Chương 112: . Tinh Dạ Chân Vương
Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
14/06/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Nội bộ trong cổng thành, đầu lâu của ngựa địa ngục đã bị gậy vàng của Kim Mục Hầu Vương đập tan.
Toàn thân Kim Mục Hầu Vương có những vết thương nhỏ, hơi thở cũng đã yếu đi ít nhiều.
Nhưng sau khi hắn giết chết địa ngục xong vẫn cùng với nhân loại bảo vệ lỗ hổng ở cổng thành như trước.
Trên thành, một con Tử Viêm Phi Ưng bị lưỡi liềm của Tô Thiển Vân chém đứt.
Nhưng đáng tiếc thay, khi Tử Viêm Phi Ưng bỏ mạng thì bắt đầu tự thiêu, nếu không cô có thể tìm ra được một chút manh mối còn sót lại của thú đan.
Chủ thành Trịnh Thiên Thu ở trên thành cũng là cường giả của Dục Linh Kỳ cuối.
Ông cùng với Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Đường Chiến canh giữ ở các vị trí khác nhau trong thành, ngăn không cho dị thú xâm nhập, bảo vệ thành với mức độ cao nhất, thực hiện thuật pháp sư trên bức tường thành.
Dị thú trên mặt đất, dưới sự công kích không ngừng của thuật pháp sư và sinh viên lớp một đã tử vong hơn một một nửa, tình hình đã được khống chế, đã không còn khí thế ngút trời như lúc ban đầu.
Thế cục đã từ từ ổn định trở lại, sau đây là thời điểm thu dọn những dị thú còn sót lại.
Trên chiến trường, An Lâm xé rách bụng gấu trắng, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được một viên thú đan màu trắng tỏa ra đầy hàn khí.
“Ha ha, cuối cùng cũng nhặt được ba viên thú đan…” An Lâm vui cười hớn hở.
Ba viên thú đan tụ hợp, sẽ chính là thời điểm triệu hồi Thần Long.
Hắn cũng lấy linh thú đã bị đông cứng ở trong nạp giới ra ngoài.
Đã thu thập được hết thú đan, vật thân thể này không còn tác dụng gì nữa.
Điều hắn không hề chú ý tới là thân thể của những linh thú này dần dần nhạt nhòa và tan biến.
Trong làn khói sương màu trắng, bỗng có tiếng voi gầm.
Một ngọn lửa bùng lên tận trời xanh, không khí đều trở nên tiêu điều, xơ xác.
Hứa Tiểu Lan mồ hôi đầm đìa, khẽ xoa mồ hôi trên trán trắng ngần, đi về phía An Lâm.
Phía sau cô, thân thể của con voi to lớn bị nướng cháy khét, đổ ầm xuống đất.
“Làm gì vậy, sao lại vui vẻ thế?”
Hứa Tiểu Lan thấy An Lâm đang ngồi xổm dưới đất, gương mặt đầy sự vui vẻ, trong tay cầm ba hạt châu có màu sắc khác nhau, hỏi một cách vô cùng tò mò.
An Lâm lấy lại tinh thần, bỏ thú đan đã thu thập được vào trong nạp giới, nói một cách thần bí: “Bí mật! Khi nào trận chiến kết thúc tôi sẽ nói cho cô.”
Hứa Tiểu Lan cười giễu cợt, rồi, cảm thấy hơi khó chịu về dáng vẻ thần bí của An Lâm.
Cô lắc đầu, tiếp tục cầm trường kiếm trong tay để chém giết dị thú.
Rất nhanh sau đó, một con gián khổng lồ màu đen đánh về phía An Lâm.
Đôi càng của nó như lưỡi đao sắc nhọn vung lên, ép An Lâm phải tiếp tục chiến đấu.
Ở nơi cách chiến trường khoảng ba dặm, Lăng Tiêu Kiếm Tiên đã đã chém chết một tên mặc áo giáp màu đen.
Xung quanh bốn phía đều bị săn bằng, chỉ có những khe rãnh chằng chịt khắp nơi.
Người khoác áo giáp đen đó chính là cầm hắc mâu, có tu vi Hóa Thần Kỳ giữa.
Lăng Tiêu Kiếm Tiên không cảm nhận được hơi thở của nguyên thú trên cơ thể hắn, rõ ràng là một dị tộc khascc.
