Chương 130: . Thật Khéo, Lại Gặp Nhau
Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
14/06/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Đỉnh núi Mây, nơi này hoa đào xinh đẹp, gió xuân ấm áp.
Vẽ liên tục mấy tiếng đồng hồ, Lâm Quân Quân xoay thắt lưng.
Thắt lưng của cô thẳng tắp, đạo bào xanh nhạt kéo căng, quấn quanh đường cong hoàn mỹ.
Đúng lúc này, bùa truyền âm của cô bỗng rung lên.
"Hừ, có chuyện gì vậy?''
Cô kết nối với lá bùa, từ bùa truyền âm vang lên giọng nam trầm ổn rất dày: "Ngài Thiên Vũ, có một nhóm người thí luyện đã trở về. Hơn nữa bọn họ đều nhận được truyền thừa trong di tích.''
Lâm Quân Quân nghe vậy sửng sốt, sau đó vẻ ngạc nhiên vui mừng hiện lên mặt.
Cô hiểu rõ toàn bộ thành viên đều được truyền thừa của di tích, nói lên điều gì.
"Mau, dẫn nhóm người bọn họ đến đây!'' Lâm Quân Quân thích thú mở miệng.
"Ngài Thiên Vũ, tôi đang ở ngay ngoài trận pháp.'' Giang An Lan mở miệng nói.
Lâm Quân Quân nghe vậy, không chút do dự mở trận pháp ra.
Cô suy nghĩ, nếu tiếp đãi những vị khác quan trọng như vậy hình như còn chưa đủ long trọng.
Vì thế, cô vung tay áo bào.
Nhất thời, hoa đào bay khắp bầu trời.
Giống như ráng mây màu đỏ xinh đẹp nhất, bay quanh đỉnh núi vậy.
Đây là cảnh cô rất thích, dùng để nghênh đón những vị khách này là cực kỳ hợp lý.
Đúng vậy, cô hi vọng có thể tạo ấn tượng đầu tiên thật tốt cho nhóm anh hùng này.
Sau đó, Lâm Quân Quân mặt đầy ý cười chuẩn bị chào đón.
Rồng lớn gào thét xuyên qua mây trắng, bay lên đỉnh núi Mây.
Cô nhìn thấy được người mình muốn tiếp đón long trọng.
Khuôn mặt kia thật quen thuộc, người kia có thể làm cô nhớ đến cơn ác mộng đó. . .
Lâm Quân Quân ngây người.
Cô đã quên mất việc chủ nhà cần làm gì, đứng ngây ngốc tại chỗ như vậy, trong lòng giống như bị một vạn thần thú nghiền qua.
Rồng lớn hóa thành hình người lần nữa, đám người An Lâm bắt đầu đáp xuống đất.
Giang An Lan nhìn thấy Lâm Quân Quân cứ ngẩn người như thế, không khỏi sửng sốt, nhưng ông ta cũng không để ý quá nhiều, mà lôi kéo An Lâm đến trước mặt Lâm Quân Quân: "Ngài Thiên Vũ, đạo hữu An Lâm trở về từ di tích, đột nhiên cảm thấy thân thể không khỏe, mong rằng ngài có thể chẩn bệnh một chút.''
Lâm Quân Quân phục hồi tinh thần, đôi mắt như nước nhìn về phía An Lâm, cười xòa, dường như đã hiểu rõ gì đó, ý sâu xa nói: "Hả? Cơ thể đạo hữu An Lâm không khỏe sao? Được rồi, tôi sẽ khám bệnh giúp anh.''
Nói xong, cô vươn ngón tay nhỏ bé trắng mịn về phía An Lâm.
An Lâm bị dọa lập tức xù lông, hoảng sợ lên tiếng: "Không cần, không cần! Bây giờ tôi đột nhiên cảm thấy rất tốt, thắt lưng không mỏi, chân không đau nữa rồi!''
Nói xong, hắn còn đánh một bộ Quân Thể Quyền.
