Chương 99: . Kiểm Tra Cuối Kỳ Bắt Đầu Rồi!
Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
14/06/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Lần này là kỳ kiểm tra cuối cùng của sinh viên đại học năm nhất, so với lúc trước không thay đổi bao nhiêu.
Trong sân trường đã sớm lưu truyền một câu nói:
Sinh viên ăm nhất và năm hai tiếp xúc với dã thú.
Sinh viên đại học năm ba tiếp xúc với muỗi.
Sinh viên đại học năm thứ năm tiếp xúc với mỹ nữ.
Dã thú, đương nhiên là giới Cửu Châu và phía nam vực Vạn Sơn rồi.
Nơi đó hung thú lộng hành, thỉnh thoảng còn xuất hiện thú triều, xâm chiếm Thạch Long Châu phía nam của giới Cửu Châu.
Đương nhiên nhóm tu sĩ loài người cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp, thường xuyên tổ chức thành đoàn đội lớn lên núi đi săn.
Một vài dị thú có thân thể là bảo bối, là tài liệu tốt để luyện đan và luyện vũ khí.
Vừa có thể vì dân trừ hại, vừa thu hoạch được không ít lợi ích, cớ sao mà không làm chứ.
Về phần tiếp xúc với muỗi, đó cũng không phải là muỗi bình thường, mà là tên các sinh viên gọi đùa Huyết tộc. . .
Huyết tộc ở vùng tây nam đại lục Thái Sơ, trên một vùng đất đen tối khắp nơi.
Bọn họ rất thích hút máu các tu sĩ, các tu sĩ có thể chịu được không?
Đương nhiên là chọn đập chết bọn họ!
Huyết tộc là mặt hàng gây thù hằn khắp nơi, loại máu gì bọn họ cũng muốn hút.
Không chỉ có tu sĩ loài người, hòa thượng ở Tây Phương Cực Lạc, thiên đường Thánh Vực, tộc Bạch Vũ các loại, đều là món chính trong danh sách thực đơn của bọn họ.
Nếu không phải khắp nơi Hắc Thạch đều bị ô nhiễm, nói không chừng Huyết tộc đã bị diệt tộc nhiều lần rồi.
Sinh viên đại học năm thứ năm tiếp xúc với mỹ nữ, mỹ nữ này thì càng mãnh liệt.
Tuy mấy cô gái đó không ăn người, nhưng sẽ đông lạnh vô số tu sĩ thành những tảng băng điêu khắc đáng yêu, sau đó thu gom lại.
Những mỹ nữ này được gọi là Tuyết Nữ, giống loài ở thánh địa băng hàn phương bắc đại lục Thái Sơ.
Thánh địa băng hàn thật ra có không ít người, nhưng tất cả đều là nữ, cũng không biết bọn họ làm sao mà sinh sôi nảy nở được.
Chiến tranh giữa bọn họ và tu sĩ đã kéo dài hơn ngàn năm, hàng năm Thiên Đình đều phái ra rất nhiều binh lính, đóng ở phía bắc Phong Nguyên Châu.
Đám người An Lâm chỉ là sinh viên năm nhất mới vào, không cần suy nghĩ những chuyện xa xôi như vậy, trước mắt chỉ cần tính toán làm sao giữ quan hệ tốt với dã thú là được rồi.
Kỳ kiểm tra cuối cùng của bọn họ, do chủ nhiệm Lăng Tiêu Kiếm Tiên dẫn đội, tiến về Thạch Long Châu quận Sở Hà thành Định An.
Quận Sở Hà được xem là một trong những quận nguy hiểm nhất của Thạch Long Châu, thường xuyên có dị thú mạnh mẽ xuất hiện.
Dù sao cũng là sinh viên lớp 1, tổng thực lực lớn mạnh, đương nhiên phải đặt gánh nặng nhiều nhất.
Kiểm tra cuối năm lần này, chỉ tiêu của lớp bọn họ là trong vòng nửa tháng, giết chết tổng số ba nghìn mãnh thú.
Vừa nhìn giống như rất nhiều, nhưng chia đều trên mỗi một sinh viên, một người cũng chỉ có ba mươi con mà thôi.
Nghe nói sinh viên năm nhất năm hai, tổng cộng chia ra còn năm nghìn con.
