Ta Từ Đống Thi Thể Cứu Được Một Thiếu Niên
Chương 3
Manh Vương
04/04/2024
3.
“Thẩm Ngu, ngươi muốn cái gì?”
Cuối cùng, Tiêu Hoài vẫn hỏi tới. Mồ hôi lạnh theo trán của ta chảy xuống.
Ở kiếp trước, hắn kiêng kị cái nhìn của người đời, cưới ta làm bình thê.
Ta lại không muốn chung chồng với kẻ khác. Làm rùm beng lên với hắn, thậm chí còn dọn xong quần áo, muốn trở về làng chài của ta.
Tiêu Hoài cản ta. Hắn lấy hành lý của ta, bỏ ra từng thứ một.
“A Ngu, hà tất phải làm như thế, dù nàng có chạy đến chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm được nàng”
Nhưng vào đêm tân hôn, hắn lại qua chỗ thanh mai trúc mã.
Mãi đến khi nến đỏ cháy hết, Diệp Thù dẫn theo nha hoàn từ phủ thái phó tới đây. Nàng đem theo một chén rượu.
“Cô nương uống đi, từ trước tới giờ thái tử chỉ có một vợ, nào có chuyện bình thê”
Rượu đó rất mạnh. Ta nhớ cảm giác thiêu đốt đau đớn khi nó trôi xuống cuống họng.
Lần trở lại này, ta muốn sống. Nhưng sống kiểu gì? Ta muốn đi là đi được sao?
Kinh thành đều là quan to quyền quý, ta chỉ là một ngư nữ bình thường. Sẩy chân một cái thôi là vạn kiếp bất phục.
“Vân Ngu?”
Tiêu Hoài lại gọi tên ta. Giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Người trên cao thì luôn vậy mà, rõ ràng hai năm đó, hắn luôn luôn dịu dàng.
“Mong thái tử rủ lòng thương, dân nữ không cha không mẹ, muốn cả gan cầu xin một ân điển...”
Ta dừng lại một chút, rồi cũng quyết định.
“Liệu có thể xin nhận thái tử làm huynh trưởng có được không?”
Ta muốn làm công chúa là chỉ muốn một danh phận, không có thực quyền.
Đặc biệt là các vị hoàng đế trước đây, ban vàng bạc, tước vị chán rồi thì sẽ ban họ.
Có một vài nữ tử có danh vọng trong dân gian, hoàng gia vì thể hiện coi trọng cũng sẽ ban tước vị quận chúa. Lại thưởng một tòa phủ làm chỗ ở.
Ta quỳ rạp dưới đất. Trước sau không dám ngẩng đầu.
Dù cho đó là hư danh, thì cũng an toàn hơn ở bên Tiêu Hoài nhiều.
Trước tầm mắt ta là đôi giày đỏ thẫm của hắn, đang từng bước tiến gần.
Hắn từ từ cúi xuống, âm thanh lạnh lẽo như hàn băng.
“Vân Ngu, ngươi muốn làm muội muội của ta?”
“Thẩm Ngu, ngươi muốn cái gì?”
Cuối cùng, Tiêu Hoài vẫn hỏi tới. Mồ hôi lạnh theo trán của ta chảy xuống.
Ở kiếp trước, hắn kiêng kị cái nhìn của người đời, cưới ta làm bình thê.
Ta lại không muốn chung chồng với kẻ khác. Làm rùm beng lên với hắn, thậm chí còn dọn xong quần áo, muốn trở về làng chài của ta.
Tiêu Hoài cản ta. Hắn lấy hành lý của ta, bỏ ra từng thứ một.
“A Ngu, hà tất phải làm như thế, dù nàng có chạy đến chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm được nàng”
Nhưng vào đêm tân hôn, hắn lại qua chỗ thanh mai trúc mã.
Mãi đến khi nến đỏ cháy hết, Diệp Thù dẫn theo nha hoàn từ phủ thái phó tới đây. Nàng đem theo một chén rượu.
“Cô nương uống đi, từ trước tới giờ thái tử chỉ có một vợ, nào có chuyện bình thê”
Rượu đó rất mạnh. Ta nhớ cảm giác thiêu đốt đau đớn khi nó trôi xuống cuống họng.
Lần trở lại này, ta muốn sống. Nhưng sống kiểu gì? Ta muốn đi là đi được sao?
Kinh thành đều là quan to quyền quý, ta chỉ là một ngư nữ bình thường. Sẩy chân một cái thôi là vạn kiếp bất phục.
“Vân Ngu?”
Tiêu Hoài lại gọi tên ta. Giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Người trên cao thì luôn vậy mà, rõ ràng hai năm đó, hắn luôn luôn dịu dàng.
“Mong thái tử rủ lòng thương, dân nữ không cha không mẹ, muốn cả gan cầu xin một ân điển...”
Ta dừng lại một chút, rồi cũng quyết định.
“Liệu có thể xin nhận thái tử làm huynh trưởng có được không?”
Ta muốn làm công chúa là chỉ muốn một danh phận, không có thực quyền.
Đặc biệt là các vị hoàng đế trước đây, ban vàng bạc, tước vị chán rồi thì sẽ ban họ.
Có một vài nữ tử có danh vọng trong dân gian, hoàng gia vì thể hiện coi trọng cũng sẽ ban tước vị quận chúa. Lại thưởng một tòa phủ làm chỗ ở.
Ta quỳ rạp dưới đất. Trước sau không dám ngẩng đầu.
Dù cho đó là hư danh, thì cũng an toàn hơn ở bên Tiêu Hoài nhiều.
Trước tầm mắt ta là đôi giày đỏ thẫm của hắn, đang từng bước tiến gần.
Hắn từ từ cúi xuống, âm thanh lạnh lẽo như hàn băng.
“Vân Ngu, ngươi muốn làm muội muội của ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.