Chương 29: Cậu ta là ăn trộm
Lý đạo nhiên
02/06/2022
“Được, tôi sẽ đến.” Phương Vũ nói.
“Để tôi phái xe đi tiếp cậu Phương lại đây…” Cơ Đông Sơn nói.
“Không cần, bây giờ mới tám giờ năm mươi phút, để tôi đi qua, coi như tản bộ.” Phương Vũ nói.
Sau khi cúp máy, Phương Vũ đi đến nhà họ Cơ.
Thương nhân tình báo?
Thật ra, Phương Vũ mới là người nắm giữ nhiều thông tin nhất thế giới.
Anh sống gần năm nghìn năm, cũng đi hết thế giới rồi.
Nhưng mà, gần một nghìn năm trở lại đi, Phương Vũ rất ít khi vòng quanh thế giới mà chỉ ở Trung Quốc.
Hơn nữa khi ở Trung Quốc thì anh cũng không đi đâu. Chỉ là ở một chỗ trong thời gian dài, sau đó lại đổi chỗ khác rồi ở đó một thời gian.
Có rất nhiều thứ trên thế giới này đang thay đổi dần theo thời gian.
Thông tin mà Phương Vũ biết trước kia đã không còn hiệu lực từ lâu. Hiện tại anh cần phải dựa vào lực lượng bên ngoài, mới có thể nhanh chóng thu hoạch một ít thông tin.
Nếu vị đại sư Phù này có thể cung cấp một vài nơi có yêu thú cấp cao ở, Phương Vũ sẽ cám ơn ông ta.
Phương Vũ chầm chậm bước đến nhà họ Cơ, lúc chín giờ năm mươi phút tối thì anh đến trước cửa nhà bọn họ.
Lúc này, có rất nhiều siêu xe đang đậu ở trước cửa nhà họ Cơ.
Bảo vệ thấy Phương Vũ mặc đồng phục bước vào, nhíu mày nói: “Xin lấy thư mời ra.”
“Là gia chủ của mấy người mời tôi đến.”
“Gia chủ mời cậu trực tiếp?” Bảo vệ nhìn Phương Vũ từ trên xuống dưới, vẻ mặt không tin.
Người có thể làm Cơ Đông Sơ mời trực tiếp, chắc chắn là khách quý có thân phận không bình thường. Sao một học sinh trung học như Phương Vũ lại được đãi ngộ này?
“Cậu đứng đợi ở đây, tôi đi hỏi một chút.” Một bảo vệ nói.
“Còn hỏi cái gì nữa, vừa nhìn thì đã biết cậu ta chỉ là đứa trẻ định trà trộn vào giới thượng lưu để mở mang tầm mắt, tôi thấy cứ đuổi đi là được.” Một bảo vệ khác nói.
“Vẫn nên hỏi một chút. Anh ở đây trông cậu ta, tôi quay lại nhanh thôi.” Nói xong, bảo vệ xoay người rời đi.
Bảo vệ đứng ở cửa nhìn Phương Vũ với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Lúc này, một chiếc BMW dừng ở phía sau Phương Vũ, có ba người bước xuống xe, một người đàn ông trung niên và hai thiếu nữ mặc lễ phục.
Hai thiếu nữ này là Tưởng Duyệt cùng Hứa Hiểu Na.
Ba người đi lên phía trước, người đàn ông trung niên liếc nhìn Phương Vũ rồi lấy thư mời ra khỏi túi áo.
“Thưa ngài Tưởng, mời vào.” Bảo vệ lập tức khom lưng với người đàn ông trung niên.
Lúc này, Tưởng Duyệt cùng Hứa Hiểu Na cũng chú ý đến Phương Vũ.
Tưởng Duyệt chọc bả vai của Hứa Hiểu Na, ánh mắt chứa đầy vẻ giễu cợt.
Hiển nhiên, Phương Vũ đứng ở đó là bởi vì không vào được.
“Ôi, đây không phải là Phương Vũ à? Không ngờ đến đây cũng có thể gặp được cậu. Cậu cũng đến tham dự tiệc rượu của nhà họ Cơ sao?” Hứa Hiểu Na tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
Phương Vũ liếc mắt nhìn hai người, không nói chuyện.
