Ta Tu Tiên Bằng Kỹ Năng Bị Động
Chương 64: Huynh đệ Vân thị
Bạch Sam Nhiễm Huyết
18/03/2022
edit by WING
***
- Đó là....
Lúc này ánh mắt Ngọc Minh đều sắp rớt ra.
Bởi vì quá trình Chu Phụng đánh chết đối thủ vừa rồi, tất cả đều rơi vào mắt hắn.
Rõ ràng song phương đều là Ngưng Khí cửu trọng, nhưng vì sao Hoàng Hoành trực tiếp bị nghiền ép?
Trách không được Chu Phụng có tư cách làm hộ đạo nhân, loại thực lực này hẳn là yêu nghiệt trong truyền thuyết đi!
Theo bản năng, Ngọc Minh dùng hết khí lực toàn thân theo Chu Phụng chui vào núi rừng.
Mà đệ tử Tam Cổ môn còn lại thì không có vận may như vậy, cơ hồ toàn bộ đều bị kéo theo.
Người của Ngũ Quỷ môn thao túng từng con quỷ hồn hư ảo, còn có người của Bạch Cốt quan cũng khống chế một đám bạch cốt khô lâu, chặn đường lui của mọi người.
Trực tiếp tạo thành một vòng vây.
Chỉ có vị trí của Chu Phụng mạnh mẽ xông ra ngoài.
- Dĩ nhiên còn có ngoài ý muốn?
- Hoàng Hoành này phế vật! Bên kia giao cho ta đi!
- Nhớ kỹ nhất định không thể thất lạc bất kỳ đệ tử Tam Cổ môn nào, bằng không tin tức sẽ bị rò rỉ! Còn phải cẩn thận một chút! Người đó dường như không đơn giản!
- Yên tâm! Có Ngũ Quỷ Truy Tung Thuật, người nọ chạy không thoát!
- Còn có thực lực của huynh đệ Vân thị ngươi hẳn là biết, sẽ không có ngoài ý muốn!
Vốn hành động hợp vây lần này hẳn là hoàn mỹ mới đúng.
Là tu sĩ Linh Đài cảnh duy nhất của đội ngũ này, Tưởng Kinh tự cho là dựa vào người giấy thế thân có thể thoát khỏi cuộc vây giết này.
Nhưng trên thực tế đã có hai gã tu sĩ Linh Đài cảnh đuổi giết hắn.
Không có tu sĩ Linh Đài cảnh, người còn lại của đội ngũ này chính là thịt lợn trên thớt.
Nhưng không nghĩ tới vẫn xuất hiện sơ hở.
Vì thế hai gã lãnh đạo ở đây quyết định chia làm hai đường, đại bộ phận người ở lại vây giết đệ tử Tam Cổ môn còn lại.
Sau đó phân ra một tiểu đội đuổi giết Chu Phụng.
Những người này của Tam Cổ môn căn bản là chống đỡ không được bao lâu.
Bởi vì cùng phối hợp ăn ý, Bạch Cốt quan Ngũ Quỷ môn có chiến lực cường hoành, so sánh Tam Cổ môn bên này có vẻ cực kỳ hỗn loạn.
Đơn giản mà nói chính là mỗi người đánh nhau, một chút phối hợp cũng không có.
Trong tình huống như vậy, phương thức Tam Cổ môn bồi dưỡng đệ tử, khuyết điểm lộ rõ không thể nghi ngờ.
Trong hoàn cảnh tranh đấu nội môn lục đục như vậy, muốn cho những người này buông bỏ phòng bị ăn ý phối hợp, căn bản không có khả năng.
Quân chính quy so với du binh tán dũng, trong loại chiến tranh quy mô này, chênh lệch thật sự là quá lớn.
....
- Chờ đã... Chờ ta!!
Ngọc Minh thở hồng hộc hướng phía trước hô to một tiếng.
Nhưng phía trước đã sớm không còn bóng dáng của Chu Phụng.
Dưới sự gia trì của linh lực gần như vô cùng vô tận, cửa Quỷ Ảnh Bộ của Chu Phụng thi triển tựa như bay lên vậy.
Trong nháy mắt đã không có bóng người.
Không có cách nào! Ngọc Minh chỉ có thể cắn răng đi về phía trước, bởi vì tình cảnh hiện tại của hắn cực kỳ nguy hiểm.
