Chương 142: Cổ Uý Sênh xuất quan!
Lý đạo nhiên
02/06/2022
Chân khí quanh người của Hoàng Hi Hưng gần như tan vỡ chỉ trong nháy mắt.
Cả người Hoàng Hi Hưng bay thẳng ra ngoài tựa như con diều đứt dây rồi rơi xuống mặt đất cách đấy hơn năm mươi mét, lăn hết mấy vòng mới dừng lại.
Xung quanh, im lặng chết chóc.
Thậm chí chẳng có ai phản ứng lại được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến khi Hoàng Hi Hưng phun ra một ngụm máu và kêu gào thảm thiết một trận thì mới có người lấy lại tinh thần.
Phương Vỹ Huyền… đánh bại Hoàng Hi Hưng chỉ với một quyền?
Đây… là chuyện thực sự đã xảy ra sao?
Mọi người đều trừng lớn mắt mà nhìn Phương Vỹ Huyền đang đứng giữa sân, trong mắt đều là vẻ không thể tin được.
Rõ ràng Hoàng Hi Hưng đã thể hiện ra tư thế vô địch của mình, còn Phương Vỹ Huyền chỉ nhẹ nhàng hời hợt vung một quyền là đã đánh cho Hoàng Hi Hưng bay xa cả chục mét?
Chuyện này làm sao có thể?
Chuyện này là do Hoàng Hi Hưng phối hợp đóng kịch với Phương Vỹ Huyền đúng chứ?
Mọi người nhìn sang Hoàng Hi Hưng, lại phát hiện lúc bây giờ trên mặt Hoàng Hi Hưng toàn là máu, đang kêu gào thảm thiết.
Nếu như thật sự là phối hợp diễn kịch, vậy thì kỹ năng diễn xuất của Hoàng Hi Hưng cũng quá trâu bò rồi.
“Anh Hi Hưng!”
Vẫn là Hạ Tuyết Nhan phản ứng lại trước tiên, vội vã chạy qua.
Phương Vỹ Huyền tự nhìn nắm đấm của mình rồi lại nhìn sang Hạ Tư Không, nói: “Thiệt là ngại quá, tôi không khống chế được sức lực, nhưng mà chắc hẳn anh ta cũng không bị thương nặng lắm đâu, cùng lắm là nằm hết mười ngày tám ngày thôi…”
Hạ Tư Không nhìn Phương Vỹ Huyền, nói không nên lời.
Ông ta đã từng nghe kể về thực lực của Phương Vỹ Huyền, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến thì vẫn bị kinh sợ.
Tại đây chỉ có duy nhất một mình Hạ Vi Vãn còn giữ được bình tĩnh.
So với thủ đoạn đã dùng để giết hai tên sát thủ hôm ấy, cách làm hôm nay của Phương Vỹ Huyền đã coi như nhẹ nhàng lắm rồi.
“Còn việc gì cần tôi làm không? Tôi đi được rồi chứ?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Dù sao thì Hạ Tư Không cũng là người từng trải cảnh đời nên lấy lại bình tĩnh rất nhanh, trả lời: “Đại sư Phương, cậu còn phải chọn tám đội viên…”
“Ờ há, suýt chút nữa là quên rồi.” Phương Vỹ Huyền nói rồi xoay người qua, nhìn sang đội tinh nhuệ ngồi dưới đất.
Lúc này, những đội viên tinh nhuệ này cũng đang trợn tròn mắt mà nhìn Phương Vỹ Huyền.
“Ai muốn tham gia thi đấu lần này, giơ tay lên.” Phương Vỹ Huyền cất tiếng hỏi.
Mọi người đều bị giọng nói của Phương Vỹ Huyền kéo trở lại hiện thực, quay mặt nhìn nhau.
Mới nãy bọn họ còn không thèm đặt Phương Vỹ Huyền vào mắt, nhưng bây giờ bọn họ chỉ cảm thấy mặt mình vừa đau vừa rát!
Chỉ là đối mặt với câu hỏi của Phương Vỹ Huyền, bọn họ không dám tỏ thái độ quá dễ dàng!
