi, đợi tôi xử ký chuyện trong tông môn xong, nhân tiện sẽ đi cùng cậu làm người bảo vệ.''
Hai mắt An Lâm sáng lên: "Thật sự được ư, nhưng vực sâu Vạn Ác rất nguy hiểm... "
"Cho nên lần bảo vệ này, tôi muốn thù lao 1 trăm nghìn linh thạch, vừa khéo xóa bỏ tiền nợ cậu bộ trang phục!'' Hứa Tiểu Lan cười nói.
An Lâm chớp mắt: "Không phải tiền này đã tính từ tiền ảnh chụp chung rồi ư.''
"Chuyện ảnh chụp chung lần đó không tính, lam sao tôi có thể chiếm lợi ích của cậu chứ, cứ quyết định như vậy đi.'' Hứa Tiểu Lan vẫy bàn tay trắng nõn, vẻ mặt kiên quyết.
An Lâm suy nghĩ, có thể có thêm một Kỳ Dục Linh trợ giúp, cũng là một chuyện tốt.
"Được, vậy cứ quyết định thế đi!''
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan gọi tên đối phương cùng lúc.
Đám người ở trường tu luyện đều sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ:
An Lâm là sinh viên lớp 1 của Thiên Đình, hai người bọn họ là bạn họ mà!
Hơn nữa... An Lâm đến Chu Tước tông, chín phần là tới thăm Hứa Tiểu Lan...
Cứ như vậy, không khí ở đây bắt đầu trở nên có chút kỳ lạ.
Đặc biệt là một số nam đệ tử, cảm thấy người trong lòng không còn, vô cùng buồn phiền.
Chuyện đã như thế này...
An Lâm có thể cố ý chạy tới đây thăm Hứa Tiểu Lan, chuyện này đã chứng minh nhất định quan hệ giữa hai người không hề bình thường.
Còn Hứa Tiểu Lan lại xinh đẹp tuyệt trần, tư chất rất tốt, là nữ thần trong lòng không ít đệ tử tông môn.
Chàng trai đã chạy tới trêu chọc nữ thần, mà thú sủng của hắn còn không khác gì trâu bò, vậy thì thực lực của bản thân hắn cũng không kém.
Cứ như vậy, ngay cả cơ hội châm biếm bọn họ cũng không có, tâm trạng có thể không phức tạp được sao.
Bị nhiều đệ từ chú ý như vậy, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan có chút ửng hồng.
Bình thường cho dù đối mặt với vạn người, bọn họ có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Nhưng bây giờ những người này không chỉ nhìn cô, mà là "cô và An Lâm''...
"Cậu... Cậu đến đây làm gì vậy?''
Nhịp tim của Hứa Tiểu Lan có chút không yên, giọng nói êm tai trong trẻo phát ra miệng của cô.
"Đến thăm cô.'' An Lâm trừng mắt nhìn, giống như đang nói: "Chuyện này không phải rất rõ ràng ư?''
"Ồ... !'' Các nữ đệ tử vây xem bắt đầu ồn ào.
Trái tim nam đệ tử vây xem giống như bị đâm một kiếm, đau quá!
Chung quanh ồn ào, khiến mặt của Hứa Tiểu Lan hồng đến mang tai.
Cô cảm thấy không biết làm sao, không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng cắn răng, kéo tay An Lâm. ngự kiếm bay lên: "Đi nào, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện!''
Nói xong, liền bay vèo ra khỏi trường tu luyện.
"Gâu, gâu! Đợi tôi với!'' Đại Bạch lớn tiếng kêu, bắt đầu đuổi theo.
Tiểu Sửu và Lam Yên cũng hóa thành một luồng sáng theo sát phía sau.
Các đệ tử trong trường tu luyện ngơ ngác nhìn hai người bay xa, trong lòng nổi lên phong ba gió lớn.
Tin rằng không quá nửa ngày...
Một tin tức lớn sẽ lan truyền khắp toàn bộ Chu Tước tông:
Khiếp sợ!
Chàng trai thần bí dũng cảm xông vào Chu Tước tông, đầu tiên là nướng Mạc Hải, sau đó lại như chim liền cành với nữ thần Tiểu Lan!
Hứa Tiểu Lan dẫn An Lâm bay đến một đình viện.
Cô bình ổn một chút, lúc này mới oán hận nói: "Cậu tới thăm tôi, sao không nói trước cho tôi biết một tiếng?''
An Lâm có chút ngượng ngùng nói: "Chuyện này là quyết định bất chợt thôi, dù sao được nghỉ cũng rất nhàm chán, cho nên muốn dạo xung quanh một chuyến, chỉ dạo chơi một chút. Á... Có phải gây thêm phiền phức gì cho cô rồi không?''