“Người ta cũng đâu có nói là đến dự tiệc, nếu không thì đã đi vào từ lâu rồi.” Tưởng Duyệt nói.
“Ồ Phương Vũ, có phải cậu không có thư mời hay không? Thế này thì không được rồi, đây là buổi tiệc của nhà họ Cơ, việc kiểm tra thư mời rất nghiêm ngặt, nếu không thì sẽ có mấy kẻ linh tinh từ đâu lẻn vào…” Hứa Hiểu Na châm chọc.
“Không có thư mời thì đi chỗ khác, nếu không lát nữa bảo vệ sẽ đuổi cậu đi đấy!” Tưởng Duyệt nói với giọng điệu châm chọc.
“Vào thôi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.” Bố của Tưởng Duyệt, Tưởng Chấn Long nói.
“Cậu cứ ở đây hít không khí đi, tôi muốn xem xem cậu đi vào thế nào!”
Tưởng Duyệt cùng Hứa Hiểu Na lại nhìn Phương Vũ với ánh mắt giễu cợt, sau đó đi theo Tưởng Chấn Long vào nhà họ Cơ.
“Phương Vũ đứng ở đó tựa như tên ngốc vậy.” Hứa Hiểu Na cười khẩy.
“Ha ha, không có thư mời mà cũng đòi dự tiệc, cậu ta cho rằng vào giới thượng lưu dễ lắm sao?” Tưởng Duyệt nói.
“Cậu thanh niên vừa rồi bạn của hai đứa?” Tưởng Chấn Long quay đầu hỏi.
“Không được xem là bạn học, chỉ là một kẻ tầm thường thôi bố.” Tưởng Duyệt nói.
Tưởng Chấn Long gật đầu nói: “Hai đứa không nên qua lại với người như thế này. Xã hội được phân chia thành nhiều tầng lớp, tầng lớp thấp và tầng lớp cao là hai thế giới khác nhau. Chúng ta không cần phải làm quen với những người ở tầng lớp thấp, bởi vì bọn họ sẽ không giúp được gì cho các cọn mà chỉ biết nhờ vả.”
Tưởng Duyệt cùng Hứa Hiểu Na gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Chờ lát nữa vào dự tiệc, nhớ tìm con cháu của các gia tộc trò chuyện, tranh thủ tiến vào vòng xã giao của bọn họ, chuyện này vô cùng có lợi cho hai đứa. Năm đó bố cũng làm như vậy mới có thể tiến vào giới thượng lưu.” Tưởng Chấn Long nói thêm.
Phương Vũ đợi khoảng chừng năm phút thì thấy Cơ Đông Sơn vội vàng chạy ra.
“Khốn kiếp! Cậu Phương là người có ân với nhà họ Cơ chúng ta, vậy mà các cậu làm cậu ấy đợi ở đây lâu như vậy! Thật là khốn nạn!” Cơ Đông Sơ tức giận mắng hai gã bảo vệ.
Vị bảo vệ trước đó còn tỏ vẻ không kiên nhẫn, lúc này vội vàng khom lưng với Phương Vũ, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Cậu Phương, thật sự xin lỗi, là tôi quên nói với bảo vệ, là sơ sót của tôi…” Cơ Đông Sơn cũng xin lỗi Phương Vũ.
“Không sao, đi vào thôi.” Phương Vũ nói.
Cơ Đông Sơ đi vào với Phương Vũ, khi đi qua hai gã bảo vệ đang khom lưng không dám thẳng người, ông ta nói: “Qua đêm nay, hai người các cậu bị cách chức một tháng, trừ ba tháng tiền lương!”
Hai gã bảo vệ run lên, sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ không thể ngờ thân phận của Phương Vũ lại cao quý đến vậy.
“Cơ gia chủ đừng phạt bọn họ, tôi không để bụng.” Phương Vũ xua tay nói.
Con người đều là kẻ thích nịnh bợ, nên thái độ của hai gã bảo vệ với Phương Vũ cũng là phản ứng bình thường thôi, cũng không quá tệ, không làm sai chuyện gì.