Dù sao thì bọn họ cũng là những cấp dưới tinh nhuệ của Hoảng Hi Hưng, bây giờ Hoàng Hi Hưng bị Phương Vỹ Huyền đánh sấp mặt, bọn họ lại lập tức lao vào vòng tay của Phương Vỹ Huyền, vậy thì mất liêm sỉ lộ liễu quá rồi.
“Không ai muốn đi hết hả?” Phương Vỹ Huyền hỏi lại lần nữa.
Lúc này vẫn không có ai dám bày tỏ thái độ.
“Trung tướng Hoàng Hi Hưng cũng sẽ có mặt trong đội ngũ, đại sư Phương làm đội trưởng, trung tướng Hoàng Hi Hưng làm đội phó! Bọn họ đều là trưởng quan, các cậu phải phục tùng mệnh lệnh!” Hạ Tư Không trầm giọng nói.
“Bỏ đi, dù sao chọn ai cũng vậy, ông cứ tuỳ tiện chọn giúp tôi đi, tôi đi trước đây.” Phương Vỹ Huyền nói.
Hạ Tư Không hơi biến sắc, nói: “Đại sư Phương, thi đấu lần này rất quan trọng, xin cậu hãy nghiêm túc…”
“Là vì nghiêm túc nên mới để ông chọn. Nếu giao cho tôi chọn thì tôi sẽ chọn đại đấy.” Phương Vỹ Huyền nói.
Hạ Tư Không suy tư trong chốc lát rồi gật đầu: “Được, nếu đã như vậy, tôi sẽ chọn giúp cậu đội viên tốt.”
Nói rồi, ông ta xoay đầu nhìn sang Hạ Vi Vãn ở bên cạnh, nói: “Vi Vãn, cháu giúp ông tiễn đại sư Phương đi.”
“Vâng, vâng ạ.” Hạ Vi Vãn cúi đầu đồng ý.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phương Vỹ Huyền và Hạ Vi Vãn rời khỏi đại viện của Hạ Tư Không.
Sau khi Phương Vỹ Huyền rời đi, Hạ Tư Không liếc mắt nhìn sang Hoàng Hi Hưng ngã cách đó năm mươi mét.
Lúc này, Hạ Tuyết Nhan đang lau nước mắt.
“Ài, các cậu mau tìm người đưa trung tướng Hoàng Hi Hưng vào bệnh viện quân khu đi.” Hạ Tư Không thở dài, nói.
…
Ngồi lên xe Jeep, Phương Vỹ Huyền ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Hạ Vi Vãn trộm đánh giá Phương Vỹ Huyền, màu sắc khác thường lưu chuyển trong con ngươi xinh đẹp.
Anh còn trẻ như thế, sao có thể mạnh đến vậy chứ?
Rốt cuộc anh là ai? Người có thực lực như anh làm sao có thể im hơi lặng tiếng đến thế?
Trong lòng Hạ Vi Vãn có cả một vạn câu hỏi.
“Phải rồi, có phải lần trước tôi đã nói là đừng kể chuyện đã nhìn thấy hôm ấy ra ngoài đúng chứ? Xem ra cô không hề để tâm đến lời nói của tôi.”
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đột nhiên mở miệng nói.
Hạ Vi Vãn trắng bệch cả mặt, nhìn Phương Vỹ Huyền đang cười như không cười trước mặt, run rẩy nói: “Là, là ông nội hỏi tôi…”
“Có là ai hỏi thì cô cũng không được nói, tôi đây nói lời giữ lời, lúc ấy có phải tôi đã từng nói, nếu như cô nói chuyện này ra, tôi sẽ làm cho cô có kết cục giống như hai tên sát thủ đó…” Hạ Vi Vãn hơi híp mắt lại, nói.
“Đừng mà…” Hạ Vi Vãn bị doạ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, gần như sắp bật khóc rồi.
“Là cô không giữ lời hứa trước, đừng có trách tôi.” Phương Vỹ Huyền cất giọng rét lạnh nói.
Hốc mắt của Hạ Vi Vãn đỏ lên, bật khóc, nói: “Tôi thật sự không có cố ý nói ra đâu… Cậu đừng giết tôi…”
Nhìn dáng vẻ này của cô ta, Phương Vỹ Huyền biết rằng cô ta thực sự sợ hãi, nên cũng ngừng đùa giỡn cô ta nói: “Lần này cho qua, dù sao cũng đã đạt thành giao dịch với ông nội của cô rồi.”