Ngay khi người đó ngã xuống, ánh hào quang trên người hắn dần dần nhạt nhòa.
“Ừm… đây là gì vậy?”
Lăng Tiêu Kiếm Tiên khẽ nhíu mày, kiếm quang lóe lên, cơ thể của người đó cũng bị hắn xẻ ra.
Hắn nhìn thấy nguồn ánh sáng ảm đạm, không hề có gì đặc biệt.
Lăng Tiêu Kiếm Tiên nhìn xung quanh trong lòng cảm thấy hơi bất an, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Bỏ đi, tạm thời về rửa sạch những dị thú còn sót lại.
Hắn lên ngự kiếm, bay vào chiến trường cách đó không xa.
Chiến trường có thêm sự gia nhập của Lăng Tiêu Kiếm Tiên nên tốc độ càn quét dị thú càng trở nên nhanh chóng.
Rất nhanh sau đó, tất cả dị thú trong thú triều đều bị giết chết.
Ánh hoàng hôn trên bầu trời đổ ối, khắp nơi tràn ngập máu tươi, mùi máu tươi lan tràn khắp không gian.
Thi thể của hơn hai ngàn con dị thú phủ kín ngoài thành.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Mười mấy sinh viên trên người đầy máu đang trở về, số bị thương không hề ít, rất may là không có người chết.
Ngay sau đó, hơn ngàn tên lính ào ra khỏi thành để xử lý đống xác dị thú.
Một số dị thú toàn thân là báu vật, nên đối với những loại dị thú này các binh lính rất mong muốn xử lý.
Buổi tối.
Trịnh Thiên Thu lại tiếp tục cử hành tiệc tối, để khao thưởng tướng sĩ và các binh lính đang giữ thành.
Cuộc chiến chống lại triều thú này đạt được thành quả vô cùng phong phú, mà thương vong của binh linh vô cùng ít, đây thực sự là may mắn do có sinh viên tinh anh gia nhập. Họ anh dũng quả cảm, khiến giảm bớt áp lực cho tướng sĩ.
Trải qua cuộc chiến thú triều lần này, số lượng dị thú giảm đáng kể, các tướng sĩ trong thành cũng thở phào nhẽ nhõm được một thời gian.
Bởi vậy tướng sĩ uống rượu vô cùng thoải mái, cảm xúc của các sinh viên cũng vô cùng hưng phấn, nhao nhao đòi nâng ly chúc mừng.
Đại chiến thú triều lần này, đã chém giết được khoảng hơn hai ngàn ba trăm con dị thú.
Nhưng thống kê chỉ ra rằng, Lăng Tiêu Kiếm Tiên chỉ tính chỉ tiêu cho học sinh có một ngàn con dị thú mà thôi.
Dù sao dị thú một số là do binh sỹ trong thành Định An giết, một số là do họ giết.
Những chỗ trống này không thể để cho sinh viên điền vào, cho nên hắn chỉ tính con số xấp xỉ, đồng thời tính trung bình trên đầu sinh viên.
Ngay cả như thế thì các sinh viên cũng cảm thấy rất hài lòng.
Chỉ một buổi sáng, mà đã hoàn thành vượt mức chỉ tiêu, chuyện này đối với họ mà nói là một kết quả rất tốt.
Khi dân chúng thành Định An đến chúc mừng.
Ở nơi sâu nhất của vực Van Sơn, có một tòa cung điện màu đỏ thắm.
Một người đàn ông đầu đội hai sừng, toàn thân đỏ thẫm cung kính quỳ mọp dưới đất.
Hắn chính là một thú thần của vực Vạn Sơn, là sự tồn tại của dị thú vô cùng kiêu ngạo.
Tòa cung điện này vốn dĩ chính là hành cung của hắn, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể duy trì tư thế này, không dám có chút bất kính nào đối với người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng kia.
Một người mặc quần áo đen, khuôn mặt kỳ bí đang ngồi trên ngai vàng.
Trong mắt hắn có những vì sao lấp lánh đang xoay vần, cuối cùng những ngôi sao ấy dần tan biến.
Người đàn ông khẽ nhắm mắt lại, khẽ thu đôi cánh màu đen đang rung động sau lưng.
