Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 121: . Nguyện Vọng Của Các Ngươi Là Gì?

Minh Nguyệt Địa Thượng Sương

14/06/2021

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Một con rồng toàn thân vảy xanh dài đến vài trăm mét bay lơ lửng trên không trung, nó nhìn xuống đám người An Lâm đang đứng dưới mặt đất.

Trời ạ! Con rồng này ở đâu ra vậy?

Tất cả mọi người đều cảm thấy giật mình, ai cũng ngơ ngác nhìn con rồng đang bay trên bầu trời.

"Cái này… cái này… chúng ta gọi được con rồng này ra sao?"

An Lâm nhìn con quái vật khổng lồ sừng sững như núi trước mặt, bảo hắn nói lưu loát hắn cũng nói không nổi nữa.

Cả đám người Miêu Điềm đều mang theo bộ mặt mờ mịt, bọn họ có làm cái gì đâu chứ!

Kết hợp với đống kiến thức đã học được ở trên Thiên Đình, con rồng này có sừng màu vàng, không có hai cánh, chính xác là Giác Long tu vi Kỳ Hóa Thần.

Sự tồn tại của loại rồng thống trị cả một vùng biển này, được xem giống như Long Vương, tại sao nó lại núp ở trong cái hồ này mà đi ngủ vậy?

Thấy không có ai trả lời, Giác Long hít sâu một hơi.

Ngay lập tức, một trận gió bão gào thét mà đến.

Đám người An Lâm cảm thấy trong lòng run lên, nghĩ là con rồng này muốn ra tay với bọn họ, liền vội vàng móc vũ khí ra.

Đúng lúc này, xương cốt của trâu Thải Hồng đang nằm trên mặt đất đột nhiên bay lên, toàn bộ bay vào trong miệng Giác Long.

Sau đó, cả gương mặt Giác Long cực kì thỏa mãn và bắt đầu nhai nuốt.

"Ừm. . . Món ăn ngon nhất chính là xương tủy của trâu Thải Hồng, ở giữa không chỉ có tất cả các loại hương vị tươi ngon dào dạt, lại còn có tác dụng bổ sung sinh lực, quả nhiên là một trong những loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp, nếu đem ra so sánh, thịt của nó thật giống như là cỏ dại không có hương vị gì hết."

"Làm tốt lắm, dâng tặng trâu Thải Hồng, trong số những người đã từng triệu hồi ta… các ngươi chính là nhóm người đầu tiên giúp ta loại bỏ sạch phần thịt trước khi triệu hồi!"

Nói xong, Giác Long bày ra vẻ mặt khen ngợi với đám người đang đứng bên dưới.

Vẻ mặt của đám người An Lâm chính là không thể tin nổi!

Lượng tin tức trong lời nói này thật là quá lớn.

Mẹ nó! Thật sự có thể triệu hồi con rồng này bằng cách dùng trâu Thải Hồng?

Thứ ăn ngon nhất lại là xương tủy của trâu Thải Hồng?

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng Tiểu Sửu, trông cứ như muốn ăn thịt hắn luôn vậy.

Gương mặt Tiểu Sửu cực kỳ uất ức và vô tội, mẹ nó… Lúc trước Ngưu Đại Vương cũng không nói chuyện này với hắn mà! Hắn có thể làm gì đây?

Sau khi ăn xong xương cốt của trâu Thải Hồng, Giác Long tận hưởng hương vị còn sót lại rồi mới mở miệng hỏi:

"Nói đi, các người triệu hồi ta ra đây, là có nguyện vọng gì?"

Đám người An Lâm ở dưới, cả sáu gương mặt đều ngẩn ra!

Nguyện vọng?

Mẹ nó! Chẳng lẽ bọn hắn thật sự triệu hồi thần long ra được bằng cách dùng trâu Thải Hồng sao?

Người Saiyan (1) sẽ nghĩ như thế nào về điều này, Toriyama Akira (2) sẽ khóc đó!

