Chương 578: Chúng tôi nhận thua!
Lý đạo nhiên
23/10/2024
Phương Vỹ Huyền lại vươn tay trái lên lần nữa, điểm lên trên trán Tiêu Bắc Thạnh.
Trên đầu ngón tay nổi lên ánh sáng.
Một lát sau, sắc mặt Phương Vỹ Huyền tối tăm, thu tay lại.
Hồn phách của Tiêu Bắc Thạnh đã bị chia tách thành hai nửa.
Rất rõ ràng là do Vạn Chính Dương làm.
Cứ như vậy, Phương Vỹ Huyền cũng không thể thu được bất kỳ ký ức gì liên quan đến Tử Viêm Cung ở trong hồn phách của Tiêu Bắc Thạnh.
Tiêu Bắc Thạnh trợn to hai mắt, nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt, ánh mắt trống rỗng.
Bởi vì hồn phách bị chia tách, gã đã hoàn toàn trở thành một kẻ ngốc, hoặc có thể nói là kẻ điên.
Gã không có bất kỳ ký ức gì, cũng không hề có chỉ số thông minh.
Gã chỉ còn lại là một cái xác không hồn, chẳng khác nào những sinh linh dưới nền đất.
Phương Vỹ Huyền nhìn Tiêu Bắc Thạnh, lại nhìn tay phải nâng pháp cầu lên.
Anh vốn định gϊếŧ Tiêu Bắc Thạnh, nhưng nghĩ lại thì lại bỏ suy nghĩ này đi.
Bây giờ Tiêu Bắc Thạnh chỉ là một cái vỏ rỗng không biết gì, gϊếŧ gã cũng vô ích, ngược lại còn rước tới nhiều phiền phức.
Vì thế, Phương Vỹ Huyền dùng tay trái bắt lấy Tiêu Bắc Thạnh, tay phải đẩy lên trên, đẩy quả pháp cầu kia lên trên trời cao.
“Bùm!”
Pháp cầu nổ mạnh ở giữa không trung, năng lượng ẩn chứa bên trong hoàn toàn bùng nổ ra, phát ra một tiếng vang lớn.
Mặc dù đã cách mặt đất vài trăm mét, nhưng vẫn gây ra chấn động cực lớn.
Bầu trời bị ánh sáng đen che kín, ánh mặt trời cũng không xuyên qua được.
Trong phạm vi mấy cây số, đều trở nên tối đen.
Một trận gió lớn càn quét thổi qua, có mấy người không đứng vững, lập tức bị gió lớn thổi bay ra ngoài.
Để không bị gió to thổi đi, không ít người dứt khoát nằm rạp xuống mặt đất.
Lúc này, khung cảnh khắp đất trời, chẳng khác nào ngày tận thế, vô cùng khủng bố.
Gần hai phút sau, cơn gió dữ dội kia mới dừng lại.
Ánh sáng đen trên bầu trời chậm rãi tan đi, ánh mặt trời lại chiếu xuống mặt đất một lần nữa.
Sau khi đã hoàn toàn yên ổn trở lại, đám người nằm rạp ở trên mặt đất, mới dám đứng dậy.
Bọn họ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một cảnh tượng chấn động.
Vốn dĩ trên bầu trời có không ít đám mây.
Nhưng mà bây giờ, những đám mây đó đã tản ra xung quanh ở giữa xuất hiện một cái lỗ lớn.
Rất rõ ràng, những đám mây đó, là do bị trận nổ mạnh vừa rồi kia làm cho tản ra!
Tất cả mọi người đều không ngờ, một cuộc thi đấu quân sự bình thường, lại sẽ phát triển thành tình trạng bây giờ!
Trận chiến này quả thật đúng là chấn động đất trời, quỷ thần hoảng sợ!
Trận chiến giữa Đạo Thiên của quân đội Tấn Long đến từ khu quân sự Giang Nam cùng với Tiêu Bắc Thạnh của quân đội Thiên Thần đến từ khu quân sự thủ đô, khiến cho trời đất cũng phải chấn động!
Trận chiến đấu này, có thể sẽ để lại một dấu ấn vô cùng mạnh mẽ trong lịch sử của quân khu Hoa Hạ!