Có thể tưởng tượng, mỗi lần đại học Liên Hiệp Tu Tiên tổ chức kiểm tra cuối năm, đối với nhóm thú của vực Vạn Sơn là một đả kích thảm thiết cỡ nào. . .
Định nghĩa của mãnh thú là có thể lợi dụng nguyên khí thiên địa để cường hóa thân thể, dã thú có tính công kích cực mạnh đối với con người, sức mạnh chủ yếu của bọn chúng thường tạo thành thú triều để xâm lược Thạch Long Châu.
Trong trường hợp bình thường Lăng Tiêu Kiếm Tiên sẽ không ra tay, hắn chỉ phụ trách ghi chép biểu hiện của mỗi sinh viên.
Nếu có biểu hiện tốt, trường học sẽ phát thưởng.
Chỉ những phần thưởng kia, nói thế nào đây. . .
Thổ hào An Lâm cũng không quan tâm lắm. . .
Đại học Liên Hợp Tu Tiên ở Thiên Đình có truyền tống trận, có thể truyền tống tới từng châu trong giới Cửu Châu.
Đợi toàn bộ sinh viên năm nhất tập hợp lại khu vực truyền tống trận xong, Lăng Tiêu Kiếm Tiên mới bắt đầu kích hoạt truyền tống trận.
Ánh sáng trắng chói mắt, bao phủ tất cả mọi người vào bên trong.
Ngay sau đó, trời đất bỗng quay cuồng một trận.
Một trăm bóng người sinh viên xuất hiện trên một quảng trường truyền tống khác.
Sau khi xuất hiện tại quảng trường truyền tống ở Thạch Long Châu, An Lâm mở to hai mắt tò mò, nhìn quanh bốn phía.
Nơi này có đình đài lầu các, có đường lớn và bàn đá xanh, có các loại xe ngựa lui tới.
Những người đi đường hoặc mặc áo vải màu xanh, hoặc áo tơ xinh đẹp, đi lại hối hả trong phiên chợ.
"Wow, thật sự là cảnh tượng cổ đại!" An Lâm không ngừng cảm thán.
Hứa Tiểu Lan trợn trắng mắt: "Cái gì mà cảnh tượng cổ đại, đây là hiện đại đó!"
"Chỉ là đám người giới Cửu Châu này, không chú trọng phát triển khoa học kỹ thuật thôi."
"Dù vậy, không phải mọi người vẫn sống tự do thoải mái như vậy sao."
Trong niên đại tu đạo thịnh vượng, đúng là không có người nào có thể đam mê trong việc phát minh sáng tạo khoa học kỹ thuật.
Hơn nữa có vết xe đổ của nền văn minh Tử Tinh kia, thậm chí một vài hoàng tộc trong các châu lập ra chính sách, ức chế sự phát triển của khoa học kỹ thuật.
Vị trí của bọn họ hiện giờ là đô quận Thạch Long Châu, hoàng tộc Bàn Long ở đây.
Bình thường thế lực giới Cửu Châu, được mọi người gọi là một ngày tứ tông cửu hoàng.
Mỗi hoàng thất trong một châu, đều là thế lực cực kỳ mạnh trong giới tu tiên, nắm trong tay tài nguyên của một châu.
An Lâm nhớ rõ Tô Thiển Vân chính là công chúa hoàng tộc Thanh Mộc của Tử Tinh Châu, thân phận có thể nói là vô cùng cao quý.
Hắn nhìn phương xa, trên một ngọn núi lớn, mây mù lượn lờ.
Phía sau mây mù, có thể nhìn thấy cung điện nguy nga ẩn hiện chiếm vị trí giữa, đó đúng là hoành cung hoàng tộc Bàn Long.
Nếu như có thể, An Lâm rất muốn vào trong cung điện giới tu tiên để xem thế nào, nhưng mà lúc này lại không có cơ hội đó. Dù sao đô quận tới quận Sở Hà thành Định An còn hơn nghìn dặm, mọi người cũng không có thời gian để đi từ từ.
Bọn họ ngày đi nghìn dặm!
Bạn không nghe nhầm, chính xác bọn họ đi một ngày hơn nghìn dặm đường.
Chủ nhiệm lớp nói, đây cũng là một phần của tu hành, nhất định phải hoàn thành.
Một nghìn dặm cũng là 500km, nhóm sinh viên dùng 12h đã đi tới. Nói cách khác, tốc độ của mỗi học sinh đều sắp đạt tới 40km/h, sau đó đi liên tục không ngừng nghỉ suốt 12h!
