Chương 141: . Quyết Định Của Nguyệt Dạ Chân Vương.
Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
14/06/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Có một đại lục lơ lửng ở nơi tối tăm, ở đây sản sinh ra một chủng tộc thần bí.
Bọn họ sinh ra đã có sức mạnh siêu việt hơn hẳn người thường, cho dù dân chúng bình thường không cần tu luyện, thân thể cũng có được một sức mạnh cao cấp. Một khi trưởng thành, cho dù là người thường, cũng có thể bay lượn trên bầu trời nhờ vào đôi cánh màu đen.
Chủng tộc này thường hoạt động vào ban đêm, mỗi lần xuất hiện đều mang đến một trận gió tanh mưa máu cho đại lục Thái Sơ.
Các sinh linh trên đại lục Thái Sơ, đều coi tộc này như ác quỷ bóng đêm.
Bởi vì bọn họ đều có một đôi cánh đen, cho nên mới được gọi là tộc Hắc Vũ.
Nhưng chủng tộc này lại tự nhận mình là sứ giả của Thiên Đạo, mọi chuyện chúng làm đều là ý trời.
Tộc Hắc Vũ sinh sôi trên đại lục lơ lửng, có một tòa thành vô cùng to lớn đứng sừng sững ở trung tâm.
Mười một con ấn thời gian lơ lửng bốn phía tòa thành, tản ra ánh sáng thần bí oai nghiêm, tượng trưng cho mười một vương gia chí cao vô thượng của tộc Hắc Vũ.
Vốn có mười hai con ấn thời gian, nhưng vì một chuyện nào đó, Ám Dạ Chân Vương bất ngờ ngã xuống, khiến cho con ấn vỡ vụn, trở thành mười một con ấn như bậy giờ.
Sự việc này đã chấn động toàn bộ tộc Hắc Vũ, Hắc Vũ Đế Vương hạ lệnh, cả tộc để tang ba tháng.
Bây giờ thời gian để tang còn chưa kết thúc, tộc Hắc Vũ vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí đau thương.
Phía trong tòa thành, Hắc Vũ Đế Vương khoanh tay đứng thẳng, nhìn xuống mười một Chân Vương phía dưới.
Giọng điệu thê lương xa xôi từ miệng Đế Vương được khuếch âm: "Tinh Dạ Chân Vương, ngươi hãy dừng việc truy hỏi chuyện của Ám Dạ Chân Vương, phạt ngươi nằm vùng cung cấp tin tức trong một trăm năm.''
Một chàng trai diện mạo gian ác mê hoặc lòng người, cúi đầu cung kính hành lễ: "Tinh Dạ, tuân chỉ!''
Vất vả một trăm năm, nhặt về được một mạng, sóng gió tưởng chừng không tốt lại thành có lợi!
"Ám Dạ chết là do không đủ khả năng thì thôi vậy, nhưng nhất định phải đoạt kiếm Thắng Tà, việc này ai trong các người có thể thay thế?''
Giong của Hắc Vũ Đế Vương lại vang lên, xa cách thê lương, đi vào lòng người.
Các Chân Vương đều im lặng, tất nhiên đang suy nghĩ được và mất.
Dù sao kẻ địch có thể khiến Ám Dạ Chân Vương, ngay cả đĩa bát quái Thiên Tuyệt Tình Sát cũng không dùng được, lập tức ngã xuống, dù có cẩn thận thế nào cũng không đủ.
Một lát sau.
Một cô gái tóc dài xinh đẹp đang quỳ, linh hoạt bước lên phía trước.
Ánh mắt của cô dịu dàng trong sáng như ánh trăng, vẻ mặt lại lạnh lùng như nước, khẽ khom người nói: "Nguyệt Dạ nguyện tiếp tục việc này!''
Hắc Vũ Đế Vương khen ngợi gật đầu: "Tốt lắm, nếu hoàn thành việc này, ngươi không chỉ nhận được một Qủa Thần. Còn có thể đạt được tư cách tiến vào Thiên Khích, nghìn năm giác ngộ Đạo Thừa Chi Quang.''
