Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!
Chương 81: Cẩu độc thân
Everlyn Orla
26/04/2021
Ngồi trên xe được chuẩn bị sẵn hướng đến Sở gia, Tống Mịch vừa ăn sữa chua hoa quả vừa ngắm nhìn bầu trời đêm đầy tuyết trắng. Bắt gặp ánh mắt kì dị của tài xế, cô ngồi sát vào Ngạo Đường, hai tay giữ chặt ly sữa chưa, ánh mắt cảnh giác.
Tài xế:”……” Tôi không cướp đồ ăn của cô!!! Đồ thần kinh.
Tống Mịch trong một nốt nhạc đổ hết sữa chua còn lại vào miệng, hai bên má căng phồng, chầm chậm nuốt xuống. Một bàn tay lạnh như băng bỗng nắm lấy tay cô, có thứ gì đó lành lạnh luồn vào, nằm yên trên ngón áp út. Cô nhìn xuống, là một chiếc nhẫn rất đẹp, bên trên là viên kim cương đen Black Orlov. Không phải từ viên kim cương đang đeo trên cổ cô, vậy chỉ có thể là một trong hai chiếc hoa tai còn lại.
Tối nay là họp mặt gia đình, không cần quá long trọng như sáng sớm, Tống Mịch diện một y phục tím lấp lánh, thân váy đính kim cương li ti, một sợi dây kim tuyến thắt phần chân ngực, bên dưới hơi ôm sát vào người, triệt để khoa vóc dáng mảnh mai, vòng nào rõ vòng nấy, không quá gầy, không quá đầy đặn.
Ngạo Đường quay mặt cô về phía anh, hơi nhíu mày quan sát, lấy ra một chiếc hoa tai đeo lên tai trái của cô. Giây phút chiếc hoa tai gắn vào, Tống Mịch thấy lành lạnh, nhột nhột, hơi rụt cổ, áp má vào tay anh. Từ dưới nhìn lên, xuyên qua mớ tóc đen, dày, để tùy ý, cô thấy một chiếc hoa tai lấp lánh đeo bên tai phải, chỉ một chiếc.
So với viên kim cương trên tay, không khó để đoán được, viên còn lại đã bị tách làm hai làm nên một đôi bông tai giống nhau. Rõ ràng là thiết kế của nữ nhưng Ngạo Đường đeo lên lại mang thần thần bí, mê hoặc kỳ lạ, khiến người đối diện không thể ngừng mê đắm.
Tống Mịch không kìm được đưa tay tát anh một cái, nhỏ giọng.
“Ai cho phép anh đẹp trai như vậy?”
Ngạo Đường tròn mắt, cái tát không đau, nhưng lời nói trong miệng cô khiến anh khó hiểu.
“Em thích anh không phải vì anh đẹp sao?”
Tống Mịch không ngờ anh nghe được, lập tức trả lời.
“Đúng vậy, đánh anh cũng là vì anh đẹp. Cho nên sau này đừng đẹp nữa”
Anh đẹp nữa, bà đây ngoài việc đè anh ra sẽ không làm được gì.
Hôn quân cũng phải là hôn quân có chính kiến.
“.….” Vậy cô thích anh kiểu chó gì??!!
Sao lão bà nhà mình lại không logic như vậy? Thật khổ!
Một tiếng sấm như muốn xé trời vang lên, trên trời tuyết ngày càng dày đặc, liên tục xuất hiện những ánh sét dài, sáng cả góc trời. Sấm chớp vang lên náo loạn một hồi rồi biến mất, rồi lại vang lên theo từng đợt, dự báo một trận bão lớn.
Tống Mịch ánh mắt mơ hồ nhìn lên bầu trời, Mặc Hoành từ bên ngoài chui vào trong xe, linh lực dao động mạnh liệt, như muốn bùng nổ. Nhiệt độ trong xe bỗng giảm xuống, mày phượng Tống Mịch co lại, đưa tay bắt lấy tay Mặc Hoành, cô hiện tại không có linh lực, không thể giúp nàng ấy trấn tĩnh linh lực hoành hành.
Mặc Hoành là một linh hồn không đi vào vòng luân hồi, mà bước vào con đường tu luyện, cho nên không có nguyên thân. Điều này ảnh hướng đến con đường tu luyện của nàng, những người khác khi xảy ra điểm báo vì có nguyên thân là con người bảo vệ Linh Đan nên không sao nhưng một linh hồn như Mặc Hoành không có nguyên thân bảo hộ, sẽ vô cùng khó khăn và đau đớn, không thể chấn giữ linh lực của bản thân, nguy hiểm còn khiến cho hồn phi phách tán. Nhưng nếu như từ Chân Quân trở lên, sẽ có đủ thực lực tự tạo nguyên thân, sau này không phải chịu dày vò.
Theo lời Mặc Hoành, nàng đã sớm vượt qua Tiên giới, bước lên con đường tu luyện thành Thần. Thần giới theo các cấp là Thiên tiên, Kim tiên, Huyền Tiên, Thượng Tiên, Thượng Quân, Tiên Quân, Chân Quân, Tiên Tôn. Mặc Hoành là Thượng Quân, cách Chân Quân còn 1 bậc.
Vì thế đối với lần này, Mặc Hoành chỉ còn cách trốn trong Hộ Hồn Linh. Trước khi đi trốn, nàng nói với Tống Mịch.
“Chủ nhân, có người trùng sinh”
Tống Mịch nắm Hộ Hồn Linh trong tay vân vê, hơi gật đầu. Trùng sinh là trái phép trời, khi một linh hồn trùng sinh, xung quanh bán kính 1 km sẽ xảy ra dị biến hay điềm báo. Linh khí dao động không ngừng, tâm trạng mọi người ở gần cũng bị ảnh hưởng. Những sự thay đổi ngầm mà người thường không thể nhìn thấy hay không tin xảy ra vô cùng mãnh liệt.
Thật trùng hợp, bọn họ vừa đi qua bệnh viện. Đối với việc người khác trùng sinh, Tống Mịch không mấy quan tâm cũng không ngạc nhiên, từ khi Mặc Hoành thù lù xuất hiện dọa cô ngã tường thì đã không có chuyện gì làm cô bất ngờ.
Xe dừng trước tòa lâu đài cổ nguy ngã, tráng lệ, mang theo phong cách cổ xưa, kì vĩ, khí thế khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.
Hai người bước xuống, Tống Mịch lúc này khoác thêm một chiếc áo lông, nhìn vô cùng ấm áp. Ngạo Đường mặc nhiều hơn cô nhưng tay lúc nào cũng lạnh ngắt như người chết, phải ủ rất lâu mới có chút ấm.
Lâu đài rất lớn, hai người theo người hầu dẫn đường đi mấy vòng mới đến nhà ăn. Cách cửa bật mở, trên chiếc bàn dài ở chính giữa, mọi người gần như đông đủ, chỉ còn thiếu vài thành viên.
Mọi ánh nhìn trong căn phòng dồn về phía hai người, có tò mò, có hờ hững, có chán ghét, ngán ngẩm, có phấn khích như nhìn trò chơi yêu thích. Ngoại trừ những người đã gặp Tống Mịch, ánh mắt khác nhìn vào cô đều ẩn chưa sự tò mò không lộ liễu.
Ngạo Đường vừa bước vào cửa đã hơi nhíu mày, không còn vẻ thờ ơ bất cần, Tống Mịch nhìn kĩ một chút liền hiểu, nụ cười hài hòa trên khóe miệng không đổi. Dưới Ngạo Đường chỉ có 1 vị tiểu thư, xếp theo thứ tự anh ngồi ngoài cùng dãy bên trái, mà dãy bên trái cũng chỉ còn lại 1 chiếc ghế. Đám người Tống Mịch không quen biết xung quanh cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên gương mặt hai người như sợ bỏ lỡ một chi tiết gây cười. Từng tiếng cười chế giễu, thỏa mãn vang lên, Tống Mịch đã tưởng tượng ra khoảng thời gian Ngạo Đường ở Sở gia khổ sở nhường nào.
Ngạo Đường nhìn người hầu phía sau, trầm ổn nói.
"Mang một cái ghế nữa lại đây"
"......."
Người hầu đõ rõ ràng nghe nhưng lờ đi lời nói của Ngạo Đường, không đáp lại anh. Tiếng cười mỉa mai ngày càng lớn, vang khắp căn phòng, Sở Du Duyệt nhìn hai người với ánh mắt hả hê, chỉ có Sở Minh Thành và Sở Thi Hàm là im lặng, vờ như không quan tâm.
Tống Mịch để Ngạo Đường ngồi xuống trước, anh lập tức nhíu mày. Trở về không ăn uống gì nữa. Mấy năm trước chỉ có một mình anh có thể lờ đi, một mình nhẫn nhịn nhưng anh đã có cô rồi, cô không thể cùng anh chịu thiệt, anh không có phép.
Nhưng anh chưa kịp bất mãn, Tống Mịch đã ngồi lên đùi anh, nửa thân trên hoàn toàn dựa vào ngực, đầu đặt nơi hõm cổ, tư thế vô cùng thân mật, cô nhếch mép nhìn đám người đối diện, nói một tiếng.
"Cẩu độc thân"
Tài xế:”……” Tôi không cướp đồ ăn của cô!!! Đồ thần kinh.
Tống Mịch trong một nốt nhạc đổ hết sữa chua còn lại vào miệng, hai bên má căng phồng, chầm chậm nuốt xuống. Một bàn tay lạnh như băng bỗng nắm lấy tay cô, có thứ gì đó lành lạnh luồn vào, nằm yên trên ngón áp út. Cô nhìn xuống, là một chiếc nhẫn rất đẹp, bên trên là viên kim cương đen Black Orlov. Không phải từ viên kim cương đang đeo trên cổ cô, vậy chỉ có thể là một trong hai chiếc hoa tai còn lại.
Tối nay là họp mặt gia đình, không cần quá long trọng như sáng sớm, Tống Mịch diện một y phục tím lấp lánh, thân váy đính kim cương li ti, một sợi dây kim tuyến thắt phần chân ngực, bên dưới hơi ôm sát vào người, triệt để khoa vóc dáng mảnh mai, vòng nào rõ vòng nấy, không quá gầy, không quá đầy đặn.
Ngạo Đường quay mặt cô về phía anh, hơi nhíu mày quan sát, lấy ra một chiếc hoa tai đeo lên tai trái của cô. Giây phút chiếc hoa tai gắn vào, Tống Mịch thấy lành lạnh, nhột nhột, hơi rụt cổ, áp má vào tay anh. Từ dưới nhìn lên, xuyên qua mớ tóc đen, dày, để tùy ý, cô thấy một chiếc hoa tai lấp lánh đeo bên tai phải, chỉ một chiếc.
So với viên kim cương trên tay, không khó để đoán được, viên còn lại đã bị tách làm hai làm nên một đôi bông tai giống nhau. Rõ ràng là thiết kế của nữ nhưng Ngạo Đường đeo lên lại mang thần thần bí, mê hoặc kỳ lạ, khiến người đối diện không thể ngừng mê đắm.
Tống Mịch không kìm được đưa tay tát anh một cái, nhỏ giọng.
“Ai cho phép anh đẹp trai như vậy?”
Ngạo Đường tròn mắt, cái tát không đau, nhưng lời nói trong miệng cô khiến anh khó hiểu.
“Em thích anh không phải vì anh đẹp sao?”
Tống Mịch không ngờ anh nghe được, lập tức trả lời.
“Đúng vậy, đánh anh cũng là vì anh đẹp. Cho nên sau này đừng đẹp nữa”
Anh đẹp nữa, bà đây ngoài việc đè anh ra sẽ không làm được gì.
Hôn quân cũng phải là hôn quân có chính kiến.
“.….” Vậy cô thích anh kiểu chó gì??!!
Sao lão bà nhà mình lại không logic như vậy? Thật khổ!
Một tiếng sấm như muốn xé trời vang lên, trên trời tuyết ngày càng dày đặc, liên tục xuất hiện những ánh sét dài, sáng cả góc trời. Sấm chớp vang lên náo loạn một hồi rồi biến mất, rồi lại vang lên theo từng đợt, dự báo một trận bão lớn.
Tống Mịch ánh mắt mơ hồ nhìn lên bầu trời, Mặc Hoành từ bên ngoài chui vào trong xe, linh lực dao động mạnh liệt, như muốn bùng nổ. Nhiệt độ trong xe bỗng giảm xuống, mày phượng Tống Mịch co lại, đưa tay bắt lấy tay Mặc Hoành, cô hiện tại không có linh lực, không thể giúp nàng ấy trấn tĩnh linh lực hoành hành.
Mặc Hoành là một linh hồn không đi vào vòng luân hồi, mà bước vào con đường tu luyện, cho nên không có nguyên thân. Điều này ảnh hướng đến con đường tu luyện của nàng, những người khác khi xảy ra điểm báo vì có nguyên thân là con người bảo vệ Linh Đan nên không sao nhưng một linh hồn như Mặc Hoành không có nguyên thân bảo hộ, sẽ vô cùng khó khăn và đau đớn, không thể chấn giữ linh lực của bản thân, nguy hiểm còn khiến cho hồn phi phách tán. Nhưng nếu như từ Chân Quân trở lên, sẽ có đủ thực lực tự tạo nguyên thân, sau này không phải chịu dày vò.
