Chương 521: Rồng lớn đến từ phía đông!
Lý đạo nhiên
23/10/2024
Cổ Úy Sênh nhìn ngọn núi cao kia, mắt hơi híp lại.
“Cây cung này không cần mũi tên, chỉ cần kéo cung, nó sẽ ngưng tụ chân khí thành hình dạng của mũi tên, sau đó bắn ra. Mà sức mạnh của mũi tên được quyết định bởi thực lực của người sử dụng nó.” Lúc này, chân nhân Tụ Bảo ở đằng sau nói.
Cổ Úy Sênh lui về sau một bước, kéo dây cung.
Một luồng sức mạnh cuồn cuộn tỏa ra từ cung Phệ Nhật.
Sắc mặt của những người có mặt ở đây đều thay đổi trong nháy mắt!
Trên cung Phệ Nhật có mây tím quấn quanh, chậm rãi ngưng tụ thành hình dạng của một mũi tên!
Chân khí đã ngưng tụ thành mũi tên!
Trong mũi tên này ẩn chứa sức mạnh khủng khϊếp đến mức nào?
Nó còn chưa bắn ra đã khiến cho những người ở đây cảm thấy ngộp thở!
Cổ Úy Sênh hơi híp mắt lại, nhắm cung về phía núi cao ở phía xa.
Sau đó, ông ta buông lỏng dây cung.
“Ầm!”
Chỗ mà Cổ Úy Sênh đứng bùng nổ ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Mặt đất ở phía sau ông ta đều bị chấn động đến nứt toác!
Không ít người bị đánh bay thẳng ra ngoài!
“Chiu!”
Trên bầu trời có một vệt ánh sáng tím xẹt qua, kèm theo đó là một tiếng nổ chói tai!
Chỉ trong vòng hai giây, mũi tên do chân khí ngưng tụ thành này đã bay vào ngọn núi cao kia!
“Ầm ầm!”
Một giây sau, tất cả mọi người mở to hai mắt.
Bọn họ nhìn thấy ngọn núi cao cách xa hơn hai ngàn mét kia bắt đầu nổ tung từ sườn núi! Ầm ầm sụp đổ!
Một lát sau, khói bụi mù mịt nổi lên bốn phía, đá vụn bay đầy trời.
Cả một ngọn núi cao cứ như vậy sụp đổ một nửa!
Đây… chính là thực lực của Võ Tôn ư?
Mọi người nhìn về phía Cổ Úy Sênh vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt lạnh nhạt, trong mắt ngoài khϊếp sợ thì chỉ có sợ hãi.
Thực lực khủng khϊếp như vậy, còn có ai là đổi thủ của Cổ Úy Sênh?
“Anh Cổ, quà tặng này, anh hài lòng chứ?” Chân nhân Tụ Bảo cười rạng rỡ hỏi.
Cổ Úy Sênh nhìn cung Phệ Nhật phát ra ánh sáng tím ở trong tay, hai mắt dâng lên ánh sáng vàng kim, không kìm được vui mừng mà ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha… Cảm ơn quà tặng của chú em! Anh vô cùng thích!”
Sau khi có được pháp bảo cao cấp này, thực lực của ông ta lại tăng lên một tầng.
Ông ta tin rằng với thực lực của mình bây giờ, không chỉ là ở giới võ đạo Giang Nam, mà ngay cả ở toàn giới võ đạo Hoa Hạ cũng có tên tuổi!
Ngày mai, trên hồ Nguyệt Tâm, ông ta muốn để toàn bộ Giang Nam, thậm chí là người của những vùng xung quanh đều được mở mang tầm mắt về thực của Cổ Úy Sênh ông ta!
Ông ta muốn để cái tên Cổ Úy Sênh này, muốn để danh hiệu Long Môn này, uy danh lừng lẫy.
…
Đã đến thời gian hẹn đấu.
Trên hồ Nguyệt Tâm, biển người dày đặc, thậm chí còn nhiều người hơn so với hội nghị đỉnh cao của thế gia võ đạo Giang Nam lần trước.