Nếu sai, cũng là do Cơ Đông Sơn sơ sẩy, không cần phải phạt hai gã bảo vệ này.
Cơ Đông Sơn hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn không cám ơn cậu Phương?”
“Cám ơn cậu Phương, cám ơn cậu Phương…” Hai gã bảo vệ không ngừng khom lưng với Phương Bũ.
“Cậu Phương, đại sư Phù đã đến rồi, nhưng ông ta còn đang uống rượu đánh bài cùng người khác, lát nữa tôi sẽ mang cậu đến gặp ông ta.” Cơ Đông Sơn nói.1
“Được, ông lo chuyện của ông đi, tôi đi dạo một vòng.” Phương Vũ nói.
Sau đó, Phương Vũ đến khu thưởng thức rượu.
Có vài nhân viên pha chế đứng ở đây, bọn họ chuyên cung cấp cocktail cho khách.
Phương Vũ cầm một ly rượu trái cây, vừa đi quanh hội trường vừa uống.
Không ít khách khứa khi thấy Phương Vũ, người đang mặc đồng phục học sinh, thì đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Đây là con cái nhà ai? Sao ra ngoài mà không mặc tây trang?
Phương Vũ không để ý đến ánh mắt của người khác, anh đi quanh đại sảnh nhà họ Cơ.
Thoạt nhìn, Cơ Đông Sơn có niềm đam mê với việc sưu tầm đồ cổ, mõi một vật ở trong đại sảnh đều có giá trị xa xỉ.
Thật ra trong nhà của Phương Vũ cũng có không ít đồ cổ, chẳng qua chúng đều được giữ trong căn nhà ở thủ đô kia.
Tưởng Duyệt cùng Hứa Hiểu Na đi theo Tưởng Chấn Long chào từng vị khách.
Những vị khách này đều không quen Tưởng Chấn Long, nhưng vẫn chào lại ông ta theo phép lịch sự.
Sau khi đi được vài vòng, Tưởng Duyệt hơi mất kiên nhẫn nói: “Bố, những người này không quen biết chúng ta, vì sao chúng ta phải chào hỏi bọn họ?”
“Đây là thủ đoạn trà trộn vào giới thượng lưu của bố! Nhất định phải giả vờ quen biết để người ta biết mặt mình.” Tưởng Chấn Long nói.
“Nhưng như thế thì… quá chán.” Tưởng Duyệt nói.
Cô ta cùng Hứa Hiểu Na đến tham gia tiệc rượu là vì để làm quen một ít cậu ấm nhà giàu, lót đường cho việc gả vào nhà quyền quý.
Tưởng Chấn Long đang muốn dạy dỗ Tưởng Duyệt, thì ông ta chợt nhìn thấy một người trẻ tuổi cách đó không xa, ánh mắt của ông ta lập tức sáng lên.
“Vị kia là Trịnh Bằng, cậu ấm của nhà họ Trịnh, hai đứa đi qua chào hỏi với bố.”
Vẻ ngoài của Trịnh Bằng cũng có thể được xem là đẹp trai, hơn nữa thoạt nhìn thực trẻ tuổi.
“Nhà họ Trịnh là thủ lĩnh của mảng trang phục ở Giang Nam! Tài sản của cả gia tộc hơn một tỷ! Nếu hai đứa có thể leo lên nhà họ Trịnh thì không cần phải lo cho nửa đời sau.” Tưởng Chấn Long khẽ nói.
Ba người đến trước mặt Trịnh Bằng, chào anh ta.
‘Lại là rác rưởi đến giả vờ quen biết.’
Trịnh Bằng nhìn Tưởng Chấn Long, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
Nhưng khi thấy Tưởng Duyệt bên cạnh Tưởng Chấn Long, ánh mắt của anh ta sáng lên.
‘Cô gái này không tồi, chơi một chút cũng có thể.’
“Cô tên là gì?” Trịnh Bằng hỏi.
“Anh hỏi tôi phải không?” Tưởng Duyệt vừa vui mừng vừa lo sợ hỏi.
“Đúng vậy.” Trịnh Bằng mỉm cười nói.
“Tôi, tôi là Tưởng Duyệt.” Tưởng Duyệt kìm nén xúc động trong lòng, nói.
