Chương 689: Đi nhà họ Trịnh!
Lý đạo nhiên
23/10/2024
“Vẫn còn ở trong nhà của tôi, nếu cậu muốn thì bây giờ tôi bảo người đưa qua cho.” Tần Lăng Thường nói.
Phương Vỹ Huyền nói địa chỉ cho Tần Lăng Thường.
“Tôi bảo Tần Ảnh Huân đi đưa nhé, vừa hay gần đây cậu ấy rảnh.” Tần Lăng Thường nói.
“Được.” Phương Vỹ Huyền nói xong bèn muốn cúp điện thoại.
“Nghe nói nhà họ Trịnh muốn ra tay?” Tần Lăng Thường hỏi.
“Đúng vậy, tôi cũng vừa mới biết.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Tên Võ Thánh nhà họ Trịnh kia công khai tuyên bố muốn tìm cậu báo thù, chuyện này hơn một tháng trước đã lan truyền khắp Hoài Bắc Giang Nam.” Tần Lăng Thường nói.
“Được thôi.” Phương Vỹ Huyền đi ra từ trong thang máy, bước ra bên ngoài khu dân cư.
“Chắc không cần giúp đỡ đâu nhỉ?” Tần Lăng Thường lại hỏi.
“Tất nhiên là không cần, cứ như vậy đi, tôi phải đi ăn cơm đây.” Phương Vỹ Huyền nói xong bèn cúp điện thoại.
Phương Vỹ Huyền tìm một quán ăn ở gần đó, đi vào gọi vài món ăn, ngồi ở bên cạnh bàn ăn tiếp tục xem những cuộc gọi chưa nhận kia.
Có mười cuộc điện thoại, đều là số lạ, số cũng không giống nhau.
Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, không để ý đến những cuộc điện thoại này nữa, mà là gọi lại cho Vương Duyên Tú.
“Dì Vương.”
“Vỹ Huyền! Cuối cùng cháu cũng gọi lại cho dì rồi, dạo này cháu đi đâu thế?” Vương Duyên Tú ngạc nhiên hỏi.
“Đi ra ngoài giải sầu.” Phương Vỹ Huyền tìm đại một cái cớ.
“À… Đúng rồi, Vỹ Huyền,háu đăng ký trường đại học nào?” Vương Duyên Tú hỏi.
Nghe thấy vấn đề này, Phương Vỹ Huyền sửng sốt.
Hình như anh đã quên mất chuyện nộp nguyện vọng đại học.
Bây giờ đã là giữa tháng tám, đã qua kỳ tuyển sinh lâu rồi, không có cách nào nộp nguyện vọng nữa.
“Vỹ Huyền?” Thấy Phương Vỹ Huyền mãi không trả lời, Vương Duyên Tú hỏi lần nữa.
“Ờm… Cháu đăng ký Đại học Nam Đô.” Phương Vỹ Huyền nói.
Anh biết, nếu như anh nói mình không nộp nguyện vọng, chắc chắn sẽ khiến Vương Duyên Tú cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, từ đó sẽ dẫn đến truy hỏi liên tục.
Nếu như vậy thì chi bằng nói dối luôn.
Dù sao Vương Duyên Tú cũng không biết tình hình thực tế của anh.
“Đại học Nam Đô à, vậy thì rất tốt đó! Ánh Hà cũng muốn đăng ký trường đại học này đấy! Nếu như con bé không kém cỏi thì sang năm hai đứa có thể trở thành bạn học rồi!” Vương Duyên Tú cười nói.
Sau khi hàn huyên vài câu với Vương Duyên Tú, Phương Vỹ Huyền cúp điện thoại.
Lúc này, đồ ăn cũng đã lên đủ, anh bèn cặm cụi ăn uống.
Còn chuyện trường đại học, Phương Vỹ Huyền chẳng hề quan tâm.
Nếu đã bỏ lỡ thời gian, vậy thì không học đại học nữa.
Dù sao dạo gần đây anh cũng còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Cơm nước xong xuôi, Phương Vỹ Huyền chậm rãi đi về.
Lúc này, điện thoại di động của anh lại đổ chuông.
Phương Vỹ Huyền cầm điện thoại di động lên, phát hiện là một dãy số xa lạ.