Hôm nay không chỉ người của giới võ đạo Giang Nam đến, mà rất nhiều người của giới võ đạo Hoài Bắc nhận được tin tức cũng chạy tới.
Tất cả mọi người muốn tận mắt chứng kiến xem rốt cuộc thực lực của cường giả thuộc cảnh giới Võ Tôn mạnh đến cỡ nào!
Ngoài người của giới võ đạo, không ít tinh anh giới trần tục nhận được tin tức cũng đã đến hồ Nguyệt Tâm.
Đường Mạnh Sơn và Cơ Hiểu Nguyệt cũng ở trong đó.
“Thế trận lớn quá… Tất cả những người ở đây đều là nhân vật cấp bậc lớn.” Đường Mạnh Sơn nhìn xung quanh, trầm giọng nói.
Đường Nam Tư đi theo bên cạnh Đường Mạnh Sơn, nhìn đám người đông nghịt trên hồ Nguyệt Tâm, ánh mắt khϊếp sợ.
Đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được nhiều luồng khí tức mạnh mẽ như vậy.
Trên hồ Nguyệt Tâm, có không dưới bốn mươi cường giả thuộc cảnh giới Tông Sư!
Trong đôi mắt đẹp của Cơ Hiểu Nguyệt tràn đầy lo lắng.
Thế trận như vậy, nếu như hôm Phương Vỹ Huyền tới thật thì không thể nào bình yên rời đi được.
E rằng phần lớn người trên hồ Nguyệt Tâm đều muốn có quan hệ tốt với Võ Tôn Cổ Úy Sênh đúng không?
“Ôi, anh Phương, tại sao nhất định phải đồng ý tuyên chiến chứ?”
Trong lòng Cơ Hiểu Nguyệt rất lo lắng.
Cô ta tin tưởng thực lực của Phương Vỹ Huyền, cô ta biết Phương Vỹ Huyền luôn phá vỡ dự đoán của cô ta.
Nhưng mà, hôm nay đối thủ của Phương Vỹ Huyền vốn không cùng cấp bậc với những người trước đây.
Đối thủ là Cổ Úy Sênh, cường giả số một Giang Nam!
“Ông Đường, cô Cơ, hai người đến sớm quá vậy.” Lúc này, Tần Lăng Thường đi tới.
“Cô Tần.” Đường Mạnh Sơn và Cơ Hiểu Nguyệt chào hỏi Tần Lăng Thường.
“Trên hồ Nguyệt Tâm đã đứng đầy người rồi. Xem ra, chúng ta chỉ có thể chờ ở bên hồ.” Tần Lăng Thường nhìn đám người trên hồ Nguyệt Tâm rồi nói.
Thấy Tần Lăng Thường bình tĩnh như thế, Cơ Hiểu Nguyệt không nhịn được mà hỏi: “Cô Tần… Cô có lòng tin về anh Phương không?”
Nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Cơ Hiểu Nguyệt, Tần Lăng Thường nói: “Tôi không chắc, nhưng Phương Vỹ Huyền có lòng tin về bản thân.”
“Haiz, tôi luôn cảm thấy anh Phương không nên đồng ý…” Hai tay của Cơ Hiểu Nguyệt xoắn với nhau, cắn đôi môi hồng nói.
Cơ Hiểu Nguyệt tỏ ra rất lo lắng, Tần Lăng Thường giơ tay vỗ bờ vai cô ta, nói: “Cô Cơ, những lúc như vậy chúng ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Phương Vỹ Huyền.”
Trước đó Tần Lăng Thường cũng cảm thấy Phương Vỹ Huyền quá tự phụ, cảm thấy anh không thể nào là đối thủ của Cổ Úy Sênh.
Nhưng sau khi về nhà, cô ấy gọi điện thoại cho ông nội Tần Hải Minh.
“Đánh nhau với Võ Tôn… Ở ẩn nhiều năm như vậy… Cuối cùng cậu ta cũng muốn xuất hiện lại ở trước mặt người đời rồi.” Tần Hải Minh tự lẩm bẩm.