“Cô rất xinh đẹp.” Trịnh Bằng lại khen.
“Thật, thật vậy chăng?” Tưởng Duyệt vuốt mặt của mình, cô ta cảm thấy gương mặt của mình nóng lên.
“Đúng vậy, nếu cô bằng lòng thì sau khi buổi tiệc đêm nay kết thúc, tôi có thể lái xe đưa cô đi hóng gió.” Trịnh Bằng nói.
“… Tôi, tất nhiên là tôi bằng lòng!” Tưởng Duyệt lập tức đồng ý, cô ta vui đến nỗi đỏ cả mặt.
Hai người trò chuyện rất sôi nổi, Tưởng Chấn Long mỉm cười, vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tưởng Duyệt.
Hứa Hiểu Na bị bỏ rơi, tâm trạng không khỏi hụt hẫng, cô ta tùy tiện nhìn sang bên cạnh thì thấy Phương Vũ đang xem đồ cổ.
‘Rõ ràng cậu ta không có thư mời, sao cậu ta vào đây được?’
‘Không lẽ… cậu ta trốn bảo vệ đi vào đây?;
‘Bây giờ cậu ta nhìn đồ cổ, có phải là định trộm đồ cổ đi không?’
Khi Hứa Hiểu Na đang nghĩ thầm thì đột nhiên những người xung quanh hô lên.
“Cô chủ Cơ xuống lầu!”
Trịnh Bằng đang tán gẫu cùng Tưởng Duyệt, khi nghe thấy, anh ta lập tức quay đầu thì nhìn thấy Cơ Như My đang xuống lầu.
Cơ Như My mặc lễ phục màu tím, mái tóc đen nhánh được búi ở trên đầu, khuôn mặt được trang điểm sơ qua, đẹp đến hoàn mỹ. Làn da của cô ấy khỏe khoắn, trắng đến phát sáng trên nền lễ phục màu tím.
Cô ấy đi đôi giày cao gót, chậm rãi xuống lầu, hấp dẫn toàn bộ khách khứa ở đại sảnh.
Từ khi cô ấy xuất hiện, những cô gái ở đây đã bị áp đảo.
Trịnh Bằng nhìn Cơ Như My bằng ánh mắt nóng cháy.
“Anh Trịnh, vừa rồi nói đến…” Nhìn ánh mắt của Trịnh Bằng, Tưởng Duyệt có chút không thoải mái, cô ta muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với Trịnh Bằng.
“Cô im lặng chút đi.” Trịnh Bằng quay mặt đi, ánh mắt nhìn Tưởng Duyệt đã trở nên lãnh đạm.
Nếu so với Cơ Như My thì Tưởng Duyệt quá bình thường.
Nhận ra thái độ của Trịnh Bằng thay đổi, trái tim của Tưởng Duyệt tan nát.
Lúc này, Hứa Hiểu Na phục hồi tinh thần lại, cô ta nói nhỏ với Tưởng Duyệt.
Tưởng Duyệt sửng sốt, sau đó cô ta nhìn về phía mà Hứa Hiểu Na chỉ, đúng là thấy được Phương Vũ.
Dám lẻn vào buổi tiệc của nhà họ Cơ?
Để tôi xem cậu chết như thế nào!
Lúc này, Tưởng Duyệt đang ngậm một cục tức, sự xuất hiện của Phương Vũ vừa lúc để cô ta trút giận.
Tưởng Duyệt đi lại nói vài câu với Tưởng Chấn Long, Tưởng Chấn Long cũng nhìn Phương Vũ cách đó không xa, híp mắt nói: “Vừa lúc cô Cơ đến, chúng ta nói ngay với cô ấy.”
Đây là cơ hội tốt để biểu hiện trước mặt nhà họ Cơ!
Vì thế, Tưởng Chấn Long lập tức dẫn Tưởng Duyệt cùng Hứa Hiểu Na đến trước mặt Cơ Như My.
“Cô Cơ, chúng tôi có chuyện gấp muốn nói với cô.”
Cơ Như My nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Bên kia có một tên trộm!” Tưởng Duyệt chỉ vào Phương Vũ đang xem bình hoa cổ, lớn tiếng nói.