Nghĩ ngợi một lát, Phương Vỹ Huyền vẫn nghe điện thoại.
“Xin chào, cậu là Phương Vỹ Huyền phải không?” Đầu bên kia là giọng nói của một người đàn ông.
“Phải.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Là như vậy, tôi là Quách Đức Dung thuộc bộ phận nhân sự của Đại học Nam Đô…” Đối phương nói.
“Đại học Nam Đô? Chẳng phải bây giờ đã hết thời gian tuyển sinh rồi sao? Tôi không học đại học nữa, vậy đi.” Nói xong, Phương Vỹ Huyền muốn cúp điện thoại.
“Xin chờ một chút! Cậu Phương, tôi tìm cậu cũng không phải vì tuyển sinh… Đó là việc của ban tuyển sinh… Tôi tìm cậu là muốn mời cậu làm giảng viên thỉnh giảng của Viện Văn học thuộc Đại học Nam Đô chúng tôi.” Quách Đức Dung nói.
“Giảng viên thỉnh giảng?” Phương Vỹ Huyền sửng sốt.
“Đúng vậy, cậu là thủ khoa kỳ thi đại học năm nay của Hoa Hạ, lại thi được thành tích các môn max điểm xưa nay chưa từng có… Chúng tôi đã tiến hành nghiên cứu phân tích bài thi của cậu, phát hiện trình độ văn học của cậu rất cao… Khiến cho rất nhiều giáo sư thuộc Viện Văn học của nhiều đại học danh tiếng đều mặc cảm… Ngay cả bậc thầy quốc học nổi tiếng nhất của Trường Đại học Kinh Thành, thầy Bạch Đình Thăng cũng hết lời khen ngợi cậu.”
“Tôi nghe nói tháng gần đây cậu không nhận điện thoại tuyển sinh của bất kỳ trường đại học nào… Cũng phải, trình độ của cậu Phương đã sớm vượt xa người cùng trang lứa, không cần thiết phải học đại học nữa… Vậy nên tôi chân thành hy vọng cậu có thể chấp nhận lời mời của tôi, đến Viện Văn học của Đại học Nam Đô chúng tôi làm giảng viên thỉnh giảng, truyền dạy kinh nghiệm của cậu cho đám sinh viên năm nhất năm hai đại học…” Lời của Quách Đức Dung rất nịnh hót, khiến cho Phương Vỹ Huyền nghe mà cả người không được tự nhiên.
Giảng viên thỉnh giảng…
Dưới tình huống không thể học đại học, hình như làm giảng viên thỉnh giảng cũng là một lựa chọn thân phận không tồi.
Bao nhiêu năm nay, Phương Vỹ Huyền từng làm học sinh sinh viên rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng thử thân phận giảng viên.
Chỉ vì gương mặt trẻ tuổi này của anh đã chặn đứng con đường này.
“Vị trí giảng viên thỉnh giảng này, một tuần phải dạy bao nhiêu tiết?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Môn cậu dạy là môn học tự chọn, nếu như bình thường cậu khá bận rộn thì tôi có thể sắp xếp cho cậu hai tuần lên lớp một tuần.” Thấy Phương Vỹ Huyền có ý, Quách Đức Dung cực kỳ mừng rỡ nói.
“Hai tuần một lần… cũng được.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Vậy cậu… đây là đồng ý rồi phải không?” Quách Đức Dung hỏi.
“Ừ.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Vậy xin hỏi lúc nào cậu Phương rảnh để đến bộ phận nhân sự chúng tôi ký một bản hợp đồng mời đảm nhiệm chức vụ?” Quách Đức Dung kích động nói.
“Hai ngày nay nếu có rảnh tôi sẽ đi một chuyến.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Nếu như cậu không rảnh, cậu có thể đưa địa chỉ cho tôi, tôi mang hợp đồng đi tìm cậu.” Quách Đức Dung vội nói.
Đối với giới giáo dục mà nói, bây giờ Phương Vỹ Huyền là món gà chiên giòn nóng hổi.
Dưới tình hình Phương Vỹ Huyền không nộp nguyện vọng đại học, thuê anh làm giảng viên thỉnh giảng đã trở thành nhiệm vụ hàng đầu của các trường đại học.
Bây giờ Quách Đức Dung đã đại diện cho Đại học Nam Đô lấy được cơ hội, đương nhiên không dám chậm trễ.