Bạn có thể tưởng tượng một đám sinh viên, cảnh tượng trèo đèo lội suối chạy điên cuồng, đây quả thật là marathon của giới tu sĩ. . .
Ở lớp một, cảnh giới thấp nhất của sinh viên đều là Đạo Chi Thể cấp chín.
Nhưng trong quá trình marathon hơn nghìn dặm, vẫn có vài sinh viên mệt mỏi tới té ngã, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. . .
An Lâm có công pháp Địa Liên thần công tăng cường thể chất, cũng mệt mỏi mồ hơi chảy đầy đầu, hai chân như nhũn ra.
Khi hắn thấy có mấy người đang tự do bay lượn trên bầu trời, tim càng nghẹn tới hoảng hốt.
Đúng vậy, lúc này, chênh lệnh giữa tu sĩ Đạo Chi Thể và Kỳ Dục Linh hiện ra rõ rệt.
Người khác bay thoải mái nhàn nhã trên trời, mà bọn họ chỉ có thể chạy trên mặt đất mệt gần chết. . .
Tu sĩ Kỳ Dục Linh lớp bọn họ hiện giờ đã tăng lên bốn người.
Ngoại trừ Hiên Viên Thành và Tô Thiển Vân, tu sĩ mới tăng lên Kỳ Dục Linh là Hứa Tiểu Lan và Lộ Chiến.
Một vài bạn học rối rít dùng ánh mắt hâm mộ, nhìn về bốn sinh viên trên bầu trời.
Lúc này bọn họ mới cảm nhận sâu sắc được, có thể ngự kiếm phi hành là chuyện tuyệt vời cỡ nào.
An Lâm không dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía bọn họ, ngự kiếm phi hành chơi vui lắm ư?
Không, ngự kiếm phi hành diện tích quá nhỏ, tốc độ quá nhanh, lại còn không ổn định, xung quanh trống không, không có vật gì che chắn tầm nhìn. . .
Đúng là dùng chó để bay có lông và ấm áp!
Haizz, nếu Đại Bạch ở đây thì tốt biết bao nhiêu. . .
Vẻ mặt An phiền muộn nghĩ tới.
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Lần này là kỳ kiểm tra cuối cùng của sinh viên đại học năm nhất, so với lúc trước không thay đổi bao nhiêu.
Trong sân trường đã sớm lưu truyền một câu nói:
Sinh viên ăm nhất và năm hai tiếp xúc với dã thú.
Sinh viên đại học năm ba tiếp xúc với muỗi.
Sinh viên đại học năm thứ năm tiếp xúc với mỹ nữ.
Dã thú, đương nhiên là giới Cửu Châu và phía nam vực Vạn Sơn rồi.
Nơi đó hung thú lộng hành, thỉnh thoảng còn xuất hiện thú triều, xâm chiếm Thạch Long Châu phía nam của giới Cửu Châu.
Đương nhiên nhóm tu sĩ loài người cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp, thường xuyên tổ chức thành đoàn đội lớn lên núi đi săn.
Một vài dị thú có thân thể là bảo bối, là tài liệu tốt để luyện đan và luyện vũ khí.
Vừa có thể vì dân trừ hại, vừa thu hoạch được không ít lợi ích, cớ sao mà không làm chứ.
Về phần tiếp xúc với muỗi, đó cũng không phải là muỗi bình thường, mà là tên các sinh viên gọi đùa Huyết tộc. . .
Huyết tộc ở vùng tây nam đại lục Thái Sơ, trên một vùng đất đen tối khắp nơi.
Bọn họ rất thích hút máu các tu sĩ, các tu sĩ có thể chịu được không?
Đương nhiên là chọn đập chết bọn họ!
Huyết tộc là mặt hàng gây thù hằn khắp nơi, loại máu gì bọn họ cũng muốn hút.
Không chỉ có tu sĩ loài người, hòa thượng ở Tây Phương Cực Lạc, thiên đường Thánh Vực, tộc Bạch Vũ các loại, đều là món chính trong danh sách thực đơn của bọn họ.
Nếu không phải khắp nơi Hắc Thạch đều bị ô nhiễm, nói không chừng Huyết tộc đã bị diệt tộc nhiều lần rồi.