Các Chân Vương nghe vậy, trong lòng đều run lên, không khỏi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Nguyệt Dạ Chân Vương.
Qủa Thần đã hiếm có, Đạo Thừa Chi Quang còn hiếm có hơn.
Được giác ngộ Đạo Thừa Chi Quang, lập tức có thể nhận được cơ hội chạm vào cảnh cửa cảnh giới Hợp Đạo, làm sao bọn họ lại không động tâm.
Nhưng cơ hội như vậy, ngàn năm chỉ có một người nhận được.
Mở Thiên Khích ra, không ngờ cuối cùng cơ hội này lại bị Nguyệt Dạ Chân Vương đoạt mất!
"Đa tạ Đế Vương ban thưởng.''
Đối mặt với thứ phần thưởng khiến người khác động tâm, nhưng Nguyệt Dạ Chân Vương chỉ bình thản hành lễ, nói lời cảm tạ, không có quá nhiều cảm xúc.
Hắc Vũ Đế Vương nhìn thấy cảnh này cũng âm thầm gật đầu, Nguyệt Dạ Chân Vương trong mười hai Chân Vương, thực lực có thể đứng hành thứ ba, còn mạnh mẽ hơn Ám Dạ Chân Vương rất nhiều. Hơn nữa cô hành động tỉnh táo, bày mưu rồi mới hành động, những nhiệm vụ nhận được chưa thất bại lần nào.
Nói cách khác, thật ra Hắc Vũ Đế Vương cảm thấy Nguyệt Dạ Nguyệt Dạ sẽ là lựa chọn sáng suốt nhất để giải quyết chuyện này.
Qủa nhiên, cô đã đứng ra.
Hắc Vũ Đế Vương dùng ánh mắt thâm trầm, dường như đang nhìn xuyên không gian, nhìn về một phía khác, nhỏ giọng nỉ non: "Kiếm Thắng Tà. . .''
Bạch Hoa châu.
Trong một quán cơm đặc biệt, nhóm Đại Bạch, Tiểu Sửu đang ăn ngấu nghiến thì bỗng nhiên An Lâm hắt xì.
"Đang dùng bữa lại hắt xì, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng, gâu gâu!'' Đại Bạch giơ móng kháng nghị.
An Lâm mỉm cười có chút ngượng ngùng: "Có thể là người đẹp nào đấy nhớ tôi thôi.
Qúa mạnh mẽ, quá đẹp trai, tôi cũng không có cách nào khác.''
Đại Bạch đảo cặp mắt khinh bỉ, không để ý hắn nữa, tiếp tục ăn thức ăn.
Bọn họ đang trên đường tiến về phía Chu Tước tông.
Vì được nghỉ, cho nên An Lâm định sẽ dạo chơi dọc đường, nhân tiện trải nghiệm đặc sắc từng vùng ở Cửu Châu một chút.
Ngày thường có thể gặp được nhiều tiên tử xinh đẹp, nhưng dọc đường hắn cũng không thấy mấy em gái xinh đẹp đâu.
Nhưng về đồ ăn thì rất hợp khẩu vị của An Lâm.
Những quán cơm họ đi qua, chuyên bán các loại thức ăn họ chưa từng thấy qua, dọc đường đi cũng vô cùng thoái mái,
Sau khi ăn no nê, An Lâm liền đến đình Phong Hoa ngắm em gái.
Đình Phong Hoa này cũng không phải là nơi giống với tưởng tượng của các bạn, nơi đó có ả đào ca hát, có vũ cơ nhảy múa, ngoại trừ những thứ đó, không hề có mua bán gì khác.
Giống như khi xem nghệ sĩ biểu diễn ở trái đất, không khác nhau lắm.
Vũ cơ nhảy múa gì, thật ra An Lâm đều không có hứng thú.
Nhưng ả đào hát, vô cùng hấp dẫn hắn.