Hạ Vi Vãn thở phào một hơi, liên tục gật đầu.
Nhìn bộ dạng như vừa thoát khỏi hiểm nguy của cô ta, Phương Vỹ Huyền cảm thấy hơi buồn cười.
Thỉnh thoảng hù dọa mấy đứa nhóc này cũng vui thật đấy.1
…
Sau khi trở về khu chung cư Lệ Giang, Phương Vỹ Huyền nhận được điện thoại của Cơ Hiểu Nguyệt.
“Anh Phương, thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh! Chúng tôi và cô Tần đã đạt thành kế hoạch sơ bộ rồi…” Giọng điệu của Cơ Hiểu Nguyệt rất vui vẻ.
Sau khi đạt thành hợp tác với công ty chi nhánh Giang Nam của nhà họ Tần do Tần Lăng Thường làm đại diện, xu thế suy tàn của nhà họ Đường và nhà họ Cơ đã được xoay chuyển.
Có nhà họ Tần làm chỗ dựa, nhà họ Trịnh cũng chẳng phải thứ đáng gờm gì.
Tiếp theo, nhà họ Cơ và nhà họ Đường chỉ cần làm vài chuyện tuyên truyền, rất nhanh đã có thể kéo lại không ít đối tác.
Suy cho cùng, nếu như cả Giang Nam đều do một mình nhà họ Dương độc chiếm, miếng bánh lợi ích này sẽ không được phân chia đồng đều.
Càng huống chi, phía sau nhà họ Dương còn có nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh là dòng họ của Hoài Bắc.
Mà nhà họ Dương do Dương Yến Xuân đại diện là dòng họ của Giang Nam lại đi nương nhờ nhà họ Trịnh, vốn dĩ chính là hành vi khiến người ta phải khinh bỉ.
Phương Vỹ Huyền chẳng có chút hứng thú gì với mấy cuộc tranh đấu trong giới kinh doanh, nói: “Kia là quyết định riêng của Tần Lăng Thường, cô muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Tần Lăng Thường.”
“Nếu không có sự giúp đỡ của anh Phương, chúng tôi hoàn toàn chẳng có cách nào liên hệ được với cô Tần. Tác dụng của anh Phương trong chuyện này là hết sức quan trọng! Hiểu Nguyệt và nhà họ Cơ nhất định sẽ ghi nhớ mối ân tình này của anh…” Cơ Hiểu Nguyệt nói với giọng điệu biết ơn.
“Được rồi, có rảnh thì mời tôi ăn bữa cơm là được.” Phương Vỹ Huyền dứt lời, gác máy.
…
Buổi tối, Phương Vỹ Huyền nhận được tin tức của Liễu Tiên San.
Cô ta đã thành công giúp Phương Vỹ Huyền khiêu khích ám bảng, bài viết mà cô ta đăng lên bây giờ đã có hơn mười ngàn lượt xem, gần một ngàn lượt trả lời.
“Anh… muốn xem mấy câu trả lời kia không?” Liễu Tiên San ngập ngừng hỏi.
Trưa hôm nay, cô ta lướt sơ qua mấy tin nhắn trả lời của bài viết đó, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Gần như mỗi một tin nhắn trả lời đều phát ra sự đe doạ chết chóc.
Những lời đe doạ chết chóc này không đến từ ai khác, mà chính là đến từ sát thủ và lính đánh thuê trên ám bảng!
Trên tay những kẻ này đã dính máu tươi của không biết bao nhiêu người, có đếm cũng không đếm nổi!
“Không cần, cô chỉ cần chú ý giúp tôi khi nào có cường giả đến thành phố Giang Hải là được.” Phương Vỹ Huyền nói.
…
Mấy ngày tiếp theo, Phương Vỹ Huyền đã cảm nhận được sự yên tĩnh đã lâu không thấy.
Tình thế của nhà họ Đường và nhà họ Cơ đã được xoay chuyển, bọn họ hợp tác với Tần Lăng Thường lấy lại quyền làm chủ một lần nữa và thu hút các xí nghiệp ở Giang Nam gia nhập.
