Chương 118: Trở về
Doãnsưhuynh
05/03/2020
Lý Tinh tiếp tục đi tới phía trước, bên cạnh chỗ để linh dược, đan dược là đan đỉnh, toàn bộ đan đỉnh nơi này đều đạt đến huyền cấp nhưng hắn đã
có thần lô đỉnh nên chỉ liếc qua liền rời đi.
Vừa đi được vài bước, Lý Tinh đột nhiên dừng lại, ánh mắt tập trung vào chiếc đan đỉnh cuối cùng.
- Cái này cũng gọi là đan đỉnh sao?
Lục Thanh Lăng nghe hắn hỏi liền nhìn theo, cái đan đỉnh này trước đây nàng cũng đã từng thấy, hình dạng đúng là có chút quái dị vừa to vừa tròn giống một cái nồi hơn, toàn thân đen thui như vừa bị nướng khét.
- Ta nghe phụ thân nói thứ này được gọi là kì đỉnh vô cùng hiếm có, khắp thiên hạ cũng chưa chắc tìm được cái thứ hai.
- Như vậy chẳng phải rất quý sao?
- Đúng vậy phụ thân của ta phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được, người có biết vì sao cái đỉnh này lại đen hơn mấy cái còn lại không?
Lý Tinh nhíu mày, đây là lý do làm cho hắn chú ý chiếc đỉnh này, lớp màng màu đen trên đan đỉnh chính là một lớp ngụy trang nếu không nhờ hai gia hỏa kia nhắc nhở thì hắn cũng không thể phát hiện.
- Vì sao?
- Đó là do cái đỉnh này luyện ra nhiều đan dược hơn mấy cái còn lại.
- Ặc như vậy cũng được?
Lục Thanh Lăng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn liền ném cho Lý Tinh ánh mắt khinh thường.
- Nếu như cái đỉnh này luyện ra nhiều đan dược hơn thì có phải nói bị đốt nhiều hơn không?
- Đúng.
- Nó bị đốt nhiều hơn thì tất nhiên sẽ đen hơn, đúng không?
- Quận chúa anh minh.
Lý Tinh nhìn vẻ mặt đắt ý của tiểu ma nữ chợt ngộ ra một chân lý, đôi khi ngây thơ quá mức cũng là một loại thiên phú chỉ cần nói vài câu cũng đủ làm đối thủ nghẹn chết.
- Nếu tại hạ mang thứ này về cho sư phụ nhất định người rất vui.
- Đúng đó, biết đâu tâm trạng của sư phụ người vui vẻ sẽ thưởng thêm cho vài món bảo vật.
Lý Tinh thu hắc đỉnh vào túi trữ vật sao đó tiếp tục tìm kiếm, Lục Thanh Lăng tung tăng đi phía sao tâm trạng vô cùng tốt giống như nàng mới là người nhặt được báo vật.
Bên cạnh khu để linh dược là chỗ của binh khí, Lý Tinh đi vài vòng tìm được vài món ưng ý nhưng hắn quyết định xem qua toàn bộ báo vật nơi này rồi mới chọn lựa nên hai người tiếp tục đi tới mấy chỗ còn lại.
Trong lúc hai người đảo qua khu bảo vật thì Lý Tinh phát hiện được vài tấm linh phù được đặt bên trong một chiếc hộp ngọc, linh phù khá giống với trận pháp nhưng được tạo ra bằng cách phong ấn nguyên lực của cường giả, có thể dùng để tấn công hoặc phòng thủ nhưng chỉ sử dụng được một lần.
- Địa hành phù.
Lý Tinh suy nghĩ một lúc quyết định chọn địa hành phù, bên trong hộp ngọc có tới 3 tấm địa hành phù có thể giúp hắn đào mạng 3 lần.
Lục Thanh Lăng đứng bên cạnh nhìn hắn thu hộp ngọc liền ngăn lại.
- Nè lúc nãy người đã chọn một món nên giờ chỉ có thể lấy hai tấm linh phù.
- Nhưng 3 tấm linh phù này cùng nằm bên trong hộp ngọc theo lý thì chỉ được xem là một món.
- Bổn quận chúa nói 3 món thì sao? Người có ý kiến?
- Nào có, là do tại hạ nhầm lẫn.
Lý Tinh đặt lại 2 tấm linh phù vào hộp ngọc sao đó tiếp tục lựa chọn, vật phẩm cuối cùng hắn lựa chọn là một viên nội đan của huyền thú đỉnh cấp đại sơn hùng viên.
Lục Thanh Lăng nhìn hắn chọn nội đan yêu thú, không nhịn được hỏi.
- Người chọn thứ này làm gì?
