Chương 116: . Tôi Có Kỹ Thuật Bay Đặc Biệt.
Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
14/06/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Toàn bộ đều tại hệ thống dởm, khiến hắn biến thành người không ra người, thú không thú.
Haizz, phải sớm biết rằng cái hệ thống quỷ quái đó không đáng tin, tự mình ngưng tụ linh căn là tốt nhất.
An Lâm lau nước mắt, trong lòng vô cùng hối hận, nhưng dù sao cũng không có cách nào thay đổi sự thật, cũng chỉ có thể cam chịu số phận.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, cơm vẫn phải ăn, bài thi cuối kỳ vẫn phải làm.
Tuy ngày hôm qua vì lý do thú triều, hoàn thành không ít chỉ tiêu.
Nhưng với sinh viên bọn họ mà nói, hoàn thành nhiệm vụ chỉ tiêu càng nhiều càng tốt.
An Lâm triệu tập đám người Miêu Điềm, xuất phát đến vực Vạn Sơn.
Chuyện tối hôm qua hắn đột phá lên Kỳ Dục Linh, Hiên Viên Thành đã báo cho các bạn học biết.
An Lâm trở thành người thứ năm trong đám sinh viên bọn họ đạt được cảnh giới Kỳ Dục Linh.
Đối với chuyện này, các bạn học có phản ứng không giống nhau.
Có một số sinh viên khiếp sợ với tốc độ thăng cấp khủng khiếp của An Lâm.
Đương nhiên phần lớn học sinh, trong lòng vẫn chưa nổi lên bao nhiêu sóng dữ, ngược lại cảm thấy đây là việc theo lý thường.
Đối với mỗi một truyền kỳ của An Lâm trước đây, việc nhỏ này không đáng nhắc đến.
"Anh An, nghe nói anh đã đột phá lên Kỳ Dục Linh, đội ngũ của chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, có phải tôi lại có thể ăn cá muối một ngày rồi không?'' Hai tay Miêu Điềm vòng gối sau đầu, thảnh thơi mở miệng nói.
An Lâm nghe thấy khóe miệng co giật, thầm oán trong lòng: "Hình như mấy ngày nay cậu luôn muốn ăn cá muối, hình như không có liên quan đến việc tôi đột phá Kỳ Dục Linh mà?''
"Phải, viêc này tôi cũng nghe nói, chúc mừng anh An.'' Tông Vĩnh Ngôn cười nói.
"Chúc mừng anh An đã đột phá lên Kỳ Dục Linh.'' Lạc Tử Bình cũng lên tiếng chúc mừng.
Chỉ có mình Tôn Thắng Liên hừ lạnh một tiếng, không nói gì, tất nhiên vẫn còn chưa nguôi cơn giận còn sót lại chuyện sáng hôm nay.
Đối với chuyện chúc mừng bình thường không đâu này, An Lâm cũng chỉ có thể khẽ thở dài một lượt.
Ai bảo trước đây hắn gây nên nhiều sóng lớn, bây giờ thì tốt rồi, chuyện vui như đột phá đến Kỳ Dục Linh, mọi người cũng cảm thấy không có gì đáng để nói.
Chỉ có Tiểu Sửu nghe thấy chuyện đấy thì phấn khích trò chuyện mấy câu với An Lâm.
Mọi người tiếp tục tiến vào chỗ sâu trong núi.
Sau khi có biển thú, dị thú xung quanh cũng giảm bớt rất nhiều.
Một ngày trôi qua, mọi người chỉ giết được 26 con dị thú, cũng không đủ để An Lâm và Tiểu Sửu nhét kẽ răng.
An Lâm đột phá lên Kỳ Dục Linh, dùng trường kiếm Kim Lưu Ly chém dị thú, mỗi một kiếm chém ra đều giải phóng kiếm quang lớn mạnh, cảm giác này thật sự vô cùng sảng khoái.
Qủa nhiên, một khi thực lực tăng lên, cho dù là vung tay múa kiếm đều có thể phát ra uy lực kinh người!
Hôm nay, đám người An Lâm ăn trứng chim Tật Phong Kiếm.
Trứng chim này lớn như dưa hấu vậy, có khoảng tám quả.
Giữa các món ăn dân dã, đám người An Lâm lại lựa chọn trứng chim này, đó là bởi vì khi ăn lòng đỏ trứng sẽ có hương vị rất ngon, thức ăn không giòn nhưng lại có hương vị giòn.