Muộn mấy ngày, nếu như Đại học Kinh Thành và Đại học Hoa Hạ cũng gửi lời mời, e rằng tình hình sẽ khác mất!
“Tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ đi, không cần phải vội.” Phương Vỹ Huyền nói xong bèn cúp điện thoại.
Sau khi ăn cơm xong, Phương Vỹ Huyền trở lại chung cư.
Buổi chiều ngày hôm sau, cửa phòng bị gõ vang.
Phương Vỹ Huyền mở cửa thì nhìn thấy Tần Ảnh Huân trong trang phục nhàn nhã.
“Đại sư… Phương, chào anh.” Tần Ảnh Huân kính cẩn nói.
Sau khi trải qua chuyện ở đảo Cửu Long lần trước, Tần Ảnh Huân biết rõ thực lực của Phương Vỹ Huyền mạnh đến mức sâu không lường được, thế nên vô cùng kính nể Phương Vỹ Huyền.
“Gọi tôi là Phương Vỹ Huyền được rồi, vào đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Được.”
Tần Ảnh Huân đi vào trong nhà, lấy ra một vật dạng dài được bọc vải đen từ trong túi trữ vật mang theo người.
“Đây là kiếm của anh.” Tần Ảnh Huân đưa thanh kiếm vào trong tay Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền nhận lấy, chậm rãi mở miếng vải đen quấn trên thân kiếm ra.
Tần Ảnh Huân căng thẳng nhìn động tác của Phương Vỹ Huyền.
Sau khi nghe nói đây là thanh kiếm chuyên dụng của Phương Vỹ Huyền, trên đường đi, lòng anh ta luôn ngứa ngáy khó nhịn, rất muốn nhìn thấy mặt mũi của thanh kiếm này.
Kiếm chuyên dụng của người thuộc cấp bậc cường giả như Phương Vỹ Huyền, chắc chắn không phải đồ tầm thường!
Chắc hẳn là một thanh kiếm sắc bén thần kỳ!
Phương Vỹ Huyền chậm rãi mở miếng vải đen quấn quanh thân kiếm ra, hết lớp này đến lớp khác.
Tần Ảnh Huân không dám nói lời nào, chỉ căng thẳng nhìn chằm chằm thanh kiếm này!
Anh ta từng nghe nói, vũ khí thần kỳ được cất giữ đã lâu, giây phút một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, nó sẽ phát ra âm thanh của vũ khí!
Vũ khí càng mạnh thì âm thanh sẽ càng mạnh!
Nghe nói vũ khí thần kỳ đạt đến cực hạn, khi nhìn thấy ánh sáng lần nữa, thậm chí còn khiến trời đất chấn động!
Trước khi Tần Ảnh Huân cầm thanh kiếm này đi ra ngoài, ông nội Tần Hải Minh còn đặc biệt tìm anh ta dặn dò, bảo anh ta nhất định phải giữ kỹ thanh kiếm này, tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất, càng không thể tự tiện mở miếng vải đen của nó ra.
Nhất định phải đưa đến tay Phương Vỹ Huyền vẹn nguyên không thay đổi!
Bởi vậy có thể thấy được, Tần Hải Minh vô cùng coi trọng chuyện này!
Mà lúc này, Phương Vỹ Huyền ở trước mắt cũng có vẻ mặt nghiêm túc.
Tất cả những điều này đều chứng tỏ, thanh kiếm trong tay Phương Vỹ Huyền chắc chắn không phải đồ tầm thường!
Lớp vải bọc rất dày đã được mở ra hơn một nửa, chẳng mấy chốc nữa sẽ lộ ra thân kiếm ở bên trong!
Tần Ảnh Huân cực kỳ căng thẳng, hai mắt trợn tròn, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi.
Phương Vỹ Huyền đã nhận ra Tần Ảnh Huân có gì đó sai sai, anh ngẩng đầu nhìn Tần Ảnh Huân một cái, nghi ngờ nói: “Sao thế?”
“Không, không có gì.” Tần Ảnh Huân lau mồ hôi trên trán đi, nói.
Phương Vỹ Huyền không tiếp tục để ý đến Tần Ảnh Huân nữa, giật lớp vải đen cuối cùng trên lưỡi kiếm ra.