Hứa Tiểu Lan nghe An Lâm nói, khẽ hừ một tiếng không trả lời, trong lòng cũng nổi lên chút lo lắng.
Lúc này, Đại Bạch từ trên trời giáng xuống, Tiểu Sửu và Lam Yên cũng theo phía sau.
"Ha ha, sư muội Tiểu Lan, hóa ra hắn chính là An Lâm mà muội thường xuyên nhắc đến à?"
Lam Yên cảm thấy mọi chuyện thật là thú vị, cô gặp được người kỳ lạ, còn là An Lâm mà Hứa Tiểu Lan thường nói!
"Ai thường xuyên nhắc đến, chỉ là tình cờ nhắc đến mà thôi?'' Hứa Tiểu Lan vội vàng chối bỏ.
"Chẳng trách gần đây anh An hay hắt hơi, hóa ra là vì Tiểu Lan nhớ cậu.'' Đại Bạch ở bên thêm mắm dặm muối.
An Lâm vuốt cằm, vừa nghe giải thích vừ nói: "Thì ra là thế.''
Hứa Tiểu Lan thật sự vất vả mặt mới sáng trở lại, lúc này lại bị nói đến ửng đỏ, tức giận nói: "Hóa ra là Đại Ma Đầu cậu! Đừng có suy nghĩ nhiều quá!''
Lam Yên không để tâm nữa, đánh giá An Lâm tỉ mỉ, cuối cùng gật đầu hài lòng: "Ừ... Nhìn qua An Lâm cũng xem như đẹp mắt, hơn nữa mua một được hai, sư muội sẽ không thiệt thòi.''
"Qua ánh mắt đánh giá của sư tỷ, xem như thông qua.''
Nói xong, Lam Yên còn nhìn An Lâm cổ vũ.
Hứa Tiểu Lan buồn bực trong lòng: "Ai cần chị đánh giá, em và An Lâm là bạn bè, đã hiểu chưa!''
Cô cảm thấy không đủ sức cuốn theo tiết tấu này nữa, lập tức nói với An Lâm: "Đi thôi, hiếm khi đến được đây, tôi đưa cậu đi tham quan Chu Tước tông một chút!''
Nói xong cô quay đầu trừng mắt với Lam Yên: "Không cho chị đi cùng!''
Lam Yên đưa hai tay lên cao, ý cười trên mặt không giảm: "Được được được, không làm bóng đèn, chị biết rồi, chị biết rồi... "
Lời nói của Hứa Tiểu Lan bị nghẹn, thật sự muốn mở miệng: "Chị biết cái gì chứ!'
Cuối cùng, cô nhịn xúc động muốn nói câu này ra, dẫn theo An Lâm ngự kiếm bay đi.
Trong đình viện, Đại Bạch và Tiểu Sửu liếc mắt nhìn nhau.
Đại Bạch: "Chuyện này... . Chúng ta có được tính là bóng đèn không?''
Tiểu Sửu: "Cậu có tính hay không tôi không biết, nhưng hai con mắt của tôi như bóng đèn vậy, không có khả năng không tính chứ?''
"Ha ha ha ha... Mấy người thật hài hước, ha ha ha ha... "
Lam Yên bị cuộc đối thoại của Đại Bạch và Tiểu Sửu điểm huyệt cười, cười ở bên đến mức không đứng thẳng lên được.
Đại Bạch: "... "
Tiểu Sửu: "... "
Trên không trung, An Lâm thấy được chỗ ngày thường Hứa Tiểu Lan tu luyện, là nơi tiến hành giác ngộ viêm đạo, xa xa còn nhìn thấy Thánh Hỏa Chu Tước.
Thánh Hỏa Chu Tước là ngọn lửa màu trắng lơ lửng trong không trung, truyền thuyết nói nó có thể tinh lọc vạn vật, là ngọn lửa bất diệt vô tận, là tượng trưng cho Chu Tước tông.
Thánh Hỏa bất diệt, Chu Tước tông có thể tồn tại vĩnh viễn cùng thế gian.
Cuối cùng, hai người dạo quanh Chu Tước tông một vòng, đáp xuống tán cây xa tít bên ngoài, dừng lại trên một nhánh cây khỏe mạnh.
Nhánh cây rất rộng rất lớn, có thể để hai người đi song song qua.
"Hả? Chỗ này còn có một cái ghế gỗ!'' An Lâm ngạc nhiên chạy tới nói.
