Chương 106: . Thành Viên Mới Trong Tiểu Đội Của An Lâm
Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
14/06/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
"Đi xông xáo với anh An một trận à? Nghe cũng không tệ chút nào đâu."
Kim Mục Hầu Vương trầm tư, hiển nhiên hắn đang nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của An Lâm.
Đám người Lạc Tử Bình thì nuốt nước miếng một cái, có hơi lo lắng nhìn Hầu Vương.
Họ không cách nào hình dung tâm trạng đang vỡ nát của mình lúc này, nếu Hầu Vương đồng ý đề nghị của An Lâm, vậy có phải đồng nghĩa với việc, tiểu đội của họ sẽ có thêm một linh thú Dục Linh kì giữa gia nhập không?
Có cần kích thích tới vậy không!
"Được rồi, vậy Tiểu Sửu sẽ đi xông xáo với anh An một thời gian thử xem sao!"
Một lát sau, Kim Mục Hầu Vương rốt cục đồng ý đi theo An Lâm.
Nghe Hầu Vương trả lời, trong lòng An Lâm rất vui vẻ, hắn sung sướng nói với mọi người: "Tôi tuyên bố, sau này Tiểu Sửu chính là thành viên mới trong tiểu đội của chúng ta!"
Kim Mục Hầu Vương cũng đứng lên, khom người cúi chào các đội viên trong tiểu đội của An Lâm: "Sau này mong mọi người giúp đỡ tôi nhiều hơn!"
Miêu Điềm cười hì hì: "Sửu ca nói gì vậy, là bọn tôi nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn mới đúng..."
Tôn Thắng Liên: "..."
Trong đầu Tông Vĩnh Ngôn có càn ngàn con thần thú đang chạy như bay, nhưng ngoài mặt cô vẫn cười cười nói: "Ha ha, xem ra chúng ta có duyên phận không cạn chút nào, sau này chắc chắn sẽ ở chung rất hoà hợp đây!"
Chỉ có Lạc Tử Bình cười vui vẻ: "Ha ha, có Hầu ca ở đây, sau này việc săn bắt dị thú sẽ càng dễ dàng hơn!"
Ba người còn lại nghe vậy mặt ngẩn ra, thầm hô to trong lòng, cái này mà là trọng điểm à!
Trọng điểm là sau này đội của họ sẽ có thêm một con khỉ kì quái mới đúng, được không hả!
Tiết Trác Minh vốn là đã thấy mọi chuyện quá sức hoang đường, giờ thì chỉ còn biết mở to miệng, to tới mức có thể nhét cả một trái táo vào.
Mọi chuyện phát triển một cách đầy bất ngờ, đã tạo thành ảnh hưởng không nhẹ tới tam quan của hắn.
An Lâm đạo hữu này đến cùng là thần thánh phương nào?
Cướp tiên quả của người ta thì thôi đi...
Giờ còn muốn cướp luôn cả chủ nhân à?
Đây đúng là so với việc bị người ta bán rồi giúp người ta kiếm tiền, còn đáng sợ hơn gấp mấy lần luôn!
"Kim Thôn Trấn, sau này Hoa Quả sơn sẽ tạm thời giao cho cậu quản lý!" Kim Mục Hầu Vương cao giọng mở miệng nói.
Một con khỉ thể hình to cao nửa quỳ xuống đất, vui vẻ lĩnh mệnh: "Vâng, thưa Đại vương!"
Cứ như vậy, sau khi tàn tiệc, Kim Mục Hầu Vương khiêng cây gậy màu bạc của mình, đi theo đoàn người An Lâm trở về thành Định An.
Trong lúc này, An Lâm đưa cho Đoàn Săn Thú ba tiên quả, đồng thời phát cho các đội viên của mình mỗi người một trái.
Các đội viên thật ra cũng rất ngại, vì trong lần hành động đó, họ hầu như chẳng giúp được gì nhiều, ngược lại An Lâm thì tốn mất mấy chục lá bùa.
Nhưng An Lâm đã cố ý cho họ, họ cũng chỉ đành nhận lấy.
