Chương 74: Hiệp hội Võ đạo thì sao?
Lý đạo nhiên
02/06/2022
Khi Phương Vỹ Huyền và Vu Ánh Hà về đến nhà, đã là mười hai giờ hai mươi phút trưa.
Vương Duyên Tú đã đi phỏng vấn về, nhìn thấy trên người Vu Ánh Hà mặc quần áo mới, ánh mắt bà ấy lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Ánh Hà, tại sao con lại mặc luôn quần áo mới về vậy?"
"Có đẹp không ạ?" Vu Ánh Hà xoay một vòng hỏi.
Vương Duyên Tú đi đến trước mặt Vu Ánh Hà, giơ tay sờ chất liệu quần áo của Vu Ánh Hà, nói: "Đẹp... Hơn nữa mẹ cảm thấy nó được may rất cẩn thận, chất liệu cũng rất tốt... Bộ quần áo này mua hết bao nhiêu tiền?"
Sắc mặt Vu Ánh Hà thay đổi, đang định nói chuyện.
"Giá gốc năm trăm, sau đó mặc cả còn ba trăm, vẫn rất hời." Phương Vỹ Huyền ngồi ở trên ghế sô pha mở miệng nói.
"Mới ba trăm tệ à... vậy thì đúng là rất hời." Vương Duyên Tú mỉm cười nói.
Vu Ánh Hà liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, Phương Vỹ Huyền nháy mắt với cô.
Với tính cách của Vương Duyên Tú, đúng là không nên nói thật thì tốt hơn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phương Vỹ Huyền đang chuẩn bị ngủ trưa, Đường Mạnh Sơn lại gọi điện thoại tới.
"Thần y Phương... cậu có rảnh không?" Giọng điệu nói chuyện của Đường Mạnh Sơn hơi do dự.
"Có chuyện gì?" Phương Vỹ Huyền hỏi.
"Hội trưởng Đỗ của Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải, bây giờ đang ở nhà tôi, ông ta muốn... gặp cậu một lần." Đường Mạnh Sơn nói.
Giọng nói chuyện của Đường Mạnh Sơn rất kỳ lạ, Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày hỏi: "Ông ta tìm tôi có chuyện gì?"
"Ừm..." Đường Mạnh Sơn đang muốn nói chuyện, bên cạnh ông ta lại vang lên giọng nói của một ông lão.
"Ông chủ Đường, để tôi tự mình nói với cậu ta đi."
Sau đó, điện thoại chuyển đến trong tay ông lão.
"Tôi là hội trưởng Đỗ Từ Tiến của Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải, Đại sư Phương, chuyện hôm qua cậu quyết đấu với Tông sư Dương Thiếu Xương ở hội quán của Hiệp hội Võ đạo chúng tôi, bây giờ đã lan truyền khắp toàn bộ Giang Nam..."
"Rốt cuộc ông tìm tôi có chuyện gì? Nói thẳng đi." Phương Vỹ Huyền bực mình ngắt lời Đỗ Từ Tiến.
"Ha ha... Là như vậy, trong quá trình quyết đấu hôm qua, theo như ba người chứng kiến nói thì Tông sư Dương Thiếu Xương đã nhận thua, nhưng Đại sư Phương cậu vẫn không dừng tay, ngược lại còn tiếp tục đánh Tông sư Dương Thiếu Xương, đồng thời phế bỏ tu vi của cậu ta, cách làm này ở võ đạo..."
"Ông có thể nói trọng điểm được không?" Phương Vỹ Huyền lại ngắt lời Đỗ Từ Tiến một lần nữa.
Đỗ Từ Tiến im lặng một lúc, dường như đang đè nén cơn giận dữ, trầm giọng nói: "Đại sư Phương, tôi biết thực lực của cậu mạnh. Nhưng giới võ đạo cũng có quy tắc của nó, cách làm của cậu ngày hôm qua đã vi phạm điều lệ của Hiệp hội Võ đạo chúng tôi, tôi hy vọng cậu có thể đến Hiệp hội Võ Đạo của chúng tôi để chịu xử phạt."
"Xử phạt?" Phương Vỹ Huyền nhếch miệng nở một nụ cười lạnh, nói: "Bây giờ ông đang ở nhà họ Đường đúng không? Tôi lập tức qua đó, chúng ta gặp mặt hẳn nói chuyện."
