Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!
Chương 3: Đánh Người
Everlyn Orla
26/04/2021
Tống Mịch trở lại lớp là khi tan học, mọi người lộn xộn lấy cặp ra khỏi lớp thì cũng là lúc cô bước vào. Ánh mắt ai nấy nhìn Tống Mịch có chút khác biệt, coi thường xen lẫn miệt thị, không phải e dè, ngập ngừng như trước nữa.
Bổn cô nương đã làm gì đâu? Sao lại bị khinh bỉ như vậy!
Vừa mới vắng mặt một chút đã có đứa bại não muốn hại bổn cô nương rồi!
"Chủ nhân, người đừng hoang tưởng luôn có người muốn hại mình nữa, đó là bệnh, phải chữa"
Thiếu nữ mặc y phục xanh thẫm bay lơ lửng bên cạnh Tống Mịch, lên tiếng.
"Nhưng có rất nhiều người muốn ta chết"
Mặc Hoành bay ra sau lưng Tống Mịch, giọng lạnh nhạt.
"Ai bảo chủ nhân đắc tội quá nhiều người, số người đó đủ để nắm tay vòng quay trái đất rồi"
"Ta tài giỏi vậy à!?"
Mặc Hoành: "....." Đừng ai cản ta, ta muốn chết quá!!!
Tống Mịch vừa đi vừa tán nhảm với Mặc Hoành ra đến sân trường, xung quanh cô vẫn là một khoảng trống lớn. Sinh viên đi 2 bên, một mình Tống Mịch tự tin đi ở giữa.
Tống Mịch phát hiện mọi người đều nhìn cô với ánh mắt giống hệt trong lớp học khi nãy, rốt chuyện khi cô vắng mặt đã xảy ra chuyện gì!?
Tống Mịch hoang mang nhớ lại cả ngày hôm nay cô đâu có gây chuyện, thế vấn đề ở chỗ bọn họ rồi.
Bỗng có tiếng hô rất lớn vang lên.
"Tránh ra, tránh ra...nhường đường."
Một bóng người chạy gấp ráp lách qua từng người, thấy bên cạnh Tống Mịch có chỗ trống liền lao ra, đầu quay ra sau nhìn liên hồi. Y Hân va vào Tống mịch đang đi ở giữa, không dừng lại xin lỗi mà vẫn tiếp tục cắm đầu chạy.
Tống Mịch bất ngờ bị va phải, nhanh tay nắm tóc Y Hân giật lại.
"Á......"
Y Hân bất chợt bị giật ngược lại, da đầu căng hết cỡ hét lên, ngã nhoài về đằng sau. Sinh viên 2 bên đứng lại hóng kịch, bàn tán, chỉ trỏ.
Y Hân đau đến nước mắt rưng rưng, quần áo lấm lem bùn đất, khóe miệng còn có vết máu, chập chững đứng dậy, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Vết máu ở miệng là đâu ra?
Bổn cô nương không biết gì hết, chưa đánh mà đã bị thương rồi.
"Chủ nhân, người lại gây họa rồi!"
Mặc Hoành ai oán kêu lên, chủ nhân nhà nó không thể bình thường được sao, sao ngày nào không gây họa là không được, hộ giả như nó còn sống được sao!
"Cô ta va vào ta, lời xin lỗi còn không có" Tống Mịch chính nghĩa giải thích.
"Chủ nhân, người tính đắc tội với toàn thế giới?"
"Lí tưởng cao cả lắm đấy"
Mặc Hoành: "......" Nuốt nước mắt vào trong, bình tĩnh, phải bình tĩnh
"Cô làm cái gì vậy?"
Y Hân gào lên với Tống Mịch, quay đầu lại đã thấy Y Hân đầu tóc bối rối, chân tay sức sát, nước mắt trực rơi ra như một đóa sen trắng bị người ta dẫm đạp nhưng vẫn kiên cường đứng dậy, vừa đáng thương vừa mạnh mẽ.
"Cô va vào tôi rồi, xin lỗi đi!"
Tống Mịch bình tĩnh đáp, mắt nhìn thẳng làm Y Hân.
Y Hân biến sắc mặt liên tục, nhìn quanh. Ở đây có rất nhiều người, vừa nãy cô ta ngã vậy đã rất mất mặt, lần này còn phải xin lỗi người làm cô ta thảm hại như vậy. Không cam lòng, không phải chỉ va phải một cái thôi sao, Y Hân nghiến chặt răng, ai cũng bắt nạt cô ta, có tiền thì giỏi lắm sao.
Nhưng dù sao Y Hân vẫn phải xin lỗi, cô ta không muốn làm to chuyện. Chỉ là cúi đầu nhịn nhục một lần, sau này cô ta sẽ cho Tống Mịch trả đủ.
Tống Mịch không biết suy nghĩ đáng sợ của Y Hân, vẫn khoanh tay đứng nhìn cô ta, dáng vẻ "không xin lỗi thì đừng hòng đi"
Đầu óc Y Hân choáng váng, chân đứng đã không vững, nước mắt rơi như mưa, cúi gằm mặt xuống, giọng nói gần như rít qua khẽ răng.
"Xi..xin lỗi"
"Bé quá không nghe thấy "
Y Hân trừng mắt nhìn Tống Mịch, con ngươi chứa đầy sự thù hằn, oán hận.
Tống Mịch nhếch mép cười. Y Hân càng tức sôi và ấm ức, nước mắt rơi ướt đẫm gương mặt xinh xắn.
"Không phải chỉ va phải một cái thôi sao, cô cũng không có việc gì"
"Tôi mà có việc gì thì cô còn đứng đây à"
"Cô...tôi cũng không cố ý, ai bảo cô tự dưng đứng ở đó"
Không được rồi, này là có âm mưu gì chứ người thường sao bại não như này được.
Con hàng này muốn chết thì cứ nói, cần gì phải lắm chuyện như vậy.
Xung quanh bổn cung toàn lũ não tàn.
"Cô không cố ý thì không có nghĩa cô không làm, vậy cô giờ tôi giết cô rồi bảo tôi không cố ý nhé?"
"Cô...."
"Tống Mịch, cô đừng có quá đáng"
Y Hân được một chàng trai kéo về phía mình, lập tức xà vào lòng anh ta khóc thút thít.
Màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân này xưa quá rồi, bổn cô nương mệt mỏi với mấy người quá.
"Tôi quá đáng? Được, nào lại đây tôi cho anh biết thế nào là quá đáng"
Tống Mịch sắn tay áo định tiến về phía anh ta. Y Hân đã nhỏm đầu dậy, 2 tay cố ý dùng sức đẩy anh ra.
"Nam Dương học trưởng, chuyện này là lỗi của em, để em xin lỗi."
"Cô ta đánh em như vậy mà em còn phải xin lỗi, Y Hân làm người không được quá lương thiện"
"Này, nói lý nhá, tôi đánh cô ta khi nào?"
Tống Mịch mồm đầy cẩu lương lên tiếng phản bác, cô không làm mà dám bảo cô làm, gan to đấy.
"Chủ nhân, người kiềm chế lại, đừng gây chuyện nữa mà, gây chuyện thì cũng đừng đánh người"
"Không phiền ngươi dọn xác đâu"
"Chủ nhân à,...."
Nam Dương hừ lạnh, giọng điệu chính nghĩa lên án Tống Mịch.
"Cô nhìn Y Hân xem, chỗ nào cũng có vết thương, ở cái trường này ngoài cô ra còn ai hành xử bạo lực như vậy chứ"
Cái gì cũng đổ lên đầu bổn cô nương, bổn cô nương không phải thùng rác, ăn nho xong tự đi mà đổ vỏ, sao tính lên đầu bổn cô nương.
Tống Mịch không nói nhiều, phi nhanh về phía 2 người bọn họ, chưa để kịp phản kháng đã bị đánh cho tơi tả. Nam Dương có học võ nhưng đối với Tống Mịch chỉ là mèo cào.
Hả giận, Tống Mịch quay lưng ra về, vừa ra đến cổng đã thấy Lăng Giang phi xe tới nơi. Nhìn thấy Tống Mịch liền gằn giọng.
"Sao cô lại ở đây?"
"Đây là nhà anh à mà không được đến"
"Cô...cứ đợi đấy"
"Anh nghĩ mặt mũi anh to lắm à, nói tôi đợi tôi liền phải đợi"
Lăng Giang đi về phía đám đông ở giữa sân, thấy Y Hân nằm gọn trọng lòng 1 nam nhân khác, khóc sưng cả mắt, toàn thân không có chỗ nào lành lặn mà vẫn lo lắng cho hắn. Lăng Giang tức giận, kéo Y Hân về, Nam Dương được đưa đến bệnh viện.
Sáng hôm sau, sự việc sôi nổi trên diễn đàn trường, cả Lăng Giang cũng bị kéo vào. Lăng Giang rất nổi tiếng, vừa đẹp trai, tài giỏi, lại nhiều tiền, là người đàn ông hoàn hảo của vô số phụ nữ, còn cả những người ở trường Tống Mịch.