“Viêm Ma Thú Thần, nhiệm vụ lần này hành động cũng có thể coi là thuận lợi, nhưng ngươi lại tổn thất mất vài tên tướng tài…”
“Cầm lấy đi, đây là phần thưởng của của ngươi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng kiều mị vang lên, người đàn ông áo đen ném một viên Hắc Liên Tử về phía thú thần.
Thú thần nhận lấy Hắc Liên Tử, cúi đầu nói một cách cảm động: “Cám ơn Tinh Dạ Chân Vương ban thưởng!”
Tinh Dạ Chân Vương gật đầu, hai tay xé toạc không gian, bước vào.
Sau khi Tinh Dạ Chân Vương rời đi, không gian lại từ từ thu lại, Viêm Ma Thú Thần thở dài: “Mẹ nó, dọa chết ông đây, cái đồ ái nam ái nữ này thật khó chiều.”
“Xoạt xoạt!”
Một lần nữa không gian lại bị nứt toạc ra.
Toàn thân Viêm Ma Thú Thân run lên, cả người ớn lạnh.
Mẹ ơi, hắn ta nghe thấy rồi sao?
Đúng là họa từ miệng mà ra?
Đừng mà, tại sao lại có thể chết như thế được?
Viêm Ma Thần Thú vừa sự vừa run, toàn thân không dám động đậy.
“Đúng rồi, đột nhiên nhớ tới việc cần phải nhắc nhở ngươi, dạo này tố nhật là khiêm nhường một chút, đừng nên gây họa.”
Nói xong, không gian lại thu hẹp lại.
Viêm Ma Thú Thần xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi lấm tấm: “Mẹ nó, dọa chết ông dây rồi, cái đồ ái nam…”
Hắn nói được nửa câu liền ngừng lại.
Không được, tuy Tinh Dạ Chân Vương không nghe thấy nhưng phải khiêm tốn một chút.
Ở không gian đầy bí ẩn này, lục đại Hắc Vũ Chiến Tướng luôn luôn sùng bái vua của họ.
“Đã xác nhận, Thắng Tà Kiếm đang ở trong tay tu sĩ đó.”
“Mà tu vi của hắn nhìn bề ngoài cũng chỉ là Đạo Chi Thể cấp mười…”
Tinh Dạ Chân Vương khẽ mở miệng.
Các chiến tướng im lặng không nói, chờ Tinh Dạ Chân Vương tiếp tục nói.
“Nhưng, càng như vậy càng làm cho người ta cả thấy khiếp sợ!”
“Tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười bình thường nhìn thấy sự tấn công của linh thú bốn đầu chắc chắn sẽ vô cùng tuyệt vọng.”
“Nhưng hắn lại có thể vượt qua những sự việc vô cùng khéo léo, và tìm được thắng lợi…”
“Tu sĩ này chắc chắn là đang cáo đội lốt cừu!”
Tinh Dạ Chân Vương nghiêm mặt lại tiếp tục phân tích:
“Dù sao tu sĩ kia đã khiến Ám Dạ Chân Vương đã chết không kịp sử dụng Tuyệt Tinh Sát Trận, đã bị xóa sổ sự tồn tại.”
“Ta đã nguy hiểm cả tính mạng, dùng thuật Khống Tinh thao túng linh thú để thăm dò hắn, chưa biết chừng đã bị hắn nắm đằng chuôi rồi. Hiểu rõ về chức năng của nhân quả, nhưng có thể thuận lợi tìm ra được vị trí của ta.”
“Cho nên…”
“Bổn vương quyết định sẽ di chuyển tòa thành này để tránh né, các hoạt động tạm thời hủy hết!”
Chúng chiến tướng cùng nhau cúi đầu: “Chân Vương anh minh!”
Tinh Dạ Chân Vương sợ chết đã thành danh, hắn dám chống lại mệnh lệnh của Hắc Vũ Đế Vương, tự ý hủy bỏ hành động, đám chiến tướng cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Gương mặt kỳ lạ của Tinh Dạ Chân Vương này cũng có điểm đặc sắc, rõ ràng vô cùng hài lòng với những phân tích vừa rồi.
Hắn cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của Ám Dạ Chân Vương, nhiệm vụ mất mạng như vậy ai thích làm kia chứ.
Hắn chống lại mệnh lệnh cùng lắm chỉ bị trừng phạt thôi, tính mạng mới là quan trong, đánh đổi này vô cùng đáng giá.