Miêu Điềm là người đầu tiên lấy lại tinh thần, cô liền la lớn: "Thần long, tôi muốn trở nên cao lớn, tôi muốn cao một mét bảy giống như người trưởng thành!"

Tiểu Sửu cũng chợt tỉnh lại, mở miệng ra nói: "Thần long, tôi muốn trở nên đẹp trai, đẹp trai giống như Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương vậy!"

Được cho phép ước nguyện, đương nhiên là mọi người sẽ tranh nhau chen lấn rồi, chỉ lo chậm trễ một chút sẽ không được đáp ứng nữa.

Lạc Tử Bình: "Tôi muốn có một bộ công pháp tuyệt thế!"

Tông Vĩnh Ngôn: "Tôi muốn biến thành người thông minh nhất trên thế giới này!"



Tôn Thắng Liên: "Tôi. . . Tôi muốn biến thành cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới."

Trong lúc nhất thời, An Lâm cũng không nghĩ ra được nguyện vọng gì đặc biệt cần thiết, chờ sau khi mọi người nói xong hết rồi, hắn mới miễn cưỡng tìm ra được một nguyện vọng: "Tôi hi vọng thế giới này sẽ mãi hòa bình."

"Phụt…"

Giác Long cảm thấy vô cùng buồn bực, phun ra một cột nước giống như thác đổ.

"Các người đang đùa ta có phải không?"

Giọng nói vang rền giống như tiếng sấm của nó làm người khác hết hồn, trong nháy mắt đã giội tắt sự nhiệt tình của đám người An Lâm.

Sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người khi hướng về phía nó cứ như đang nhìn hàng giả.

Giác Long trong lòng lại càng buồn bực hơn, mẹ nó rốt cục là đang xảy ra chuyện gì, tại sao nó lại bị người khác nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ như vậy?

"Nguyện vọng của các người là cái gì, muốn trao đổi vật phẩm gì với ta? Mau mau nói nhanh lên, hàng tồn trong kho báu của ta cũng không còn nhiều lắm, hi vọng các ngươi có thể lấy ra đồ vật khiến cho ta hài lòng."

Nỗi lòng Giác Long bình phục lại một chút, mở miệng hỏi thêm một lần nữa.

Trao đổi?

Đám người An Lâm vừa nghe thấy thế thì khẽ giật mình, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hóa ra nguyện vọng mà nó đang nói tới, là muốn lấy vật đổi vật?

Cả đám người đưa mắt nhìn lẫn nhau, đều nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ từ phía người kia.

Đây là cái nguyện vọng chó má gì, hóa ra là con rồng này chỉ được cái ra vẻ uy phong lẫm liệt, lý lẽ hùng hồn mà thôi, thật sự là uổng phí cả đống xương cốt của trâu Thải Hồng kia rồi…

Giác Long nhìn thấy toàn bộ đám người bên dưới đều mang vẻ mặt ghét bỏ, hoàn toàn không có ý định giao dịch với nó, trong lòng lại tiếp tục buồn bực, như thể sắp bị hen suyễn tới nơi vậy.

Nếu không phải tính tình nó tốt, lại muốn giữ gìn uy tín với kho báu trong hồ Vân Sơn, nói không chừng nó đã phun nước ra trực tiếp dìm chết bọn hắn.

Nếu không muốn giao dịch, vì sao còn triệu hồi nó ra, đang muốn đùa giỡn nó hay gì?

Giác Long đang giận tím mặt, bỗng nhiên chợt nghĩ đến một khả năng khác, ánh sáng từ hai mắt liền tỏa ra:

"Chẳng lẽ các ngươi không đến để trao đổi bảo vật, mà là đến tìm kiếm di tích của hồ Bạch Vân?"

Di tích?

Cả đám người nghe thấy như vậy thì từng con mắt đều tỏa ánh sáng, tinh thần phiêu lưu mạo hiểm lại bắt đầu cháy lên hừng hực.