Đây là loại trứng vô cùng đặc biệt.
Khi mọi người nướng trứng, An Lâm cầm trường kiếm Kim Lưu Ly, kết vài thủ quyết, sau đó trường kiếm lơ lửng trong không trung.
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, đạp lên phía trên lưng kiếm.
Đúng vậy, bây giờ hắn phải thử ngự kiếm phi hành một chút rồi!
Có thể bay lượn về phía chân trời là giấc mơ của vô số tu sĩ.
Tuy An Lâm không có dục vọng đặc biệt mãnh liệt này, nhưng không thể phủ nhận, có thể ngự kiếm phi hành đúng là có rất nhiều lợi ích.
Hắn dựa vào thuật ngự kiếm học được ở trường, trước tiên chuẩn bị lấy độn quang ra.
Ánh sáng màu vàng giống như chiếc mành bao phủ thân kiếm, thể tích của quầng sáng khiến thân kiếm rộng rãi hơn mấy lần, còn có hiệu quả cố định cơ thể.
Sử dụng thuật pháp, có thể khiến quầng sáng cũng bao trùm lấy thân thể, như vậy là có thể đề phòng mưa gió, nắng nóng rồi.
Ngự kiếm phi hành yêu cầu tu sĩ có khả năng điều khiển tuyệt vời với nguyên khí.
Trước mắt hắn đã đột phát lên Kỳ Dục Linh.
Về vấn đề này không thành vấn đề.
"Lên!''
An Lâm khẽ quát một tiếng, trường kiếm vù vù, bắt đầu bay xiêu vẹo trên bầu trời.
Sau đó. . .
Khi lên tới độ cao trăm mét, hai chân của hắn bắt đầu mềm ra.
"Chết tiệt, sao lại cao như vậy, đám Lạc Tử Bình đều biến thành chấm nhỏ rồi. . .''
An Lâm vừa nói thầm vừa cẩn thận ngự phi kiếm.
Sau khi bay lên trời cao, tầm nhìn bỗng chốc trở nên rộng lớn.
Nhưng mà càng trống trải hắn lại càng không có cảm giác an toàn.
Ngộ nhỡ. . . Nếu điều khiển không tốt, ngã xuống thì phải làm sao bây giờ. . . ?
Hắn ngự kiếm bay từ từ, tốc độ mười mét một giây đã cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Hình như khi Hứa Tiểu Lan cưỡi gió lớn phi kiếm, đều là tốc độ trăm mét trên một giây.
Chênh lệc này, haizz. . .
Rất nhanh, An Lâm đã hạ xuống chỗ cũ.
Không phải hắn đã thuần thục, mà là trái tim nhỏ bé của hắn cảm thấy không chịu nổi.
Hiazz. . . Hắn lại rơi vào trạng thái tương tư.
Hắn nhớ đến Đại Bạch, đầy cảm giác an toàn ấm áp thoải mái trên lưng nó.
Đột nhiên, không biết vì sao, trong đầu hắn hiện lên một con đường khác.
Đúng vậy!
Còn có thể cưỡi pháp khí khác mà, vì sao phải ngự kiếm chứ?
An Lâm vỗ trán mình, thầm mắng vì sao trước đây bản thân không nghĩ tới điều này.
Bỗng chốc, hắn lấy tất cả những thứ có thể cưỡi được từ trong nhẫn không gian ra.
Ngoại trừ pháp khí cao cấp trường kiếm Kim Lưu Ly, còn có cả kiếm Thắng Tà, đinh Phá Giới, đĩa bái quái Thiên Tuyệt Tinh Sát, khiên lớn Bạch Qủy, ma đao Huyết Long, cục gạch đen.
Đầu tiên An Lâm cầm lấy tiên khí là kiếm Thắng Tà ném sang một bên, chỉ cần là kiếm, hắn đều không cưỡi.
Tiên khí đinh Phá Giới cũng không được. . . Dẫm xuống đinh à?
Đùa sao, hắn không biễu diễn xiếc!
Cũng như thế, hắn thu đinh Phá Giới vào trong nhẫn không gian.
Sau đó là đĩa bát quái Thiên Tuyệt Tinh Sát, thứ này hắn sử dụng thuật thần giám mới biết được tên, còn thông tin khác thì không biết, cả cách dùng cũng không biết, cho nên cũng thu vào.
Khiên lớn Bạch Qủy và ma đao Huyết Long là hai món pháp khí cao cấp thu hoạch từ nhẫn không gian của Huyết Thần.