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Nội bộ trong cổng thành, đầu lâu của ngựa địa ngục đã bị gậy vàng của Kim Mục Hầu Vương đập tan.
Toàn thân Kim Mục Hầu Vương có những vết thương nhỏ, hơi thở cũng đã yếu đi ít nhiều.
Nhưng sau khi hắn giết chết địa ngục xong vẫn cùng với nhân loại bảo vệ lỗ hổng ở cổng thành như trước.
Trên thành, một con Tử Viêm Phi Ưng bị lưỡi liềm của Tô Thiển Vân chém đứt.
Nhưng đáng tiếc thay, khi Tử Viêm Phi Ưng bỏ mạng thì bắt đầu tự thiêu, nếu không cô có thể tìm ra được một chút manh mối còn sót lại của thú đan.
Chủ thành Trịnh Thiên Thu ở trên thành cũng là cường giả của Dục Linh Kỳ cuối.
Ông cùng với Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Đường Chiến canh giữ ở các vị trí khác nhau trong thành, ngăn không cho dị thú xâm nhập, bảo vệ thành với mức độ cao nhất, thực hiện thuật pháp sư trên bức tường thành.
Dị thú trên mặt đất, dưới sự công kích không ngừng của thuật pháp sư và sinh viên lớp một đã tử vong hơn một một nửa, tình hình đã được khống chế, đã không còn khí thế ngút trời như lúc ban đầu.
Thế cục đã từ từ ổn định trở lại, sau đây là thời điểm thu dọn những dị thú còn sót lại.
Trên chiến trường, An Lâm xé rách bụng gấu trắng, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được một viên thú đan màu trắng tỏa ra đầy hàn khí.
“Ha ha, cuối cùng cũng nhặt được ba viên thú đan…” An Lâm vui cười hớn hở.
Ba viên thú đan tụ hợp, sẽ chính là thời điểm triệu hồi Thần Long.
Hắn cũng lấy linh thú đã bị đông cứng ở trong nạp giới ra ngoài.
Đã thu thập được hết thú đan, vật thân thể này không còn tác dụng gì nữa.
Điều hắn không hề chú ý tới là thân thể của những linh thú này dần dần nhạt nhòa và tan biến.
Trong làn khói sương màu trắng, bỗng có tiếng voi gầm.
Một ngọn lửa bùng lên tận trời xanh, không khí đều trở nên tiêu điều, xơ xác.
Hứa Tiểu Lan mồ hôi đầm đìa, khẽ xoa mồ hôi trên trán trắng ngần, đi về phía An Lâm.
Phía sau cô, thân thể của con voi to lớn bị nướng cháy khét, đổ ầm xuống đất.
“Làm gì vậy, sao lại vui vẻ thế?”
Hứa Tiểu Lan thấy An Lâm đang ngồi xổm dưới đất, gương mặt đầy sự vui vẻ, trong tay cầm ba hạt châu có màu sắc khác nhau, hỏi một cách vô cùng tò mò.
An Lâm lấy lại tinh thần, bỏ thú đan đã thu thập được vào trong nạp giới, nói một cách thần bí: “Bí mật! Khi nào trận chiến kết thúc tôi sẽ nói cho cô.”
Hứa Tiểu Lan cười giễu cợt, rồi, cảm thấy hơi khó chịu về dáng vẻ thần bí của An Lâm.
Cô lắc đầu, tiếp tục cầm trường kiếm trong tay để chém giết dị thú.
Rất nhanh sau đó, một con gián khổng lồ màu đen đánh về phía An Lâm.
Đôi càng của nó như lưỡi đao sắc nhọn vung lên, ép An Lâm phải tiếp tục chiến đấu.
Ở nơi cách chiến trường khoảng ba dặm, Lăng Tiêu Kiếm Tiên đã đã chém chết một tên mặc áo giáp màu đen.
Xung quanh bốn phía đều bị săn bằng, chỉ có những khe rãnh chằng chịt khắp nơi.
Người khoác áo giáp đen đó chính là cầm hắc mâu, có tu vi Hóa Thần Kỳ giữa.
Lăng Tiêu Kiếm Tiên không cảm nhận được hơi thở của nguyên thú trên cơ thể hắn, rõ ràng là một dị tộc khascc.