Về phần bên quân khu, sau khi Phương Vỹ Huyền giải quyết Hoàng Hi Hưng chỉ với một quyền, cũng tạm thời không có tin tức gì.
Hạ Vi Vãn sau khi bị Phương Vỹ Huyền hù doạ thì không dám đến chỗ Phương Vỹ Huyền tìm phiền phức nữa.
Cuộc sống của Phương Vỹ Huyền ổn định trở lại, hôm sau đã đến vườn tưới rau.
…
Phía tây Giang Nam có một ngọn núi cao, dưới chân núi có một hang động.
Có sáu võ giả mặc võ bào màu đen đang đứng bên ngoài hang động.
Bọn họ là những học trò tinh anh nhất của Long Môn, đã đứng canh giữ ở đây gần một tháng rưỡi.
Thầy của bọn họ, Cổ Uý Sênh đang bế quan trong hang động này.
Trong nửa tháng này, trong hang động không hề truyền ra bất cứ âm thanh nào.
Chẳng ai biết được tình huống hiện tại của Cổ Uý Sênh rốt cuộc là như thế nào.
Cổ Uý Sênh từng dặn dò, chưa đến hai tháng thì không cho phép tiến vào hang động xem xét tình huống của ông ta.
Thời gian còn không đến nửa tháng.
Đến lúc đó, nếu Cổ Uý Sênh còn chưa ra ngoài, e rằng đã lành ít dữ nhiều.
Nghĩ đến điều này, sáu người học trò không khỏi cảm thấy nặng nề.
Giữa trưa, mặt trời lên cao.
“Lạch cạch!”
Trong hang động, bỗng vang lên một âm thanh nhỏ.
Sáu người học trò sững sờ, xoay người lại nhìn vào trong hang động.
“Ầm!”
Lúc này, một tiếng động lớn truyền đến.
Ở nơi nằm sâu trong hang động, một vầng sáng ánh vàng chói lọi hiện ra!
“Ha ha ha… Đây chính là cảnh giới Võ Tôn! Cổ Uý Sênh tôi đây, cuối cùng cũng đã bước vào cảnh giới Võ Tôn!”
Một tiếng cười lớn vọng ra từ trong hang động.
Cả người Hoàng Hi Hưng bay thẳng ra ngoài tựa như con diều đứt dây rồi rơi xuống mặt đất cách đấy hơn năm mươi mét, lăn hết mấy vòng mới dừng lại.
Xung quanh, im lặng chết chóc.
Thậm chí chẳng có ai phản ứng lại được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến khi Hoàng Hi Hưng phun ra một ngụm máu và kêu gào thảm thiết một trận thì mới có người lấy lại tinh thần.
Phương Vỹ Huyền… đánh bại Hoàng Hi Hưng chỉ với một quyền?
Đây… là chuyện thực sự đã xảy ra sao?
Mọi người đều trừng lớn mắt mà nhìn Phương Vỹ Huyền đang đứng giữa sân, trong mắt đều là vẻ không thể tin được.
Rõ ràng Hoàng Hi Hưng đã thể hiện ra tư thế vô địch của mình, còn Phương Vỹ Huyền chỉ nhẹ nhàng hời hợt vung một quyền là đã đánh cho Hoàng Hi Hưng bay xa cả chục mét?
Chuyện này làm sao có thể?
Chuyện này là do Hoàng Hi Hưng phối hợp đóng kịch với Phương Vỹ Huyền đúng chứ?
Mọi người nhìn sang Hoàng Hi Hưng, lại phát hiện lúc bây giờ trên mặt Hoàng Hi Hưng toàn là máu, đang kêu gào thảm thiết.
Nếu như thật sự là phối hợp diễn kịch, vậy thì kỹ năng diễn xuất của Hoàng Hi Hưng cũng quá trâu bò rồi.
“Anh Hi Hưng!”
Vẫn là Hạ Tuyết Nhan phản ứng lại trước tiên, vội vã chạy qua.
Phương Vỹ Huyền tự nhìn nắm đấm của mình rồi lại nhìn sang Hạ Tư Không, nói: “Thiệt là ngại quá, tôi không khống chế được sức lực, nhưng mà chắc hẳn anh ta cũng không bị thương nặng lắm đâu, cùng lắm là nằm hết mười ngày tám ngày thôi…”
Hạ Tư Không nhìn Phương Vỹ Huyền, nói không nên lời.