Có điều, sau khi xung quanh bình ổn trở lại, chuyện mà mọi người đều quan tâm nhất đó chính là, kết quả của trận đấu này như thế nào?
Đã đánh tới mức này rồi, hẳn là cũng đã rõ thắng thua rồi chứ nhỉ?
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Long Uy đài.
Lúc này, Long Uy đài được đúc thành từ đá huyền thiết, đã sớm tan hoang đổ nát, chỗ nào cũng ngổn ngang, từ xa nhìn lại, hoàn toàn không nhận ra rằng nó là một sân tập, chỉ có thể nhìn ra một đống tàn tích toàn đá vụn.
Mọi người đều đang tìm kiếm bóng dáng của Phương Vỹ Huyền và Tiêu Bắc Thạnh.
Nhưng bọn họ tìm khắp một vòng, cũng không nhìn thấy được hai người này.
Mấy vị tổng tư lệnh, cũng trở lại trên khán phòng.
Nhìn thấy xung quanh Long Uy đài đều hoàn toàn đổ nát, sắc mặt La Thiệu Sênh khó coi.
Cuộc thi quân khu lần này, quân khu trung bộ của bọn họ chưa tranh được hạng gì tốt, nhưng đã tổn thất rất lớn!
Không chỉ có Long Uy đài bị phá huỷ, rất nhiều phương tiện, cây cối xung quanh cũng đều bị phá hủy!
Hạ Tư Không ở bên cạnh, thì lại là sắc mặt nghiêm trọng, đang tìm kiếm bóng dáng Phương Vỹ Huyền.
Ông ta mong rằng Phương Vỹ Huyền sẽ là bên giành chiến thắng.
Hạ Vi Vãn dìu Hạ Tuyết Nhan vẫn còn đang chưa hoàn hồn, đi tới bên cạnh Hạ Tư Không, nhẹ giọng hỏi: “Ông nội, Phương… Đạo Thiên có thắng không?”
Hạ Tư Không chau mày, khẽ lắc đầu.
Trong lúc mọi người ở đây đều đang tìm kiếm bóng dáng của hai người, thì một bóng người đã chạy như bay tới từ nơi xa, rất nhanh đã dừng lại ở trên Long Uy đài.
“Là Đạo Thiên! Là Đạo Thiên của quân đội Tấn Long!” Có người hét to!
Sau khi biết người trở về là Đạo Thiên, mọi người đều ồ lên!
Đạo Thiên trở về, điều này chẳng phải đã thể hiện rằng… Tiêu Bắc Thạnh thua trận?
Tiêu Bắc Thạnh từ lúc bắt đầu gia nhập quân đội, chưa từng bại trận, vậy mà lại thua?
“Mau nhìn, trong tay Đạo Thiên còn có người… Đúng rồi, hình như là Tiêu Bắc Thạnh!” Có người chú ý tới điều này, ngạc nhiên kêu lên.
Người đó vừa mở miệng nói vậy, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, quả nhiên nhìn thấy trong tay Phương Vỹ Huyền còn ôm một người.
Đúng là Tiêu Bắc Thạnh mặc quân phục màu trắng bạc.
Phương Vỹ Huyền đặt Tiêu Bắc Thạnh hôm mê lên trên mặt đất, nhìn về phía quân đội Thiên Thần cách đó không xa bên dưới đài, nói: “Nâng đội trưởng của các anh xuống đi.”
Đội viên của đội quân Thiên Thần, sau khi nhìn thấy Tiêu Bắc Thạnh mất đi cánh tay trái, cả người toàn là máu, sắc mặt thay đổi, vội vàng xông tới.
Trọng tài đã chạy trốn thật xa từ lâu, cũng không quên nhiệm vụ của mình, nhanh chóng quay về, chạy tới trước mặt Phương Vỹ Huyền.
“Đạo, đội trưởng Đạo Thiên.” Trọng tài nhìn thoáng qua Tiêu Bắc Thạnh nằm trên mặt đất, máu thịt lẫn lộn, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đây chính là Binh Vương đó, vậy mà còn bị đánh thành như vậy!
“Tuyên bố kết quả thi đấu đi.” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói.
Trọng tài sửng sốt, lấy lại tinh thần, sau đó trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, lại nói tiếp: “Được, tốt.”