Cưỡi đao phi hành hình như cũng không tệ, dù sao thì sống đao vẫn rộng hơn sống kiếm, có thể tăng cảm giác an toàn cho người ta.
Được. . . Cái này có thể chọn!
Còn về khiên lớn Bạch Qủy, có một cái đầu lâu trên mặt khiên, thật sự quá xấu, không phù hợp với khiếu thẩm mỹ của An Lâm, cho nên trực tiếp bị bỏ qua.
Sau đó, An Lâm cầm lấy cục gạch đen.
Ha ha, gạch này càng không thể, không chỉ vừa đen lại vừa xấu, còn quá ngắn nữa. . .
Nhưng mà đột nhiên, hắn lại biến sắc.
Khi hắn đột phá lên Kỳ Dục Linh, cầm cục gạch, cảm giác không giống với lúc trước.
"Hả. . . Mình cảm thấy có thể khống chế nó.''
An Lâm chớp mắt, cầm cục gạch, rất giống như đang cầm một vật thể có thể tương thông với hắn vậy.
"Lớn. . .''
"Uỳnh!''
Gạch đen biến lớn rồi.
An Lâm há hộc miệng, đứng ngây tại chỗ.
Ba giây sau, hai mắt của hắn sáng rực lên, giống như phát hiện đại lục mới vậy.
"Lớn! Lớn! Lớn! . . .''
"Uỳnh uỳnh uỳnh!''
Rất nhanh, một cục gạch đen bình thường biến thành một cục gạch đen rộng ba mét vuông.
"Lên!''
An Lâm nhảy lên cục gạch, sử dụng thuật độn quang, bay vèo về phía chân trời.
"Ha ha ha ha! Sảng khoái!'' An Lâm lớn tiếng hô to.
Hắn dẫm lên cục gạch khổng lồ, so với cưỡi trên mặt kiếm nhỏ thì có cảm giác an toàn hơn.
Trên mặt đất, đám người Miêu Điềm đang nướng trứng lớn, nhìn lên bầu trời.
Bọn họ nhìn thấy An Lâm đang cưỡi lên một cục gạch khổng lồ, dạo chơi trong không trung, phát ra tiếng cười.
Mọi người đều trợn mắt há mồm!
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Toàn bộ đều tại hệ thống dởm, khiến hắn biến thành người không ra người, thú không thú.
Haizz, phải sớm biết rằng cái hệ thống quỷ quái đó không đáng tin, tự mình ngưng tụ linh căn là tốt nhất.
An Lâm lau nước mắt, trong lòng vô cùng hối hận, nhưng dù sao cũng không có cách nào thay đổi sự thật, cũng chỉ có thể cam chịu số phận.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, cơm vẫn phải ăn, bài thi cuối kỳ vẫn phải làm.
Tuy ngày hôm qua vì lý do thú triều, hoàn thành không ít chỉ tiêu.
Nhưng với sinh viên bọn họ mà nói, hoàn thành nhiệm vụ chỉ tiêu càng nhiều càng tốt.
An Lâm triệu tập đám người Miêu Điềm, xuất phát đến vực Vạn Sơn.
Chuyện tối hôm qua hắn đột phá lên Kỳ Dục Linh, Hiên Viên Thành đã báo cho các bạn học biết.
An Lâm trở thành người thứ năm trong đám sinh viên bọn họ đạt được cảnh giới Kỳ Dục Linh.
Đối với chuyện này, các bạn học có phản ứng không giống nhau.
Có một số sinh viên khiếp sợ với tốc độ thăng cấp khủng khiếp của An Lâm.
Đương nhiên phần lớn học sinh, trong lòng vẫn chưa nổi lên bao nhiêu sóng dữ, ngược lại cảm thấy đây là việc theo lý thường.
Đối với mỗi một truyền kỳ của An Lâm trước đây, việc nhỏ này không đáng nhắc đến.
"Anh An, nghe nói anh đã đột phá lên Kỳ Dục Linh, đội ngũ của chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, có phải tôi lại có thể ăn cá muối một ngày rồi không?'' Hai tay Miêu Điềm vòng gối sau đầu, thảnh thơi mở miệng nói.
An Lâm nghe thấy khóe miệng co giật, thầm oán trong lòng: "Hình như mấy ngày nay cậu luôn muốn ăn cá muối, hình như không có liên quan đến việc tôi đột phá Kỳ Dục Linh mà?''