“Để tôi phái xe đi tiếp cậu Phương lại đây…” Cơ Đông Sơn nói.
“Không cần, bây giờ mới tám giờ năm mươi phút, để tôi đi qua, coi như tản bộ.” Phương Vũ nói.
Sau khi cúp máy, Phương Vũ đi đến nhà họ Cơ.
Thương nhân tình báo?
Thật ra, Phương Vũ mới là người nắm giữ nhiều thông tin nhất thế giới.
Anh sống gần năm nghìn năm, cũng đi hết thế giới rồi.
Nhưng mà, gần một nghìn năm trở lại đi, Phương Vũ rất ít khi vòng quanh thế giới mà chỉ ở Trung Quốc.
Hơn nữa khi ở Trung Quốc thì anh cũng không đi đâu. Chỉ là ở một chỗ trong thời gian dài, sau đó lại đổi chỗ khác rồi ở đó một thời gian.
Có rất nhiều thứ trên thế giới này đang thay đổi dần theo thời gian.
Thông tin mà Phương Vũ biết trước kia đã không còn hiệu lực từ lâu. Hiện tại anh cần phải dựa vào lực lượng bên ngoài, mới có thể nhanh chóng thu hoạch một ít thông tin.
Nếu vị đại sư Phù này có thể cung cấp một vài nơi có yêu thú cấp cao ở, Phương Vũ sẽ cám ơn ông ta.
Phương Vũ chầm chậm bước đến nhà họ Cơ, lúc chín giờ năm mươi phút tối thì anh đến trước cửa nhà bọn họ.
Lúc này, có rất nhiều siêu xe đang đậu ở trước cửa nhà họ Cơ.
Bảo vệ thấy Phương Vũ mặc đồng phục bước vào, nhíu mày nói: “Xin lấy thư mời ra.”
“Là gia chủ của mấy người mời tôi đến.”
“Gia chủ mời cậu trực tiếp?” Bảo vệ nhìn Phương Vũ từ trên xuống dưới, vẻ mặt không tin.
Người có thể làm Cơ Đông Sơ mời trực tiếp, chắc chắn là khách quý có thân phận không bình thường. Sao một học sinh trung học như Phương Vũ lại được đãi ngộ này?
“Cậu đứng đợi ở đây, tôi đi hỏi một chút.” Một bảo vệ nói.
“Còn hỏi cái gì nữa, vừa nhìn thì đã biết cậu ta chỉ là đứa trẻ định trà trộn vào giới thượng lưu để mở mang tầm mắt, tôi thấy cứ đuổi đi là được.” Một bảo vệ khác nói.
“Vẫn nên hỏi một chút. Anh ở đây trông cậu ta, tôi quay lại nhanh thôi.” Nói xong, bảo vệ xoay người rời đi.
Bảo vệ đứng ở cửa nhìn Phương Vũ với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Lúc này, một chiếc BMW dừng ở phía sau Phương Vũ, có ba người bước xuống xe, một người đàn ông trung niên và hai thiếu nữ mặc lễ phục.
Hai thiếu nữ này là Tưởng Duyệt cùng Hứa Hiểu Na.
Ba người đi lên phía trước, người đàn ông trung niên liếc nhìn Phương Vũ rồi lấy thư mời ra khỏi túi áo.
“Thưa ngài Tưởng, mời vào.” Bảo vệ lập tức khom lưng với người đàn ông trung niên.
Lúc này, Tưởng Duyệt cùng Hứa Hiểu Na cũng chú ý đến Phương Vũ.
Tưởng Duyệt chọc bả vai của Hứa Hiểu Na, ánh mắt chứa đầy vẻ giễu cợt.
Hiển nhiên, Phương Vũ đứng ở đó là bởi vì không vào được.
“Ôi, đây không phải là Phương Vũ à? Không ngờ đến đây cũng có thể gặp được cậu. Cậu cũng đến tham dự tiệc rượu của nhà họ Cơ sao?” Hứa Hiểu Na tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
Phương Vũ liếc mắt nhìn hai người, không nói chuyện.