Giang An Lan trừng to mắt: "Đạo hữu An Lâm, cậu thực sự không sao chứ?''
"Không có việc gì cả, khỏe như vâm vậy!''
An Lâm thể hiện tình thần mạnh mẽ, đánh một bộ Quân Thể Quyền đầy uy lực dũng mãnh.
"Tôi cảm thấy đội trưởng có số đào hoa.'' Tông Vĩnh Ngôn phe phẩy cây quạt thản nhiên nói.
Đám người Miêu Điềm gật đầu nghiêm túc.
Bọn họ không ngốc, nhìn thấy đội trưởng lo lắng, cùng với nụ cười chứa dao của tiên nữ Thiên Vũ, liền đoán ra được có khả năng trong khi đội trưởng chơi nhảy Bungee đã chuốc họa rồi.
Dường như Miêu Điềm lại nghĩ đến điều gì đó, ôm chặt lấy cánh tay của Tiểu Sửu: "Anh Sửu, đợi lát nữa bị đuổi đi, anh nhất định phải mang tôi đi cùng, nếu không tôi sẽ mất mạng đấy!''
Đúng vậy, dựa vào cách làm việc của An Lâm, bọn họ thật sự có khả năng sẽ bị đuổi đi.
Bị Bạch Lăng đuổi còn tốt, bọn họ còn ngã sấp trên đất gặm cỏ.
Nhưng nếu bị tiên nữ Thiên Vũ đuổi đi. . . .
Bọn họ phải đối mặt với trời cao vạn trượng!
Tiểu Sửu: ". . . "
Trái ngược với An Lâm sợ hãi, Lâm Quân Quân đã nhanh chóng nắm lấy quyền chủ động.
"Đạo hữu An Lâm, anh nói. . . Có phải đây là duyên phận đúng không?''
Lâm Quân Quân khoanh tay sau lưng, vẻ ôn hòa trên mặt hiện lên vài nét hoạt bát.
An Lâm miễn cưỡng cười: "Đúng vậy.
Thật khéo, lại gặp nhau, xem ra đúng là có duyên, mọi người cùng nhau uống trà, nói chuyện phiếm cũng rất tốt.''
Lâm Quân Quân nhìn An Lâm, mặt mày tươi cười, không nói gì.
An Lâm bị nhìn đến mức lòng phát lạnh, cũng không dám tùy tiện cử động.
Chết tiệt! Nếu là Lâm Quân Quân của trước đây còn dễ nói, đánh không lại ít nhất còn có thẻ mắng vài câu.
Nhưng thân phận hiện nay của cô là tiên nữ Thiên Vũ, còn là con gái được Thiên Đế cưng chiều nhất.
Muốn mắng cô ấy sao? Vậy thì cứ chuẩn bị tốt tình thần nhận kết cục thảm bại nhất đi!
Hắn chỉ có thể làm con thỏ nhỏ. . .
Đúng, chỉ có thể làm con thỏ nhỏ1
"Ngài Thiên Vũ, hóa ra ngài và đạo hữu An Lâm đã có quen biết từ trước ư? Ha ha, vậy thì sẽ dễ nói chuyện.'' Trên mặt Giang An Lan đầy vẻ tươi cười, thoải mái cười nói.
"Đúng vậy, quen biết từ trước, tôi và anh ta còn thảo luận về tài nghệ vẽ tranh nữa kìa.'' Lâm Quân Quân gật đầu, không phủ nhận.
Vẻ mặt An Lâm căng thẳng, nói cái gì cũng bị nghẹn không nói ra lời.
Thảo luận về tài vẽ sao? Một người điên cuồng cười nhạo, một người điên cuồng ra tay ư?
"Thật tốt quá, đã là người quen, chúng ta hãy cùng nhau ngồi xuống trò chuyện đi.'' Giang An Lan vung bàn tay to lên, một chiếc bàn lớn tinh xảo và gần mười chiếc ghế dựa xuất hiện.
Lâm Quân Quân khẽ cười, gật đầu đáp: "Cũng được, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện vậy.''