Cuối cùng bộ dạng thật của thanh kiếm này cũng lộ ra rồi!
Nhìn thấy thanh kiếm này, Tần Ảnh Huân thay đổi sắc mặt.
Hoàn toàn khác biệt với vũ khí tuyệt thế mà anh ta tưởng tượng.
Trong tay Phương Vỹ Huyền là một thanh kiếm gãy, lưỡi kiếm chỉ còn một nửa, vết nứt cao thấp không đều.
Thân kiến có vết rỉ loang lổ, nhất là chuôi kiếm, đã oxi hóa đến mức biến thành màu đen.
Do bị rỉ sét nên trông lưỡi kiếm của thanh kiếm gãy này đã cùn hết rồi, không có chút cảm giác sắc bén nào.
Thanh kiếm gãy này lại được thấy ánh mặt trời, nhưng cũng không hề phát ra tiếng vang gì cả.
Trông nó càng giống như vật bỏ đi bị đối xử tùy tiện hơn.
“Cái này…”
Tần Ảnh Huân ngây người.
Vật mà Tần Hải Minh coi trọng như vậy, bảo anh ta ngàn dặm xa xôi đưa tới, không ngờ lại là một thanh kiếm gãy rỉ sét như thế?
“Vẫn dùng được, giữ gìn khá tốt.” Phương Vỹ Huyền vuốt ve thanh kiếm gãy này, trong mắt tràn đầy ý cười.
Một lát sau, anh cất thanh kiếm gãy này vào trong túi trữ vật, đồng thời đi ra ngoài cửa.
“Phương, đại sư Phương, anh muốn đi đâu?” Tần Ảnh Huân lấy lại tinh thần, hỏi.
“Kiếm để lâu quá rồi, phải cầm đi vung mấy cái, nếu không thì phải bỏ đi thật mất.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Anh muốn đi đâu luyện kiếm? Tôi đi cùng anh!” Tần Ảnh Huân nghiêm mặt nói.
Anh ta từng được chứng kiến kiếm thuật xuất thần nhập hóa của Phương Vỹ Huyền, muốn đi theo bên cạnh Phương Vỹ Huyền học hỏi chút ít.
“Đi nhà họ Trịnh.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói, sau đó xoay người đi ra khỏi nhà.
Phương Vỹ Huyền nói địa chỉ cho Tần Lăng Thường.
“Tôi bảo Tần Ảnh Huân đi đưa nhé, vừa hay gần đây cậu ấy rảnh.” Tần Lăng Thường nói.
“Được.” Phương Vỹ Huyền nói xong bèn muốn cúp điện thoại.
“Nghe nói nhà họ Trịnh muốn ra tay?” Tần Lăng Thường hỏi.
“Đúng vậy, tôi cũng vừa mới biết.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Tên Võ Thánh nhà họ Trịnh kia công khai tuyên bố muốn tìm cậu báo thù, chuyện này hơn một tháng trước đã lan truyền khắp Hoài Bắc Giang Nam.” Tần Lăng Thường nói.
“Được thôi.” Phương Vỹ Huyền đi ra từ trong thang máy, bước ra bên ngoài khu dân cư.
“Chắc không cần giúp đỡ đâu nhỉ?” Tần Lăng Thường lại hỏi.
“Tất nhiên là không cần, cứ như vậy đi, tôi phải đi ăn cơm đây.” Phương Vỹ Huyền nói xong bèn cúp điện thoại.
Phương Vỹ Huyền tìm một quán ăn ở gần đó, đi vào gọi vài món ăn, ngồi ở bên cạnh bàn ăn tiếp tục xem những cuộc gọi chưa nhận kia.
Có mười cuộc điện thoại, đều là số lạ, số cũng không giống nhau.
Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, không để ý đến những cuộc điện thoại này nữa, mà là gọi lại cho Vương Duyên Tú.
“Dì Vương.”
“Vỹ Huyền! Cuối cùng cháu cũng gọi lại cho dì rồi, dạo này cháu đi đâu thế?” Vương Duyên Tú ngạc nhiên hỏi.
“Đi ra ngoài giải sầu.” Phương Vỹ Huyền tìm đại một cái cớ.
“À… Đúng rồi, Vỹ Huyền,háu đăng ký trường đại học nào?” Vương Duyên Tú hỏi.
