Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!
Chương 64: Luôn có người đến dâng đầu
Everlyn Orla
26/04/2021
Ngạo Đường trầm mặc nhìn vợ nhỏ nhà mình đôi chút, có chút căng thẳng mấp máy môi chưa kịp nói ra, phía sau đã có người giục đèn xanh rồi mới hoàn hồn nhấn ga.
Tống Mịch hết nghịch lại nắm tay Ngạo Đường lật đi lật lại, đột nhiên một luồng khí lạnh âm u truyền tới sau gáy.
Tống Mịch quay lại trừng mắt với Mặc Hoành. Gần đây ngoài trừ trên dự tiệc trên tàu, Mặc Hoành đều tiến mất tăm mất tích, tới nơi thiên địa hòa hợp điên cuồng tu luyện tu vi cũng tăng lên đáng kể.
“Ngươi làm sao?”
“Chủ nhân, biệt thự khi nãy có 2 khí tức khác nhau”
Tống Mịch đặt tay Ngạo Đường nằm ngay ngắn trong đôi tay nhỏ bé của mình, nắm nhẹ, xoay đầu trông giống nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài nhưng thực chất đang dung tâm thoại trò chuyện với Mặc Hoành.
“Nói rõ chút”
Mặc Hoành không nhanh không chậm kể lại từng tin tức nắm được.
“Có 2 nhóm người xông vào biệt thự, một là Đế U Hành của người, bọn họ chỉ muốn gửi thư báo tử, khi người về bọn họ mới nhanh chóng rời đi. Còn trước đó có nhóm người khác đến tầm 4 đến 5 người, là nhắm vào lão công người”
“…..giỏi lắm”
Mặc Hoành mỉm cười hứng phấn, lại có người sắp gặp nạn rồi. “Giỏi lắm” không phải chỉ nàng mà là những đứa bại não không biết sống chết kia, động vào ai không động lại động vào cục cưng của chủ nhân.
“Tống Mịch, anh…..”
Mặc Hoành đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt nhưng nghe thoáng qua có chút phấn khích.
“Chủ nhân có người bám theo chúng ta”
Cả 2 đều nhìn vào gương chiếu hậu, khi nãy không cảnh giác giờ mới phát hiện có người đuổi theo. Có lẽ sợ bị phát hiện nên người bên trong không bật đèn xe từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách nhất định với bọn họ.
Tống Mịch hạ tay chống cằm, ngồi ngay ngắn trên ghế lập tức hỏi anh.
“Anh vừa nói gì?”
Ngạo Đường nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen ẩn trong bóng tối nhíu mày, con ngươi biểu lộ sắc thái phức tạp.
“Về nhà rồi nói”
Ngạo Đường giảm tốc độ, tiến vào khu bọn họ ở, 2 bên đều có đèn, khung cảnh sáng trưng, chiếc xe kia không muốn lộ diện cũng khó. Những người bịt mặt xuất hiện , xe của 2 người bỗng chốc bị bao vậy, tiến không được lui không xong.
“Luôn có người tới tặng đầu.” Tống Mịch vừa rủa thầm, vừa mở cửa xuống xe, trước khi đi còn quay đầu nói với anh.
“Anh muốn xem thì đứng xa chút đừng để máu bắn vào người”
Ngạo Đường: “…….” Lời này cứ cảm thấy không thích hợp!?
Anh cũng nhanh chóng xuống xe nhưng đứng dựa người vào cửa xe, trong lòng có chút vui mừng nhìn bóng lưng nhỏ bé nhưng đem lại sự an tâm kỳ lạ.
Một người đàn ông vạm vỡ bước từ trên xe xuống, gương mặt dữ tợn, hung ác. Cô chưa lên tiếng, người kia đã khinh thường cao giọng.
“Nhóc con, tránh sang 1 bên, ông đây không tìm mày”
“Không tránh”
Nam nhân kia nở nụ cười man rợn, kiêu khích.
“Vậy đừng trách bọn ta không khách khí”
Một làn gió thổi qua khiến tóc cô đung đua nhẹ nhàng.
“Ông nghĩ bản thân là vô địch thiên hạ à mà không khách khí?”
Và câu nói của Tống Mịch vừa dứt cũng khiến đám người xung quanh kia lao vào.
Những bóng đén xông đến bên Tống Mịch còn chưa chạm tay vào cô, khuỷu tay đã bị vặn ngược lại, rồi bị đánh ngất.
Có người vượt qua cô lao nhanh về phía anh, nhưng bị cô đuổi theo nắm cổ quay một vòng liền bay tới nơi khác, cụ thể là đâu thì cô không biết.