Hành động của An Lâm không chỉ làm các đội viên cảm động, mà ngay cả Kim Mục Hầu Vương cũng rất xúc động.
Trong thành Định An thành, ở một trang viên tư nhân.
Đó là nơi mỗi ngày họ tập hợp, thống kê các hạn mức chỉ tiêu đã hoàn thành.
Màn đêm dần buông xuống, hiện giờ trong trang viên đã tụ tập hơn sáu mươi người.
Có vài sinh viên chưa về, có vài người đi hơi xa, chắc sẽ nghỉ qua đêm ở dã ngoại.
Lăng Tiêu Kiếm Tiên đang đứng một bên thống kê chỉ tiêu.
Hắn sẽ kết hợp số liệu mà học sinh và binh sĩ gửi về, để thống kê chi tiết những chỉ tiêu đã hoàn thành của các tiểu đội.
"Tiểu đội Thiên Hôi hôm này không tệ chút nào, đánh chết mười lăm dị thú, vượt xa chỉ tiêu cần hoàn thành."
Thiên Hôi nghe chủ nhiệm lớp khen mình, ngượng ngùng gãi đầu.
Kỳ thật hắn luôn mê mẩn chuyện luyện khí, cả chặng đường đều là nhờ biểu hiện xuất sắc của các đội viên, nên đội của họ mới có thể vượt mức hoàn thành chỉ tiêu thế này.
"Vương Tiểu Bạch, đội các cậu làm sao vậy, sao chỉ giết được một dị thú thôi thế!" Lăng Tiêu Kiếm Tiên trừng năm người đang đứng trước mặt mình, không dám tin nhìn chỉ tiêu được ghi lại.
Vương Tiểu Bạch vuốt ve mái tóc dài xinh đẹp của mình, chậm rãi mở miệng nói: "Đâu có cách nào, là do em đẹp trai quá, thực lực lại còn mạnh nữa, dị thú nhìn thấy em đã chạy biến mất rồi..."
Bốn đội viên còn lại thấy Vương Tiểu Bạch thế này, đều che mặt lại hết.
Dính phải gã đội trưởng không biết xấu hổ thế này, bọn họ cũng tuyệt vọng lắm chứ!
Lăng Tiêu nó mà.
Đúng lúc này, ngoài sân truyền tới tiếng la to: "Bạn học An về rồi!"
Sau khi những chuyện về An Lâm được lan truyền rộng rãi, hắn nghiễm nhiên trở thành đối tượng được cả trường chú ý.
Giờ họ chỉ vừa vào sân, đã khiến không ít sinh viên quay sang nhìn.
Sau đó, cả đám sinh viên đều sững sờ.
Bởi vì họ nhìn thấy được một con khỉ xấu xí, người mặc áo giáp, uy vũ hùng tráng...
"Mẹ ơi, con khỉ đó sao lại trông quen thế nhỉ, hình như tôi từng thấy trong tranh rồi, chắc nó không phải là Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không đó chứ?"
"Không... Tôn Ngộ Không đâu có xấu vậy, con này chắc chắn là giả rồi, nó là là Sửu Hầu Vương mới đúng!"
"Đây đâu phải trọng điểm, trọng điểm là mẹ no con khỉ này ở đâu chui ra vậy?"
So với đám sinh viên đang sững sờ. Sắc mặt của Lăng Tiêu Kiếm Tiên cũng không khá hơn chút nào.
Ông hết biết nói gì đi về phía An Lâm, hỏi: "Bạn học An Lâm, con khỉ này là sao đây?"
An Lâm vui vẻ trả lời: "Anh ta là thành viên mới của đội bọn em, là triệu hoán thú Sửu Hầu Vương của em đấy, mọi người cứ gọi anh là Tiểu Sửu hoặc là Hầu ca đều được!"
Lúc này, Kim Mục Hầu Vương cũng cười, xòe bàn tay ra vẫy vẩy: "Nè, chào mọi người, tôi là người mới, mong mọi người giúp đỡ nhé."
Lăng Tiêu Kiếm Tiên nghe An Lâm nói vậy, miệng run rẩy, trong lòng gào thét, mẹ nó lại là triệu hoán thú nữa à!
