Chương 70: Đấu giá 2
Doãnsưhuynh
12/12/2019
Sao khi hồng y nữ tử rời đi bên trong phòng trở nên im lặng, chúng nữ vừa
rồi đang nhiệt tình bàn chuyện đều ngồi im ánh mắt thỉnh thoảng liếc
nhìn Lý Tinh.
- Các vị mỹ nữ đừng hiểu lầm chẳng lẽ mọi người không thấy nữ tử lúc nãy có gì kì lạ sao?
- Vậy đệ nói xem nàng ta có gì kì lạ?
Liễu Huân Vũ mỉm cười nhìn tiểu đệ của mình, nàng hoàn toàn không nhìn thấy nữ tử kia có gì kì lạ.
Lý Tinh nhìn nụ cười của nàng trong đầu liên tục xoay chuyển nếu như xử lý không ổn chuyện này thì từ giờ đến cuối tháng hắn đừng mơ leo lên giường của nàng.
- Mọi người không thấy những người chúng ta gặp bên trong vạn bảo các đều mặt y phục màu xám nhưng nữ tử này lại mặt y phục màu đỏ, điều này rất kì lạ.
- Là như vậy sao?
- Đúng chính là như vậy.
Lý Tinh gật đầu khẳng định, chỉ cần có thể leo lên giường Vũ tỷ cho dù nữ tử kia không mặt y phục hắn cũng chẳng quan tâm.
- Vũ tỷ đừng nghe tiểu tặc ngụy miệng, tỷ xem bên dưới cũng có mấy nữ nhân mặt hồng y.
Lục nha đầu chỉ xuống phía dưới phòng đấu giá, nơi đó có mấy nữ nhân mặt hồng y bó sát đang chuẩn bị cho buổi đấu giá.
Lý Tinh cảm giác không ổn trong lòng thầm mắng vạn bảo các không biết lấy đâu ra nhiều y phục gợi cảm như vậy.
- Đệ nghĩ mấy nữ nhân bên dưới nhất định cũng có vấn đề nếu không tại sao lại mặt y phục giống như nữ nhân kì lạ kia chứ.
- Ta thấy đệ mới là người có vấn đề.
Liễu Huân Vũ trừng mắt nhìn hắn sao đó tiếp tục bàn chuyện với chúng nữ hoàn toàn không để ý đến nam nhân bên cạnh.
Lý Tinh buồn bực đứng một bên, bây giờ buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu nên hắn trở nên nhàm chán liền ngồi một chỗ mở chân thị chi nhãn tìm kiếm linh căn.
- Là trận pháp.
Chân thị chi nhãn vừa mở hắn phát hiện cả căn phòng đều bị bao bọc bên trong trận pháp, thần thức hoàn toàn bị ngăn cách, người bên ngoài hoàn toàn không thể biết được hoàn cảnh bên trong căn phòng.
- Đúng là một chỗ tốt.
Lý Tinh vừa nghĩ đến đây hai mắt hiếp thành một đường nhìn qua mấy nữ nhân bên cạnh, chúng nữ đang trò chuyện đột nhiên ngừng lại, ánh mắt đề phòng nhìn Lý Tinh, các nàng có cảm giác như đang bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm.
- Đệ nhìn chúng ta như vậy làm gì?
- Không có gì chỉ là đột nhiên đệ nhớ ra một chuyện cần làm.
- Chuyện… chuyện gì?
Liễu Huân Vũ nhìn nam nhân đang tiến lại bên cạnh, ánh mắt hung hăng yếu đi vài phần tuy thường ngày tiểu đệ này rất nghe lời nàng nhưng khi hắn dỡ trò thì các nàng đều không có sức phản kháng cho dù lạnh như Ám Dạ cũng bị hắn chiếm tiện nghi.
- Căn phòng này đã được bố trí trận pháp cho dù chúng ta có làm bất cứ chuyện gì thì bên ngoài cũng không có ai biết được, mọi người nghĩ đây có phải là một nơi tốt hay không?
Chúng nữ nghe hắn nói vẻ mặt thoáng ửng đỏ, nhất là tam nữ Huân Vũ, Vân Phi, Tố Tố càng hiểu rõ tên sắc lang trước mặt đang muốn làm gì.