Sinh viên đại học năm thứ năm tiếp xúc với mỹ nữ, mỹ nữ này thì càng mãnh liệt.
Tuy mấy cô gái đó không ăn người, nhưng sẽ đông lạnh vô số tu sĩ thành những tảng băng điêu khắc đáng yêu, sau đó thu gom lại.
Những mỹ nữ này được gọi là Tuyết Nữ, giống loài ở thánh địa băng hàn phương bắc đại lục Thái Sơ.
Thánh địa băng hàn thật ra có không ít người, nhưng tất cả đều là nữ, cũng không biết bọn họ làm sao mà sinh sôi nảy nở được.
Chiến tranh giữa bọn họ và tu sĩ đã kéo dài hơn ngàn năm, hàng năm Thiên Đình đều phái ra rất nhiều binh lính, đóng ở phía bắc Phong Nguyên Châu.
Đám người An Lâm chỉ là sinh viên năm nhất mới vào, không cần suy nghĩ những chuyện xa xôi như vậy, trước mắt chỉ cần tính toán làm sao giữ quan hệ tốt với dã thú là được rồi.
Kỳ kiểm tra cuối cùng của bọn họ, do chủ nhiệm Lăng Tiêu Kiếm Tiên dẫn đội, tiến về Thạch Long Châu quận Sở Hà thành Định An.
Quận Sở Hà được xem là một trong những quận nguy hiểm nhất của Thạch Long Châu, thường xuyên có dị thú mạnh mẽ xuất hiện.
Dù sao cũng là sinh viên lớp 1, tổng thực lực lớn mạnh, đương nhiên phải đặt gánh nặng nhiều nhất.
Kiểm tra cuối năm lần này, chỉ tiêu của lớp bọn họ là trong vòng nửa tháng, giết chết tổng số ba nghìn mãnh thú.
Vừa nhìn giống như rất nhiều, nhưng chia đều trên mỗi một sinh viên, một người cũng chỉ có ba mươi con mà thôi.
Nghe nói sinh viên năm nhất năm hai, tổng cộng chia ra còn năm nghìn con.
Có thể tưởng tượng, mỗi lần đại học Liên Hiệp Tu Tiên tổ chức kiểm tra cuối năm, đối với nhóm thú của vực Vạn Sơn là một đả kích thảm thiết cỡ nào. . .
Định nghĩa của mãnh thú là có thể lợi dụng nguyên khí thiên địa để cường hóa thân thể, dã thú có tính công kích cực mạnh đối với con người, sức mạnh chủ yếu của bọn chúng thường tạo thành thú triều để xâm lược Thạch Long Châu.
Trong trường hợp bình thường Lăng Tiêu Kiếm Tiên sẽ không ra tay, hắn chỉ phụ trách ghi chép biểu hiện của mỗi sinh viên.
Nếu có biểu hiện tốt, trường học sẽ phát thưởng.
Chỉ những phần thưởng kia, nói thế nào đây. . .
Thổ hào An Lâm cũng không quan tâm lắm. . .
Đại học Liên Hợp Tu Tiên ở Thiên Đình có truyền tống trận, có thể truyền tống tới từng châu trong giới Cửu Châu.
Đợi toàn bộ sinh viên năm nhất tập hợp lại khu vực truyền tống trận xong, Lăng Tiêu Kiếm Tiên mới bắt đầu kích hoạt truyền tống trận.
Ánh sáng trắng chói mắt, bao phủ tất cả mọi người vào bên trong.
Ngay sau đó, trời đất bỗng quay cuồng một trận.
Một trăm bóng người sinh viên xuất hiện trên một quảng trường truyền tống khác.
Sau khi xuất hiện tại quảng trường truyền tống ở Thạch Long Châu, An Lâm mở to hai mắt tò mò, nhìn quanh bốn phía.
Nơi này có đình đài lầu các, có đường lớn và bàn đá xanh, có các loại xe ngựa lui tới.
Những người đi đường hoặc mặc áo vải màu xanh, hoặc áo tơ xinh đẹp, đi lại hối hả trong phiên chợ.
"Wow, thật sự là cảnh tượng cổ đại!" An Lâm không ngừng cảm thán.
Hứa Tiểu Lan trợn trắng mắt: "Cái gì mà cảnh tượng cổ đại, đây là hiện đại đó!"
"Chỉ là đám người giới Cửu Châu này, không chú trọng phát triển khoa học kỹ thuật thôi."