Cuộc chiến tự do lần trước là con chó khổng lồ, bây giờ lại kéo một khỉ tới nữa mới sợ chứ!
Nhưng mà... Kì thi cuối năm đúng là không có quy định không được dẫn linh thú tham chiến...
Lăng Tiêu Kiếm Tiên bỗng nhiên cảm thấy tim mình đau quá.
Bạn học An Lâm không thể giúp hắn bớt lo hơn à, không làm mấy chuyện nghe như cài hệ thống Hack này sẽ chết à?
Nhưng tới cuối cùng, Lăng Tiêu Kiếm Tiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Nói tôi nghe mức độ hoàn thành chỉ tiêu của đội các cậu đi."
An Lâm nghe chủ nhiệm lớp nói vậy, hai mắt sáng lên, biết chủ nhiệm lớp đã ngầm đồng ý sự tồn tại của Tiểu Sửu, thế là hắn bắt đầu kể ra chiến tích hôm nay của đội mình.
Hôm nay tiểu đội của họ tổng cộng đánh chết hai mươi lăm dị thú, ngoài ra còn có ba con linh thú nữa.
Lăng Tiêu Kiếm Tiên nghe vậy sắc mặt cũng là biến đổi, hiển nhiên chiến tích của đội An Lâm vô cùng xuất sắc.
Tuy rằng linh thú không nằm trong phạm vi cần săn bắt, nhưng có không ít linh thú thuộc về quần thể trung tâm của các đợt thú triều, giết mấy con cũng tốt.
Giống linh thú thuộc chủng tộc có trí thông minh cao như Kim Mục Hầu Vương, thường thường không có bao nhiêu địch ý với con người cả, cho nên Lăng Tiêu Kiếm Tiên mới có thể rộng lượng vậy.
Cứ như vậy, tiểu đội của An Lâm biến thành tổ hợp năm người một thú.
Các bạn học không ngừng nhìn tiểu đội của An Lâm mắt đầy ao ước, không ngừng cảm thán.
Nhìn đi kìa! Trong lúc bọn mình săn bắt dị thú, người ta đã bắt đầu tuyển nhận linh thú cho mình rồi...
Bạn học An Lâm quả nhiên là thực lực cao cường, suy tính sâu xa, đúng là chênh lệch quá xa mà!
Đặc biệt là tiểu đội của Vương Tiểu Bạch, các đội viên trong đội quả thật muốn ăn tươi nuốt sống đội trưởng nhà mình luôn đó.
Nhìn coi đội trưởng nhà người ta kìa, ra ngoài một chuyến đã thu phục được một con linh thú về.
Còn đội trưởng của họ thì sao? Mẹ nó chỉ biết làm màu ra vẻ đẹp trai, cả một ngày chỉ giết được một con dị thú rồi chơi với rắn thôi!
Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đi tới trước mặt đám người An Lâm.
An Lâm nhìn thấy người tới là ai, mặt hiện ra ý cười, cô gái nọ chính là Tô Thiển Vân.
"Bạn học An Lâm, chúc mừng cậu thu phục được một con thú sủng."
Tô Thiển Vân dùng đôi mắt màu lam đầy mộng ảo của mình quan sát Tiểu Sửu, hiển nhiên cô khá là có hứng thú với con khỉ này.
An Lâm lắc đầu, đưa tay khoác lên vai Tiểu Sửu, đáp: "Anh ấy không phải là thú sủng của tôi, anh ấy là anh em của tôi!"
Tiểu Sửu nghe vậy trong lòng rất cảm động: "Đúng vậy, là anh em tốt!"
Nhìn An Lâm và Tiểu Sửu kề vai sát cánh, Tô Thiển Vân thấy khá thú vị, cô che miệng cười rộ lên.
Nụ cười kia có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, An Lâm nhìn một cái thôi tìm đã đập loạn nhịp.
Sau đó, Tô Thiển Vân như chợt nhớ tới gì đó, từ trong nhẫn không gian lấy một hạt châu ánh vàng rực rỡ, đưa cho An lâm: "Hôm nay tôi có gặp được một con Xích Viêm Ma Hổ, thú đan này là tôi dùng Nguyệt Quang Luân giết nó rồi lấy ra, cho cậu đấy!"
