Ta Tu Hành Bằng Thân Thể Tiên Tử

Chương 1: Cảnh Việt

Kiếm Bay Trong Bão

01/07/2024

"Công tử Cảnh Việt, đây là thuốc ngươi muốn."

"Quản sự Lý phí tâm."

Bên trong gian phòng lịch sự tao nhã, một người trẻ tuổi mặc quần áo mùa đông thật dày nhận lấy một đống bình bình lọ lọ do từ trong tay của một người trung niên mặc như quản gia, sau đó gửi tới lời cảm ơn.

Người trung niên gọi là "Quản sự Lý" kia tùy ý gật nhẹ đầu, rất nhanh đã rời đi.

Nhìn ra được, vị quản sự này mặt ngoài rất khách khí, kì thực đã hơi không kiên nhẫn.

Nam tử tuổi trẻ được quản sự Lý gọi là "Công tử Cảnh Việt" kia ngồi trong phòng, nhìn xem những bình sứ đựng thuốc này rồi nhanh chóng đổ ra một đống dược hoàn mọi màu sắc, sau đó dốc cả vào mồm rồi nhấc chén nước trà bên cạnh lên, uống một hơi cạn sạch.

Về sau, hắn mới thở ra một hơi thật dài.

Từ bề ngoài, người trẻ tuổi kia có dáng vẻ tuấn lãng, khí chất ôn nhuận, thuộc về loại cho dù người qua đường đi qua cũng sẽ nhịn không được nhìn nhiều vài lần kia.

Chỉ là sắc mặt của hắn quá tái nhợt, lại mặc quần áo mùa đông thật dày ở bên trong thời tiết mùa thu này, làm cho người ta một loại cảm giác phong hàn chưa lành .

Trên thực tế, Cảnh Việt xác thực có bệnh, bệnh cũng không nhẹ.

Hắn phụ thân là tại hai năm trước q•ua đ•ời, hưởng thọ ba mươi hai tuổi, khi c•hết sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, rụng tóc, nói chuyện hữu khí vô lực, giống như muỗi kêu.

Hắn lúc ấy nhìn thấy bộ dáng của cha, thì giống như là thấy được chính mình trong tương lai.



Trời sinh hàn độc thể tăng trưởng theo tuổi tác, hàn độc nhập tủy, cho đến huyết dịch dần dần ngưng kết mới c•hết.

Nếu như muốn sống được lâu chút, đại phu đề nghị là... trừ mỗi ngày uống đủ thuốc, tốt nhất tĩnh dưỡng, không nên làm việc nặng.

Nói cách khác, cách sống thích hợp nhất với hắn chính là giống như "Công tử Không Hư", cái gì đều phải cẩn thận bảo dưỡng, đi ra ngoài tốt nhất có người nhấc lên.

Đáng tiếc, muốn sống như Công tử Không Hư nào có dễ dàng như vậy, nói tới nói lui đều muốn bạc.

Đây cũng là nguyên nhân để hắn xuất hiện ở trạch phủ lớn như này.

Nơi này là thành Biện Châu, không phải là quê hương của hắn lúc mới xuyên qua tới.

Hắn rất rõ ràng nguyên do khiến cho vị quản sự Lý kia không nhịn được.

Nói tới nói lui, hắn chỉ là một thân thích nghèo ở nông thôn, tới Thẩm phủ này để tìm nơi nương tựa. Đồng thời, hắn đến lúc không thích hợp.

Phụ thân Cảnh Lỗi có một vị huynh đệ rất có tiền, chính là chủ nhân của trạch phủ này, tên là Thẩm Tam, hắn hẳn phải Thẩm Tam gọi là thúc phụ.

Thúc phụ Thẩm Tam cùng phụ thân Cảnh Lỗi đều là do ông của hắn nhặt về, thúc phụ lúc ấy đã có danh tự cho nên ông không có lấy tên mới cho hắn, thế là hai huynh đệ một người họ Cảnh, một người họ Thẩm, không có huyết thống, lại từ nhỏ cùng nhau lớn lên nên cũng cực kỳ thân cận.

Thúc phụ Thẩm Tam rất sớm đã cho thấy thiên phú kinh thương xuất chúng, có thể nói tương lai có hi vọng.

Thế là lúc Thẩm Tam mười sáu tuổi, cha và ông của hắn bán sạch hơn phân nửa gia sản, cung cấp thúc phụ Thẩm Tam đi xông xáo.



Không nghĩ tới, về sau thúc phụ Thẩm Tam không chỉ có buôn bán thành công, đằng sau còn làm quan lớn, đến tận Thị Lang bộ Hộ.

Đáng tiếc, đường làm quan của thúc phụ cũng không tiếp tục lên như diều gặp gió.

Kinh lịch làm giàu của thúc phụ có chút truyền kỳ, từ mở cửa hàng buôn bán nhỏ đến "Thẩm bán thành", lại đến nhà giàu nhất thành Biện Châu cũng chỉ mất có bốn, năm năm.

Đằng sau lại quyết chí tự cường đọc sách, thi đậu công danh, không biết là thiên phú dị bẩm hay là vụng trộm có quý nhân nâng đỡ, sau khi làm quan thì một đường cao thăng, tốc độ để người nhìn mà than thở, từ một văn thư nho nhỏ đến chính tam phẩm Thị Lang bộ Hộ cũng chỉ mất thời gian bốn năm.

Nhưng càng khiến người ta nhìn mà than thở chính là tốc độ bị giáng chức của Thẩm Tam gia, thời gian hai năm bị giáng chức ba lần, không có thực quyền thì không nói, còn phải đi xa quê hương, gần như lưu vong.

Mà Cảnh Việt lựa chọn ở thời điểm này tìm nhà họ Thẩm làm nơi nương tựa xác thực có chút không phù hợp, bởi vì nhìn ra được, mặc dù mặt ngoài, người nhà họ Thẩm vẫn phong quang như cũ, nhưng lại có phiền não không nhỏ.

Chỉ có điều Cảnh Việt cũng là không có biện pháp, thực sự là không có bạc.

Gia sản do lão cha lưu lại sớm đã tiêu tán sạch bởi vì thân thể chứa thuốc này của hắn, khiến cho trở nên một nghèo hai trắng, hắn muốn sống sót thì nhất định phải tìm một chút phương pháp đặc biệt.

Căn bệnh của hắn khiến cho hắn không thể hỗ trợ nuôi sống chính mình, mặc dù thời điểm này tìm thúc phụ nương tựa không phải lựa chọn tốt, nhưng cũng là lựa chọn duy nhất.

Cảnh Việt nguyên bản cũng cảm thấy chán đời, cảm thấy cuộc sống sinh hoạt tĩnh dưỡng, uống thuốc thay cơm rồi sẽ chỉ nằm một chỗ giống như là rùa đen này quá không thú vị, quá vất vả, không bằng sớm rời khỏi thế giới này, chí ít thoải mái hơn sống lay lắt như này.

Thế nhưng là về sau, ý nghĩ của hắn đã thay đổi.

Bởi vì hắn thấy được hi vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Tu Hành Bằng Thân Thể Tiên Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook