Chương 52: Chuyển biến
Doãnsưhuynh
24/11/2019
Hai người đi tới phòng Vân Phi, Lâm Nguyệt Ngôn không nói một lời đạp thẳng cửa xong vào nàng muốn nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của Vân Phi lúc
này.
- Nguyệt Ngôn sư tỷ sao tỷ lại đến đây ?
Vân Phi đang ngồi nhớ lại những lời tự kỉ của tên lưu manh kia nói, vẻ mặt vẫn còn ửng đỏ nàng không hiểu tại sao hắn lại nói được những lời như vậy, đến khi Nguyệt Ngôn xong vào nàng mới tỉnh lại.
- Vân Phi sư muội không chào đón ta sao ?
Lâm Nguyệt Ngôn nhìn gương mặt ửng đỏ của Vân Phi khóe miệng khẽ cong lên, dưới ánh mắt của nàng có lẽ nữ nhân trước mặt vừa mới khóc xong.
- Sư tỷ mời vào.
- Không vội, vẫn còn một người chưa tới.
Lâm Nguyệt Ngôn dứt lời Lý Tinh cũng bước vào phòng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Vân Phi.
- Lý sư đệ sao đệ lại tới đây ?
Vân Phi nhìn hai người đi tới phòng mình, trong lòng trở nên rối tinh rối mù nàng không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Vân Phi sư muội quen biết với Lý sư đệ sao ?
Lâm Nguyệt Ngôn nhìn vẻ mặt bối rối của nàng trong lòng càng đắt ý.
- Thật trùng hợp, như vậy tỷ cũng không cần phải giới thiệu, Lý Tinh chàng vào đây.
- Ta ?
Lý Tinh nghe nàng nói ánh mắt lập tức xoay chuyển trong đầu lại hiện ra kế hoạch mới.
Lâm Nguyệt Ngôn thấy hắn vẫn đơ như khúc gỗ nàng liền tiến lại nắm lấy tay hắn kéo đi.
- Hai người…
Vân Phi nhìn bộ dạng thân mật của hai người ánh mắt chuyển lên người Lý Tinh, không lẽ hắn đã thu phục được sư tỷ ? làm sao lại nhanh như vậy?
Lý Tinh khẽ nháy mắt với Vân Phi hi vọng nàng biết được chuyện gì đang xảy ra.
- Vân Phi sư tỷ, người đệ thích là Nguyệt Ngôn.
- Lý Tinh… người…
Ánh mắt Vân phi từ ngơ ngác chuyển sang phẩn nộ.
- Nguyệt Ngôn sư tỷ ta cảm thấy không khỏe thứ lỗi hôm nay không thể tiếp đãi sư tỷ.
- Vân Phi không khỏe chỗ nào ? có cần tỷ gọi dược sư không ?
- Không cần muội chỉ muốn nghĩ ngơi.
- Lý Tinh là đan sư hay là để chàng xem bệnh giúp muội được không ?
Vân Phi muốn từ chối lại thấy tên lưu manh kia nháy mắt với mình liền cắn răng đồng ý, nàng tìm một chỗ ngồi xuống để cho tên kia xem bệnh.
Lâm Nguyệt Ngôn kéo Lý Tinh ngồi bên cạnh mình, ngọc thủ của nàng vẫn nắm chặt lấy tay hắn bộ dáng vô cùng thân mật.
- Lý Tinh mau nhìn xem Vân Phi sư muội có bị làm sao không ?
Lý Tinh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vân Phi.
- Vân Phi sư tỷ không mời đệ một ly trà sao ?
- Trà ở trên bàn muốn dùng thì tự lấy.
Lâm Nguyệt Ngôn ngồi bên cạnh nhìn bộ dáng của hai người khóe miệng khẽ cong lên, trong lòng vô cùng đắt ý.
- Chàng muốn dùng trà sao ? để ta.
- Không cần, để tự ta làm.
Lý Tinh cầm lấy bình trà rót cho hắn sao đó lại rót cho Lâm Nguyệt Ngôn, khi hắn chuyển qua Vân Phi thì nàng đã giành lấy bình trà tự mình làm.
- Thân thể của tỷ không được khỏe sao ?
- Gần đây ta tu luyện gặp bình cảnh nên tâm trạng không được tốt.
Vân Phi tìm đại một lý do trả lời, nàng muốn biết cuối cùng tên tiểu tặc này muốn giở trò gì.
Lâm Nguyệt Ngôn ngồi bên cạnh nhìn hai người một lúc bắt đầu cảm thấy nhàm chán, giọng nói lạnh lùng ra lệnh cho Lý Tinh.
- Ta muốn trở về phòng.
- Nàng lại không khỏe sao ?
- Đúng vậy, ta cảm thấy thân thể không được khỏe.
- Để ta dìu nàng về.
Lý Tinh nhanh chóng tiến lại đỡ lấy nàng, một tay hắn vòng qua ôm lấy eo nhỏ, cảm giác mềm mịn không thua gì Vân Phi nhưng lại có thêm một chút lạnh lùng như ngọc thạch.
- Ngươi…
Lâm Nguyệt Ngôn trừng mắt nhìn đối phương, nàng không ngờ tên này lại lớn gan đến như vậy.
- Nếu bây giờ người phản kháng Vân Phi nhất định nghi ngờ.
- Người nhất định sẽ hối hận.
- Người hối hận là nàng mới đúng.
Lý Tinh vừa nói xong bên trong phòng đột nhiên xuất hiện một bóng đen lao tới chỗ hai người, Lâm Nguyệt Ngôn muốn xuất thủ thì phát hiện bản thân bị Lý Tinh ôm chặt, nàng lập tức kích hoạt hộ thân phù nhưng nguyên lực toàn thân của nàng lại trở nên hỗn loạn nhất thời không thể điều động.
- Các người…
Lâm Nguyệt Ngôn vừa hét lên liền bị bóng đen đánh ngất xỉu, Lý Tinh thuận tay ôm lấy nàng sao đó nhìn sang Vân Phi.
- Đệ có chuyện cần phải giải quyết, tỷ không cần tiễn.
Sao khi Lý Tinh cùng Ám Dạ rời đi Vân Phi mới khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi, không ngờ hắn lại dám ra tay bên trong Ưng vương giáo nếu để người khác biết được hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.
Lý Tinh thu Lâm Nguyệt Ngôn vào thần lô đỉnh sao đó chạy một mạch về tư phòng, hắn để Ám Dạ đứng bên ngoài canh chừng còn bản thân thì đi tới chỗ Lâm Nguyệt Ngôn, lúc này nàng đang nằm trên giường, hai mắt nhắm lại hoàn toàn không biết chuyện gì sắp sảy ra với mình.
Lý Tinh cẩn thận đánh giá nữ nhân trước mặt, vẻ đẹp của nàng không thua gì Vân Phi chỉ khác ở chỗ một người thì dịu dàng, thục nữ còn một người thì cao ngạo lạnh lùng, ánh mắt hắn chuyển đến chỗ hai ngọn ngọc phong đang lên xuống theo nhịp thở của nàng nhìn có vẻ không thua Vũ tỷ.
- Thật mềm.
Lý Tinh thử xoa nắn vài cái cảm giác vừa mềm vừa săn chắc làm hắn không muốn rời tay, phía dưới là vòng eo bó sát, cuối cùng là cặp chân dài miên mang không chê vào đâu được.
Lúc này hai tay hắn bắt đầu bắt thủ quyết một vòng sáng màu đen bay thẳng vào bên trong cơ thể nàng cho dù là hộ thân phù cũng không ngăn được, Lý Tinh nhìn ngực nàng xuất hiện ấn kí màu đen trong lòng thở phào một hơi, hắn tiến lên giường ôm lấy người ngọc đặt nàng nằm úp lên đùi của mình để kiều đồn săn chắc hướng lên trên.
- Đây là túi trữ vật của nàng sao ?
Thần thức đảo qua một lần những vật phẩm bên trong đều bị hắn nhìn thấu, trong túi trữ vật có hơn 20 khối nguyên thạch trung phẩm, một thanh huyền cấp binh khí, một bộ huyền cấp công pháp, mấy bình đan dược cùng với một đóng y phục nữ nhân chất liệu đều là thượng hạng.
- Nữ nhi giáo chủ đúng là giàu có.
Chỉ một túi trữ vật của nàng đã nhiều hơn hắn luyện đan nữa tháng xem ra quyết định học thiên thủ như lai đúng là không sai chút nào.
- Ưm…
Trong lúc Lý Tinh còn đang suy nghĩ thì Lâm Nguyệt Ngôn đã tỉnh lại, nàng cảm giác đầu óc kêu ong ong, hai mắt mơ màng nhìn xung quanh.
- Á…
Đột nhiên kiều đồn truyền đến cảm giác nóng rát, ánh mắt nàng tỉnh hẳn, lạnh lùng nhìn nam nhân bên cạnh.
- Người muốn chết.
Hai mắt nàng bắn ra hàn quang lạnh thấu xương, như muốn giết chết tên bên cạnh ngay lập tức.
- Nữ nhân phải dịu dàng một chút nếu không sẽ không lấy được chồng.
- Đét.
Hắn vừa nói xong lại tiếp tục vỗ lên kiều đồn căn mọng của nàng.
- Người mau dừng lại nếu không ta sẽ giết chết người.
- Đét... đét.
- Nữ nhân phải dịu dàng một chút.
- Nguyệt Ngôn sư tỷ sao tỷ lại đến đây ?
Vân Phi đang ngồi nhớ lại những lời tự kỉ của tên lưu manh kia nói, vẻ mặt vẫn còn ửng đỏ nàng không hiểu tại sao hắn lại nói được những lời như vậy, đến khi Nguyệt Ngôn xong vào nàng mới tỉnh lại.
- Vân Phi sư muội không chào đón ta sao ?
Lâm Nguyệt Ngôn nhìn gương mặt ửng đỏ của Vân Phi khóe miệng khẽ cong lên, dưới ánh mắt của nàng có lẽ nữ nhân trước mặt vừa mới khóc xong.
- Sư tỷ mời vào.
- Không vội, vẫn còn một người chưa tới.
Lâm Nguyệt Ngôn dứt lời Lý Tinh cũng bước vào phòng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Vân Phi.
- Lý sư đệ sao đệ lại tới đây ?
Vân Phi nhìn hai người đi tới phòng mình, trong lòng trở nên rối tinh rối mù nàng không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Vân Phi sư muội quen biết với Lý sư đệ sao ?
Lâm Nguyệt Ngôn nhìn vẻ mặt bối rối của nàng trong lòng càng đắt ý.
- Thật trùng hợp, như vậy tỷ cũng không cần phải giới thiệu, Lý Tinh chàng vào đây.
- Ta ?
Lý Tinh nghe nàng nói ánh mắt lập tức xoay chuyển trong đầu lại hiện ra kế hoạch mới.
Lâm Nguyệt Ngôn thấy hắn vẫn đơ như khúc gỗ nàng liền tiến lại nắm lấy tay hắn kéo đi.
- Hai người…
Vân Phi nhìn bộ dạng thân mật của hai người ánh mắt chuyển lên người Lý Tinh, không lẽ hắn đã thu phục được sư tỷ ? làm sao lại nhanh như vậy?
Lý Tinh khẽ nháy mắt với Vân Phi hi vọng nàng biết được chuyện gì đang xảy ra.
- Vân Phi sư tỷ, người đệ thích là Nguyệt Ngôn.
- Lý Tinh… người…
Ánh mắt Vân phi từ ngơ ngác chuyển sang phẩn nộ.
- Nguyệt Ngôn sư tỷ ta cảm thấy không khỏe thứ lỗi hôm nay không thể tiếp đãi sư tỷ.
- Vân Phi không khỏe chỗ nào ? có cần tỷ gọi dược sư không ?
- Không cần muội chỉ muốn nghĩ ngơi.
- Lý Tinh là đan sư hay là để chàng xem bệnh giúp muội được không ?
Vân Phi muốn từ chối lại thấy tên lưu manh kia nháy mắt với mình liền cắn răng đồng ý, nàng tìm một chỗ ngồi xuống để cho tên kia xem bệnh.
Lâm Nguyệt Ngôn kéo Lý Tinh ngồi bên cạnh mình, ngọc thủ của nàng vẫn nắm chặt lấy tay hắn bộ dáng vô cùng thân mật.
- Lý Tinh mau nhìn xem Vân Phi sư muội có bị làm sao không ?
Lý Tinh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vân Phi.
- Vân Phi sư tỷ không mời đệ một ly trà sao ?
- Trà ở trên bàn muốn dùng thì tự lấy.
Lâm Nguyệt Ngôn ngồi bên cạnh nhìn bộ dáng của hai người khóe miệng khẽ cong lên, trong lòng vô cùng đắt ý.
- Chàng muốn dùng trà sao ? để ta.
- Không cần, để tự ta làm.
Lý Tinh cầm lấy bình trà rót cho hắn sao đó lại rót cho Lâm Nguyệt Ngôn, khi hắn chuyển qua Vân Phi thì nàng đã giành lấy bình trà tự mình làm.
- Thân thể của tỷ không được khỏe sao ?
- Gần đây ta tu luyện gặp bình cảnh nên tâm trạng không được tốt.
Vân Phi tìm đại một lý do trả lời, nàng muốn biết cuối cùng tên tiểu tặc này muốn giở trò gì.
Lâm Nguyệt Ngôn ngồi bên cạnh nhìn hai người một lúc bắt đầu cảm thấy nhàm chán, giọng nói lạnh lùng ra lệnh cho Lý Tinh.
- Ta muốn trở về phòng.
- Nàng lại không khỏe sao ?
- Đúng vậy, ta cảm thấy thân thể không được khỏe.
- Để ta dìu nàng về.
Lý Tinh nhanh chóng tiến lại đỡ lấy nàng, một tay hắn vòng qua ôm lấy eo nhỏ, cảm giác mềm mịn không thua gì Vân Phi nhưng lại có thêm một chút lạnh lùng như ngọc thạch.
- Ngươi…
Lâm Nguyệt Ngôn trừng mắt nhìn đối phương, nàng không ngờ tên này lại lớn gan đến như vậy.
- Nếu bây giờ người phản kháng Vân Phi nhất định nghi ngờ.
- Người nhất định sẽ hối hận.
- Người hối hận là nàng mới đúng.
Lý Tinh vừa nói xong bên trong phòng đột nhiên xuất hiện một bóng đen lao tới chỗ hai người, Lâm Nguyệt Ngôn muốn xuất thủ thì phát hiện bản thân bị Lý Tinh ôm chặt, nàng lập tức kích hoạt hộ thân phù nhưng nguyên lực toàn thân của nàng lại trở nên hỗn loạn nhất thời không thể điều động.
- Các người…
Lâm Nguyệt Ngôn vừa hét lên liền bị bóng đen đánh ngất xỉu, Lý Tinh thuận tay ôm lấy nàng sao đó nhìn sang Vân Phi.
- Đệ có chuyện cần phải giải quyết, tỷ không cần tiễn.
Sao khi Lý Tinh cùng Ám Dạ rời đi Vân Phi mới khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi, không ngờ hắn lại dám ra tay bên trong Ưng vương giáo nếu để người khác biết được hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.
Lý Tinh thu Lâm Nguyệt Ngôn vào thần lô đỉnh sao đó chạy một mạch về tư phòng, hắn để Ám Dạ đứng bên ngoài canh chừng còn bản thân thì đi tới chỗ Lâm Nguyệt Ngôn, lúc này nàng đang nằm trên giường, hai mắt nhắm lại hoàn toàn không biết chuyện gì sắp sảy ra với mình.
Lý Tinh cẩn thận đánh giá nữ nhân trước mặt, vẻ đẹp của nàng không thua gì Vân Phi chỉ khác ở chỗ một người thì dịu dàng, thục nữ còn một người thì cao ngạo lạnh lùng, ánh mắt hắn chuyển đến chỗ hai ngọn ngọc phong đang lên xuống theo nhịp thở của nàng nhìn có vẻ không thua Vũ tỷ.
- Thật mềm.
Lý Tinh thử xoa nắn vài cái cảm giác vừa mềm vừa săn chắc làm hắn không muốn rời tay, phía dưới là vòng eo bó sát, cuối cùng là cặp chân dài miên mang không chê vào đâu được.
Lúc này hai tay hắn bắt đầu bắt thủ quyết một vòng sáng màu đen bay thẳng vào bên trong cơ thể nàng cho dù là hộ thân phù cũng không ngăn được, Lý Tinh nhìn ngực nàng xuất hiện ấn kí màu đen trong lòng thở phào một hơi, hắn tiến lên giường ôm lấy người ngọc đặt nàng nằm úp lên đùi của mình để kiều đồn săn chắc hướng lên trên.
- Đây là túi trữ vật của nàng sao ?
Thần thức đảo qua một lần những vật phẩm bên trong đều bị hắn nhìn thấu, trong túi trữ vật có hơn 20 khối nguyên thạch trung phẩm, một thanh huyền cấp binh khí, một bộ huyền cấp công pháp, mấy bình đan dược cùng với một đóng y phục nữ nhân chất liệu đều là thượng hạng.
- Nữ nhi giáo chủ đúng là giàu có.
Chỉ một túi trữ vật của nàng đã nhiều hơn hắn luyện đan nữa tháng xem ra quyết định học thiên thủ như lai đúng là không sai chút nào.
- Ưm…
Trong lúc Lý Tinh còn đang suy nghĩ thì Lâm Nguyệt Ngôn đã tỉnh lại, nàng cảm giác đầu óc kêu ong ong, hai mắt mơ màng nhìn xung quanh.
- Á…
Đột nhiên kiều đồn truyền đến cảm giác nóng rát, ánh mắt nàng tỉnh hẳn, lạnh lùng nhìn nam nhân bên cạnh.
- Người muốn chết.
Hai mắt nàng bắn ra hàn quang lạnh thấu xương, như muốn giết chết tên bên cạnh ngay lập tức.
- Nữ nhân phải dịu dàng một chút nếu không sẽ không lấy được chồng.
- Đét.
Hắn vừa nói xong lại tiếp tục vỗ lên kiều đồn căn mọng của nàng.
- Người mau dừng lại nếu không ta sẽ giết chết người.
- Đét... đét.
- Nữ nhân phải dịu dàng một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.