An Lâm nhìn viên thú đan, vô cùng vui sướng.
Hắn không ngờ mới ngày đầu tiên mình đã lấy được một viên thú đan, ngày hắn thăng cấp lên kì Dục Linh sắp tới rồi!
"Cảm ơn cô nhiều lắm! Bạn học Tô có cần thứ gì không, chỗ tôi có không ít đan dược đâu!" Giờ An Lâm phát hiện thứ có giá trị duy nhất mình lấy ra được là đan dược.
Tô Thiển Vân cười khẽ nói: "Không cần đâu, lúc bạn học An giúp tôi học bổ túc phàm học, cũng đâu có cần tôi báo đáp gì, đúng không. Giữa bạn học giúp đỡ nhau vốn là chuyện đương nhiên, đạo lý này là cậu dạy tôi đó!"
Nói rồi, cô cười gật đầu chào An Lâm, rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng người xinh đẹp nọ càng đi càng xa, trong lòng An Lâm vô cùng cảm khái, Tô Thiển Vân đúng là một cô gái quá tốt đẹp.
"Tiểu Sửu, anh thấy Tô Thiển Vân có đẹp không?" An Lâm bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Anh nói cô gái tu sĩ vừa nãy à?" Tiểu Sửu ngoáy ngoáy mũi nhìn trời, lúc sau mới đáp, "Cũng bình thường thôi… Tôi thấy tu sĩ nhân loại các anh ai nấy đều giống nhau cả, nói trắng ra là tôi không nhớ nổi mặt ai hết."
"Đây có lẽ là sự khác biệt giữa các giống loài nhỉ."
"Như cách anh xem tôi vậy đó, anh có thể nhận ra tôi từ trong cả rừng khỉ khác không?"
Kim Mục Hầu Vương bổ sung thêm.
An Lâm mặt đầy nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên có thể rồi, con khỉ xấu nhất trong đó chính là anh, dễ phân biệt mà!"
Kim Mục Hầu Vương: "..."
Dịch: Tiếu Giai Nhân
"Đi xông xáo với anh An một trận à? Nghe cũng không tệ chút nào đâu."
Kim Mục Hầu Vương trầm tư, hiển nhiên hắn đang nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của An Lâm.
Đám người Lạc Tử Bình thì nuốt nước miếng một cái, có hơi lo lắng nhìn Hầu Vương.
Họ không cách nào hình dung tâm trạng đang vỡ nát của mình lúc này, nếu Hầu Vương đồng ý đề nghị của An Lâm, vậy có phải đồng nghĩa với việc, tiểu đội của họ sẽ có thêm một linh thú Dục Linh kì giữa gia nhập không?
Có cần kích thích tới vậy không!
"Được rồi, vậy Tiểu Sửu sẽ đi xông xáo với anh An một thời gian thử xem sao!"
Một lát sau, Kim Mục Hầu Vương rốt cục đồng ý đi theo An Lâm.
Nghe Hầu Vương trả lời, trong lòng An Lâm rất vui vẻ, hắn sung sướng nói với mọi người: "Tôi tuyên bố, sau này Tiểu Sửu chính là thành viên mới trong tiểu đội của chúng ta!"
Kim Mục Hầu Vương cũng đứng lên, khom người cúi chào các đội viên trong tiểu đội của An Lâm: "Sau này mong mọi người giúp đỡ tôi nhiều hơn!"
Miêu Điềm cười hì hì: "Sửu ca nói gì vậy, là bọn tôi nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn mới đúng..."
Tôn Thắng Liên: "..."
Trong đầu Tông Vĩnh Ngôn có càn ngàn con thần thú đang chạy như bay, nhưng ngoài mặt cô vẫn cười cười nói: "Ha ha, xem ra chúng ta có duyên phận không cạn chút nào, sau này chắc chắn sẽ ở chung rất hoà hợp đây!"
Chỉ có Lạc Tử Bình cười vui vẻ: "Ha ha, có Hầu ca ở đây, sau này việc săn bắt dị thú sẽ càng dễ dàng hơn!"