Lúc trước bị Huyết Văn Cổ rút huyết khí, khiến cho hiện tại Ngọc Minh căn bản không có bao nhiêu năng lực chiến đấu.
Gặp phải Bạch Cốt quan cùng Ngũ Quỷ môn vây giết, muốn sống tự nhiên chỉ có thể ôm cái chân thô này của Chu Phụng.
- Ngay phía trước!
- Để cho Quỷ Lưỡi Dài bắt người trước đi!
Không lâu sau, Bạch Cốt quan cùng Ngũ Quỷ môn người liền đuổi theo.
Chỉ thấy trong rừng núi tối tăm, một con quỷ mặc trường bào trắng chậm rãi phiêu động trên không trung.
Con quỷ này nhìn qua cực kỳ gầy gò, hốc mắt lún sâu, đôi mắt không ánh sáng. Phối hợp với cái lưỡi dài vẫn buông xuống lòng bàn chân.
Có vẻ cực kỳ quỷ dị và âm hàn.
Con Quỷ Lưỡi Dài này rõ ràng nhìn qua rất chậm, nhưng trong nháy mắt đã đi tới phía sau Ngọc Minh.
Lưỡi dài trực tiếp cuốn cổ Ngọc Minh.
Ngọc Minh chỉ cảm thấy toàn thân rét run một trận, sau đó cổ đã bị một thứ ướt sũng trói lấy.
- Chu Phụng! Ngươi là tiểu nhân máu lạnh! Thấy chết không cứu!
- Chúng ta không phải là bằng hữu sao? Nếu ta chết rồi! Ta nguyền rủa ngươi đã chết một cách bất đắc kỳ tử, cả gia tộc.... Khụ khụ....
Dưới sự khủng bố khổng lồ, Ngọc Minh trực tiếp sụp đổ, bắt đầu nguyền rủa Chu Phụng.
Ở trong lòng hắn, Chu Phụng rõ ràng có năng lực cứu mình, nhưng lại một mình chạy trốn.
Giải quyết Hoàng Hoành chỉ mất vài giây.
Thực lực như thế ngăn cản truy binh phía sau căn bản không thành vấn đề.
Nhưng Chu Phụng lại ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp để cho hắn bị đuổi kịp.
Lời nguyền rủa của Ngọc Minh càng ngày càng khó nghe, nhưng theo đầu lưỡi của Quỷ Lưỡi Dài càng siết chặt.
Ngọc Minh ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Toàn bộ quá trình, Ngọc Minh ngay cả ý nghĩ giãy dụa cũng không có, phải biết rằng tu vi của hắn cũng là Ngưng Khí cửu trọng.
Ở bên ngoài tu vi cùng Chu Phụng giống nhau.
Nhưng trong tình huống này, thậm chí ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không có, trực tiếp cúi đầu rồi chờ chết.
- Vậy mà lại là phế vật? Cái này chỉ kém tè ra quần đi!
- Haha! Đệ tử Tam Cổ môn quả nhiên là một đời không bằng một đời!
Vân lão đại Vân lão nhị phía sau đến muộn nhìn thấy bộ dáng này của Ngọc Minh, trực tiếp nở nụ cười.
Biểu hiện của Ngọc Minh lúc này có gì khác với một người không có trứng?
Thật sự là không nghĩ tới Tam Cổ môn đã rơi xuống đến trình độ này.
Tam Cổ môn lúc trước chính là bá chủ uy áp khu vực này, bức đến Bạch Cốt quan cùng Ngũ Quỷ môn không thể không liên hợp lại mới không bị thôn tính.
Nhưng lúc này mới bao lâu rồi, Tam Cổ môn liền nghèo túng đến mức này rồi?
Vân lão đại khống chế Quỷ Lưỡi Dài, để cho Quỷ Lưỡi Dài buông Ngọc Minh ra.
Ngọc Minh vốn sắp thở không lại được, trong nháy mắt cảm giác được tái sinh.
- Cảm ơn hai gia gia! Cảm ơn hai gia gia!
Phát hiện mình còn có hy vọng sống sót, trên mặt Ngọc Minh lập tức hiện ra nụ cười nịnh nọt.
Biểu tình kia giống như bộ dáng lúc trước đối với Tưởng Kinh và Chu Phụng.
- Haha ~~~~ thật thú vị! Kêu lại hai tiếng dễ nghe nào!
Vân lão nhị một cước đá ngã Ngọc Minh, sau đó giẫm lên đầu Ngọc Minh.
Đối mặt với hành động nhục nhã này.
Sâu trong mắt Ngọc Minh hiện lên một tia phẫn nộ, nhưng rất nhanh đã thần phục.
- Gia gia! Gia gia!
Cứ như vậy thuận thế ghé vào, mông hơi nâng lên, giống như một con chó lắc đuôi cầu xin vậy.
Cảnh tượng này làm cho Chu Phụng ẩn nấp ở một bên cực kỳ khó chịu.
Đúng vậy! Kỳ thật Chu Phụng căn bản không có đi xa, mà là ẩn nấp trong bụi cây bên cạnh.
Dựa vào Hòa Hợp Tự Nhiên bị động này, Ngọc Minh dĩ nhiên không phát hiện.
- Chẳng lẽ người này chính là dựa vào cái đuôi lắc lắc như chó con này để sống sót trong nội môn?
- Hơn nữa còn tu luyện đến Ngưng Khí cửu trọng như vậy?
Thành thật mà nói, biểu hiện vừa rồi của Ngọc Minh làm cho hắn có chút muốn nôn mửa.
Thậm chí Ngọc Minh mắng cả nhà hắn, hắn cũng không tức giận.
Bởi vì những người như vậy cũng không sống được bao lâu!
- Đừng chơi nữa! Nhanh chóng xem hướng đi của người kia, không có thời gian để lãng phí!
So với Vân lão nhị chơi đùa nổi lên, Vân lão đại thì nghiêm túc hơn rất nhiều.
- Được được được!
Vân lão nhị vừa giẫm lên Ngọc Minh, vừa lấy ra một hồn phiên bắt đầu triệu hoán truy tung quỷ.
- Chỉ có hai người, tất cả chỉ là Ngưng Khí cửu trọng....
Linh lực trong cơ thể Chu Phụng ẩn núp ở một bên bắt đầu xao động.
Nếu chỉ có hai người này, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Chu Phụng định động thủ bắt sống một người, hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì.
Còn Tưởng Kinh rốt cuộc ở nơi nào, hắn cũng muốn biết rõ ràng, bởi vì Tưởng Kinh chính là cầm mẫu cổ Liên Tâm Cổ.
Nếu ngay cả mẫu cổ của Liên Tâm Cổ rơi vào tay những người khác, vậy phiền toái rồi!
***
- Đó là....
Lúc này ánh mắt Ngọc Minh đều sắp rớt ra.
Bởi vì quá trình Chu Phụng đánh chết đối thủ vừa rồi, tất cả đều rơi vào mắt hắn.
Rõ ràng song phương đều là Ngưng Khí cửu trọng, nhưng vì sao Hoàng Hoành trực tiếp bị nghiền ép?
Trách không được Chu Phụng có tư cách làm hộ đạo nhân, loại thực lực này hẳn là yêu nghiệt trong truyền thuyết đi!
Theo bản năng, Ngọc Minh dùng hết khí lực toàn thân theo Chu Phụng chui vào núi rừng.
Mà đệ tử Tam Cổ môn còn lại thì không có vận may như vậy, cơ hồ toàn bộ đều bị kéo theo.
Người của Ngũ Quỷ môn thao túng từng con quỷ hồn hư ảo, còn có người của Bạch Cốt quan cũng khống chế một đám bạch cốt khô lâu, chặn đường lui của mọi người.
Trực tiếp tạo thành một vòng vây.
Chỉ có vị trí của Chu Phụng mạnh mẽ xông ra ngoài.
- Dĩ nhiên còn có ngoài ý muốn?
- Hoàng Hoành này phế vật! Bên kia giao cho ta đi!
- Nhớ kỹ nhất định không thể thất lạc bất kỳ đệ tử Tam Cổ môn nào, bằng không tin tức sẽ bị rò rỉ! Còn phải cẩn thận một chút! Người đó dường như không đơn giản!
- Yên tâm! Có Ngũ Quỷ Truy Tung Thuật, người nọ chạy không thoát!
- Còn có thực lực của huynh đệ Vân thị ngươi hẳn là biết, sẽ không có ngoài ý muốn!
Vốn hành động hợp vây lần này hẳn là hoàn mỹ mới đúng.
Là tu sĩ Linh Đài cảnh duy nhất của đội ngũ này, Tưởng Kinh tự cho là dựa vào người giấy thế thân có thể thoát khỏi cuộc vây giết này.
