Chương 75: . Tôi Muốn Hát
Minh Nguyệt Địa Thượng Sương
14/06/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
-----------------------
Nhiệm vụ đặc biệt: Kiểm tra kí chủ tại hiện trường buổi biểu diễn, đặc biệt thông báo nhiệm vụ như sau:
Tại buổi biểu diễn, hát một bài khiến cho tám mươi ngàn khán giả thực sự thích.
Nhiệm vụ thành công: Nhận được sửa thần công pháp: Thuật gương thần.
Nhiệm vụ thất bại: Kí chủ biến thành tiên nữ.
Chú ý: Không được từ chối nhiệm vụ này.
An Lâm: “...”
Hắn thật sự muốn đập bể cái hệ thống này.
Biến thành tiên nữ An Lâm?
Chẳng thà bảo hắn chết đi!
Hệ thống này hoặc là không nổi lên, một khi đã nổi lên thì sẽ dồn hắn vào chỗ chết, bị Tiểu Hồng làm hỏng rồi sao?
Hát một bài hát khiến cho tám mươi ngàn khán giả thật sự thích?
Mẹ kiếp, hiện trường buổi biểu diễn cũng chính là có tám mươi ngàn chỗ ngồi!
Cứ coi người hâm mộ của Đông Phương Tuyết tới đông, ngồi kín hết chỗ, hắn cũng phải hát được một bài chinh phục được tất cả mọi người mới được.
Độ khó này quả thực là nghịch với đạo trời!
Mặc dù khả năng ca hát của An Lâm cũng tạm ổn, nhưng có câu, nhìn thấy biển rồi thì sẽ không thèm để ý tới sông nữa.
Khả năng ca hát của Đông Phương Tuyết đã khiến cho tất cả khán giả say mê, cô hát trước, An Lâm muốn thông qua tiếng hát khiến cho toàn bộ khán giả yêu thích?
Rõ ràng là người ngốc nói mê!
Có biết vì sao buổi biểu diễn của Đông Phương Tuyết những ca sĩ nổi tiếng đến đây hát trợ giúp rất ít không?
Chính là bởi khán giả sau khi nghe Đông Phương Tuyết hát xong, nghe các ca sĩ khác hát sẽ cảm thấy một sự chênh lệch rất lớn, sau đó sẽ có chút bất mãn mà nói một câu:
“Đây là ca sĩ nào thế? Hát cái kiểu gì thế?”
Đại bộ phận các ca sĩ nổi tiếng để bảo vệ danh dự của mình đều không dám hát trợ giúp ở buổi biểu diễn của Đông Phương Tuyết.
Ngược lại, một số ca sĩ không nổi tiếng, dựa vào nguyên tắc heo chết không sợ nước sôi, thường tranh thủ lúc Đông Phương Tuyết nghỉ ngơi để biểu diễn.
Mục đích của bọn họ là tranh thủ cơ hội được xuất hiện, đánh giá hay gì đó không còn quan trọng nữa.
Khán giả không yêu cầu cao đối với những ca sĩ không nổi tiếng này, lúc hát chỉ cần không sai nhịp là được rồi, hoàn toàn xem bọn họ như là một loại gia vị.
Nếu như An Lâm phải lên sân khấu biểu diễn, khán giả trước tiên sẽ xem An Lâm như là một loại gia vị.
Trước vòng sáng áp chế của Đông Phương Tuyết và vòng sáng yếu của khán giả, trước sức ép của hai vòng sáng ấy, muốn hát một bài hát chinh phục toàn bộ khán giả, hắn bây giờ chỉ có thể nói một câu:
“Ta nói hệ thống nhà ngươi nếu muốn biến ta thành tiên nữ An Lâm thì cứ nói thẳng ra, vòng vo như vậy làm cái gì!”
An Lâm rất tuyệt vọng, nhưng cũng phải chấp nhận thực tế.
Từ bỏ trị liệu, sau đó lẳng lặng chờ biến thân sao?