“Ván, ván thi đấu thứ ba, quân đội Tấn Long thắng!” Trái tim trọng tài đập mạnh.
Những lời này vừa nói ra, khiến cho khắp xung quanh nổi lên ồn ào.
Bọn họ đứng ở dưới đài, không nhìn tới được tình trạng thê thảm của Tiêu Bắc Thạnh.
Nhưng nghe thấy tuyên bố của trọng tài, ít nhất bọn họ cũng biết rõ một điều.
Đó chính là, Tiêu Bắc Thạnh đã thật sự bại trận!
Binh Vương của quân khu Hoa Hạ, nhân vật truyền kỳ, Tiêu Bắc Thạnh, thua trận!
Hạ Kiều Y ở dưới đài, nhìn Phương Vỹ Huyền ở trên Long Uy đài, ánh mắt chấn động.
Động tĩnh vừa rồi, đã khiến cho cô ấy té ngã một cái, đầu gối trầy da.
Nhưng lúc này cô ấy hoàn toàn không rảnh mà lo đến đầu gối đang đau.
Phương Vỹ Huyền, vậy mà lại thật sự đánh bại được Tiêu Bắc Thạnh.
Trước đó Phương Vỹ Huyền đã từng nói, muốn giành lấy hạng nhất trong cuộc thi của giới quân khu này.
Lúc ấy Hạ Kiều Y còn khịt mũi coi thường, nghĩ rằng Phương Vỹ Huyền quá mức tự cao.
Nhưng hôm nay, Phương Vỹ Huyền đã thật sự làm được.
Lúc này, Hạ Kiều Y mới nhận ra rằng, những tin tức liên quan đến Phương Vỹ Huyền mà cô ấy nắm giữ ở trong tay, vẫn còn chưa đủ.
Trên khán phòng, mấy vị tổng tư lệnh đều có vẻ mặt giật mình sợ hãi.
“Lão Hạ, vị cứu viện này của ông kiếm ở đâu ra vậy? Thế mà ngay cả Tiêu Bắc Thạnh cũng không phải là đối thủ của cậu ấy…” La Thiệu Sênh quay đầu nhìn về phía Hạ Tư Không, vẻ mặt giật mình hỏi.
Lúc vừa nhìn thấy Phương Vỹ Huyền xuất hiện, sự căng thẳng trong lòng của Hạ Tư Không mới được dịu lại.
Đối với câu hỏi của La Thiệu Sênh, ông ta cũng không trả lời, mà chỉ hơi mỉm cười.
“Tiêu Bắc Thạnh thua? Cậu ta đâu?” Có một vị tổng tư lệnh hỏi.
“Chắc là ngất ở nơi nào đó rồi…” Một vị tổng tư lệnh khác nói.
Lúc này, trọng tài trên Long Uy đài, mặt không còn hột máu, mồ hôi đầy đầu.
“Tiếp tục tuyên bố hiệp tiếp theo đi.” Phương Vỹ Huyền nhìn trọng tài, bình thản nói.
Anh không quên nhờ vả của Hạ Tư Không.
Trọng tài chấn động cả người, nhìn về phía nơi xa, quân đội Thiên Thần mặc đồng phục màu trắng bạc, nói: “Hiệp thứ tư sắp bắt đầu, mời đội quân Thiên Thần chuẩn bị cử người lên sân khấu…”
Bên phía đội quân Thiên Thần, hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc hiệp thứ hai, Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng đánh bại đội viên siêu tinh nhuệ của đội ba bọn họ. Hiệp thứ ba, đội trưởng Tiêu Bắc Thạnh của bọn họ tự mình ra trận, nhưng vẫn thua.
Hiệp thứ tư, còn cần đấu nữa sao?
Hình ảnh Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng giải quyết ba đội viên siêu tinh nhuệ vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Những đội viên bình thường như bọn họ đi lên, chắc chắn sẽ còn bị đánh thảm hại hơn.
“Chúng tôi… Nhận thua.” Đội viên của đội quân Thiên Thần cúi đầu, nói.
Bọn họ đều là binh lính tinh nhuệ của quân khu thủ đô, lòng dạ kiêu ngạo, sau khi gia nhập quân đội Thiên Thần, thì càng kiêu ngạo đến mức không biết chữ thua viết như thế nào.