Nói xong, Phương Vỹ Huyền cúp điện thoại.
...
Nửa giờ sau, Phương Vỹ Huyền đi vào nhà họ Đường.
Đỗ Từ Tiến đang ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
Ông ta nghe nói Phương Vỹ Huyền rất trẻ, nhưng không nghĩ rằng Phương Vỹ Huyền còn trẻ như vậy! Trông chỉ mới khoảng mười tám tuổi.
Một người trẻ tuổi như vậy, lại có thể dễ dàng đánh bại Tông sư võ đạo Dương Thiếu Xương?
Đúng là khó mà tin nổi!
"Thần y Phương, đây chính là hội trưởng Đỗ." Đường Mạnh Sơn lập tức đứng lên, giới thiệu cho Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền thản nhiên nhìn Đỗ Từ Tiến một cái.
Ông ta là một tu sĩ tầng mười hai Luyện Khí Kỳ, cũng chính là cái gọi là bán bộ tông sư.
"Đại sư Phương, biểu hiện của cậu ở trên đài đấu võ hôm qua, bây giờ đang được cả giới võ đạo Giang Nam bàn tán sôi nổi." Đỗ Từ Tiến cười nói.
Phương Vỹ Huyền mỉm cười, nói: "Các ông biết biểu hiện của tôi, còn muốn xử phạt tôi?"
Sắc mặt của Đỗ Từ Tiến thay đổi, nói: "Đại sư Phương, ý nghĩa tồn tại của Hiệp hội Võ đạo chính là vì ràng buộc hành vi của mỗi một võ giả, bất kể thực lực mạnh cỡ nào! Cho dù là Tông sư Cổ Úy Sênh, người được xưng là tông sư chi tôn, cũng phải tuân thủ quy tắc, nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Lông mày Phương Vỹ Huyền nhíu lại, hỏi.
Đỗ Từ Tiến thấy dáng vẻ xem thường này của Phương Vỹ Huyền, lửa giận dấy lên, trầm giọng nói: "Nếu không thì phải chịu xử phạt của chúng tôi! Đại sư Phương, tôi biết cậu thiên phú vượt trội, thực lực phi phàm, chí khí rất cao."
"Nhưng Hiệp hội Võ đạo chúng tôi cũng nắm giữ những thủ đoạn để đối phó với những võ giả xem thường kỷ luật như cậu!"
"Hôm qua cậu làm trái với điều lệ của Hiệp hội Võ đạo ở ngay trước mặt nhiều võ giả như vậy, nếu như chúng tôi không có chút đáp lại nào, sau này còn ai để mắt đến Hiệp hội Võ Đạo nữa?"
"Đại sư phương, sai lầm hôm qua cậu mắc phải tuy là sẽ có trừng phạt, nhưng trừng phạt sẽ không quá nặng, cùng lắm cũng chỉ là để cậu ở trong Thiên lao một hai tháng mà thôi."
"Nhưng nếu cậu từ chối xử phạt... hình phạt sẽ tăng thêm, có thể cậu sẽ bị phán nhốt ở trong Thiên lao mãi mãi. Thiên phú võ đạo của cậu xuất sắc như vậy, tương lai rộng mở, chắc chắn cậu không muốn sau này bị nhốt trong Thiên lao mãi chứ?"
Nghe xong lời này, ánh mắt Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt, nói: "Trên thế giới này, không có nhà giam nào có thể nhốt được tôi."
"Ngoài ra, tôi cảm thấy ông cũng không đơn giản là vì ba cái điều lệ kia nhỉ? Tôi đoán, có lẽ là có người gây áp lực cho ông, bởi vì tôi phế Dương Thiếu Xương, nên tôi nhất định phải trả giá đắt."
Nghe thấy câu này, sắc mặt Đỗ Từ Tiến thay đổi, nhanh chóng trở nên âm u.
"Xem ra cậu khăng khăng muốn chống đối Hiệp hội Võ đạo chúng tôi đúng không?" Đỗ Từ Tiến híp mắt, lạnh lùng nói.
Phương Vỹ Huyền nhún vai, nói: "Con người tôi cực kỳ chán ghét phiền phức, vậy nên xưa nay tôi chưa từng cố ý muốn đối đầu với ai."
"Nhưng nếu ông cố tình muốn chọc vào tôi, vậy thì tôi cũng hết cách."
Đỗ Từ Tiến đứng dậy, lạnh lùng nói: "Cậu đang uy hiếp tôi sao?"
Phương Vỹ Huyền thản nhiên nhìn Đỗ Từ Tiến, không nói gì.
Đường Mạnh Sơn ở bên cạnh thấy hai người giương cung bạt kiếm, vội vàng đứng lên nói: "Trước hết hai người đừng nổi giận, chúng ta còn có thể..."
Thật ra trước khi Phương Vỹ Huyền đến, Đường Mạnh Sơn đã ngờ tới sẽ là kết quả như vậy.
Với tính cách không sợ trời không sợ đất của Phương Vỹ Huyền, không thể nào chấp nhận cái gọi là xử phạt.
Nhưng hoàn toàn trở mặt với Đỗ Từ Tiến, tuyệt đối không phải là một cách làm sáng suốt!
Đỗ Từ Tiến đại diện cho Hiệp hội Võ đạo, đó là một thế lực cực kỳ to lớn!
Tuy rằng thực lực của Phương Vỹ Huyền cực mạnh, sở hữu thiên phú như yêu quái, nhưng dù sao cũng chỉ là một người.
Đối đầu với loại quái vật khổng lồ như Hiệp hội Võ đạo, chỉ bằng vào sức mạnh của một người, chẳng khác nào châu chấu đá xe.
"Ông chủ Đường, tôi đã cho Phương Vỹ Huyền cơ hội, nhưng cậu ta từ chối ý tốt của tôi, vậy tôi đành phải làm việc theo điều lệ." Đỗ Từ Tiến âm u nói.
"Ồ? Ông còn muốn ra tay với tôi ngay bây giờ?" Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu nhìn Đỗ Từ Tiến.
"Tôi biết tôi không phải đối thủ của cậu, nên tôi đã thông báo trước cho người chấp pháp của Thiên lao đến đây." Đỗ Từ Tiến cười lạnh, liếc nhìn đồng hồ nói: "Có lẽ bọn họ sắp đến rồi, cậu chuẩn bị chịu xử phạt đi."
Phương Vỹ Huyền đứng dậy, đi về phía Đỗ Từ Tiến, bình tĩnh nói: "Vậy nên trước khi bọn họ đến, tôi phải làm gì đó để giết thời gian đây?"
Cảm nhận được ý lạnh trong mắt Phương Vỹ Huyền, sắc mặt Đỗ Từ Tiến lập tức thay đổi!
Ông ta không ngờ rằng, Phương Vỹ Huyền sẽ gan to bằng trời muốn ra tay với ông ta!
"Thần y Phương, cậu đừng manh động!" Vẻ mặt của Đường Mạnh Sơn cũng thay đổi, hét lớn.
Nếu như Phương Vỹ Huyền ra tay với Đỗ Từ Tiến thật, hậu quả khó mà lường được!
Đỗ Từ Tiến là hội trưởng của Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải! Thân phận địa vị cực cao!
Nếu Phương Vỹ Huyền thật sự ra tay với ông ta, vậy thì Phương Vỹ Huyền sẽ thật sự đắc tội với toàn bộ Hiệp hội Võ đạo!
Nhưng Phương Vỹ Huyền vốn không thèm để ý tới, rất nhanh đã đi đến trước mặt Đỗ Từ Tiến.
"Phương Vỹ Huyền! Cậu biết tôi có thân phận gì không? Nếu như cậu dám ra tay với tôi, người cậu đắc tội không chỉ là tôi, mà là cả Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải, thậm chí là Hiệp hội Võ đạo Giang Nam! Đến lúc đó... Phụt!" Đỗ Từ Tiến còn chưa dứt lời, đã bị Phương Vỹ Huyền đấm một cái vào bụng, phun ra một ngụm máu tươi, lui về sau mấy bước, ngã ngồi ở trên ghế sô pha.
Thấy cảnh này, sắc mặt Đường Mạnh Sơn tái nhợt.
Lần này xong rồi!
Phương Vỹ Huyền lại ra tay với Đỗ Từ Tiến thật!
"Một cú đấm này là chút dạy dỗ cho ông, sau này tốt nhất là mang người chấp pháp gì đó theo bên cạnh, đừng để tôi chờ." Phương Vỹ Huyền nói.
Đỗ Từ Tiến bụm lấy bụng, chỉ vào Phương Vỹ Huyền, ngón tay run rẩy.
Khóe miệng ông ta vẫn đang chảy máu, nói không ra lời.
Là hội trưởng Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải, Đỗ Từ Tiến đi đến đâu cũng được người ta đối xử cung kính, chưa từng có ai dám đắc tội ông ta. Đừng nói là ra tay với ông ta!
Phương Vỹ Huyền! Phương Vỹ Huyền!
Đỗ Từ Tiến nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt tràn ngập thù hận.
"Thần y Phương, cậu mau đi đi." Lúc này, Đường Mạnh Sơn vội vàng bước lên, nói với vẻ mặt tái nhợt.
"Không cần đi nữa, bọn họ đã tới." Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.
Hai luồng hơi thở mạnh mẽ xuất hiện ở ngoài cổng nhà họ Đường.
"Nhà ông trang trí đẹp như vậy, đừng nên phá hỏng thì tốt hơn, tôi đi ra ngoài đánh." Phương Vỹ Huyền nói, sau đó cất bước đi về phía cổng.
Sắc mặt Đường Mạnh Sơn thay đổi, không biết nên làm thế nào, cuối cùng đành phải đi theo.
Phương Vỹ Huyền đi đến sân ở bên ngoài thì nhìn thấy hai người đàn ông mặc võ bào màu đen, biểu cảm lạnh lùng, đang đi vào cổng.
Hai người đàn ông này đều có tu vi bán bộ tông sư, nhưng hơi thở tỏa ra từ trên người bọn họ lại mạnh hơn rất nhiều so với bán bộ tông sư.
Một người đàn ông trong đó, trong tay cầm một cái chuông nhỏ đen nhánh to bằng nắm đấm.
Cái chuông đỉnh nhỏ này tản ra một luồng khí cổ xưa khác thường.
Pháp bảo?
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền hơi lấp lóe.
"Chúng tôi là người chấp pháp của Thiên lao, bảo Phương Vỹ Huyền nhanh chóng ra đền tội!" Người đàn ông cầm chuông nhỏ tiến lên một bước, trầm giọng nói.
"Tôi chính là Phương Vỹ Huyền." Phương Vỹ Huyền đáp.
Người đàn ông nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt không có gợn sóng, khuôn mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Phương Vỹ Huyền, cậu muốn chống lại điều lệ sao?"
Vương Duyên Tú đã đi phỏng vấn về, nhìn thấy trên người Vu Ánh Hà mặc quần áo mới, ánh mắt bà ấy lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Ánh Hà, tại sao con lại mặc luôn quần áo mới về vậy?"
"Có đẹp không ạ?" Vu Ánh Hà xoay một vòng hỏi.
Vương Duyên Tú đi đến trước mặt Vu Ánh Hà, giơ tay sờ chất liệu quần áo của Vu Ánh Hà, nói: "Đẹp... Hơn nữa mẹ cảm thấy nó được may rất cẩn thận, chất liệu cũng rất tốt... Bộ quần áo này mua hết bao nhiêu tiền?"
Sắc mặt Vu Ánh Hà thay đổi, đang định nói chuyện.
"Giá gốc năm trăm, sau đó mặc cả còn ba trăm, vẫn rất hời." Phương Vỹ Huyền ngồi ở trên ghế sô pha mở miệng nói.
"Mới ba trăm tệ à... vậy thì đúng là rất hời." Vương Duyên Tú mỉm cười nói.
Vu Ánh Hà liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, Phương Vỹ Huyền nháy mắt với cô.
Với tính cách của Vương Duyên Tú, đúng là không nên nói thật thì tốt hơn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phương Vỹ Huyền đang chuẩn bị ngủ trưa, Đường Mạnh Sơn lại gọi điện thoại tới.
"Thần y Phương... cậu có rảnh không?" Giọng điệu nói chuyện của Đường Mạnh Sơn hơi do dự.
"Có chuyện gì?" Phương Vỹ Huyền hỏi.
"Hội trưởng Đỗ của Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải, bây giờ đang ở nhà tôi, ông ta muốn... gặp cậu một lần." Đường Mạnh Sơn nói.
Giọng nói chuyện của Đường Mạnh Sơn rất kỳ lạ, Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày hỏi: "Ông ta tìm tôi có chuyện gì?"
"Ừm..." Đường Mạnh Sơn đang muốn nói chuyện, bên cạnh ông ta lại vang lên giọng nói của một ông lão.