Theo lời Mặc Hoành, nàng đã sớm vượt qua Tiên giới, bước lên con đường tu luyện thành Thần. Thần giới theo các cấp là Thiên tiên, Kim tiên, Huyền Tiên, Thượng Tiên, Thượng Quân, Tiên Quân, Chân Quân, Tiên Tôn. Mặc Hoành là Thượng Quân, cách Chân Quân còn 1 bậc.
Vì thế đối với lần này, Mặc Hoành chỉ còn cách trốn trong Hộ Hồn Linh. Trước khi đi trốn, nàng nói với Tống Mịch.
“Chủ nhân, có người trùng sinh”
Tống Mịch nắm Hộ Hồn Linh trong tay vân vê, hơi gật đầu. Trùng sinh là trái phép trời, khi một linh hồn trùng sinh, xung quanh bán kính 1 km sẽ xảy ra dị biến hay điềm báo. Linh khí dao động không ngừng, tâm trạng mọi người ở gần cũng bị ảnh hưởng. Những sự thay đổi ngầm mà người thường không thể nhìn thấy hay không tin xảy ra vô cùng mãnh liệt.
Thật trùng hợp, bọn họ vừa đi qua bệnh viện. Đối với việc người khác trùng sinh, Tống Mịch không mấy quan tâm cũng không ngạc nhiên, từ khi Mặc Hoành thù lù xuất hiện dọa cô ngã tường thì đã không có chuyện gì làm cô bất ngờ.
Xe dừng trước tòa lâu đài cổ nguy ngã, tráng lệ, mang theo phong cách cổ xưa, kì vĩ, khí thế khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.
Hai người bước xuống, Tống Mịch lúc này khoác thêm một chiếc áo lông, nhìn vô cùng ấm áp. Ngạo Đường mặc nhiều hơn cô nhưng tay lúc nào cũng lạnh ngắt như người chết, phải ủ rất lâu mới có chút ấm.
Lâu đài rất lớn, hai người theo người hầu dẫn đường đi mấy vòng mới đến nhà ăn. Cách cửa bật mở, trên chiếc bàn dài ở chính giữa, mọi người gần như đông đủ, chỉ còn thiếu vài thành viên.
Mọi ánh nhìn trong căn phòng dồn về phía hai người, có tò mò, có hờ hững, có chán ghét, ngán ngẩm, có phấn khích như nhìn trò chơi yêu thích. Ngoại trừ những người đã gặp Tống Mịch, ánh mắt khác nhìn vào cô đều ẩn chưa sự tò mò không lộ liễu.
Ngạo Đường vừa bước vào cửa đã hơi nhíu mày, không còn vẻ thờ ơ bất cần, Tống Mịch nhìn kĩ một chút liền hiểu, nụ cười hài hòa trên khóe miệng không đổi. Dưới Ngạo Đường chỉ có 1 vị tiểu thư, xếp theo thứ tự anh ngồi ngoài cùng dãy bên trái, mà dãy bên trái cũng chỉ còn lại 1 chiếc ghế. Đám người Tống Mịch không quen biết xung quanh cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên gương mặt hai người như sợ bỏ lỡ một chi tiết gây cười. Từng tiếng cười chế giễu, thỏa mãn vang lên, Tống Mịch đã tưởng tượng ra khoảng thời gian Ngạo Đường ở Sở gia khổ sở nhường nào.
Ngạo Đường nhìn người hầu phía sau, trầm ổn nói.
"Mang một cái ghế nữa lại đây"
"......."
Người hầu đõ rõ ràng nghe nhưng lờ đi lời nói của Ngạo Đường, không đáp lại anh. Tiếng cười mỉa mai ngày càng lớn, vang khắp căn phòng, Sở Du Duyệt nhìn hai người với ánh mắt hả hê, chỉ có Sở Minh Thành và Sở Thi Hàm là im lặng, vờ như không quan tâm.
Tống Mịch để Ngạo Đường ngồi xuống trước, anh lập tức nhíu mày. Trở về không ăn uống gì nữa. Mấy năm trước chỉ có một mình anh có thể lờ đi, một mình nhẫn nhịn nhưng anh đã có cô rồi, cô không thể cùng anh chịu thiệt, anh không có phép.
Nhưng anh chưa kịp bất mãn, Tống Mịch đã ngồi lên đùi anh, nửa thân trên hoàn toàn dựa vào ngực, đầu đặt nơi hõm cổ, tư thế vô cùng thân mật, cô nhếch mép nhìn đám người đối diện, nói một tiếng.
"Cẩu độc thân"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.