Nhưng hôm nay, đối mặt với Phương Vỹ Huyền, bọn họ chỉ có thể cúi đầu.
“Quân đội Thiên Thần bỏ quyền thi đấu hiệp thứ tư… Hiệp thi đấu này, quân đội Tấn Long đến từ khu quân sự Giang Nam giành chiến thắng!” Trọng tài tuyên bố.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả đội viên của đội quân Tấn Long, cũng đều có vẻ mặt ngẩn ra.
Trước ngày hôm nay, không ai có thể ngờ tới, quân đội Thiên Thần vẫn luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, uy phong lẫm liệt, lại sẽ nhận thua!
“Đối thủ trận tiếp theo của tôi là ai?” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía trọng tài, hỏi.
Bây giờ trọng tài thậm chí còn hơi sợ Phương Vỹ Huyền, vội vàng đáp: “Tôi sẽ lập tức công bố.”
“Trận chung kết, quân đội Tấn Long đến từ quân khu Giang Nam, đấu với quân đội Ngân Nhẫn đến từ quân khu Hoài Bắc…”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của đội viên quân đội Ngân Nhẫn đều thay đổi.
Mà trong khán phòng, vẻ mặt của Sử Chính Huy cũng thay đổi.
Sau khi tận mắt chứng kiến trận đấu vừa rồi, trong lòng ông ta nào còn chút lòng tin đoạt giải quán quân nữa?
Thực lực mà Tiêu Bắc Thạnh bày ra, đã vượt xa dự đoán của ông ta rồi.
Mà đối thủ của bọn họ, là Đạo Thiên chiến thắng Tiêu Bắc Thạnh!
Như vậy thì còn đấu cái rắm à!
Nhớ lại tình trạng thê thảm của ba người đội viên cấp siêu tinh nhuệ của quân đội Thiên Thần bị Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng đánh bại kia, Sử Chính Huy hạ quyết định.
Mặt mũi gì đó không quan trọng!
Về phần số hạng, lấy được á quân cũng coi như lời rồi!
Tóm lại, ông ta không thể để cho đám cấp dưới tinh nhuệ này của mình, bị người của Hạ Tư Không đánh tàn phế được!
“Chúng tôi bỏ quyền!” Sử Chính Huy la lớn.
Trên đầu ngón tay nổi lên ánh sáng.
Một lát sau, sắc mặt Phương Vỹ Huyền tối tăm, thu tay lại.
Hồn phách của Tiêu Bắc Thạnh đã bị chia tách thành hai nửa.
Rất rõ ràng là do Vạn Chính Dương làm.
Cứ như vậy, Phương Vỹ Huyền cũng không thể thu được bất kỳ ký ức gì liên quan đến Tử Viêm Cung ở trong hồn phách của Tiêu Bắc Thạnh.
Tiêu Bắc Thạnh trợn to hai mắt, nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt, ánh mắt trống rỗng.
Bởi vì hồn phách bị chia tách, gã đã hoàn toàn trở thành một kẻ ngốc, hoặc có thể nói là kẻ điên.
Gã không có bất kỳ ký ức gì, cũng không hề có chỉ số thông minh.
Gã chỉ còn lại là một cái xác không hồn, chẳng khác nào những sinh linh dưới nền đất.
Phương Vỹ Huyền nhìn Tiêu Bắc Thạnh, lại nhìn tay phải nâng pháp cầu lên.
Anh vốn định gϊếŧ Tiêu Bắc Thạnh, nhưng nghĩ lại thì lại bỏ suy nghĩ này đi.
Bây giờ Tiêu Bắc Thạnh chỉ là một cái vỏ rỗng không biết gì, gϊếŧ gã cũng vô ích, ngược lại còn rước tới nhiều phiền phức.
Vì thế, Phương Vỹ Huyền dùng tay trái bắt lấy Tiêu Bắc Thạnh, tay phải đẩy lên trên, đẩy quả pháp cầu kia lên trên trời cao.
“Bùm!”
Pháp cầu nổ mạnh ở giữa không trung, năng lượng ẩn chứa bên trong hoàn toàn bùng nổ ra, phát ra một tiếng vang lớn.
Mặc dù đã cách mặt đất vài trăm mét, nhưng vẫn gây ra chấn động cực lớn.