Nghe thấy vấn đề này, Phương Vỹ Huyền sửng sốt.
Hình như anh đã quên mất chuyện nộp nguyện vọng đại học.
Bây giờ đã là giữa tháng tám, đã qua kỳ tuyển sinh lâu rồi, không có cách nào nộp nguyện vọng nữa.
“Vỹ Huyền?” Thấy Phương Vỹ Huyền mãi không trả lời, Vương Duyên Tú hỏi lần nữa.
“Ờm… Cháu đăng ký Đại học Nam Đô.” Phương Vỹ Huyền nói.
Anh biết, nếu như anh nói mình không nộp nguyện vọng, chắc chắn sẽ khiến Vương Duyên Tú cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, từ đó sẽ dẫn đến truy hỏi liên tục.
Nếu như vậy thì chi bằng nói dối luôn.
Dù sao Vương Duyên Tú cũng không biết tình hình thực tế của anh.
“Đại học Nam Đô à, vậy thì rất tốt đó! Ánh Hà cũng muốn đăng ký trường đại học này đấy! Nếu như con bé không kém cỏi thì sang năm hai đứa có thể trở thành bạn học rồi!” Vương Duyên Tú cười nói.
Sau khi hàn huyên vài câu với Vương Duyên Tú, Phương Vỹ Huyền cúp điện thoại.
Lúc này, đồ ăn cũng đã lên đủ, anh bèn cặm cụi ăn uống.
Còn chuyện trường đại học, Phương Vỹ Huyền chẳng hề quan tâm.
Nếu đã bỏ lỡ thời gian, vậy thì không học đại học nữa.
Dù sao dạo gần đây anh cũng còn có rất nhiều chuyện cần làm.
Cơm nước xong xuôi, Phương Vỹ Huyền chậm rãi đi về.
Lúc này, điện thoại di động của anh lại đổ chuông.
Phương Vỹ Huyền cầm điện thoại di động lên, phát hiện là một dãy số xa lạ.
Nghĩ ngợi một lát, Phương Vỹ Huyền vẫn nghe điện thoại.
“Xin chào, cậu là Phương Vỹ Huyền phải không?” Đầu bên kia là giọng nói của một người đàn ông.
“Phải.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Là như vậy, tôi là Quách Đức Dung thuộc bộ phận nhân sự của Đại học Nam Đô…” Đối phương nói.
“Đại học Nam Đô? Chẳng phải bây giờ đã hết thời gian tuyển sinh rồi sao? Tôi không học đại học nữa, vậy đi.” Nói xong, Phương Vỹ Huyền muốn cúp điện thoại.
“Xin chờ một chút! Cậu Phương, tôi tìm cậu cũng không phải vì tuyển sinh… Đó là việc của ban tuyển sinh… Tôi tìm cậu là muốn mời cậu làm giảng viên thỉnh giảng của Viện Văn học thuộc Đại học Nam Đô chúng tôi.” Quách Đức Dung nói.
“Giảng viên thỉnh giảng?” Phương Vỹ Huyền sửng sốt.
“Đúng vậy, cậu là thủ khoa kỳ thi đại học năm nay của Hoa Hạ, lại thi được thành tích các môn max điểm xưa nay chưa từng có… Chúng tôi đã tiến hành nghiên cứu phân tích bài thi của cậu, phát hiện trình độ văn học của cậu rất cao… Khiến cho rất nhiều giáo sư thuộc Viện Văn học của nhiều đại học danh tiếng đều mặc cảm… Ngay cả bậc thầy quốc học nổi tiếng nhất của Trường Đại học Kinh Thành, thầy Bạch Đình Thăng cũng hết lời khen ngợi cậu.”
“Tôi nghe nói tháng gần đây cậu không nhận điện thoại tuyển sinh của bất kỳ trường đại học nào… Cũng phải, trình độ của cậu Phương đã sớm vượt xa người cùng trang lứa, không cần thiết phải học đại học nữa… Vậy nên tôi chân thành hy vọng cậu có thể chấp nhận lời mời của tôi, đến Viện Văn học của Đại học Nam Đô chúng tôi làm giảng viên thỉnh giảng, truyền dạy kinh nghiệm của cậu cho đám sinh viên năm nhất năm hai đại học…” Lời của Quách Đức Dung rất nịnh hót, khiến cho Phương Vỹ Huyền nghe mà cả người không được tự nhiên.