“Người ta cũng đâu có nói là đến dự tiệc, nếu không thì đã đi vào từ lâu rồi.” Tưởng Duyệt nói.
“Ồ Phương Vũ, có phải cậu không có thư mời hay không? Thế này thì không được rồi, đây là buổi tiệc của nhà họ Cơ, việc kiểm tra thư mời rất nghiêm ngặt, nếu không thì sẽ có mấy kẻ linh tinh từ đâu lẻn vào…” Hứa Hiểu Na châm chọc.
“Không có thư mời thì đi chỗ khác, nếu không lát nữa bảo vệ sẽ đuổi cậu đi đấy!” Tưởng Duyệt nói với giọng điệu châm chọc.
“Vào thôi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.” Bố của Tưởng Duyệt, Tưởng Chấn Long nói.
“Cậu cứ ở đây hít không khí đi, tôi muốn xem xem cậu đi vào thế nào!”
Tưởng Duyệt cùng Hứa Hiểu Na lại nhìn Phương Vũ với ánh mắt giễu cợt, sau đó đi theo Tưởng Chấn Long vào nhà họ Cơ.
“Phương Vũ đứng ở đó tựa như tên ngốc vậy.” Hứa Hiểu Na cười khẩy.
“Ha ha, không có thư mời mà cũng đòi dự tiệc, cậu ta cho rằng vào giới thượng lưu dễ lắm sao?” Tưởng Duyệt nói.
“Cậu thanh niên vừa rồi bạn của hai đứa?” Tưởng Chấn Long quay đầu hỏi.
“Không được xem là bạn học, chỉ là một kẻ tầm thường thôi bố.” Tưởng Duyệt nói.
Tưởng Chấn Long gật đầu nói: “Hai đứa không nên qua lại với người như thế này. Xã hội được phân chia thành nhiều tầng lớp, tầng lớp thấp và tầng lớp cao là hai thế giới khác nhau. Chúng ta không cần phải làm quen với những người ở tầng lớp thấp, bởi vì bọn họ sẽ không giúp được gì cho các cọn mà chỉ biết nhờ vả.”
Tưởng Duyệt cùng Hứa Hiểu Na gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Chờ lát nữa vào dự tiệc, nhớ tìm con cháu của các gia tộc trò chuyện, tranh thủ tiến vào vòng xã giao của bọn họ, chuyện này vô cùng có lợi cho hai đứa. Năm đó bố cũng làm như vậy mới có thể tiến vào giới thượng lưu.” Tưởng Chấn Long nói thêm.
Phương Vũ đợi khoảng chừng năm phút thì thấy Cơ Đông Sơn vội vàng chạy ra.
“Khốn kiếp! Cậu Phương là người có ân với nhà họ Cơ chúng ta, vậy mà các cậu làm cậu ấy đợi ở đây lâu như vậy! Thật là khốn nạn!” Cơ Đông Sơ tức giận mắng hai gã bảo vệ.
Vị bảo vệ trước đó còn tỏ vẻ không kiên nhẫn, lúc này vội vàng khom lưng với Phương Vũ, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Cậu Phương, thật sự xin lỗi, là tôi quên nói với bảo vệ, là sơ sót của tôi…” Cơ Đông Sơn cũng xin lỗi Phương Vũ.
“Không sao, đi vào thôi.” Phương Vũ nói.
Cơ Đông Sơ đi vào với Phương Vũ, khi đi qua hai gã bảo vệ đang khom lưng không dám thẳng người, ông ta nói: “Qua đêm nay, hai người các cậu bị cách chức một tháng, trừ ba tháng tiền lương!”
Hai gã bảo vệ run lên, sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ không thể ngờ thân phận của Phương Vũ lại cao quý đến vậy.
“Cơ gia chủ đừng phạt bọn họ, tôi không để bụng.” Phương Vũ xua tay nói.
Con người đều là kẻ thích nịnh bợ, nên thái độ của hai gã bảo vệ với Phương Vũ cũng là phản ứng bình thường thôi, cũng không quá tệ, không làm sai chuyện gì.
Nếu sai, cũng là do Cơ Đông Sơn sơ sẩy, không cần phải phạt hai gã bảo vệ này.