Bầu trời bị ánh sáng đen che kín, ánh mặt trời cũng không xuyên qua được.
Trong phạm vi mấy cây số, đều trở nên tối đen.
Một trận gió lớn càn quét thổi qua, có mấy người không đứng vững, lập tức bị gió lớn thổi bay ra ngoài.
Để không bị gió to thổi đi, không ít người dứt khoát nằm rạp xuống mặt đất.
Lúc này, khung cảnh khắp đất trời, chẳng khác nào ngày tận thế, vô cùng khủng bố.
Gần hai phút sau, cơn gió dữ dội kia mới dừng lại.
Ánh sáng đen trên bầu trời chậm rãi tan đi, ánh mặt trời lại chiếu xuống mặt đất một lần nữa.
Sau khi đã hoàn toàn yên ổn trở lại, đám người nằm rạp ở trên mặt đất, mới dám đứng dậy.
Bọn họ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một cảnh tượng chấn động.
Vốn dĩ trên bầu trời có không ít đám mây.
Nhưng mà bây giờ, những đám mây đó đã tản ra xung quanh ở giữa xuất hiện một cái lỗ lớn.
Rất rõ ràng, những đám mây đó, là do bị trận nổ mạnh vừa rồi kia làm cho tản ra!
Tất cả mọi người đều không ngờ, một cuộc thi đấu quân sự bình thường, lại sẽ phát triển thành tình trạng bây giờ!
Trận chiến này quả thật đúng là chấn động đất trời, quỷ thần hoảng sợ!
Trận chiến giữa Đạo Thiên của quân đội Tấn Long đến từ khu quân sự Giang Nam cùng với Tiêu Bắc Thạnh của quân đội Thiên Thần đến từ khu quân sự thủ đô, khiến cho trời đất cũng phải chấn động!
Trận chiến đấu này, có thể sẽ để lại một dấu ấn vô cùng mạnh mẽ trong lịch sử của quân khu Hoa Hạ!
Có điều, sau khi xung quanh bình ổn trở lại, chuyện mà mọi người đều quan tâm nhất đó chính là, kết quả của trận đấu này như thế nào?
Đã đánh tới mức này rồi, hẳn là cũng đã rõ thắng thua rồi chứ nhỉ?
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Long Uy đài.
Lúc này, Long Uy đài được đúc thành từ đá huyền thiết, đã sớm tan hoang đổ nát, chỗ nào cũng ngổn ngang, từ xa nhìn lại, hoàn toàn không nhận ra rằng nó là một sân tập, chỉ có thể nhìn ra một đống tàn tích toàn đá vụn.
Mọi người đều đang tìm kiếm bóng dáng của Phương Vỹ Huyền và Tiêu Bắc Thạnh.
Nhưng bọn họ tìm khắp một vòng, cũng không nhìn thấy được hai người này.
Mấy vị tổng tư lệnh, cũng trở lại trên khán phòng.
Nhìn thấy xung quanh Long Uy đài đều hoàn toàn đổ nát, sắc mặt La Thiệu Sênh khó coi.
Cuộc thi quân khu lần này, quân khu trung bộ của bọn họ chưa tranh được hạng gì tốt, nhưng đã tổn thất rất lớn!
Không chỉ có Long Uy đài bị phá huỷ, rất nhiều phương tiện, cây cối xung quanh cũng đều bị phá hủy!
Hạ Tư Không ở bên cạnh, thì lại là sắc mặt nghiêm trọng, đang tìm kiếm bóng dáng Phương Vỹ Huyền.
Ông ta mong rằng Phương Vỹ Huyền sẽ là bên giành chiến thắng.
Hạ Vi Vãn dìu Hạ Tuyết Nhan vẫn còn đang chưa hoàn hồn, đi tới bên cạnh Hạ Tư Không, nhẹ giọng hỏi: “Ông nội, Phương… Đạo Thiên có thắng không?”
Hạ Tư Không chau mày, khẽ lắc đầu.
Trong lúc mọi người ở đây đều đang tìm kiếm bóng dáng của hai người, thì một bóng người đã chạy như bay tới từ nơi xa, rất nhanh đã dừng lại ở trên Long Uy đài.
“Là Đạo Thiên! Là Đạo Thiên của quân đội Tấn Long!” Có người hét to!