Không!
Cho dù hy vọng rất mong manh, hắn cũng tuyệt đối không nhận thua!
An Lâm vĩnh viễn không chịu làm nô lệ!
Hắn bị hệ thống làm cho khơi dậy ý chí chiến đấu, hắn muốn đấu tranh! Hắn phải phản kháng!
“Tiên Nữ Tĩnh Tâm, tôi muốn biểu diễn ở buổi biểu diễn của chị!”
An Lâm nhìn mỹ nữ cổ điển ở trước mặt, đột nhiên nói.
“Cái gì?”
Điền Linh Linh lập tức kêu lên.
An Lâm tới đây không cần ký tên hay sao? Sao đột nhiên muốn hát ở buổi biểu diễn của Đông Phương Tuyết?
Đôi mắt xinh đẹp của Đông Phương Tuyết cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, có điều, rất nhanh được thay thế bằng một ánh mắt khác: “Được, cậu muốn biểu diễn vào lúc nào? Tôi sắp xếp giúp cậu.”
“Vào lúc chị hát xong bài tiếp theo, nếu được, tôi hy vọng trong lúc chị chờ để rời khỏi rạp hát có thể khen tôi một chút.” An Lâm càng nói tới phần sau càng có chút ngượng ngùng.
Đông Phương Tuyết che miệng cười khẽ: “Được rồi, được rồi, cậu từng có câu chuyện gì liên quan đến việc biểu diễn hoặc là đã từng đạt giải thưởng âm nhạc nào không? Tôi không thể khen một cách vớ vẩn được.”
An Lâm hắng giọng một cái: “Khụ, không biết giải quán quân thập đại ca sĩ của trường trung học Sơn Thành lần thứ tám, giải thưởng này chị có thể giúp tôi nói khoác lên một chút không?”
Đông Phương Tuyết: “…”
Điền Linh Linh: “…”
Trong lòng họ chỉ có một câu: Nói khoác cái đầu cậu ấy!
Đây là buổi biểu diễn của Đông Phương Tuyết, ca sĩ được yêu mến nhất Trung Quốc, thậm chí nhất châu Á.
Mang giải thưởng thập đại ca sĩ ở trường của cậu đi khoe được sao?
Giải thưởng “so với con bò” thế này có thể trực tiếp khoe chết An Lâm cậu!
“Khụ” Đông Phương Tuyết suýt sặc nước bọt.
Cô miễn cưỡng mỉm cười: “Bạn học An Lâm, lời giới thiệu cậu lên sân khấu hãy cứ giao cho tôi đi. Hy vọng cậu có thể biểu hiện cho thật tốt, báo cho chị Lưu tên bài hát cậu muốn hát là được rồi, những việc khác chị ấy sẽ tự sắp xếp.”
An Lâm gật đầu một cách nghiêm nghị.
Chỉ cần trên sân khấu Đông Phương Thảo nâng cao hình tượng của hắn một chút thì có thể khiến cho tám mươi ngànngười hâm mộ không chỉ chỉ coi hắn là gia vị, mà có thể coi hắn là lương thảo, thậm chí là tiên thảo!
Như vậy, vòng sáng yếu của khán giả sẽ bị suy yếu tới tận cùng.
Vòng sáng yếu tạm thời được giải quyết rồi.
Vậy còn vòng sáng áp chế của Đông Phương Tuyết thì sao?
Không thể khiến cho cô ấy lên hát kiểu vớ vẩn trước, sau đó bản thân đi xoay ngược tình thế, tạo thành sự so sánh chênh lệch trước sau được.
Làm như thế, chưa vội nói tới chuyệnhắn áy náy lương tâm, chỉ riêng việc thuyết phục Đông Phương Tuyết thôi hắn cũng không thể làm được.
Đông Phương Tuyết là một tiên nữ rất yêu bản thân, làm sao có thể làm ra những chuyện tự hủy hoại hình tượng được?
An Lâm gặp chút khó khăn rồi.