“Ông nội, có phải nên cưỡng ép bảo vệ cậu ta…” Tần Lăng Thường hỏi.
“Ha ha, bảo vệ hả? Không cần. Lăng Thường, sau này dù Phương Vỹ Huyền làm gì, cháu cũng không cần thắc mắc. Hãy tin ông, những quyết định của cậu ấy tuyệt đối chính xác hơn so với quyết định của bất kỳ ai.” Tần Hải Minh cười một tiếng, nói.
…
Ở một bên khác của hồ Nguyệt Tâm, phía trên một ngôi đình cao, có một đôi nam nữ đang đứng.
Chính là Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Yến Xuân.
“Quả nhiên Giang Nam là đất nghèo, chỉ là một Võ Tôn mới lên cấp thôi, thế mà có thể hấp dẫn nhiều người đến đây như vậy.” Trịnh Thanh Huỳnh nhìn đám đông trên hồ Nguyệt Tâm, cười khinh thường.
Quả thật Võ Tôn rất mạnh, hơn nữa khá hiếm có.
Nhưng nhà họ Trịnh bọn họ tổng cộng đã có bốn Võ Tôn.
Vậy nên, trong mắt Trịnh Thanh Huỳnh, Võ Tôn cũng không tính là một sự tồn tại hiếm lạ.
Nhìn những võ giả Giang Nam này coi Võ Tôn gần như thần mà bái lạy, gã ta đã cảm thấy buồn cười rồi.
Thật sự là một đám người thấp hèn chưa từng thấy việc đời.
Dương Yến Xuân không quan tâm Trịnh Thanh Huỳnh đang nói gì, cô ta chỉ quan tâm đến sống chết của Phương Vỹ Huyền.
Hôm nay cô ta tới đây chính là muốn tận mắt nhìn thấy Phương Vỹ Huyền bị Cổ Úy Sênh giày vò tàn nhẫn rồi gϊếŧ chết!
Như vậy, cô ta mới có thể loại bỏ tâm ma, một lần nữa trở lại nề nếp cuộc sống!
“Đạo Thiên, hôm nay ông có đến không? Mối thù lần trước, tôi còn chưa báo đâu…” Trong mắt Trịnh Thanh Huỳnh hiện lên vẻ hung ác, nhìn đám người trên hồ Nguyệt Tâm, tìm kiếm một bóng dáng.
…
Trên hồ Nguyệt Tâm, võ giả đến từ các nơi của Giang Nam nghị luận ầm ĩ, bầu không khí cực kỳ sôi nổi.
“Phương Vỹ Huyền này rốt cuộc là ai thế? Vậy mà có thể khiến Tôn giả Cổ chỉ mặt gọi tên tuyên chiến!”
“Ông quan tâm cậu ta là ai làm gì, dù sao lát nữa cũng đều phải chết. Chẳng phải chúng ta tới đây chỉ vì muốn nhìn sự oai hùng của Tôn giả Cổ thôi à?”
“Thật ra đời này của Phương Vỹ Huyền kia cũng coi như đáng giá, có thể chết dưới tay Tôn giả Cổ… Võ giả bình thường, chỉ sợ cả đời cũng không có cơ hội nói một câu với Tôn giả Cổ ấy chứ?”
Mà trong một cái đình ở một bên khác của hồ Nguyệt Tâm, nhà họ Chung, nhà họ Vũ, nhà họ Lạc, đại diện của ba thế gia võ đạo mạnh nhất Giang Nam đều đứng ở đây.
Mục đích bọn họ tới đây rất rõ ràng, chính là vì muốn xem thực lực của Cổ Úy Sênh rốt cuộc là ở trình độ nào.
Điều này sẽ ảnh hưởng tới chiến lược đối xử với Cổ Úy Sênh của bọn họ sau này.
Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân là đại diện lần này của nhà họ Chung.
Phương Vỹ Huyền…
Chung Mỹ Ân khá quen thuộc với cái tên này.
Nhưng cô ta không chắc chắn, Phương Vỹ Huyền mà Cổ Úy Sênh tuyên chiến liệu có phải Phương Vỹ Huyền mà cô ta biết hay không.