Giảng viên thỉnh giảng…
Dưới tình huống không thể học đại học, hình như làm giảng viên thỉnh giảng cũng là một lựa chọn thân phận không tồi.
Bao nhiêu năm nay, Phương Vỹ Huyền từng làm học sinh sinh viên rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng thử thân phận giảng viên.
Chỉ vì gương mặt trẻ tuổi này của anh đã chặn đứng con đường này.
“Vị trí giảng viên thỉnh giảng này, một tuần phải dạy bao nhiêu tiết?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Môn cậu dạy là môn học tự chọn, nếu như bình thường cậu khá bận rộn thì tôi có thể sắp xếp cho cậu hai tuần lên lớp một tuần.” Thấy Phương Vỹ Huyền có ý, Quách Đức Dung cực kỳ mừng rỡ nói.
“Hai tuần một lần… cũng được.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Vậy cậu… đây là đồng ý rồi phải không?” Quách Đức Dung hỏi.
“Ừ.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Vậy xin hỏi lúc nào cậu Phương rảnh để đến bộ phận nhân sự chúng tôi ký một bản hợp đồng mời đảm nhiệm chức vụ?” Quách Đức Dung kích động nói.
“Hai ngày nay nếu có rảnh tôi sẽ đi một chuyến.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Nếu như cậu không rảnh, cậu có thể đưa địa chỉ cho tôi, tôi mang hợp đồng đi tìm cậu.” Quách Đức Dung vội nói.
Đối với giới giáo dục mà nói, bây giờ Phương Vỹ Huyền là món gà chiên giòn nóng hổi.
Dưới tình hình Phương Vỹ Huyền không nộp nguyện vọng đại học, thuê anh làm giảng viên thỉnh giảng đã trở thành nhiệm vụ hàng đầu của các trường đại học.
Bây giờ Quách Đức Dung đã đại diện cho Đại học Nam Đô lấy được cơ hội, đương nhiên không dám chậm trễ.
Muộn mấy ngày, nếu như Đại học Kinh Thành và Đại học Hoa Hạ cũng gửi lời mời, e rằng tình hình sẽ khác mất!
“Tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ đi, không cần phải vội.” Phương Vỹ Huyền nói xong bèn cúp điện thoại.
Sau khi ăn cơm xong, Phương Vỹ Huyền trở lại chung cư.
Buổi chiều ngày hôm sau, cửa phòng bị gõ vang.
Phương Vỹ Huyền mở cửa thì nhìn thấy Tần Ảnh Huân trong trang phục nhàn nhã.
“Đại sư… Phương, chào anh.” Tần Ảnh Huân kính cẩn nói.
Sau khi trải qua chuyện ở đảo Cửu Long lần trước, Tần Ảnh Huân biết rõ thực lực của Phương Vỹ Huyền mạnh đến mức sâu không lường được, thế nên vô cùng kính nể Phương Vỹ Huyền.
“Gọi tôi là Phương Vỹ Huyền được rồi, vào đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Được.”
Tần Ảnh Huân đi vào trong nhà, lấy ra một vật dạng dài được bọc vải đen từ trong túi trữ vật mang theo người.
“Đây là kiếm của anh.” Tần Ảnh Huân đưa thanh kiếm vào trong tay Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền nhận lấy, chậm rãi mở miếng vải đen quấn trên thân kiếm ra.
Tần Ảnh Huân căng thẳng nhìn động tác của Phương Vỹ Huyền.
Sau khi nghe nói đây là thanh kiếm chuyên dụng của Phương Vỹ Huyền, trên đường đi, lòng anh ta luôn ngứa ngáy khó nhịn, rất muốn nhìn thấy mặt mũi của thanh kiếm này.
Kiếm chuyên dụng của người thuộc cấp bậc cường giả như Phương Vỹ Huyền, chắc chắn không phải đồ tầm thường!
Chắc hẳn là một thanh kiếm sắc bén thần kỳ!
Phương Vỹ Huyền chậm rãi mở miếng vải đen quấn quanh thân kiếm ra, hết lớp này đến lớp khác.
Tần Ảnh Huân không dám nói lời nào, chỉ căng thẳng nhìn chằm chằm thanh kiếm này!