Cơ Đông Sơn hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn không cám ơn cậu Phương?”
“Cám ơn cậu Phương, cám ơn cậu Phương…” Hai gã bảo vệ không ngừng khom lưng với Phương Bũ.
“Cậu Phương, đại sư Phù đã đến rồi, nhưng ông ta còn đang uống rượu đánh bài cùng người khác, lát nữa tôi sẽ mang cậu đến gặp ông ta.” Cơ Đông Sơn nói.1
“Được, ông lo chuyện của ông đi, tôi đi dạo một vòng.” Phương Vũ nói.
Sau đó, Phương Vũ đến khu thưởng thức rượu.
Có vài nhân viên pha chế đứng ở đây, bọn họ chuyên cung cấp cocktail cho khách.
Phương Vũ cầm một ly rượu trái cây, vừa đi quanh hội trường vừa uống.
Không ít khách khứa khi thấy Phương Vũ, người đang mặc đồng phục học sinh, thì đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Đây là con cái nhà ai? Sao ra ngoài mà không mặc tây trang?
Phương Vũ không để ý đến ánh mắt của người khác, anh đi quanh đại sảnh nhà họ Cơ.
Thoạt nhìn, Cơ Đông Sơn có niềm đam mê với việc sưu tầm đồ cổ, mõi một vật ở trong đại sảnh đều có giá trị xa xỉ.
Thật ra trong nhà của Phương Vũ cũng có không ít đồ cổ, chẳng qua chúng đều được giữ trong căn nhà ở thủ đô kia.
Tưởng Duyệt cùng Hứa Hiểu Na đi theo Tưởng Chấn Long chào từng vị khách.
Những vị khách này đều không quen Tưởng Chấn Long, nhưng vẫn chào lại ông ta theo phép lịch sự.
Sau khi đi được vài vòng, Tưởng Duyệt hơi mất kiên nhẫn nói: “Bố, những người này không quen biết chúng ta, vì sao chúng ta phải chào hỏi bọn họ?”
“Đây là thủ đoạn trà trộn vào giới thượng lưu của bố! Nhất định phải giả vờ quen biết để người ta biết mặt mình.” Tưởng Chấn Long nói.
“Nhưng như thế thì… quá chán.” Tưởng Duyệt nói.
Cô ta cùng Hứa Hiểu Na đến tham gia tiệc rượu là vì để làm quen một ít cậu ấm nhà giàu, lót đường cho việc gả vào nhà quyền quý.
Tưởng Chấn Long đang muốn dạy dỗ Tưởng Duyệt, thì ông ta chợt nhìn thấy một người trẻ tuổi cách đó không xa, ánh mắt của ông ta lập tức sáng lên.
“Vị kia là Trịnh Bằng, cậu ấm của nhà họ Trịnh, hai đứa đi qua chào hỏi với bố.”
Vẻ ngoài của Trịnh Bằng cũng có thể được xem là đẹp trai, hơn nữa thoạt nhìn thực trẻ tuổi.
“Nhà họ Trịnh là thủ lĩnh của mảng trang phục ở Giang Nam! Tài sản của cả gia tộc hơn một tỷ! Nếu hai đứa có thể leo lên nhà họ Trịnh thì không cần phải lo cho nửa đời sau.” Tưởng Chấn Long khẽ nói.
Ba người đến trước mặt Trịnh Bằng, chào anh ta.
‘Lại là rác rưởi đến giả vờ quen biết.’
Trịnh Bằng nhìn Tưởng Chấn Long, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
Nhưng khi thấy Tưởng Duyệt bên cạnh Tưởng Chấn Long, ánh mắt của anh ta sáng lên.
‘Cô gái này không tồi, chơi một chút cũng có thể.’
“Cô tên là gì?” Trịnh Bằng hỏi.
“Anh hỏi tôi phải không?” Tưởng Duyệt vừa vui mừng vừa lo sợ hỏi.
“Đúng vậy.” Trịnh Bằng mỉm cười nói.
“Tôi, tôi là Tưởng Duyệt.” Tưởng Duyệt kìm nén xúc động trong lòng, nói.