Những ca khúc lưu truyền trong giới Cửu Châu, giai điệu đều rất hay, hơn nữa còn có một loại quan niệm nghệ thuật rất đẹp.
Ả đào hát rất nhập tâm, đứng xinh đẹp trên đài hoa dựng trên nước, tiếng ca trong trẻo quấn quýt xung quanh, giống như một bức tranh kết hợp cả tiếng lẫn hình, khiến An Lâm vô cùng hưởng thụ.
Trăng sáng treo trên cao.
Bầu trời ở nơi nào đó trong Bạch Hoa châu, không gian bị một bàn tay trắng như tuyết thon dài xé rách.
Một cô gái đi từ trong thông đạo không gian ra, ánh trắng chiếu vào cơ thể cô, tạo nên vẻ dịu dàng thánh khiết.
Cô ấy chính là người rời khỏi tòa thành lập tức chạy tới đây chấp hành nhiệm vụ, Nguyệt Dạ Chân Vương.
"Có thể cảm nhận được, kiếm Thắng Tà đang ở khu vực lân cận.''
Nguyệt Dạ Chân Vương nhắm hai mắt lại, khẽ ngẩng gương mặt thanh tú, hít thở từ tốn.
"Không thể trực tiếp phái người đi, như vậy sợi Nhân Qủa sẽ vô cùng rõ ràng.''
"Phải làm thế nào, mới có thể vừa làm phai Nhân Qủa, vừa biết được tin tức đây?''
Gió nhẹ thổi qua, thân thể Nguyệt Dạ lay động trong gió, giống như cành liễu phất phớ trên trời cao.
"Hóa thành thiên nhiên, hoàn toàn biến thành một người đứng xem.''
"Vạn vật vô tâm, không can thiệp, không để ý, lại biết được mọi sự. . .''
Cô khẽ cười, cả người bị ánh trăng bao phủ, thân thể bay lên trời cao, hóa thành một ngôi sao.
Ngôi sao này sẽ không lấp lánh, ánh sáng của nó rất giống ánh trăng, mềm mại như nước.
Thật ra nó chính là một mặt trăng nhỏ, hình tròn, có dáng vẻ rất rực rỡ.
Trăng như sao, sao như trăng.
Mặc dù hóa thành thiên nhiên, vạn vật vô tâm, nhưng nó vẫn thấy được An Lâm.
Đúng hơn mà nói, nó không nhìn An Lâm, mà nó có một mối liên kết nào đó với kiếm Thắng Tà, khiến An Lâm trở nên dễ thấy hơn một chút.
Trên đình Phong Hoa, ả dào xướng xong một khúc, quần chúng dưới đài đều vỗ tay nhiệt liệt.
Ngay cả Đại Bạch cũng ngồi trên đất, hưng phấn vỗ tay theo.
Bình thường nó chưa từng tới nơi thế này, lúc này có thể xem người đẹp nhảy múa, có thể nghe người đẹp ca hát, đối với nó là một chuyện hưởng thụ to lớn.
Hình như phép tắc ngăn cách chủng tộc không thích hợp với Đại Bạch, nó vừa nhìn thấy người đẹp, đôi mắt chó đã trừng lớn, giống đàn ông cô đơn nhìn thấy phụ nữ đẹp.
An Lâm có một nghi ngờ, Đại Bạch có phải là đàn ông biến thành hay không, nếu không thì sao nhìn thấy người đẹp còn kích động hơn khi hắn nhìn vậy.
"Hắt xì!''
Ngay lúc An Lâm vỗ tay, lại bị hắt hơi.
Đại Bạch cười vui vẻ: "Anh An, đêm nay cậu đúng là có diễm phúc, lại có người đẹp cô đơn nhớ cậu rồi!"
An Lâm dụi dụi mũi, bất đắc dĩ nói: "Haizz, còn cái loại yên lặng nhìn tôi chằm chằm, lén lút nghĩ đến tôi, lại không phải là một cô gái, tôi nên nói gì mới đúng đây.''