Ba người còn lại nghe vậy mặt ngẩn ra, thầm hô to trong lòng, cái này mà là trọng điểm à!
Trọng điểm là sau này đội của họ sẽ có thêm một con khỉ kì quái mới đúng, được không hả!
Tiết Trác Minh vốn là đã thấy mọi chuyện quá sức hoang đường, giờ thì chỉ còn biết mở to miệng, to tới mức có thể nhét cả một trái táo vào.
Mọi chuyện phát triển một cách đầy bất ngờ, đã tạo thành ảnh hưởng không nhẹ tới tam quan của hắn.
An Lâm đạo hữu này đến cùng là thần thánh phương nào?
Cướp tiên quả của người ta thì thôi đi...
Giờ còn muốn cướp luôn cả chủ nhân à?
Đây đúng là so với việc bị người ta bán rồi giúp người ta kiếm tiền, còn đáng sợ hơn gấp mấy lần luôn!
"Kim Thôn Trấn, sau này Hoa Quả sơn sẽ tạm thời giao cho cậu quản lý!" Kim Mục Hầu Vương cao giọng mở miệng nói.
Một con khỉ thể hình to cao nửa quỳ xuống đất, vui vẻ lĩnh mệnh: "Vâng, thưa Đại vương!"
Cứ như vậy, sau khi tàn tiệc, Kim Mục Hầu Vương khiêng cây gậy màu bạc của mình, đi theo đoàn người An Lâm trở về thành Định An.
Trong lúc này, An Lâm đưa cho Đoàn Săn Thú ba tiên quả, đồng thời phát cho các đội viên của mình mỗi người một trái.
Các đội viên thật ra cũng rất ngại, vì trong lần hành động đó, họ hầu như chẳng giúp được gì nhiều, ngược lại An Lâm thì tốn mất mấy chục lá bùa.
Nhưng An Lâm đã cố ý cho họ, họ cũng chỉ đành nhận lấy.
Hành động của An Lâm không chỉ làm các đội viên cảm động, mà ngay cả Kim Mục Hầu Vương cũng rất xúc động.
Trong thành Định An thành, ở một trang viên tư nhân.
Đó là nơi mỗi ngày họ tập hợp, thống kê các hạn mức chỉ tiêu đã hoàn thành.
Màn đêm dần buông xuống, hiện giờ trong trang viên đã tụ tập hơn sáu mươi người.
Có vài sinh viên chưa về, có vài người đi hơi xa, chắc sẽ nghỉ qua đêm ở dã ngoại.
Lăng Tiêu Kiếm Tiên đang đứng một bên thống kê chỉ tiêu.
Hắn sẽ kết hợp số liệu mà học sinh và binh sĩ gửi về, để thống kê chi tiết những chỉ tiêu đã hoàn thành của các tiểu đội.
"Tiểu đội Thiên Hôi hôm này không tệ chút nào, đánh chết mười lăm dị thú, vượt xa chỉ tiêu cần hoàn thành."
Thiên Hôi nghe chủ nhiệm lớp khen mình, ngượng ngùng gãi đầu.
Kỳ thật hắn luôn mê mẩn chuyện luyện khí, cả chặng đường đều là nhờ biểu hiện xuất sắc của các đội viên, nên đội của họ mới có thể vượt mức hoàn thành chỉ tiêu thế này.
"Vương Tiểu Bạch, đội các cậu làm sao vậy, sao chỉ giết được một dị thú thôi thế!" Lăng Tiêu Kiếm Tiên trừng năm người đang đứng trước mặt mình, không dám tin nhìn chỉ tiêu được ghi lại.
Vương Tiểu Bạch vuốt ve mái tóc dài xinh đẹp của mình, chậm rãi mở miệng nói: "Đâu có cách nào, là do em đẹp trai quá, thực lực lại còn mạnh nữa, dị thú nhìn thấy em đã chạy biến mất rồi..."
Bốn đội viên còn lại thấy Vương Tiểu Bạch thế này, đều che mặt lại hết.
Dính phải gã đội trưởng không biết xấu hổ thế này, bọn họ cũng tuyệt vọng lắm chứ!