"Phải, viêc này tôi cũng nghe nói, chúc mừng anh An.'' Tông Vĩnh Ngôn cười nói.
"Chúc mừng anh An đã đột phá lên Kỳ Dục Linh.'' Lạc Tử Bình cũng lên tiếng chúc mừng.
Chỉ có mình Tôn Thắng Liên hừ lạnh một tiếng, không nói gì, tất nhiên vẫn còn chưa nguôi cơn giận còn sót lại chuyện sáng hôm nay.
Đối với chuyện chúc mừng bình thường không đâu này, An Lâm cũng chỉ có thể khẽ thở dài một lượt.
Ai bảo trước đây hắn gây nên nhiều sóng lớn, bây giờ thì tốt rồi, chuyện vui như đột phá đến Kỳ Dục Linh, mọi người cũng cảm thấy không có gì đáng để nói.
Chỉ có Tiểu Sửu nghe thấy chuyện đấy thì phấn khích trò chuyện mấy câu với An Lâm.
Mọi người tiếp tục tiến vào chỗ sâu trong núi.
Sau khi có biển thú, dị thú xung quanh cũng giảm bớt rất nhiều.
Một ngày trôi qua, mọi người chỉ giết được 26 con dị thú, cũng không đủ để An Lâm và Tiểu Sửu nhét kẽ răng.
An Lâm đột phá lên Kỳ Dục Linh, dùng trường kiếm Kim Lưu Ly chém dị thú, mỗi một kiếm chém ra đều giải phóng kiếm quang lớn mạnh, cảm giác này thật sự vô cùng sảng khoái.
Qủa nhiên, một khi thực lực tăng lên, cho dù là vung tay múa kiếm đều có thể phát ra uy lực kinh người!
Hôm nay, đám người An Lâm ăn trứng chim Tật Phong Kiếm.
Trứng chim này lớn như dưa hấu vậy, có khoảng tám quả.
Giữa các món ăn dân dã, đám người An Lâm lại lựa chọn trứng chim này, đó là bởi vì khi ăn lòng đỏ trứng sẽ có hương vị rất ngon, thức ăn không giòn nhưng lại có hương vị giòn.
Đây là loại trứng vô cùng đặc biệt.
Khi mọi người nướng trứng, An Lâm cầm trường kiếm Kim Lưu Ly, kết vài thủ quyết, sau đó trường kiếm lơ lửng trong không trung.
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, đạp lên phía trên lưng kiếm.
Đúng vậy, bây giờ hắn phải thử ngự kiếm phi hành một chút rồi!
Có thể bay lượn về phía chân trời là giấc mơ của vô số tu sĩ.
Tuy An Lâm không có dục vọng đặc biệt mãnh liệt này, nhưng không thể phủ nhận, có thể ngự kiếm phi hành đúng là có rất nhiều lợi ích.
Hắn dựa vào thuật ngự kiếm học được ở trường, trước tiên chuẩn bị lấy độn quang ra.
Ánh sáng màu vàng giống như chiếc mành bao phủ thân kiếm, thể tích của quầng sáng khiến thân kiếm rộng rãi hơn mấy lần, còn có hiệu quả cố định cơ thể.
Sử dụng thuật pháp, có thể khiến quầng sáng cũng bao trùm lấy thân thể, như vậy là có thể đề phòng mưa gió, nắng nóng rồi.
Ngự kiếm phi hành yêu cầu tu sĩ có khả năng điều khiển tuyệt vời với nguyên khí.
Trước mắt hắn đã đột phát lên Kỳ Dục Linh.
Về vấn đề này không thành vấn đề.
"Lên!''
An Lâm khẽ quát một tiếng, trường kiếm vù vù, bắt đầu bay xiêu vẹo trên bầu trời.
Sau đó. . .
Khi lên tới độ cao trăm mét, hai chân của hắn bắt đầu mềm ra.
"Chết tiệt, sao lại cao như vậy, đám Lạc Tử Bình đều biến thành chấm nhỏ rồi. . .''
An Lâm vừa nói thầm vừa cẩn thận ngự phi kiếm.
Sau khi bay lên trời cao, tầm nhìn bỗng chốc trở nên rộng lớn.
Nhưng mà càng trống trải hắn lại càng không có cảm giác an toàn.
Ngộ nhỡ. . . Nếu điều khiển không tốt, ngã xuống thì phải làm sao bây giờ. . . ?