“Cô rất xinh đẹp.” Trịnh Bằng lại khen.
“Thật, thật vậy chăng?” Tưởng Duyệt vuốt mặt của mình, cô ta cảm thấy gương mặt của mình nóng lên.
“Đúng vậy, nếu cô bằng lòng thì sau khi buổi tiệc đêm nay kết thúc, tôi có thể lái xe đưa cô đi hóng gió.” Trịnh Bằng nói.
“… Tôi, tất nhiên là tôi bằng lòng!” Tưởng Duyệt lập tức đồng ý, cô ta vui đến nỗi đỏ cả mặt.
Hai người trò chuyện rất sôi nổi, Tưởng Chấn Long mỉm cười, vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tưởng Duyệt.
Hứa Hiểu Na bị bỏ rơi, tâm trạng không khỏi hụt hẫng, cô ta tùy tiện nhìn sang bên cạnh thì thấy Phương Vũ đang xem đồ cổ.
‘Rõ ràng cậu ta không có thư mời, sao cậu ta vào đây được?’
‘Không lẽ… cậu ta trốn bảo vệ đi vào đây?;
‘Bây giờ cậu ta nhìn đồ cổ, có phải là định trộm đồ cổ đi không?’
Khi Hứa Hiểu Na đang nghĩ thầm thì đột nhiên những người xung quanh hô lên.
“Cô chủ Cơ xuống lầu!”
Trịnh Bằng đang tán gẫu cùng Tưởng Duyệt, khi nghe thấy, anh ta lập tức quay đầu thì nhìn thấy Cơ Như My đang xuống lầu.
Cơ Như My mặc lễ phục màu tím, mái tóc đen nhánh được búi ở trên đầu, khuôn mặt được trang điểm sơ qua, đẹp đến hoàn mỹ. Làn da của cô ấy khỏe khoắn, trắng đến phát sáng trên nền lễ phục màu tím.
Cô ấy đi đôi giày cao gót, chậm rãi xuống lầu, hấp dẫn toàn bộ khách khứa ở đại sảnh.
Từ khi cô ấy xuất hiện, những cô gái ở đây đã bị áp đảo.
Trịnh Bằng nhìn Cơ Như My bằng ánh mắt nóng cháy.
“Anh Trịnh, vừa rồi nói đến…” Nhìn ánh mắt của Trịnh Bằng, Tưởng Duyệt có chút không thoải mái, cô ta muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với Trịnh Bằng.
“Cô im lặng chút đi.” Trịnh Bằng quay mặt đi, ánh mắt nhìn Tưởng Duyệt đã trở nên lãnh đạm.
Nếu so với Cơ Như My thì Tưởng Duyệt quá bình thường.
Nhận ra thái độ của Trịnh Bằng thay đổi, trái tim của Tưởng Duyệt tan nát.
Lúc này, Hứa Hiểu Na phục hồi tinh thần lại, cô ta nói nhỏ với Tưởng Duyệt.
Tưởng Duyệt sửng sốt, sau đó cô ta nhìn về phía mà Hứa Hiểu Na chỉ, đúng là thấy được Phương Vũ.
Dám lẻn vào buổi tiệc của nhà họ Cơ?
Để tôi xem cậu chết như thế nào!
Lúc này, Tưởng Duyệt đang ngậm một cục tức, sự xuất hiện của Phương Vũ vừa lúc để cô ta trút giận.
Tưởng Duyệt đi lại nói vài câu với Tưởng Chấn Long, Tưởng Chấn Long cũng nhìn Phương Vũ cách đó không xa, híp mắt nói: “Vừa lúc cô Cơ đến, chúng ta nói ngay với cô ấy.”
Đây là cơ hội tốt để biểu hiện trước mặt nhà họ Cơ!
Vì thế, Tưởng Chấn Long lập tức dẫn Tưởng Duyệt cùng Hứa Hiểu Na đến trước mặt Cơ Như My.
“Cô Cơ, chúng tôi có chuyện gấp muốn nói với cô.”
Cơ Như My nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Bên kia có một tên trộm!” Tưởng Duyệt chỉ vào Phương Vũ đang xem bình hoa cổ, lớn tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.