Ông ta đã từng nghe kể về thực lực của Phương Vỹ Huyền, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến thì vẫn bị kinh sợ.
Tại đây chỉ có duy nhất một mình Hạ Vi Vãn còn giữ được bình tĩnh.
So với thủ đoạn đã dùng để giết hai tên sát thủ hôm ấy, cách làm hôm nay của Phương Vỹ Huyền đã coi như nhẹ nhàng lắm rồi.
“Còn việc gì cần tôi làm không? Tôi đi được rồi chứ?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Dù sao thì Hạ Tư Không cũng là người từng trải cảnh đời nên lấy lại bình tĩnh rất nhanh, trả lời: “Đại sư Phương, cậu còn phải chọn tám đội viên…”
“Ờ há, suýt chút nữa là quên rồi.” Phương Vỹ Huyền nói rồi xoay người qua, nhìn sang đội tinh nhuệ ngồi dưới đất.
Lúc này, những đội viên tinh nhuệ này cũng đang trợn tròn mắt mà nhìn Phương Vỹ Huyền.
“Ai muốn tham gia thi đấu lần này, giơ tay lên.” Phương Vỹ Huyền cất tiếng hỏi.
Mọi người đều bị giọng nói của Phương Vỹ Huyền kéo trở lại hiện thực, quay mặt nhìn nhau.
Mới nãy bọn họ còn không thèm đặt Phương Vỹ Huyền vào mắt, nhưng bây giờ bọn họ chỉ cảm thấy mặt mình vừa đau vừa rát!
Chỉ là đối mặt với câu hỏi của Phương Vỹ Huyền, bọn họ không dám tỏ thái độ quá dễ dàng!
Dù sao thì bọn họ cũng là những cấp dưới tinh nhuệ của Hoảng Hi Hưng, bây giờ Hoàng Hi Hưng bị Phương Vỹ Huyền đánh sấp mặt, bọn họ lại lập tức lao vào vòng tay của Phương Vỹ Huyền, vậy thì mất liêm sỉ lộ liễu quá rồi.
“Không ai muốn đi hết hả?” Phương Vỹ Huyền hỏi lại lần nữa.
Lúc này vẫn không có ai dám bày tỏ thái độ.
“Trung tướng Hoàng Hi Hưng cũng sẽ có mặt trong đội ngũ, đại sư Phương làm đội trưởng, trung tướng Hoàng Hi Hưng làm đội phó! Bọn họ đều là trưởng quan, các cậu phải phục tùng mệnh lệnh!” Hạ Tư Không trầm giọng nói.
“Bỏ đi, dù sao chọn ai cũng vậy, ông cứ tuỳ tiện chọn giúp tôi đi, tôi đi trước đây.” Phương Vỹ Huyền nói.
Hạ Tư Không hơi biến sắc, nói: “Đại sư Phương, thi đấu lần này rất quan trọng, xin cậu hãy nghiêm túc…”
“Là vì nghiêm túc nên mới để ông chọn. Nếu giao cho tôi chọn thì tôi sẽ chọn đại đấy.” Phương Vỹ Huyền nói.
Hạ Tư Không suy tư trong chốc lát rồi gật đầu: “Được, nếu đã như vậy, tôi sẽ chọn giúp cậu đội viên tốt.”
Nói rồi, ông ta xoay đầu nhìn sang Hạ Vi Vãn ở bên cạnh, nói: “Vi Vãn, cháu giúp ông tiễn đại sư Phương đi.”
“Vâng, vâng ạ.” Hạ Vi Vãn cúi đầu đồng ý.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phương Vỹ Huyền và Hạ Vi Vãn rời khỏi đại viện của Hạ Tư Không.
Sau khi Phương Vỹ Huyền rời đi, Hạ Tư Không liếc mắt nhìn sang Hoàng Hi Hưng ngã cách đó năm mươi mét.
Lúc này, Hạ Tuyết Nhan đang lau nước mắt.