Anh ta từng nghe nói, vũ khí thần kỳ được cất giữ đã lâu, giây phút một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, nó sẽ phát ra âm thanh của vũ khí!
Vũ khí càng mạnh thì âm thanh sẽ càng mạnh!
Nghe nói vũ khí thần kỳ đạt đến cực hạn, khi nhìn thấy ánh sáng lần nữa, thậm chí còn khiến trời đất chấn động!
Trước khi Tần Ảnh Huân cầm thanh kiếm này đi ra ngoài, ông nội Tần Hải Minh còn đặc biệt tìm anh ta dặn dò, bảo anh ta nhất định phải giữ kỹ thanh kiếm này, tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất, càng không thể tự tiện mở miếng vải đen của nó ra.
Nhất định phải đưa đến tay Phương Vỹ Huyền vẹn nguyên không thay đổi!
Bởi vậy có thể thấy được, Tần Hải Minh vô cùng coi trọng chuyện này!
Mà lúc này, Phương Vỹ Huyền ở trước mắt cũng có vẻ mặt nghiêm túc.
Tất cả những điều này đều chứng tỏ, thanh kiếm trong tay Phương Vỹ Huyền chắc chắn không phải đồ tầm thường!
Lớp vải bọc rất dày đã được mở ra hơn một nửa, chẳng mấy chốc nữa sẽ lộ ra thân kiếm ở bên trong!
Tần Ảnh Huân cực kỳ căng thẳng, hai mắt trợn tròn, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi.
Phương Vỹ Huyền đã nhận ra Tần Ảnh Huân có gì đó sai sai, anh ngẩng đầu nhìn Tần Ảnh Huân một cái, nghi ngờ nói: “Sao thế?”
“Không, không có gì.” Tần Ảnh Huân lau mồ hôi trên trán đi, nói.
Phương Vỹ Huyền không tiếp tục để ý đến Tần Ảnh Huân nữa, giật lớp vải đen cuối cùng trên lưỡi kiếm ra.
Cuối cùng bộ dạng thật của thanh kiếm này cũng lộ ra rồi!
Nhìn thấy thanh kiếm này, Tần Ảnh Huân thay đổi sắc mặt.
Hoàn toàn khác biệt với vũ khí tuyệt thế mà anh ta tưởng tượng.
Trong tay Phương Vỹ Huyền là một thanh kiếm gãy, lưỡi kiếm chỉ còn một nửa, vết nứt cao thấp không đều.
Thân kiến có vết rỉ loang lổ, nhất là chuôi kiếm, đã oxi hóa đến mức biến thành màu đen.
Do bị rỉ sét nên trông lưỡi kiếm của thanh kiếm gãy này đã cùn hết rồi, không có chút cảm giác sắc bén nào.
Thanh kiếm gãy này lại được thấy ánh mặt trời, nhưng cũng không hề phát ra tiếng vang gì cả.
Trông nó càng giống như vật bỏ đi bị đối xử tùy tiện hơn.
“Cái này…”
Tần Ảnh Huân ngây người.
Vật mà Tần Hải Minh coi trọng như vậy, bảo anh ta ngàn dặm xa xôi đưa tới, không ngờ lại là một thanh kiếm gãy rỉ sét như thế?
“Vẫn dùng được, giữ gìn khá tốt.” Phương Vỹ Huyền vuốt ve thanh kiếm gãy này, trong mắt tràn đầy ý cười.
Một lát sau, anh cất thanh kiếm gãy này vào trong túi trữ vật, đồng thời đi ra ngoài cửa.
“Phương, đại sư Phương, anh muốn đi đâu?” Tần Ảnh Huân lấy lại tinh thần, hỏi.
“Kiếm để lâu quá rồi, phải cầm đi vung mấy cái, nếu không thì phải bỏ đi thật mất.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Anh muốn đi đâu luyện kiếm? Tôi đi cùng anh!” Tần Ảnh Huân nghiêm mặt nói.
Anh ta từng được chứng kiến kiếm thuật xuất thần nhập hóa của Phương Vỹ Huyền, muốn đi theo bên cạnh Phương Vỹ Huyền học hỏi chút ít.
“Đi nhà họ Trịnh.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói, sau đó xoay người đi ra khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.