Chương 85: Lấy dược +
Doãnsưhuynh
27/12/2019
Lúc này giữa hai chân của nàng đã ướt đẫm, Liễu Huân Vũ nâng lên cặp mong căn tròn chuẩn bị nuốt trọn thứ to lớn kia.
Khi hai người khẽ chạm vào nhau, Lý Tinh ôm lấy eo nàng làm cho cặp mong to lớn không cách nào hạ xuống.
- Đệ…
- Không phải tỷ nói không thích thứ to lớn sao ?
- Của đệ như vậy cũng gọi là lớn sao ?
Liễu Huân Vũ khinh thường liếc hắn một cái, ánh mắt hờn dỗi cùng với vẻ mặt kiều diễm tạo nên một xuân cảnh quyến rũ.
- Như thế này thì sao ?
Bị nữ nhân mình yêu thương khinh thường làm sao có thể chịu được, Lý Tinh lập tức vận cửu long bá thể quyết cơ thể xuất hiện từng đường long vân, tiểu long bên dưới như mãnh long xuất hải khí thể kinh người.
- Đừng… Á…
Tiếng thét vang lên mang theo nỗi sợ hãi, thỏa mãng, sung sướng hai tay Lý Tinh ấn mạnh xuống làm cho tiểu long xong thẳng vào bên trong chạm vào nơi tận cùng của ngọc môn.
Liễu Huân Vũ cong người dựa vào nam nhân đối diện, cơ thể co rút, cảm giác căng đầy vừa đau, vừa sướng, vừa thốn kia đã đưa nàng lên tận mây xanh.
- Đừng… đừng ân… động ưm…
Lý Tinh thừa thế tấn công làm cho nữ nhân trên người liên tục lên xuống, khóe miệng phát ra thanh âm mê người càng lúc càng lớn.
- Vũ tỷ có muốn lớn thêm một chút nữa không ?
- Ân… a…
Huân Vũ không nghe hắn nói, cả người nàng như được giải phóng tận tình rên rỉ.
- Mạnh… ân… mạnh lên…á…
Nữa canh giờ sao Liễu Huân Vũ vô lực nằm trên giường, vẽ mặt có chút tái nhợt nàng dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Lý Tinh, hôm nay nàng chỉ vừa cao trào ba lần nhưng cơ thể đã đạt đến cực hạn không thể tái chiến được nữa.
Lý Tinh cũng có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra, có lẽ cảnh giới của hắn cao hơn nàng nên nàng mới đầu hàng nhanh như vậy.
Liễu Huân Vũ lấy ra một viên đan dược nuốt vào, cơ thể nàng hồi phục được một chút nguyên lực, nàng từ từ bò đến chỗ của hắn.
- Đệ có thể tự giải quyết, tỷ nghỉ ngơi đi.
- Để ta giúp đệ.
Nàng nhẹ nhàn cầm lấy thứ to lớn kia đôi môi quyến rũ hé mở ngậm lấy cự vật, đây là lần đầu tiên nàng dùng miệng giúp hắn.
- Vũ tỷ…
Lý Tinh khẽ xoa vuốt mái tóc dài của nàng, trên đời này người hiểu hắn nhất có lẽ là nàng nhưng hắn cũng hiểu rõ con người của nàng hơn bất cứ ai, đối với một nữ nhân mạnh mẽ như nàng thì chuyện không giúp được gì cho hắn là một áp lực rất lớn, bây giờ tu vi của hắn đã vượt qua nàng nếu như ngay cả chuyện thỏa mãng nam nhân của mình cũng không làm được thì nàng còn làm gì cho hắn đây.
Thật sự Liễu Huân Vũ rất sợ ngày này sẽ đến, ngày nàng vẫn ở bên cạnh hắn nhưng lại không giúp được gì cho hắn, nhìn những nữ nhân khác thay hắn làm việc còn bản thân thì vô dụng đứng một bên chỉ cần nghĩ đến nàng đã cảm thấy sợ hãi, nếu ngày đó thật sự đến nàng chấp nhận rời đi để không nhìn thấy.