“Ài, các cậu mau tìm người đưa trung tướng Hoàng Hi Hưng vào bệnh viện quân khu đi.” Hạ Tư Không thở dài, nói.
…
Ngồi lên xe Jeep, Phương Vỹ Huyền ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Hạ Vi Vãn trộm đánh giá Phương Vỹ Huyền, màu sắc khác thường lưu chuyển trong con ngươi xinh đẹp.
Anh còn trẻ như thế, sao có thể mạnh đến vậy chứ?
Rốt cuộc anh là ai? Người có thực lực như anh làm sao có thể im hơi lặng tiếng đến thế?
Trong lòng Hạ Vi Vãn có cả một vạn câu hỏi.
“Phải rồi, có phải lần trước tôi đã nói là đừng kể chuyện đã nhìn thấy hôm ấy ra ngoài đúng chứ? Xem ra cô không hề để tâm đến lời nói của tôi.”
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đột nhiên mở miệng nói.
Hạ Vi Vãn trắng bệch cả mặt, nhìn Phương Vỹ Huyền đang cười như không cười trước mặt, run rẩy nói: “Là, là ông nội hỏi tôi…”
“Có là ai hỏi thì cô cũng không được nói, tôi đây nói lời giữ lời, lúc ấy có phải tôi đã từng nói, nếu như cô nói chuyện này ra, tôi sẽ làm cho cô có kết cục giống như hai tên sát thủ đó…” Hạ Vi Vãn hơi híp mắt lại, nói.
“Đừng mà…” Hạ Vi Vãn bị doạ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, gần như sắp bật khóc rồi.
“Là cô không giữ lời hứa trước, đừng có trách tôi.” Phương Vỹ Huyền cất giọng rét lạnh nói.
Hốc mắt của Hạ Vi Vãn đỏ lên, bật khóc, nói: “Tôi thật sự không có cố ý nói ra đâu… Cậu đừng giết tôi…”
Nhìn dáng vẻ này của cô ta, Phương Vỹ Huyền biết rằng cô ta thực sự sợ hãi, nên cũng ngừng đùa giỡn cô ta nói: “Lần này cho qua, dù sao cũng đã đạt thành giao dịch với ông nội của cô rồi.”
Hạ Vi Vãn thở phào một hơi, liên tục gật đầu.
Nhìn bộ dạng như vừa thoát khỏi hiểm nguy của cô ta, Phương Vỹ Huyền cảm thấy hơi buồn cười.
Thỉnh thoảng hù dọa mấy đứa nhóc này cũng vui thật đấy.1
…
Sau khi trở về khu chung cư Lệ Giang, Phương Vỹ Huyền nhận được điện thoại của Cơ Hiểu Nguyệt.
“Anh Phương, thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh! Chúng tôi và cô Tần đã đạt thành kế hoạch sơ bộ rồi…” Giọng điệu của Cơ Hiểu Nguyệt rất vui vẻ.
Sau khi đạt thành hợp tác với công ty chi nhánh Giang Nam của nhà họ Tần do Tần Lăng Thường làm đại diện, xu thế suy tàn của nhà họ Đường và nhà họ Cơ đã được xoay chuyển.
Có nhà họ Tần làm chỗ dựa, nhà họ Trịnh cũng chẳng phải thứ đáng gờm gì.
Tiếp theo, nhà họ Cơ và nhà họ Đường chỉ cần làm vài chuyện tuyên truyền, rất nhanh đã có thể kéo lại không ít đối tác.
Suy cho cùng, nếu như cả Giang Nam đều do một mình nhà họ Dương độc chiếm, miếng bánh lợi ích này sẽ không được phân chia đồng đều.
Càng huống chi, phía sau nhà họ Dương còn có nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh là dòng họ của Hoài Bắc.
Mà nhà họ Dương do Dương Yến Xuân đại diện là dòng họ của Giang Nam lại đi nương nhờ nhà họ Trịnh, vốn dĩ chính là hành vi khiến người ta phải khinh bỉ.
Phương Vỹ Huyền chẳng có chút hứng thú gì với mấy cuộc tranh đấu trong giới kinh doanh, nói: “Kia là quyết định riêng của Tần Lăng Thường, cô muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Tần Lăng Thường.”