Cho dù khán giả không có thành kiến đối với hắn, thậm chí có chút mong đợi đối với hắn, vậy hắn có thể dùng cách gì để có thể chinh phục toàn bộ khán giả đây?
Dùng kỹ năng ca hát của quán quân thập đại ca sĩ trường học để chinh phục?
Cho dù An Lâm hiện tại là Đạo Chi Thể cấp mười, có gia tăng thân thể thần tiên, giọng hát so với hồi trước cũng đã hay hơn nhiều thì hắn cũng phải thừa nhận, trình độ của hắn so với trình độ của Đông Phương Tuyết vẫn còn kém xa.
Khả năng ca hát của hắn so với ca sĩ bình thường còn chấp nhận được.
Nhưng mà, Đông Phương Tuyết lại là ca sĩ số một!
Đây là buổi biểu diễn của cô ấy, khả năng quan sát và thường thức của khán giả đã cao bằng trời rồi, dựa vào khả năng ca hát để chinh phục họ, có thể nói là không có một tia hy vọng nào.
Vậy ngoài khả năng ca hát, hắn còn có điểm sáng gì nữa?
Điểm sáng là có khả năng giải quyết dứt khoát, đưa đến tuyệt sát.
Nếu chỉ dựa vào kỹ năng ca hát không được, vậy chỉ còn dựa vào khả năng chọn bài hát thôi.
Chọn một bài hát khiến khán giả cảm thấy trước mắt sáng bừng lên, thường có khả năng đạt được hiệu quả bất ngờ.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một bài hát hết sức sâu sắc.
Bài hát đó trước giờ khán giả chưa từng nghe qua, thế nhưng giai điệu cũng cực kỳ êm tai.
Nếu là bài hát đó thì có cơ hội!
“Bạn học An Lâm, tôi sắp lên hát rồi, cậu mau mau chọn bài hát đi!”
Đông Phương Tuyết vẫy tay cười với An Lâm, sau đó liền đi về phía sân khấu.
Đợi sau khi Đông Phương Tuyết đi, Điền Linh Linh nhanh chóng tiến đến : “Này, này, đạo sĩ rởm, cậu rốt cuộc đang làm cái gì thế! Sao đột nhiên lại muốn hát?”
An Lâm cười một cách khổ sở: “Tôi là không thể không hát, hơn nữa, tôi nhất định phải thông qua việc hát để chinh phục tám mươi ngàn khán giả. Nếu như thất bại, chỉ sợ sau này cậu mỗi ngày đều có thể xem tôi mặc đồ con gái rồi.”
“Hả?” Điền Linh Linh trợn tròn mắt.
Cô không biết vì sao An Lâm thất bại lại phải mặc đồ con gái, nhưng nghĩ cũng thấy khá hưng phấn.
“Anh An Lâm, xin hỏi anh muốn chọn nhạc đệm của ca khúc nào?” Chị Lưu đi lên. Hiện tại cũng sắp tới phần biểu diễn của An Lâm rồi. Chuyện nhạc đệm buộc phải ra quyết định rồi.
An Lâm lắc đầu: “Tôi không cần nhạc đệm, tôi hát thanh xướng!”
“Cái gì!” Chị Lưu nghe vậy mặt ngây ra.
Hát không cần nhạc đệm ở buổi biểu diễn?
Đùa kiểu gì thê!
Còn Điền Linh Linh mắt sáng bừng lên, không cần nhạc đệm, muốn hát thanh xướng để chinh phục tám mươi ngàn khán giả.
Điều này có phải có nghĩa là ngày mai có thể nhìn thấy An Lâm mặc đồ con gái không?
An Lâm gật đầu với chị Lưu một cách hết sức nghiêm túc.
Ca khúc mà hắn sắp hát là bài hát ở đại học Liên Hiệp Tu Tiên.
Người phàm trần không có ai biết cách biết đệm nhạc.
Vì vậy, hắn cũng chỉ có thể hát thanh xướng.