An Lâm giật mình tại chỗ.
Đã xảy ra chuyện gì, từ khi nào mà tính khí của cô gái này trở nên tốt như vậy, không ra tay đánh hắn nữa ư?
Lâm Quân Quân cũng sững sờ nhìn An Lâm, thầm nghĩ một cô gái tao nhã điềm tĩnh như cô, sao có thể ra tay trước mặt mọi người, còn không phải tự phá hủy hình ảnh sao?
Hơn nữa tu luyện họa đạo cần bình tĩnh, không thể dễ dàng tức giận, cho dù là oan gia đứng trước mặt, cũng phải tỉnh táo lại, không thể làm mất thân phận.
Muốn đánh. . . Cũng phải chờ không có ai xung quanh mới ra tay lần nữa!
Mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn, Lâm Quân Quân mỉm cười mở miệng: "Tin chắc mọi người đều đã biết thân phận của tôi, nói những thông tin trong đầu các bạn ra, tôi sẽ căn cứ vào giá trị của tin tức, mà thưởng cho các bạn phần tưởng tương xứng.''
"Tôi thử trước đi!'' Miêu Điềm mở miệng nói trước.
Sau đó, cô dùng ngón tay mảnh khảnh vẽ một trận đồ huyền diệu phức tạp lên mặt bàn.
"Đây là ấn ký trong đầu tôi lúc nhận truyền thừa.'' Cô chỉ vào trận đồ lên tiếng.
Lâm Quân Quân nhìn trận đồ kia, trên mặt có vẻ hài lòng, bút vẽ xuất hiện trong bàn tay trống rỗng, vẽ lại lên tờ giấy trắng.
Cô mỉm cười nói: "Đây là trận pháp có liên quan đến sự dung hợp huyết mạch, Giang An Lan, đến lúc đó, ông đến bảo khố tặng cho vị đạo hữu này một linh khí sơ cấp.''
Hai mắt Miêu Điềm sáng lên, không ngờ trận pháp kỳ diệu không hiểu sao lại ở trong đầu mình, lại có thể đáng giá một món linh khí sơ cấp như thế, cái này tương tự với việc tự nhiên có được mấy vạn linh thạch đó!
"Tôi cũng muốn!'' Lạc Tử Bình nhìn thấy phần thưởng cũng không kìm được, vẽ một đoạn ký hiệu bí ẩn lên bàn.
Lâm Quân Quân vẽ lại ký hiệu trên bàn lên tờ giấy trắng, dịu dàng lên tiếng: "Đây là chú pháp ngưng kết thần hồn, hãy đến bảo khố nhận một viên linh đan nhị phẩm.''
Gía trị của linh đan nhị phẩm thấp hơn linh khí sơ cấp một chút nhưng đã xem như không tồi rồi, vì thế Lạc Tử Bình cũng vô cùng hài lòng.
Ngay sau đó, Tông Vĩnh Ngôn cũng nhận được một viên linh đan nhị phẩm, Tôn Thắng Liên nhận được linh đan tam phẩm và một món linh khí sơ cấp, Tiểu Sửu nhận được một linh khí sơ cấp, Tiểu Hồng nhận được một linh đan nhị phẩm và một món linh khí sơ cấp.
Mỗi người đều có thu hoạch không nhỏ, đều vui vẻ ra mặt.
Những tin tức đó bọn họ cảm thấy vô dụng, lại có thể đổi được bảo bối này, bảo bọn họ có thể không vui sao được.
"Đến lượt anh, đạo hữu An Lâm, anh là đội trưởng của bọn họ, nhất định cũng có tin tức vô cùng có giá trị nhỉ?'' Lâm Quân Quân hơi cau mày đẹp, khóe miệng cong lên, dịu dàng mở miệng.
An Lâm gãi đầu, cười ngượng ngùng: "Có thì có, nhưng nói ra, sợ cô sẽ phá sản mất. . . ''
Lâm Quân Quân híp mắt: "Lời anh nói có ý gì?''