Sau khi biết người trở về là Đạo Thiên, mọi người đều ồ lên!
Đạo Thiên trở về, điều này chẳng phải đã thể hiện rằng… Tiêu Bắc Thạnh thua trận?
Tiêu Bắc Thạnh từ lúc bắt đầu gia nhập quân đội, chưa từng bại trận, vậy mà lại thua?
“Mau nhìn, trong tay Đạo Thiên còn có người… Đúng rồi, hình như là Tiêu Bắc Thạnh!” Có người chú ý tới điều này, ngạc nhiên kêu lên.
Người đó vừa mở miệng nói vậy, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, quả nhiên nhìn thấy trong tay Phương Vỹ Huyền còn ôm một người.
Đúng là Tiêu Bắc Thạnh mặc quân phục màu trắng bạc.
Phương Vỹ Huyền đặt Tiêu Bắc Thạnh hôm mê lên trên mặt đất, nhìn về phía quân đội Thiên Thần cách đó không xa bên dưới đài, nói: “Nâng đội trưởng của các anh xuống đi.”
Đội viên của đội quân Thiên Thần, sau khi nhìn thấy Tiêu Bắc Thạnh mất đi cánh tay trái, cả người toàn là máu, sắc mặt thay đổi, vội vàng xông tới.
Trọng tài đã chạy trốn thật xa từ lâu, cũng không quên nhiệm vụ của mình, nhanh chóng quay về, chạy tới trước mặt Phương Vỹ Huyền.
“Đạo, đội trưởng Đạo Thiên.” Trọng tài nhìn thoáng qua Tiêu Bắc Thạnh nằm trên mặt đất, máu thịt lẫn lộn, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đây chính là Binh Vương đó, vậy mà còn bị đánh thành như vậy!
“Tuyên bố kết quả thi đấu đi.” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói.
Trọng tài sửng sốt, lấy lại tinh thần, sau đó trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, lại nói tiếp: “Được, tốt.”
“Ván, ván thi đấu thứ ba, quân đội Tấn Long thắng!” Trái tim trọng tài đập mạnh.
Những lời này vừa nói ra, khiến cho khắp xung quanh nổi lên ồn ào.
Bọn họ đứng ở dưới đài, không nhìn tới được tình trạng thê thảm của Tiêu Bắc Thạnh.
Nhưng nghe thấy tuyên bố của trọng tài, ít nhất bọn họ cũng biết rõ một điều.
Đó chính là, Tiêu Bắc Thạnh đã thật sự bại trận!
Binh Vương của quân khu Hoa Hạ, nhân vật truyền kỳ, Tiêu Bắc Thạnh, thua trận!
Hạ Kiều Y ở dưới đài, nhìn Phương Vỹ Huyền ở trên Long Uy đài, ánh mắt chấn động.
Động tĩnh vừa rồi, đã khiến cho cô ấy té ngã một cái, đầu gối trầy da.
Nhưng lúc này cô ấy hoàn toàn không rảnh mà lo đến đầu gối đang đau.
Phương Vỹ Huyền, vậy mà lại thật sự đánh bại được Tiêu Bắc Thạnh.
Trước đó Phương Vỹ Huyền đã từng nói, muốn giành lấy hạng nhất trong cuộc thi của giới quân khu này.
Lúc ấy Hạ Kiều Y còn khịt mũi coi thường, nghĩ rằng Phương Vỹ Huyền quá mức tự cao.
Nhưng hôm nay, Phương Vỹ Huyền đã thật sự làm được.
Lúc này, Hạ Kiều Y mới nhận ra rằng, những tin tức liên quan đến Phương Vỹ Huyền mà cô ấy nắm giữ ở trong tay, vẫn còn chưa đủ.
Trên khán phòng, mấy vị tổng tư lệnh đều có vẻ mặt giật mình sợ hãi.
“Lão Hạ, vị cứu viện này của ông kiếm ở đâu ra vậy? Thế mà ngay cả Tiêu Bắc Thạnh cũng không phải là đối thủ của cậu ấy…” La Thiệu Sênh quay đầu nhìn về phía Hạ Tư Không, vẻ mặt giật mình hỏi.