Nhưng trên thực tế đã có hai gã tu sĩ Linh Đài cảnh đuổi giết hắn.
Không có tu sĩ Linh Đài cảnh, người còn lại của đội ngũ này chính là thịt lợn trên thớt.
Nhưng không nghĩ tới vẫn xuất hiện sơ hở.
Vì thế hai gã lãnh đạo ở đây quyết định chia làm hai đường, đại bộ phận người ở lại vây giết đệ tử Tam Cổ môn còn lại.
Sau đó phân ra một tiểu đội đuổi giết Chu Phụng.
Những người này của Tam Cổ môn căn bản là chống đỡ không được bao lâu.
Bởi vì cùng phối hợp ăn ý, Bạch Cốt quan Ngũ Quỷ môn có chiến lực cường hoành, so sánh Tam Cổ môn bên này có vẻ cực kỳ hỗn loạn.
Đơn giản mà nói chính là mỗi người đánh nhau, một chút phối hợp cũng không có.
Trong tình huống như vậy, phương thức Tam Cổ môn bồi dưỡng đệ tử, khuyết điểm lộ rõ không thể nghi ngờ.
Trong hoàn cảnh tranh đấu nội môn lục đục như vậy, muốn cho những người này buông bỏ phòng bị ăn ý phối hợp, căn bản không có khả năng.
Quân chính quy so với du binh tán dũng, trong loại chiến tranh quy mô này, chênh lệch thật sự là quá lớn.
....
- Chờ đã... Chờ ta!!
Ngọc Minh thở hồng hộc hướng phía trước hô to một tiếng.
Nhưng phía trước đã sớm không còn bóng dáng của Chu Phụng.
Dưới sự gia trì của linh lực gần như vô cùng vô tận, cửa Quỷ Ảnh Bộ của Chu Phụng thi triển tựa như bay lên vậy.
Trong nháy mắt đã không có bóng người.
Không có cách nào! Ngọc Minh chỉ có thể cắn răng đi về phía trước, bởi vì tình cảnh hiện tại của hắn cực kỳ nguy hiểm.
Lúc trước bị Huyết Văn Cổ rút huyết khí, khiến cho hiện tại Ngọc Minh căn bản không có bao nhiêu năng lực chiến đấu.
Gặp phải Bạch Cốt quan cùng Ngũ Quỷ môn vây giết, muốn sống tự nhiên chỉ có thể ôm cái chân thô này của Chu Phụng.
- Ngay phía trước!
- Để cho Quỷ Lưỡi Dài bắt người trước đi!
Không lâu sau, Bạch Cốt quan cùng Ngũ Quỷ môn người liền đuổi theo.
Chỉ thấy trong rừng núi tối tăm, một con quỷ mặc trường bào trắng chậm rãi phiêu động trên không trung.
Con quỷ này nhìn qua cực kỳ gầy gò, hốc mắt lún sâu, đôi mắt không ánh sáng. Phối hợp với cái lưỡi dài vẫn buông xuống lòng bàn chân.
Có vẻ cực kỳ quỷ dị và âm hàn.
Con Quỷ Lưỡi Dài này rõ ràng nhìn qua rất chậm, nhưng trong nháy mắt đã đi tới phía sau Ngọc Minh.
Lưỡi dài trực tiếp cuốn cổ Ngọc Minh.
Ngọc Minh chỉ cảm thấy toàn thân rét run một trận, sau đó cổ đã bị một thứ ướt sũng trói lấy.
- Chu Phụng! Ngươi là tiểu nhân máu lạnh! Thấy chết không cứu!
- Chúng ta không phải là bằng hữu sao? Nếu ta chết rồi! Ta nguyền rủa ngươi đã chết một cách bất đắc kỳ tử, cả gia tộc.... Khụ khụ....
Dưới sự khủng bố khổng lồ, Ngọc Minh trực tiếp sụp đổ, bắt đầu nguyền rủa Chu Phụng.
Ở trong lòng hắn, Chu Phụng rõ ràng có năng lực cứu mình, nhưng lại một mình chạy trốn.
Giải quyết Hoàng Hoành chỉ mất vài giây.
Thực lực như thế ngăn cản truy binh phía sau căn bản không thành vấn đề.
Nhưng Chu Phụng lại ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp để cho hắn bị đuổi kịp.
Lời nguyền rủa của Ngọc Minh càng ngày càng khó nghe, nhưng theo đầu lưỡi của Quỷ Lưỡi Dài càng siết chặt.