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Có một đại lục lơ lửng ở nơi tối tăm, ở đây sản sinh ra một chủng tộc thần bí.
Bọn họ sinh ra đã có sức mạnh siêu việt hơn hẳn người thường, cho dù dân chúng bình thường không cần tu luyện, thân thể cũng có được một sức mạnh cao cấp. Một khi trưởng thành, cho dù là người thường, cũng có thể bay lượn trên bầu trời nhờ vào đôi cánh màu đen.
Chủng tộc này thường hoạt động vào ban đêm, mỗi lần xuất hiện đều mang đến một trận gió tanh mưa máu cho đại lục Thái Sơ.
Các sinh linh trên đại lục Thái Sơ, đều coi tộc này như ác quỷ bóng đêm.
Bởi vì bọn họ đều có một đôi cánh đen, cho nên mới được gọi là tộc Hắc Vũ.
Nhưng chủng tộc này lại tự nhận mình là sứ giả của Thiên Đạo, mọi chuyện chúng làm đều là ý trời.
Tộc Hắc Vũ sinh sôi trên đại lục lơ lửng, có một tòa thành vô cùng to lớn đứng sừng sững ở trung tâm.
Mười một con ấn thời gian lơ lửng bốn phía tòa thành, tản ra ánh sáng thần bí oai nghiêm, tượng trưng cho mười một vương gia chí cao vô thượng của tộc Hắc Vũ.
Vốn có mười hai con ấn thời gian, nhưng vì một chuyện nào đó, Ám Dạ Chân Vương bất ngờ ngã xuống, khiến cho con ấn vỡ vụn, trở thành mười một con ấn như bậy giờ.
Sự việc này đã chấn động toàn bộ tộc Hắc Vũ, Hắc Vũ Đế Vương hạ lệnh, cả tộc để tang ba tháng.
Bây giờ thời gian để tang còn chưa kết thúc, tộc Hắc Vũ vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí đau thương.
Phía trong tòa thành, Hắc Vũ Đế Vương khoanh tay đứng thẳng, nhìn xuống mười một Chân Vương phía dưới.
Giọng điệu thê lương xa xôi từ miệng Đế Vương được khuếch âm: "Tinh Dạ Chân Vương, ngươi hãy dừng việc truy hỏi chuyện của Ám Dạ Chân Vương, phạt ngươi nằm vùng cung cấp tin tức trong một trăm năm.''
Một chàng trai diện mạo gian ác mê hoặc lòng người, cúi đầu cung kính hành lễ: "Tinh Dạ, tuân chỉ!''
Vất vả một trăm năm, nhặt về được một mạng, sóng gió tưởng chừng không tốt lại thành có lợi!
"Ám Dạ chết là do không đủ khả năng thì thôi vậy, nhưng nhất định phải đoạt kiếm Thắng Tà, việc này ai trong các người có thể thay thế?''
Giong của Hắc Vũ Đế Vương lại vang lên, xa cách thê lương, đi vào lòng người.
Các Chân Vương đều im lặng, tất nhiên đang suy nghĩ được và mất.
Dù sao kẻ địch có thể khiến Ám Dạ Chân Vương, ngay cả đĩa bát quái Thiên Tuyệt Tình Sát cũng không dùng được, lập tức ngã xuống, dù có cẩn thận thế nào cũng không đủ.
Một lát sau.
Một cô gái tóc dài xinh đẹp đang quỳ, linh hoạt bước lên phía trước.
Ánh mắt của cô dịu dàng trong sáng như ánh trăng, vẻ mặt lại lạnh lùng như nước, khẽ khom người nói: "Nguyệt Dạ nguyện tiếp tục việc này!''
Hắc Vũ Đế Vương khen ngợi gật đầu: "Tốt lắm, nếu hoàn thành việc này, ngươi không chỉ nhận được một Qủa Thần. Còn có thể đạt được tư cách tiến vào Thiên Khích, nghìn năm giác ngộ Đạo Thừa Chi Quang.''