“Cường giả Võ Tôn đó… rốt cuộc mạnh đến cỡ nào đây? Hiện nay đại trưởng lão của nhà chúng ta cũng đã chạm đến đỉnh của cảnh giới Tông Sư, không biết bao giờ ông ấy mới có thể đột phá đến cảnh giới Võ Tôn… Đến lúc đó, có lẽ nhà họ Chung chúng ta cũng có thể được hưởng vinh quang muôn người chú ý như vậy.” Chung Thế Viễn nhìn đám người rộn rộn ràng ràng trên hồ Nguyệt Tâm, cảm khái nói.
Đúng lúc này, trên hồ Nguyệt Tâm trở nên xôn xao.
“Cái cậu Phương Vỹ Huyền kia đến rồi!”
Chỉ thấy có một bóng dáng đứng lên trên đài cao ở giữa hồ Nguyệt Tâm.
Chính là Phương Vỹ Huyền.
“Nhiều người như vậy à. Biết thế lúc trước đã dùng thân phận Đạo Thiên để phế bỏ Dương Thiếu Xương, gϊếŧ chết Cổ Lạc Xuyên rồi.” Phương Vỹ Huyền thở dài.
Lúc này, tất cả mọi người trên hồ Nguyệt Tâm và những người ở xung quanh hồ đều tập trung ánh mắt đến trên người Phương Vỹ Huyền.
Người này, chính là đối thủ của Tôn giả Cổ Úy Sênh hôm nay ư?
Này… cũng yếu quá rồi đó.
Một võ giả Tiên Thiên!
Thế mà chỉ là một võ giả Tiên Thiên!
Ban đầu bọn họ tưởng rằng, đối thủ có thể khiến Cổ Úy Sênh tự mình tuyên chiến, ít nhất cũng phải là một Tông Sư.
Thật không ngờ, Phương Vỹ Huyền lại chỉ là một võ giả Tiên Thiên!
Võ giả Tiên Thiên và Võ Tôn chênh lệch nhau hai cảnh giới lớn, sự chênh lệch thực lực càng là một trời một vực!
Không ít người đã thất vọng.
Bọn họ muốn nhìn thấy Cổ Úy Sênh thể hiện thực lực của Võ Tôn, nhưng đối thủ lại là loại trình độ như Phương Vỹ Huyền.
Thể hiện thực lực gì?
Cổ Úy Sênh chỉ cần duỗi một ngón tay ra, e là cũng có thể đè chết Phương Vỹ Huyền!
Thực lực cách xa như vậy, có gì mà đáng xem?
Xung quanh trở nên xôn xao.
“Nhóc con, cậu đứng lên đài làm gì? Chắc cậu không phải Phương Vỹ Huyền đâu nhỉ? Mau xuống đi!”
Thậm chí có người không tin người đứng lên đài chính là Phương Vỹ Huyền, bèn la lớn.
Nhưng nếu không phải bản thân Phương Vỹ Huyền, ai lại rảnh rỗi đứng lên đài?
Đổi thủ là Cổ Úy Sênh đấy! Đứng lên đài không phải trò đùa đâu!
“Không ngờ là cậu thật…” Trong đình cách đó không xa, Chung Mỹ Ân nhìn Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Mỹ Ân, em quen biết Phương Vỹ Huyền này à?” Chung Thế Viễn ở bên cạnh hỏi.
Chung Mỹ Ân lắc đầu, lại gật đầu một cái, nói: “Em…”
Cô ta còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ mạnh, bao phủ toàn bộ hồ Nguyệt Tâm!
Sắc mặt của mọi người thay đổi, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên bầu trời phía đông xuất hiện một con rồng toàn thân phát ra ánh sáng vàng kim!
Thân của con rồng này đang không ngừng kéo dài, kéo dài, mà đầu rồng to lớn thì bay về phía hồ Nguyệt Tâm!
Miệng rồng mở rộng, khí thế oai phong!
Grào…
Một tiếng rồng gầm kéo dài truyền vào trong tai mọi người, khiến tinh thần của mỗi người đều khϊếp sợ!
Cổ Úy Sênh đến rồi!
“Cây cung này không cần mũi tên, chỉ cần kéo cung, nó sẽ ngưng tụ chân khí thành hình dạng của mũi tên, sau đó bắn ra. Mà sức mạnh của mũi tên được quyết định bởi thực lực của người sử dụng nó.” Lúc này, chân nhân Tụ Bảo ở đằng sau nói.
Cổ Úy Sênh lui về sau một bước, kéo dây cung.
Một luồng sức mạnh cuồn cuộn tỏa ra từ cung Phệ Nhật.
Sắc mặt của những người có mặt ở đây đều thay đổi trong nháy mắt!
Trên cung Phệ Nhật có mây tím quấn quanh, chậm rãi ngưng tụ thành hình dạng của một mũi tên!
Chân khí đã ngưng tụ thành mũi tên!
Trong mũi tên này ẩn chứa sức mạnh khủng khϊếp đến mức nào?
Nó còn chưa bắn ra đã khiến cho những người ở đây cảm thấy ngộp thở!
Cổ Úy Sênh hơi híp mắt lại, nhắm cung về phía núi cao ở phía xa.
Sau đó, ông ta buông lỏng dây cung.
“Ầm!”
Chỗ mà Cổ Úy Sênh đứng bùng nổ ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Mặt đất ở phía sau ông ta đều bị chấn động đến nứt toác!
Không ít người bị đánh bay thẳng ra ngoài!
“Chiu!”
Trên bầu trời có một vệt ánh sáng tím xẹt qua, kèm theo đó là một tiếng nổ chói tai!
Chỉ trong vòng hai giây, mũi tên do chân khí ngưng tụ thành này đã bay vào ngọn núi cao kia!
“Ầm ầm!”
Một giây sau, tất cả mọi người mở to hai mắt.
Bọn họ nhìn thấy ngọn núi cao cách xa hơn hai ngàn mét kia bắt đầu nổ tung từ sườn núi! Ầm ầm sụp đổ!
Một lát sau, khói bụi mù mịt nổi lên bốn phía, đá vụn bay đầy trời.
Cả một ngọn núi cao cứ như vậy sụp đổ một nửa!
Đây… chính là thực lực của Võ Tôn ư?
Mọi người nhìn về phía Cổ Úy Sênh vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt lạnh nhạt, trong mắt ngoài khϊếp sợ thì chỉ có sợ hãi.
Thực lực khủng khϊếp như vậy, còn có ai là đổi thủ của Cổ Úy Sênh?
“Anh Cổ, quà tặng này, anh hài lòng chứ?” Chân nhân Tụ Bảo cười rạng rỡ hỏi.
Cổ Úy Sênh nhìn cung Phệ Nhật phát ra ánh sáng tím ở trong tay, hai mắt dâng lên ánh sáng vàng kim, không kìm được vui mừng mà ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha… Cảm ơn quà tặng của chú em! Anh vô cùng thích!”
Sau khi có được pháp bảo cao cấp này, thực lực của ông ta lại tăng lên một tầng.
Ông ta tin rằng với thực lực của mình bây giờ, không chỉ là ở giới võ đạo Giang Nam, mà ngay cả ở toàn giới võ đạo Hoa Hạ cũng có tên tuổi!
Ngày mai, trên hồ Nguyệt Tâm, ông ta muốn để toàn bộ Giang Nam, thậm chí là người của những vùng xung quanh đều được mở mang tầm mắt về thực của Cổ Úy Sênh ông ta!
Ông ta muốn để cái tên Cổ Úy Sênh này, muốn để danh hiệu Long Môn này, uy danh lừng lẫy.
…
Đã đến thời gian hẹn đấu.
Trên hồ Nguyệt Tâm, biển người dày đặc, thậm chí còn nhiều người hơn so với hội nghị đỉnh cao của thế gia võ đạo Giang Nam lần trước.
Hôm nay không chỉ người của giới võ đạo Giang Nam đến, mà rất nhiều người của giới võ đạo Hoài Bắc nhận được tin tức cũng chạy tới.
Tất cả mọi người muốn tận mắt chứng kiến xem rốt cuộc thực lực của cường giả thuộc cảnh giới Võ Tôn mạnh đến cỡ nào!
Ngoài người của giới võ đạo, không ít tinh anh giới trần tục nhận được tin tức cũng đã đến hồ Nguyệt Tâm.
Đường Mạnh Sơn và Cơ Hiểu Nguyệt cũng ở trong đó.
“Thế trận lớn quá… Tất cả những người ở đây đều là nhân vật cấp bậc lớn.” Đường Mạnh Sơn nhìn xung quanh, trầm giọng nói.
Đường Nam Tư đi theo bên cạnh Đường Mạnh Sơn, nhìn đám người đông nghịt trên hồ Nguyệt Tâm, ánh mắt khϊếp sợ.
Đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được nhiều luồng khí tức mạnh mẽ như vậy.
Trên hồ Nguyệt Tâm, có không dưới bốn mươi cường giả thuộc cảnh giới Tông Sư!
Trong đôi mắt đẹp của Cơ Hiểu Nguyệt tràn đầy lo lắng.
Thế trận như vậy, nếu như hôm Phương Vỹ Huyền tới thật thì không thể nào bình yên rời đi được.
E rằng phần lớn người trên hồ Nguyệt Tâm đều muốn có quan hệ tốt với Võ Tôn Cổ Úy Sênh đúng không?
“Ôi, anh Phương, tại sao nhất định phải đồng ý tuyên chiến chứ?”
Trong lòng Cơ Hiểu Nguyệt rất lo lắng.
Cô ta tin tưởng thực lực của Phương Vỹ Huyền, cô ta biết Phương Vỹ Huyền luôn phá vỡ dự đoán của cô ta.
Nhưng mà, hôm nay đối thủ của Phương Vỹ Huyền vốn không cùng cấp bậc với những người trước đây.
Đối thủ là Cổ Úy Sênh, cường giả số một Giang Nam!
“Ông Đường, cô Cơ, hai người đến sớm quá vậy.” Lúc này, Tần Lăng Thường đi tới.
“Cô Tần.” Đường Mạnh Sơn và Cơ Hiểu Nguyệt chào hỏi Tần Lăng Thường.
“Trên hồ Nguyệt Tâm đã đứng đầy người rồi. Xem ra, chúng ta chỉ có thể chờ ở bên hồ.” Tần Lăng Thường nhìn đám người trên hồ Nguyệt Tâm rồi nói.
Thấy Tần Lăng Thường bình tĩnh như thế, Cơ Hiểu Nguyệt không nhịn được mà hỏi: “Cô Tần… Cô có lòng tin về anh Phương không?”
Nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Cơ Hiểu Nguyệt, Tần Lăng Thường nói: “Tôi không chắc, nhưng Phương Vỹ Huyền có lòng tin về bản thân.”
“Haiz, tôi luôn cảm thấy anh Phương không nên đồng ý…” Hai tay của Cơ Hiểu Nguyệt xoắn với nhau, cắn đôi môi hồng nói.
Cơ Hiểu Nguyệt tỏ ra rất lo lắng, Tần Lăng Thường giơ tay vỗ bờ vai cô ta, nói: “Cô Cơ, những lúc như vậy chúng ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Phương Vỹ Huyền.”
Trước đó Tần Lăng Thường cũng cảm thấy Phương Vỹ Huyền quá tự phụ, cảm thấy anh không thể nào là đối thủ của Cổ Úy Sênh.
Nhưng sau khi về nhà, cô ấy gọi điện thoại cho ông nội Tần Hải Minh.
“Đánh nhau với Võ Tôn… Ở ẩn nhiều năm như vậy… Cuối cùng cậu ta cũng muốn xuất hiện lại ở trước mặt người đời rồi.” Tần Hải Minh tự lẩm bẩm.
“Ông nội, có phải nên cưỡng ép bảo vệ cậu ta…” Tần Lăng Thường hỏi.
“Ha ha, bảo vệ hả? Không cần. Lăng Thường, sau này dù Phương Vỹ Huyền làm gì, cháu cũng không cần thắc mắc. Hãy tin ông, những quyết định của cậu ấy tuyệt đối chính xác hơn so với quyết định của bất kỳ ai.” Tần Hải Minh cười một tiếng, nói.
…
Ở một bên khác của hồ Nguyệt Tâm, phía trên một ngôi đình cao, có một đôi nam nữ đang đứng.
Chính là Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Yến Xuân.
“Quả nhiên Giang Nam là đất nghèo, chỉ là một Võ Tôn mới lên cấp thôi, thế mà có thể hấp dẫn nhiều người đến đây như vậy.” Trịnh Thanh Huỳnh nhìn đám đông trên hồ Nguyệt Tâm, cười khinh thường.
Quả thật Võ Tôn rất mạnh, hơn nữa khá hiếm có.
Nhưng nhà họ Trịnh bọn họ tổng cộng đã có bốn Võ Tôn.
Vậy nên, trong mắt Trịnh Thanh Huỳnh, Võ Tôn cũng không tính là một sự tồn tại hiếm lạ.
Nhìn những võ giả Giang Nam này coi Võ Tôn gần như thần mà bái lạy, gã ta đã cảm thấy buồn cười rồi.
Thật sự là một đám người thấp hèn chưa từng thấy việc đời.
Dương Yến Xuân không quan tâm Trịnh Thanh Huỳnh đang nói gì, cô ta chỉ quan tâm đến sống chết của Phương Vỹ Huyền.
Hôm nay cô ta tới đây chính là muốn tận mắt nhìn thấy Phương Vỹ Huyền bị Cổ Úy Sênh giày vò tàn nhẫn rồi gϊếŧ chết!
Như vậy, cô ta mới có thể loại bỏ tâm ma, một lần nữa trở lại nề nếp cuộc sống!
“Đạo Thiên, hôm nay ông có đến không? Mối thù lần trước, tôi còn chưa báo đâu…” Trong mắt Trịnh Thanh Huỳnh hiện lên vẻ hung ác, nhìn đám người trên hồ Nguyệt Tâm, tìm kiếm một bóng dáng.
…
Trên hồ Nguyệt Tâm, võ giả đến từ các nơi của Giang Nam nghị luận ầm ĩ, bầu không khí cực kỳ sôi nổi.
“Phương Vỹ Huyền này rốt cuộc là ai thế? Vậy mà có thể khiến Tôn giả Cổ chỉ mặt gọi tên tuyên chiến!”
“Ông quan tâm cậu ta là ai làm gì, dù sao lát nữa cũng đều phải chết. Chẳng phải chúng ta tới đây chỉ vì muốn nhìn sự oai hùng của Tôn giả Cổ thôi à?”
“Thật ra đời này của Phương Vỹ Huyền kia cũng coi như đáng giá, có thể chết dưới tay Tôn giả Cổ… Võ giả bình thường, chỉ sợ cả đời cũng không có cơ hội nói một câu với Tôn giả Cổ ấy chứ?”
Mà trong một cái đình ở một bên khác của hồ Nguyệt Tâm, nhà họ Chung, nhà họ Vũ, nhà họ Lạc, đại diện của ba thế gia võ đạo mạnh nhất Giang Nam đều đứng ở đây.
Mục đích bọn họ tới đây rất rõ ràng, chính là vì muốn xem thực lực của Cổ Úy Sênh rốt cuộc là ở trình độ nào.
Điều này sẽ ảnh hưởng tới chiến lược đối xử với Cổ Úy Sênh của bọn họ sau này.
Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân là đại diện lần này của nhà họ Chung.
Phương Vỹ Huyền…
Chung Mỹ Ân khá quen thuộc với cái tên này.
Nhưng cô ta không chắc chắn, Phương Vỹ Huyền mà Cổ Úy Sênh tuyên chiến liệu có phải Phương Vỹ Huyền mà cô ta biết hay không.
“Cường giả Võ Tôn đó… rốt cuộc mạnh đến cỡ nào đây? Hiện nay đại trưởng lão của nhà chúng ta cũng đã chạm đến đỉnh của cảnh giới Tông Sư, không biết bao giờ ông ấy mới có thể đột phá đến cảnh giới Võ Tôn… Đến lúc đó, có lẽ nhà họ Chung chúng ta cũng có thể được hưởng vinh quang muôn người chú ý như vậy.” Chung Thế Viễn nhìn đám người rộn rộn ràng ràng trên hồ Nguyệt Tâm, cảm khái nói.
Đúng lúc này, trên hồ Nguyệt Tâm trở nên xôn xao.
“Cái cậu Phương Vỹ Huyền kia đến rồi!”
Chỉ thấy có một bóng dáng đứng lên trên đài cao ở giữa hồ Nguyệt Tâm.
Chính là Phương Vỹ Huyền.
“Nhiều người như vậy à. Biết thế lúc trước đã dùng thân phận Đạo Thiên để phế bỏ Dương Thiếu Xương, gϊếŧ chết Cổ Lạc Xuyên rồi.” Phương Vỹ Huyền thở dài.
Lúc này, tất cả mọi người trên hồ Nguyệt Tâm và những người ở xung quanh hồ đều tập trung ánh mắt đến trên người Phương Vỹ Huyền.
Người này, chính là đối thủ của Tôn giả Cổ Úy Sênh hôm nay ư?
Này… cũng yếu quá rồi đó.
Một võ giả Tiên Thiên!
Thế mà chỉ là một võ giả Tiên Thiên!
Ban đầu bọn họ tưởng rằng, đối thủ có thể khiến Cổ Úy Sênh tự mình tuyên chiến, ít nhất cũng phải là một Tông Sư.
Thật không ngờ, Phương Vỹ Huyền lại chỉ là một võ giả Tiên Thiên!
Võ giả Tiên Thiên và Võ Tôn chênh lệch nhau hai cảnh giới lớn, sự chênh lệch thực lực càng là một trời một vực!
Không ít người đã thất vọng.
Bọn họ muốn nhìn thấy Cổ Úy Sênh thể hiện thực lực của Võ Tôn, nhưng đối thủ lại là loại trình độ như Phương Vỹ Huyền.
Thể hiện thực lực gì?
Cổ Úy Sênh chỉ cần duỗi một ngón tay ra, e là cũng có thể đè chết Phương Vỹ Huyền!
Thực lực cách xa như vậy, có gì mà đáng xem?
Xung quanh trở nên xôn xao.
“Nhóc con, cậu đứng lên đài làm gì? Chắc cậu không phải Phương Vỹ Huyền đâu nhỉ? Mau xuống đi!”
Thậm chí có người không tin người đứng lên đài chính là Phương Vỹ Huyền, bèn la lớn.
Nhưng nếu không phải bản thân Phương Vỹ Huyền, ai lại rảnh rỗi đứng lên đài?
Đổi thủ là Cổ Úy Sênh đấy! Đứng lên đài không phải trò đùa đâu!
“Không ngờ là cậu thật…” Trong đình cách đó không xa, Chung Mỹ Ân nhìn Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Mỹ Ân, em quen biết Phương Vỹ Huyền này à?” Chung Thế Viễn ở bên cạnh hỏi.
Chung Mỹ Ân lắc đầu, lại gật đầu một cái, nói: “Em…”
Cô ta còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ mạnh, bao phủ toàn bộ hồ Nguyệt Tâm!
Sắc mặt của mọi người thay đổi, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên bầu trời phía đông xuất hiện một con rồng toàn thân phát ra ánh sáng vàng kim!
Thân của con rồng này đang không ngừng kéo dài, kéo dài, mà đầu rồng to lớn thì bay về phía hồ Nguyệt Tâm!
Miệng rồng mở rộng, khí thế oai phong!
Grào…
Một tiếng rồng gầm kéo dài truyền vào trong tai mọi người, khiến tinh thần của mỗi người đều khϊếp sợ!
Cổ Úy Sênh đến rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.