Ngọc Minh ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Toàn bộ quá trình, Ngọc Minh ngay cả ý nghĩ giãy dụa cũng không có, phải biết rằng tu vi của hắn cũng là Ngưng Khí cửu trọng.
Ở bên ngoài tu vi cùng Chu Phụng giống nhau.
Nhưng trong tình huống này, thậm chí ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không có, trực tiếp cúi đầu rồi chờ chết.
- Vậy mà lại là phế vật? Cái này chỉ kém tè ra quần đi!
- Haha! Đệ tử Tam Cổ môn quả nhiên là một đời không bằng một đời!
Vân lão đại Vân lão nhị phía sau đến muộn nhìn thấy bộ dáng này của Ngọc Minh, trực tiếp nở nụ cười.
Biểu hiện của Ngọc Minh lúc này có gì khác với một người không có trứng?
Thật sự là không nghĩ tới Tam Cổ môn đã rơi xuống đến trình độ này.
Tam Cổ môn lúc trước chính là bá chủ uy áp khu vực này, bức đến Bạch Cốt quan cùng Ngũ Quỷ môn không thể không liên hợp lại mới không bị thôn tính.
Nhưng lúc này mới bao lâu rồi, Tam Cổ môn liền nghèo túng đến mức này rồi?
Vân lão đại khống chế Quỷ Lưỡi Dài, để cho Quỷ Lưỡi Dài buông Ngọc Minh ra.
Ngọc Minh vốn sắp thở không lại được, trong nháy mắt cảm giác được tái sinh.
- Cảm ơn hai gia gia! Cảm ơn hai gia gia!
Phát hiện mình còn có hy vọng sống sót, trên mặt Ngọc Minh lập tức hiện ra nụ cười nịnh nọt.
Biểu tình kia giống như bộ dáng lúc trước đối với Tưởng Kinh và Chu Phụng.
- Haha ~~~~ thật thú vị! Kêu lại hai tiếng dễ nghe nào!
Vân lão nhị một cước đá ngã Ngọc Minh, sau đó giẫm lên đầu Ngọc Minh.
Đối mặt với hành động nhục nhã này.
Sâu trong mắt Ngọc Minh hiện lên một tia phẫn nộ, nhưng rất nhanh đã thần phục.
- Gia gia! Gia gia!
Cứ như vậy thuận thế ghé vào, mông hơi nâng lên, giống như một con chó lắc đuôi cầu xin vậy.
Cảnh tượng này làm cho Chu Phụng ẩn nấp ở một bên cực kỳ khó chịu.
Đúng vậy! Kỳ thật Chu Phụng căn bản không có đi xa, mà là ẩn nấp trong bụi cây bên cạnh.
Dựa vào Hòa Hợp Tự Nhiên bị động này, Ngọc Minh dĩ nhiên không phát hiện.
- Chẳng lẽ người này chính là dựa vào cái đuôi lắc lắc như chó con này để sống sót trong nội môn?
- Hơn nữa còn tu luyện đến Ngưng Khí cửu trọng như vậy?
Thành thật mà nói, biểu hiện vừa rồi của Ngọc Minh làm cho hắn có chút muốn nôn mửa.
Thậm chí Ngọc Minh mắng cả nhà hắn, hắn cũng không tức giận.
Bởi vì những người như vậy cũng không sống được bao lâu!
- Đừng chơi nữa! Nhanh chóng xem hướng đi của người kia, không có thời gian để lãng phí!
So với Vân lão nhị chơi đùa nổi lên, Vân lão đại thì nghiêm túc hơn rất nhiều.
- Được được được!
Vân lão nhị vừa giẫm lên Ngọc Minh, vừa lấy ra một hồn phiên bắt đầu triệu hoán truy tung quỷ.
- Chỉ có hai người, tất cả chỉ là Ngưng Khí cửu trọng....
Linh lực trong cơ thể Chu Phụng ẩn núp ở một bên bắt đầu xao động.
Nếu chỉ có hai người này, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Chu Phụng định động thủ bắt sống một người, hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì.
Còn Tưởng Kinh rốt cuộc ở nơi nào, hắn cũng muốn biết rõ ràng, bởi vì Tưởng Kinh chính là cầm mẫu cổ Liên Tâm Cổ.
Nếu ngay cả mẫu cổ của Liên Tâm Cổ rơi vào tay những người khác, vậy phiền toái rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.