Cô không rút kiếm, chỉ đánh tay không, đây là thế giới pháp trị, chỉ cần không giết người thì hành động của cô đều được coi là phòng vệ chính đáng và nếu người đằng sau muốn to chuyện liên can đến pháp luật thì đúng là ngu con mẹ nó xuẩn, Cẩn gia là nơi nào chứ, tuyệt đối không phải thứ thùng rỗng kêu to.
Đánh qua đánh lại người bên kia đến gần Ngạo Đường trong 5 m cũng không được, nằm la liệt dưới đất hơi thở thoi thót nhưng vẫn còn thở.
Người duy nhất còn đứng vững chính là nam nhân vạm vỡ kia, nhưng cũng bị thương không ít. Nam nhân nhìn thiếu nữ trước mặt không hề bị thương 1 chút, đã vậy còn ngang nhiên hôn gió với nam nhân đằng sau trước mặt hắn.
Mẹ nó, có nghĩ đến cảm xúc của cẩu độc thân không?
Khinh người quá đáng.
Dù vậy với sức lực hiện tại, chạy thoát với hắn cũng là 1 vấn đề khó, phải nghĩ cách nhanh chóng rời đi.
“Tống Mịch, anh đói rồi”
“Ồ, vậy về thôi”
Nam nhân vạm vỡ:”……..” Cứ thế mà đi rồi!?
Tống Mịch trèo lên xe nam nhân kia mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể luôn căng thẳng của hắn sắp không chịu được rồi. Đang định khuỵu xuống nghỉ ngơi thì một cái đầu lại thò ra, mỉm cười.
“Có ai bị thương nặng không?”
Nam nhân:”……” Thế nào là bị thương nặng?
Đm, gãy tay gãy chân có tính là thương nặng không?
Cô nên hỏi có ai chết không? Má nó thứ thần kinh.
Nam nhân thù hận cùng nghi hoặc nhìn Tống Mịch không trả lời, cô đành kéo cửa sổ rời đi. Tên nam nhân kia nghỉ ngơi được vài phút liền có tiếng xe cảnh sát vang lên
Nam nhân bị troll:"........" Con mẹ nó, con điên kia quay lại đây. Vậy mà dám báo cảnh sát!!!!
"Có người báo án các anh xảy ra ẩu đả. Mau cùng chúng tôi về đồn. Muốn trình bày gì để sau"
Tống Mịch hết nghịch lại nắm tay Ngạo Đường lật đi lật lại, đột nhiên một luồng khí lạnh âm u truyền tới sau gáy.
Tống Mịch quay lại trừng mắt với Mặc Hoành. Gần đây ngoài trừ trên dự tiệc trên tàu, Mặc Hoành đều tiến mất tăm mất tích, tới nơi thiên địa hòa hợp điên cuồng tu luyện tu vi cũng tăng lên đáng kể.
“Ngươi làm sao?”
“Chủ nhân, biệt thự khi nãy có 2 khí tức khác nhau”
Tống Mịch đặt tay Ngạo Đường nằm ngay ngắn trong đôi tay nhỏ bé của mình, nắm nhẹ, xoay đầu trông giống nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài nhưng thực chất đang dung tâm thoại trò chuyện với Mặc Hoành.
“Nói rõ chút”
Mặc Hoành không nhanh không chậm kể lại từng tin tức nắm được.
“Có 2 nhóm người xông vào biệt thự, một là Đế U Hành của người, bọn họ chỉ muốn gửi thư báo tử, khi người về bọn họ mới nhanh chóng rời đi. Còn trước đó có nhóm người khác đến tầm 4 đến 5 người, là nhắm vào lão công người”
“…..giỏi lắm”
Mặc Hoành mỉm cười hứng phấn, lại có người sắp gặp nạn rồi. “Giỏi lắm” không phải chỉ nàng mà là những đứa bại não không biết sống chết kia, động vào ai không động lại động vào cục cưng của chủ nhân.
“Tống Mịch, anh…..”
Mặc Hoành đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt nhưng nghe thoáng qua có chút phấn khích.
“Chủ nhân có người bám theo chúng ta”
Cả 2 đều nhìn vào gương chiếu hậu, khi nãy không cảnh giác giờ mới phát hiện có người đuổi theo. Có lẽ sợ bị phát hiện nên người bên trong không bật đèn xe từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách nhất định với bọn họ.
Tống Mịch hạ tay chống cằm, ngồi ngay ngắn trên ghế lập tức hỏi anh.