Dịch: Tiếu Giai Nhân
-----------------------
Nhiệm vụ đặc biệt: Kiểm tra kí chủ tại hiện trường buổi biểu diễn, đặc biệt thông báo nhiệm vụ như sau:
Tại buổi biểu diễn, hát một bài khiến cho tám mươi ngàn khán giả thực sự thích.
Nhiệm vụ thành công: Nhận được sửa thần công pháp: Thuật gương thần.
Nhiệm vụ thất bại: Kí chủ biến thành tiên nữ.
Chú ý: Không được từ chối nhiệm vụ này.
An Lâm: “...”
Hắn thật sự muốn đập bể cái hệ thống này.
Biến thành tiên nữ An Lâm?
Chẳng thà bảo hắn chết đi!
Hệ thống này hoặc là không nổi lên, một khi đã nổi lên thì sẽ dồn hắn vào chỗ chết, bị Tiểu Hồng làm hỏng rồi sao?
Hát một bài hát khiến cho tám mươi ngàn khán giả thật sự thích?
Mẹ kiếp, hiện trường buổi biểu diễn cũng chính là có tám mươi ngàn chỗ ngồi!
Cứ coi người hâm mộ của Đông Phương Tuyết tới đông, ngồi kín hết chỗ, hắn cũng phải hát được một bài chinh phục được tất cả mọi người mới được.
Độ khó này quả thực là nghịch với đạo trời!
Mặc dù khả năng ca hát của An Lâm cũng tạm ổn, nhưng có câu, nhìn thấy biển rồi thì sẽ không thèm để ý tới sông nữa.
Khả năng ca hát của Đông Phương Tuyết đã khiến cho tất cả khán giả say mê, cô hát trước, An Lâm muốn thông qua tiếng hát khiến cho toàn bộ khán giả yêu thích?
Rõ ràng là người ngốc nói mê!
Có biết vì sao buổi biểu diễn của Đông Phương Tuyết những ca sĩ nổi tiếng đến đây hát trợ giúp rất ít không?
Chính là bởi khán giả sau khi nghe Đông Phương Tuyết hát xong, nghe các ca sĩ khác hát sẽ cảm thấy một sự chênh lệch rất lớn, sau đó sẽ có chút bất mãn mà nói một câu:
“Đây là ca sĩ nào thế? Hát cái kiểu gì thế?”
Đại bộ phận các ca sĩ nổi tiếng để bảo vệ danh dự của mình đều không dám hát trợ giúp ở buổi biểu diễn của Đông Phương Tuyết.
Ngược lại, một số ca sĩ không nổi tiếng, dựa vào nguyên tắc heo chết không sợ nước sôi, thường tranh thủ lúc Đông Phương Tuyết nghỉ ngơi để biểu diễn.
Mục đích của bọn họ là tranh thủ cơ hội được xuất hiện, đánh giá hay gì đó không còn quan trọng nữa.
Khán giả không yêu cầu cao đối với những ca sĩ không nổi tiếng này, lúc hát chỉ cần không sai nhịp là được rồi, hoàn toàn xem bọn họ như là một loại gia vị.
Nếu như An Lâm phải lên sân khấu biểu diễn, khán giả trước tiên sẽ xem An Lâm như là một loại gia vị.
Trước vòng sáng áp chế của Đông Phương Tuyết và vòng sáng yếu của khán giả, trước sức ép của hai vòng sáng ấy, muốn hát một bài hát chinh phục toàn bộ khán giả, hắn bây giờ chỉ có thể nói một câu:
“Ta nói hệ thống nhà ngươi nếu muốn biến ta thành tiên nữ An Lâm thì cứ nói thẳng ra, vòng vo như vậy làm cái gì!”
An Lâm rất tuyệt vọng, nhưng cũng phải chấp nhận thực tế.
Từ bỏ trị liệu, sau đó lẳng lặng chờ biến thân sao?
Không!