Ngay khi người đó ngã xuống, ánh hào quang trên người hắn dần dần nhạt nhòa.
“Ừm… đây là gì vậy?”
Lăng Tiêu Kiếm Tiên khẽ nhíu mày, kiếm quang lóe lên, cơ thể của người đó cũng bị hắn xẻ ra.
Hắn nhìn thấy nguồn ánh sáng ảm đạm, không hề có gì đặc biệt.
Lăng Tiêu Kiếm Tiên nhìn xung quanh trong lòng cảm thấy hơi bất an, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Bỏ đi, tạm thời về rửa sạch những dị thú còn sót lại.
Hắn lên ngự kiếm, bay vào chiến trường cách đó không xa.
Chiến trường có thêm sự gia nhập của Lăng Tiêu Kiếm Tiên nên tốc độ càn quét dị thú càng trở nên nhanh chóng.
Rất nhanh sau đó, tất cả dị thú trong thú triều đều bị giết chết.
Ánh hoàng hôn trên bầu trời đổ ối, khắp nơi tràn ngập máu tươi, mùi máu tươi lan tràn khắp không gian.
Thi thể của hơn hai ngàn con dị thú phủ kín ngoài thành.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Mười mấy sinh viên trên người đầy máu đang trở về, số bị thương không hề ít, rất may là không có người chết.
Ngay sau đó, hơn ngàn tên lính ào ra khỏi thành để xử lý đống xác dị thú.
Một số dị thú toàn thân là báu vật, nên đối với những loại dị thú này các binh lính rất mong muốn xử lý.
Buổi tối.
Trịnh Thiên Thu lại tiếp tục cử hành tiệc tối, để khao thưởng tướng sĩ và các binh lính đang giữ thành.
Cuộc chiến chống lại triều thú này đạt được thành quả vô cùng phong phú, mà thương vong của binh linh vô cùng ít, đây thực sự là may mắn do có sinh viên tinh anh gia nhập. Họ anh dũng quả cảm, khiến giảm bớt áp lực cho tướng sĩ.
Trải qua cuộc chiến thú triều lần này, số lượng dị thú giảm đáng kể, các tướng sĩ trong thành cũng thở phào nhẽ nhõm được một thời gian.
Bởi vậy tướng sĩ uống rượu vô cùng thoải mái, cảm xúc của các sinh viên cũng vô cùng hưng phấn, nhao nhao đòi nâng ly chúc mừng.
Đại chiến thú triều lần này, đã chém giết được khoảng hơn hai ngàn ba trăm con dị thú.
Nhưng thống kê chỉ ra rằng, Lăng Tiêu Kiếm Tiên chỉ tính chỉ tiêu cho học sinh có một ngàn con dị thú mà thôi.
Dù sao dị thú một số là do binh sỹ trong thành Định An giết, một số là do họ giết.
Những chỗ trống này không thể để cho sinh viên điền vào, cho nên hắn chỉ tính con số xấp xỉ, đồng thời tính trung bình trên đầu sinh viên.
Ngay cả như thế thì các sinh viên cũng cảm thấy rất hài lòng.
Chỉ một buổi sáng, mà đã hoàn thành vượt mức chỉ tiêu, chuyện này đối với họ mà nói là một kết quả rất tốt.
Khi dân chúng thành Định An đến chúc mừng.
Ở nơi sâu nhất của vực Van Sơn, có một tòa cung điện màu đỏ thắm.
Một người đàn ông đầu đội hai sừng, toàn thân đỏ thẫm cung kính quỳ mọp dưới đất.
Hắn chính là một thú thần của vực Vạn Sơn, là sự tồn tại của dị thú vô cùng kiêu ngạo.
Tòa cung điện này vốn dĩ chính là hành cung của hắn, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể duy trì tư thế này, không dám có chút bất kính nào đối với người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng kia.
Một người mặc quần áo đen, khuôn mặt kỳ bí đang ngồi trên ngai vàng.
Trong mắt hắn có những vì sao lấp lánh đang xoay vần, cuối cùng những ngôi sao ấy dần tan biến.
Người đàn ông khẽ nhắm mắt lại, khẽ thu đôi cánh màu đen đang rung động sau lưng.