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Đỉnh núi Mây, nơi này hoa đào xinh đẹp, gió xuân ấm áp.
Vẽ liên tục mấy tiếng đồng hồ, Lâm Quân Quân xoay thắt lưng.
Thắt lưng của cô thẳng tắp, đạo bào xanh nhạt kéo căng, quấn quanh đường cong hoàn mỹ.
Đúng lúc này, bùa truyền âm của cô bỗng rung lên.
"Hừ, có chuyện gì vậy?''
Cô kết nối với lá bùa, từ bùa truyền âm vang lên giọng nam trầm ổn rất dày: "Ngài Thiên Vũ, có một nhóm người thí luyện đã trở về. Hơn nữa bọn họ đều nhận được truyền thừa trong di tích.''
Lâm Quân Quân nghe vậy sửng sốt, sau đó vẻ ngạc nhiên vui mừng hiện lên mặt.
Cô hiểu rõ toàn bộ thành viên đều được truyền thừa của di tích, nói lên điều gì.
"Mau, dẫn nhóm người bọn họ đến đây!'' Lâm Quân Quân thích thú mở miệng.
"Ngài Thiên Vũ, tôi đang ở ngay ngoài trận pháp.'' Giang An Lan mở miệng nói.
Lâm Quân Quân nghe vậy, không chút do dự mở trận pháp ra.
Cô suy nghĩ, nếu tiếp đãi những vị khác quan trọng như vậy hình như còn chưa đủ long trọng.
Vì thế, cô vung tay áo bào.
Nhất thời, hoa đào bay khắp bầu trời.
Giống như ráng mây màu đỏ xinh đẹp nhất, bay quanh đỉnh núi vậy.
Đây là cảnh cô rất thích, dùng để nghênh đón những vị khách này là cực kỳ hợp lý.
Đúng vậy, cô hi vọng có thể tạo ấn tượng đầu tiên thật tốt cho nhóm anh hùng này.
Sau đó, Lâm Quân Quân mặt đầy ý cười chuẩn bị chào đón.
Rồng lớn gào thét xuyên qua mây trắng, bay lên đỉnh núi Mây.
Cô nhìn thấy được người mình muốn tiếp đón long trọng.
Khuôn mặt kia thật quen thuộc, người kia có thể làm cô nhớ đến cơn ác mộng đó. . .
Lâm Quân Quân ngây người.
Cô đã quên mất việc chủ nhà cần làm gì, đứng ngây ngốc tại chỗ như vậy, trong lòng giống như bị một vạn thần thú nghiền qua.
Rồng lớn hóa thành hình người lần nữa, đám người An Lâm bắt đầu đáp xuống đất.
Giang An Lan nhìn thấy Lâm Quân Quân cứ ngẩn người như thế, không khỏi sửng sốt, nhưng ông ta cũng không để ý quá nhiều, mà lôi kéo An Lâm đến trước mặt Lâm Quân Quân: "Ngài Thiên Vũ, đạo hữu An Lâm trở về từ di tích, đột nhiên cảm thấy thân thể không khỏe, mong rằng ngài có thể chẩn bệnh một chút.''
Lâm Quân Quân phục hồi tinh thần, đôi mắt như nước nhìn về phía An Lâm, cười xòa, dường như đã hiểu rõ gì đó, ý sâu xa nói: "Hả? Cơ thể đạo hữu An Lâm không khỏe sao? Được rồi, tôi sẽ khám bệnh giúp anh.''
Nói xong, cô vươn ngón tay nhỏ bé trắng mịn về phía An Lâm.
An Lâm bị dọa lập tức xù lông, hoảng sợ lên tiếng: "Không cần, không cần! Bây giờ tôi đột nhiên cảm thấy rất tốt, thắt lưng không mỏi, chân không đau nữa rồi!''
Nói xong, hắn còn đánh một bộ Quân Thể Quyền.
Giang An Lan trừng to mắt: "Đạo hữu An Lâm, cậu thực sự không sao chứ?''