Cho dù hy vọng rất mong manh, hắn cũng tuyệt đối không nhận thua!
An Lâm vĩnh viễn không chịu làm nô lệ!
Hắn bị hệ thống làm cho khơi dậy ý chí chiến đấu, hắn muốn đấu tranh! Hắn phải phản kháng!
“Tiên Nữ Tĩnh Tâm, tôi muốn biểu diễn ở buổi biểu diễn của chị!”
An Lâm nhìn mỹ nữ cổ điển ở trước mặt, đột nhiên nói.
“Cái gì?”
Điền Linh Linh lập tức kêu lên.
An Lâm tới đây không cần ký tên hay sao? Sao đột nhiên muốn hát ở buổi biểu diễn của Đông Phương Tuyết?
Đôi mắt xinh đẹp của Đông Phương Tuyết cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, có điều, rất nhanh được thay thế bằng một ánh mắt khác: “Được, cậu muốn biểu diễn vào lúc nào? Tôi sắp xếp giúp cậu.”
“Vào lúc chị hát xong bài tiếp theo, nếu được, tôi hy vọng trong lúc chị chờ để rời khỏi rạp hát có thể khen tôi một chút.” An Lâm càng nói tới phần sau càng có chút ngượng ngùng.
Đông Phương Tuyết che miệng cười khẽ: “Được rồi, được rồi, cậu từng có câu chuyện gì liên quan đến việc biểu diễn hoặc là đã từng đạt giải thưởng âm nhạc nào không? Tôi không thể khen một cách vớ vẩn được.”
An Lâm hắng giọng một cái: “Khụ, không biết giải quán quân thập đại ca sĩ của trường trung học Sơn Thành lần thứ tám, giải thưởng này chị có thể giúp tôi nói khoác lên một chút không?”
Đông Phương Tuyết: “…”
Điền Linh Linh: “…”
Trong lòng họ chỉ có một câu: Nói khoác cái đầu cậu ấy!
Đây là buổi biểu diễn của Đông Phương Tuyết, ca sĩ được yêu mến nhất Trung Quốc, thậm chí nhất châu Á.
Mang giải thưởng thập đại ca sĩ ở trường của cậu đi khoe được sao?
Giải thưởng “so với con bò” thế này có thể trực tiếp khoe chết An Lâm cậu!
“Khụ” Đông Phương Tuyết suýt sặc nước bọt.
Cô miễn cưỡng mỉm cười: “Bạn học An Lâm, lời giới thiệu cậu lên sân khấu hãy cứ giao cho tôi đi. Hy vọng cậu có thể biểu hiện cho thật tốt, báo cho chị Lưu tên bài hát cậu muốn hát là được rồi, những việc khác chị ấy sẽ tự sắp xếp.”
An Lâm gật đầu một cách nghiêm nghị.
Chỉ cần trên sân khấu Đông Phương Thảo nâng cao hình tượng của hắn một chút thì có thể khiến cho tám mươi ngànngười hâm mộ không chỉ chỉ coi hắn là gia vị, mà có thể coi hắn là lương thảo, thậm chí là tiên thảo!
Như vậy, vòng sáng yếu của khán giả sẽ bị suy yếu tới tận cùng.
Vòng sáng yếu tạm thời được giải quyết rồi.
Vậy còn vòng sáng áp chế của Đông Phương Tuyết thì sao?
Không thể khiến cho cô ấy lên hát kiểu vớ vẩn trước, sau đó bản thân đi xoay ngược tình thế, tạo thành sự so sánh chênh lệch trước sau được.
Làm như thế, chưa vội nói tới chuyệnhắn áy náy lương tâm, chỉ riêng việc thuyết phục Đông Phương Tuyết thôi hắn cũng không thể làm được.
Đông Phương Tuyết là một tiên nữ rất yêu bản thân, làm sao có thể làm ra những chuyện tự hủy hoại hình tượng được?
An Lâm gặp chút khó khăn rồi.