- Gia sư dạo này không khỏe nên tại hạ chọn thứ này giúp người bồi bổ.
- Sư phụ người dùng nội đan yêu thú để bồi bổ sao? Ta nghe nói hình như chỉ có yêu thú mới có thể dùng yêu đan để bồi bổ mà, không lẽ…
- À nhầm, ý của tại hạ là dùng yêu đan luyện thành đan dược bồi bổ.
Sao khi chọn xong bảo vật cuối cùng Lý Tinh đi tới chỗ Lục Tiêu bàn giao sao đó rời khỏi vương phủ trở lại thánh cung.
Phủ thánh tử.
Bên trong một căn phòng bí mật, Trịnh Thiên Quân đứng đối diện với một hắc y nhân, trên gương mặt nở nụ cười nhạt.
- Lục huynh đã lâu không gặp.
- Chắc người biết ta đến đây là vì chuyện gì?
- Thiên Quân ngu muội xin Lục huynh chỉ giáo.
Lục Nguyên Vũ nhíu mày, ánh mắt âm trầm mang theo sát khí khủng bố nhìn đối phương.
- Cung chủ đan cung.
- Là chuyện này sao? Không biết Lục huynh có kiến gì?
- Nghe nói thánh tử muốn đổi người.
Lúc trước hai bên đã từng giao ước khi giành được thắng lợi Lục Mạn Vân sẽ trở thành chủ nhân của đan cung nhưng đột nhiên Trịnh Thiên Quân thay đổi ý định muốn đưa Lý Tinh lên làm cung chủ khiến cho đám người bên trong đế cung vô cùng không hài lòng.
- Thiên Quân nghĩ một người mang đan mệnh lên làm cung chủ sẽ dễ thuyết phục mấy lão đầu kia hơn.
- Mạn Vân thì sao?
- Thái tử thấy ngôi vị thánh chủ phu nhân thế nào?
Lục Nguyên Vũ không trả lời chỉ im lặng đứng một bên cả người tỏa ra hắc khí âm u che đi toàn bộ thân thể.
- Ta sẽ sớm cho người câu trả lời.
Hắc khí tan biến bên trong phòng chỉ còn lại một mình Trịnh Thiên Quân, khóe miệng vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Sao khi trở về thánh cung, Lý Tinh lập tức chạy tới chỗ của lão sư phụ trình báo toàn bộ sự việc, trãi qua bao nhiêu gian khổ cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Sư phụ đây là mấy món bảo vật Vương gia hậu tạ người.
Lý Tinh lấy 3 món bảo vật hắn chọn đều bài ra trước mặt để lão sư phụ quan sát.
Liễu Đồng chỉ liếc qua một lần, ánh mắt dừng lại ở cái hắc đỉnh.
- Cái hắc đỉnh này là do người tự chọn?
- Đúng vậy, đệ tử nghe tiểu quận chúa nói thứ này là kì đỉnh hiếm có cho dù đi khắp thiên hạ cũng không có cái thứ hai, vô cùng lợi hại.
Liễu Đồng càng nghe đệ tử nói sắc mặt lão càng đen so với hắc đỉnh cũng không khác mấy, lần trước lão tới vương phủ đã từng gặp qua cái hắc đỉnh này sao khi quan sát một lúc liền phán cái đỉnh này vô dụng nên Lục Tự Minh mới mang đi bỏ vào vương khố, không ngờ bây giờ lại bị tên đệ tử xem như là bảo bối mang về tặng cho mình.
- Từ khi nào người lại biết nghe lời như vậy?
- Hề hề đều là nhờ sư phụ biết cách dại dỗ.
Lý Tinh nhìn vẻ mặt phức tạp của lão chắc là bị hắn nói đến cảm động.
- Sư phụ thấy cái kì đỉnh này thế nào?
- Ưm không tệ nhưng ta đã có đan đỉnh thích hợp, cái này người giữ lại dùng đi.
- À vậy còn hai cái này.
Lý Tinh chỉ hai cái bảo vật còn lại trước mặt, đây mới thật sự là thứ hắn quan tâm.
Liễu Đồng vừa nhìn liền biết trong ba món bảo vật chỉ có đan đỉnh là Lý Tinh chọn cho lão, hai món kia là hắn tự chọn cho mình mặt dù lần này lễ vật chỉ là hàng dỏm nhưng quan trọng nhất là ở tấm lòng nên lão cũng không so đo với hắn.
- Người giữ đi, xem như là ta trả công người thay ta giao đan dược.
- Đa tạ sư phụ.
Lý Tinh lập tức thu ba món bảo vật, lần này nhân phẩm lại bạo phát chỉ đi có một chuyến đã thu được không ít thứ tốt.
- Sư phụ có đan dược nào cần giao không, đệ tử có thể giúp người giải quyết.
- Tạm thời không có, khi nào cần ta sẽ gọi.
- Vâng.
Vừa đi được vài bước, Lý Tinh đột nhiên dừng lại, ánh mắt tập trung vào chiếc đan đỉnh cuối cùng.
- Cái này cũng gọi là đan đỉnh sao?
Lục Thanh Lăng nghe hắn hỏi liền nhìn theo, cái đan đỉnh này trước đây nàng cũng đã từng thấy, hình dạng đúng là có chút quái dị vừa to vừa tròn giống một cái nồi hơn, toàn thân đen thui như vừa bị nướng khét.
- Ta nghe phụ thân nói thứ này được gọi là kì đỉnh vô cùng hiếm có, khắp thiên hạ cũng chưa chắc tìm được cái thứ hai.
- Như vậy chẳng phải rất quý sao?
- Đúng vậy phụ thân của ta phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được, người có biết vì sao cái đỉnh này lại đen hơn mấy cái còn lại không?
Lý Tinh nhíu mày, đây là lý do làm cho hắn chú ý chiếc đỉnh này, lớp màng màu đen trên đan đỉnh chính là một lớp ngụy trang nếu không nhờ hai gia hỏa kia nhắc nhở thì hắn cũng không thể phát hiện.
- Vì sao?
- Đó là do cái đỉnh này luyện ra nhiều đan dược hơn mấy cái còn lại.
- Ặc như vậy cũng được?
Lục Thanh Lăng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn liền ném cho Lý Tinh ánh mắt khinh thường.
- Nếu như cái đỉnh này luyện ra nhiều đan dược hơn thì có phải nói bị đốt nhiều hơn không?
- Đúng.
- Nó bị đốt nhiều hơn thì tất nhiên sẽ đen hơn, đúng không?
- Quận chúa anh minh.
Lý Tinh nhìn vẻ mặt đắt ý của tiểu ma nữ chợt ngộ ra một chân lý, đôi khi ngây thơ quá mức cũng là một loại thiên phú chỉ cần nói vài câu cũng đủ làm đối thủ nghẹn chết.
- Nếu tại hạ mang thứ này về cho sư phụ nhất định người rất vui.
- Đúng đó, biết đâu tâm trạng của sư phụ người vui vẻ sẽ thưởng thêm cho vài món bảo vật.
Lý Tinh thu hắc đỉnh vào túi trữ vật sao đó tiếp tục tìm kiếm, Lục Thanh Lăng tung tăng đi phía sao tâm trạng vô cùng tốt giống như nàng mới là người nhặt được báo vật.
Bên cạnh khu để linh dược là chỗ của binh khí, Lý Tinh đi vài vòng tìm được vài món ưng ý nhưng hắn quyết định xem qua toàn bộ báo vật nơi này rồi mới chọn lựa nên hai người tiếp tục đi tới mấy chỗ còn lại.
Trong lúc hai người đảo qua khu bảo vật thì Lý Tinh phát hiện được vài tấm linh phù được đặt bên trong một chiếc hộp ngọc, linh phù khá giống với trận pháp nhưng được tạo ra bằng cách phong ấn nguyên lực của cường giả, có thể dùng để tấn công hoặc phòng thủ nhưng chỉ sử dụng được một lần.
- Địa hành phù.
Lý Tinh suy nghĩ một lúc quyết định chọn địa hành phù, bên trong hộp ngọc có tới 3 tấm địa hành phù có thể giúp hắn đào mạng 3 lần.
Lục Thanh Lăng đứng bên cạnh nhìn hắn thu hộp ngọc liền ngăn lại.
- Nè lúc nãy người đã chọn một món nên giờ chỉ có thể lấy hai tấm linh phù.
- Nhưng 3 tấm linh phù này cùng nằm bên trong hộp ngọc theo lý thì chỉ được xem là một món.
- Bổn quận chúa nói 3 món thì sao? Người có ý kiến?
- Nào có, là do tại hạ nhầm lẫn.
Lý Tinh đặt lại 2 tấm linh phù vào hộp ngọc sao đó tiếp tục lựa chọn, vật phẩm cuối cùng hắn lựa chọn là một viên nội đan của huyền thú đỉnh cấp đại sơn hùng viên.
Lục Thanh Lăng nhìn hắn chọn nội đan yêu thú, không nhịn được hỏi.
- Người chọn thứ này làm gì?
- Gia sư dạo này không khỏe nên tại hạ chọn thứ này giúp người bồi bổ.
- Sư phụ người dùng nội đan yêu thú để bồi bổ sao? Ta nghe nói hình như chỉ có yêu thú mới có thể dùng yêu đan để bồi bổ mà, không lẽ…
- À nhầm, ý của tại hạ là dùng yêu đan luyện thành đan dược bồi bổ.
Sao khi chọn xong bảo vật cuối cùng Lý Tinh đi tới chỗ Lục Tiêu bàn giao sao đó rời khỏi vương phủ trở lại thánh cung.
Phủ thánh tử.
Bên trong một căn phòng bí mật, Trịnh Thiên Quân đứng đối diện với một hắc y nhân, trên gương mặt nở nụ cười nhạt.
- Lục huynh đã lâu không gặp.
- Chắc người biết ta đến đây là vì chuyện gì?
- Thiên Quân ngu muội xin Lục huynh chỉ giáo.
Lục Nguyên Vũ nhíu mày, ánh mắt âm trầm mang theo sát khí khủng bố nhìn đối phương.
- Cung chủ đan cung.
- Là chuyện này sao? Không biết Lục huynh có kiến gì?
- Nghe nói thánh tử muốn đổi người.
Lúc trước hai bên đã từng giao ước khi giành được thắng lợi Lục Mạn Vân sẽ trở thành chủ nhân của đan cung nhưng đột nhiên Trịnh Thiên Quân thay đổi ý định muốn đưa Lý Tinh lên làm cung chủ khiến cho đám người bên trong đế cung vô cùng không hài lòng.
- Thiên Quân nghĩ một người mang đan mệnh lên làm cung chủ sẽ dễ thuyết phục mấy lão đầu kia hơn.
- Mạn Vân thì sao?
- Thái tử thấy ngôi vị thánh chủ phu nhân thế nào?
Lục Nguyên Vũ không trả lời chỉ im lặng đứng một bên cả người tỏa ra hắc khí âm u che đi toàn bộ thân thể.
- Ta sẽ sớm cho người câu trả lời.
Hắc khí tan biến bên trong phòng chỉ còn lại một mình Trịnh Thiên Quân, khóe miệng vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Sao khi trở về thánh cung, Lý Tinh lập tức chạy tới chỗ của lão sư phụ trình báo toàn bộ sự việc, trãi qua bao nhiêu gian khổ cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Sư phụ đây là mấy món bảo vật Vương gia hậu tạ người.
Lý Tinh lấy 3 món bảo vật hắn chọn đều bài ra trước mặt để lão sư phụ quan sát.
Liễu Đồng chỉ liếc qua một lần, ánh mắt dừng lại ở cái hắc đỉnh.
- Cái hắc đỉnh này là do người tự chọn?
- Đúng vậy, đệ tử nghe tiểu quận chúa nói thứ này là kì đỉnh hiếm có cho dù đi khắp thiên hạ cũng không có cái thứ hai, vô cùng lợi hại.
Liễu Đồng càng nghe đệ tử nói sắc mặt lão càng đen so với hắc đỉnh cũng không khác mấy, lần trước lão tới vương phủ đã từng gặp qua cái hắc đỉnh này sao khi quan sát một lúc liền phán cái đỉnh này vô dụng nên Lục Tự Minh mới mang đi bỏ vào vương khố, không ngờ bây giờ lại bị tên đệ tử xem như là bảo bối mang về tặng cho mình.
- Từ khi nào người lại biết nghe lời như vậy?
- Hề hề đều là nhờ sư phụ biết cách dại dỗ.
Lý Tinh nhìn vẻ mặt phức tạp của lão chắc là bị hắn nói đến cảm động.
- Sư phụ thấy cái kì đỉnh này thế nào?
- Ưm không tệ nhưng ta đã có đan đỉnh thích hợp, cái này người giữ lại dùng đi.
- À vậy còn hai cái này.
Lý Tinh chỉ hai cái bảo vật còn lại trước mặt, đây mới thật sự là thứ hắn quan tâm.
Liễu Đồng vừa nhìn liền biết trong ba món bảo vật chỉ có đan đỉnh là Lý Tinh chọn cho lão, hai món kia là hắn tự chọn cho mình mặt dù lần này lễ vật chỉ là hàng dỏm nhưng quan trọng nhất là ở tấm lòng nên lão cũng không so đo với hắn.
- Người giữ đi, xem như là ta trả công người thay ta giao đan dược.
- Đa tạ sư phụ.
Lý Tinh lập tức thu ba món bảo vật, lần này nhân phẩm lại bạo phát chỉ đi có một chuyến đã thu được không ít thứ tốt.
- Sư phụ có đan dược nào cần giao không, đệ tử có thể giúp người giải quyết.
- Tạm thời không có, khi nào cần ta sẽ gọi.
- Vâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.