"Ông chủ Đường, để tôi tự mình nói với cậu ta đi."
Sau đó, điện thoại chuyển đến trong tay ông lão.
"Tôi là hội trưởng Đỗ Từ Tiến của Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải, Đại sư Phương, chuyện hôm qua cậu quyết đấu với Tông sư Dương Thiếu Xương ở hội quán của Hiệp hội Võ đạo chúng tôi, bây giờ đã lan truyền khắp toàn bộ Giang Nam..."
"Rốt cuộc ông tìm tôi có chuyện gì? Nói thẳng đi." Phương Vỹ Huyền bực mình ngắt lời Đỗ Từ Tiến.
"Ha ha... Là như vậy, trong quá trình quyết đấu hôm qua, theo như ba người chứng kiến nói thì Tông sư Dương Thiếu Xương đã nhận thua, nhưng Đại sư Phương cậu vẫn không dừng tay, ngược lại còn tiếp tục đánh Tông sư Dương Thiếu Xương, đồng thời phế bỏ tu vi của cậu ta, cách làm này ở võ đạo..."
"Ông có thể nói trọng điểm được không?" Phương Vỹ Huyền lại ngắt lời Đỗ Từ Tiến một lần nữa.
Đỗ Từ Tiến im lặng một lúc, dường như đang đè nén cơn giận dữ, trầm giọng nói: "Đại sư Phương, tôi biết thực lực của cậu mạnh. Nhưng giới võ đạo cũng có quy tắc của nó, cách làm của cậu ngày hôm qua đã vi phạm điều lệ của Hiệp hội Võ đạo chúng tôi, tôi hy vọng cậu có thể đến Hiệp hội Võ Đạo của chúng tôi để chịu xử phạt."
"Xử phạt?" Phương Vỹ Huyền nhếch miệng nở một nụ cười lạnh, nói: "Bây giờ ông đang ở nhà họ Đường đúng không? Tôi lập tức qua đó, chúng ta gặp mặt hẳn nói chuyện."
Nói xong, Phương Vỹ Huyền cúp điện thoại.
...
Nửa giờ sau, Phương Vỹ Huyền đi vào nhà họ Đường.
Đỗ Từ Tiến đang ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
Ông ta nghe nói Phương Vỹ Huyền rất trẻ, nhưng không nghĩ rằng Phương Vỹ Huyền còn trẻ như vậy! Trông chỉ mới khoảng mười tám tuổi.
Một người trẻ tuổi như vậy, lại có thể dễ dàng đánh bại Tông sư võ đạo Dương Thiếu Xương?
Đúng là khó mà tin nổi!
"Thần y Phương, đây chính là hội trưởng Đỗ." Đường Mạnh Sơn lập tức đứng lên, giới thiệu cho Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền thản nhiên nhìn Đỗ Từ Tiến một cái.
Ông ta là một tu sĩ tầng mười hai Luyện Khí Kỳ, cũng chính là cái gọi là bán bộ tông sư.
"Đại sư Phương, biểu hiện của cậu ở trên đài đấu võ hôm qua, bây giờ đang được cả giới võ đạo Giang Nam bàn tán sôi nổi." Đỗ Từ Tiến cười nói.
Phương Vỹ Huyền mỉm cười, nói: "Các ông biết biểu hiện của tôi, còn muốn xử phạt tôi?"
Sắc mặt của Đỗ Từ Tiến thay đổi, nói: "Đại sư Phương, ý nghĩa tồn tại của Hiệp hội Võ đạo chính là vì ràng buộc hành vi của mỗi một võ giả, bất kể thực lực mạnh cỡ nào! Cho dù là Tông sư Cổ Úy Sênh, người được xưng là tông sư chi tôn, cũng phải tuân thủ quy tắc, nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Lông mày Phương Vỹ Huyền nhíu lại, hỏi.
Đỗ Từ Tiến thấy dáng vẻ xem thường này của Phương Vỹ Huyền, lửa giận dấy lên, trầm giọng nói: "Nếu không thì phải chịu xử phạt của chúng tôi! Đại sư Phương, tôi biết cậu thiên phú vượt trội, thực lực phi phàm, chí khí rất cao."
"Nhưng Hiệp hội Võ đạo chúng tôi cũng nắm giữ những thủ đoạn để đối phó với những võ giả xem thường kỷ luật như cậu!"