Cho dù khán giả không có thành kiến đối với hắn, thậm chí có chút mong đợi đối với hắn, vậy hắn có thể dùng cách gì để có thể chinh phục toàn bộ khán giả đây?
Dùng kỹ năng ca hát của quán quân thập đại ca sĩ trường học để chinh phục?
Cho dù An Lâm hiện tại là Đạo Chi Thể cấp mười, có gia tăng thân thể thần tiên, giọng hát so với hồi trước cũng đã hay hơn nhiều thì hắn cũng phải thừa nhận, trình độ của hắn so với trình độ của Đông Phương Tuyết vẫn còn kém xa.
Khả năng ca hát của hắn so với ca sĩ bình thường còn chấp nhận được.
Nhưng mà, Đông Phương Tuyết lại là ca sĩ số một!
Đây là buổi biểu diễn của cô ấy, khả năng quan sát và thường thức của khán giả đã cao bằng trời rồi, dựa vào khả năng ca hát để chinh phục họ, có thể nói là không có một tia hy vọng nào.
Vậy ngoài khả năng ca hát, hắn còn có điểm sáng gì nữa?
Điểm sáng là có khả năng giải quyết dứt khoát, đưa đến tuyệt sát.
Nếu chỉ dựa vào kỹ năng ca hát không được, vậy chỉ còn dựa vào khả năng chọn bài hát thôi.
Chọn một bài hát khiến khán giả cảm thấy trước mắt sáng bừng lên, thường có khả năng đạt được hiệu quả bất ngờ.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một bài hát hết sức sâu sắc.
Bài hát đó trước giờ khán giả chưa từng nghe qua, thế nhưng giai điệu cũng cực kỳ êm tai.
Nếu là bài hát đó thì có cơ hội!
“Bạn học An Lâm, tôi sắp lên hát rồi, cậu mau mau chọn bài hát đi!”
Đông Phương Tuyết vẫy tay cười với An Lâm, sau đó liền đi về phía sân khấu.
Đợi sau khi Đông Phương Tuyết đi, Điền Linh Linh nhanh chóng tiến đến : “Này, này, đạo sĩ rởm, cậu rốt cuộc đang làm cái gì thế! Sao đột nhiên lại muốn hát?”
An Lâm cười một cách khổ sở: “Tôi là không thể không hát, hơn nữa, tôi nhất định phải thông qua việc hát để chinh phục tám mươi ngàn khán giả. Nếu như thất bại, chỉ sợ sau này cậu mỗi ngày đều có thể xem tôi mặc đồ con gái rồi.”
“Hả?” Điền Linh Linh trợn tròn mắt.
Cô không biết vì sao An Lâm thất bại lại phải mặc đồ con gái, nhưng nghĩ cũng thấy khá hưng phấn.
“Anh An Lâm, xin hỏi anh muốn chọn nhạc đệm của ca khúc nào?” Chị Lưu đi lên. Hiện tại cũng sắp tới phần biểu diễn của An Lâm rồi. Chuyện nhạc đệm buộc phải ra quyết định rồi.
An Lâm lắc đầu: “Tôi không cần nhạc đệm, tôi hát thanh xướng!”
“Cái gì!” Chị Lưu nghe vậy mặt ngây ra.
Hát không cần nhạc đệm ở buổi biểu diễn?
Đùa kiểu gì thê!
Còn Điền Linh Linh mắt sáng bừng lên, không cần nhạc đệm, muốn hát thanh xướng để chinh phục tám mươi ngàn khán giả.
Điều này có phải có nghĩa là ngày mai có thể nhìn thấy An Lâm mặc đồ con gái không?
An Lâm gật đầu với chị Lưu một cách hết sức nghiêm túc.
Ca khúc mà hắn sắp hát là bài hát ở đại học Liên Hiệp Tu Tiên.
Người phàm trần không có ai biết cách biết đệm nhạc.
Vì vậy, hắn cũng chỉ có thể hát thanh xướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.