Các Chân Vương nghe vậy, trong lòng đều run lên, không khỏi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Nguyệt Dạ Chân Vương.
Qủa Thần đã hiếm có, Đạo Thừa Chi Quang còn hiếm có hơn.
Được giác ngộ Đạo Thừa Chi Quang, lập tức có thể nhận được cơ hội chạm vào cảnh cửa cảnh giới Hợp Đạo, làm sao bọn họ lại không động tâm.
Nhưng cơ hội như vậy, ngàn năm chỉ có một người nhận được.
Mở Thiên Khích ra, không ngờ cuối cùng cơ hội này lại bị Nguyệt Dạ Chân Vương đoạt mất!
"Đa tạ Đế Vương ban thưởng.''
Đối mặt với thứ phần thưởng khiến người khác động tâm, nhưng Nguyệt Dạ Chân Vương chỉ bình thản hành lễ, nói lời cảm tạ, không có quá nhiều cảm xúc.
Hắc Vũ Đế Vương nhìn thấy cảnh này cũng âm thầm gật đầu, Nguyệt Dạ Chân Vương trong mười hai Chân Vương, thực lực có thể đứng hành thứ ba, còn mạnh mẽ hơn Ám Dạ Chân Vương rất nhiều. Hơn nữa cô hành động tỉnh táo, bày mưu rồi mới hành động, những nhiệm vụ nhận được chưa thất bại lần nào.
Nói cách khác, thật ra Hắc Vũ Đế Vương cảm thấy Nguyệt Dạ Nguyệt Dạ sẽ là lựa chọn sáng suốt nhất để giải quyết chuyện này.
Qủa nhiên, cô đã đứng ra.
Hắc Vũ Đế Vương dùng ánh mắt thâm trầm, dường như đang nhìn xuyên không gian, nhìn về một phía khác, nhỏ giọng nỉ non: "Kiếm Thắng Tà. . .''
Bạch Hoa châu.
Trong một quán cơm đặc biệt, nhóm Đại Bạch, Tiểu Sửu đang ăn ngấu nghiến thì bỗng nhiên An Lâm hắt xì.
"Đang dùng bữa lại hắt xì, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng, gâu gâu!'' Đại Bạch giơ móng kháng nghị.
An Lâm mỉm cười có chút ngượng ngùng: "Có thể là người đẹp nào đấy nhớ tôi thôi.
Qúa mạnh mẽ, quá đẹp trai, tôi cũng không có cách nào khác.''
Đại Bạch đảo cặp mắt khinh bỉ, không để ý hắn nữa, tiếp tục ăn thức ăn.
Bọn họ đang trên đường tiến về phía Chu Tước tông.
Vì được nghỉ, cho nên An Lâm định sẽ dạo chơi dọc đường, nhân tiện trải nghiệm đặc sắc từng vùng ở Cửu Châu một chút.
Ngày thường có thể gặp được nhiều tiên tử xinh đẹp, nhưng dọc đường hắn cũng không thấy mấy em gái xinh đẹp đâu.
Nhưng về đồ ăn thì rất hợp khẩu vị của An Lâm.
Những quán cơm họ đi qua, chuyên bán các loại thức ăn họ chưa từng thấy qua, dọc đường đi cũng vô cùng thoái mái,
Sau khi ăn no nê, An Lâm liền đến đình Phong Hoa ngắm em gái.
Đình Phong Hoa này cũng không phải là nơi giống với tưởng tượng của các bạn, nơi đó có ả đào ca hát, có vũ cơ nhảy múa, ngoại trừ những thứ đó, không hề có mua bán gì khác.
Giống như khi xem nghệ sĩ biểu diễn ở trái đất, không khác nhau lắm.
Vũ cơ nhảy múa gì, thật ra An Lâm đều không có hứng thú.
Nhưng ả đào hát, vô cùng hấp dẫn hắn.