Trên diễn đàn trường, một bài đăng tóm tắt lại nội dung có cả video ghi hình lại mọi chuyện với tiêu đề: Đại ma đầu Tống Mịch ghen ăn tức ở với con gái nhà lành Y Hân, đánh người ta tranh giành tình cảm của Lăng đại thiếu"
Bổn cô nương đã làm gì đâu? Sao lại bị khinh bỉ như vậy!
Vừa mới vắng mặt một chút đã có đứa bại não muốn hại bổn cô nương rồi!
"Chủ nhân, người đừng hoang tưởng luôn có người muốn hại mình nữa, đó là bệnh, phải chữa"
Thiếu nữ mặc y phục xanh thẫm bay lơ lửng bên cạnh Tống Mịch, lên tiếng.
"Nhưng có rất nhiều người muốn ta chết"
Mặc Hoành bay ra sau lưng Tống Mịch, giọng lạnh nhạt.
"Ai bảo chủ nhân đắc tội quá nhiều người, số người đó đủ để nắm tay vòng quay trái đất rồi"
"Ta tài giỏi vậy à!?"
Mặc Hoành: "....." Đừng ai cản ta, ta muốn chết quá!!!
Tống Mịch vừa đi vừa tán nhảm với Mặc Hoành ra đến sân trường, xung quanh cô vẫn là một khoảng trống lớn. Sinh viên đi 2 bên, một mình Tống Mịch tự tin đi ở giữa.
Tống Mịch phát hiện mọi người đều nhìn cô với ánh mắt giống hệt trong lớp học khi nãy, rốt chuyện khi cô vắng mặt đã xảy ra chuyện gì!?
Tống Mịch hoang mang nhớ lại cả ngày hôm nay cô đâu có gây chuyện, thế vấn đề ở chỗ bọn họ rồi.
Bỗng có tiếng hô rất lớn vang lên.
"Tránh ra, tránh ra...nhường đường."
Một bóng người chạy gấp ráp lách qua từng người, thấy bên cạnh Tống Mịch có chỗ trống liền lao ra, đầu quay ra sau nhìn liên hồi. Y Hân va vào Tống mịch đang đi ở giữa, không dừng lại xin lỗi mà vẫn tiếp tục cắm đầu chạy.
Tống Mịch bất ngờ bị va phải, nhanh tay nắm tóc Y Hân giật lại.
"Á......"
Y Hân bất chợt bị giật ngược lại, da đầu căng hết cỡ hét lên, ngã nhoài về đằng sau. Sinh viên 2 bên đứng lại hóng kịch, bàn tán, chỉ trỏ.
Y Hân đau đến nước mắt rưng rưng, quần áo lấm lem bùn đất, khóe miệng còn có vết máu, chập chững đứng dậy, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Vết máu ở miệng là đâu ra?
Bổn cô nương không biết gì hết, chưa đánh mà đã bị thương rồi.
"Chủ nhân, người lại gây họa rồi!"
Mặc Hoành ai oán kêu lên, chủ nhân nhà nó không thể bình thường được sao, sao ngày nào không gây họa là không được, hộ giả như nó còn sống được sao!
"Cô ta va vào ta, lời xin lỗi còn không có" Tống Mịch chính nghĩa giải thích.
"Chủ nhân, người tính đắc tội với toàn thế giới?"
"Lí tưởng cao cả lắm đấy"
Mặc Hoành: "......" Nuốt nước mắt vào trong, bình tĩnh, phải bình tĩnh
"Cô làm cái gì vậy?"
Y Hân gào lên với Tống Mịch, quay đầu lại đã thấy Y Hân đầu tóc bối rối, chân tay sức sát, nước mắt trực rơi ra như một đóa sen trắng bị người ta dẫm đạp nhưng vẫn kiên cường đứng dậy, vừa đáng thương vừa mạnh mẽ.
"Cô va vào tôi rồi, xin lỗi đi!"
Tống Mịch bình tĩnh đáp, mắt nhìn thẳng làm Y Hân.
Y Hân biến sắc mặt liên tục, nhìn quanh. Ở đây có rất nhiều người, vừa nãy cô ta ngã vậy đã rất mất mặt, lần này còn phải xin lỗi người làm cô ta thảm hại như vậy. Không cam lòng, không phải chỉ va phải một cái thôi sao, Y Hân nghiến chặt răng, ai cũng bắt nạt cô ta, có tiền thì giỏi lắm sao.
Nhưng dù sao Y Hân vẫn phải xin lỗi, cô ta không muốn làm to chuyện. Chỉ là cúi đầu nhịn nhục một lần, sau này cô ta sẽ cho Tống Mịch trả đủ.
Tống Mịch không biết suy nghĩ đáng sợ của Y Hân, vẫn khoanh tay đứng nhìn cô ta, dáng vẻ "không xin lỗi thì đừng hòng đi"
Đầu óc Y Hân choáng váng, chân đứng đã không vững, nước mắt rơi như mưa, cúi gằm mặt xuống, giọng nói gần như rít qua khẽ răng.
"Xi..xin lỗi"
"Bé quá không nghe thấy "
Y Hân trừng mắt nhìn Tống Mịch, con ngươi chứa đầy sự thù hằn, oán hận.
Tống Mịch nhếch mép cười. Y Hân càng tức sôi và ấm ức, nước mắt rơi ướt đẫm gương mặt xinh xắn.
"Không phải chỉ va phải một cái thôi sao, cô cũng không có việc gì"
"Tôi mà có việc gì thì cô còn đứng đây à"
"Cô...tôi cũng không cố ý, ai bảo cô tự dưng đứng ở đó"
Không được rồi, này là có âm mưu gì chứ người thường sao bại não như này được.
Con hàng này muốn chết thì cứ nói, cần gì phải lắm chuyện như vậy.
Xung quanh bổn cung toàn lũ não tàn.
"Cô không cố ý thì không có nghĩa cô không làm, vậy cô giờ tôi giết cô rồi bảo tôi không cố ý nhé?"
"Cô...."
"Tống Mịch, cô đừng có quá đáng"
Y Hân được một chàng trai kéo về phía mình, lập tức xà vào lòng anh ta khóc thút thít.
Màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân này xưa quá rồi, bổn cô nương mệt mỏi với mấy người quá.
"Tôi quá đáng? Được, nào lại đây tôi cho anh biết thế nào là quá đáng"
Tống Mịch sắn tay áo định tiến về phía anh ta. Y Hân đã nhỏm đầu dậy, 2 tay cố ý dùng sức đẩy anh ra.
"Nam Dương học trưởng, chuyện này là lỗi của em, để em xin lỗi."
"Cô ta đánh em như vậy mà em còn phải xin lỗi, Y Hân làm người không được quá lương thiện"
"Này, nói lý nhá, tôi đánh cô ta khi nào?"
Tống Mịch mồm đầy cẩu lương lên tiếng phản bác, cô không làm mà dám bảo cô làm, gan to đấy.
"Chủ nhân, người kiềm chế lại, đừng gây chuyện nữa mà, gây chuyện thì cũng đừng đánh người"
"Không phiền ngươi dọn xác đâu"
"Chủ nhân à,...."
Nam Dương hừ lạnh, giọng điệu chính nghĩa lên án Tống Mịch.
"Cô nhìn Y Hân xem, chỗ nào cũng có vết thương, ở cái trường này ngoài cô ra còn ai hành xử bạo lực như vậy chứ"
Cái gì cũng đổ lên đầu bổn cô nương, bổn cô nương không phải thùng rác, ăn nho xong tự đi mà đổ vỏ, sao tính lên đầu bổn cô nương.
Tống Mịch không nói nhiều, phi nhanh về phía 2 người bọn họ, chưa để kịp phản kháng đã bị đánh cho tơi tả. Nam Dương có học võ nhưng đối với Tống Mịch chỉ là mèo cào.
Hả giận, Tống Mịch quay lưng ra về, vừa ra đến cổng đã thấy Lăng Giang phi xe tới nơi. Nhìn thấy Tống Mịch liền gằn giọng.
"Sao cô lại ở đây?"
"Đây là nhà anh à mà không được đến"
"Cô...cứ đợi đấy"
"Anh nghĩ mặt mũi anh to lắm à, nói tôi đợi tôi liền phải đợi"
Lăng Giang đi về phía đám đông ở giữa sân, thấy Y Hân nằm gọn trọng lòng 1 nam nhân khác, khóc sưng cả mắt, toàn thân không có chỗ nào lành lặn mà vẫn lo lắng cho hắn. Lăng Giang tức giận, kéo Y Hân về, Nam Dương được đưa đến bệnh viện.
Sáng hôm sau, sự việc sôi nổi trên diễn đàn trường, cả Lăng Giang cũng bị kéo vào. Lăng Giang rất nổi tiếng, vừa đẹp trai, tài giỏi, lại nhiều tiền, là người đàn ông hoàn hảo của vô số phụ nữ, còn cả những người ở trường Tống Mịch.
Trên diễn đàn trường, một bài đăng tóm tắt lại nội dung có cả video ghi hình lại mọi chuyện với tiêu đề: Đại ma đầu Tống Mịch ghen ăn tức ở với con gái nhà lành Y Hân, đánh người ta tranh giành tình cảm của Lăng đại thiếu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.