Lúc vừa nhìn thấy Phương Vỹ Huyền xuất hiện, sự căng thẳng trong lòng của Hạ Tư Không mới được dịu lại.
Đối với câu hỏi của La Thiệu Sênh, ông ta cũng không trả lời, mà chỉ hơi mỉm cười.
“Tiêu Bắc Thạnh thua? Cậu ta đâu?” Có một vị tổng tư lệnh hỏi.
“Chắc là ngất ở nơi nào đó rồi…” Một vị tổng tư lệnh khác nói.
Lúc này, trọng tài trên Long Uy đài, mặt không còn hột máu, mồ hôi đầy đầu.
“Tiếp tục tuyên bố hiệp tiếp theo đi.” Phương Vỹ Huyền nhìn trọng tài, bình thản nói.
Anh không quên nhờ vả của Hạ Tư Không.
Trọng tài chấn động cả người, nhìn về phía nơi xa, quân đội Thiên Thần mặc đồng phục màu trắng bạc, nói: “Hiệp thứ tư sắp bắt đầu, mời đội quân Thiên Thần chuẩn bị cử người lên sân khấu…”
Bên phía đội quân Thiên Thần, hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc hiệp thứ hai, Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng đánh bại đội viên siêu tinh nhuệ của đội ba bọn họ. Hiệp thứ ba, đội trưởng Tiêu Bắc Thạnh của bọn họ tự mình ra trận, nhưng vẫn thua.
Hiệp thứ tư, còn cần đấu nữa sao?
Hình ảnh Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng giải quyết ba đội viên siêu tinh nhuệ vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Những đội viên bình thường như bọn họ đi lên, chắc chắn sẽ còn bị đánh thảm hại hơn.
“Chúng tôi… Nhận thua.” Đội viên của đội quân Thiên Thần cúi đầu, nói.
Bọn họ đều là binh lính tinh nhuệ của quân khu thủ đô, lòng dạ kiêu ngạo, sau khi gia nhập quân đội Thiên Thần, thì càng kiêu ngạo đến mức không biết chữ thua viết như thế nào.
Nhưng hôm nay, đối mặt với Phương Vỹ Huyền, bọn họ chỉ có thể cúi đầu.
“Quân đội Thiên Thần bỏ quyền thi đấu hiệp thứ tư… Hiệp thi đấu này, quân đội Tấn Long đến từ khu quân sự Giang Nam giành chiến thắng!” Trọng tài tuyên bố.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả đội viên của đội quân Tấn Long, cũng đều có vẻ mặt ngẩn ra.
Trước ngày hôm nay, không ai có thể ngờ tới, quân đội Thiên Thần vẫn luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, uy phong lẫm liệt, lại sẽ nhận thua!
“Đối thủ trận tiếp theo của tôi là ai?” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía trọng tài, hỏi.
Bây giờ trọng tài thậm chí còn hơi sợ Phương Vỹ Huyền, vội vàng đáp: “Tôi sẽ lập tức công bố.”
“Trận chung kết, quân đội Tấn Long đến từ quân khu Giang Nam, đấu với quân đội Ngân Nhẫn đến từ quân khu Hoài Bắc…”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của đội viên quân đội Ngân Nhẫn đều thay đổi.
Mà trong khán phòng, vẻ mặt của Sử Chính Huy cũng thay đổi.
Sau khi tận mắt chứng kiến trận đấu vừa rồi, trong lòng ông ta nào còn chút lòng tin đoạt giải quán quân nữa?
Thực lực mà Tiêu Bắc Thạnh bày ra, đã vượt xa dự đoán của ông ta rồi.
Mà đối thủ của bọn họ, là Đạo Thiên chiến thắng Tiêu Bắc Thạnh!
Như vậy thì còn đấu cái rắm à!
Nhớ lại tình trạng thê thảm của ba người đội viên cấp siêu tinh nhuệ của quân đội Thiên Thần bị Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng đánh bại kia, Sử Chính Huy hạ quyết định.
Mặt mũi gì đó không quan trọng!
Về phần số hạng, lấy được á quân cũng coi như lời rồi!
Tóm lại, ông ta không thể để cho đám cấp dưới tinh nhuệ này của mình, bị người của Hạ Tư Không đánh tàn phế được!
“Chúng tôi bỏ quyền!” Sử Chính Huy la lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.