"Hôm qua cậu làm trái với điều lệ của Hiệp hội Võ đạo ở ngay trước mặt nhiều võ giả như vậy, nếu như chúng tôi không có chút đáp lại nào, sau này còn ai để mắt đến Hiệp hội Võ Đạo nữa?"
"Đại sư phương, sai lầm hôm qua cậu mắc phải tuy là sẽ có trừng phạt, nhưng trừng phạt sẽ không quá nặng, cùng lắm cũng chỉ là để cậu ở trong Thiên lao một hai tháng mà thôi."
"Nhưng nếu cậu từ chối xử phạt... hình phạt sẽ tăng thêm, có thể cậu sẽ bị phán nhốt ở trong Thiên lao mãi mãi. Thiên phú võ đạo của cậu xuất sắc như vậy, tương lai rộng mở, chắc chắn cậu không muốn sau này bị nhốt trong Thiên lao mãi chứ?"
Nghe xong lời này, ánh mắt Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt, nói: "Trên thế giới này, không có nhà giam nào có thể nhốt được tôi."
"Ngoài ra, tôi cảm thấy ông cũng không đơn giản là vì ba cái điều lệ kia nhỉ? Tôi đoán, có lẽ là có người gây áp lực cho ông, bởi vì tôi phế Dương Thiếu Xương, nên tôi nhất định phải trả giá đắt."
Nghe thấy câu này, sắc mặt Đỗ Từ Tiến thay đổi, nhanh chóng trở nên âm u.
"Xem ra cậu khăng khăng muốn chống đối Hiệp hội Võ đạo chúng tôi đúng không?" Đỗ Từ Tiến híp mắt, lạnh lùng nói.
Phương Vỹ Huyền nhún vai, nói: "Con người tôi cực kỳ chán ghét phiền phức, vậy nên xưa nay tôi chưa từng cố ý muốn đối đầu với ai."
"Nhưng nếu ông cố tình muốn chọc vào tôi, vậy thì tôi cũng hết cách."
Đỗ Từ Tiến đứng dậy, lạnh lùng nói: "Cậu đang uy hiếp tôi sao?"
Phương Vỹ Huyền thản nhiên nhìn Đỗ Từ Tiến, không nói gì.
Đường Mạnh Sơn ở bên cạnh thấy hai người giương cung bạt kiếm, vội vàng đứng lên nói: "Trước hết hai người đừng nổi giận, chúng ta còn có thể..."
Thật ra trước khi Phương Vỹ Huyền đến, Đường Mạnh Sơn đã ngờ tới sẽ là kết quả như vậy.
Với tính cách không sợ trời không sợ đất của Phương Vỹ Huyền, không thể nào chấp nhận cái gọi là xử phạt.
Nhưng hoàn toàn trở mặt với Đỗ Từ Tiến, tuyệt đối không phải là một cách làm sáng suốt!
Đỗ Từ Tiến đại diện cho Hiệp hội Võ đạo, đó là một thế lực cực kỳ to lớn!
Tuy rằng thực lực của Phương Vỹ Huyền cực mạnh, sở hữu thiên phú như yêu quái, nhưng dù sao cũng chỉ là một người.
Đối đầu với loại quái vật khổng lồ như Hiệp hội Võ đạo, chỉ bằng vào sức mạnh của một người, chẳng khác nào châu chấu đá xe.
"Ông chủ Đường, tôi đã cho Phương Vỹ Huyền cơ hội, nhưng cậu ta từ chối ý tốt của tôi, vậy tôi đành phải làm việc theo điều lệ." Đỗ Từ Tiến âm u nói.
"Ồ? Ông còn muốn ra tay với tôi ngay bây giờ?" Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu nhìn Đỗ Từ Tiến.
"Tôi biết tôi không phải đối thủ của cậu, nên tôi đã thông báo trước cho người chấp pháp của Thiên lao đến đây." Đỗ Từ Tiến cười lạnh, liếc nhìn đồng hồ nói: "Có lẽ bọn họ sắp đến rồi, cậu chuẩn bị chịu xử phạt đi."
Phương Vỹ Huyền đứng dậy, đi về phía Đỗ Từ Tiến, bình tĩnh nói: "Vậy nên trước khi bọn họ đến, tôi phải làm gì đó để giết thời gian đây?"