"Không có việc gì cả, khỏe như vâm vậy!''
An Lâm thể hiện tình thần mạnh mẽ, đánh một bộ Quân Thể Quyền đầy uy lực dũng mãnh.
"Tôi cảm thấy đội trưởng có số đào hoa.'' Tông Vĩnh Ngôn phe phẩy cây quạt thản nhiên nói.
Đám người Miêu Điềm gật đầu nghiêm túc.
Bọn họ không ngốc, nhìn thấy đội trưởng lo lắng, cùng với nụ cười chứa dao của tiên nữ Thiên Vũ, liền đoán ra được có khả năng trong khi đội trưởng chơi nhảy Bungee đã chuốc họa rồi.
Dường như Miêu Điềm lại nghĩ đến điều gì đó, ôm chặt lấy cánh tay của Tiểu Sửu: "Anh Sửu, đợi lát nữa bị đuổi đi, anh nhất định phải mang tôi đi cùng, nếu không tôi sẽ mất mạng đấy!''
Đúng vậy, dựa vào cách làm việc của An Lâm, bọn họ thật sự có khả năng sẽ bị đuổi đi.
Bị Bạch Lăng đuổi còn tốt, bọn họ còn ngã sấp trên đất gặm cỏ.
Nhưng nếu bị tiên nữ Thiên Vũ đuổi đi. . . .
Bọn họ phải đối mặt với trời cao vạn trượng!
Tiểu Sửu: ". . . "
Trái ngược với An Lâm sợ hãi, Lâm Quân Quân đã nhanh chóng nắm lấy quyền chủ động.
"Đạo hữu An Lâm, anh nói. . . Có phải đây là duyên phận đúng không?''
Lâm Quân Quân khoanh tay sau lưng, vẻ ôn hòa trên mặt hiện lên vài nét hoạt bát.
An Lâm miễn cưỡng cười: "Đúng vậy.
Thật khéo, lại gặp nhau, xem ra đúng là có duyên, mọi người cùng nhau uống trà, nói chuyện phiếm cũng rất tốt.''
Lâm Quân Quân nhìn An Lâm, mặt mày tươi cười, không nói gì.
An Lâm bị nhìn đến mức lòng phát lạnh, cũng không dám tùy tiện cử động.
Chết tiệt! Nếu là Lâm Quân Quân của trước đây còn dễ nói, đánh không lại ít nhất còn có thẻ mắng vài câu.
Nhưng thân phận hiện nay của cô là tiên nữ Thiên Vũ, còn là con gái được Thiên Đế cưng chiều nhất.
Muốn mắng cô ấy sao? Vậy thì cứ chuẩn bị tốt tình thần nhận kết cục thảm bại nhất đi!
Hắn chỉ có thể làm con thỏ nhỏ. . .
Đúng, chỉ có thể làm con thỏ nhỏ1
"Ngài Thiên Vũ, hóa ra ngài và đạo hữu An Lâm đã có quen biết từ trước ư? Ha ha, vậy thì sẽ dễ nói chuyện.'' Trên mặt Giang An Lan đầy vẻ tươi cười, thoải mái cười nói.
"Đúng vậy, quen biết từ trước, tôi và anh ta còn thảo luận về tài nghệ vẽ tranh nữa kìa.'' Lâm Quân Quân gật đầu, không phủ nhận.
Vẻ mặt An Lâm căng thẳng, nói cái gì cũng bị nghẹn không nói ra lời.
Thảo luận về tài vẽ sao? Một người điên cuồng cười nhạo, một người điên cuồng ra tay ư?
"Thật tốt quá, đã là người quen, chúng ta hãy cùng nhau ngồi xuống trò chuyện đi.'' Giang An Lan vung bàn tay to lên, một chiếc bàn lớn tinh xảo và gần mười chiếc ghế dựa xuất hiện.
Lâm Quân Quân khẽ cười, gật đầu đáp: "Cũng được, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện vậy.''