Hai mắt sắc lang chuyển lên người Lưu Diệu, vị mỹ nhân này vừa bị hắn nhìn trúng liền cuối đầu bộ dáng vô cùng bối rối, ánh mắt nàng nhìn sang bên cạnh cầu cứu chúng nữ.
- Đệ có một món quà muốn tặng cho Lưu sư tỷ, khi nào buổi đấu giá bắt đầu mọi người nhớ gọi đệ.
Lý Tinh vừa nói xong liền thu Lưu Diệu vào bên trong thần lô đỉnh, cả hai biến mất khỏi căng phòng.
- Sắc lang.
- Lưu manh thúi.
- Hừ.
Chúng nữ nhìn Lưu Diệu bị sắc làng mang đi biểu tình đều khác nhau, có người u oán thầm rủa Lý Tinh, có người thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Tuy các nàng biết kiếp này sẽ không trốn thoát nam nhân trước mặt nhưng muốn các nàng tình nguyện ủy thân cho hắn là chuyện hoàn toàn không dễ dàng.
Bên trong thần lô đỉnh, Lý Tinh dẫn theo Lưu Diệu đi đến một mãnh đất trống, nơi này là một trong những khu vực chưa bị hắn khai phá.
Từ sao khi chúng nữ tiến vào thần lô đỉnh hắn đã thay đổi phần lớn khung cảnh nơi đây, trước kia chỉ là một màu đen như mực thì bây giờ đã có sông núi, lầu các… có thể xem như là một nhân gian mỹ cảnh.
Lý Tinh khẽ phất tay trước mặt hắn xuất hiện vài trăm gương lớn nằm chất lên nhau như một ngọn núi nhỏ.
- Sư tỷ có muốn biết bên trong là thứ gì không ?
Lưu Diệu khẽ gật đầu, gương mặt nàng vẫn còn ửng đỏ, khi nàng bị hắn mang đi trong đầu liên tục nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra với mình nếu hắn muốn chiếm tiện nghi của nàng thì nàng có nên phản kháng không ? dù sao nàng cũng không thể thoát khỏi hắn có phản kháng cũng vô dụng.
Trong lúc nàng vẫn miên mang suy nghĩ thì đối phương đã dừng lại, xung quanh hai người là một mãnh đất trống lúc này nàng chợt nhận ra bản thân đã đi quá xa so với thực tế.
- Chủ nhân bên trong là thứ gì ?
- Tỷ mở ra chẳng phải sẽ biết sao ?
Lưu Diệu tiến lên phía trước nàng nhìn chiếc gương trước mặt thứ này khá to lớn, cao gần bằng nàng, dài hơn một trượng muốn mở rương cũng là một chuyện không dễ.
Nàng khẽ vận nguyên lực mở chiếc gương gần nhất, nắp gương vừa hé mở bên trong truyền ra từng tia sáng, từng khối nguyên thạch chất đầy trong gương.
- Là nguyên thạch.
Lưu Diệu nhìn từng khối nguyên thạch trước mặt, trong suốt như thủy tinh hoàn toàn không có tạp chất, từng khối tỏa ra nguyên khí nồng đậm làm cho nàng hít thở không thông.
- Đây là cực phẩm nguyên thạch.
Lý Tinh đi tới bên cạnh nàng, hắn mở một chiếc gương gần đó bên trong cũng chất đầy nguyên thạch nhưng nguyên khí lại thua kém gương thứ nhất.
- Chỗ này là thượng phẩm nguyên thạch.
Hắn lại tiếp tục mở ra thêm mấy cái gương, bên trong toàn là nguyên thạch từ hạ phẩm đến cực phẩm thứ nào cũng có nhiều không đếm hết.
Lý Tinh khẽ phất tay bên cạnh hai người lại có thêm một núi gương khác, lần này mỗi chiếc gương đều được mở ra bên trong chứa đầy trận kì từ hoàng cấp đến thiên cấp không thiếu thứ nào.