“Viêm Ma Thú Thần, nhiệm vụ lần này hành động cũng có thể coi là thuận lợi, nhưng ngươi lại tổn thất mất vài tên tướng tài…”
“Cầm lấy đi, đây là phần thưởng của của ngươi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng kiều mị vang lên, người đàn ông áo đen ném một viên Hắc Liên Tử về phía thú thần.
Thú thần nhận lấy Hắc Liên Tử, cúi đầu nói một cách cảm động: “Cám ơn Tinh Dạ Chân Vương ban thưởng!”
Tinh Dạ Chân Vương gật đầu, hai tay xé toạc không gian, bước vào.
Sau khi Tinh Dạ Chân Vương rời đi, không gian lại từ từ thu lại, Viêm Ma Thú Thần thở dài: “Mẹ nó, dọa chết ông đây, cái đồ ái nam ái nữ này thật khó chiều.”
“Xoạt xoạt!”
Một lần nữa không gian lại bị nứt toạc ra.
Toàn thân Viêm Ma Thú Thân run lên, cả người ớn lạnh.
Mẹ ơi, hắn ta nghe thấy rồi sao?
Đúng là họa từ miệng mà ra?
Đừng mà, tại sao lại có thể chết như thế được?
Viêm Ma Thần Thú vừa sự vừa run, toàn thân không dám động đậy.
“Đúng rồi, đột nhiên nhớ tới việc cần phải nhắc nhở ngươi, dạo này tố nhật là khiêm nhường một chút, đừng nên gây họa.”
Nói xong, không gian lại thu hẹp lại.
Viêm Ma Thú Thần xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi lấm tấm: “Mẹ nó, dọa chết ông dây rồi, cái đồ ái nam…”
Hắn nói được nửa câu liền ngừng lại.
Không được, tuy Tinh Dạ Chân Vương không nghe thấy nhưng phải khiêm tốn một chút.
Ở không gian đầy bí ẩn này, lục đại Hắc Vũ Chiến Tướng luôn luôn sùng bái vua của họ.
“Đã xác nhận, Thắng Tà Kiếm đang ở trong tay tu sĩ đó.”
“Mà tu vi của hắn nhìn bề ngoài cũng chỉ là Đạo Chi Thể cấp mười…”
Tinh Dạ Chân Vương khẽ mở miệng.
Các chiến tướng im lặng không nói, chờ Tinh Dạ Chân Vương tiếp tục nói.
“Nhưng, càng như vậy càng làm cho người ta cả thấy khiếp sợ!”
“Tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười bình thường nhìn thấy sự tấn công của linh thú bốn đầu chắc chắn sẽ vô cùng tuyệt vọng.”
“Nhưng hắn lại có thể vượt qua những sự việc vô cùng khéo léo, và tìm được thắng lợi…”
“Tu sĩ này chắc chắn là đang cáo đội lốt cừu!”
Tinh Dạ Chân Vương nghiêm mặt lại tiếp tục phân tích:
“Dù sao tu sĩ kia đã khiến Ám Dạ Chân Vương đã chết không kịp sử dụng Tuyệt Tinh Sát Trận, đã bị xóa sổ sự tồn tại.”
“Ta đã nguy hiểm cả tính mạng, dùng thuật Khống Tinh thao túng linh thú để thăm dò hắn, chưa biết chừng đã bị hắn nắm đằng chuôi rồi. Hiểu rõ về chức năng của nhân quả, nhưng có thể thuận lợi tìm ra được vị trí của ta.”
“Cho nên…”
“Bổn vương quyết định sẽ di chuyển tòa thành này để tránh né, các hoạt động tạm thời hủy hết!”
Chúng chiến tướng cùng nhau cúi đầu: “Chân Vương anh minh!”
Tinh Dạ Chân Vương sợ chết đã thành danh, hắn dám chống lại mệnh lệnh của Hắc Vũ Đế Vương, tự ý hủy bỏ hành động, đám chiến tướng cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Gương mặt kỳ lạ của Tinh Dạ Chân Vương này cũng có điểm đặc sắc, rõ ràng vô cùng hài lòng với những phân tích vừa rồi.
Hắn cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của Ám Dạ Chân Vương, nhiệm vụ mất mạng như vậy ai thích làm kia chứ.
Hắn chống lại mệnh lệnh cùng lắm chỉ bị trừng phạt thôi, tính mạng mới là quan trong, đánh đổi này vô cùng đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.