Hắn ngự kiếm bay từ từ, tốc độ mười mét một giây đã cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Hình như khi Hứa Tiểu Lan cưỡi gió lớn phi kiếm, đều là tốc độ trăm mét trên một giây.
Chênh lệc này, haizz. . .
Rất nhanh, An Lâm đã hạ xuống chỗ cũ.
Không phải hắn đã thuần thục, mà là trái tim nhỏ bé của hắn cảm thấy không chịu nổi.
Hiazz. . . Hắn lại rơi vào trạng thái tương tư.
Hắn nhớ đến Đại Bạch, đầy cảm giác an toàn ấm áp thoải mái trên lưng nó.
Đột nhiên, không biết vì sao, trong đầu hắn hiện lên một con đường khác.
Đúng vậy!
Còn có thể cưỡi pháp khí khác mà, vì sao phải ngự kiếm chứ?
An Lâm vỗ trán mình, thầm mắng vì sao trước đây bản thân không nghĩ tới điều này.
Bỗng chốc, hắn lấy tất cả những thứ có thể cưỡi được từ trong nhẫn không gian ra.
Ngoại trừ pháp khí cao cấp trường kiếm Kim Lưu Ly, còn có cả kiếm Thắng Tà, đinh Phá Giới, đĩa bái quái Thiên Tuyệt Tinh Sát, khiên lớn Bạch Qủy, ma đao Huyết Long, cục gạch đen.
Đầu tiên An Lâm cầm lấy tiên khí là kiếm Thắng Tà ném sang một bên, chỉ cần là kiếm, hắn đều không cưỡi.
Tiên khí đinh Phá Giới cũng không được. . . Dẫm xuống đinh à?
Đùa sao, hắn không biễu diễn xiếc!
Cũng như thế, hắn thu đinh Phá Giới vào trong nhẫn không gian.
Sau đó là đĩa bát quái Thiên Tuyệt Tinh Sát, thứ này hắn sử dụng thuật thần giám mới biết được tên, còn thông tin khác thì không biết, cả cách dùng cũng không biết, cho nên cũng thu vào.
Khiên lớn Bạch Qủy và ma đao Huyết Long là hai món pháp khí cao cấp thu hoạch từ nhẫn không gian của Huyết Thần.
Cưỡi đao phi hành hình như cũng không tệ, dù sao thì sống đao vẫn rộng hơn sống kiếm, có thể tăng cảm giác an toàn cho người ta.
Được. . . Cái này có thể chọn!
Còn về khiên lớn Bạch Qủy, có một cái đầu lâu trên mặt khiên, thật sự quá xấu, không phù hợp với khiếu thẩm mỹ của An Lâm, cho nên trực tiếp bị bỏ qua.
Sau đó, An Lâm cầm lấy cục gạch đen.
Ha ha, gạch này càng không thể, không chỉ vừa đen lại vừa xấu, còn quá ngắn nữa. . .
Nhưng mà đột nhiên, hắn lại biến sắc.
Khi hắn đột phá lên Kỳ Dục Linh, cầm cục gạch, cảm giác không giống với lúc trước.
"Hả. . . Mình cảm thấy có thể khống chế nó.''
An Lâm chớp mắt, cầm cục gạch, rất giống như đang cầm một vật thể có thể tương thông với hắn vậy.
"Lớn. . .''
"Uỳnh!''
Gạch đen biến lớn rồi.
An Lâm há hộc miệng, đứng ngây tại chỗ.
Ba giây sau, hai mắt của hắn sáng rực lên, giống như phát hiện đại lục mới vậy.
"Lớn! Lớn! Lớn! . . .''
"Uỳnh uỳnh uỳnh!''
Rất nhanh, một cục gạch đen bình thường biến thành một cục gạch đen rộng ba mét vuông.
"Lên!''
An Lâm nhảy lên cục gạch, sử dụng thuật độn quang, bay vèo về phía chân trời.
"Ha ha ha ha! Sảng khoái!'' An Lâm lớn tiếng hô to.
Hắn dẫm lên cục gạch khổng lồ, so với cưỡi trên mặt kiếm nhỏ thì có cảm giác an toàn hơn.
Trên mặt đất, đám người Miêu Điềm đang nướng trứng lớn, nhìn lên bầu trời.
Bọn họ nhìn thấy An Lâm đang cưỡi lên một cục gạch khổng lồ, dạo chơi trong không trung, phát ra tiếng cười.
Mọi người đều trợn mắt há mồm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.