"Dù vậy, không phải mọi người vẫn sống tự do thoải mái như vậy sao."
Trong niên đại tu đạo thịnh vượng, đúng là không có người nào có thể đam mê trong việc phát minh sáng tạo khoa học kỹ thuật.
Hơn nữa có vết xe đổ của nền văn minh Tử Tinh kia, thậm chí một vài hoàng tộc trong các châu lập ra chính sách, ức chế sự phát triển của khoa học kỹ thuật.
Vị trí của bọn họ hiện giờ là đô quận Thạch Long Châu, hoàng tộc Bàn Long ở đây.
Bình thường thế lực giới Cửu Châu, được mọi người gọi là một ngày tứ tông cửu hoàng.
Mỗi hoàng thất trong một châu, đều là thế lực cực kỳ mạnh trong giới tu tiên, nắm trong tay tài nguyên của một châu.
An Lâm nhớ rõ Tô Thiển Vân chính là công chúa hoàng tộc Thanh Mộc của Tử Tinh Châu, thân phận có thể nói là vô cùng cao quý.
Hắn nhìn phương xa, trên một ngọn núi lớn, mây mù lượn lờ.
Phía sau mây mù, có thể nhìn thấy cung điện nguy nga ẩn hiện chiếm vị trí giữa, đó đúng là hoành cung hoàng tộc Bàn Long.
Nếu như có thể, An Lâm rất muốn vào trong cung điện giới tu tiên để xem thế nào, nhưng mà lúc này lại không có cơ hội đó. Dù sao đô quận tới quận Sở Hà thành Định An còn hơn nghìn dặm, mọi người cũng không có thời gian để đi từ từ.
Bọn họ ngày đi nghìn dặm!
Bạn không nghe nhầm, chính xác bọn họ đi một ngày hơn nghìn dặm đường.
Chủ nhiệm lớp nói, đây cũng là một phần của tu hành, nhất định phải hoàn thành.
Một nghìn dặm cũng là 500km, nhóm sinh viên dùng 12h đã đi tới. Nói cách khác, tốc độ của mỗi học sinh đều sắp đạt tới 40km/h, sau đó đi liên tục không ngừng nghỉ suốt 12h!
Bạn có thể tưởng tượng một đám sinh viên, cảnh tượng trèo đèo lội suối chạy điên cuồng, đây quả thật là marathon của giới tu sĩ. . .
Ở lớp một, cảnh giới thấp nhất của sinh viên đều là Đạo Chi Thể cấp chín.
Nhưng trong quá trình marathon hơn nghìn dặm, vẫn có vài sinh viên mệt mỏi tới té ngã, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. . .
An Lâm có công pháp Địa Liên thần công tăng cường thể chất, cũng mệt mỏi mồ hơi chảy đầy đầu, hai chân như nhũn ra.
Khi hắn thấy có mấy người đang tự do bay lượn trên bầu trời, tim càng nghẹn tới hoảng hốt.
Đúng vậy, lúc này, chênh lệnh giữa tu sĩ Đạo Chi Thể và Kỳ Dục Linh hiện ra rõ rệt.
Người khác bay thoải mái nhàn nhã trên trời, mà bọn họ chỉ có thể chạy trên mặt đất mệt gần chết. . .
Tu sĩ Kỳ Dục Linh lớp bọn họ hiện giờ đã tăng lên bốn người.
Ngoại trừ Hiên Viên Thành và Tô Thiển Vân, tu sĩ mới tăng lên Kỳ Dục Linh là Hứa Tiểu Lan và Lộ Chiến.
Một vài bạn học rối rít dùng ánh mắt hâm mộ, nhìn về bốn sinh viên trên bầu trời.
Lúc này bọn họ mới cảm nhận sâu sắc được, có thể ngự kiếm phi hành là chuyện tuyệt vời cỡ nào.
An Lâm không dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía bọn họ, ngự kiếm phi hành chơi vui lắm ư?
Không, ngự kiếm phi hành diện tích quá nhỏ, tốc độ quá nhanh, lại còn không ổn định, xung quanh trống không, không có vật gì che chắn tầm nhìn. . .
Đúng là dùng chó để bay có lông và ấm áp!
Haizz, nếu Đại Bạch ở đây thì tốt biết bao nhiêu. . .
Vẻ mặt An phiền muộn nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.