“Nếu không có sự giúp đỡ của anh Phương, chúng tôi hoàn toàn chẳng có cách nào liên hệ được với cô Tần. Tác dụng của anh Phương trong chuyện này là hết sức quan trọng! Hiểu Nguyệt và nhà họ Cơ nhất định sẽ ghi nhớ mối ân tình này của anh…” Cơ Hiểu Nguyệt nói với giọng điệu biết ơn.
“Được rồi, có rảnh thì mời tôi ăn bữa cơm là được.” Phương Vỹ Huyền dứt lời, gác máy.
…
Buổi tối, Phương Vỹ Huyền nhận được tin tức của Liễu Tiên San.
Cô ta đã thành công giúp Phương Vỹ Huyền khiêu khích ám bảng, bài viết mà cô ta đăng lên bây giờ đã có hơn mười ngàn lượt xem, gần một ngàn lượt trả lời.
“Anh… muốn xem mấy câu trả lời kia không?” Liễu Tiên San ngập ngừng hỏi.
Trưa hôm nay, cô ta lướt sơ qua mấy tin nhắn trả lời của bài viết đó, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Gần như mỗi một tin nhắn trả lời đều phát ra sự đe doạ chết chóc.
Những lời đe doạ chết chóc này không đến từ ai khác, mà chính là đến từ sát thủ và lính đánh thuê trên ám bảng!
Trên tay những kẻ này đã dính máu tươi của không biết bao nhiêu người, có đếm cũng không đếm nổi!
“Không cần, cô chỉ cần chú ý giúp tôi khi nào có cường giả đến thành phố Giang Hải là được.” Phương Vỹ Huyền nói.
…
Mấy ngày tiếp theo, Phương Vỹ Huyền đã cảm nhận được sự yên tĩnh đã lâu không thấy.
Tình thế của nhà họ Đường và nhà họ Cơ đã được xoay chuyển, bọn họ hợp tác với Tần Lăng Thường lấy lại quyền làm chủ một lần nữa và thu hút các xí nghiệp ở Giang Nam gia nhập.
Về phần bên quân khu, sau khi Phương Vỹ Huyền giải quyết Hoàng Hi Hưng chỉ với một quyền, cũng tạm thời không có tin tức gì.
Hạ Vi Vãn sau khi bị Phương Vỹ Huyền hù doạ thì không dám đến chỗ Phương Vỹ Huyền tìm phiền phức nữa.
Cuộc sống của Phương Vỹ Huyền ổn định trở lại, hôm sau đã đến vườn tưới rau.
…
Phía tây Giang Nam có một ngọn núi cao, dưới chân núi có một hang động.
Có sáu võ giả mặc võ bào màu đen đang đứng bên ngoài hang động.
Bọn họ là những học trò tinh anh nhất của Long Môn, đã đứng canh giữ ở đây gần một tháng rưỡi.
Thầy của bọn họ, Cổ Uý Sênh đang bế quan trong hang động này.
Trong nửa tháng này, trong hang động không hề truyền ra bất cứ âm thanh nào.
Chẳng ai biết được tình huống hiện tại của Cổ Uý Sênh rốt cuộc là như thế nào.
Cổ Uý Sênh từng dặn dò, chưa đến hai tháng thì không cho phép tiến vào hang động xem xét tình huống của ông ta.
Thời gian còn không đến nửa tháng.
Đến lúc đó, nếu Cổ Uý Sênh còn chưa ra ngoài, e rằng đã lành ít dữ nhiều.
Nghĩ đến điều này, sáu người học trò không khỏi cảm thấy nặng nề.
Giữa trưa, mặt trời lên cao.
“Lạch cạch!”
Trong hang động, bỗng vang lên một âm thanh nhỏ.
Sáu người học trò sững sờ, xoay người lại nhìn vào trong hang động.
“Ầm!”
Lúc này, một tiếng động lớn truyền đến.
Ở nơi nằm sâu trong hang động, một vầng sáng ánh vàng chói lọi hiện ra!
“Ha ha ha… Đây chính là cảnh giới Võ Tôn! Cổ Uý Sênh tôi đây, cuối cùng cũng đã bước vào cảnh giới Võ Tôn!”
Một tiếng cười lớn vọng ra từ trong hang động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.