“Anh vừa nói gì?”
Ngạo Đường nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen ẩn trong bóng tối nhíu mày, con ngươi biểu lộ sắc thái phức tạp.
“Về nhà rồi nói”
Ngạo Đường giảm tốc độ, tiến vào khu bọn họ ở, 2 bên đều có đèn, khung cảnh sáng trưng, chiếc xe kia không muốn lộ diện cũng khó. Những người bịt mặt xuất hiện , xe của 2 người bỗng chốc bị bao vậy, tiến không được lui không xong.
“Luôn có người tới tặng đầu.” Tống Mịch vừa rủa thầm, vừa mở cửa xuống xe, trước khi đi còn quay đầu nói với anh.
“Anh muốn xem thì đứng xa chút đừng để máu bắn vào người”
Ngạo Đường: “…….” Lời này cứ cảm thấy không thích hợp!?
Anh cũng nhanh chóng xuống xe nhưng đứng dựa người vào cửa xe, trong lòng có chút vui mừng nhìn bóng lưng nhỏ bé nhưng đem lại sự an tâm kỳ lạ.
Một người đàn ông vạm vỡ bước từ trên xe xuống, gương mặt dữ tợn, hung ác. Cô chưa lên tiếng, người kia đã khinh thường cao giọng.
“Nhóc con, tránh sang 1 bên, ông đây không tìm mày”
“Không tránh”
Nam nhân kia nở nụ cười man rợn, kiêu khích.
“Vậy đừng trách bọn ta không khách khí”
Một làn gió thổi qua khiến tóc cô đung đua nhẹ nhàng.
“Ông nghĩ bản thân là vô địch thiên hạ à mà không khách khí?”
Và câu nói của Tống Mịch vừa dứt cũng khiến đám người xung quanh kia lao vào.
Những bóng đén xông đến bên Tống Mịch còn chưa chạm tay vào cô, khuỷu tay đã bị vặn ngược lại, rồi bị đánh ngất.
Có người vượt qua cô lao nhanh về phía anh, nhưng bị cô đuổi theo nắm cổ quay một vòng liền bay tới nơi khác, cụ thể là đâu thì cô không biết.
Cô không rút kiếm, chỉ đánh tay không, đây là thế giới pháp trị, chỉ cần không giết người thì hành động của cô đều được coi là phòng vệ chính đáng và nếu người đằng sau muốn to chuyện liên can đến pháp luật thì đúng là ngu con mẹ nó xuẩn, Cẩn gia là nơi nào chứ, tuyệt đối không phải thứ thùng rỗng kêu to.
Đánh qua đánh lại người bên kia đến gần Ngạo Đường trong 5 m cũng không được, nằm la liệt dưới đất hơi thở thoi thót nhưng vẫn còn thở.
Người duy nhất còn đứng vững chính là nam nhân vạm vỡ kia, nhưng cũng bị thương không ít. Nam nhân nhìn thiếu nữ trước mặt không hề bị thương 1 chút, đã vậy còn ngang nhiên hôn gió với nam nhân đằng sau trước mặt hắn.
Mẹ nó, có nghĩ đến cảm xúc của cẩu độc thân không?
Khinh người quá đáng.
Dù vậy với sức lực hiện tại, chạy thoát với hắn cũng là 1 vấn đề khó, phải nghĩ cách nhanh chóng rời đi.
“Tống Mịch, anh đói rồi”
“Ồ, vậy về thôi”
Nam nhân vạm vỡ:”……..” Cứ thế mà đi rồi!?
Tống Mịch trèo lên xe nam nhân kia mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể luôn căng thẳng của hắn sắp không chịu được rồi. Đang định khuỵu xuống nghỉ ngơi thì một cái đầu lại thò ra, mỉm cười.
“Có ai bị thương nặng không?”
Nam nhân:”……” Thế nào là bị thương nặng?
Đm, gãy tay gãy chân có tính là thương nặng không?
Cô nên hỏi có ai chết không? Má nó thứ thần kinh.
Nam nhân thù hận cùng nghi hoặc nhìn Tống Mịch không trả lời, cô đành kéo cửa sổ rời đi. Tên nam nhân kia nghỉ ngơi được vài phút liền có tiếng xe cảnh sát vang lên
Nam nhân bị troll:"........" Con mẹ nó, con điên kia quay lại đây. Vậy mà dám báo cảnh sát!!!!
"Có người báo án các anh xảy ra ẩu đả. Mau cùng chúng tôi về đồn. Muốn trình bày gì để sau"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.