Hứa Tiểu Lan cười khanh khách theo phía sau, dùng giọng điệu êm tai lên tiếng: "Đây là chỗ tôi thích nhất, đây là ghế của tôi!"
"Đến đây, ngồi đi!''
An Lâm làm theo lời Hứa Tiểu Lan, ghế gỗ có phần giống với ghế gỗ dài trong công viên, nhưng hắn vẫn lần đầu tiên ngồi trên ghế cây.
Trên đỉnh đầu có tán cây ngăn ánh mặt trời mãnh liệt, chỉ có vài điểm sáng chiếu nghiêng xuống, màu vàng giống như đom đóm.
Gió nhẹ mang theo hương cây thơm ngát thoảng qua, vang lên tiếng sào sạt.
An Lâm bỗng vặn eo, cảm thán nói: "Thật là thích.''
"Phải, nơi này thật sự rất yên tĩnh. Có khi ở đây nổi gió, nhìn phía xa là trời xanh mây trắng, cùng với vùng đất mênh mông bên dưới, tâm trạng cũng sẽ không kìm được mà trở nên vui vẻ.'' Hứa Tiểu Lan chống cằm, cười xinh đẹp rồi nói.
"Phải, đúng rồi, cậu không sợ độ cao sao, ngồi ở đây cậu không sợ sao?'' Hứa Tiểu Lan đưa mắt nhìn sang An Lâm, trong ánh mắt trong suốt tràn ngập ý cười.
An Lâm co giật khóe miệng, bất mãn nói: "Cô cũng đừng coi thường tôi quá, tốt xấu gì tôi cũng là một chàng trai cưỡi gạch bay, có sóng to gió lớn nào chưa từng thấy qua.''
Hứa Tiểu Lan nhớ tới lúc trước đã từng cứng rắn lôi kéo An Lâm ngự kiếm cưởi mây đạp gió, sắc mặt trắng bệch của An Lâm lúc ấy giống như mấy hồn, liền không kiềm được khẽ cười.
Cô lắc lư đôi chân thon dài thẳng tắp, nói tiếp: "Sau khi dạo chơi Chu Tước tông xong, cậu tính đến đâu nữa?''
An Lâm lộ ra vẻ mặt suy tư, thật ra đây là vấn đề, ngày nghỉ còn hai mươi ngày.
Hắn vốn định đến Chu Tước tông chơi, sau đó đến Vạn Linh tiên tông tìm Hiên Viên Thành chơi, rồi đến hoàng cung Thanh Mộc thăm Tô Thiển Văn.
Nhưng bây giờ hắn đã học xong Chiến Thần Lục Kiếm, chiến lực bùng phát tăng mạnh, lại không khỏi nôi lên ý định khác.
"Có thể sẽ đến vực sâu Vạn Ác.'' Hắn đáp đúng sự thật.
Hứa Tiểu Lan nghe vậy biến sắc: "Đến chỗ đó làm gì, nơi đó thật sự có tà ma đó!''
An Lâm gật đầu nói: "Tôi muốn đến đó đánh bại một ma đầu!''
"Để sau đi, muốn hoàn thành chuyện này, cậu có được năng lực ưu việt gì không?'' Hứa Tiểu Lan khẽ nhếch đôi mày thanh tú lên, mở miệng hỏi.
An Lâm: "... "
Cô hiểu hắn như vậy, bảo hắn trả lời thế nào!
Thấy An Lâm không trả lời, Hứa Tiểu Lan cong khóe môi nói: "Tính vậy đi, đợi tôi xử ký chuyện trong tông môn xong, nhân tiện sẽ đi cùng cậu làm người bảo vệ.''
Hai mắt An Lâm sáng lên: "Thật sự được ư, nhưng vực sâu Vạn Ác rất nguy hiểm... "
"Cho nên lần bảo vệ này, tôi muốn thù lao 1 trăm nghìn linh thạch, vừa khéo xóa bỏ tiền nợ cậu bộ trang phục!'' Hứa Tiểu Lan cười nói.
An Lâm chớp mắt: "Không phải tiền này đã tính từ tiền ảnh chụp chung rồi ư.''
"Chuyện ảnh chụp chung lần đó không tính, lam sao tôi có thể chiếm lợi ích của cậu chứ, cứ quyết định như vậy đi.'' Hứa Tiểu Lan vẫy bàn tay trắng nõn, vẻ mặt kiên quyết.
An Lâm suy nghĩ, có thể có thêm một Kỳ Dục Linh trợ giúp, cũng là một chuyện tốt.
"Được, vậy cứ quyết định thế đi!''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.