Lăng Tiêu nó mà.
Đúng lúc này, ngoài sân truyền tới tiếng la to: "Bạn học An về rồi!"
Sau khi những chuyện về An Lâm được lan truyền rộng rãi, hắn nghiễm nhiên trở thành đối tượng được cả trường chú ý.
Giờ họ chỉ vừa vào sân, đã khiến không ít sinh viên quay sang nhìn.
Sau đó, cả đám sinh viên đều sững sờ.
Bởi vì họ nhìn thấy được một con khỉ xấu xí, người mặc áo giáp, uy vũ hùng tráng...
"Mẹ ơi, con khỉ đó sao lại trông quen thế nhỉ, hình như tôi từng thấy trong tranh rồi, chắc nó không phải là Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không đó chứ?"
"Không... Tôn Ngộ Không đâu có xấu vậy, con này chắc chắn là giả rồi, nó là là Sửu Hầu Vương mới đúng!"
"Đây đâu phải trọng điểm, trọng điểm là mẹ no con khỉ này ở đâu chui ra vậy?"
So với đám sinh viên đang sững sờ. Sắc mặt của Lăng Tiêu Kiếm Tiên cũng không khá hơn chút nào.
Ông hết biết nói gì đi về phía An Lâm, hỏi: "Bạn học An Lâm, con khỉ này là sao đây?"
An Lâm vui vẻ trả lời: "Anh ta là thành viên mới của đội bọn em, là triệu hoán thú Sửu Hầu Vương của em đấy, mọi người cứ gọi anh là Tiểu Sửu hoặc là Hầu ca đều được!"
Lúc này, Kim Mục Hầu Vương cũng cười, xòe bàn tay ra vẫy vẩy: "Nè, chào mọi người, tôi là người mới, mong mọi người giúp đỡ nhé."
Lăng Tiêu Kiếm Tiên nghe An Lâm nói vậy, miệng run rẩy, trong lòng gào thét, mẹ nó lại là triệu hoán thú nữa à!
Cuộc chiến tự do lần trước là con chó khổng lồ, bây giờ lại kéo một khỉ tới nữa mới sợ chứ!
Nhưng mà... Kì thi cuối năm đúng là không có quy định không được dẫn linh thú tham chiến...
Lăng Tiêu Kiếm Tiên bỗng nhiên cảm thấy tim mình đau quá.
Bạn học An Lâm không thể giúp hắn bớt lo hơn à, không làm mấy chuyện nghe như cài hệ thống Hack này sẽ chết à?
Nhưng tới cuối cùng, Lăng Tiêu Kiếm Tiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Nói tôi nghe mức độ hoàn thành chỉ tiêu của đội các cậu đi."
An Lâm nghe chủ nhiệm lớp nói vậy, hai mắt sáng lên, biết chủ nhiệm lớp đã ngầm đồng ý sự tồn tại của Tiểu Sửu, thế là hắn bắt đầu kể ra chiến tích hôm nay của đội mình.
Hôm nay tiểu đội của họ tổng cộng đánh chết hai mươi lăm dị thú, ngoài ra còn có ba con linh thú nữa.
Lăng Tiêu Kiếm Tiên nghe vậy sắc mặt cũng là biến đổi, hiển nhiên chiến tích của đội An Lâm vô cùng xuất sắc.
Tuy rằng linh thú không nằm trong phạm vi cần săn bắt, nhưng có không ít linh thú thuộc về quần thể trung tâm của các đợt thú triều, giết mấy con cũng tốt.
Giống linh thú thuộc chủng tộc có trí thông minh cao như Kim Mục Hầu Vương, thường thường không có bao nhiêu địch ý với con người cả, cho nên Lăng Tiêu Kiếm Tiên mới có thể rộng lượng vậy.
Cứ như vậy, tiểu đội của An Lâm biến thành tổ hợp năm người một thú.
Các bạn học không ngừng nhìn tiểu đội của An Lâm mắt đầy ao ước, không ngừng cảm thán.
Nhìn đi kìa! Trong lúc bọn mình săn bắt dị thú, người ta đã bắt đầu tuyển nhận linh thú cho mình rồi...
