Chương 66: Hàn thành
Doãnsưhuynh
08/12/2019
Lý Tinh biết nàng vẫn còn nhớ chuyện của Vân Phi nên hắn lập tức chuyển
một tiêu sang tiểu nha đầu, lúc đầu Lục Tố Tố đóng cửa không tiếp khách
nhưng sao đó không hiểu vì sao nàng lại mở cửa để hắn vào, hai người ăn
mừng mấy canh giờ cuối cùng Lý Tinh thỏa mãng rời đi còn tiểu nha đầu
hai ngày sao mới có thể rời phòng.
Đúng lúc này giáo chủ Lâm Trường Không xuất thế tập hợp toàn bộ đệ tử ưu tú chuẩn bị tham gia ngũ giáo đại hội, khiêu chiến bảng cũng kết thúc, 10 người cuối cùng cũng được chọn ra, trong số những đệ tử vừa bước vào kim đan cảnh chỉ có Nguyệt Ngôn, Triệu Phong là giữ được vị trí.
- Vân Phi sư tỷ đừng buồn chỉ là một cái ngũ giáo đại hội cũng không phải thứ gì to lớn.
- Ta không sao.
Vân Phi cảm nhận được hắn quan tâm mình, gương mặt xin xắn khẽ nở nụ cười dịu dàng.
- Đệ còn dám nói nếu không phải tại đệ thì Vân Phi đã có thể trụ được lôi đài.
Liễu Huân Vũ đứng một bên trừng mắt Lý Tinh, sao khi hai người động phòng hoa chúc thì Vân Phi ba ngày không rời phòng, với bản tính sắc lang của tiểu đệ thì nàng không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Vân Phi nghe nàng nói gương mặt liền ửng đỏ, trong đầu nhớ tới cảnh tượng hoang đường hôm trước đột nhiên bên trong cơ thể dâng lên nhiệt khí, toàn thân trở nên vô lực.
- Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách đệ, tiểu long cũng có một phần nếu không phải nó anh dũng xong trận, đệ có muốn cũng không được.
- Được, sao này tốt nhất đừng để ta gặp tiểu tử đó nếu không lão nương sẽ đánh cho nó không ngốc đầu lên nỗi.
Chúng nữ nghe nàng nói đều ngây người, đúng là chỉ có Vũ tỷ mới có thể trị được tên lưu manh kia, Lý Tinh nhìn nụ cười thần bí của nàng vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, hắn biết nàng nói được sẽ làm được.
- Vũ tỷ yên tâm đệ nhất định sẽ quản giáo tiểu tử kia, không để nó tiếp tục lộng hành.
Hôm sao đoàn người Ưng vương giáo khởi hành, Lý Tinh không đi chung với đám đệ tử đan viện, trước khi khởi hành hắn đã bị Trình Kiên gọi tới cùng xuất phát với lão, hiện tại địa vị của hắn trong lòng lão còn cao hơn tất cả đệ tử Ưng vương giáo cộng lại.
Ngoại trừ Nguyệt Ngôn, Lưu Diệu thì tất cả nữ nhân còn lại đều bị hắn thu vào thần lô đỉnh, lần này rời đi Ưng vương giáo bản thân hắn cũng không biết có trở lại hay không.
Hàn thành là một thành lớn của Ám Vân hoàng triều không thua gì Đông Lăng thành nhưng lại không có đại giáo lập sơn môn tại đây nên được chọn làm nơi tổ chức đại hội ngũ giáo.
Đoàn người vừa đi đến trước cửa thành thì đã có người ra đón tiếp, dẫn đầu là một trung niên nam tử khí thế bất phàm.
- Lâm giáo chủ, các vị trưởng lão đã lâu không gặp mọi người vẫn khỏe chứ ?
- Đa tạ Trịnh thành chủ quan tâm, mấy lão đầu chúng ta vẫn sống rất tốt.
- Mời các vị vào thành, chỗ ở chúng ta đã chuẩn bị sẵn.
- Làm phiền Trịnh thành chủ.
Sao khi tiến vào thành, đoàn người đi thẳng đến một biệt viện vô cùng to lớn, nơi này vô cùng yên tĩnh, xung quanh cũng không có quá nhiều người.
- Lâm giáo chủ thấy nơi này thế nào ?
- Rất tốt, không ngờ bên trong Hàn thành còn có được một nơi thế này.
Lâm Trường Không gật đầu tán thưởng, nơi này khá tốt chỉ thua kém Ưng vương giáo của lão một chút, Lâm Trường Không ra lệnh mấy trưởng lão an bài chỗ ở cho đệ tử sao đó quay sang Trịnh Luân.
- Trịnh thành chủ mấy đại giáo còn lại không biết đã đến chưa ?
- Chỉ còn lại Vô phong giáo là chưa đến.
Lâm Trường Không vừa nghe đến Vô Phong giáo ánh mắt hiện lên vẻ kiên kị nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Trong lúc hai lão đầu đang nói chuyện thì Lý Tinh đã tìm được chỗ ở mới của mình, phòng của hắn ở ngay bên cạnh Trình Kiên nên hắn cũng không dám để bọn người bên trong thần lô đỉnh tiến ra ngoài.
- Lý Tinh.
Đang lúc hắn cảm thấy nhàm chán thì Trình lão đầu lại tới tìm hắn.
- Tiền bối có chuyện gì sao ?
- Người đi theo ta.
Trình Kiên nói xong liền xoay người rời đi, hai người rời khỏi biệt viện đi một vòng xung quanh Hàn thành, nơi này buôn bán không tệ do không có đại giáo ảnh hưởng nên có rất nhiều tán tu đến đây trao đổi hàng hóa.
Lý Tinh nhìn từng gốc linh dược được bài bán, có cả linh dược còn sống hai mắt liên tục phát sáng nếu không có lão đầu bên cạnh hắn đã xong tới càn quét.
- Đợi khi người tiến vào Vô cực cung sẽ không thiếu linh dược cho người.
Trình Kiên nhìn bộ dáng của hắn còn tưởng tiểu tử này thiếu linh dược liền trấn an một câu sao đó lại tiếp tục lên đường.
Hai người đi được một lúc thì đến trước phủ thành chủ, Trình Kiên vừa bước vào liền bị hai tên thị vệ cản lại.
- Đứng lại, nơi này là phủ thành chủ không thể tùy tiện tiến vào.
Lý Tinh đứng phía sao thầm khen hai tên thị vệ can đảm, chỉ là tụ nguyên đỉnh phong lại dám cản đường cường giả hóa thần, ngay cả hắn cũng phải nể phục.
- Lão phu muốn gặp thành chủ của các người.
- Thành chủ có việc bận tạm thời không tiếp khách.
Trình Kiên lấy ra một tấm lệnh bài, ánh mắt liếc nhìn tên thị vệ.
- Người mang thứ này đưa cho Trịnh Luân nói lão phu ở đây đợi hắn.
Tên thị vệ bị lão đầu liếc một cái hai chân mềm nhũn, toàn thân lạnh ngắt giống như rơi vào hầm băng.
- Tiền… tiền bối đợi một chút, tiểu nhân lập tức đi ngay.
Tên thị vệ vừa chạy đi một lúc thì bên trong phủ thành chủ có một lão đầu chạy ra, bộ dáng cung kính nhìn Trình Kiên.
- Tiểu nhân Trịnh Phi là quản gia phủ thành chủ không biết tiền bối giá lâm nên không kịp tiếp đón, xin tiền bối thứ tội.
- Đưa ta đi gặp Liễu lão.
- Vâng, mời tiền bối đi theo tiểu nhân.
Trịnh Phi đi trước mở đường, mọi người phủ thành chủ vừa nhìn thấy lão đều tránh sang một bên ánh mắt kinh ngạc đánh giá hai người bên cạnh, không biết hai người này là ai lại có thể làm cho tên quản gia cao ngạo lại cuối đầu như vậy.
Lý Tinh đi sao lưng hai người ánh mắt thỉnh thoảng đảo xung quanh, phủ thành chủ đúng là có khác, bài trí vô cùng xa sỉ ngay cả thị vệ cũng có vài tên đạt đến tam phẩm linh căn nếu là ở Đông Nguyệt tông chắc chắn đã tiến vào đệ tử nội môn.
Ba người đi một lúc đã tiến vào nội phủ, nơi này được xem như cấm địa ngoài trừ thành chủ thì không có mấy người được phép tiến vào.
- Liễu lão đang ở bên trong, đại nhân chờ một chút để tiểu nhân đi thông báo.
- Ừm.
Trình Kiên khẽ gật đầu, Trịnh Phi vừa rời đi lão liền sửa lại y phục, vẻ mặt vô cùng cẩn trọng.
Đúng lúc này giáo chủ Lâm Trường Không xuất thế tập hợp toàn bộ đệ tử ưu tú chuẩn bị tham gia ngũ giáo đại hội, khiêu chiến bảng cũng kết thúc, 10 người cuối cùng cũng được chọn ra, trong số những đệ tử vừa bước vào kim đan cảnh chỉ có Nguyệt Ngôn, Triệu Phong là giữ được vị trí.
- Vân Phi sư tỷ đừng buồn chỉ là một cái ngũ giáo đại hội cũng không phải thứ gì to lớn.
- Ta không sao.
Vân Phi cảm nhận được hắn quan tâm mình, gương mặt xin xắn khẽ nở nụ cười dịu dàng.
- Đệ còn dám nói nếu không phải tại đệ thì Vân Phi đã có thể trụ được lôi đài.
Liễu Huân Vũ đứng một bên trừng mắt Lý Tinh, sao khi hai người động phòng hoa chúc thì Vân Phi ba ngày không rời phòng, với bản tính sắc lang của tiểu đệ thì nàng không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Vân Phi nghe nàng nói gương mặt liền ửng đỏ, trong đầu nhớ tới cảnh tượng hoang đường hôm trước đột nhiên bên trong cơ thể dâng lên nhiệt khí, toàn thân trở nên vô lực.
- Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách đệ, tiểu long cũng có một phần nếu không phải nó anh dũng xong trận, đệ có muốn cũng không được.
- Được, sao này tốt nhất đừng để ta gặp tiểu tử đó nếu không lão nương sẽ đánh cho nó không ngốc đầu lên nỗi.
Chúng nữ nghe nàng nói đều ngây người, đúng là chỉ có Vũ tỷ mới có thể trị được tên lưu manh kia, Lý Tinh nhìn nụ cười thần bí của nàng vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, hắn biết nàng nói được sẽ làm được.
- Vũ tỷ yên tâm đệ nhất định sẽ quản giáo tiểu tử kia, không để nó tiếp tục lộng hành.
Hôm sao đoàn người Ưng vương giáo khởi hành, Lý Tinh không đi chung với đám đệ tử đan viện, trước khi khởi hành hắn đã bị Trình Kiên gọi tới cùng xuất phát với lão, hiện tại địa vị của hắn trong lòng lão còn cao hơn tất cả đệ tử Ưng vương giáo cộng lại.
Ngoại trừ Nguyệt Ngôn, Lưu Diệu thì tất cả nữ nhân còn lại đều bị hắn thu vào thần lô đỉnh, lần này rời đi Ưng vương giáo bản thân hắn cũng không biết có trở lại hay không.
Hàn thành là một thành lớn của Ám Vân hoàng triều không thua gì Đông Lăng thành nhưng lại không có đại giáo lập sơn môn tại đây nên được chọn làm nơi tổ chức đại hội ngũ giáo.
Đoàn người vừa đi đến trước cửa thành thì đã có người ra đón tiếp, dẫn đầu là một trung niên nam tử khí thế bất phàm.
- Lâm giáo chủ, các vị trưởng lão đã lâu không gặp mọi người vẫn khỏe chứ ?
- Đa tạ Trịnh thành chủ quan tâm, mấy lão đầu chúng ta vẫn sống rất tốt.
- Mời các vị vào thành, chỗ ở chúng ta đã chuẩn bị sẵn.
- Làm phiền Trịnh thành chủ.
Sao khi tiến vào thành, đoàn người đi thẳng đến một biệt viện vô cùng to lớn, nơi này vô cùng yên tĩnh, xung quanh cũng không có quá nhiều người.
- Lâm giáo chủ thấy nơi này thế nào ?
- Rất tốt, không ngờ bên trong Hàn thành còn có được một nơi thế này.
Lâm Trường Không gật đầu tán thưởng, nơi này khá tốt chỉ thua kém Ưng vương giáo của lão một chút, Lâm Trường Không ra lệnh mấy trưởng lão an bài chỗ ở cho đệ tử sao đó quay sang Trịnh Luân.
- Trịnh thành chủ mấy đại giáo còn lại không biết đã đến chưa ?
- Chỉ còn lại Vô phong giáo là chưa đến.
Lâm Trường Không vừa nghe đến Vô Phong giáo ánh mắt hiện lên vẻ kiên kị nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Trong lúc hai lão đầu đang nói chuyện thì Lý Tinh đã tìm được chỗ ở mới của mình, phòng của hắn ở ngay bên cạnh Trình Kiên nên hắn cũng không dám để bọn người bên trong thần lô đỉnh tiến ra ngoài.
- Lý Tinh.
Đang lúc hắn cảm thấy nhàm chán thì Trình lão đầu lại tới tìm hắn.
- Tiền bối có chuyện gì sao ?
- Người đi theo ta.
Trình Kiên nói xong liền xoay người rời đi, hai người rời khỏi biệt viện đi một vòng xung quanh Hàn thành, nơi này buôn bán không tệ do không có đại giáo ảnh hưởng nên có rất nhiều tán tu đến đây trao đổi hàng hóa.
Lý Tinh nhìn từng gốc linh dược được bài bán, có cả linh dược còn sống hai mắt liên tục phát sáng nếu không có lão đầu bên cạnh hắn đã xong tới càn quét.
- Đợi khi người tiến vào Vô cực cung sẽ không thiếu linh dược cho người.
Trình Kiên nhìn bộ dáng của hắn còn tưởng tiểu tử này thiếu linh dược liền trấn an một câu sao đó lại tiếp tục lên đường.
Hai người đi được một lúc thì đến trước phủ thành chủ, Trình Kiên vừa bước vào liền bị hai tên thị vệ cản lại.
- Đứng lại, nơi này là phủ thành chủ không thể tùy tiện tiến vào.
Lý Tinh đứng phía sao thầm khen hai tên thị vệ can đảm, chỉ là tụ nguyên đỉnh phong lại dám cản đường cường giả hóa thần, ngay cả hắn cũng phải nể phục.
- Lão phu muốn gặp thành chủ của các người.
- Thành chủ có việc bận tạm thời không tiếp khách.
Trình Kiên lấy ra một tấm lệnh bài, ánh mắt liếc nhìn tên thị vệ.
- Người mang thứ này đưa cho Trịnh Luân nói lão phu ở đây đợi hắn.
Tên thị vệ bị lão đầu liếc một cái hai chân mềm nhũn, toàn thân lạnh ngắt giống như rơi vào hầm băng.
- Tiền… tiền bối đợi một chút, tiểu nhân lập tức đi ngay.
Tên thị vệ vừa chạy đi một lúc thì bên trong phủ thành chủ có một lão đầu chạy ra, bộ dáng cung kính nhìn Trình Kiên.
- Tiểu nhân Trịnh Phi là quản gia phủ thành chủ không biết tiền bối giá lâm nên không kịp tiếp đón, xin tiền bối thứ tội.
- Đưa ta đi gặp Liễu lão.
- Vâng, mời tiền bối đi theo tiểu nhân.
Trịnh Phi đi trước mở đường, mọi người phủ thành chủ vừa nhìn thấy lão đều tránh sang một bên ánh mắt kinh ngạc đánh giá hai người bên cạnh, không biết hai người này là ai lại có thể làm cho tên quản gia cao ngạo lại cuối đầu như vậy.
Lý Tinh đi sao lưng hai người ánh mắt thỉnh thoảng đảo xung quanh, phủ thành chủ đúng là có khác, bài trí vô cùng xa sỉ ngay cả thị vệ cũng có vài tên đạt đến tam phẩm linh căn nếu là ở Đông Nguyệt tông chắc chắn đã tiến vào đệ tử nội môn.
Ba người đi một lúc đã tiến vào nội phủ, nơi này được xem như cấm địa ngoài trừ thành chủ thì không có mấy người được phép tiến vào.
- Liễu lão đang ở bên trong, đại nhân chờ một chút để tiểu nhân đi thông báo.
- Ừm.
Trình Kiên khẽ gật đầu, Trịnh Phi vừa rời đi lão liền sửa lại y phục, vẻ mặt vô cùng cẩn trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.