Lý Tinh ôm lấy nữ nhân trước mặt vào lòng, khẽ hôn lên đôi môi của nàng, một tia linh hồn của hắn lặng lẽ di chuyển vào cơ thể của nàng.
- Đệ muốn làm gì ?
- Lúc trước đệ giữ nguyên hồn của tỷ, bây giờ đệ giao nguyên hồn cho tỷ giữ xem như chúng ta huề được không ?
Giọng nói chân thành như đánh sâu vào trái tim của nàng, nước mắt đã lăng dài trên đôi gò má.
- Đệ đúng là một tên ngốc.
- Một tên tiểu đệ ngốc cùng một sư tỷ khờ không phải rất xứng đôi sao ?
Huân Vũ nhào vào lòng Lý Tinh, cơ thể nàng dựa vào người hắn, nước mắt hạnh phúc không ngừng rơi xuống, đây là nam nhân của nàng, nam nhân không bao giờ bỏ rơi nàng.
Hai người ôm nhau một lúc đột nhiên Liễu Huân Vũ đẩy hắn ra.
- Đệ mau thu nguyên hồn của mình lại đi.
- Tại sao ? tỷ yên tâm nguyên hồn không thể làm giả.
- Hừ, thân thể của đệ thúi như vậy nguyên hồn nhất định còn thúi hơn, ta không muốn cơ thể thuần khiết của mình bị vấy bẩn.
- Tỷ mà còn thuần khiết sao ?
- Đệ nói cái gì ?
Ngọc thủ của nàng lại rơi lên đầu hắn nhưng cơ thể đã không còn sức lực nên tên kia cũng không thấy đau.
- Đệ không lấy, đệ muốn vấy bẩn nguyên hồn của tỷ, đệ muốn cơ thể thuần khiết của tỷ mãi mãi mang dấu ấn của đệ.
- Lưu manh… cút.
Lý Tinh bị nàng đuổi liền chạy đi, chuyện của Vũ tỷ đã xong giờ đến lượt tiểu long, hắn chạy một mạch tới chỗ Vân Phi với cảnh giới của hắn bây giờ chỉ có Vân Phi cùng Ám Dạ là có thể giải quyết nhưng tình trạng của hắn mà chạy đến chỗ của Ám Dạ chỉ sợ người cần giải độc lại chính là hắn.
Vân Phi một mình ngồi trong phòng, mấy ngày gần đây nàng bắt đầu tu luyện một bộ địa cấp công pháp nhưng hôm nay lại không có tâm trạng.
- Đã mấy ngày rồi chàng vẫn chưa đến, không biết bây giờ chàng như thế nào.
Từ khi ngũ giáo đại hội kết thúc thời gian hai người ở chung càng ít, nhiều lúc nàng còn nghi ngờ mọi chuyện chỉ là một giấc mộng mà nam nhân kia chỉ vô tình nghé qua.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Lý Tinh như một cái bóng lướt vào ôm lấy Vân Phi.
- Á…
- Là ta.
Vân Phi nhìn thấy nam nhân trong lòng vẻ mặt liền trở nên vui vẻ nhưng sao đó đôi mắt xinh đẹp trợ tròn, đôi môi nhỏ nhắn đã bị hắn chiếm lấy, hồng y trên người cũng bị hắn cởi ra.
Nhưng nàng không một chút phản kháng, ngọc thủ nhẹ nhàn ôm lấy đối phương, nồng nhiệt đáp trả.
Lý Tinh ôm nàng lên giường thi triển dục nữ thần công kích thích đến khi đào nguyên động nước hắn liền cho tiểu long bơi vào.
- Vân Phi nhớ chàng… ư…
- Ta cũng nhớ nàng.
Lý Tinh nói xong câu này mặt dày cũng đỏ lên, thật ra cảm giác của hắn với nữ nhân bên dưới rất mơ màng, muốn thích một người rất dễ nhưng để yêu một người đến sống chết cần phải có thời gian để bồi đắp tình cảm.
Sao khi đại chiến hai canh giờ cuối cùng vấn đề của tiểu long cũng được giải quyết, hai tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve nữ nhân trong lòng.