Bạn học An Lâm quả nhiên là thực lực cao cường, suy tính sâu xa, đúng là chênh lệch quá xa mà!
Đặc biệt là tiểu đội của Vương Tiểu Bạch, các đội viên trong đội quả thật muốn ăn tươi nuốt sống đội trưởng nhà mình luôn đó.
Nhìn coi đội trưởng nhà người ta kìa, ra ngoài một chuyến đã thu phục được một con linh thú về.
Còn đội trưởng của họ thì sao? Mẹ nó chỉ biết làm màu ra vẻ đẹp trai, cả một ngày chỉ giết được một con dị thú rồi chơi với rắn thôi!
Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đi tới trước mặt đám người An Lâm.
An Lâm nhìn thấy người tới là ai, mặt hiện ra ý cười, cô gái nọ chính là Tô Thiển Vân.
"Bạn học An Lâm, chúc mừng cậu thu phục được một con thú sủng."
Tô Thiển Vân dùng đôi mắt màu lam đầy mộng ảo của mình quan sát Tiểu Sửu, hiển nhiên cô khá là có hứng thú với con khỉ này.
An Lâm lắc đầu, đưa tay khoác lên vai Tiểu Sửu, đáp: "Anh ấy không phải là thú sủng của tôi, anh ấy là anh em của tôi!"
Tiểu Sửu nghe vậy trong lòng rất cảm động: "Đúng vậy, là anh em tốt!"
Nhìn An Lâm và Tiểu Sửu kề vai sát cánh, Tô Thiển Vân thấy khá thú vị, cô che miệng cười rộ lên.
Nụ cười kia có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, An Lâm nhìn một cái thôi tìm đã đập loạn nhịp.
Sau đó, Tô Thiển Vân như chợt nhớ tới gì đó, từ trong nhẫn không gian lấy một hạt châu ánh vàng rực rỡ, đưa cho An lâm: "Hôm nay tôi có gặp được một con Xích Viêm Ma Hổ, thú đan này là tôi dùng Nguyệt Quang Luân giết nó rồi lấy ra, cho cậu đấy!"
An Lâm nhìn viên thú đan, vô cùng vui sướng.
Hắn không ngờ mới ngày đầu tiên mình đã lấy được một viên thú đan, ngày hắn thăng cấp lên kì Dục Linh sắp tới rồi!
"Cảm ơn cô nhiều lắm! Bạn học Tô có cần thứ gì không, chỗ tôi có không ít đan dược đâu!" Giờ An Lâm phát hiện thứ có giá trị duy nhất mình lấy ra được là đan dược.
Tô Thiển Vân cười khẽ nói: "Không cần đâu, lúc bạn học An giúp tôi học bổ túc phàm học, cũng đâu có cần tôi báo đáp gì, đúng không. Giữa bạn học giúp đỡ nhau vốn là chuyện đương nhiên, đạo lý này là cậu dạy tôi đó!"
Nói rồi, cô cười gật đầu chào An Lâm, rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng người xinh đẹp nọ càng đi càng xa, trong lòng An Lâm vô cùng cảm khái, Tô Thiển Vân đúng là một cô gái quá tốt đẹp.
"Tiểu Sửu, anh thấy Tô Thiển Vân có đẹp không?" An Lâm bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Anh nói cô gái tu sĩ vừa nãy à?" Tiểu Sửu ngoáy ngoáy mũi nhìn trời, lúc sau mới đáp, "Cũng bình thường thôi… Tôi thấy tu sĩ nhân loại các anh ai nấy đều giống nhau cả, nói trắng ra là tôi không nhớ nổi mặt ai hết."
"Đây có lẽ là sự khác biệt giữa các giống loài nhỉ."
"Như cách anh xem tôi vậy đó, anh có thể nhận ra tôi từ trong cả rừng khỉ khác không?"
Kim Mục Hầu Vương bổ sung thêm.
An Lâm mặt đầy nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên có thể rồi, con khỉ xấu nhất trong đó chính là anh, dễ phân biệt mà!"
Kim Mục Hầu Vương: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.