Cảm nhận được ý lạnh trong mắt Phương Vỹ Huyền, sắc mặt Đỗ Từ Tiến lập tức thay đổi!
Ông ta không ngờ rằng, Phương Vỹ Huyền sẽ gan to bằng trời muốn ra tay với ông ta!
"Thần y Phương, cậu đừng manh động!" Vẻ mặt của Đường Mạnh Sơn cũng thay đổi, hét lớn.
Nếu như Phương Vỹ Huyền ra tay với Đỗ Từ Tiến thật, hậu quả khó mà lường được!
Đỗ Từ Tiến là hội trưởng của Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải! Thân phận địa vị cực cao!
Nếu Phương Vỹ Huyền thật sự ra tay với ông ta, vậy thì Phương Vỹ Huyền sẽ thật sự đắc tội với toàn bộ Hiệp hội Võ đạo!
Nhưng Phương Vỹ Huyền vốn không thèm để ý tới, rất nhanh đã đi đến trước mặt Đỗ Từ Tiến.
"Phương Vỹ Huyền! Cậu biết tôi có thân phận gì không? Nếu như cậu dám ra tay với tôi, người cậu đắc tội không chỉ là tôi, mà là cả Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải, thậm chí là Hiệp hội Võ đạo Giang Nam! Đến lúc đó... Phụt!" Đỗ Từ Tiến còn chưa dứt lời, đã bị Phương Vỹ Huyền đấm một cái vào bụng, phun ra một ngụm máu tươi, lui về sau mấy bước, ngã ngồi ở trên ghế sô pha.
Thấy cảnh này, sắc mặt Đường Mạnh Sơn tái nhợt.
Lần này xong rồi!
Phương Vỹ Huyền lại ra tay với Đỗ Từ Tiến thật!
"Một cú đấm này là chút dạy dỗ cho ông, sau này tốt nhất là mang người chấp pháp gì đó theo bên cạnh, đừng để tôi chờ." Phương Vỹ Huyền nói.
Đỗ Từ Tiến bụm lấy bụng, chỉ vào Phương Vỹ Huyền, ngón tay run rẩy.
Khóe miệng ông ta vẫn đang chảy máu, nói không ra lời.
Là hội trưởng Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải, Đỗ Từ Tiến đi đến đâu cũng được người ta đối xử cung kính, chưa từng có ai dám đắc tội ông ta. Đừng nói là ra tay với ông ta!
Phương Vỹ Huyền! Phương Vỹ Huyền!
Đỗ Từ Tiến nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt tràn ngập thù hận.
"Thần y Phương, cậu mau đi đi." Lúc này, Đường Mạnh Sơn vội vàng bước lên, nói với vẻ mặt tái nhợt.
"Không cần đi nữa, bọn họ đã tới." Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.
Hai luồng hơi thở mạnh mẽ xuất hiện ở ngoài cổng nhà họ Đường.
"Nhà ông trang trí đẹp như vậy, đừng nên phá hỏng thì tốt hơn, tôi đi ra ngoài đánh." Phương Vỹ Huyền nói, sau đó cất bước đi về phía cổng.
Sắc mặt Đường Mạnh Sơn thay đổi, không biết nên làm thế nào, cuối cùng đành phải đi theo.
Phương Vỹ Huyền đi đến sân ở bên ngoài thì nhìn thấy hai người đàn ông mặc võ bào màu đen, biểu cảm lạnh lùng, đang đi vào cổng.
Hai người đàn ông này đều có tu vi bán bộ tông sư, nhưng hơi thở tỏa ra từ trên người bọn họ lại mạnh hơn rất nhiều so với bán bộ tông sư.
Một người đàn ông trong đó, trong tay cầm một cái chuông nhỏ đen nhánh to bằng nắm đấm.
Cái chuông đỉnh nhỏ này tản ra một luồng khí cổ xưa khác thường.
Pháp bảo?
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền hơi lấp lóe.
"Chúng tôi là người chấp pháp của Thiên lao, bảo Phương Vỹ Huyền nhanh chóng ra đền tội!" Người đàn ông cầm chuông nhỏ tiến lên một bước, trầm giọng nói.
"Tôi chính là Phương Vỹ Huyền." Phương Vỹ Huyền đáp.
Người đàn ông nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt không có gợn sóng, khuôn mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Phương Vỹ Huyền, cậu muốn chống lại điều lệ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.