- Đây… đây là…
Lưu Diệu nhìn một núi lớn trận kì trước mặt nhất thời không nói nên lời, tâm hồn thiếu nữ rung động mãnh liệt vẻ mặt bình tĩnh thường ngày cũng biến mất thay vào đó là sự kinh ngạc đến tột cùng.
Đối với một nữ nhân say mê trận pháp như nàng trên đời này không có thứ gì qua được trận tịch cùng trận kì, nàng đã từng không biết bao nhiêu lần mơ ướt bản thân trở thành một tông sư trận pháp nhưng đó là một ước mơ không thể chạm tới, sư phụ của nàng cũng chỉ là một huyền cấp trận sư còn nàng cũng chỉ là đệ tử của một giáo phái cho dù có là thiên tài yêu nghiệt cũng không đủ tài nguyên để tu luyện.
Nhưng khi nàng nhìn thấy những thứ trước mặt thì ước mơ kia không còn quá xa nữa.
- Sư tỷ có hài lòng với món quà của đệ không ?
Lý Tinh đứng một bên nhìn bộ dáng thất thần của nàng trong lòng vô cùng đắt ý, bây giờ hắn đã nắm chắc chín phần có thể đẩy ngã được vị sư tỷ này.
- Thứ này thật sự tặng cho ta sao ?
Lưu Diệu vẫn cảm giác bản thân như đang nằm mộng, nàng vẫn chưa tin vào những thứ mình thấy được.
- Tất nhiên, đệ đã từng nói sẽ giúp tỷ trở thành đệ nhất trận sư của huyền thiên đại lục những gì đệ nói được nhất định sẽ làm được.
- Ta có thể trở thành trận sư đệ nhất đại lục sao ?
- Với thiên phú của tỷ nhất định sẽ thành công.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng chăm chú nhìn nam nhân trước mặt, hình bóng của hắn đã gần như bao phủ tất cả tâm hồn thiếu nữ của nàng.
- Đa tạ chủ nhân.
- Giữa đệ với tỷ cần phải nói đa tạ sao ?
Lý Tinh mỉm cười nhìn nàng ánh mắt tràn đầy thâm tình, hắn tin tưởng với bộ dáng phong lưu tiêu soái vô đối của mình hoàn toàn có thể chinh phục đối phương.
- Các vị mỹ nữ đừng hiểu lầm chẳng lẽ mọi người không thấy nữ tử lúc nãy có gì kì lạ sao?
- Vậy đệ nói xem nàng ta có gì kì lạ?
Liễu Huân Vũ mỉm cười nhìn tiểu đệ của mình, nàng hoàn toàn không nhìn thấy nữ tử kia có gì kì lạ.
Lý Tinh nhìn nụ cười của nàng trong đầu liên tục xoay chuyển nếu như xử lý không ổn chuyện này thì từ giờ đến cuối tháng hắn đừng mơ leo lên giường của nàng.
- Mọi người không thấy những người chúng ta gặp bên trong vạn bảo các đều mặt y phục màu xám nhưng nữ tử này lại mặt y phục màu đỏ, điều này rất kì lạ.
- Là như vậy sao?
- Đúng chính là như vậy.
Lý Tinh gật đầu khẳng định, chỉ cần có thể leo lên giường Vũ tỷ cho dù nữ tử kia không mặt y phục hắn cũng chẳng quan tâm.
- Vũ tỷ đừng nghe tiểu tặc ngụy miệng, tỷ xem bên dưới cũng có mấy nữ nhân mặt hồng y.
Lục nha đầu chỉ xuống phía dưới phòng đấu giá, nơi đó có mấy nữ nhân mặt hồng y bó sát đang chuẩn bị cho buổi đấu giá.
Lý Tinh cảm giác không ổn trong lòng thầm mắng vạn bảo các không biết lấy đâu ra nhiều y phục gợi cảm như vậy.
- Đệ nghĩ mấy nữ nhân bên dưới nhất định cũng có vấn đề nếu không tại sao lại mặt y phục giống như nữ nhân kì lạ kia chứ.
- Ta thấy đệ mới là người có vấn đề.
Liễu Huân Vũ trừng mắt nhìn hắn sao đó tiếp tục bàn chuyện với chúng nữ hoàn toàn không để ý đến nam nhân bên cạnh.
Lý Tinh buồn bực đứng một bên, bây giờ buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu nên hắn trở nên nhàm chán liền ngồi một chỗ mở chân thị chi nhãn tìm kiếm linh căn.
- Là trận pháp.
Chân thị chi nhãn vừa mở hắn phát hiện cả căn phòng đều bị bao bọc bên trong trận pháp, thần thức hoàn toàn bị ngăn cách, người bên ngoài hoàn toàn không thể biết được hoàn cảnh bên trong căn phòng.
- Đúng là một chỗ tốt.
Lý Tinh vừa nghĩ đến đây hai mắt hiếp thành một đường nhìn qua mấy nữ nhân bên cạnh, chúng nữ đang trò chuyện đột nhiên ngừng lại, ánh mắt đề phòng nhìn Lý Tinh, các nàng có cảm giác như đang bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm.
- Đệ nhìn chúng ta như vậy làm gì?
- Không có gì chỉ là đột nhiên đệ nhớ ra một chuyện cần làm.
- Chuyện… chuyện gì?
Liễu Huân Vũ nhìn nam nhân đang tiến lại bên cạnh, ánh mắt hung hăng yếu đi vài phần tuy thường ngày tiểu đệ này rất nghe lời nàng nhưng khi hắn dỡ trò thì các nàng đều không có sức phản kháng cho dù lạnh như Ám Dạ cũng bị hắn chiếm tiện nghi.
- Căn phòng này đã được bố trí trận pháp cho dù chúng ta có làm bất cứ chuyện gì thì bên ngoài cũng không có ai biết được, mọi người nghĩ đây có phải là một nơi tốt hay không?
Chúng nữ nghe hắn nói vẻ mặt thoáng ửng đỏ, nhất là tam nữ Huân Vũ, Vân Phi, Tố Tố càng hiểu rõ tên sắc lang trước mặt đang muốn làm gì.
Hai mắt sắc lang chuyển lên người Lưu Diệu, vị mỹ nhân này vừa bị hắn nhìn trúng liền cuối đầu bộ dáng vô cùng bối rối, ánh mắt nàng nhìn sang bên cạnh cầu cứu chúng nữ.
- Đệ có một món quà muốn tặng cho Lưu sư tỷ, khi nào buổi đấu giá bắt đầu mọi người nhớ gọi đệ.
Lý Tinh vừa nói xong liền thu Lưu Diệu vào bên trong thần lô đỉnh, cả hai biến mất khỏi căng phòng.
- Sắc lang.
- Lưu manh thúi.
- Hừ.
Chúng nữ nhìn Lưu Diệu bị sắc làng mang đi biểu tình đều khác nhau, có người u oán thầm rủa Lý Tinh, có người thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Tuy các nàng biết kiếp này sẽ không trốn thoát nam nhân trước mặt nhưng muốn các nàng tình nguyện ủy thân cho hắn là chuyện hoàn toàn không dễ dàng.
Bên trong thần lô đỉnh, Lý Tinh dẫn theo Lưu Diệu đi đến một mãnh đất trống, nơi này là một trong những khu vực chưa bị hắn khai phá.
Từ sao khi chúng nữ tiến vào thần lô đỉnh hắn đã thay đổi phần lớn khung cảnh nơi đây, trước kia chỉ là một màu đen như mực thì bây giờ đã có sông núi, lầu các… có thể xem như là một nhân gian mỹ cảnh.
Lý Tinh khẽ phất tay trước mặt hắn xuất hiện vài trăm gương lớn nằm chất lên nhau như một ngọn núi nhỏ.
- Sư tỷ có muốn biết bên trong là thứ gì không ?
Lưu Diệu khẽ gật đầu, gương mặt nàng vẫn còn ửng đỏ, khi nàng bị hắn mang đi trong đầu liên tục nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra với mình nếu hắn muốn chiếm tiện nghi của nàng thì nàng có nên phản kháng không ? dù sao nàng cũng không thể thoát khỏi hắn có phản kháng cũng vô dụng.
Trong lúc nàng vẫn miên mang suy nghĩ thì đối phương đã dừng lại, xung quanh hai người là một mãnh đất trống lúc này nàng chợt nhận ra bản thân đã đi quá xa so với thực tế.
- Chủ nhân bên trong là thứ gì ?
- Tỷ mở ra chẳng phải sẽ biết sao ?
Lưu Diệu tiến lên phía trước nàng nhìn chiếc gương trước mặt thứ này khá to lớn, cao gần bằng nàng, dài hơn một trượng muốn mở rương cũng là một chuyện không dễ.
Nàng khẽ vận nguyên lực mở chiếc gương gần nhất, nắp gương vừa hé mở bên trong truyền ra từng tia sáng, từng khối nguyên thạch chất đầy trong gương.
- Là nguyên thạch.
Lưu Diệu nhìn từng khối nguyên thạch trước mặt, trong suốt như thủy tinh hoàn toàn không có tạp chất, từng khối tỏa ra nguyên khí nồng đậm làm cho nàng hít thở không thông.
- Đây là cực phẩm nguyên thạch.
Lý Tinh đi tới bên cạnh nàng, hắn mở một chiếc gương gần đó bên trong cũng chất đầy nguyên thạch nhưng nguyên khí lại thua kém gương thứ nhất.
- Chỗ này là thượng phẩm nguyên thạch.
Hắn lại tiếp tục mở ra thêm mấy cái gương, bên trong toàn là nguyên thạch từ hạ phẩm đến cực phẩm thứ nào cũng có nhiều không đếm hết.
Lý Tinh khẽ phất tay bên cạnh hai người lại có thêm một núi gương khác, lần này mỗi chiếc gương đều được mở ra bên trong chứa đầy trận kì từ hoàng cấp đến thiên cấp không thiếu thứ nào.
- Đây… đây là…
Lưu Diệu nhìn một núi lớn trận kì trước mặt nhất thời không nói nên lời, tâm hồn thiếu nữ rung động mãnh liệt vẻ mặt bình tĩnh thường ngày cũng biến mất thay vào đó là sự kinh ngạc đến tột cùng.
Đối với một nữ nhân say mê trận pháp như nàng trên đời này không có thứ gì qua được trận tịch cùng trận kì, nàng đã từng không biết bao nhiêu lần mơ ướt bản thân trở thành một tông sư trận pháp nhưng đó là một ước mơ không thể chạm tới, sư phụ của nàng cũng chỉ là một huyền cấp trận sư còn nàng cũng chỉ là đệ tử của một giáo phái cho dù có là thiên tài yêu nghiệt cũng không đủ tài nguyên để tu luyện.
Nhưng khi nàng nhìn thấy những thứ trước mặt thì ước mơ kia không còn quá xa nữa.
- Sư tỷ có hài lòng với món quà của đệ không ?
Lý Tinh đứng một bên nhìn bộ dáng thất thần của nàng trong lòng vô cùng đắt ý, bây giờ hắn đã nắm chắc chín phần có thể đẩy ngã được vị sư tỷ này.
- Thứ này thật sự tặng cho ta sao ?
Lưu Diệu vẫn cảm giác bản thân như đang nằm mộng, nàng vẫn chưa tin vào những thứ mình thấy được.
- Tất nhiên, đệ đã từng nói sẽ giúp tỷ trở thành đệ nhất trận sư của huyền thiên đại lục những gì đệ nói được nhất định sẽ làm được.
- Ta có thể trở thành trận sư đệ nhất đại lục sao ?
- Với thiên phú của tỷ nhất định sẽ thành công.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng chăm chú nhìn nam nhân trước mặt, hình bóng của hắn đã gần như bao phủ tất cả tâm hồn thiếu nữ của nàng.
- Đa tạ chủ nhân.
- Giữa đệ với tỷ cần phải nói đa tạ sao ?
Lý Tinh mỉm cười nhìn nàng ánh mắt tràn đầy thâm tình, hắn tin tưởng với bộ dáng phong lưu tiêu soái vô đối của mình hoàn toàn có thể chinh phục đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.