An Lâm giật mình tại chỗ.
Đã xảy ra chuyện gì, từ khi nào mà tính khí của cô gái này trở nên tốt như vậy, không ra tay đánh hắn nữa ư?
Lâm Quân Quân cũng sững sờ nhìn An Lâm, thầm nghĩ một cô gái tao nhã điềm tĩnh như cô, sao có thể ra tay trước mặt mọi người, còn không phải tự phá hủy hình ảnh sao?
Hơn nữa tu luyện họa đạo cần bình tĩnh, không thể dễ dàng tức giận, cho dù là oan gia đứng trước mặt, cũng phải tỉnh táo lại, không thể làm mất thân phận.
Muốn đánh. . . Cũng phải chờ không có ai xung quanh mới ra tay lần nữa!
Mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn, Lâm Quân Quân mỉm cười mở miệng: "Tin chắc mọi người đều đã biết thân phận của tôi, nói những thông tin trong đầu các bạn ra, tôi sẽ căn cứ vào giá trị của tin tức, mà thưởng cho các bạn phần tưởng tương xứng.''
"Tôi thử trước đi!'' Miêu Điềm mở miệng nói trước.
Sau đó, cô dùng ngón tay mảnh khảnh vẽ một trận đồ huyền diệu phức tạp lên mặt bàn.
"Đây là ấn ký trong đầu tôi lúc nhận truyền thừa.'' Cô chỉ vào trận đồ lên tiếng.
Lâm Quân Quân nhìn trận đồ kia, trên mặt có vẻ hài lòng, bút vẽ xuất hiện trong bàn tay trống rỗng, vẽ lại lên tờ giấy trắng.
Cô mỉm cười nói: "Đây là trận pháp có liên quan đến sự dung hợp huyết mạch, Giang An Lan, đến lúc đó, ông đến bảo khố tặng cho vị đạo hữu này một linh khí sơ cấp.''
Hai mắt Miêu Điềm sáng lên, không ngờ trận pháp kỳ diệu không hiểu sao lại ở trong đầu mình, lại có thể đáng giá một món linh khí sơ cấp như thế, cái này tương tự với việc tự nhiên có được mấy vạn linh thạch đó!
"Tôi cũng muốn!'' Lạc Tử Bình nhìn thấy phần thưởng cũng không kìm được, vẽ một đoạn ký hiệu bí ẩn lên bàn.
Lâm Quân Quân vẽ lại ký hiệu trên bàn lên tờ giấy trắng, dịu dàng lên tiếng: "Đây là chú pháp ngưng kết thần hồn, hãy đến bảo khố nhận một viên linh đan nhị phẩm.''
Gía trị của linh đan nhị phẩm thấp hơn linh khí sơ cấp một chút nhưng đã xem như không tồi rồi, vì thế Lạc Tử Bình cũng vô cùng hài lòng.
Ngay sau đó, Tông Vĩnh Ngôn cũng nhận được một viên linh đan nhị phẩm, Tôn Thắng Liên nhận được linh đan tam phẩm và một món linh khí sơ cấp, Tiểu Sửu nhận được một linh khí sơ cấp, Tiểu Hồng nhận được một linh đan nhị phẩm và một món linh khí sơ cấp.
Mỗi người đều có thu hoạch không nhỏ, đều vui vẻ ra mặt.
Những tin tức đó bọn họ cảm thấy vô dụng, lại có thể đổi được bảo bối này, bảo bọn họ có thể không vui sao được.
"Đến lượt anh, đạo hữu An Lâm, anh là đội trưởng của bọn họ, nhất định cũng có tin tức vô cùng có giá trị nhỉ?'' Lâm Quân Quân hơi cau mày đẹp, khóe miệng cong lên, dịu dàng mở miệng.
An Lâm gãi đầu, cười ngượng ngùng: "Có thì có, nhưng nói ra, sợ cô sẽ phá sản mất. . . ''
Lâm Quân Quân híp mắt: "Lời anh nói có ý gì?''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.