Bọn họ còn đang muốn tìm cái cớ để từ chối đám nguyện vọng chó má này của Giác Long, chỉ là không biết phải nói như thế nào mới ổn, nếu như tìm một lý do không tốt, đến lúc đó gặp phải chính là lửa giận của một con rồng có tu vi Kỳ Hóa Thần.

Hiện tại vừa vặn có một cái lý do phù hợp, bọn họ đều cảm thấy hưng phấn mà gật đầu.

"Tốt, vậy mấy người đi theo tôi. Di tích này cũng không dễ thăm dò, cho dù mục đích là vì truyền thừa, cũng phải đặt sự sống lên hàng đầu, có biết không?" Giác Long mở miệng nhắc nhở .

Đám người An Lâm vừa nghe nói bên trong di tích còn có truyền thừa, tát cả con mắt đều sáng lên, gật đầu xác nhận liên tục.

"Mở!" Miệng Giác Long phun ra ngôn ngữ của rồng, từng trận sóng bạc quét qua mặt hồ, bỗng nhiên nước từ giữa hồ bắt đầu rẽ ra, lộ ra một con đường không ngừng kéo dài xuống dưới.

Giác Long lắc mình một cái liền biến hoá, biến thành một người đàn ông trung niên có sừng rồng trên đầu, con ngươi màu vàng.

"Đi theo tôi."

Người đàn ông nhìn bọn họ một chút, rồi cất lên tiếng nói đầy chính chắn.

Đám người An Lâm nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông lúc biến hình thì lập tức nhận ra hắn chính là Long tộc ở Long Đình Đông Hải.

Cuối lối đi, là một cái cửa lớn bằng kim loại, dù cho bị nước hồ ăn mòn như thế nào, nó vẫn mang một loại màu sắc kim loại như cũ, nhìn như đã xưa cũ mà lại mới lạ.

Người đàn ông đưa cho An Lâm một cái kèn lệnh, giải thích cho hắn rằng, chỉ cần đứng ở cửa thổi chiếc kèn lệnh này lên, thì hắn sẽ đến đến đây mở cửa cho bọn họ, giúp đỡ mọi người rời khỏi hồ Bạch Vân.

"Vậy các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

Người đàn ông chậm rãi mở miệng hỏi.



Đám người An Lâm nghe như vậy thì nghiêm nghị gật đầu, muốn thăm dò di tích tất nhiên sẽ phải đánh cược bằng sự an toàn của tính mạng, về điểm này thì bọn hắn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.

Ầm ầm… Cánh cửa nặng nề mở ra, màn ánh sáng màu xanh lam vẫn bao phủ cánh cửa này như cũ.

"Trong di tích có trận pháp ngăn cấm, ta là Kỳ Hóa Thần, cho nên không thể vào được, hết thảy mọi việc bên trong các người đều phải tự dựa vào chính mình." Người đàn ông mở miệng nói.

Đám người An Lâm mang theo tâm trang thấp thỏm bước vào cánh cổng kim loại kia.

Chẳng biết tại sao, lúc An Lâm bước vào màn ánh sáng màu xanh lam, hắn lại có cảm giác toàn thân như bị quét hình một lần, bắt đầu xuất hiện cảm giác kỳ dị.

Cánh cửa lớn vừa đóng lại, người đàn ông Long tộc cũng đóng lại con đường dưới hồ nước, đứng bên hồ lặng im suy nghĩ.

"Đã bao lâu rồi… Không nghĩ tới vẫn còn có tu sĩ muốn liều mạng..."

"Được rồi, cần nhất vẫn là báo việc này cho Thiên Vũ đại nhân."

. . .

Vân Sơn đỉnh, Lâm Quân Quân lại lấy ra một tờ giấy vẽ.

Lần này, cô phải vẽ tiếp bức tranh kia thêm một lần nữa.