Những ca khúc lưu truyền trong giới Cửu Châu, giai điệu đều rất hay, hơn nữa còn có một loại quan niệm nghệ thuật rất đẹp.
Ả đào hát rất nhập tâm, đứng xinh đẹp trên đài hoa dựng trên nước, tiếng ca trong trẻo quấn quýt xung quanh, giống như một bức tranh kết hợp cả tiếng lẫn hình, khiến An Lâm vô cùng hưởng thụ.
Trăng sáng treo trên cao.
Bầu trời ở nơi nào đó trong Bạch Hoa châu, không gian bị một bàn tay trắng như tuyết thon dài xé rách.
Một cô gái đi từ trong thông đạo không gian ra, ánh trắng chiếu vào cơ thể cô, tạo nên vẻ dịu dàng thánh khiết.
Cô ấy chính là người rời khỏi tòa thành lập tức chạy tới đây chấp hành nhiệm vụ, Nguyệt Dạ Chân Vương.
"Có thể cảm nhận được, kiếm Thắng Tà đang ở khu vực lân cận.''
Nguyệt Dạ Chân Vương nhắm hai mắt lại, khẽ ngẩng gương mặt thanh tú, hít thở từ tốn.
"Không thể trực tiếp phái người đi, như vậy sợi Nhân Qủa sẽ vô cùng rõ ràng.''
"Phải làm thế nào, mới có thể vừa làm phai Nhân Qủa, vừa biết được tin tức đây?''
Gió nhẹ thổi qua, thân thể Nguyệt Dạ lay động trong gió, giống như cành liễu phất phớ trên trời cao.
"Hóa thành thiên nhiên, hoàn toàn biến thành một người đứng xem.''
"Vạn vật vô tâm, không can thiệp, không để ý, lại biết được mọi sự. . .''
Cô khẽ cười, cả người bị ánh trăng bao phủ, thân thể bay lên trời cao, hóa thành một ngôi sao.
Ngôi sao này sẽ không lấp lánh, ánh sáng của nó rất giống ánh trăng, mềm mại như nước.
Thật ra nó chính là một mặt trăng nhỏ, hình tròn, có dáng vẻ rất rực rỡ.
Trăng như sao, sao như trăng.
Mặc dù hóa thành thiên nhiên, vạn vật vô tâm, nhưng nó vẫn thấy được An Lâm.
Đúng hơn mà nói, nó không nhìn An Lâm, mà nó có một mối liên kết nào đó với kiếm Thắng Tà, khiến An Lâm trở nên dễ thấy hơn một chút.
Trên đình Phong Hoa, ả dào xướng xong một khúc, quần chúng dưới đài đều vỗ tay nhiệt liệt.
Ngay cả Đại Bạch cũng ngồi trên đất, hưng phấn vỗ tay theo.
Bình thường nó chưa từng tới nơi thế này, lúc này có thể xem người đẹp nhảy múa, có thể nghe người đẹp ca hát, đối với nó là một chuyện hưởng thụ to lớn.
Hình như phép tắc ngăn cách chủng tộc không thích hợp với Đại Bạch, nó vừa nhìn thấy người đẹp, đôi mắt chó đã trừng lớn, giống đàn ông cô đơn nhìn thấy phụ nữ đẹp.
An Lâm có một nghi ngờ, Đại Bạch có phải là đàn ông biến thành hay không, nếu không thì sao nhìn thấy người đẹp còn kích động hơn khi hắn nhìn vậy.
"Hắt xì!''
Ngay lúc An Lâm vỗ tay, lại bị hắt hơi.
Đại Bạch cười vui vẻ: "Anh An, đêm nay cậu đúng là có diễm phúc, lại có người đẹp cô đơn nhớ cậu rồi!"
An Lâm dụi dụi mũi, bất đắc dĩ nói: "Haizz, còn cái loại yên lặng nhìn tôi chằm chằm, lén lút nghĩ đến tôi, lại không phải là một cô gái, tôi nên nói gì mới đúng đây.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.