- Vân Phi xin lỗi… tại ta nhớ nàng quá nên không thể kiếm chế.
Vân Phi rút vào lòng đối phương cảm nhận sự quan tâm của hắn, gương mặt xinh đẹp tràn đầy hạnh phúc.
- Vân Phi không trách chàng chỉ cần chàng vui vẻ thì muốn Vân Phi làm gì cũng được.
- Thật không ? Chúng ta có thể cùng Vũ tỷ ui…
Lý Tinh vừa nói xong eo liền truyền đến cảm giác đau nhói.
- Chàng có sao không ?
Vân Phi vội giúp hắn kiểm tra, tuy nàng đã chuẩn bị tâm lý nhưng nghe hắn nói trong lòng vẫn căn thẳng, ngọc thủ nắm chặt mà quên mất tay nàng đang ôm lấy đối phương.
- Ta không sao.
Không ngờ nữ nhân trong lòng lại phản ứng mạnh như vậy, cũng may là hai người đã trãi qua giai đoạn quan trọng nếu không người gặp nạn nhất định là tiểu long.
Sáng hôm sao Lý Tinh rời phòng đi lấy linh dược luyện đan với địa vị hiện tại của hắn thì một tháng sẽ được thánh cung cấp cho vài gốc huyền cấp linh dược nếu như nhân phẩm bạo phát thì một năm có thể nhận được một gốc địa cấp linh dược.
Dược phòng chính là nơi dự trữ linh dược của đan cung, đệ tử muốn nhận linh dược thì phải tới đây để đăng kí.
Lý Tinh quan sát một vòng xung quanh hai mắt hiếp thành một đường, nơi này chỉ có vài người canh cửa số còn lại đều là đệ tử đan cung, không biết có thể sử dụng thiên thủ như lai không.
- Tiểu tử đến lấy linh dược sao ?
Sau lưng hắn đột nhiên truyền tới giọng nói, một lão già từ trong bóng tối bước ra, ánh mắt lão liếc qua Lý Tinh sao đó đi tới chiếc bàn lớn gần cửa.
- A đúng... đúng.
- Đưa ngọc bài của người đây.
- Dạ.
Lý Tinh lễ phép gật đầu, cung kính đưa ngọc bài cho lão.
Khi hai người khẽ chạm vào nhau, Lý Tinh ôm lấy eo nàng làm cho cặp mong to lớn không cách nào hạ xuống.
- Đệ…
- Không phải tỷ nói không thích thứ to lớn sao ?
- Của đệ như vậy cũng gọi là lớn sao ?
Liễu Huân Vũ khinh thường liếc hắn một cái, ánh mắt hờn dỗi cùng với vẻ mặt kiều diễm tạo nên một xuân cảnh quyến rũ.
- Như thế này thì sao ?
Bị nữ nhân mình yêu thương khinh thường làm sao có thể chịu được, Lý Tinh lập tức vận cửu long bá thể quyết cơ thể xuất hiện từng đường long vân, tiểu long bên dưới như mãnh long xuất hải khí thể kinh người.
- Đừng… Á…
Tiếng thét vang lên mang theo nỗi sợ hãi, thỏa mãng, sung sướng hai tay Lý Tinh ấn mạnh xuống làm cho tiểu long xong thẳng vào bên trong chạm vào nơi tận cùng của ngọc môn.
Liễu Huân Vũ cong người dựa vào nam nhân đối diện, cơ thể co rút, cảm giác căng đầy vừa đau, vừa sướng, vừa thốn kia đã đưa nàng lên tận mây xanh.
- Đừng… đừng ân… động ưm…
Lý Tinh thừa thế tấn công làm cho nữ nhân trên người liên tục lên xuống, khóe miệng phát ra thanh âm mê người càng lúc càng lớn.
- Vũ tỷ có muốn lớn thêm một chút nữa không ?
- Ân… a…
Huân Vũ không nghe hắn nói, cả người nàng như được giải phóng tận tình rên rỉ.
- Mạnh… ân… mạnh lên…á…
Nữa canh giờ sao Liễu Huân Vũ vô lực nằm trên giường, vẽ mặt có chút tái nhợt nàng dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Lý Tinh, hôm nay nàng chỉ vừa cao trào ba lần nhưng cơ thể đã đạt đến cực hạn không thể tái chiến được nữa.
Lý Tinh cũng có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra, có lẽ cảnh giới của hắn cao hơn nàng nên nàng mới đầu hàng nhanh như vậy.
Liễu Huân Vũ lấy ra một viên đan dược nuốt vào, cơ thể nàng hồi phục được một chút nguyên lực, nàng từ từ bò đến chỗ của hắn.
- Đệ có thể tự giải quyết, tỷ nghỉ ngơi đi.
- Để ta giúp đệ.
Nàng nhẹ nhàn cầm lấy thứ to lớn kia đôi môi quyến rũ hé mở ngậm lấy cự vật, đây là lần đầu tiên nàng dùng miệng giúp hắn.
- Vũ tỷ…
Lý Tinh khẽ xoa vuốt mái tóc dài của nàng, trên đời này người hiểu hắn nhất có lẽ là nàng nhưng hắn cũng hiểu rõ con người của nàng hơn bất cứ ai, đối với một nữ nhân mạnh mẽ như nàng thì chuyện không giúp được gì cho hắn là một áp lực rất lớn, bây giờ tu vi của hắn đã vượt qua nàng nếu như ngay cả chuyện thỏa mãng nam nhân của mình cũng không làm được thì nàng còn làm gì cho hắn đây.
Thật sự Liễu Huân Vũ rất sợ ngày này sẽ đến, ngày nàng vẫn ở bên cạnh hắn nhưng lại không giúp được gì cho hắn, nhìn những nữ nhân khác thay hắn làm việc còn bản thân thì vô dụng đứng một bên chỉ cần nghĩ đến nàng đã cảm thấy sợ hãi, nếu ngày đó thật sự đến nàng chấp nhận rời đi để không nhìn thấy.
Lý Tinh ôm lấy nữ nhân trước mặt vào lòng, khẽ hôn lên đôi môi của nàng, một tia linh hồn của hắn lặng lẽ di chuyển vào cơ thể của nàng.
- Đệ muốn làm gì ?
- Lúc trước đệ giữ nguyên hồn của tỷ, bây giờ đệ giao nguyên hồn cho tỷ giữ xem như chúng ta huề được không ?
Giọng nói chân thành như đánh sâu vào trái tim của nàng, nước mắt đã lăng dài trên đôi gò má.
- Đệ đúng là một tên ngốc.
- Một tên tiểu đệ ngốc cùng một sư tỷ khờ không phải rất xứng đôi sao ?
Huân Vũ nhào vào lòng Lý Tinh, cơ thể nàng dựa vào người hắn, nước mắt hạnh phúc không ngừng rơi xuống, đây là nam nhân của nàng, nam nhân không bao giờ bỏ rơi nàng.
Hai người ôm nhau một lúc đột nhiên Liễu Huân Vũ đẩy hắn ra.
- Đệ mau thu nguyên hồn của mình lại đi.
- Tại sao ? tỷ yên tâm nguyên hồn không thể làm giả.
- Hừ, thân thể của đệ thúi như vậy nguyên hồn nhất định còn thúi hơn, ta không muốn cơ thể thuần khiết của mình bị vấy bẩn.
- Tỷ mà còn thuần khiết sao ?
- Đệ nói cái gì ?
Ngọc thủ của nàng lại rơi lên đầu hắn nhưng cơ thể đã không còn sức lực nên tên kia cũng không thấy đau.
- Đệ không lấy, đệ muốn vấy bẩn nguyên hồn của tỷ, đệ muốn cơ thể thuần khiết của tỷ mãi mãi mang dấu ấn của đệ.
- Lưu manh… cút.
Lý Tinh bị nàng đuổi liền chạy đi, chuyện của Vũ tỷ đã xong giờ đến lượt tiểu long, hắn chạy một mạch tới chỗ Vân Phi với cảnh giới của hắn bây giờ chỉ có Vân Phi cùng Ám Dạ là có thể giải quyết nhưng tình trạng của hắn mà chạy đến chỗ của Ám Dạ chỉ sợ người cần giải độc lại chính là hắn.
Vân Phi một mình ngồi trong phòng, mấy ngày gần đây nàng bắt đầu tu luyện một bộ địa cấp công pháp nhưng hôm nay lại không có tâm trạng.
- Đã mấy ngày rồi chàng vẫn chưa đến, không biết bây giờ chàng như thế nào.
Từ khi ngũ giáo đại hội kết thúc thời gian hai người ở chung càng ít, nhiều lúc nàng còn nghi ngờ mọi chuyện chỉ là một giấc mộng mà nam nhân kia chỉ vô tình nghé qua.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Lý Tinh như một cái bóng lướt vào ôm lấy Vân Phi.
- Á…
- Là ta.
Vân Phi nhìn thấy nam nhân trong lòng vẻ mặt liền trở nên vui vẻ nhưng sao đó đôi mắt xinh đẹp trợ tròn, đôi môi nhỏ nhắn đã bị hắn chiếm lấy, hồng y trên người cũng bị hắn cởi ra.
Nhưng nàng không một chút phản kháng, ngọc thủ nhẹ nhàn ôm lấy đối phương, nồng nhiệt đáp trả.
Lý Tinh ôm nàng lên giường thi triển dục nữ thần công kích thích đến khi đào nguyên động nước hắn liền cho tiểu long bơi vào.
- Vân Phi nhớ chàng… ư…
- Ta cũng nhớ nàng.
Lý Tinh nói xong câu này mặt dày cũng đỏ lên, thật ra cảm giác của hắn với nữ nhân bên dưới rất mơ màng, muốn thích một người rất dễ nhưng để yêu một người đến sống chết cần phải có thời gian để bồi đắp tình cảm.
Sao khi đại chiến hai canh giờ cuối cùng vấn đề của tiểu long cũng được giải quyết, hai tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve nữ nhân trong lòng.
- Vân Phi xin lỗi… tại ta nhớ nàng quá nên không thể kiếm chế.
Vân Phi rút vào lòng đối phương cảm nhận sự quan tâm của hắn, gương mặt xinh đẹp tràn đầy hạnh phúc.
- Vân Phi không trách chàng chỉ cần chàng vui vẻ thì muốn Vân Phi làm gì cũng được.
- Thật không ? Chúng ta có thể cùng Vũ tỷ ui…
Lý Tinh vừa nói xong eo liền truyền đến cảm giác đau nhói.
- Chàng có sao không ?
Vân Phi vội giúp hắn kiểm tra, tuy nàng đã chuẩn bị tâm lý nhưng nghe hắn nói trong lòng vẫn căn thẳng, ngọc thủ nắm chặt mà quên mất tay nàng đang ôm lấy đối phương.
- Ta không sao.
Không ngờ nữ nhân trong lòng lại phản ứng mạnh như vậy, cũng may là hai người đã trãi qua giai đoạn quan trọng nếu không người gặp nạn nhất định là tiểu long.
Sáng hôm sao Lý Tinh rời phòng đi lấy linh dược luyện đan với địa vị hiện tại của hắn thì một tháng sẽ được thánh cung cấp cho vài gốc huyền cấp linh dược nếu như nhân phẩm bạo phát thì một năm có thể nhận được một gốc địa cấp linh dược.
Dược phòng chính là nơi dự trữ linh dược của đan cung, đệ tử muốn nhận linh dược thì phải tới đây để đăng kí.
Lý Tinh quan sát một vòng xung quanh hai mắt hiếp thành một đường, nơi này chỉ có vài người canh cửa số còn lại đều là đệ tử đan cung, không biết có thể sử dụng thiên thủ như lai không.
- Tiểu tử đến lấy linh dược sao ?
Sau lưng hắn đột nhiên truyền tới giọng nói, một lão già từ trong bóng tối bước ra, ánh mắt lão liếc qua Lý Tinh sao đó đi tới chiếc bàn lớn gần cửa.
- A đúng... đúng.
- Đưa ngọc bài của người đây.
- Dạ.
Lý Tinh lễ phép gật đầu, cung kính đưa ngọc bài cho lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.