Cô cũng không xé nát bức Tiên Hạc đồ nực cười kia, mà lại cất giấu đi, lấy đó mà làm gương, đồng thời cũng là nhắc nhở chính mình không được quên mất tên đáng chết nào đó.

Gương mặt nhỏ bé của Lâm Quân Quân vốn nhu nhược nay lại tràn đầy kiên nghị, trong lòng lặng lẽ bình thản, chậm rãi tiến vào bên trong một loại ý cảnh, đang muốn đặt bút vẽ.

Lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một trận rung động đến từ Truyền Âm phù.

Lông mày Lâm Quân Quân khẽ nhăn lại, bàn tay xinh đẹp vung lên, nắm Truyền Âm phù trong tay : "Có chuyện gì?"

"Thiên Vũ đại nhân, di tích của sở nghiên cứu ở Tử Tinh số tám mươi tám lại có tu sĩ chủ động đến thăm dò." Truyền Âm phù truyền đến giọng nói cực kì cung kính của người đàn ông.

"Ồ? Đội hình như thế nào?"

Nghe được tin tức này, dù là bình thường cô vẫn luôn bình tĩnh, trong lòng cũng có dao động không nhỏ.

"Một người Dục Linh trung kỳ, một người Dục Linh sơ kỳ, ba người Đạo Chi Thể cấp mười, một người Đạo Chi Thể cấp chín."

Lâm Quân Quân nghe như vậy thì nhẹ nhàng gật đầu: "Hi vọng bọn họ sẽ có thu hoạch, nếu có thông tin họ thu hoạch được vượt mức cho phép, thì bọn họ chính là người có công của Thiên Đình, đến lúc đó hãy đưa bọn họ đến chỗ tôi nhận phần thưởng."

"Vâng! Thiên Vũ đại nhân!"

Người đàn ông vừa tuân lệnh, kết nối của Truyền Âm phù liền bị ngắt.

Lâm Quân Quân lắc đầu, tiếp tục chú tâm vào tác phẩm hội họa.

Chờ mong của cô đối với đội hình này cũng không cao.

Đội hình này tuy không yếu, nhưng cũng không thể xem là rất mạnh mẽ.

Lúc ban đầu, chỉ có tu sĩ tu vi Kỳ Hóa Thần trở xuống mới có thể đi vào di tích này, đội hình lý tưởng nhất chính là đội ngũ do mấy tu sĩ Dục Linh hậu kỳ tạo thành.

Nhưng mà, sau khi cái gọi là đội ngũ lý tưởng nhất này bị tiêu diệt mấy lần trong di tích, thì có rất ít tu sĩ tình nguyện tiến vào cái di tích kia, dù sao là con người thì ai cũng đều sợ chết cả!

Cho nên trước mắt, cái đội hình giống như thế này, có thể xem là đội hình tốt nhất trong vòng mười năm nay đi?

"Được rồi, coi như xem trọng lòng dũng cảm của bọn họ…"

"Bất kệ bọn họ có thu hoạch được vượt mức cho phép từ di tích hay không, nếu như có thể còn sống đi ra, thì cũng ban thưởng cho bọn họ một chút đi."

Lâm Quân Quân cầm bút vẽ, đột nhiên tự mình lẩm bẩm.

***

Chú thích:

(1) Người Saiyan: Trong bộ truyện tranh Dragon Ball (Bảy Viên Ngọc Rồng), Saiyan là tộc người sống trên hành tinh Prant – Vegeta. Người Saiya có hình dạng bên ngoài rất giống người Trái Đất (Chỉ khác có đuôi khỉ rất dài sau mông, đuôi có thể mọc lại sau khi bị đứt), mắt đen, tóc đen nhánh và không bao giờ mọc dài, rất phàm ăn và hiếu chiến, hiếu sát, có sức mạnh vô địch.

(2)Toriyama Akira: Tác giả của bộ truyện tranh Dragon Ball (Bảy Viên Ngọc Rồng).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook